jì wēi xián jiù xiōng qī ruò nǚ jīng mí yǔ qī qiè jiàn chī rén
記微嫌舅兄欺弱女 驚謎語妻妾諫痴人
shuō huà xíng wáng èr fū rén tīng yóu shì yī duàn huà, míng zhī yě nán wǎn huí. wáng fū rén zhǐ de shuō dào: gū niáng yào xíng shàn, zhè yě shì qián shēng de sù gēn, wǒ men yě shí zài lán bú zhù. zhǐ shì zán men zhè yàng rén jiā de gū niáng chū le jiā, bù chéng liǎo shì tǐ. rú jīn nǐ sǎo zi shuō le zhǔn nǐ xiū xíng, yě shì hǎo chù. què yǒu yī jù huà yào shuō, nà tóu fà kě yǐ bù tì de, zhǐ yào zì jǐ de xīn zhēn, nà zài tóu fà shàng tóu ne. nǐ xiǎng miào yù yě shì dài fà xiū xíng de, bù zhī tā zěn yàng fán xīn yī dòng, cái nào dào nà gè fēn ér. gū niáng zhí yì rú cǐ, wǒ men jiù bǎ gū niáng zhù de fáng zi biàn suàn le gū niáng de jìng shì. suǒ yǒu fú shì gū niáng de rén yě de jiào tā men lái wèn: tā ruò yuàn yì gēn de, jiù jiǎng bù dé shuō qīn pèi rén, ruò bù yuàn yì gēn de, lìng dǎ zhǔ yì. xī chūn tīng le, shōu le lèi, bài xiè le xíng wáng èr fū rén lǐ wán yóu shì děng. wáng fū rén shuō le, biàn wèn cǎi píng děng shuí yuàn gēn gū niáng xiū xíng. cǎi píng děng huí dào: tài tài men pài shuí jiù shì shuí. wáng fū rén zhī dào bù yuàn yì, zhèng zài xiǎng rén. xí rén lì zài bǎo yù shēn hòu, xiǎng lái bǎo yù bì yào dà kū, fáng zhe tā de jiù bìng. qǐ zhī bǎo yù tàn dào: zhēn zhēn nán dé. xí rén xīn lǐ gèng zì shāng bēi. bǎo chāi suī bù yán yǔ, yù shì shì tàn, jiàn shì zhí mí bù xǐng, zhǐ de àn zhōng luò lèi. wáng fū rén cái yào jiào le zhòng yā tóu lái wèn. hū jiàn zǐ juān zǒu shàng qián qù, zài wáng fū rén miàn qián guì xià, huí dào: gāng cái tài tài wèn gēn sì gū niáng de jiě jie, tài tài kàn zhe zěn me yàng? wáng fū rén dào: zhè gè rú hé qiáng pài dé rén de, shuí yuàn yì tā zì rán jiù shuō chū lái le. zǐ juān dào: gū niáng xiū xíng zì rán gū niáng yuàn yì, bìng bú shì bié de jiě jie men de yì sī. wǒ yǒu jù huà huí tài tài, wǒ yě bìng bú shì chāi kāi jiě jie men, gè rén yǒu gè rén de xīn. wǒ fú shì lín gū niáng yī chǎng, lín gū niáng dài wǒ yě shì tài tài men zhī dào de, shí zài ēn zhòng rú shān, wú yǐ kě bào. tā sǐ le, wǒ hèn bù dé gēn le tā qù. dàn shì tā bú shì zhè lǐ de rén, wǒ yòu shòu zhǔ zi jiā de ēn diǎn, nán yǐ cóng sǐ. rú jīn sì gū niáng jì yào xiū xíng, wǒ jiù qiú tài tài men jiāng wǒ pài le gēn zhe gū niáng, fú shì gū niáng yī bèi zi. bù zhī tài tài men zhǔn bù zhǔn. ruò zhǔn le, jiù shì wǒ de zào huà le. xíng wáng èr fū rén shàng wèi dá yán, zhǐ jiàn bǎo yù tīng dào nà lǐ, xiǎng qǐ dài