strong lì shǐ lái yuán strong
歷史來源
yuán liú yī
源流一
zhuān xū hào chēng gāo yáng shì, hòu fēn yǎn yǒu bā gè shì zú, huó dòng zhōng xīn zài dì qiū yī dài jīn hé nán pú yáng, céng zài duó quán dòu zhēng zhōng jī bài gòng gōng shì. zhuān xū zhòng shì rén shì zhì lǐ, nǔ lì fā zhǎn nóng yè, céng mìng nán zhèng zhòng huǒ zhèng lí jué tiān dì tōng, shí xíng rén shén fēn zhí, biāo zhì zhe yuán shǐ zōng jiào xiàng shén quán de guò dù.
顓頊號稱高陽氏,後分衍有八個氏族,活動中心在帝丘一帶(今河南濮陽),曾在奪權鬥爭中擊敗共工氏。顓頊重視人事治理,努力發展農業,曾命南正重、火正黎「絕天地通」,實行人神分職,標誌着原始宗教向神權的過渡。
jù shǐ jí sān jùn jì hé xìng shì kǎo lüè jì zài, shàng gǔ dì zhuān xū zào mào yáng chéng jīn hé běi rén qiū píng xiāng yī dài, qí zhī shù zǐ sūn dìng jū yú mào yáng chéng, hòu rén qù yì wèi mò, yǐ dì míng wèi xìng shì, shì dài chēng mò shì zhì jīn, shǐ chēng mò shì zhèng zōng. mò shì zú rén jiē fèng zhuān xū wèi mò shì de dé xìng shǐ zǔ.
據史籍《三郡記》和《姓氏考略》記載,上古帝顓頊造鄚陽城(今河北任丘、平鄉一帶),其支庶子孫定居於鄚陽城,後人去「邑」為「莫」,以地名為姓氏,世代稱莫氏至今,史稱莫氏正宗。莫氏族人皆奉顓頊為莫氏的得姓始祖。
yuán liú èr
源流二
yuán yú mǐ xìng, chū zì chūn qiū shí qī chǔ guó mò áo zhī guān zhí, shǔ yú yǐ guān zhí chēng wèi wèi shì. mǐ xìng wèi zhù róng bā xìng zhī yī, yì chū zì zhuān xū. qí hòu yì zài xī zhōu chū qī jiàn yǒu mǐ xìng dà guó, jí jīng guó, hòu gǎi chēng chǔ guó. jù sòng zhēn zōng dà zhōng xiáng fú yuán nián gōng yuán 1008 nián yóu chén péng nián qiū yōng děng fèng zhǐ zài qián dài yùn shū de jī chǔ shàng biān xiū ér chéng de diǎn jí dà sòng chóng xiū guǎng yùn zhōng jì zài, chūn qiū shí qī, chǔ guó yǒu mò áo zhī zhí, yì chēng mò xiāo, shì yǔ lìng yǐn dì wèi xiàng tóng de guān zhí, bìng xíng zhí zhǎng chǔ guó zhī guó zhèng. zài shǐ jí huái nán zǐ xiū wù xùn zhōng zé chēng mò áo wèi mò xiāo, zhǐ chū qí yuán wèi chǔ guó zuì gāo xíng zhèng guān zhí, jūn zhèng liǎng shì yī bǎ zhuā. dào chǔ wǔ wáng xióng tōng kāi shǐ chēng wáng shí, mò áo zhī zhí réng rán cún zài, hòu lái chǔ wǔ wáng xián qí guān wèi tài zhòng, gǎi yǐ lìng yǐn wèi zhòng chén, yǔ mò áo xiāng hù zhì yuē. zài shǐ jí zuǒ chuán de jì zài zhōng, yǐ lìng yǐn yǔ mò áo bìng tí, dāng chù yú tóng děng dì wèi. chǔ wǔ wáng yǐ hòu de chū guó lì dài jūn zhǔ, jiāng mò áo fèi zhì bù cháng, hòu lái zài shǐ jí zuǒ chuán xiāng gōng shí wǔ nián zhōng jì xù chǔ guó fēng guān zhī shì shí, liè mò áo yú lìng yǐn yòu yǐn dà sī mǎ yòu sī mǎ zuǒ sī mǎ zhī hòu, shuō míng mò áo de dì wèi zhú jiàn jiàng dī. jīn xué zhě yáng bó jùn zài chūn qiū zuǒ chuán zhù zhōng chēng mò áo běn xiàng dāng yú dà sī mǎ, hòu jiàng zhì zuǒ sī mǎ zhī xià.
源於羋姓,出自春秋時期楚國莫敖之官職,屬於以官職稱謂為氏。羋姓為祝融八姓之一,亦出自顓頊。其後裔在西周初期建有羋姓大國,即荊國,後改稱楚國。據宋真宗大中祥符元年(公元1008年)由陳彭年、丘雍等奉旨在前代韻書的基礎上編修而成的典籍《大宋重修廣韻》中記載,春秋時期,楚國有莫敖之職,亦稱莫囂,是與令尹地位相同的官職,並行執掌楚國之國政。在史籍《淮南子·修務訓》中則稱「莫敖」為「莫囂」,指出其原為楚國最高行政官職,軍、政兩事一把抓。到楚武王熊通開始稱王時,莫敖之職仍然存在,後來楚武王嫌其官位太重,改以令尹為重臣,與莫敖相互制約。在史籍《左傳》的記載中,以令尹與莫敖並提,當處於同等地位。楚武王以後的出國歷代君主,將莫敖廢置不常,後來在史籍《左傳·襄公十五年》中記敘楚國封官之事時,列莫敖於令尹、右尹、大司馬、右司馬、左司馬之後,說明莫敖的地位逐漸降低。今學者楊伯峻在《春秋左傳注》中稱莫敖本相當於大司馬,後降至左司馬之下。
qí hòu shì zǐ sūn zhōng yǒu yǐ guān zhí chēng wèi wèi xìng shì zhě, chēng mò shì, shì dài xiāng chuán zhì jīn. zhù míng de qū yuán jiā zú biàn shì jū cǐ guān zhí, gù mò shì yě yǒu yī bù fen shì yóu qū shì de fēn zhī gǎi xìng ér xíng chéng de.
