shū jiā rú zǐ yǒu qí míng, tiān rán dà cǎo lìng rén jīng
書家孺子有奇名,天然大草令人驚。
sēng qián lǎo shí bǎ bǐ fǎ, rú zǐ rú jīn jiē àn hé
僧虔老時把筆法,孺子如今皆暗合。
biāo huī diàn sǎ yǎn bù jí, dàn jué háo duān míng sà sà
飆揮電灑眼不及,但覺毫端鳴颯颯。
yǒu shí zuò diǎn xiǎn qiě néng, tài xíng piàn shí kàn yù bēng
有時作點險且能,太行片石看欲崩。
ǒu rán zhǎng chè nóng rù zào, shǎo shì kū sōng yī bù dǎo
偶然長掣濃入燥,少室枯松欹不倒。
xià shì yán yán shǎo rén huān, shān xuān rì sè zài lán gān
夏室炎炎少人歡,山軒日色在闌干。
tóng huā fēi jǐn zǐ guī sī, zhǔ rén gāo gē xìng bù zhì
桐花飛盡子規思,主人高歌興不至。
zhuó láo bù yǐn xián hūn shěn, yù wán cǎo shū kāi wǒ jīn
濁醪不飲嫌昏沈,欲玩草書開我襟。
lóng zhǎo zhuàng qí shǔ xū ruì, shuǐ jiān bái xī yuè rén huì
龍爪狀奇鼠須銳,水箋白皙越人惠。
wáng jiā xiǎo lìng cǎo zuì kuáng, wèi yǔ sǎ chū jīng téng shì
王家小令草最狂,為予灑出驚騰勢。