yù yī zhèn xīn suān, yǎn lèi zǎo xià lái le. zhòng rén cái yào wèn tā shí, tā yòu hā hā de dà xiào, zǒu shàng lái dào: wǒ bù gāi shuō de. zhè zǐ juān méng tài tài pài gěi wǒ wū lǐ, wǒ cái gǎn shuō. qiú tài tài zhǔn le tā bà, quán le tā de hǎo xīn. wáng fū rén dào: nǐ tóu lǐ zǐ mèi chū le jià, hái kū de sǐ qù huó lái rú jīn kàn jiàn sì mèi mei yào chū jiā, bù dàn bù quàn, dào shuō hǎo shì, nǐ rú jīn dào dǐ shì zěn me gè yì sī, wǒ suǒ xìng bù míng bái le. bǎo yù dào: sì mèi mei xiū xíng shì yǐ jīng zhǔn de le, sì mèi mei yě shì yí dìng zhǔ yì le. ruò shì zhēn de, wǒ yǒu yī jù huà gào sù tài tài ruò shì bù dìng de, wǒ jiù bù gǎn hùn shuō le. xī chūn dào: èr gē ge shuō huà yě hǎo xiào, yī gè rén zhǔ yì bù dìng biàn niǔ dé guò tài tài men lái le? wǒ yě shì xiàng zǐ juān de huà, róng wǒ ne, shì wǒ de zào huà, bù róng wǒ ne. hái yǒu yī gè sǐ ne. nà pà shén me! èr gē ge jì yǒu huà, zhǐ guǎn shuō. bǎo yù dào: wǒ zhè yě bù suàn shén me xiè lòu le, zhè yě shì yí dìng de. wǒ niàn yī shǒu shī gěi nǐ men tīng tīng bà! zhòng rén dào: rén jiā kǔ de hěn de shí hóu, nǐ dào lái zuò shī. òu rén! bǎo yù dào: bú shì zuò shī, wǒ dào yī gè dì fāng ér kàn le lái de. nǐ men tīng tīng bà. zhòng rén dào: shǐ de. nǐ jiù niàn niàn, bié shùn zhe zuǐ ér hú zhōu. bǎo yù yě bù fēn biàn, biàn shuō dào:
說話邢王二夫人聽尤氏一段話,明知也難挽回。王夫人只得說道:「姑娘要行善,這也是前生的夙根,我們也實在攔不住。只是咱們這樣人家的姑娘出了家,不成了事體。如今你嫂子說了准你修行,也是好處。卻有一句話要說,那頭髮可以不剃的,只要自己的心真,那在頭髮上頭呢。你想妙玉也是帶髮修行的,不知他怎樣凡心一動,才鬧到那個分兒。姑娘執意如此,我們就把姑娘住的房子便算了姑娘的靜室。所有服侍姑娘的人也得叫他們來問:他若願意跟的,就講不得說親配人,若不願意跟的,另打主意。」惜春聽了,收了淚,拜謝了邢王二夫人、李紈、尤氏等。王夫人說了,便問彩屏等誰願跟姑娘修行。彩屏等回道:「太太們派誰就是誰。」王夫人知道不願意,正在想人。襲人立在寶玉身後,想來寶玉必要大哭,防着他的舊病。豈知寶玉嘆道:「真真難得。」襲人心裡更自傷悲。寶釵雖不言語,遇事試探,見是執迷不醒,只得暗中落淚。王夫人才要叫了眾丫頭來問。忽見紫鵑走上前去,在王夫人面前跪下,回道:「剛才太太問跟四姑娘的姐姐,太太看着怎麼樣?」王夫人道:「這個如何強派得人的,誰願意他自然就說出來了。」紫鵑道:「姑娘修行自然姑娘願意,並不是別的姐姐們的意思。我有句話回太太,我也並不是拆開姐姐們,各人有各人的心。我服侍林姑娘一場,林姑娘待我也是太太們知道的,實在恩重如山,無以可報。他死了,我恨不得跟了他去。但是他不是這裡的人,我又受主子家的恩典,難以從死。如今四姑娘既要修行,我就求太太們將我派了跟着姑娘,服侍姑娘一輩子。不知太太們準不準。若准了,就是我的造化了。」邢王二夫人尚未答言,只見寶玉聽到那裡,想起黛玉一陣心酸,眼淚早下來了。眾人才要問他時,他又哈哈的大笑,走上來道:「我不該說的。這紫鵑蒙太太派給我屋裡,我才敢說。求太太准了他罷,全了他的好心。」王夫人道:「你頭裡姊妹出了嫁,還哭得死去活來;如今看見四妹妹要出家,不但不勸,倒說好事,你如今到底是怎麼個意思,我索性不明白了。」寶玉道:「四妹妹修行是已經準的了,四妹妹也是一定主意了。若是真的,我有一句話告訴太太;若是不定的,我就不敢混說了。」惜春道:「二哥哥說話也好笑,一個人主意不定便扭得過太太們來了?我也是像紫鵑的話,容我呢,是我的造化,不容我呢。還有一個死呢。那怕什麼!二哥哥既有話,只管說。」寶玉道:「我這也不算什麼泄露了,這也是一定的。我念一首詩給你們聽聽罷!」眾人道:「人家苦得很的時侯,你倒來做詩。慪人!」寶玉道:「不是做詩,我到一個地方兒看了來的。你們聽聽罷。」眾人道:「使得。你就念念,別順着嘴兒胡謅。」寶玉也不分辯,便說道:
kān pò sān chūn jǐng bù zhǎng, zī yī dùn gǎi xī nián zhuāng.