其後世子孫中有以官職稱謂為姓氏者,稱莫氏,世代相傳至今。著名的屈原家族便世居此官職,故莫氏也有一部分是由屈氏的分支改姓而形成的。
yuán liú sān
源流三
yuán yú guī xìng, chū zì shàng gǔ shèng jūn yú shùn zhī zǔ mù, shǔ yú bì nán gǎi xìng wèi shì. jù shǐ jí tōng zhì shì zú lüè jì zài, mò zì jí mù zì de shěng wén, wàng chū jù lù jùn jiāng líng jùn.
源於媯姓,出自上古聖君虞舜之祖幕,屬於避難改姓為氏。據史籍《通志·氏族略》記載,莫字即幕字的省文,望出鉅鹿郡、江陵郡。
mù, nǎi shì shàng gǔ shèng jūn yú shùn zhī zǔ. mò shì hé mù shì tóng zōng tóng yuán, gāi zhī mò shì zhǐ shì mù shì de jiǎn bǐ xíng shì, hòu zú rén yǒu wèi bì zhàn luàn zhī nán qù jīn qǔ xié yīn zì mò wèi shì, shì dài xiāng chuán zhì jīn.
幕,乃是上古聖君虞舜之祖。莫氏和幕氏同宗同源,該支莫氏只是幕氏的簡筆形式,後族人有為避戰亂之難去「巾」取諧音字「莫」為氏,世代相傳至今。
yuán liú sì
源流四
yuán yú mào xìng, shǔ yú yǐ jū yì míng chēng jiǎn bǐ wèi shì. gāi zhī mò shì, qǐ yuán yú hàn cháo shí qī hé běi mào zhōu. mào shì chū zhōu xuān wáng jī jìng, jiāng qí cì zǐ jī wàng fēng cì yú mào zhōu jīn hé běi píng xiāng rèn xiàn jìn xiàn yī dài, qí hòu yì zi sūn yīn dì wèi xìng shì, chēng mào shì.
源於鄚姓,屬於以居邑名稱簡筆為氏。該支莫氏,起源於漢朝時期河北鄚州。鄚氏出周宣王姬靜,將其次子姬望封賜於鄚州(今河北平鄉、任縣、晉縣一帶),其後裔子孫因地為姓氏,稱鄚氏。
jī wàng de hòu yì chuán zhì dì èr shí yī shì sūn mào zhèn yáng jī zhèn yáng, yīn gōng zài hàn shì, yú hàn gāo zǔ liú bāng qī nián gōng yuán qián 200 nián shòu qí wèi zhí gē láng, hàn gāo zǔ hái tè cì gǎi qí xìng wèi mò, cǐ hòu chēng mò zhèn yáng, chéng wèi gāi zhī mò shì shǐ zǔ.
姬望的後裔傳至第二十一世孫鄚振揚(姬振揚),因功在漢室,於漢高祖劉邦七年(公元前200年)授其為執戈郎,漢高祖還特賜改其姓為莫,此後稱莫振揚,成為該支莫氏始祖。
yuán liú wǔ
源流五
yuán yú xiōng nú zú, chū zì nán běi cháo shí qī xiōng nú hè lán bù mò hé fú, shǔ yú yǐ guān zhí chēng wèi hàn huà wèi shì. xiōng nú hè lán bù shǒu lǐng chēng wèi zhōng yǒu mò hé fú. mò hé fú, nǎi gǔ xiōng nú yǔ fù qiú zhī chēng, zhè zài suí shū shì wéi chuán zhōng yǒu jì zài měi bù zhì mò hé fú yǐ èr zhī. mò hé fú yǒu shì xí de guàn lì.
源於匈奴族,出自南北朝時期匈奴賀蘭部莫何弗,屬於以官職稱謂漢化為氏。匈奴賀蘭部首領稱謂中有莫何弗。「莫何弗」,乃古匈奴語「副酋」之稱,這在《隋書·室韋傳》中有記載「每部置莫何弗以貳之。」莫何弗有世襲的慣例。
zài mò hé fú de hòu yì zi sūn zhōng, yǒu yǐ xiān zǔ guān zhí chēng wèi wèi xìng shì zhě, chēng mò hé fú shì, hòu hàn huà shěng wén wèi dān xìng mò shì, zhú jiàn róng hé yú hàn zú, shì dài xiāng chuán zhì jīn.
在莫何弗的後裔子孫中,有以先祖官職稱謂為姓氏者,稱莫何弗氏,後漢化省文為單姓莫氏,逐漸融合於漢族,世代相傳至今。
yuán liú liù
源流六
yuán yú dǎng xiàng zú, shǔ yú hàn huà gǎi xìng wèi shì.
源於党項族,屬於漢化改姓為氏。
táng wǔ dài zhī hòu jiàn lì xī xià wáng cháo de dǎng xū zú, qí zhōng yǒu yǐ dān zì hàn xìng mò wèi shì zhě, hòu róng rù hàn zú, shì dài xiāng chuán zhì jīn.
