què zào kōng chéng yīn, mù shuāi jī sī yuǎn
雀噪空城陰,木衰羈思遠。
yǐ bì qīng shān wàng, tú bēi bái yún wǎn
已蔽青山望,徒悲白雲晚。
bié lí qiān lǐ fēng, yǔ zhōng tóng yī fàn
別離千里風,雨中同一飯。
kāi jìng shuō féng kāng, lín shāng fāng jiē ruǎn
開徑說逢康,臨觴方接阮。
lǚ huàn jìng hé rú, láo fēi sī zì fǎn
旅宦竟何如,勞飛思自返。