勘破三春景不長,緇衣頓改昔年妝。
kě lián xiù hù hóu mén nǚ, dú wò qīng dēng gǔ fó páng! lǐ wán bǎo chāi tīng le, chà yì dào: bù hǎo le, zhè rén rù le mí le. wáng fū rén tīng le zhè huà, diǎn tóu tàn xī, biàn wèn bǎo yù: nǐ dào dǐ shì nà lǐ kàn lái de? bǎo yù bù biàn shuō chū lái, huí dào: tài tài yě bù bì wèn, wǒ zì yǒu jiàn de dì fāng. wáng fū rén huí guò wèi lái, xì xì yī xiǎng, biàn gèng kū qǐ lái dào: nǐ shuō qián ér shì wán huà, zěn me hū rán yǒu zhè shǒu shī? bà le, wǒ zhī dào le, nǐ men jiào wǒ zěn me yàng ne! wǒ yě méi yǒu fǎ ér le, yě zhǐ de yóu zhe nǐ men bà! dàn shì yào děng wǒ hé shàng le yǎn, gè zì gàn gè zì de jiù wán le! bǎo chāi yī miàn quàn zhe, zhè gè xīn bǐ dāo jiǎo gèng shén, yě zhǎng bú zhù biàn fàng shēng dà kū qǐ lái. xí rén yǐ jīng kū de sǐ qù huó lái, xìng kuī qiū wén fú zhe. bǎo yù yě bù tí kū, yě bù xiāng quàn, zhǐ bù yán yǔ. jiǎ lán jiǎ huán tīng dào nà lǐ, gè zì zǒu kāi. lǐ wán jié lì de jiě shuō: zǒng shì bǎo xiōng dì jiàn sì mèi mei xiū xíng, tā xiǎng lái shì tòng jí le, bù gù qián hòu de fēng huà, zhè yě zuò bù dé zhǔn de. dú yǒu zǐ juān de shì qíng zhǔn bù zhǔn, hǎo jiào tā qǐ lái. wáng fū rén dào: shén me yī bù yī, héng shù yī gè rén de zhǔ yì dìng le, nà yě niǔ bù guò lái de. kě shì bǎo yù shuō de yě shì yí dìng de le. zǐ juān tīng le kē tóu. xī chūn yòu xiè le wáng fū rén. zǐ juān yòu gěi bǎo yù bǎo chāi kē le tóu. bǎo yù niàn shēng ā mí tuó fú! nán dé, nán dé. bù liào nǐ dào xiān hǎo le! bǎo chāi suī rán yǒu bǎ chí, yě nán zhǎng zhù. zhǐ yǒu xí rén, yě gù bù dé wáng fū rén zài shàng, biàn tòng kū bù zhǐ, shuō: wǒ yě yuàn yì gēn le sì gū niáng qù xiū xíng. bǎo yù xiào dào: nǐ yě shì hǎo xīn, dàn shì nǐ bù néng xiǎng zhè gè qīng fú de. xí rén kū dào: zhè me shuō, wǒ shì yào sǐ de le! bǎo yù tīng dào nà lǐ, dào jué shāng xīn, zhǐ shì shuō bù chū lái. yīn shí yǐ wǔ gēng, bǎo yù qǐng wáng fū rén ān xiē, lǐ wán děng gè zì sàn qù. cǎi píng děng zàn qiě fú shì xī chūn huí qù, hòu lái zhǐ pèi le rén jiā. zǐ juān zhōng shēn fú shì, háo bù gǎi chū. cǐ shì hòu huà.
可憐繡戶侯門女,獨臥青燈古佛旁!李紈寶釵聽了,詫異道:「不好了,這人入了迷了。」王夫人聽了這話,點頭嘆息,便問寶玉:「你到底是那裡看來的?」寶玉不便說出來,回道:「太太也不必問,我自有見的地方。」王夫人回過味來,細細一想,便更哭起來道:「你說前兒是頑話,怎麼忽然有這首詩?罷了,我知道了,你們叫我怎麼樣呢!我也沒有法兒了,也只得由着你們罷!但是要等我合上了眼,各自干各自的就完了!」寶釵一面勸着,這個心比刀絞更甚,也掌不住便放聲大哭起來。襲人已經哭的死去活來,幸虧秋紋扶着。寶玉也不啼哭,也不相勸,只不言語。賈蘭賈環聽到那裡,各自走開。李紈竭力的解說:「總是寶兄弟見四妹妹修行,他想來是痛極了,不顧前後的瘋話,這也作不得準的。獨有紫鵑的事情準不準,好叫他起來。」王夫人道:「什麼依不依,橫豎一個人的主意定了,那也扭不過來的。可是寶玉說的也是一定的了。」紫鵑聽了磕頭。惜春又謝了王夫人。紫鵑又給寶玉寶釵磕了頭。寶玉念聲「阿彌陀佛!難得,難得。不料你倒先好了!」寶釵雖然有把持,也難掌住。只有襲人,也顧不得王夫人在上,便痛哭不止,說:「我也願意跟了四姑娘去修行。」寶玉笑道:「你也是好心,但是你不能享這個清福的。」襲人哭道:「這麼說,我是要死的了!」寶玉聽到那裡,倒覺傷心,只是說不出來。因時已五更,寶玉請王夫人安歇,李紈等各自散去。彩屏等暫且伏侍惜春回去,後來指配了人家。紫鵑終身伏侍,毫不改初。此是後話。
qiě yán jiǎ zhèng fú le jiǎ mǔ líng jiù yí lù nán xíng, yīn yù zhe bān shī de bīng jiāng chuán zhī guò jìng, hé dào yōng jǐ, bù néng sù xíng, zài dào shí zài xīn jiāo. xìng xǐ yù jiàn le hǎi jiāng de guān yuán, wén dé zhèn hǎi tǒng zhì qīn zhào huí jīng, xiǎng lái tàn chūn yí dìng huí jiā, lüè lüè jiě xiē fán xīn. zhǐ dǎ tīng bù chū qǐ chéng de rì qī, xīn lǐ yòu fán zào. xiǎng dào pán fèi suàn lái bù fū, bù dé yǐ xiě shū yī fēng, chāi rén dào lài shàng róng rèn shàng jiè yín wǔ bǎi, jiào rén yán tú yíng shàng lái yīng xū yòng. nà rén qù le jǐ rì, jiǎ zhèng de chuán cái xíng dé shí shù lǐ. nà jiā rén huí lái, yíng shàng chuán zhī, jiāng lài shàng róng de bǐng qǐ chéng shàng. shū nèi gào le duō shǎo kǔ chù, bèi shàng bái yín wǔ shí liǎng. jiǎ zhèng kàn le shēng qì, jí mìng jiā rén lì kè sòng hái, jiāng yuán shū fā huí, jiào tā bù bì fèi xīn. nà jiā rén wú nài, zhǐ de huí dào lài shàng róng rèn suǒ.
