huái nán lì wáng cháng, gāo dì shǎo zǐ yě, qí mǔ gù zhào wáng zhāng áo měi rén. gāo dì bā nián, cóng dōng yuán guò zhào, zhào wáng xiàn měi rén, lì wáng mǔ yě, xìng, yǒu shēn. zhào wáng bù gǎn nèi gōng, wèi zhù wài gōng shě zhī. jí guàn gāo děng móu fǎn shì jué, bìng dǎi zhì wáng, jǐn bǔ wáng mǔ xiōng dì měi rén, xì zhī hé nèi. lì wáng mǔ yì xì, gào lì yuē:" rì de xìng shàng, yǒu zi." lì yǐ wén, shàng fāng nù zhào, wèi jí lǐ lì wáng mǔ. lì wáng mǔ dì zhào jiān yīn pì yáng hóu yán lǚ hòu, lǚ hòu dù, bù kěn bái, pì yáng hóu bù qiáng zhēng. lì wáng mǔ yǐ shēng lì shēng, huì, jí zì shā. lì fèng lì wáng yì shàng, shàng huǐ, lìng lǚ hòu mǔ zhī, ér zàng qí mǔ zhēn dìng. zhēn dìng, lì wáng mǔ jiā xiàn yě.
淮南厉王长,高帝少子也,其母故赵王张敖美人。高帝八年,从东垣过赵,赵王献美人,厉王母也,幸,有身。赵王不敢内宫,为筑外宫舍之。及贯高等谋反事觉,并逮治王,尽捕王母兄弟美人,系之河内。厉王母亦系,告吏曰:“日得幸上,有子。”吏以闻,上方怒赵,未及理厉王母。厉王母弟赵兼因辟阳侯言吕后,吕后妒,不肯白,辟阳侯不强争。厉王母已生厉生,恚,即自杀。吏奉厉王诣上,上悔,令吕后母之,而葬其母真定。真定,厉王母家县也。
shí yī nián, huái nán wáng bù fǎn, shàng zì jiāng jī miè bù, jí lì zǐ cháng wèi huái nán zǐ. wáng zǎo shī mǔ, cháng fù lǚ hòu, xiào huì lǚ hòu shí yǐ gù de xìng wú huàn, rán cháng xīn yuàn pì yáng hóu, bù gǎn fā. jí xiào wén chū jí wèi, zì yǐ wéi zuì qīn, jiāo jiǎn, shù bù fèng fǎ. shàng kuān shè zhī. sān nián, rù cháo, shén héng. cóng shàng rù yuàn liè, yǔ shàng tóng niǎn, cháng wèi shàng" dà xiōng". lì wáng yǒu cái lì, lì gāng dǐng, nǎi wǎng qǐng pì yáng hóu. pì yáng hóu chū jiàn zhī, jí zì xiù jīn chuí chuí zhī, mìng cóng zhě xíng zhī. chí yì què xià, ròu tǎn ér xiè yuē:" chén mǔ bù dàng zuò zhào shí shì, pì yáng hóu lì néng dé zhī lǚ hòu, bù zhēng, zuì yī yě. zhào wáng rú yì zǐ mǔ wú zuì, lǚ hòu shā zhī, pì yáng hóu bù zhēng, zuì èr yě. lǚ hòu wáng zhū lǚ, yù yǐ wēi liú shì, pì yáng hóu bù zhēng, zuì sān yě. chén jǐn wèi tiān xià zhū zéi, bào mǔ zhī chóu, fú què xià qǐng zuì." wén dì shāng qí zhì, wèi qīn gù bù zhì, shè zhī.
十一年,淮南王布反,上自将击灭布,即立子长为淮南子。王早失母,常附吕后,孝惠、吕后时以故得幸无患,然常心怨辟阳侯,不敢发。及孝文初即位,自以为最亲,骄蹇,数不奉法。上宽赦之。三年,入朝,甚横。从上入苑猎,与上同辇,常谓上“大兄”。厉王有材力,力扛鼎,乃往请辟阳侯。辟阳侯出见之,即自袖金椎椎之,命从者刑之。驰诣阙下,肉袒而谢曰:“臣母不当坐赵时事,辟阳侯力能得之吕后,不争,罪一也。赵王如意子母无罪,吕后杀之,辟阳侯不争,罪二也。吕后王诸吕,欲以危刘氏,辟阳侯不争,罪三也。臣谨为天下诛贼,报母之仇,伏阙下请罪。”文帝伤其志,为亲故不治,赦之。
dàng shì shí, zì báo tài hòu jí tài zǐ zhū dà chén jiē dàn lì wáng, lì wáng yǐ cǐ guī guó yì zì, bù yòng hàn fǎ, chū rù jǐng bì, chēng zhì, zì zuò fǎ lìng, shù shàng shū bù xùn shùn. wén dì zhòng zì qiè zé zhī. shí dì jiù báo zhāo wèi jiāng jūn, zūn zhòng, shàng lìng zhāo yǔ lì wáng shū jiàn shù zhī, yuē:
当是时,自薄太后及太子诸大臣皆惮厉王,厉王以此归国益恣,不用汉法,出入警跸,称制,自作法令,数上书不逊顺。文帝重自切责之。时帝舅薄昭为将军,尊重,上令昭予厉王书谏数之,曰:
qiè wén dài wáng gāng zhí ér yǒng, cí huì ér hòu, zhēn xìn duō duàn, shì tiān yǐ shèng rén zhī zī fèng dài wáng yě shén shèng, bù kě bù chá. jīn dài wáng suǒ xíng, bù chēng tiān zī. huáng dì chū jí wèi, yì hóu yì zài huái nán zhě, dài wáng bù kěn. huáng dì zú yì zhī, shǐ dài wáng dé sān xiàn zhī shí, shén hòu. dài wáng yǐ wèi cháng yǔ huáng dì xiāng jiàn, qiú rù cháo jiàn, wèi bì kūn dì zhī huān, ér shā liè hóu yǐ zì wéi míng. huáng dì bù shǐ lì yǔ qí jiān, shè dài wáng, shén hòu. hàn fǎ, èr qiān dàn quē, zhé yán hàn bǔ, dài wáng zhú hàn suǒ zhì, ér qǐng zì zhì xiāng èr qiān dàn. huáng dì wěi tiān xià zhèng fǎ ér xǔ dài wáng, shén hòu. dài wáng yù shǔ guó wèi bù yī, shǒu zhǒng zhēn dìng. huáng dì bù xǔ, shǐ dài wáng wú shī nán miàn zhī zūn, shén hòu. dài wáng yí rì yè fèng fǎ dù, xiū gòng zhí, yǐ chēng huáng dì zhī hòu dé, jīn nǎi qīng yán zì xíng, yǐ fù bàng yú tiān xià, shén fēi jì yě.
