huá gài shān tóu bái yún qǐ, xiào zǐ hū tiān lèi rú shuǐ. mèng gé tíng wéi sì shí nián, xīn huái qiū lǒng sān qiān lǐ.
華蓋山頭白雲起,孝子呼天淚如水。夢隔庭闈四十年,心懷丘隴三千里。
bái rì duǎn duǎn yún wú gēn, yǒu shēn mò bào wǎng jí ēn. hán shí lí huā yī bēi jiǔ, jǐ jiā fén shàng jiàn ér sūn.
白日短短雲無根,有身莫報罔極恩。寒食梨花一杯酒,幾家墳上見兒孫。
ér jīn shí lù sī chéng guǎn, fǔ shì cháng jiāng liú bù duàn. cháng jiāng bù duàn shēn fù shēn, hé rú xiào zǐ wǎng jí xīn.
兒今食祿司成館,俯視長江流不斷。長江不斷深復深,何如孝子罔極心。