且言賈政扶了賈母靈柩一路南行,因遇着班師的兵將船隻過境,河道擁擠,不能速行,在道實在心焦。幸喜遇見了海疆的官員,聞得鎮海統制欽召回京,想來探春一定回家,略略解些煩心。只打聽不出起程的日期,心裡又煩燥。想到盤費算來不敷,不得已寫書一封,差人到賴尚榮任上借銀五百,叫人沿途迎上來應需用。那人去了幾日,賈政的船才行得十數里。那家人回來,迎上船隻,將賴尚榮的稟啟呈上。書內告了多少苦處,備上白銀五十兩。賈政看了生氣,即命家人立刻送還,將原書發回,叫他不必費心。那家人無奈,只得回到賴尚榮任所。
lài shàng róng jiē dào yuán shū yín liǎng, xīn zhōng fán mèn, zhī shì bàn dé bù zhōu dào, yòu tiān le yī bǎi, yāng qiú lái rén dài huí, bāng zhe shuō xiē hǎo huà. qǐ zhī nà rén bù kěn dài huí, liào xià jiù zǒu le. lài shàng róng xīn xià bù ān, lì kè xiū shū dào jiā, huí míng tā fù qīn, jiào tā shè fǎ gào jià shú chū shēn lái. yú shì lài jiā tuō le jiǎ qiáng jiǎ yún děng zài wáng fū rén miàn qián qǐ ēn fàng chū. jiǎ qiáng míng zhī bù néng, guò le yī rì, jiǎ shuō wáng fū rén bù yī de huà huí fù le. lài jiā yī miàn gào jià, yī miàn chāi rén dào lài shàng róng rèn shàng, jiào tā gào bìng cí guān. wáng fū rén bìng bù zhī dào.
賴尚榮接到原書銀兩,心中煩悶,知事辦得不周到,又添了一百,央求來人帶回,幫着說些好話。豈知那人不肯帶回,撂下就走了。賴尚榮心下不安,立刻修書到家,回明他父親,叫他設法告假贖出身來。於是賴家託了賈薔賈芸等在王夫人面前乞恩放出。賈薔明知不能,過了一日,假說王夫人不依的話回復了。賴家一面告假,一面差人到賴尚榮任上,叫他告病辭官。王夫人並不知道。
nà jiǎ yún tīng jiàn jiǎ qiáng de jiǎ huà, xīn lǐ biàn méi xiǎng tóu, lián rì zài wài yòu shū le hǎo xiē yín qián, wú suǒ dǐ cháng, biàn hé jiǎ huán xiāng shāng. jiǎ huán běn shì yī gè qián méi yǒu de, suī shì zhào yí niáng jī xù xiē wēi, zǎo bèi tā nòng guāng le, nà néng zhào yīng rén jiā. biàn xiǎng qǐ fèng jiě dài tā kè bó, yào chèn jiǎ liǎn bù zài jiā yào bǎi bù qiǎo jiě chū qì, suì bǎ zhè gè dāng jiào jiǎ yún lái shàng, gù yì de mán yuàn jiǎ yún dào: nǐ men nián jì yòu dà, fàng zhe nòng yín qián de shì yòu bù gǎn bàn, dào hé wǒ méi yǒu qián de rén xiāng shāng. jiǎ yún dào: sān shū, nǐ zhè huà shuō de dǎo hǎo xiào, zán men yī kuài ér wán, yī kuài ér nào, nà lǐ yǒu yín qián de shì. jiǎ huán dào: bú shì qián ér yǒu rén shuō shì wài fān yào mǎi gè piān fáng, nǐ men hé bù hé wáng dà jiù shāng liáng bǎ qiǎo jiě shuō gěi tā ne? jiǎ yún dào: shū shū, wǒ shuō jù zhāo nǐ shēng qì de huà, wài fān huā le qián mǎi rén, hái xiǎng néng hé zán men zǒu dòng me. jiǎ huán zài jiǎ yún ěr biān shuō le xiē huà, jiǎ yún suī rán diǎn tóu, zhī dào jiǎ huán shì xiǎo hái zi de huà, yě bù dāng shì. qià hǎo wáng rén zǒu lái shuō dào: nǐ men liǎng gè rén shāng liáng xiē shén me, mán zhe wǒ me? jiǎ yún biàn jiāng jiǎ huán de huà fù ěr dī yán de shuō le. wáng rén pāi shǒu dào: zhè dǎo shì yī zhǒng hǎo shì, yòu yǒu yín zi. zhǐ pà nǐ men bù néng, ruò shì nǐ men gǎn bàn, wǒ shì qīn jiù jiù, zuò dé zhǔ de. zhǐ yào huán lǎo sān zài dà tài tài gēn qián nà me yī shuō, wǒ zhǎo xíng dà jiù zài yī shuō, tài tài men wèn qǐ lái nǐ men qí dǎ huǒ shuō hǎo jiù shì le. jiǎ huán děng shāng yì dìng le, wáng rén biàn qù zhǎo xíng dà jiù, jiǎ yún biàn qù huí xíng wáng èr fū rén, shuō dé jǐn shàng tiān huā.
