kǔ jiàng zhū hún guī lí hèn tiān bìng shén yīng lèi sǎ xiāng sī dì
苦絳珠魂歸離恨天 病神瑛淚灑相思地
huà shuō bǎo yù jiàn le jiǎ zhèng, huí zhì fáng zhōng, gèng jué tóu hūn nǎo mèn, lǎn dài dòng dàn, lián fàn yě méi chī, biàn hūn chén shuì qù. réng jiù yán yī zhěn zhì, fú yào bù xiào, suǒ xìng lián rén yě rèn bù míng bái le. dà jiā fú zhe tā zuò qǐ lái, hái shì xiàng gè hǎo rén. yī lián nào le jǐ tiān, nà rì qià shì huí jiǔ zhī qī, ruò bù guò qù, xuē yí mā liǎn shàng guò bù qù, ruò shuō qù ne, bǎo yù zhè bān guāng jǐng. jiǎ mǔ míng zhī shì wèi dài yù ér qǐ, yù yào gào sù míng bái, yòu kǒng qì jí shēng biàn. bǎo chāi shì xīn xí fù, yòu nán quàn wèi, bì děi yí mā guò lái cái hǎo. ruò bù huí jiǔ, yí mā chēn guài. biàn yǔ wáng fū rén fèng jiě shāng yì dào: wǒ kàn bǎo yù jìng shì hún bù shǒu shè, qǐ dòng shì bù pà de. yòng liǎng chéng xiǎo jiào jiào rén fú zhe cóng yuán lǐ guò qù, yīng le huí jiǔ de jí qī, yǐ hòu qǐng yí mā guò lái ān wèi bǎo chāi, zán men yī xīn yī yì de diào zhì bǎo yù, kě bù liǎng quán? wáng fū rén dá yīng le, jí kè yù bèi. xìng kuī bǎo chāi shì xīn xí fù, bǎo yù shì gè fēng shǎ de, yóu rén duō nòng guò qù le. bǎo chāi yě míng zhī qí shì, xīn lǐ zhǐ yuàn mǔ qīn bàn dé hú tú, shì yǐ zhì cǐ, bù kěn duō yán. dú yǒu xuē yí mā kàn jiàn bǎo yù zhè bān guāng jǐng, xīn lǐ ào huǐ, zhǐ de cǎo cǎo wán shì.
話說寶玉見了賈政,回至房中,更覺頭昏腦悶,懶待動彈,連飯也沒吃,便昏沉睡去。仍舊延醫診治,服藥不效,索性連人也認不明白了。大家扶着他坐起來,還是像個好人。一連鬧了幾天,那日恰是回九之期,若不過去,薛姨媽臉上過不去,若說去呢,寶玉這般光景。賈母明知是為黛玉而起,欲要告訴明白,又恐氣急生變。寶釵是新媳婦,又難勸慰,必得姨媽過來才好。若不回九,姨媽嗔怪。便與王夫人鳳姐商議道:「我看寶玉竟是魂不守舍,起動是不怕的。用兩乘小轎叫人扶着從園裡過去,應了回九的吉期,以後請姨媽過來安慰寶釵,咱們一心一意的調治寶玉,可不兩全?」王夫人答應了,即刻預備。幸虧寶釵是新媳婦,寶玉是個瘋傻的,由人掇弄過去了。寶釵也明知其事,心裡只怨母親辦得糊塗,事已至此,不肯多言。獨有薛姨媽看見寶玉這般光景,心裡懊悔,只得草草完事。
dào jiā, bǎo yù yuè jiā chén zhòng, cì rì lián qǐ zuò dōu bù néng le. rì zhòng yī rì, shèn zhì tāng shuǐ bù jìn. xuē yí mā děng máng le shǒu jiǎo, gè chù biàn qǐng míng yī, jiē bù shí bìng yuán. zhǐ yǒu chéng wài pò sì zhōng zhù zhe gè qióng yī, xìng bì, bié hào zhī ān de, zhěn dé bìng yuán shì bēi xǐ jī shè, lěng nuǎn shī diào, yǐn shí shī shí, yōu fèn zhì zhōng, zhèng qì yōng bì cǐ nèi shāng wài gǎn zhī zhèng. yú shì dù liàng yòng yào, zhì wǎn fú le, èr gēng hòu guǒ rán shěng xiē rén shì, biàn yào shuǐ hē. jiǎ mǔ wáng fū rén děng cái fàng le xīn, qǐng le xuē yí mā dài le bǎo chāi dōu dào jiǎ mǔ nà lǐ zàn qiě xiē xī.
到家,寶玉越加沉重,次日連起坐都不能了。日重一日,甚至湯水不進。薛姨媽等忙了手腳,各處遍請名醫,皆不識病源。只有城外破寺中住着個窮醫,姓畢,別號知庵的,診得病源是悲喜激射,冷暖失調,飲食失時,憂忿滯中,正氣壅閉;此內傷外感之症。於是度量用藥,至晚服了,二更後果然省些人事,便要水喝。賈母王夫人等才放了心,請了薛姨媽帶了寶釵都到賈母那裡暫且歇息。
bǎo yù piàn shí qīng chǔ, zì liào nán bǎo, jiàn zhū rén sàn hòu, fáng zhōng zhǐ yǒu xí rén, yīn huàn xí rén zhì gēn qián, lā zhuó shǒu kū dào: wǒ wèn nǐ, bǎo jiě jie zěn me lái de? wǒ jì dé lǎo yé gěi wǒ qǔ le lín mèi mei guò lái, zěn me bèi bǎo jiě jie gǎn le qù le? tā wèi shén me bà zhàn zhù zài zhè lǐ? wǒ yào shuō ne, yòu kǒng pà dé zuì le tā. nǐ men tīng jiàn lín mèi mei kū dé zěn me yàng le? xí rén bù gǎn míng shuō, zhǐ de shuō dào: lín gū niáng bìng zhe ne. bǎo yù yòu dào: wǒ qiáo qiáo tā qù. shuō zhe, yào qǐ lái. qǐ zhī lián rì yǐn shí bù jìn, shēn zi nà néng dòng zhuǎn, biàn kū dào: wǒ yào sǐ le! wǒ yǒu yī jù xīn lǐ de huà, zhǐ qiú nǐ huí míng lǎo tài tài: héng shù lín mèi mei yě shì yào sǐ de, wǒ rú jīn yě bù néng bǎo. liǎng chù liǎng gè bìng rén dōu yào sǐ de, sǐ le yuè fā nán zhāng luó. bù rú téng yī chù kōng fáng zi, chèn zǎo jiāng wǒ tóng lín mèi mei liǎng gè tái zài nà lǐ, huó zhe yě hǎo yī chù yī zhì fú shì, sǐ le yě hǎo yī chù tíng fàng. nǐ yī wǒ zhè huà, bù wǎng le jǐ nián de qíng fèn. xí rén tīng le zhè xiē huà, biàn kū de gěng sǎng qì yē. bǎo chāi qià hǎo tóng le yīng ér guò lái, yě tīng jiàn le, biàn shuō dào: