sū qín biàn kǒu rén gòng zhī, hēi diāo bì jǐn péng jiù shū. liù hóu xiāng yìn xìng de pèi, yī zhāo shēn lù mái huāng xū.
蘇秦辯口人共知,黑貂敝盡朋舊疏。六侯相印幸得佩,一朝身戮埋荒墟。
jiǎ shēng cái diào tiān xià qí, jǐ nián xiàn cè chéng míng lú. chán yán rù ěr jìng bù yòng, cháng shā bào hèn hé dāng yū.
賈生才調天下奇,幾年獻策承明廬。讒言入耳竟不用,長沙抱恨何當紆。
yù chuān xiān shēng miào rén wù, qiū fēng pò wū liáo zì jū. guān qí dà jié sǐ bù biàn, jiā zhōng qǐ yǒu dān shí chǔ.
玉川先生妙人物,秋風破屋聊自居。觀其大節死不變,家中豈有擔石儲。
xiāng shān jū shì yì zú shù, dá zāi dá zāi shuí dé rú. èr chéng xiōng dì bǎi shì shì, kǒng mèng zhī dào lài yǐ shū.
香山居士亦足數,達哉達哉誰得如。二程兄弟百世士,孔孟之道賴以舒。
tán jīng shuō lǐ miào wú jìn, tiān xià xué tú lái wǎn chē. yáo fū jūn shí gǔ chún shì, xiōng zhōng bāo guǒ hùn dùn chū.
談經說理妙無盡,天下學徒來輓車。堯夫君實古淳士,胸中包裹混沌初。
xī jīng huá lì tuī dì yī, chūn guāng zhǐ mǎn èr lǎo lǘ. qián hū shuō kè gū qiě zhì, hòu lái xián zhé shì suǒ yù.
西京華麗推第一,春光只滿二老閭。前乎說客姑且置,後來賢哲世所譽。
luò yáng gǔ sú chèn duō shì, yí fēng sǎo dì jīn wú yú. chén shēng yì shì sōng shān kè, cóng jūn jiǔ shù jiāng nán zhū.
洛陽古俗稱多士,遺風掃地今無餘。陳生亦是嵩山客,從軍久戍江南瀦。
wān gōng zǒu mǎ fēi suǒ mù, wú shì bì mén zhǎng dú shū. bào qín cí wǒ yù guī qù, yīn sī wǎng shì nán zì shū.
彎弓走馬非所慕,無事閉門長讀書。抱琴辭我欲歸去,因思往事難自攄。
guī yǔ míng zuò tǎng shén huì, wèi yán měi tán sī dào, wèi bì bù wéi tàn xī tì lèi zēng xī xū.
歸與瞑坐倘神會,為言每譚斯道,未必不為嘆息涕淚增欷歔。