那賈芸聽見賈薔的假話,心裡便沒想頭,連日在外又輸了好些銀錢,無所抵償,便和賈環相商。賈環本是一個錢沒有的,雖是趙姨娘積蓄些微,早被他弄光了,那能照應人家。便想起鳳姐待他刻薄,要趁賈璉不在家要擺布巧姐出氣,遂把這個當叫賈芸來上,故意的埋怨賈芸道:「你們年紀又大,放着弄銀錢的事又不敢辦,倒和我沒有錢的人相商。」賈芸道:「三叔,你這話說的倒好笑,咱們一塊兒頑,一塊兒鬧,那裡有銀錢的事。」賈環道:「不是前兒有人說是外藩要買個偏房,你們何不和王大舅商量把巧姐說給他呢?」賈芸道:「叔叔,我說句招你生氣的話,外藩花了錢買人,還想能和咱們走動麼。」賈環在賈芸耳邊說了些話,賈芸雖然點頭,只道賈環是小孩子的話,也不當事。恰好王仁走來說道:「你們兩個人商量些什麼,瞞着我麼?」賈芸便將賈環的話附耳低言的說了。王仁拍手道:「這倒是一種好事,又有銀子。只怕你們不能,若是你們敢辦,我是親舅舅,做得主的。只要環老三在大太太跟前那麼一說,我找邢大舅再一說,太太們問起來你們齊打伙說好就是了。」賈環等商議定了,王仁便去找邢大舅,賈芸便去回邢王二夫人,說得錦上添花。
wáng fū rén tīng le suī rán rù ěr, zhǐ shì bù xìn. xíng fū rén tīng dé xíng dà jiù zhī dào, xīn lǐ yuàn yì, biàn dǎ fā rén zhǎo le xíng dà jiù lái wèn tā. nà xíng dà jiù yǐ jīng tīng le wáng rén de huà, yòu kě fēn féi, biàn zài xíng fū rén gēn qián shuō dào: ruò shuō zhè wèi jùn wáng, shì jí yǒu tǐ miàn dí. ruò yīng le zhè mén qīn shì, suī shuō shì bú shì zhèng pèi, bǎo guǎn yī guò le mén, zǐ fū de guān zǎo fù le, zhè lǐ de shēng shì yòu hǎo le. xíng fū rén běn shì méi zhǔ yì rén, bèi shǎ dà jiù yī fān jiǎ huà hōng dé xīn dòng, qǐng le wáng rén lái yī wèn, gèng shuō dé rè nào. yú shì xíng fū rén dào jiào rén chū qù zhuī zhe jiǎ yún qù shuō. wáng rén jí kè zhǎo le rén qù dào wài fān gōng guǎn shuō le. nà wài fān bù zhī dǐ xì, biàn yào dǎ fā rén lái xiāng kàn. jiǎ yún yòu zuān le xiāng kàn de rén, shuō míng yuán shì mán zhe hé zhái de, zhǐ shì wáng fǔ xiāng qīn. děng dào chéng le, tā zǔ mǔ zuò zhǔ, qīn jiù jiù de bǎo shān, shì bù pà de. nà xiāng kàn de rén yīng le. jiǎ yún biàn sòng xìn yǔ xíng fū rén, bìng huí le wáng fū rén. nà lǐ wán bǎo chāi děng bù zhī yuán gù, zhī dào shì jiàn hǎo shì, yě dōu huān xǐ.
王夫人聽了雖然入耳,只是不信。邢夫人聽得邢大舅知道,心裡願意,便打發人找了邢大舅來問他。那邢大舅已經聽了王仁的話,又可分肥,便在邢夫人跟前說道:「若說這位郡王,是極有體面的。若應了這門親事,雖說是不是正配,保管一過了門,姊夫的官早復了,這裡的聲勢又好了。」邢夫人本是沒主意人,被傻大舅一番假話哄得心動,請了王仁來一問,更說得熱鬧。於是邢夫人倒叫人出去追着賈芸去說。王仁即刻找了人去到外藩公館說了。那外藩不知底細,便要打發人來相看。賈芸又鑽了相看的人,說明「原是瞞着合宅的,只是王府相親。等到成了,他祖母作主,親舅舅的保山,是不怕的。」那相看的人應了。賈芸便送信與邢夫人,並回了王夫人。那李紈寶釵等不知原故,只道是件好事,也都歡喜。
nà rì guǒ rán lái le jǐ gè nǚ rén, dōu shì yàn zhuāng lì fú. xíng fū rén jiē le jìn qù, xù le xiē xián huà. nà lái rén běn zhī shì gè gào mìng, yě bù gǎn dài màn. xíng fū rén yīn shì wèi dìng, yě méi yǒu hé qiǎo jiě shuō míng, zhǐ shuō yǒu qīn qī lái qiáo, jiào tā qù jiàn. nà qiǎo jiě dào dǐ shì gè xiǎo hái zi, nà guǎn zhè xiē, biàn gēn le nǎi mā guò lái. píng ér bù fàng xīn, yě gēn zhe lái. zhǐ jiàn yǒu liǎng gè gōng rén dǎ bàn de, jiàn le qiǎo jiě biàn hún shēn shàng xià yī kàn, gèng yòu qǐ shēn lái lā zhe qiǎo jiě de shǒu yòu qiáo le yī biàn, lüè zuò le yī zuò jiù zǒu le. dǎo bǎ qiǎo jiě kàn de xiū sào, huí dào fáng zhōng nà mèn, xiǎng lái méi yǒu zhè mén qīn qī, biàn wèn píng ér. píng ér xiān kàn jiàn lái tóu, què yě cāi zhe bā jiǔ bì shì xiāng qīn de. dàn shì èr yé bù zài jiā, dà tài tài zuò zhǔ, dào dǐ bù zhī shì nà fǔ lǐ de. ruò shuō shì duì tóu qīn, bù gāi zhè yàng xiāng kàn. qiáo nà jǐ gè rén de lái tóu, bù xiàng shì běn zhī wáng fǔ, hǎo xiàng shì wài tóu lù shù rú jīn qiě bù bì hé gū niáng shuō míng, qiě dǎ tīng míng bái zài shuō.