nǐ fàng zhe bìng bù bǎo yǎng, hé kǔ shuō zhè xiē bù jí lì de huà. lǎo tài tài cái ān wèi le xiē, nǐ yòu shēng chū shì lái. lǎo tài tài yī shēng téng nǐ yī gè, rú jīn bā shí duō suì de rén le, suī bù tú nǐ de fēng gào, jiāng lái nǐ chéng le rén, lǎo tài tài yě kàn zhe lè yì tiān, yě bù wǎng le lǎo rén jiā de kǔ xīn. tài tài gèng shì bù bì shuō le, yī shēng de xīn xuè jīng shén, fǔ yǎng le nǐ zhè yī gè ér zi, ruò shì bàn tú sǐ le, tài tài jiāng lái zěn me yàng ne. wǒ suī shì mìng bó, yě bù zhì yú cǐ. jù cǐ sān jiàn kàn lái, nǐ biàn yào sǐ, nà tiān yě bù róng nǐ sǐ de, suǒ yǐ nǐ shì bù de sǐ de. zhǐ guǎn ān wěn zhe, yǎng gè sì wǔ tiān hòu, fēng xié sàn le, tài hé zhèng qì yī zú, zì rán zhè xiē xié bìng dōu méi yǒu le. bǎo yù tīng le, jìng shì wú yán kě dá, bàn shǎng fāng cái xī xī de xiào dào: nǐ shì hǎo xiē shí bù hé wǒ shuō huà le, zhè huì zi shuō zhè xiē dà dào lǐ de huà gěi shuí tīng? bǎo chāi tīng le zhè huà, biàn yòu shuō dào: shí gào sù nǐ shuō bà, nà liǎng rì nǐ bù zhī rén shì de shí hòu, lín mèi mei yǐ jīng wáng gù le. bǎo yù hū rán zuò qǐ lái, dà shēng chà yì dào: guǒ zhēn sǐ le ma? bǎo chāi dào: guǒ zhēn sǐ le. qǐ yǒu hóng kǒu bái shé zhòu rén sǐ de ne. lǎo tài tài tài tài zhī dào nǐ jiě mèi hé mù, nǐ tīng jiàn tā sǐ le zì rán nǐ yě yào sǐ, suǒ yǐ bù kěn gào sù nǐ. bǎo yù tīng le, bù jīn fàng shēng dà kū, dào zài chuáng shàng.
寶玉片時清楚,自料難保,見諸人散後,房中只有襲人,因喚襲人至跟前,拉着手哭道:「我問你,寶姐姐怎麼來的?我記得老爺給我娶了林妹妹過來,怎麼被寶姐姐趕了去了?他為什麼霸占住在這裡?我要說呢,又恐怕得罪了他。你們聽見林妹妹哭得怎麼樣了?」襲人不敢明說,只得說道:「林姑娘病着呢。」寶玉又道:「我瞧瞧他去。」說着,要起來。豈知連日飲食不進,身子那能動轉,便哭道:「我要死了!我有一句心裡的話,只求你回明老太太:橫豎林妹妹也是要死的,我如今也不能保。兩處兩個病人都要死的,死了越發難張羅。不如騰一處空房子,趁早將我同林妹妹兩個抬在那裡,活着也好一處醫治伏侍,死了也好一處停放。你依我這話,不枉了幾年的情分。」襲人聽了這些話,便哭的哽嗓氣噎。寶釵恰好同了鶯兒過來,也聽見了,便說道:「你放着病不保養,何苦說這些不吉利的話。老太太才安慰了些,你又生出事來。老太太一生疼你一個,如今八十多歲的人了,雖不圖你的封誥,將來你成了人,老太太也看着樂一天,也不枉了老人家的苦心。太太更是不必說了,一生的心血精神,撫養了你這一個兒子,若是半途死了,太太將來怎麼樣呢。我雖是命薄,也不至於此。據此三件看來,你便要死,那天也不容你死的,所以你是不得死的。只管安穩着,養個四五天後,風邪散了,太和正氣一足,自然這些邪病都沒有了。」寶玉聽了,竟是無言可答,半晌方才嘻嘻的笑道:「你是好些時不和我說話了,這會子說這些大道理的話給誰聽?」寶釵聽了這話,便又說道:「實告訴你說罷,那兩日你不知人事的時候,林妹妹已經亡故了。」寶玉忽然坐起來,大聲詫異道:「果真死了嗎?」寶釵道:「果真死了。豈有紅口白舌咒人死的呢。老太太、太太知道你姐妹和睦,你聽見他死了自然你也要死,所以不肯告訴你。」寶玉聽了,不禁放聲大哭,倒在床上。
hū rán yǎn qián qī hēi, biàn bù chū fāng xiàng, xīn zhōng zhèng zì huǎng hū, zhǐ jiàn yǎn qián hǎo xiàng yǒu rén zǒu lái, bǎo yù máng rán wèn dào: jiè wèn cǐ shì hé chù? nà rén dào: cǐ yīn sī quán lù. nǐ shòu wèi zhōng, hé gù zhì cǐ? bǎo yù dào: shì wén yǒu yī gù rén yǐ sǐ, suì xún fǎng zhì cǐ, bù jué mí tú. nà rén dào: gù rén shì shuí? bǎo yù dào: gū sū lín dài yù. nà rén lěng xiào dào: lín dài yù shēng bù tóng rén, sǐ bù tóng guǐ, wú hún wú pò, hé chù xún fǎng! fán rén hún pò, jù ér chéng xíng, sàn ér wèi qì, shēng qián jù zhī, sǐ zé sàn yān. cháng rén shàng wú kě xún fǎng, hé kuàng lín dài yù ne. rǔ kuài huí qù bà. bǎo yù tīng le, dāi le bàn shǎng dào: jì yún sǐ zhě sàn yě, yòu rú hé yǒu zhè gè yīn sī ne? nà rén lěng xiào dào: nà yīn sī shuō yǒu biàn yǒu, shuō wú jiù wú. jiē wèi shì sú nì yú shēng sǐ zhī shuō, shè yán yǐ jǐng shì, biàn dào shàng tiān shēn nù yú rén, huò bù shǒu fèn ān cháng, huò shēng lù wèi zhōng zì xíng yāo zhé, huò shì yín yù shàng qì chěng xiōng wú gù zì yǔn zhě, tè shè cǐ dì yù, qiú qí hún pò, shòu wú biān de kǔ, yǐ cháng shēng qián zhī zuì. rǔ xún dài yù, shì wú gù zì xiàn yě. qiě dài yù yǐ guī tài xū huàn jìng, rǔ ruò yǒu xīn xún fǎng, qián xīn xiū yǎng, zì rán yǒu shí xiāng jiàn. rú bù ān shēng, jí yǐ zì xíng yāo zhé zhī zuì qiú jìn yīn sī, chú fù mǔ wài, yù tú yī jiàn dài yù, zhōng bù néng yǐ. nà rén shuō bì, xiù zhōng qǔ chū yī shí, xiàng bǎo yù xīn kǒu zhì lái. bǎo yù tīng le zhè huà, yòu bèi zhè shí zǐ dǎ zhe xīn wō, xià de jí yù huí jiā, zhǐ hèn mí le dào lù.