窃闻大王刚直而勇,慈惠而厚,贞信多断,是天以圣人之资奉大王也甚盛,不可不察。今大王所行,不称天资。皇帝初即位,易侯邑在淮南者,大王不肯。皇帝卒易之,使大王得三县之实,甚厚。大王以未尝与皇帝相见,求入朝见,未毕昆弟之欢,而杀列侯以自为名。皇帝不使吏与其间,赦大王,甚厚。汉法,二千石缺,辄言汉补,大王逐汉所置,而请自置相、二千石。皇帝骫天下正法而许大王,甚厚。大王欲属国为布衣,守冢真定。皇帝不许,使大王毋失南面之尊,甚厚。大王宜日夜奉法度,修贡职,以称皇帝之厚德,今乃轻言恣行,以负谤于天下,甚非计也。
fū dài wáng yǐ qiān lǐ wèi zhái jū, yǐ wàn mín wèi chén qiè, cǐ gāo huáng dì zhī hòu dé yě. gāo dì méng shuāng lù, mò fēng yǔ, fù shǐ shí, yě zhàn gōng chéng, shēn bèi chuàng yí, yǐ wéi zǐ sūn chéng wàn shì zhī yè, jiān nán wēi kǔ shén yǐ, dài wáng bù sī xiān dì zhī jiān kǔ, rì yè chù tì, xiū shēn zhèng xíng, yǎng xī shēng, fēng jié zī shèng, fèng jì sì, yǐ wú wàng xiān dì zhī gōng dé, ér yù shǔ guó wèi bù yī, shén guò. qiě fú tān ràng guó tǔ zhī míng, qīng fèi xiān dì zhī yè, bù kě yǐ yán xiào. fù wèi zhī jī, ér bù néng shǒu, bù xián. bù qiú shǒu cháng líng, ér qiú zhī zhēn dìng, xiān mǔ hòu fù, bù yì. shù nì tiān zǐ zhī lìng, bù shùn. yán jié xíng yǐ gāo xiōng, wú lǐ. xìng chén yǒu zuì, dà zhě lì duàn, xiǎo zhě ròu xíng, bù rén. guì bù yī yī jiàn zhī rèn, jiàn wáng hóu zhī wèi, bù zhī. bù hào xué wèn dà dào, chù qíng wàng xíng, bù xiáng. cǐ bā zhě, wēi wáng zhī lù yě, ér dài wáng xíng zhī, qì nán miàn zhī wèi, fèn zhū bēn zhī yǒng, cháng chū rù wēi wáng zhī lù, chén zhī suǒ jiàn, gāo huáng dì zhī shén bì bù miào shí yú dài wáng zhī shǒu, míng bái.
夫大王以千里为宅居,以万民为臣妾,此高皇帝之厚德也。高帝蒙霜露,沫风雨,赴矢石,野战攻城,身被创痍,以为子孙成万世之业,艰难危苦甚矣,大王不思先帝之艰苦,日夜怵惕,修身正行,养牺牲,丰洁粢盛,奉祭祀,以无忘先帝之功德,而欲属国为布衣,甚过。且夫贪让国土之名,轻废先帝之业,不可以言孝。父为之基,而不能守,不贤。不求守长陵,而求之真定,先母后父,不谊。数逆天子之令,不顺。言节行以高兄,无礼。幸臣有罪,大者立断,小者肉刑,不仁。贵布衣一剑之任,贱王侯之位,不知。不好学问大道,触情忘行,不祥。此八者,危亡之路也,而大王行之,弃南面之位,奋诸、贲之勇,常出入危亡之路,臣之所见,高皇帝之神必不庙食于大王之手,明白。
xī zhě, zhōu gōng zhū guǎn shū, fàng cài shū, yǐ ān zhōu qí huán shā qí dì, yǐ fǎn guó qín shǐ huáng shā liǎng dì, qiān qí mǔ, yǐ ān qín qǐng wáng wáng dài, gāo dì duó zhī guó, yǐ biàn shì jì běi jǔ bīng, huáng dì zhū zhī, yǐ ān hàn. gù zhōu qí xíng zhī yú gǔ, qín hàn yòng zhī yú jīn, dài wáng bù chá gǔ jīn zhī suǒ yǐ ān guó biàn shì, ér yù yǐ qīn qī zhī yì wàng yú tài shàng, bù kě de yě. wáng zhī zhū hóu, yóu huàn shì rén, jí shě nì zhě, lùn jiē yǒu fǎ. qí zài wáng suǒ, lì zhǔ zhě zuò. jīn zhū hóu zi wèi lì zhě, yù shǐ zhǔ wèi jūn lì zhě, zhōng wèi zhǔ kè chū rù diàn mén zhě, wèi wèi dà xíng zhǔ zhū cóng mán yí lái guī yì jí yǐ wáng míng shù zì zhàn zhě, nèi shǐ xiàn lìng zhǔ. xiāng yù wěi xià lì, wú yǔ qí huò, bù kě de yě. wáng ruò bù gǎi, hàn xì dài wáng dǐ, lùn xiāng yǐ xià, wèi zhī nài hé? fū duò fù dà yè, tuì wèi bù yī suǒ āi, xìng chén jiē fú fǎ ér zhū, wèi tiān xià xiào, yǐ xiū xiān dì zhī dé, shèn wéi dài wáng bù qǔ yě.
昔者,周公诛管叔,放蔡叔,以安周;齐桓杀其弟,以反国;秦始皇杀两弟,迁其母,以安秦;顷王亡代,高帝夺之国,以便事;济北举兵,皇帝诛之,以安汉。故周、齐行之于古,秦、汉用之于今,大王不察古今之所以安国便事,而欲以亲戚之意望于太上,不可得也。亡之诸侯,游宦事人,及舍匿者,论皆有法。其在王所,吏主者坐。今诸侯子为吏者,御史主;为军吏者,中尉主;客出入殿门者,卫尉大行主;诸从蛮夷来归谊及以亡名数自占者,内史县令主。相欲委下吏,无与其祸,不可得也。王若不改,汉系大王邸,论相以下,为之奈何?夫堕父大业,退为布衣所哀,幸臣皆伏法而诛,为天下笑,以羞先帝之德,甚为大王不取也。
yí jí gǎi cāo yì xíng, shàng shū xiè zuì, yuē:" chén bù xìng zǎo shī xiān dì, shǎo gū, lǚ shì zhī shì, wèi cháng wàng sǐ. bì xià jí wèi, chén hù ēn dé jiāo yíng, xíng duō bù guǐ. zhuī niàn zuì guò, kǒng jù, fú dì dài zhū bù gǎn qǐ." huáng dì wén zhī bì xǐ. dài wáng kūn dì huān xīn yú shàng, qún chén jiē dé yán shòu yú shàng shàng xià de yí, hǎi nèi cháng ān. yuàn shú jì ér jí xíng zhī. xíng zhī yǒu yí, huò rú fā shǐ, bù kě zhuī yǐ.
宜急改操易行,上书谢罪,曰:“臣不幸早失先帝,少孤,吕氏之世,未尝忘死。陛下即位,臣怙恩德骄盈,行多不轨。追念罪过,恐惧,伏地待诛不敢起。”皇帝闻之必喜。大王昆弟欢欣于上,群臣皆得延寿于上;上下得宜,海内常安。愿孰计而疾行之。行之有疑,祸如发矢,不可追已。
wáng dé shū bù shuō. liù nián, lìng nán zǐ dàn děng qī shí rén yǔ jí pú hóu chái wǔ tài zǐ qí móu, yǐ niǎn chē sì shí chéng fǎn gǔ kǒu, lìng rén shǐ mǐn yuè xiōng nú. shì jué, zhì zhī, nǎi shǐ shǐ zhào huái nán wáng.