唐五代之後建立西夏王朝的黨頊族,其中有以單字漢姓莫為氏者,後融入漢族,世代相傳至今。
yuán liú qī
源流七
yuán yú xiān bēi zú, chū zì nán běi cháo shí qī xiān bēi tuò bá bù, shǔ yú hàn huà gǎi xìng wèi shì.
源於鮮卑族,出自南北朝時期鮮卑拓拔部,屬於漢化改姓為氏。
jù shǐ jí wèi shū guān shì zhì jì zài: nán běi cháo shí qī, běi wèi xiào wén dì tuò bá hóng yuán hóng zài tài hé shí jiǔ èr shí nián gōng yuán 495 496 nián qiān dōu luò yáng zhī hòu, dà lì shēn huà tuī xíng hàn huà gǎi gé zhèng cè, jiāng xiān bēi tuò bá bù zhōng yuán fù xìng xíng mò shì mò nà lóu shì mò zhé shì děng bù luò, jūn gǎi hàn xìng wèi mò shì, qí hòu dōng hú fēn zhī zhōng de rú rú mín zú dīng líng tiě lēi zhōng yì yǒu gǎi hàn xìng wèi mò shì zhě.
據史籍《魏書·官氏志》記載:南北朝時期,北魏孝文帝拓拔宏(元宏)在太和十九~二十年(公元495~496年)遷都洛陽之後,大力深化推行漢化改革政策,將鮮卑拓拔部中原複姓邢莫氏、莫那婁氏、莫折氏等部落,均改漢姓為莫氏,其後東胡分支中的蠕蠕民族(丁零、鐵勒)中亦有改漢姓為莫氏者。
yuán liú bā
源流八
yuán yú kù mò xī zú, chū zì jīn guó shí qī kù mò xī bù zú, shǔ yú hàn huà gǎi xìng wèi shì. jù xìng xī zhōng tè bié shuō míng: kù mò xī zú yǒu mò shì. kù mò xī zú zhè yī míng chēng shǐ jiàn yú běi wèi dēng guó sān nián gōng yuán 388 nián, zhè yī chēng hào de chū xiàn, shí jì shàng shì zài gōng yuán sì shì jì zhōng yè xiān bēi yǔ wén bù bèi mù róng huàng gōng pò hòu bù jiǔ, zì cǐ yǐ hòu, shǐ shū duì kù mò xī zú jiù yǒu liǎo bù jiān duàn de jì zài, zhí dào gōng yuán shí sān shì jì yǐ hòu cái bù jiàn qí míng, qián hòu cún zài jìn qiān nián. kù mò xī yī cí shì xiān bēi yǔ yīn yì, hàn yì shā shā lì shā mò. cóng hán yì chuāi cè, zhè yī zú chēng dāng yīn qí jìng nèi duō shā mò ér dé míng. gōng yuán liù shì jì xià bàn yè de suí cháo shí qī, shěng qù kù mò, dān chēng xī, cǐ hòu dān yī de xī zì chéng le zú chēng.
源於庫莫奚族,出自金國時期庫莫奚部族,屬於漢化改姓為氏。據《姓觽》中特別說明:「庫莫奚族有莫氏。」庫莫奚族這一名稱始見於北魏登國三年(公元388年),這一稱號的出現,實際上是在公元四世紀中葉鮮卑宇文部被慕容皝攻破後不久,自此以後,史書對庫莫奚族就有了不間斷的記載,直到公元十三世紀以後才不見其名,前後存在近千年。「庫莫奚」一詞是鮮卑語音譯,漢役「沙、沙粒、沙漠」。從含義揣測,這一族稱當因其境內多沙漠而得名。公元六世紀下半葉的隋朝時期,省去庫莫,單稱「奚」,此後單一的「奚」字成了族稱。
zài jīn guó mò qī jū zhù dōng běi dì qū de, yòu yǒu xiāng dāng yī bù fen zú rén róng rù le měng gǔ zú mǎn zú xī bó zú děng shǎo shù mín zú zhōng. qí zhōng mǎn zú de mù qí shì jí kù mò xī shì zú hòu yì, mǎn yǔ wèi MukiHala, shì jū è mò hé suǒ luó, hòu duō guān hàn xìng wèi mò shì mù shì děng.
在金國末期居住東北地區的,又有相當一部分族人融入了蒙古族、滿族、錫伯族等少數民族中。其中滿族的穆齊氏即庫莫奚氏族後裔,滿語為MukiHala,世居鄂漠和索羅,後多冠漢姓為莫氏、穆氏等。
yuán liú jiǔ
源流九
yuán yú měng gǔ zú, chū zì liáo guó shí qī de qì dān nǎi mán bù, shǔ yú hàn huà gǎi xìng wèi shì. jù shǐ jí qīng cháo tōng zhì shì zú lüè méng gǔ bā qí xìng jì zài:
源於蒙古族,出自遼國時期的契丹乃蠻部,屬於漢化改姓為氏。據史籍《清朝通志·氏族略·蒙古八旗姓》記載:
měng gǔ zú nài màn shì, yì chēng nà mò shì, mǎn yǔ wèi Naiman Hala, yuán yú liáo guó shí qī qì dān nǎi mán bù, yǐ bù wèi shì, hòu zài yuán cháo chū qī róng wèi nèi zhā sà kè méng gǔ nài màn bù, shì jū áo hàn jīn nèi méng gǔ chì fēng áo hàn qí wū lǔ tè jīn nèi méng gǔ dōng nán bù xìng ān méng dì qū, suǒ guān hàn xìng jí wèi mò shì.