忽然眼前漆黑,辨不出方向,心中正自恍惚,只見眼前好像有人走來,寶玉茫然問道:「借問此是何處?」那人道:「此陰司泉路。你壽未終,何故至此?」寶玉道:「適聞有一故人已死,遂尋訪至此,不覺迷途。」那人道:「故人是誰?」寶玉道:「姑蘇林黛玉。」那人冷笑道:「林黛玉生不同人,死不同鬼,無魂無魄,何處尋訪!凡人魂魄,聚而成形,散而為氣,生前聚之,死則散焉。常人尚無可尋訪,何況林黛玉呢。汝快回去罷。」寶玉聽了,呆了半晌道:「既雲死者散也,又如何有這個陰司呢?」那人冷笑道:「那陰司說有便有,說無就無。皆為世俗溺於生死之說,設言以警世,便道上天深怒愚人,或不守分安常,或生祿未終自行夭折,或嗜淫慾尚氣逞凶無故自隕者,特設此地獄,囚其魂魄,受無邊的苦,以償生前之罪。汝尋黛玉,是無故自陷也。且黛玉已歸太虛幻境,汝若有心尋訪,潛心修養,自然有時相見。如不安生,即以自行夭折之罪囚禁陰司,除父母外,欲圖一見黛玉,終不能矣。」那人說畢,袖中取出一石,向寶玉心口擲來。寶玉聽了這話,又被這石子打着心窩,嚇的即欲回家,只恨迷了道路。
zhèng zài chóu chú, hū tīng nà biān yǒu rén huàn tā. huí shǒu kàn shí, bú shì bié rén, zhèng shì jiǎ mǔ wáng fū rén bǎo chāi xí rén děng wéi rào kū qì jiào zhe. zì jǐ réng jiù tǎng zài chuáng shàng. jiàn àn shàng hóng dēng, chuāng qián hào yuè, yī rán jǐn xiù cóng zhōng, fán huá shì jiè. dìng shén yī xiǎng, yuán lái jìng shì yī chǎng dà mèng. hún shēn lěng hàn, jué dé xīn nèi qīng shuǎng. zǐ xì yī xiǎng, zhēn zhèng wú kě nài hé, bù guò zhǎng tàn shù shēng ér yǐ. bǎo chāi zǎo zhī dài yù yǐ sǐ, yīn jiǎ mǔ děng bù xǔ zhòng rén gào sù bǎo yù zhī dào, kǒng tiān bìng nán zhì. zì jǐ què shēn zhì bǎo yù zhī bìng shí yīn dài yù ér qǐ, shī yù cì zhī, gù chèn shì shuō míng, shǐ qí yī tòng jué jué, shén hún guī yī, shù kě liáo zhì. jiǎ mǔ wáng fū rén děng bù zhī bǎo chāi de yòng yì, shēn guài tā zào cì. hòu lái jiàn bǎo yù xǐng le guò lái, fāng cái fàng xīn. lì jí dào wài shū fáng qǐng le bì dài fū jìn lái zhěn shì. nà dài fū jìn lái zhěn le mài, biàn dào: qí guài, zhè huí mài qì chén jìng, shén ān yù sàn, míng rì jìn diào lǐ de yào, jiù kě yǐ wàng hǎo le. shuō zhe chū qù. zhòng rén gè zì ān xīn sàn qù.
正在躊躇,忽聽那邊有人喚他。回首看時,不是別人,正是賈母、王夫人、寶釵、襲人等圍繞哭泣叫着。自己仍舊躺在床上。見案上紅燈,窗前皓月,依然錦鏽叢中,繁華世界。定神一想,原來竟是一場大夢。渾身冷汗,覺得心內清爽。仔細一想,真正無可奈何,不過長嘆數聲而已。寶釵早知黛玉已死,因賈母等不許眾人告訴寶玉知道,恐添病難治。自己卻深知寶玉之病實因黛玉而起,失玉次之,故趁勢說明,使其一痛決絕,神魂歸一,庶可療治。賈母王夫人等不知寶釵的用意,深怪他造次。後來見寶玉醒了過來,方才放心。立即到外書房請了畢大夫進來診視。那大夫進來診了脈,便道:「奇怪,這回脈氣沉靜,神安郁散,明日進調理的藥,就可以望好了。」說着出去。眾人各自安心散去。
xí rén qǐ chū shēn yuàn bǎo chāi bù gāi gào sù, wéi shì kǒu zhōng bù hǎo shuō chū. yīng ér bèi dì yě shuō bǎo chāi dào: gū niáng tè xìng jí le. bǎo chāi dào: nǐ zhī dào shén me hǎo dǎi, héng shù yǒu wǒ ne. nà bǎo chāi rèn rén fěi bàng, bìng bù jiè yì, zhǐ kuī chá bǎo yù xīn bìng, àn xià zhēn biān. yī rì, bǎo yù jiàn jué shén zhì ān dìng, suī yī shí xiǎng qǐ dài yù, shàng yǒu hú tú. gèng yǒu xí rén huǎn huǎn de jiāng lǎo yé xuǎn dìng de bǎo gū niáng wèi rén hé hòu xián lín gū niáng bǐng xìng gǔ guài, yuán kǒng zǎo yāo lǎo tài tài kǒng nǐ bù zhī hǎo dǎi, bìng zhōng zháo jí, suǒ yǐ jiào xuě yàn guò lái hōng nǐ de huà shí cháng quàn jiě. bǎo yù zhōng shì xīn suān luò lèi. yù dài xún sǐ, yòu xiǎng zhe mèng zhōng zhī yán, yòu kǒng lǎo tài tài tài tài shēng qì, yòu bù néng liāo kāi. yòu xiǎng dài yù yǐ sǐ, bǎo chāi yòu shì dì yī děng rén wù, fāng xìn jīn shí yīn yuán yǒu dìng, zì jǐ yě jiě le hǎo xiē. bǎo chāi kàn lái bù fáng dà shì, yú shì zì jǐ xīn yě ān le, zhī zài jiǎ mǔ wáng fū rén děng qián jǐn xíng guò jiā tíng zhī lǐ hòu, biàn shè fǎ yǐ shì bǎo yù zhī yōu. bǎo yù suī bù néng shí cháng zuò qǐ, yì cháng jiàn bǎo chāi zuò zài chuáng qián, jīn bú zhù shēng lái jiù bìng. bǎo chāi měi yǐ zhèng yán quàn jiě, yǐ yǎng shēn yào jǐn, nǐ wǒ jì wèi fū fù, qǐ zài yī shí zhī yǔ ān wèi tā. nà bǎo yù xīn lǐ suī bù shùn suì, wú nài rì lǐ jiǎ mǔ wáng fū rén jí xuē yí mā děng lún liú xiāng bàn, yè jiān bǎo chāi dú qù ān qǐn, jiǎ mǔ yòu pài rén fú shì, zhǐ de ān xīn jìng yǎng. yòu jiàn bǎo chāi jǔ dòng wēn róu, yě jiù jiàn jiàn de jiāng ài mù dài yù de xīn cháng lüè yí zài bǎo chāi shēn shàng, cǐ shì hòu huà.