王得书不说。六年,令男子但等七十人与棘蒲侯柴武太子奇谋,以辇车四十乘反谷口,令人使闽越、匈奴。事觉,治之,乃使使召淮南王。
wáng zhì cháng ān, chéng xiàng zhāng cāng, diǎn kè féng jìng xíng yù shǐ dài fū shì, yǔ zōng zhèng tíng wèi zá zòu:" zhǎng fèi xiān dì fǎ, bù tīng tiān zǐ zhào, jū chǔ wú dù, wèi huáng wū gài nǐ tiān zǐ, shàn wèi fǎ lìng, bù yòng fǎ lìng. jí suǒ zhì lì, yǐ qí láng zhōng chūn wèi chéng xiàng, shōu jù hàn zhū hóu rén jí yǒu zuì wáng zhě, nì wèi jū, wèi zhì jiā shì, cì yǔ cái wù jué lù tián zhái, jué huò zhì guān nèi hóu, fèng yǐ èr qiān dàn suǒ dāng de. dài fū dàn shì wǔ kāi zhāng děng qī shí rén yǔ jí pú hóu tài zǐ qí móu fǎn, yù yǐ wēi zōng miào shè jì, móu shǐ mǐn yuè jí xiōng nú fā qí bīng. shì jué, cháng ān wèi qí děng wǎng bǔ kāi zhāng, zhǎng nì bù yǔ, yǔ gù zhōng wèi jiān jì móu, shā yǐ bì kǒu, wèi guān guǒ yī qīn, zàng zhī féi líng, mán lì yuē' bù zhī ān zài'. yòu yáng jù tǔ, shù biǎo qí shàng yuē' kāi zhāng sǐ, zàng cǐ xià'. jí cháng shēn zì zéi shā wú zuì zhě yī rén lìng lì lùn shā wú zuì zhě liù rén wéi wáng mìng qì shì zhà bǔ mìng zhě yǐ chú zuì shàn zuì rén, wú gào hé xì zhì chéng dàn yǐ shàng shí sì rén shè miǎn zuì rén sǐ zuì shí bā rén, chéng dàn chūn yǐ xià wǔ shí bā rén cì rén jué guān nèi hóu yǐ xià jiǔ shí sì rén. qián rì zhǎng bìng, bì xià xīn yōu zhī, shǐ shǐ zhě cì zǎo pú, zhǎng bù kěn jiàn bài shǐ zhě. nán hǎi mín chù lú jiāng jiè zhōng zhě fǎn, huái nán lì zú jī zhī. bì xià qiǎn shǐ zhě jī bó wǔ qiān pǐ, yǐ cì lì zú láo kǔ zhě. zhǎng bù yù shòu cì, mán yuē' wú láo kǔ zhě'. nán hǎi wáng zhī shàng shū xiàn bì bó huáng dì, jì shàn fán qí shū, bù yǐ wén. lì qǐng zhào zhì jì, zhǎng bù qiǎn, mán yuē' jì bìng'. zhǎng suǒ fàn bù guǐ, dāng qì shì, chén qǐng lùn rú fǎ".
王至长安,丞相张苍,典客冯敬行御史大夫事,与宗正、廷尉杂奏:“长废先帝法,不听天子诏,居处无度,为黄屋盖拟天子,擅为法令,不用法令。及所置吏,以其郎中春为丞相,收聚汉诸侯人及有罪亡者,匿为居,为治家室,赐与财物、爵禄、田宅,爵或至关内侯,奉以二千石所当得。大夫但、士伍开章等七十人与棘蒲侯太子奇谋反,欲以危宗庙社稷,谋使闽越及匈奴发其兵。事觉,长安尉奇等往捕开章,长匿不予,与故中尉蕳忌谋,杀以闭口,为棺椁衣衾,葬之肥陵,谩吏曰‘不知安在’。又阳聚土,树表其上曰‘开章死,葬此下’。及长身自贼杀无罪者一人;令吏论杀无罪者六人;为亡命弃市诈捕命者以除罪;擅罪人,无告劾系治城旦以上十四人;赦免罪人死罪十八人,城旦春以下五十八人;赐人爵关内侯以下九十四人。前日长病,陛下心忧之,使使者赐枣脯,长不肯见拜使者。南海民处庐江界中者反,淮南吏卒击之。陛下遣使者赍帛五千匹,以赐吏卒劳苦者。长不欲受赐,谩曰‘无劳苦者’。南海王织上书献璧帛皇帝,忌擅燔其书,不以闻。吏请召治忌,长不遣,谩曰‘忌病’。长所犯不轨,当弃市,臣请论如法”。
zhì yuē:" zhèn bù rěn zhì fǎ yú wáng, qí yǔ liè hóu lì èr qiān dàn yì." liè hóu lì èr qiān dàn chén yīng děng sì shí sān rén yì, jiē yuē:" yí lùn rú fǎ." zhì yuē:" qí shè zhǎng sǐ zuì, fèi wù wáng." yǒu sī zòu:" qǐng chù shǔ yán dào qióng yóu, qiǎn qí zi zǐ mǔ cóng jū, xiàn wèi zhù gài jiā shì, jiē rì sān shí, gěi xīn cài yán chuī shí qì xí rù." zhì yuē:' shí zhǎng, gěi ròu rì wǔ jīn, jiǔ èr dòu. lìng gù měi rén cái rén de xìng zhě shí rén cóng jū." yú shì jǐn zhū suǒ yǔ móu zhě. nǎi qiǎn zhǎng, zài yǐ zī chē, lìng xiàn cì chuán.
制曰:“朕不忍置法于王,其与列侯、吏二千石议。”列侯、吏二千石臣婴等四十三人议,皆曰:“宜论如法。”制曰:“其赦长死罪,废勿王。”有司奏:“请处蜀严道邛邮,遣其子、子母从居,县为筑盖家室,皆日三食,给薪菜盐炊食器席蓐。”制曰:’食长,给肉日五斤,酒二斗。令故美人、材人得幸者十人从居。”于是尽诛所与谋者。乃遣长,载以辎车,令县次传。
yuán àng jiàn yuē:" shàng sù jiāo huái nán wáng, bù wéi zhì yán xiāng fù, yǐ gù zhì cǐ. qiě huái nán wáng wéi rén gāng, jīn bào cuī shé zhī, chén kǒng qí féng wù lù bìng sǐ, bì xià yǒu shā dì zhī míng, nài hé!" shàng yuē:" wú tè kǔ zhī ěr, lìng fù zhī." huái nán wáng wèi shì zhě yuē:" shuí wèi nǎi gōng yǒng zhě? wú yǐ jiāo bù wén guò, gù zhì cǐ." nǎi bù shí ér sǐ. xiàn chuán zhě bù gǎn fā chē fēng. zhì yōng, yōng lìng fā zhī, yǐ sǐ wén. shàng bēi kū, wèi yuán àng yuē:" wú bù cóng gōng yán, zú wáng huái nán wáng." àng yuē:" huái nán wáng bù kě nài hé, yuàn bì xià zì kuān." shàng yuē:" wèi zhī nài hé?" yuē:" dú zhǎn chéng xiàng yù shǐ yǐ xiè tiān xià nǎi kě." shàng jí lìng chéng xiàng yù shǐ dǎi zhū xiàn chuán huái nán wáng bù fā fēng kuì shì zhě, jiē qì shì, nǎi yǐ liè hóu zàng huái nán wáng yú yōng, zhì shǒu zhǒng sān shí jiā.
爰盎谏曰:“上素骄淮南王,不为置严相傅,以故至此。且淮南王为人刚,今暴摧折之,臣恐其逢雾露病死,陛下有杀弟之名,奈何!”上曰:“吾特苦之耳,令复之。”淮南王谓侍者曰:“谁谓乃公勇者?吾以骄不闻过,故至此。”乃不食而死。县传者不敢发车封。至雍,雍令发之,以死闻。上悲哭,谓爰盎曰:“吾不从公言,卒亡淮南王。”盎曰:“淮南王不可奈何,愿陛下自宽。”上曰:“为之奈何?”曰:“独斩丞相、御史以谢天下乃可。”上即令丞相、御史逮诸县传淮南王不发封馈侍者,皆弃市,乃以列侯葬淮南王于雍,置守冢三十家。
xiào wén bā nián, lián huái nán wáng, wáng yǒu zi sì rén, nián jiē qī bā suì, nǎi fēng zǐ ān wèi fù líng hóu, zi bó wèi ān yáng hóu, zi cì wèi yáng zhōu hóu, zi liáng wèi dōng chéng hóu.