蒙古族奈曼氏,亦稱那莫氏,滿語為Naiman Hala,源於遼國時期契丹乃蠻部,以部為氏,後在元朝初期融為內扎薩克蒙古奈曼部,世居敖漢(今內蒙古赤峰敖漢旗)、烏魯特(今內蒙古東南部興安盟地區),所冠漢姓即為莫氏。
yuán liú shí
源流十
yuán yú mǎn zú, shǔ yú hàn huà gǎi xìng wèi shì. jù shǐ jí qīng cháo tōng zhì shì zú lüè mǎn zhōu bā qí xìng jì zài:
源於滿族,屬於漢化改姓為氏。據史籍《清朝通志·氏族略·滿洲八旗姓》記載:
. mǎn zú tú men shì, yì chēng tú mò tú shì, mǎn yǔ wèi Tumen Hala, hàn yì wàn, mǎn zú zuì gǔ lǎo de xìng shì, yuán yú táng cháo mò qī nǚ zhēn tōng yòng sān shí xìng zhī yī de tuó màn, yǐ jí jīn guó jiù bù tuó mǎn, yǐ bù wèi shì, shì jū wū lǎ jīn jí lín yǒng jí, hòu duō guān hàn xìng wèi wàn shì tú shì mén shì mò shì děng.
⑴.滿族圖們氏,亦稱圖莫圖氏,滿語為Tumen Hala,漢義「萬」,滿族最古老的姓氏,源於唐朝末期女真「通用三十姓」之一的陀幔,以及金國舊部「駝滿」,以部為氏,世居烏喇(今吉林永吉),後多冠漢姓為萬氏、圖氏、門氏、莫氏等。
. mǎn zú mǎng guǒ shì, mǎn yǔ wèi Manggo Hala, xìng shì, yì chēng méng gùn shì, shì jū wū lǎ jīn jí lín yǒng jí, suǒ guān hàn xìng wèi mò shì bái shì.
⑵.滿族莽果氏,滿語為Manggo Hala,姓氏,亦稱蒙棍氏,世居烏喇(今吉林永吉),所冠漢姓為莫氏、白氏。
. mǎn zú mò lēi tè shì, mǎn yǔ wèi More Hala, yì chēng mò liè shì, shì jū yè hè jīn jí lín lí shù. hòu gǎi hàn xìng wèi mò shì méi shì mò shì.
⑶.滿族莫勒特氏,滿語為More Hala,亦稱墨哷氏,世居葉赫(今吉林梨樹)。後改漢姓為莫氏、梅氏、墨氏。
. mǎn zú shū mù lī shì, yì chēng sū mǒu lì shì, mǎn yǔ wèi Sumuri Hala, shì jū hǎi lán mù jīn hēi lóng jiāng yuàn hún hēi hé zhèn duì àn hǎi lán pào sà ěr bì tú jīn nèi méng gǔ mò lì dá wǎ dá wò ěr zú zì zhì qí yǔ è lún chūn zì zhì qí jiāo jiè chù nuò mǐn hé zhōng yóu, hòu duō guān hàn xìng wèi mò shì shū shì.
⑷.滿族舒穆哩氏,亦稱蘇某力氏,滿語為Sumuri Hala,世居海蘭木(今黑龍江瑗琿黑河鎮對岸海蘭泡)、薩爾碧圖(今內蒙古莫力達瓦達斡爾族自治旗與鄂倫春自治旗交界處諾敏河中游),後多冠漢姓為莫氏、舒氏。
yuán liú shí yī
源流十一
yuán yú dá wò ěr zú, shǔ yú hàn huà gǎi xìng wèi shì. jù shǐ jí hēi lóng jiāng zhì gǎo qīng cháo tōng zhì shì zú lüè mǎn zhōu bā qí xìng jì zài:
源於達斡爾族,屬於漢化改姓為氏。據史籍《黑龍江志稿》、《清朝通志·氏族略·滿洲八旗姓》記載:
. dá wò ěr zú mò ěr dēng shì, yì chēng mèng ěr dīng shì mèng ěr de yīn shì mò ěr dān shì mò tǎ hā lì shì, mǎn yǔ wèi Mordin Hala, shì jū hēi lóng jiāng bù tè hā dì fāng jīn nèn jiāng liú yù hé dà xiǎo xìng ān lǐng, hòu duō guān hàn xìng wèi mò shì mèng shì cāng shì.
⑴.達斡爾族莫爾登氏,亦稱孟爾丁氏、孟爾的音氏、墨爾丹氏、莫塔哈利氏,滿語為Mordin Hala,世居黑龍江布特哈地方(今嫩江流域和大小興安嶺),後多冠漢姓為莫氏、孟氏、蒼氏。
. dá wò ěr zú mò lēi zhé liè shì, yì chēng mò ěr zhé lēi shì, mǎn yǔ wèi Moljere Hala, hàn yì yòng dāo fù chóu, shì jū sōng huā jiāng hēi lóng jiāng bā lín jīn hēi lóng jiāng bó lì é luó sī hā bù luó fū sī kè bái shí jīn hēi lóng jiāng mǔ dān jiāng jìng pō hú ā mù dá jīn hēi lóng jiāng hā ěr bīn shān yàn wō hé děng dì, hòu duō guān hàn xìng wèi mèng shì cáo shì mò shì děng.