襲人起初深怨寶釵不該告訴,惟是口中不好說出。鶯兒背地也說寶釵道:「姑娘忒性急了。」寶釵道:「你知道什麼好歹,橫豎有我呢。」那寶釵任人誹謗,並不介意,只窺察寶玉心病,暗下針砭。一日,寶玉漸覺神志安定,雖一時想起黛玉,尚有糊塗。更有襲人緩緩的將「老爺選定的寶姑娘為人和厚;嫌林姑娘秉性古怪,原恐早夭;老太太恐你不知好歹,病中着急,所以叫雪雁過來哄你」的話時常勸解。寶玉終是心酸落淚。欲待尋死,又想着夢中之言,又恐老太太、太太生氣,又不能撩開。又想黛玉已死,寶釵又是第一等人物,方信金石姻緣有定,自己也解了好些。寶釵看來不妨大事,於是自己心也安了,只在賈母王夫人等前盡行過家庭之禮後,便設法以釋寶玉之憂。寶玉雖不能時常坐起,亦常見寶釵坐在床前,禁不住生來舊病。寶釵每以正言勸解,以「養身要緊,你我既為夫婦,豈在一時」之語安慰他。那寶玉心裡雖不順遂,無奈日裡賈母王夫人及薛姨媽等輪流相伴,夜間寶釵獨去安寢,賈母又派人服侍,只得安心靜養。又見寶釵舉動溫柔,也就漸漸的將愛慕黛玉的心腸略移在寶釵身上,此是後話。
què shuō bǎo yù chéng jiā de nà yī rì, dài yù bái rì yǐ hūn yūn guò qù, què xīn tóu kǒu zhōng yī sī wēi qì bù duàn, bǎ gè lǐ wán hé zǐ juān kū de sǐ qù huó lái. dào le wǎn jiān, dài yù què yòu huǎn guò lái le, wēi wēi zhēng kāi yǎn, shì yǒu yào shuǐ yào tāng de guāng jǐng. cǐ shí xuě yàn yǐ qù, zhǐ yǒu zǐ juān hé lǐ wán zài páng. zǐ juān biàn duān le yī zhǎn guì yuán tāng hé de lí zhī, yòng xiǎo yín shi guàn le liǎng sān shi. dài yù bì zhuó yǎn jìng yǎng le yī huì zi, jué dé xīn lǐ shì míng shì àn de. cǐ shí lǐ wán jiàn dài yù lüè huǎn, míng zhī shì huí guāng fǎn zhào de guāng jǐng, què liào zhe hái yǒu yī bàn tiān nài tóu, zì jǐ huí dào dào xiāng cūn liào lǐ le yī huí shì qíng.
卻說寶玉成家的那一日,黛玉白日已昏暈過去,卻心頭口中一絲微氣不斷,把個李紈和紫鵑哭的死去活來。到了晚間,黛玉卻又緩過來了,微微睜開眼,似有要水要湯的光景。此時雪雁已去,只有紫鵑和李紈在旁。紫鵑便端了一盞桂圓湯和的梨汁,用小銀匙灌了兩三匙。黛玉閉着眼靜養了一會子,覺得心裡似明似暗的。此時李紈見黛玉略緩,明知是迴光返照的光景,卻料着還有一半天耐頭,自己回到稻香村料理了一回事情。
zhè lǐ dài yù zhēng kāi yǎn yī kàn, zhǐ yǒu zǐ juān hé nǎi mā bìng jǐ gè xiǎo yā tóu zài nà lǐ, biàn yī shǒu zuàn le zǐ juān de shǒu, shǐ zhe jìn shuō dào: wǒ shì bù zhōng yòng de rén le. nǐ fú shì wǒ jǐ nián, wǒ yuán zhǐ wàng zán men liǎng gè zǒng zài yī chù. bù xiǎng wǒ shuō zhe, yòu chuǎn le yī huì zi, bì le yǎn xiē zhe. zǐ juān jiàn tā zuàn zhe bù kěn sōng shǒu, zì jǐ yě bù gǎn nuó dòng, kàn tā de guāng jǐng bǐ zǎo bàn tiān hǎo xiē, zhǐ dāng hái kě yǐ huí zhuǎn, tīng le zhè huà, yòu hán le bàn jié. bàn tiān, dài yù yòu shuō dào: mèi mei, wǒ zhè lǐ bìng méi qīn rén. wǒ de shēn zi shì gān jìng de, nǐ hǎo dǎi jiào tā men sòng wǒ huí qù. shuō dào zhè lǐ yòu bì le yǎn bù yán yǔ le. nà shǒu què jiàn jiàn jǐn le, chuǎn chéng yī chù, zhǐ shì chū qì dà rù qì xiǎo, yǐ jīng cù jí de hěn le.
