héng yǐng líng dīng shì yǒu shén, bàn qīng qiǎn chù dú chéng zhēn. shù zhī chōng dàn wǎn táng jù, yī zhǒng gū gāo dōng jìn rén.
橫影伶仃似有神,半清淺處獨呈真。數枝沖澹晚唐句,一種孤高東晉人。
shàng yuàn qīng fáng shuí nài xuě, lú shān yù xiá kěn méng chén. shì zhōng tiān qù nà néng shí, xī bèi dōng fēng lòu xiè chūn.
上苑清房誰耐雪,廬山玉峽肯蒙塵。是中天趣那能識,惜被東風漏泄春。