⑵.達斡爾族墨勒哲哷氏,亦稱莫爾哲勒氏,滿語為Moljere Hala,漢義「用刀復仇」,世居松花江、黑龍江、巴林(今黑龍江伯力、俄羅斯哈布羅夫斯克)、白石(今黑龍江牡丹江鏡泊湖)、阿穆達(今黑龍江哈爾濱山彥倭和)等地,後多冠漢姓為孟氏、曹氏、莫氏等。
yuán liú shí èr
源流十二
yuán yú bù yī zú, shǔ yú hàn huà gǎi xìng wèi shì. zài xī nán dì qū de shǎo shù mín zú bù yī zú zhōng, yǒu yǐ mò wèi xìng shì zhě. guì zhōu dú shān rén mò yǔ chóu mò yǒu zhī mò tíng zhī sān fù zǐ jiē wèi bù yī zú rén, gāi mò shì zú rén suǒ jiàn lì de yǐng shān wén huà xué pài duì xī nán dì qū yǐng xiǎng shēn yuǎn.
源於布依族,屬於漢化改姓為氏。在西南地區的少數民族布依族中,有以莫為姓氏者。貴州獨山人莫與儔、莫友芝、莫庭芝三父子皆為布依族人,該莫氏族人所建立的「影山文化學派」對西南地區影響深遠。
jìn dài mín zú xué jiā xìng shì xué jiā duō rèn wèi: xī nán shǎo shù mín zú shì shàng gǔ sān miáo zú de hòu yì, yě jiù shì shàng gǔ jiāng xìng chī yóu bù zú de hòu yì, yīn cǐ, xī nán shǎo shù mín zú yuán jū zhōng yuán dì qū, hòu zhú jiàn fēn bō zhì xī běi xī nán dì qū, yǔ zhōng yuán gè dà xìng shì shí shì tóng gēn.
近代民族學家、姓氏學家多認為:西南少數民族是上古三苗族的後裔,也就是上古姜姓蚩尤部族的後裔,因此,西南少數民族原居中原地區,後逐漸分播至西北、西南地區,與中原各大姓氏實是同根。
strong jiā zú míng rén strong
家族名人
mò xié
莫 邪
běn wèi chūn qiū rén míng, hòu lái bǐ yù fēng lì jīng měi dí jiàn. wú wáng mìng lìng gàn jiāng zhù jiàn, tiě zhī bù xià, yú shì qī zǐ mò yé wèn: tiě zhī bù xià, zěn me bàn? gàn jiāng huí dá shuō: gǔ shí hòu de zhù jiàn dà shī ōu yě zhù jiàn, tiě zhī bù xià, yú shì ràng nǚ rén dān rèn lú shén, hěn kuài jiù chéng gōng le. mò yé tīng dào zhè, lì jí cuàn rù huǒ zhōng, tiě zhī liú chū, yú shì zhù chéng liǎng bǎ lì jiàn. xióng de jiào gàn jiāng, cí de jiào mò yé.
本為春秋人名,後來比喻鋒利精美的劍。吳王命令干將鑄劍,鐵汁不下,於是妻子莫邪問:「鐵汁不下,怎麼辦?」干將回答說:「 古時候的鑄劍大師歐冶鑄劍,鐵汁不下,於是讓女人擔任爐神,很快就成功了。」莫邪聽到這,立即竄入火中,鐵汁流出,於是鑄成兩把利劍。雄的叫干將,雌的叫莫邪。
mò hán
莫 含
dōng hàn zuǒ jiāng jūn, mù dì hěn shǎng shí tā de cái néng, jīng cháng ràng tā cān yǔ tǎo lùn jūn shì jī mì guó jiā dà shì. hòu lái bèi fēng wèi guān zhōng hóu.
東漢左將軍,穆帝很賞識他的才能,經常讓他參與討論軍事機密、國家大事。後來被封為關中侯。
mò chóu
莫 愁
nán běi cháo shí qī, hé nán luò yáng rén, shí wǔ suì jià wèi lú jiā fù. huò jiāng shí chéng wù wèi shí tóu chéng jīn jiāng sū nán jīng, jīn qí dì yǒu mò chóu hú. diǎn chū nán cháo liáng. xiāo yǎn hé zhōng zhī shuǐ gē: hé zhōng zhī shuǐ xiàng dōng liú, luò yáng nǚ ér míng mò chóu. shí wǔ jià wèi lú jiā fù, shí liù shēng ér zì ā hóu. nán cháo liáng wǔ dì xiāo yǎn shī mò chóu gē zhōng rén wù, luò yáng měi nǚ, xīn líng shǒu qiǎo, shí wǔ jià rù fù shì lú jiā, shí liù shēng ér ā hóu, zài lú jiā fù guì zhōng lǎo. zhù míng de shī rén lǐ shāng yǐn yǒu yī shǒu shī shì xiě tā de: rú hé sì jì wèi tiān zǐ, bù jí lú jiā yǒu mò chóu. shī rén bǐ xià de mò chóu, zhēn zhèng shì wèi jiě yǔ huā.
南北朝時期,河南洛陽人,十五歲嫁為盧家婦。或將石城誤為石頭城(今江蘇南京),今其地有莫愁湖。典出南朝梁.蕭衍《河中之水歌》:「河中之水向東流,洛陽女兒名莫愁。……十五嫁為盧家婦,十六生兒字阿侯。」南朝梁武帝蕭衍詩《莫愁歌》中人物,洛陽美女,心靈手巧,十五嫁入富室盧家,十六生兒阿侯,在盧家富貴終老。著名的詩人李商隱有一首詩是寫她的:「如何四紀為天子,不及盧家有莫愁。」詩人筆下的「莫愁」,真正是位「解語花」。
mò hán sūn
莫含孫
mò yún dì, dào wǔ dì shí yǐ gōng cì jué dōng wǎn hóu. yīn shì yàn bù jìng huò zuì, chù wèi jì yáng tài shǒu. hòu lìng qí jiān zào píng chéng. yīn jiǔ ér xiè dài, cì sǐ.