孝文八年,怜淮南王,王有子四人,年皆七八岁,乃封子安为阜陵侯,子勃为安阳侯,子赐为阳周侯,子良为东城侯。
shí èr nián, mín yǒu zuò gē gē huái nán wáng yuē:" yī chǐ bù, shàng kě fèng yī dòu sù, shàng kě chūn. xiōng dì èr rén, bù xiāng róng!" shàng wén zhī yuē, xī yáo shùn fàng zhú gǔ ròu, zhōu gōng shā guǎn cài, tiān xià chēng shèng, bù yǐ sī hài gōng. tiān xià qǐ yǐ wéi wǒ tān huái nán dì xié!" nǎi xǐ chéng yáng wáng wáng huái nán gù dì, ér zhuī zūn shì huái nán wáng wèi lì wáng, zhì yuán rú zhū hóu yí.
十二年,民有作歌歌淮南王曰:“一尺布,尚可缝;一斗粟,尚可春。兄弟二人,不相容!”上闻之曰,昔尧、舜放逐骨肉,周公杀管、蔡,天下称圣,不以私害公。天下岂以为我贪淮南地邪!”乃徙城阳王王淮南故地,而追尊谥淮南王为厉王,置园如诸侯仪。
shí liù nián, shàng lián huái nán wáng fèi fǎ bù guǐ, zì shǐ shī guó zǎo yāo, nǎi xǐ huái nán wáng xǐ fù wáng gù chéng yáng, ér lì lì wáng sān zi wáng huái nán gù dì, sān fēn zhī: fù líng hóu ān wèi huái nán wáng, ān yáng hóu bó wèi héng shān wáng, yáng zhōu hóu cì wèi lú jiāng wáng, dōng chéng hóu liáng qián hōng, wú hòu.
十六年,上怜淮南王废法不轨,自使失国早夭,乃徙淮南王喜复王故城阳,而立厉王三子王淮南故地,三分之:阜陵侯安为淮南王,安阳侯勃为衡山王,阳周侯赐为庐江王,东城侯良前薨,无后。
xiào jǐng sān nián, wú chǔ qī guó fǎn, wú shǐ zhě zhì huái nán, wáng yù fā bīng yīng zhī. qí xiāng yuē:" wáng bì yù yīng wú, chén yuàn wèi jiāng." wáng nǎi shǔ zhī. xiāng yǐ jiāng bīng, yīn chéng shǒu, bù tīng wáng ér wèi hàn. hàn yì shǐ qū chéng hóu jiāng bīng jiù huái nán, huái nán yǐ gù dé wán. wú shǐ zhě zhì lú jiāng, lú jiāng wáng bù yīng, ér wǎng lái shǐ yuè zhì héng shān, héng shān wáng jiān shǒu wú èr xīn. xiào jǐng sì nián, wú chǔ yǐ pò, héng shān wáng cháo, shàng yǐ wéi lú xìn, nǎi láo kǔ zhī yuē:" nán fāng bēi shī." xǐ wáng wáng yú jì běi yǐ bāo zhī. jí hōng, suì cì shì wèi zhēn wáng. lú jiāng wáng yǐ biān yuè, shù shǐ shǐ xiāng jiāo, xǐ wèi héng shān wáng, wáng jiāng běi.
孝景三年,吴、楚七国反,吴使者至淮南,王欲发兵应之。其相曰:“王必欲应吴,臣愿为将。”王乃属之。相已将兵,因城守,不听王而为汉。汉亦使曲城侯将兵救淮南,淮南以故得完。吴使者至庐江,庐江王不应,而往来使越;至衡山,衡山王坚守无二心。孝景四年,吴、楚已破,衡山王朝,上以为卢信,乃劳苦之曰:“南方卑湿。”徙王王于济北以褒之。及薨,遂赐谥为贞王。庐江王以边越,数使使相交,徙为衡山王,王江北。
huái nán wáng ān wéi rén hǎo shū, gǔ qín, bù xǐ gē liè gǒu mǎ chí chěng, yì yù yǐ xíng yīn dé fǔ xún bǎi xìng, liú míng yù. zhāo zhì bīn kè fāng shù zhī shì shù qiān rén, zuò wéi nèi shū èr shí yī piān, wài shū shén zhòng, yòu yǒu zhōng piān bā juǎn, yán shén xiān huáng bái zhī shù, yì èr shí yú wàn yán. shí wǔ dì fāng hǎo yì wén, yǐ ān shǔ wèi zhū fù, biàn bó shàn wéi wén cí, shén zūn zhòng zhī. měi wèi bào shū jí cì, cháng zhào sī mǎ xiàng rú děng shì cǎo nǎi qiǎn. chū, ān rù cháo, xiàn suǒ zuò nèi piān, xīn chū, shàng ài mì zhī. shǐ wèi lí sāo chuán, dàn shòu zhào, rì shí shí shàng. yòu xiàn sòng dé jí cháng ān dōu guó sòng. měi yàn jiàn, tán shuō de shī jí fāng jì fù sòng, hūn mò rán hòu bà.
淮南王安为人好书,鼓琴,不喜戈猎狗马驰骋,亦欲以行阴德拊循百姓,流名誉。招致宾客方术之士数千人,作为《内书》二十一篇,《外书》甚众,又有《中篇》八卷,言神仙黄白之术,亦二十余万言。时武帝方好艺文,以安属为诸父,辩博善为文辞,甚尊重之。每为报书及赐,常召司马相如等视草乃遣。初,安入朝,献所作《内篇》,新出,上爱秘之。使为《离骚传》,旦受诏,日食时上。又献《颂德》及《长安都国颂》。每宴见,谈说得失及方技赋颂,昏莫然后罢。
ān chū rù cháo, yǎ shàn tài wèi wǔ ān hóu, wǔ ān hóu yíng zhī bà shàng, yǔ yǔ yuē:" fāng jīn shàng wú tài zǐ, wáng qīn gāo huáng dì sūn, xíng rén yì, tiān xià mò bù wén. gōng chē yī rì yàn jià, fēi wáng shàng shuí lì zhě!" huái nán wáng dà xǐ, hòu yí wǔ ān hóu bǎo lù. qí qún chén bīn kè, jiāng huái jiān duō qīng bó, yǐ lì wáng qiān sǐ gǎn jī ān. jiàn yuán liù nián, huì xīng jiàn, huái nán wáng xīn guài zhī. huò shuō wáng yuē:" xiān wú jūn shí, huì xīng chū, zhǎng shù chǐ, rán shàng liú xiě qiān lǐ. jīn huì xīng jìng tiān, tiān xià bīng dāng dà qǐ." wáng xīn yǐ wéi shàng wú tài zǐ, tiān xià yǒu biàn, zhū hóu bìng zhēng, yù yì zhì gōng zhàn jù, jī jīn qián lù yí jùn guó. yóu shì wàng zuò yāo yán ē yú wáng, wáng xǐ, duō cì yǔ zhī.