這裡黛玉睜開眼一看,只有紫鵑和奶媽並幾個小丫頭在那裡,便一手攥了紫鵑的手,使着勁說道:「我是不中用的人了。你伏侍我幾年,我原指望咱們兩個總在一處。不想我……」說着,又喘了一會子,閉了眼歇着。紫鵑見他攥着不肯鬆手,自己也不敢挪動,看他的光景比早半天好些,只當還可以迴轉,聽了這話,又寒了半截。半天,黛玉又說道:「妹妹,我這裡並沒親人。我的身子是乾淨的,你好歹叫他們送我回去。」說到這裡又閉了眼不言語了。那手卻漸漸緊了,喘成一處,只是出氣大入氣小,已經促疾的很了。
zǐ juān máng le, lián máng jiào rén qǐng lǐ wán, kě qiǎo tàn chūn lái le. zǐ juān jiàn le, máng qiāo qiāo de shuō dào: sān gū niáng, qiáo qiáo lín gū niáng bà. shuō zhe, lèi rú yǔ xià. tàn chūn guò lái, mō le mō dài yù de shǒu yǐ jīng liáng le, lián mù guāng yě dōu sàn le. tàn chūn zǐ juān zhèng kū zhe jiào rén duān shuǐ lái gěi dài yù cā xǐ, lǐ wán gǎn máng jìn lái le. sān gè rén cái jiàn le, bù jí shuō huà. gāng cā zhe, měng tīng dài yù zhí shēng jiào dào: bǎo yù, bǎo yù, nǐ hǎo shuō dào hǎo zì, biàn hún shēn lěng hàn, bù zuò shēng le. zǐ juān děng jí máng fú zhù, nà hàn yù chū, shēn zi biàn jiàn jiàn de lěng le. tàn chūn lǐ wán jiào rén luàn zhe lǒng tóu chuān yī, zhǐ jiàn dài yù liǎng yǎn yī fān, wū hū, xiāng hún yī lǚ suí fēng sàn, chóu xù sān gēng rù mèng yáo!
紫鵑忙了,連忙叫人請李紈,可巧探春來了。紫鵑見了,忙悄悄的說道:「三姑娘,瞧瞧林姑娘罷。」說着,淚如雨下。探春過來,摸了摸黛玉的手已經涼了,連目光也都散了。探春紫鵑正哭着叫人端水來給黛玉擦洗,李紈趕忙進來了。三個人才見了,不及說話。剛擦着,猛聽黛玉直聲叫道:「寶玉,寶玉,你好……」說到「好」字,便渾身冷汗,不作聲了。紫鵑等急忙扶住,那汗愈出,身子便漸漸的冷了。探春李紈叫人亂着攏頭穿衣,只見黛玉兩眼一翻,嗚呼,香魂一縷隨風散,愁緒三更入夢遙!
dāng shí dài yù qì jué, zhèng shì bǎo yù qǔ bǎo chāi de zhè gè shí chén. zǐ juān děng dōu dà kū qǐ lái. lǐ wán tàn chūn xiǎng tā sù rì de kě téng, jīn rì gèng jiā kě lián, yě biàn shāng xīn tòng kū. yīn xiāo xiāng guǎn lí xīn fáng zi shén yuǎn, suǒ yǐ nà biān bìng méi tīng jiàn. yī shí dà jiā tòng kū le yī zhèn, zhǐ tīng dé yuǎn yuǎn yī zhèn yīn lè zhī shēng, cè ěr yī tīng, què yòu méi yǒu le. tàn chūn lǐ wán zǒu chū yuàn wài zài tīng shí, wéi yǒu zhú shāo fēng dòng, yuè yǐng yí qiáng, hǎo bù qī liáng lěng dàn! yī shí jiào le lín zhī xiào jiā de guò lái, jiāng dài yù tíng fàng bì, pài rén kān shǒu, děng míng zǎo qù huí fèng jiě.
當時黛玉氣絕,正是寶玉娶寶釵的這個時辰。紫鵑等都大哭起來。李紈探春想他素日的可疼,今日更加可憐,也便傷心痛哭。因瀟湘館離新房子甚遠,所以那邊並沒聽見。一時大家痛哭了一陣,只聽得遠遠一陣音樂之聲,側耳一聽,卻又沒有了。探春李紈走出院外再聽時,惟有竹梢風動,月影移牆,好不淒涼冷淡!一時叫了林之孝家的過來,將黛玉停放畢,派人看守,等明早去回鳳姐。
fèng jiě yīn jiàn jiǎ mǔ wáng fū rén děng máng luàn, jiǎ zhèng qǐ shēn, yòu wèi bǎo yù hūn kuì gèng shén, zhèng zài zháo jí yì cháng zhī shí, ruò shì yòu jiāng dài yù de xiōng xìn yī huí, kǒng jiǎ mǔ wáng fū rén chóu kǔ jiāo jiā, jí chū bìng lái, zhǐ de qīn zì dào yuán. dào le xiāo xiāng guǎn nèi, yě bù miǎn kū le yī chǎng. jiàn le lǐ wán tàn chūn, zhī dào zhū shì qí bèi, biàn shuō: hěn hǎo. zhǐ shì gāng cái nǐ men wèi shén me bù yán yǔ, jiào wǒ zháo jí? tàn chūn dào: gāng cái sòng lǎo yé, zěn me shuō ne. fèng jiě dào: hái dǎo shì nǐ men liǎng gè kě lián tā xiē. zhè me zhe, wǒ hái dé nà biān qù zhāo hū nà gè yuān jiā ne. dàn shì zhè jiàn shì hǎo lèi zhuì, ruò shì jīn rì bù huí, shǐ bù dé ruò huí le, kǒng pà lǎo tài tài gē bú zhù. lǐ wán dào: nǐ qù jiàn jī xíng shì, dé huí zài huí fāng hǎo. fèng jiě diǎn tóu, máng máng de qù le.