莫雲弟,道武帝時以功賜爵東宛侯。因侍宴不敬獲罪,黜為濟陽太守。後令其監造平城。因久而懈怠,賜死。
mò cóng
莫 琮
sòng dài de guān lì, zì shū fāng. rén hé rén. lì jīng míng fú liǎng zhōu guān. tā de pǐn xíng xiāng dāng gāo shàng, bìng qiě jiào zǐ yǒu fāng. tā yǒu wǔ gè ér zi yuán zhōng ruò huì shì zhī ruò zhuō ruò chōng jù dēng kē. dāng shí rén men bǎ tā men bǐ zuò shì yān shān wǔ bǎo.
宋代的官吏,字叔方。仁和人。歷經明、福兩州官。他的品行相當高尚,並且教子有方。他有五個兒子元忠、若晦、似之、若拙、若沖俱登科。當時人們把他們比作是「燕山五寶」。
mò méng
莫 蒙
hú zhōu rén, sòng dài guān lì xué zhě. zài tài xué dú shū shí, yǐ wén míng jīng shī. jiù tè kē chū shì, yóu xiàn chéng lèi guān zhì tōng huà jūn zhī fǔ. gōng shī, cí yóu wǎn lì. yǒu wò tuó jí.
湖州人,宋代官吏、學者。在太學讀書時,以文鳴京師。就特科出仕,由縣丞累官至通化軍知府。工詩,詞尤婉麗。有《臥駝集》。
mò shèng
莫 勝
sōng jiāng fǔ huá tíng jīn shǔ shàng hǎi rén, míng dài shū huà jiā. céng rèn hǔ bì zuǒ wèi jīng lì. gōng shū huà, shàn huì yú.
松江府華亭(今屬上海)人,明代書畫家。曾任虎賁左衛經歷。工書畫,善繪魚。
mò cáng
莫 藏
zhè jiāng hǎi yán rén, zì yòng xíng, hào sù xuān, míng dài xué zhě shū huà jiā. qí bó shè jīng shǐ, néng shī, gōng shū huà. yǒu sù xuān gǎo wǔ yīn zì shū biàn é děng.
浙江海鹽人,字用行,號素軒,明代學者、書畫家。其博涉經史,能詩,工書畫。有《素軒稿》、《五音字書辨訛》等。
mò jùn
莫 駿
guǎng xī shěng píng lè rén, míng dài guān lì. jǔ rén chū shēn, guān zhì nán jīng hù bù yuán wài láng. zuò guān èr shí yú nián, rén chēng lián jié.
廣西省平樂人,明代官吏。舉人出身,官至南京戶部員外郎。做官二十餘年,人稱廉潔。
mò jīn
莫 矜
guǎng xī shěng róng shuǐ yǒng lè rén. 1938 nián jiā rù zhōng guó gòng chǎn dǎng, hòu lái rèn zhōng gòng róng xiàn zhī bù shū jì, róng xiàn tè zhī fù shū jì, kàng rì tǐng jìn duì zhèng zhì zhǐ dǎo yuán, zhōng gòng guì qián biān qū gōng wěi shū jì, guì qián biān qū rén mín bǎo wèi tuán zhèng wěi jiān sī lìng yuán, zhōng guó rén mín jiě fàng jūn liǔ běi zǒng duì zhèng wěi jiān sī lìng yuán. zhōng huá rén mín gòng hé guó chéng lì yǐ hòu, lì rèn liǔ zhōu zhuān shǔ fù zhuān yuán zì zhì qū tǒng zhàn bù fù bù zhǎng zì zhì qū yě jīn jú fù jú zhǎng děng zhí wù.
廣西省融水永樂人。1938年加入中國共產黨,後來任中共融縣支部書記,融縣特支副書記,抗日挺進隊政治指導員,中共桂黔邊區工委書記,桂黔邊區人民保衛團政委兼司令員,中國人民解放軍柳北總隊政委兼司令員。中華人民共和國成立以後,歷任柳州專署副專員、自治區統戰部副部長、自治區冶金局副局長等職務。
mò xiū fú
莫修符
táng cháo wén rén. guāng huà èr nián rèn róng zhōu cì shǐ. tā suǒ xiě de guì lín fēng tǔ jì, hěn yǒu wén huà jià zhí, wén cái yě hěn hǎo. shì chuán de jiā zuò.
唐朝文人。光化二年任融州刺使。他所寫的《桂林風土記》,很有文化價值,文才也很好。世傳的佳作。
mò xuān qīng
莫宣卿
zì zhòng jié, hào piàn yù. guǎng dōng shěng fēng kāi rén. guǎng dōng de dì yī gè zhuàng yuán. yòu nián shí tā de shēng fù bìng shì, suì yǔ mǔ qīn suí jì fù shēng huó. yóu yú jì fù de jiā jìng jiào fù yù, tā dé yǐ rù xué táng dú shū. xiāng chuán mò qī suì shí yǐ xué huì yín shī xiě duì lián, 12 suì shí jí cān jiā kē jǔ kǎo shì bìng zhōng xiù cái, bèi xiāng rén chēng yù wèi shén tóng. táng dà zhōng wǔ nián 851 nián, 17 suì de mò xuān qīng fù jīng chéng cān jiā tíng shì huò zhōng zhì kē zhuàng yuán, cóng ér chéng wèi guǎng dōng lì shǐ shàng kē jǔ kǎo shì de dì yī gè zhuàng yuán, bìng shì shǐ suí táng yǐ kē jǔ qǔ shì yǐ lái nián líng zuì xiǎo de zhuàng yuán. mò xuān qīng kǎo qǔ zhuàng yuán hòu, bèi rèn wèi hàn lín shū yuàn xiū zhuàn. qí hòu tā hái xiāng shěng qīn, yīn mǔ qīn bù yuàn suí qí běi shàng dìng jū, mò suì shàng shū cháo tíng qǐng qiú gǎi wěi tā zài nán fāng rèn zhí yǐ fèng yǎng mǔ qīn. táng wén zōng yǔn zhǔn, gǎi wěi tā zhè jiāng tái zhōu bié jià cì shǐ de fù zhí. tā jí fèng mǔ xié juàn wǎng tái zhōu shàng rèn, dàn wèi dào tái zhōu què bìng shì yú tú zhōng. mò xuān qīng de shēng píng yè jī bù xiǎn, cún shì de shī zuò yě jǐn sān shǒu bàn, dàn yóu yú shì guǎng dōng lì shǐ shàng de dì yī gè zhuàng yuán, tā de chuán qí shì shì jī jí yǐng xiǎng réng zài lǐng nán wén huà shǐ shàng zhàn yǒu bù róng hū lüè de dì wèi, wèi hòu rén suǒ zūn chóng.