安初入朝,雅善太尉武安侯,武安侯迎之霸上,与语曰:“方今上无太子,王亲高皇帝孙,行仁义,天下莫不闻。宫车一日晏驾,非王尚谁立者!”淮南王大喜,厚遗武安侯宝赂。其群臣宾客,江淮间多轻薄,以厉王迁死感激安。建元六年,彗星见,淮南王心怪之。或说王曰:“先吴军时,彗星出,长数尺,然尚流血千里。今彗星竟天,天下兵当大起。”王心以为上无太子,天下有变,诸侯并争,愈益治攻战具,积金钱赂遗郡国。游士妄作妖言阿谀王,王喜,多赐予之。
wáng yǒu nǚ líng, huì yǒu kǒu. wáng ài líng, duō yǔ jīn qián, wèi zhōng xiòng cháng ān, yuē jié shàng zuǒ yòu. yuán shuò èr nián, shàng cì huái nán wáng jǐ zhàng, bù cháo. hòu tú ài xìng, shēng zǐ qiān wèi tài zǐ, qǔ huáng tài hòu wài sūn xiū chéng jūn nǚ wèi tài zǐ fēi. wáng móu wèi fǎn jù, wèi tài zǐ fēi zhī ér nèi xiè shì, nǎi yǔ tài zǐ móu, lìng zhà bù ài, sān yuè bù tóng xí. wáng yáng nù tài zǐ, bì shǐ yǔ fēi tóng nèi, zhōng bù jìn fēi. fēi qiú qù, wáng nǎi shàng shū xiè guī zhī. hòu tú tài zǐ qiān jí nǚ líng shàn guó quán, duó mín tián zhái, wàng zhì xì rén.
王有女陵,彗有口。王爱陵,多予金钱,为中诇长安,约结上左右。元朔二年,上赐淮南王几杖,不朝。后荼爱幸,生子迁为太子,取皇太后外孙修成君女为太子妃。王谋为反具,畏太子妃知而内泄事,乃与太子谋,令诈不爱,三月不同席。王阳怒太子,闭使与妃同内,终不近妃。妃求去,王乃上书谢归之。后荼、太子迁及女陵擅国权,夺民田宅,妄致系人。
tài zǐ xué yòng jiàn, zì yǐ wéi rén mò jí, wén láng zhōng léi bèi qiǎo, zhào yǔ xì, bèi yī zài cí ràng, wù zhōng tài zǐ. tài zǐ nù, bèi kǒng. cǐ shí yǒu yù cóng jūn zhě zhé yì cháng ān, bèi jí yuàn fèn jī xiōng nú. tài zǐ shù è bèi, wáng shǐ láng zhōng lìng chì miǎn, yù yǐ jìn hòu. yuán shuò wǔ nián, bèi suì wáng zhī cháng ān, shàng shū zì míng. shì xià tíng wèi hé nán. hé nán zhì, dǎi huái nán tài zǐ, wáng wáng hòu jì yù wú qiǎn tài zǐ, suì fā bīng. jì wèi dìng, yóu yǔ shí yú rì. huì yǒu zhào jí xùn tài zǐ. huái nán xiāng nù shòu chūn chéng liú tài zǐ dǎi bù qiǎn, hé bù jìng. wáng qǐng xiāng, xiāng bù tīng. wáng shǐ rén shàng shū gào xiāng, shì xià tíng wèi zhì. cóng jī lián wáng, wáng shǐ rén hòu sī. hàn gōng qīng qǐng dài bǔ zhì wáng, wáng kǒng, yù fā bīng. tài zǐ qiān móu yuē:" hàn shǐ jí dǎi wáng, lìng rén yī wèi shì yī, chí jǐ jū wáng páng, yǒu fēi shì zhě, jí cì shā zhī, chén yì shǐ rén cì shā huái nán zhōng wèi, nǎi jǔ bīng, wèi wǎn yě." shì shí shàng bù xǔ gōng qīng, ér qiǎn hàn zhōng wèi hóng jí xùn yàn wáng. wáng shì hàn zhōng wèi yán sè hé, wèn chì léi bèi shì ěr, zì dù wú hé, bù fā. zhōng wèi hái, yǐ wén. gōng qīng zhì zhě yuē:" huái nán wáng ān yōng è qiú fèn jī xiōng nú zhě léi bèi děng, gé míng zhào, dāng qì shì." zhào bù xǔ. qǐng fèi wù wáng, shàng bù xǔ. qǐng xuē wǔ xiàn, kě èr xiàn. shǐ zhōng wèi hóng shè qí zuì, fá yǐ xuē dì. zhōng wèi rù huái nán jiè, xuān yán shè wáng. wáng chū wén gōng qīng qǐng zhū zhī, wèi zhī dé xuē dì, wén hàn shǐ lái, kǒng qí bǔ zhī, nǎi yǔ tài zǐ móu rú qián jì. zhōng wèi zhì, jí hè wáng, wáng yǐ gù bù fā. qí hòu zì shāng yuē:" jí xíng rén yì jiàn xuē dì, guǎ rén shén chǐ zhī." wèi fǎn móu yì shén. zhū shǐ zhě dào cháng ān lái, wèi wàng yán, yán shàng wú nán, jí xǐ: yán hàn tíng zhì, yǒu nán, jí nù, yǐ wéi wàng yán, fēi yě.
太子学用剑,自以为人莫及,闻郎中雷被巧,召与戏,被壹再辞让,误中太子。太子怒,被恐。此时有欲从军者辄诣长安,被即愿奋击匈奴。太子数恶被,王使郎中令斥免,欲以禁后。元朔五年,被遂亡之长安,上书自明。事下廷尉、河南。河南治,逮淮南太子,王、王后计欲毋遣太子,遂发兵。计未定,犹与十余日。会有诏即讯太子。淮南相怒寿春丞留太子逮不遣,劾不敬。王请相,相不听。王使人上书告相,事下廷尉治。从迹连王,王使人候司。汉公卿请逮捕治王,王恐,欲发兵。太子迁谋曰:“汉使即逮王,令人衣卫士衣,持戟居王旁,有非是者,即刺杀之,臣亦使人刺杀淮南中尉,乃举兵,未晚也。”是时上不许公卿,而遣汉中尉宏即讯验王。王视汉中尉颜色和,问斥雷被事耳,自度无何,不发。中尉还,以闻。公卿治者曰:“淮南王安雍阏求奋击匈奴者雷被等,格明诏,当弃市。”诏不许。请废勿王,上不许。请削五县,可二县。使中尉宏赦其罪,罚以削地。中尉入淮南界,宣言赦王。王初闻公卿请诛之,未知得削地,闻汉使来,恐其捕之,乃与太子谋如前计。中尉至,即贺王,王以故不发。其后自伤曰:“吉行仁义见削地,寡人甚耻之。”为反谋益甚。诸使者道长安来,为妄言,言上无男,即喜:言汉廷治,有男,即怒,以为妄言,非也。
rì yè yǔ zuǒ wú děng àn yú dì tú, bù shǔ bīng suǒ cóng rù. wáng yuē:" shàng wú tài zǐ, gōng chē jí yàn jià, dà chén bì zhēng jiāo dōng wáng, bù jí cháng shān wáng, zhū hóu bìng zhēng, wú kě yǐ wú bèi hū! qiě wú gāo dì sūn, qīn xíng rén yì, bì xià yù wǒ hòu, wú néng rěn zhī wàn shì zhī hòu, wú níng néng běi miàn shì shù zǐ hū!"