鳳姐因見賈母王夫人等忙亂,賈政起身,又為寶玉惛憒更甚,正在着急異常之時,若是又將黛玉的凶信一回,恐賈母王夫人愁苦交加,急出病來,只得親自到園。到了瀟湘館內,也不免哭了一場。見了李紈探春,知道諸事齊備,便說:「很好。只是剛才你們為什麼不言語,叫我着急?」探春道:「剛才送老爺,怎麼說呢。」鳳姐道:「還倒是你們兩個可憐他些。這麼着,我還得那邊去招呼那個冤家呢。但是這件事好累墜,若是今日不回,使不得;若回了,恐怕老太太擱不住。」李紈道:「你去見機行事,得回再回方好。」鳳姐點頭,忙忙的去了。
fèng jiě dào le bǎo yù nà lǐ, tīng jiàn dài fū shuō bù fáng shì, jiǎ mǔ wáng fū rén lüè jué fàng xīn, fèng jiě biàn bèi le bǎo yù, huǎn huǎn de jiāng dài yù de shì huí míng liǎo. jiǎ mǔ wáng fū rén tīng dé dōu hǔ le yī dà tiào. jiǎ mǔ yǎn lèi jiāo liú shuō dào: shì wǒ nòng huài le tā le. dàn zhǐ shì zhè gè yā tóu yě tè shǎ qì! shuō zhe, biàn yào dào yuán lǐ qù kū tā yī chǎng, yòu diàn jì zhe bǎo yù, liǎng tóu nán gù. wáng fū rén děng hán bēi gòng quàn jiǎ mǔ bù bì guò qù, lǎo tài tài shēn zi yào jǐn. jiǎ mǔ wú nài, zhǐ de jiào wáng fū rén zì qù. yòu shuō: nǐ tì wǒ gào sù tā de yīn líng bìng bú shì wǒ rěn xīn bù lái sòng nǐ, zhǐ wèi yǒu gè qīn shū. nǐ shì wǒ de wài sūn nǚ ér, shì qīn de le, ruò yǔ bǎo yù bǐ qǐ lái, kě shì bǎo yù bǐ nǐ gèng qīn xiē. tǎng bǎo yù yǒu xiē bù hǎo, wǒ zěn me jiàn tā fù qīn ne. shuō zhe, yòu kū qǐ lái. wáng fū rén quàn dào: lín gū niáng shì lǎo tài tài zuì téng de, dàn zhǐ shòu yāo yǒu dìng. rú jīn yǐ jīng sǐ le, wú kě jǐn xīn, zhǐ shì zàng lǐ shàng yào shàng děng de fā sòng. yī zé kě yǐ shǎo jǐn zán men de xīn, èr zé jiù shì gū tài tài hé wài shēng nǚ ér de yīn líng ér, yě kě yǐ shǎo ān le. jiǎ mǔ tīng dào zhè lǐ, yuè fā tòng kū qǐ lái. fèng jiě kǒng pà lǎo rén jiā shāng gǎn tài guò, míng zhàng zhe bǎo yù xīn zhōng bù shèn míng bái, biàn tōu tōu de shǐ rén lái sā gè huǎng ér hōng lǎo tài tài dào: bǎo yù nà lǐ zhǎo lǎo tài tài ne. jiǎ mǔ tīng jiàn, cái zhǐ zhù lèi wèn dào: bú shì yòu yǒu shén me yuán gù? fèng jiě péi xiào dào: méi shén me yuán gù, tā dà yuē shì xiǎng lǎo tài tài de yì sī. jiǎ mǔ lián máng fú le zhēn zhū ér, fèng jiě yě gēn zhe guò lái.
鳳姐到了寶玉那裡,聽見大夫說不妨事,賈母王夫人略覺放心,鳳姐便背了寶玉,緩緩的將黛玉的事回明了。賈母王夫人聽得都唬了一大跳。賈母眼淚交流說道:「是我弄壞了他了。但只是這個丫頭也忒傻氣!」說着,便要到園裡去哭他一場,又惦記着寶玉,兩頭難顧。王夫人等含悲共勸賈母不必過去,「老太太身子要緊。」賈母無奈,只得叫王夫人自去。又說:「你替我告訴他的陰靈;『並不是我忍心不來送你,只為有個親疏。你是我的外孫女兒,是親的了,若與寶玉比起來,可是寶玉比你更親些。倘寶玉有些不好,我怎麼見他父親呢。』」說着,又哭起來。王夫人勸道:「林姑娘是老太太最疼的,但只壽夭有定。如今已經死了,無可盡心,只是葬禮上要上等的發送。一則可以少盡咱們的心,二則就是姑太太和外甥女兒的陰靈兒,也可以少安了。」賈母聽到這裡,越發痛哭起來。鳳姐恐怕老人家傷感太過,明仗着寶玉心中不甚明白,便偷偷的使人來撒個謊兒哄老太太道:「寶玉那裡找老太太呢。」賈母聽見,才止住淚問道:「不是又有什麼緣故?」鳳姐陪笑道:「沒什麼緣故,他大約是想老太太的意思。」賈母連忙扶了珍珠兒,鳳姐也跟着過來。
zǒu zhì bàn lù, zhèng yù wáng fū rén guò lái, yī yī huí míng liǎo jiǎ mǔ. jiǎ mǔ zì rán yòu shì āi tòng de, zhǐ yīn yào dào bǎo yù nà biān, zhǐ de rěn lèi hán bēi de shuō dào: jì zhè me zhe, wǒ yě bù guò qù le. yóu nǐ men bàn bà, wǒ kàn zhe xīn lǐ yě nán shòu, zhǐ bié wěi qū le tā jiù shì le. wáng fū rén fèng jiě yī yī dá yīng le. jiǎ mǔ cái guò bǎo yù zhè biān lái, jiàn le bǎo yù, yīn wèn: nǐ zuò shén me zhǎo wǒ? bǎo yù xiào dào: wǒ zuó rì wǎn shàng kàn jiàn lín mèi mei lái le, tā shuō yào huí nán qù. wǒ xiǎng méi rén liú de zhù, hái dé lǎo tài tài gěi wǒ liú yī liú tā. jiǎ mǔ tīng zhe, shuō: shǐ de, zhǐ guǎn fàng xīn bà. xí rén yīn fú bǎo yù tǎng xià.
走至半路,正遇王夫人過來,一一回明了賈母。賈母自然又是哀痛的,只因要到寶玉那邊,只得忍淚含悲的說道:「既這麼着,我也不過去了。由你們辦罷,我看着心裡也難受,只別委屈了他就是了。」王夫人鳳姐一一答應了。賈母才過寶玉這邊來,見了寶玉,因問:「你做什麼找我?」寶玉笑道:「我昨日晚上看見林妹妹來了,他說要回南去。我想沒人留的住,還得老太太給我留一留他。」賈母聽着,說:「使得,只管放心罷。」襲人因扶寶玉躺下。
jiǎ mǔ chū lái dào bǎo chāi zhè biān lái. nà shí bǎo chāi shàng wèi huí jiǔ, suǒ yǐ měi měi jiàn le rén dào yǒu xiē hán xiū zhī yì. zhè yì tiān jiàn jiǎ mǔ mǎn miàn lèi hén, dì le chá, jiǎ mǔ jiào tā zuò xià. bǎo chāi cè shēn péi zhe zuò le, cái wèn dào: tīng dé lín mèi mei bìng le, bù zhī tā kě hǎo xiē le? jiǎ mǔ tīng le zhè huà, nà yǎn lèi zhǐ bú zhù liú xià lái, yīn shuō dào: wǒ de ér, wǒ gào sù nǐ, nǐ kě bié gào sù bǎo yù. dōu shì yīn nǐ lín mèi mei, cái jiào nǐ shòu le duō shǎo wěi qū. nǐ rú jīn zuò xí fù le, wǒ cái gào sù nǐ. zhè rú jīn nǐ lín mèi mei méi le liǎng sān tiān le, jiù shì qǔ nǐ de nà gè shí chén sǐ de. rú jīn bǎo yù zhè yī fān bìng hái shì wèi zhe zhè gè, nǐ men xiān dōu zài yuán zi lǐ, zì rán yě dōu shì míng bái de. bǎo chāi bǎ liǎn fēi hóng le, xiǎng dào dài yù zhī sǐ, yòu bù miǎn là xià lèi lái. jiǎ mǔ yòu shuō le yī huí huà qù le. zì cǐ bǎo chāi qiān huí wàn zhuǎn, xiǎng le yī gè zhǔ yì, zhǐ bù kěn zào cì, suǒ yǐ guò le huí jiǔ cái xiǎng chū zhè gè fǎ zǐ lái. rú jīn guǒ rán hǎo xiē, rán hòu dà jiā shuō huà cái bù zhì shì qián liú shén.