字仲節,號片玉。廣東省封開人。廣東的第一個狀元。幼年時他的生父病逝,遂與母親隨繼父生活。由於繼父的家境較富裕,他得以入學堂讀書。相傳莫七歲時已學會吟詩寫對聯,12歲時即參加科舉考試並中秀才,被鄉人稱譽為「神童」。唐大中五年(851年),17歲的莫宣卿赴京城參加廷試獲中制科狀元,從而成為廣東歷史上科舉考試的第一個狀元,並是始隋唐以科舉取士以來年齡最小的狀元。莫宣卿考取狀元後,被任為翰林書院修撰。其後他還鄉省親,因母親不願隨其北上定居,莫遂上書朝廷請求改委他在南方任職以奉養母親。唐文宗允准,改委他浙江台州別駕(刺史的副職)。他即奉母攜眷往台州上任,但未到台州卻病逝於途中。莫宣卿的生平業跡不顯,存世的詩作也僅三首半,但由於是廣東歷史上的第一個狀元,他的傳奇式事跡及影響仍在嶺南文化史上占有不容忽略的地位,為後人所尊崇。
mò jūn chén
莫君陳
hú zhōu guī ān jīn zhè jiāng shěng hú zhōu rén, běi sòng guān lì. rén zōng shí jìn shì. shén zōng xī níng nián jiān xīn zhì kē, zhōng shǒu xuǎn, wèi wáng ān shí suǒ yǐ zhòng. yǒu yuè hé suǒ wén jí.
湖州歸安(今浙江省湖州)人,北宋官吏。仁宗時進士。神宗熙寧年間新置**科,中首選,為王安石所倚重。有《月河所聞集》。
mò bó róng
莫伯鎔
hú zhōu guī ān jīn zhè jiāng shěng hú zhōu rén, shǎo yǒu chāo hū shì sú zhī zhì, nián wǔ shí jí guī xiū, qǐng míng shī jiào huì qí zi. zi sān rén jiē dēng kē, shí hào sān mò. zhǎng zi mò jì hòu yòu zhōng bó xué hóng cí kē, jū guān gěi shì zhōng shí, yīn fǎn duì wài qī zhāng shuō bèi bà zhí, hòu shì zhì sī nóng shǎo qīng. cì zǐ mò jí céng wèi guó zi jiān zhèng, yīn dé zuì qín guì bèi biǎn huà zhōu zhī fǔ. sān zi mò chōng yì céng zhōng bó xué hóng cí kē, guān rèn míng zhōu zhǎng shǐ, yǐ xún liáng chēng.
湖州歸安(今浙江省湖州)人,少有超乎世俗之志,年五十即歸休,請名師教誨其子。子三人皆登科,時號「三莫」。長子莫濟後又中博學鴻詞科,居官給事中時,因反對外戚張說被罷職,後仕至司農少卿。次子莫汲曾為國子監正,因得罪秦檜被貶化州知府。三子莫沖亦曾中博學鴻詞科,官任明州長史,以循良稱。
mò rú zhōng
莫如忠
sōng jiāng fǔ huá tíng rén, míng dài guān lì xué zhě. jiā jìng nián jiān jìn shì, lèi guān zhè jiāng bù zhèng shǐ. shàn cǎo shū shī wén yǒu tǐ yào. yǒu chóng lán guǎn jí.
松江府華亭人,明代官吏、學者。嘉靖年間進士,累官浙江布政使。善草書、詩文有體要。有《崇蘭館集》。
mò rú zú
莫如足
guǎng zhōu fǔ xīn huì rén, míng dài dà chén. jiā jìng nián jiān jìn shì. yóu shù jí shì zhuó yù shǐ, céng jīng dàn hé chóu luán, yǒu zhí shēng. guān zhì dà lǐ zuǒ chéng, shù shēn yuān yù.
廣州府新會人,明代大臣。嘉靖年間進士。由庶吉士擢御史,曾經彈劾仇鸞,有直聲。官至大理左丞,數伸冤獄。
mò yǒu zhī
莫友芝
qīng cháo shí qī dào guāng jǔ rén, dú shān rén. shào nián shí qī jiù hěn xǐ huān dú shū jīng tōng cāng yǎ gù xùn liù yì míng wù zhì dù, páng jí jīn shí mù lù jiā yán. gōng yú shī, tā de shū fǎ yě hěn hǎo, zài dāng shí yǔ zūn yì de zhèng zhēn qí míng, dāng shí hào chēng zhèng mò. zhù zuò yǒu: shēng yùn kǎo lüè zūn yì fǔ zhì guò tíng suì táng běn shuō wén mù bù qiān yì.