日夜与左吴等按舆地图,部署兵所从入。王曰:“上无太子,宫车即晏驾,大臣必征胶东王,不即常山王,诸侯并争,吾可以无备乎!且吾高帝孙,亲行仁义,陛下遇我厚,吾能忍之;万世之后,吾宁能北面事竖子乎!”
wáng yǒu niè zǐ bù hài, zuì zhǎng, wáng bù ài, hòu tài zǐ jiē bù yǐ wéi zi xiōng shù. bù hài zi jiàn, cái gāo yǒu qì, cháng yuàn wàng tài zǐ bù xǐng qí fù. shí, zhū hóu jiē dé fèn zǐ dì wèi hóu, huái nán wáng yǒu liǎng zi, yī zi wèi tài zǐ, ér jiàn fù bù dé wèi hóu. yīn jié jiāo, yù hài tài zǐ, yǐ qí fù dài zhī. tài zǐ zhī zhī, shù bǔ xì chī jiàn. jiàn jù zhī tài zǐ zhī yù móu shā hàn zhōng wèi, jí shǐ suǒ shàn shòu chūn yán zhèng shàng shū tiān zǐ yuē:" dú yào kǔ kǒu lì bìng, zhōng yán nì ěr lì xíng. jīn huái nán wáng sūn jiàn cái néng gāo, huái nán wáng hòu tú tú zi qiān cháng jí hài jiàn. jiàn fù bù hài wú zuì, shàn shù xì, yù shā zhī. jīn jiàn zài, kě zhēng wèn, jù zhī huái nán wáng yīn shì." shū jì wén, shàng yǐ qí shì xià tíng wèi hé nán zhì. shì suì yuán shuò liù nián yě. gù pì yáng hóu sūn shěn qīng shàn chéng xiàng gōng sūn hóng, yuàn huái nán lì wáng shā qí dà fù, yīn qiú huái nán shì ér shou gòu zhī yú hóng. hóng nǎi yí huái nán yǒu pàn nì jì, shēn tàn qí yù. hé nán zhì jiàn, cí yǐn tài zǐ jí dǎng yǔ.
王有孽子不害,最长,王不爱,后、太子皆不以为子兄数。不害子建,材高有气,常怨望太子不省其父。时,诸侯皆得分子弟为侯,淮南王有两子,一子为太子,而建父不得为侯。阴结交,欲害太子,以其父代之。太子知之,数捕系笞建。建具知太子之欲谋杀汉中尉,即使所善寿春严正上书天子曰:“毒药苦口利病,忠言逆耳利行。今淮南王孙建材能高,淮南王后荼、荼子迁常疾害建。建父不害无罪,擅数系,欲杀之。今建在,可征问,具知淮南王阴事。”书既闻,上以其事下廷尉、河南治。是岁元朔六年也。故辟阳侯孙审卿善丞相公孙弘,怨淮南厉王杀其大父,阴求淮南事而扌冓之于弘。弘乃疑淮南有畔逆计,深探其狱。河南治建,辞引太子及党与。
chū, wáng shù yǐ jǔ bīng móu wèn wǔ bèi, bèi cháng jiàn zhī, yǐ wú chǔ qī guó wèi xiào. wáng yǐn chén shèng wú guǎng, bèi fù yán xíng shì bù tóng, bì bài wáng. jí jiàn jiàn zhì, wáng kǒng guó yīn shì xiè, yù fā, fù wèn bèi, bèi wèi yán fā bīng quán biàn. yǔ zài bèi chuán. yú shì wáng ruì yù fā, nǎi lìng guān nú rù gōng zhōng, zuò huáng dì xǐ, chéng xiàng yù shǐ dài fū jiāng jūn lì zhōng èr qiān dàn dōu guān lìng chéng yìn, jí páng jìn jùn tài shǒu dū wèi yìn, hàn shǐ jié fǎ guān. yù rú wǔ bèi jì, shǐ rén wéi dé zuì ér xī, shì dà jiàng jūn chéng xiàng yī rì fā bīng, jí cì dà jiàng jūn wèi qīng, ér shuō chéng xiàng hóng xià zhī, rú fā mēng ěr. yù fā guó zhōng bīng, kǒng xiāng èr qiān dàn bù tīng, wáng nǎi yǔ wǔ bèi móu, wèi shī huǒ gōng zhōng, xiāng èr qiān dàn jiù huǒ, yīn shā zhī. yòu yù lìng rén yī qiú dào yī, chí yǔ xí cóng nán fāng lái, hū yán yuē" nán yuè bīng rù", yù yīn yǐ fā bīng. nǎi shǐ rén zhī lú jiāng kuài jī wèi qiú dào, wèi jué.
初,王数以举兵谋问伍被,被常谏之,以吴、楚七国为效。王引陈胜、吴广,被复言形势不同,必败亡。及建见治,王恐国阴事泄,欲发,复问被,被为言发兵权变。语在《被传》。于是王锐欲发,乃令官奴入宫中,作皇帝玺,丞相、御史大夫、将军、吏中二千石、都官令、丞印,及旁近郡太守、都尉印,汉使节法冠。欲如伍被计,使人为得罪而西,事大将军、丞相;一日发兵,即刺大将军卫青,而说丞相弘下之,如发蒙耳。欲发国中兵,恐相、二千石不听,王乃与伍被谋,为失火宫中,相、二千石救火,因杀之。又欲令人衣求盗衣,持羽檄从南方来,呼言曰“南越兵入”,欲因以发兵。乃使人之庐江、会稽为求盗,未决。
tíng wèi yǐ jiàn cí lián tài zǐ qiān wén, shàng qiǎn tíng wèi jiān yǔ huái nán zhōng wèi dài bǔ tài zǐ. zhì, huái nán wáng wén, yǔ tài zǐ móu zhào xiāng èr qiān dàn, yù shā ér fā bīng. zhào xiāng, xiāng zhì nèi shǐ yǐ chū wèi jiě. zhōng wèi yuē:" chén shòu zhào shǐ, bù dé jiàn wáng." wáng niàn dú shā xiāng ér nèi shǐ zhōng wèi bù lái, wú yì yě, jí bà xiāng. jì yóu yǔ wèi jué. tài zǐ niàn suǒ zuò zhě móu shā hàn zhōng wèi, suǒ yǔ móu shā zhě yǐ sǐ, yǐ wéi kǒu jué, jí wèi wáng yuē:" qún chén kě yòng zhě jiē qián xì, jīn wú zú yǔ jǔ shì zhě. wáng yǐ fēi shí fā, kǒng wú gōng, chén yuàn huì dǎi." wáng yì yù yù xiū, jí xǔ tài zǐ. tài zǐ zì xíng, bù shū. wǔ bèi zì yì lì, jù gào yǔ huái nán wáng móu fǎn. lì yīn bǔ tài zǐ wáng hòu, wéi wáng gōng, jǐn bǔ wáng bīn kè zài guó zhōng zhě, suǒ dé fǎn jù yǐ wén. shàng xià gōng qīng zhì, suǒ lián yǐn yǔ huái nán wáng móu fǎn liè hóu èr qiān dàn háo jié shù qiān rén, jiē yǐ zuì qīng zhòng shòu zhū.
廷尉以建辞连太子迁闻,上遣廷尉监与淮南中尉逮捕太子。至,淮南王闻,与太子谋召相、二千石,欲杀而发兵。召相,相至;内史以出为解。中尉曰:“臣受诏使,不得见王。”王念独杀相而内史、中尉不来,无益也,即罢相。计犹与未决。太子念所坐者谋杀汉中尉,所与谋杀者已死,以为口绝,及谓王曰:“群臣可用者皆前系,今无足与举事者。王以非时发,恐无功,臣愿会逮。”王亦愈欲休,即许太子。太子自刑,不殊。伍被自诣吏,具告与淮南王谋反。吏因捕太子、王后,围王宫,尽捕王宾客在国中者,索得反具以闻。上下公卿治,所连引与淮南王谋反列侯、二千石、豪桀数千人,皆以罪轻重受诛。
héng shān wáng cì, huái nán wáng dì, dāng zuò shōu. yǒu sī qǐng dài bǔ héng shān wáng, shàng yuē:" zhū hóu gè yǐ qí guó wèi běn, bù dàng xiāng zuò. yǔ zhū hóu wáng liè hóu yì." zhào wáng péng zǔ liè hóu ràng děng sì shí sān rén jiē yuē:" huái nán wáng ān dà nì wú dào, móu fǎn míng bái, dāng fú zhū." jiāo xī wáng duān yì yuē:" ān fèi fǎ dù, xíng xié pì, yǒu zhà wěi xīn, yǐ luàn tiān xià, yíng huò bǎi xìng, bèi pàn zōng miào, wàng zuò yāo yán. chūn qiū yuē' chén wú jiāng, jiāng ér zhū'. ān zuì zhòng yú jiāng, móu fǎn xíng yǐ dìng. chén duān suǒ jiàn qí shū yìn tú jí tā nì wáng dào shì yàn míng bái, dāng fú fǎ. lùn guó lì èr bǎi shí yǐ shàng jí bǐ zhě, zōng shì jìn xìng chén bù zài fǎ zhōng zhě, bù néng xiāng jiào, jiē dāng miǎn, xuē jué wèi shì wǔ, wú dé guān wèi lì. qí fēi lì, tā shú sǐ jīn èr jīn bā liǎng, yǐ zhāng ān zhī zuì, shǐ tiān xià míng zhī chén zǐ zhī dào, wú gǎn fù yǒu xié pì bèi pàn zhī yì." chéng xiàng hóng tíng wèi tāng děng yǐ wén, shàng shǐ zōng zhèng yǐ fú jié zhì wáng. wèi zhì, ān zì xíng shā. hòu tài zǐ zhū suǒ yǔ móu jiē shōu yí. guó chú wèi jiǔ jiāng jùn.