那日果然來了幾個女人,都是艷妝麗服。邢夫人接了進去,敘了些閒話。那來人本知是個誥命,也不敢待慢。邢夫人因事未定,也沒有和巧姐說明,只說有親戚來瞧,叫他去見。那巧姐到底是個小孩子,那管這些,便跟了奶媽過來。平兒不放心,也跟着來。只見有兩個宮人打扮的,見了巧姐便渾身上下一看,更又起身來拉着巧姐的手又瞧了一遍,略坐了一坐就走了。倒把巧姐看得羞臊,回到房中納悶,想來沒有這門親戚,便問平兒。平兒先看見來頭,卻也猜着八九必是相親的。「但是二爺不在家,大太太作主,到底不知是那府里的。若說是對頭親,不該這樣相看。瞧那幾個人的來頭,不像是本支王府,好像是外頭路數如今且不必和姑娘說明,且打聽明白再說。」
píng ér xīn xià liú shén dǎ tīng. nèi xiē yā tóu pó zǐ dōu shì píng ér shǐ guò de, píng ér yī wèn, suǒ yǒu tīng jiàn wài tóu de fēng shēng dōu gào sù le. píng ér biàn xià de méi le zhǔ yì, suī bù hé qiǎo jiě shuō, biàn gǎn zhe qù gào sù le lǐ wán bǎo chāi, qiú tā èr rén gào sù wáng fū rén. wáng fū rén zhī dào zhè shì bù hǎo, biàn hé xíng fū rén shuō zhī. zěn nài xíng fū rén xìn le xiōng dì bìng wáng rén de huà, fǎn yí xīn wáng fū rén bú shì hǎo yì, biàn shuō: sūn nǚ ér yě dà le, xiàn zài liǎn ér bù zài jiā, zhè jiàn shì wǒ hái zuò dé zhǔ. kuàng qiě shì tā qīn jiù yé yé hé tā qīn jiù jiù dǎ tīng de, nán dào dào bǐ bié rén bù zhēn me! wǒ héng shù shì yuàn yì de. tǎng yǒu shén me bù hǎo, wǒ hé liǎn ér yě bào yuàn bù zháo bié rén!
平兒心下留神打聽。那些丫頭婆子都是平兒使過的,平兒一問,所有聽見外頭的風聲都告訴了。平兒便嚇的沒了主意,雖不和巧姐說,便趕着去告訴了李紈寶釵,求他二人告訴王夫人。王夫人知道這事不好,便和邢夫人說知。怎奈邢夫人信了兄弟並王仁的話,反疑心王夫人不是好意,便說:「孫女兒也大了,現在璉兒不在家,這件事我還做得主。況且是他親舅爺爺和他親舅舅打聽的,難道倒比別人不真麼!我橫豎是願意的。倘有什麼不好,我和璉兒也抱怨不着別人!」
wáng fū rén tīng le zhè xiē huà, xīn xià àn àn shēng qì, miǎn qiáng shuō xiē xián huà, biàn zǒu le chū lái, gào sù le bǎo chāi, zì jǐ luò lèi. bǎo yù quàn dào: tài tài bié fán nǎo, zhè jiàn shì wǒ kàn lái shì bù chéng de. zhè yòu shì qiǎo jiě ér mìng lǐ suǒ zhāo, zhǐ qiú tài tài bù guǎn jiù shì le. wáng fū rén dào: nǐ yī kāi kǒu jiù shì fēng huà. rén jiā shuō dìng le jiù yào jiē guò qù. ruò yī píng ér de huà, nǐ liǎn èr gē kě bù bào yuàn wǒ me. bié shuō zì jǐ de zhí sūn nǚ ér, jiù shì qīn qī jiā de, yě shì yāo hǎo cái hǎo. xíng gū niáng shì wǒ men zuò méi de, pèi le nǐ èr dà jiù zǐ, rú jīn hé hé shùn shùn de guò rì zi bù hǎo me. nà qín gū niáng méi jiā qǔ le qù, tīng jiàn shuō shì fēng yī zú shí de hěn hǎo. jiù shì shǐ gū niáng shì tā shū shū de zhǔ yì, tóu lǐ yuán hǎo, rú jīn gū yé láo bìng sǐ le, nǐ shǐ mèi mei lì zhì shǒu guǎ, yě jiù kǔ le. ruò shì qiǎo jiě ér cuò gěi le rén jiā ér, kě bú shì wǒ de xīn huài?