清朝時期道光舉人,獨山人。少年時期就很喜歡讀書精通蒼雅故訓六藝名物制度,旁及金石目錄家言。工於詩,他的書法也很好,在當時與遵義的鄭珍齊名,當時號稱「鄭莫」。著作有:《聲韻考略》、《遵義府制》、《過庭碎》、《唐本說文木部芊異》。
mò shì lóng
莫是龍
míng dài huà jiā, zì yún qīng, huá tíng rén. hòu lái gèng zì tíng hán, hào qiū shuǐ, yòu hào hòu míng. shí suì jiù néng xiě shī zuò duì. shàn zhǎng yú shū huà, zhe yǒu shí xiù zhāi jí huà shuō děng.
明代畫家,字雲卿,華亭人。後來更字廷韓,號秋水,又號後明。十歲就能寫詩作對。擅長於書畫,著有《石秀齋集》、《畫說》等。
mò luò
莫洛
qīng chū dà chén. mò luò chū shòu xíng bù lǐ shì guān, kāng xī liù nián, zhuó zuǒ fù dōu yù shǐ. qī nián, chū wèi shān xī shǎn xī zǒng dū, hòu lèi qiān gōng bù láng zhōng. shì zhōng mǐn, shòu shì zhí bài tā lǎ bù lēi hā fān jiān tuō shā lǎ hā fān. zi cháng ān, xí.
清初大臣。莫洛初授刑部理事官,康熙六年,擢左副都御史。七年,出為山西陝西總督,後累遷工部郎中。諡忠愍,授世職拜他喇布勒哈番兼拖沙喇哈番。子常安,襲。
mò wǒ yú
莫我愚
hú nán shěng shàn huà jīn zhǎng shā rén, qīng dài shū huà jiā. gōng shī, bù xǐ wèi shí wén. yú zhēn xíng cǎo shū zhǐ tóu shū jīn tóu shū, jiē bù xué ér néng. gōng fǎ shān shuǐ, yóu shàn xiě zhào, suǒ huì mò bù shén tài bì xiào.
湖南省善化(今長沙)人,清代書畫家。工詩,不喜為時文。於真、行、草書、指頭書、筋頭書,皆不學而能。工法山水,尤善寫照,所繪莫不神態畢肖。
mò yǔ chóu
莫與儔
guì zhōu shěng dú shān rén, qīng dài guān lì xué zhě. jiā qìng sì nián jìn shì, céng rèn yán yuán zhī xiàn, hòu gǎi zūn yì fǔ xué jiào shòu. yǒu zhēn dìng xiān shēng yí jí.
貴州省獨山人,清代官吏、學者。嘉慶四年進士,曾任鹽源知縣,後改遵義府學教授。有《貞定先生遺集》。
mò shì kuí
莫仕睽
qīng cháo guǎng xī píng nán rén. cān jiā tài píng jūn, qīng xián fēng liù nián wèi xíng bù shàng shū. xián fēng shí yī nián shēng qiān wèi kāi cháo wáng zōng diàn qián zhōng chéng wǔ tiān jiāng, rèn fān zhèn tǒng guān. céng chù lǐ wài jiāo shì wù, hòu lái fēng wèi bǔ wáng. tóng zhì sān nián fā jué lǐ xiù chéng de qī jiù sòng yǒng qí zài tiān jīng yīn móu pàn luàn, yǔ zhè jiāng de xún fǔ céng guó quán àn zhōng gōu jié, yú shì tā dāng miàn zhǐ zé lǐ xiù chéng, bìng dài lǐng jūn duì jiāng sòng yǒng qí cóng zhōng wáng fǔ zhōng zhuā huò dài bǔ. tiān jīng xiàn luò yǐ hòu, tā huí jiā xiāng píng nán. shì shì de shí hòu yǒu 70 suì.
清朝廣西平南人。參加太平軍,清咸豐六年為刑部尚書。咸豐十一年升遷為開朝王宗殿前忠誠伍天將,任藩鎮統官。曾處理外交事務,後來封為補王。同治三年發覺李秀成的妻舅宋永祺在天京陰謀叛亂,與浙江的巡撫曾國荃暗中勾結,於是他當面指責李秀成,並帶領軍隊將宋永祺從忠王府中抓獲逮捕。天京陷落以後,他回家鄉平南。逝世的時候有70歲。
mò guì lán
莫桂蘭
18921982, guǎng dōng gāo zhōu rén, zì yòu dé jiā chuán diē dǎ yī shù hé mò jiā gōng fū, wèi huáng fēi hóng dì sì rèn fū rén, suí fū xué dé yī shēn wǔ yì, céng chū rèn fú jūn quán shù jiào liàn hé dèng fāng yì yǒng táng zhù jiào. huáng fēi hóng qù shì hòu, tā xiān hòu chuàng bàn huáng fēi hóng guó shù shè hé huáng fēi hóng jiàn shēn xué yuàn, jiāng huáng fēi hóng de wǔ yì fā yáng guāng dà.
(1892-1982),廣東高州人,自幼得家傳跌打醫術和莫家功夫,為黃飛鴻第四任夫人,隨夫學得一身武藝,曾出任福軍拳術教練和鄧芳「義勇堂」助教。黃飛鴻去世後,她先後創辦「黃飛鴻國術社」和「黃飛鴻健身學院」,將黃飛鴻的武藝發揚光大。
strong dì wàng fēn bù strong
地望分布
guǎng dōng shěng zhào qìng shì, guǎng dōng shěng gāo yào shì
廣東省肇慶市,廣東省高要市