賈母出來到寶釵這邊來。那時寶釵尚未回九,所以每每見了人倒有些含羞之意。這一天見賈母滿面淚痕,遞了茶,賈母叫他坐下。寶釵側身陪着坐了,才問道:「聽得林妹妹病了,不知他可好些了?」賈母聽了這話,那眼淚止不住流下來,因說道:「我的兒,我告訴你,你可別告訴寶玉。都是因你林妹妹,才叫你受了多少委屈。你如今作媳婦了,我才告訴你。這如今你林妹妹沒了兩三天了,就是娶你的那個時辰死的。如今寶玉這一番病還是為着這個,你們先都在園子裡,自然也都是明白的。」寶釵把臉飛紅了,想到黛玉之死,又不免落下淚來。賈母又說了一回話去了。自此寶釵千回萬轉,想了一個主意,只不肯造次,所以過了回九才想出這個法子來。如今果然好些,然後大家說話才不至似前留神。
dú shì bǎo yù suī rán bìng shì yì tiān hǎo sì yì tiān, tā de chī xīn zǒng bù néng jiě, bì yào qīn qù kū tā yī chǎng. jiǎ mǔ děng zhī tā bìng wèi chú gēn, bù xǔ tā hú sī luàn xiǎng, zěn nài tā yù mèn nán kān, bìng duō fǎn fù. dǎo shì dài fū kàn chū xīn bìng, suǒ xìng jiào tā kāi sàn le, zài yòng yào diào lǐ, dào kě hǎo dé kuài xiē. bǎo yù tīng shuō, lì kè yào wǎng xiāo xiāng guǎn lái. jiǎ mǔ děng zhǐ de jiào rén tái le zhú yǐ zi guò lái, fú bǎo yù zuò shàng. jiǎ mǔ wáng fū rén jí biàn xiān xíng. dào le xiāo xiāng guǎn nèi, yī jiàn dài yù líng jiù, jiǎ mǔ yǐ kū dé lèi gān qì jué. fèng jiě děng zài sān quàn zhù. wáng fū rén yě kū le yī chǎng. lǐ wán biàn qǐng jiǎ mǔ wáng fū rén zài lǐ jiān xiē zhe, yóu zì luò lèi.
獨是寶玉雖然病勢一天好似一天,他的痴心總不能解,必要親去哭他一場。賈母等知他病未除根,不許他胡思亂想,怎奈他鬱悶難堪,病多反覆。倒是大夫看出心病,索性叫他開散了,再用藥調理,倒可好得快些。寶玉聽說,立刻要往瀟湘館來。賈母等只得叫人抬了竹椅子過來,扶寶玉坐上。賈母王夫人即便先行。到了瀟湘館內,一見黛玉靈柩,賈母已哭得淚乾氣絕。鳳姐等再三勸住。王夫人也哭了一場。李紈便請賈母王夫人在裡間歇着,猶自落淚。
bǎo yù yí dào, xiǎng qǐ wèi bìng zhī xiān lái dào zhè lǐ, jīn rì wū zài rén wáng, bù jīn háo táo dà kū. xiǎng qǐ cóng qián hé děng qīn mì, jīn rì sǐ bié, zěn bù gēng jiā shāng gǎn. zhòng rén yuán kǒng bǎo yù bìng hòu guò āi, dōu lái jiě quàn, bǎo yù yǐ jīng kū de sǐ qù huó lái, dà jiā chān fú xiē xī. qí yú suí lái de, rú bǎo chāi, jù jí tòng kū. dú shì bǎo yù bì yào jiào zǐ juān lái jiàn, wèn míng gū niáng lín sǐ yǒu hé huà shuō. zǐ juān běn lái shēn hèn bǎo yù, jiàn rú cǐ, xīn lǐ yǐ huí guò lái xiē, yòu jiàn jiǎ mǔ wáng fū rén dōu zài zhè lǐ, bù gǎn sǎ luò bǎo yù, biàn jiāng lín gū niáng zěn me fù bìng, zěn me shāo huǐ pà zǐ, fén huà shī gǎo, bìng jiāng lín sǐ shuō de huà, yī yī de dōu gào sù le. bǎo yù yòu kū dé qì yē hóu gàn. tàn chūn chèn biàn yòu jiāng dài yù lín zhōng zhǔ fù dài jiù huí nán de huà yě shuō le yī biàn. jiǎ mǔ wáng fū rén yòu kū qǐ lái. duō kuī fèng jiě néng yán quàn wèi, lüè lüè zhǐ xiē, biàn qǐng jiǎ mǔ děng huí qù. bǎo yù nà lǐ kěn shě, wú nài jiǎ mǔ bī zhe, zhǐ de miǎn qiáng huí fáng.
寶玉一到,想起未病之先來到這裡,今日屋在人亡,不禁嚎啕大哭。想起從前何等親密,今日死別,怎不更加傷感。眾人原恐寶玉病後過哀,都來解勸,寶玉已經哭得死去活來,大家攙扶歇息。其餘隨來的,如寶釵,俱極痛哭。獨是寶玉必要叫紫鵑來見,問明姑娘臨死有何話說。紫鵑本來深恨寶玉,見如此,心裡已回過來些,又見賈母王夫人都在這裡,不敢灑落寶玉,便將林姑娘怎麼復病,怎麼燒毀帕子,焚化詩稿,並將臨死說的話,一一的都告訴了。寶玉又哭得氣噎喉干。探春趁便又將黛玉臨終囑咐帶柩回南的話也說了一遍。賈母王夫人又哭起來。多虧鳳姐能言勸慰,略略止些,便請賈母等回去。寶玉那裡肯舍,無奈賈母逼着,只得勉強回房。
jiǎ mǔ yǒu le nián jì de rén, dǎ cóng bǎo yù bìng qǐ, rì yè bù níng, jīn yòu dà tòng yī zhèn, yǐ jué tóu yūn shēn rè. suī shì bù fàng xīn diàn zhe bǎo yù, què yě zhēng zā bú zhù, huí dào zì jǐ fáng zhōng shuì xià. wáng fū rén gèng jiā xīn tòng nán jìn, yě biàn huí qù, pài le cǎi yún bāng zhe xí rén zhào yīng, bìng shuō: bǎo yù ruò zài bēi qī, sù lái gào sù wǒ men. bǎo chāi shì zhī bǎo yù yī shí bì bù néng shě, yě bù xiāng quàn, zhǐ yòng fěng cì de huà shuō tā. bǎo yù dào kǒng bǎo chāi duō xīn, yě biàn yǐn qì shōu xīn. xiē le yī yè, dào yě ān wěn. míng rì yī zǎo, zhòng rén dōu lái qiáo tā, dàn jué qì xū shēn ruò, xīn bìng dǎo jué qù le jǐ fēn. yú shì jiā yì diào yǎng, jiàn jiàn de hǎo qǐ lái. jiǎ mǔ xìng bù chéng bìng, wéi shì wáng fū rén xīn tòng wèi quán. nà rì xuē yí mā guò lái tàn wàng, kàn jiàn bǎo yù jīng shén lüè hǎo, yě jiù fàng xīn, zàn qiě zhù xià.