王夫人聽了這些話,心下暗暗生氣,勉強說些閒話,便走了出來,告訴了寶釵,自己落淚。寶玉勸道:「太太別煩惱,這件事我看來是不成的。這又是巧姐兒命里所招,只求太太不管就是了。」王夫人道:「你一開口就是瘋話。人家說定了就要接過去。若依平兒的話,你璉二哥可不抱怨我麼。別說自己的侄孫女兒,就是親戚家的,也是要好才好。邢姑娘是我們作媒的,配了你二大舅子,如今和和順順的過日子不好麼。那琴姑娘梅家娶了去,聽見說是豐衣足食的很好。就是史姑娘是他叔叔的主意,頭裡原好,如今姑爺癆病死了,你史妹妹立志守寡,也就苦了。若是巧姐兒錯給了人家兒,可不是我的心壞?」
zhèng shuō zhe, píng ér guò lái qiáo bǎo chāi, bìng tàn tīng xíng fū rén de kǒu qì. wáng fū rén jiāng xíng fū rén de huà shuō le yī biàn. píng ér dāi le bàn tiān, guì xià qiú dào: qiǎo jiě ér zhōng shēn quán zhàng zhe tài tài. ruò xìn le rén jiā de huà, bù dàn gū niáng yī bèi zi shòu le kǔ, biàn shì liǎn èr yé huí lái zěn me shuō ne! wáng fū rén dào: nǐ shì gè míng bái rén, qǐ lái, tīng wǒ shuō. qiǎo jiě ér dào dǐ shì dà tài tài sūn nǚ ér, tā yào zuò zhǔ, wǒ néng gòu lán tā me? bǎo yù quàn dào: wú fáng ài de, zhǐ yào míng bái jiù shì le. píng ér shēng pà bǎo yù fēng diān rǎng chū lái, yě bìng bù yán yǔ, huí le wáng fū rén jìng zì qù le.
正說着,平兒過來瞧寶釵,並探聽邢夫人的口氣。王夫人將邢夫人的話說了一遍。平兒呆了半天,跪下求道:「巧姐兒終身全仗着太太。若信了人家的話,不但姑娘一輩子受了苦,便是璉二爺回來怎麼說呢!」王夫人道:「你是個明白人,起來,聽我說。巧姐兒到底是大太太孫女兒,他要作主,我能夠攔他麼?」寶玉勸道:「無妨礙的,只要明白就是了。」平兒生怕寶玉瘋顛嚷出來,也並不言語,回了王夫人竟自去了。
zhè lǐ wáng fū rén xiǎng dào fán mèn, yī zhèn xīn tòng, jiào yā tóu fú zhe miǎn qiáng huí dào zì jǐ fáng zhōng tǎng xià, bù jiào bǎo yù bǎo chāi guò lái, shuō shuì shuì jiù hǎo de. zì jǐ què yě fán mèn, tīng jiàn shuō lǐ shěn niáng lái le yě bù jí jiē dài. zhǐ jiàn jiǎ lán jìn lái qǐng le ān, huí dào: jīn zǎo yé yé nà lǐ dǎ fā rén dài le yī fēng shū zi lái, wài tóu xiǎo zi men chuán jìn lái de. wǒ mǔ qīn jiē le zhèng yào guò lái, yīn wǒ lǎo niáng lái le, jiào wǒ xiān chéng gěi tài tài qiáo, huí lái wǒ mǔ qīn jiù guò lái lái huí tài tài. hái shuō wǒ lǎo niáng yào guò lái ne. shuō zhe, yī miàn bǎ shū zi chéng shàng. wáng fū rén yī miàn jiē shū, yī miàn wèn dào: nǐ lǎo niáng lái zuò shén me? jiǎ lán dào: wǒ yě bù zhī dào. wǒ zhǐ jiàn wǒ lǎo niáng shuō, wǒ sān yí ér de pó pó jiā yǒu shén me xìn ér lái le. wáng fū rén tīng le, xiǎng qǐ lái hái shì qián cì gěi zhēn bǎo yù shuō le lǐ qǐ, hòu lái fàng dìng xià chá, xiǎng lái cǐ shí zhēn jiā yào qǔ guò mén, suǒ yǐ lǐ shěn niáng lái shāng liáng zhè jiàn shì qíng, biàn diǎn diǎn tóu ér. yī miàn chāi kāi shū xìn, jiàn shàng miàn xiě zhe dào:
這裡王夫人想到煩悶,一陣心痛,叫丫頭扶着勉強回到自己房中躺下,不叫寶玉寶釵過來,說睡睡就好的。自己卻也煩悶,聽見說李嬸娘來了也不及接待。只見賈蘭進來請了安,回道:「今早爺爺那裡打發人帶了一封書子來,外頭小子們傳進來的。我母親接了正要過來,因我老娘來了,叫我先呈給太太瞧,回來我母親就過來來回太太。還說我老娘要過來呢。」說着,一面把書子呈上。王夫人一面接書,一面問道:「你老娘來作什麼?」賈蘭道:「我也不知道。我只見我老娘說,我三姨兒的婆婆家有什麼信兒來了。」王夫人聽了,想起來還是前次給甄寶玉說了李綺,後來放定下茶,想來此時甄家要娶過門,所以李嬸娘來商量這件事情,便點點頭兒。一面拆開書信,見上面寫着道:
jìn yīn yán tú jù xì hǎi jiāng kǎi xuán chuán zhī, bù néng xùn sù qián xíng. wén tàn jiě suí wēng xù lái dōu, bù zhī céng yǒu xìn fǒu? qián jiē dào liǎn zhí shǒu bǐng, zhī dà lǎo yé shēn tǐ qiàn ān, yì bù zhī yǐ yǒu què xìn fǒu? bǎo yù lán gē chǎng qī yǐ jìn, wù xū shí xīn yòng gōng, bù kě dài duò. lǎo tài tài líng jiù dǐ jiā, shàng xū rì shí. wǒ shēn tǐ píng shàn, bù bì guà niàn. cǐ yù bǎo yù děng zhī dào. yuè rì shǒu shū. róng ér lìng bǐng. wáng fū rén kàn le, réng jiù dì gěi jiǎ lán, shuō: nǐ ná qù gěi nǐ èr shū qiáo qiáo, hái jiāo gěi nǐ mǔ qīn bà.