衡山王赐,淮南王弟,当坐收。有司请逮捕衡山王,上曰:“诸侯各以其国为本,不当相坐。与诸侯王列侯议。”赵王彭祖、列侯让等四十三人皆曰:“淮南王安大逆无道,谋反明白,当伏诛。”胶西王端议曰:“安废法度,行邪辟,有诈伪心,以乱天下,营惑百姓,背畔宗庙,妄作妖言。《春秋》曰‘臣毋将,将而诛’。安罪重于将,谋反形已定。臣端所见其书印图及它逆亡道事验明白,当伏法。论国吏二百石以上及比者,宗室近幸臣不在法中者,不能相教,皆当免,削爵为士伍,毋得官为吏。其非吏,它赎死金二斤八两,以章安之罪,使天下明知臣子之道,毋敢复有邪僻背畔之意。”丞相弘、廷尉汤等以闻,上使宗正以符节治王。未至,安自刑杀。后、太子诸所与谋皆收夷。国除为九江郡。
héng shān wáng cì hòu chéng shū shēng zǐ sān rén, cháng nán shuǎng wèi tài zǐ, cì nǚ wú cǎi, shǎo nán xiào. jī xú lái shēng zǐ nán nǚ sì rén, měi rén jué jī shēng zǐ èr rén. huái nán héng shān xiāng zé wàng lǐ jié, jiān bù xiāng néng. héng shān wáng wén huái nán wáng zuò wéi pàn nì jù, yì xīn jié bīn kè yǐ yīng zhī, kǒng wèi suǒ bìng. yuán guāng liù nián rù cháo, yè zhě wèi qìng yǒu fāng shù, yù shàng shū shì tiān zǐ, wáng nù, gù hé qìng sǐ zuì, qiáng bǎng fú zhī. nèi shǐ yǐ wéi fēi shì, què qí yù. wáng shǐ rén shàng shū gào nèi shǐ, nèi shǐ zhì, yán wáng bù zhí. yòu shù qīn duó rén tián, huài rén zhǒng yǐ wéi tián. yǒu sī qǐng dǎi zhì héng shān wáng, shàng bù xǔ, wèi zhì lì èr bǎi shí yǐ shàng. héng shān wáng yǐ cǐ huì, yǔ xī cí zhāng guǎng chāng móu, qiú néng wéi bīng fǎ hòu xīng qì zhě, rì yè zòng yú wáng móu fǎn shì.
衡山王赐后乘舒生子三人,长男爽为太子,次女无采,少男孝。姬徐来生子男女四人,美人厥姬生子二人。淮南、衡山相责望礼节,间不相能。衡山王闻淮南王作为畔逆具,亦心结宾客以应之,恐为所并。元光六年入朝,谒者卫庆有方术,欲上书事天子,王怒,故劾庆死罪,强榜服之。内史以为非是,却其狱。王使人上书告内史,内史治,言王不直。又数侵夺人田,坏人冢以为田。有司请逮治衡山王,上不许,为置吏二百石以上。衡山王以此恚,与奚慈、张广昌谋,求能为兵法候星气者,日夜纵臾王谋反事。
hòu chéng shū sǐ, lì xú lái wèi hòu, jué jī jù xìng. liǎng rén xiāng dù. jué jī nǎi è xú lái yú tài zǐ, yuē:" xú lái shǐ bì gǔ shā tài zǐ mǔ." tài zǐ xīn yuàn xú lái. xú lái xiōng zhì héng shān, tài zǐ yǔ yǐn, yǐ rèn xíng shāng zhī. hòu yǐ cǐ yuàn tài zǐ, shù è zhī yú wáng. nǚ dì wú cǎi jià, qì guī, yǔ kè jiān. tài zǐ shù yǐ shù ràng zhī, wú cǎi nù, bù yǔ tài zǐ tōng. hòu wén zhī, jí shàn yù wú cǎi jí xiào. xiào shǎo shī mǔ, fù hòu, hòu yǐ jì ài zhī, yǔ gòng huǐ tài zǐ, wáng yǐ gù shù xì chī tài zǐ. yuán shuò sì nián zhōng, rén yǒu zéi shāng hòu jiǎ mǔ zhě, wáng yí tài zǐ shǐ rén shāng zhī, chī tài zǐ. hòu wáng bìng, tài zǐ shí chēng bìng bù shì. xiào wú cǎi è tài zǐ:" shí bù bìng, zì yán, yǒu xǐ sè." wáng yú shì dà nù, yù fèi tài zǐ ér lì dì xiào. hòu zhī wáng jué fèi tài zǐ, yòu yù bìng fèi xiào. hòu yǒu shì zhě shàn wǔ, wáng xìng zhī, hòu yù lìng yǔ xiào luàn yǐ wū zhī, yù bìng fèi èr zi ér yǐ jǐ zi guǎng dài zhī. tài zǐ zhī zhī, niàn hòu shù è jǐ wú yǐ shí, yù yǔ luàn yǐ zhǐ qí kǒu. hòu yǐn tài zǐ, tài zǐ qián wèi shòu, yīn jù hòu gǔ qiú yǔ wò. hòu nù, yǐ gào wáng. wáng nǎi zhào, yù fù chī zhī. tài zǐ zhī wáng cháng yù fèi jǐ ér lì xiào, nǎi wèi wáng yuē:" xiào yǔ wáng yù zhě jiān, wú cǎi yǔ nú jiān, wáng qiáng shí, qǐng shàng shū." jí bèi wáng qù. wáng shǐ rén zhǐ zhī, mò néng jìn, wáng nǎi zì zhuī bǔ tài zǐ. tài zǐ wàng è yán, wáng xiè xì gōng zhōng.