賈母有了年紀的人,打從寶玉病起,日夜不寧,今又大痛一陣,已覺頭暈身熱。雖是不放心惦着寶玉,卻也掙紥不住,回到自己房中睡下。王夫人更加心痛難禁,也便回去,派了彩雲幫着襲人照應,並說:「寶玉若再悲戚,速來告訴我們。」寶釵是知寶玉一時必不能舍,也不相勸,只用諷刺的話說他。寶玉倒恐寶釵多心,也便飲泣收心。歇了一夜,倒也安穩。明日一早,眾人都來瞧他,但覺氣虛身弱,心病倒覺去了幾分。於是加意調養,漸漸的好起來。賈母幸不成病,惟是王夫人心痛未痊。那日薛姨媽過來探望,看見寶玉精神略好,也就放心,暫且住下。
yī rì, jiǎ mǔ tè qǐng xuē yí mā guò qù shāng liáng shuō: bǎo yù de mìng dōu kuī yí tài tài jiù de, rú jīn xiǎng lái bù fáng le, dú wěi qū le nǐ de gū niáng. rú jīn bǎo yù diào yǎng bǎi rì, shēn tǐ fù jiù, yòu guò le niáng niáng de gōng fú, zhèng hǎo yuán fáng. yāo qiú yí tài tài zuò zhǔ, lìng zé gè shàng hǎo de jí rì. xuē yí mā biàn dào: lǎo tài tài zhǔ yì hěn hǎo, hé bì wèn wǒ. bǎo yā tóu suī shēng de cū bèn, xīn lǐ què hái shì jí míng bái de. tā de xìng qíng lǎo tài tài sù rì shì zhī dào de. dàn yuàn tā men liǎng kǒu ér yán hé yì shùn, cóng cǐ lǎo tài tài yě shěng hǎo xiē xīn, wǒ jiě jie yě ān wèi xiē, wǒ yě fàng le xīn le. lǎo tài tài biàn dìng gè rì zi. hái tōng zhī qīn qī bù yòng ne? jiǎ mǔ dào: bǎo yù hé nǐ men gū niáng shēng lái dì yī jiàn dà shì, kuàng qiě fèi le duō shǎo zhōu zhé, rú jīn cái dé ān yì, bì yào dà jiā rè nào jǐ tiān. qīn qī dōu yào qǐng de. yī lái chóu yuàn, èr zé zán men chī bēi xǐ jiǔ, yě bù wǎng wǒ lǎo rén jiā cāo le hǎo xiē xīn. xuē yí mā tīng shuō, zì rán yě shì xǐ huān de, biàn jiāng yào bàn zhuāng lián de huà yě shuō le yī fān. jiǎ mǔ dào: zán men qīn shàng zuò qīn, wǒ xiǎng yě bù bì zhè xiē. ruò shuō dòng yòng de, tā wū lǐ yǐ jīng mǎn le. bì dìng bǎo yā tóu tā xīn ài de yào nǐ jǐ jiàn, yí tài tài jiù ná le lái. wǒ kàn bǎo yā tóu yě bú shì duō xīn de rén, bù bǐ de wǒ nà wài sūn nǚ ér de pí qì, suǒ yǐ tā bù dé zhǎng shòu. shuō zhe, lián xuē yí mā yě biàn luò lèi. qià hǎo fèng jiě jìn lái, xiào dào: lǎo tài tài gū mā yòu xiǎng zhe shén me le? xuē yí mā dào: wǒ hé lǎo tài tài shuō qǐ nǐ lín mèi mei lái, suǒ yǐ shāng xīn. fèng jiě xiào dào: lǎo tài tài hé gū mā qiě bié shāng xīn, wǒ gāng cái tīng le gè xiào huà ér lái le, yì sī shuō gěi lǎo tài tài hé gū mā tīng. jiǎ mǔ shì le shì yǎn lèi, wēi xiào dào: nǐ yòu bù zhī yào biān pài shuí ne, nǐ shuō lái wǒ hé yí tài tài tīng tīng. shuō bù xiào wǒ men kě bù yī. zhǐ jiàn nà fèng jiě wèi cóng zhāng kǒu, xiān yòng liǎng zhī shǒu bǐ zhe, xiào wān le yāo le. wèi zhī tā shuō chū xiē shén me lái, xià huí fēn jiě.
一日,賈母特請薛姨媽過去商量說:「寶玉的命都虧姨太太救的,如今想來不妨了,獨委屈了你的姑娘。如今寶玉調養百日,身體復舊,又過了娘娘的功服,正好圓房。要求姨太太作主,另擇個上好的吉日。」薛姨媽便道:「老太太主意很好,何必問我。寶丫頭雖生的粗笨,心裡卻還是極明白的。他的性情老太太素日是知道的。但願他們兩口兒言和意順,從此老太太也省好些心,我姐姐也安慰些,我也放了心了。老太太便定個日子。還通知親戚不用呢?」賈母道:「寶玉和你們姑娘生來第一件大事,況且費了多少周折,如今才得安逸,必要大家熱鬧幾天。親戚都要請的。一來酬願,二則咱們吃杯喜酒,也不枉我老人家操了好些心。」薛姨媽聽說,自然也是喜歡的,便將要辦妝奩的話也說了一番。賈母道:「咱們親上做親,我想也不必這些。若說動用的,他屋裡已經滿了。必定寶丫頭他心愛的要你幾件,姨太太就拿了來。我看寶丫頭也不是多心的人,不比的我那外孫女兒的脾氣,所以他不得長壽。」說着,連薛姨媽也便落淚。恰好鳳姐進來,笑道:「老太太姑媽又想着什麼了?」薛姨媽道:「我和老太太說起你林妹妹來,所以傷心。」鳳姐笑道:「老太太和姑媽且別傷心,我剛才聽了個笑話兒來了,意思說給老太太和姑媽聽。」賈母拭了拭眼淚,微笑道:「你又不知要編派誰呢,你說來我和姨太太聽聽。說不笑我們可不依。」只見那鳳姐未從張口,先用兩隻手比着,笑彎了腰了。未知他說出些什麼來,下回分解。