后乘舒死,立徐来为后,厥姬俱幸。两人相妒。厥姬乃恶徐来于太子,曰:“徐来使婢蛊杀太子母。”太子心怨徐来。徐来兄至衡山,太子与饮,以刃刑伤之。后以此怨太子,数恶之于王。女弟无采嫁,弃归,与客奸。太子数以数让之,无采怒,不与太子通。后闻之,即善遇无采及孝。孝少失母,附后,后以计爱之,与共毁太子,王以故数系笞太子。元朔四年中,人有贼伤后假母者,王疑太子使人伤之,笞太子。后王病,太子时称病不侍。孝、无采恶太子:“实不病,自言,有喜色。”王于是大怒,欲废太子而立弟孝。后知王决废太子,又欲并废孝。后有侍者善舞,王幸之,后欲令与孝乱以污之,欲并废二子而以己子广代之。太子知之,念后数恶己无已时,欲与乱以止其口。后饮太子,太子前为寿,因据后股求与卧。后怒,以告王。王乃召,欲缚笞之。太子知王常欲废己而立孝,乃谓王曰:“孝与王御者奸,无采与奴奸,王强食,请上书。”即背王去。王使人止之,莫能禁,王乃自追捕太子。太子妄恶言,王械系宫中。
xiào rì yì yǐ qīn xìng. wáng qí xiào cái néng, nǎi pèi zhī wáng yìn, hào yuē jiāng jūn, lìng jū wài jiā, duō gěi jīn qián zhāo zhì bīn kè. bīn kè lái zhě, wēi zhī huái nán héng shān yǒu nì jì, jiē jiāng yǎng quàn zhī. wáng nǎi shǐ xiào kè jiāng dū rén méi hè chén xǐ zuò péng chē duàn shǐ, kè tiān zǐ xǐ, jiàng xiàng jūn lì yìn. wáng rì yè qiú zhuàng shì rú zhōu qiū děng, shù chēng yǐn wú chǔ fǎn shí jì huà yuē shù. héng shān wáng fēi gǎn xiào huái nán wáng qiú jí tiān zǐ wèi, wèi huái nán qǐ bìng qí guó, yǐ wéi huái nán yǐ xī, fā bīng dìng jiāng huái jiān ér yǒu zhī, wàng rú shì.
孝日益以亲幸。王奇孝材能,乃佩之王印,号曰将军,令居外家,多给金钱;招致宾客。宾客来者,微知淮南、衡山有逆计,皆将养劝之。王乃使孝客江都人枚赫、陈喜作輣车锻矢,刻天子玺,将、相、军吏印。王日夜求壮士如周丘等,数称引吴、楚反时计画约束。衡山王非敢效淮南王求即天子位,畏淮南起并其国,以为淮南已西,发兵定江淮间而有之,望如是。
yuán shuò wǔ nián qiū, dāng cháo, liù nián, guò huái nán. huái nán wáng nǎi kūn dì yǔ, chú qián xì, yuē shù fǎn jù. héng shān wáng jí shàng shū xiè bìng, shàng cì bù cháo. nǎi shǐ rén shàng shū qǐng fèi tài zǐ shuǎng, lì xiào wèi tài zǐ. shuǎng wén, jí shǐ suǒ shàn bái yíng zhī cháng ān shàng shū, yán héng shān wáng yǔ zi móu nì, yán xiào zuò bīng chē duàn shǐ, yǔ wáng yù zhě jiān. zhì cháng ān wèi jí shàng shū, jí lì bǔ yíng, yǐ huái nán shì xì. wáng wén zhī, kǒng qí yán guó yīn shì, jí shàng shū gào tài zǐ, yǐ wéi bù dào. shì xià pèi jùn zhì.
元朔五年秋,当朝,六年,过淮南。淮南王乃昆弟语,除前隙,约束反具。衡山王即上书谢病,上赐不朝。乃使人上书请废太子爽,立孝为太子。爽闻,即使所善白嬴之长安上书,言衡山王与子谋逆,言孝作兵车锻矢,与王御者奸。至长安未及上书,即吏捕赢,以淮南事系。王闻之,恐其言国阴事,即上书告太子,以为不道。事下沛郡治。
yuán shòu yuán nián dōng, yǒu sī qiú bǔ yǔ huái nán wáng móu fǎn zhě, dé chén xǐ yú xiào jiā. lì hé xiào shǒu nì xǐ. xiào yǐ wéi chén xǐ yǎ shù yǔ wáng jì fǎn, kǒng qí fā zhī, wén lǜ xiān zì gào chú qí zuì, yòu yí tài zǐ shǐ bái yíng shàng shū fā qí shì, jí xiān zì gào suǒ yǔ móu fǎn zhě méi hè chén xǐ děng. tíng wèi zhì, shì yàn, qǐng dài bǔ héng shān wáng zhì. shàng yuē:" wù bǔ." qiǎn zhōng wèi ān dà xíng xī jí wèn wáng, wáng jù yǐ qíng shí duì. lì jiē wéi wáng gōng shǒu zhī. zhōng wèi dà xíng hái, yǐ wén. gōng qīng qǐng qiǎn zōng zhèng dà xíng yǔ pèi jùn zá zhì wáng. wáng wén, jí zì shā. xiào xiān zì gào fǎn, gào chú qí zuì. xiào zuò yǔ wáng yù bì jiān, nǎi hòu xú lái zuò gǔ qián hòu chéng shū, jí tài zǐ shuǎng zuò gào wáng fù bù xiào, jiē qì shì. zhū zuò yǔ wáng móu fǎn zhě jiē zhū. guó chú wèi jùn.
元狩元年冬,有司求捕与淮南王谋反者,得陈喜于孝家。吏劾孝首匿喜。孝以为陈喜雅数与王计反,恐其发之,闻律先自告除其罪,又疑太子使白嬴上书发其事,即先自告所与谋反者枚赫、陈喜等。廷尉治,事验,请逮捕衡山王治。上曰:“勿捕。”遣中尉安、大行息即问王,王具以情实对。吏皆围王宫守之。中尉、大行还,以闻。公卿请遣宗正、大行与沛郡杂治王。王闻,即自杀。孝先自告反,告除其罪。孝坐与王御婢奸,乃后徐来坐蛊前后乘舒,及太子爽坐告王父不孝,皆弃市。诸坐与王谋反者皆诛。国除为郡。
jì běi zhēn wáng bó zhě, jǐng dì sì nián xǐ. xǐ èr nián, yīn qián wáng héng shān, fán shí sì nián hōng. zi shì wáng hú sì, wǔ shí sì nián hōng. zi kuān sì. shí èr nián, kuān zuò yǔ fù shì wáng hòu guāng jī xiào ér jiān, bèi rén lún, yòu cí jì zhù zǔ shàng, yǒu sī qǐng zhū. shàng qiǎn dà hóng lú lì zhào wáng, wáng yǐ rèn zì jǐng sǐ. guó chú wèi běi ān xiàn, shǔ tài shān jùn.
济北贞王勃者,景帝四年徙。徙二年,因前王衡山,凡十四年薨。子式王胡嗣,五十四年薨。子宽嗣。十二年,宽坐与父式王后光、姬孝儿奸,悖人伦,又祠祭祝诅上,有司请诛。上遣大鸿胪利召王,王以刃自刭死。国除为北安县,属泰山郡。
zàn yuē: shī yún" róng dí shì yīng, jīng shū shì chéng", xìn zāi shì yán yě! huái nán héng shān qīn wèi gǔ ròu, jiāng tǔ qiān lǐ, liè zài zhū hóu, bù wù zūn fān chén zhí, yǐ chéng fǔ tiān zǐ, ér tuán huái xié pì zhī jì, móu wèi pàn nì, réng fù zǐ zài wáng guó, gè bù zhōng qí shēn. cǐ fēi dú wáng yě, yì qí sú báo, chén xià jiàn mí shǐ rán. fū jīng chǔ piāo qīng, hǎo zuò luàn, nǎi zì gǔ jì zhī yǐ.
赞曰:《诗》云“戎狄是膺,荆舒是惩”,信哉是言也!淮南、衡山亲为骨肉,疆土千里,列在诸侯,不务遵蕃臣职,以丞辅天子,而剸怀邪辟之计,谋为畔逆,仍父子再亡国,各不终其身。此非独王也,亦其俗薄,臣下渐靡使然。夫荆楚剽轻,好作乱,乃自古记之矣。