近因沿途俱系海疆凱旋船隻,不能迅速前行。聞探姐隨翁婿來都,不知曾有信否?前接到璉侄手稟,知大老爺身體欠安,亦不知已有確信否?寶玉蘭哥場期已近,務須實心用功,不可怠惰。老太太靈柩抵家,尚需日時。我身體平善,不必掛念。此諭寶玉等知道。月日手書。蓉兒另稟。王夫人看了,仍舊遞給賈蘭,說:「你拿去給你二叔瞧瞧,還交給你母親罷。」
zhèng shuō zhe, lǐ wán tóng lǐ shěn niáng guò lái. qǐng ān wèn hǎo bì, wáng fū rén ràng le zuò. lǐ shěn niáng biàn jiāng zhēn jiā yào qǔ lǐ qǐ de huà shuō le yī biàn. dà jiā shāng yì le yī huì zi. lǐ wán yīn wèn wáng fū rén dào: lǎo yé de shū zi tài tài kàn guò le me? wáng fū rén dào: kàn guò le. jiǎ lán biàn ná zhe gěi tā mǔ qīn qiáo. lǐ wán kàn le dào: sān gū niáng chū mén le hǎo jǐ nián, zǒng méi yǒu lái, rú jīn yào huí jīng le. tài tài yě fàng le hǎo xiē xīn. wáng fū rén dào: wǒ běn shì xīn tòng, kàn jiàn tàn yā tóu yào huí lái le, xīn lǐ lüè hǎo xiē. zhǐ shì bù zhī jǐ shí cái dào. lǐ shěn niáng biàn wèn le jiǎ zhèng zài lù hǎo. lǐ wán yīn xiàng jiǎ lán dào: gē ér qiáo jiàn le? chǎng qī jìn le, nǐ yé yé diān jì de shén me shì de. nǐ kuài ná le qù gěi èr shū shū qiáo qù bà. lǐ shěn niáng dào: tā men yé ér liǎng gè yòu méi jìn guò xué, zěn me néng xià chǎng ne? wáng fū rén dào: tā yé yé zuò liáng dào de qǐ shēn shí, gěi tā men yé ér liǎng gè yuán le lì jiān le. lǐ shěn niáng diǎn tóu. jiǎ lán yī miàn ná zhe shū zi chū lái, lái zhǎo bǎo yù.
正說着,李紈同李嬸娘過來。請安問好畢,王夫人讓了坐。李嬸娘便將甄家要娶李綺的話說了一遍。大家商議了一會子。李紈因問王夫人道:「老爺的書子太太看過了麼?」王夫人道:「看過了。」賈蘭便拿着給他母親瞧。李紈看了道:「三姑娘出門了好幾年,總沒有來,如今要回京了。太太也放了好些心。」王夫人道:「我本是心痛,看見探丫頭要回來了,心裡略好些。只是不知幾時才到。」李嬸娘便問了賈政在路好。李紈因向賈蘭道:「哥兒瞧見了?場期近了,你爺爺掂記的什麼似的。你快拿了去給二叔叔瞧去罷。」李嬸娘道:「他們爺兒兩個又沒進過學,怎麼能下場呢?」王夫人道:「他爺爺做糧道的起身時,給他們爺兒兩個援了例監了。」李嬸娘點頭。賈蘭一面拿着書子出來,來找寶玉。
què shuō bǎo yù sòng le wáng fū rén qù hòu, zhèng ná zhe qiū shuǐ yī piān zài nà lǐ xì wán. bǎo chāi cóng lǐ jiān zǒu chū, jiàn tā kàn de dé yì wàng yán, biàn zǒu guò lái yī kàn, jiàn shì zhè gè, xīn lǐ zhe shí fán mèn. xì xiǎng tā zhǐ gù bǎ zhè xiē chū shì lí qún de huà dāng zuò yī jiàn zhèng jīng shì, zhōng jiǔ bù tuǒ. kàn tā zhè zhǒng guāng jǐng, liào quàn bù guò lái, biàn zuò zài bǎo yù páng biān zhèng zhèng de zuò zhe. bǎo yù jiàn tā zhè bān, biàn dào: nǐ zhè yòu shì wèi shén me? bǎo chāi dào: wǒ xiǎng nǐ wǒ jì wèi fū fù, nǐ biàn shì wǒ zhōng shēn de yǐ kào, què bù zài qíng yù zhī sī. lùn qǐ róng huá fù guì, yuán bù guò shì guò yǎn yān yún, dàn zì gǔ shèng xián, yǐ rén pǐn gēn dǐ wèi zhòng. bǎo yù yě méi tīng wán, bǎ nà shū běn gē zài páng biān, wēi wēi de xiào dào: jù nǐ shuō rén pǐn gēn dǐ, yòu shì shén me gǔ shèng xián, nǐ kě zhī gǔ shèng xián shuō guò bù shī qí chì zǐ zhī xīn. nà chì zǐ yǒu shén me hǎo chù, bù guò shì wú zhī wú shí wú tān wú jì. wǒ men shēng lái yǐ xiàn nì zài tān chēn chī ài zhōng, yóu rú wū ní yì bān, zěn me néng tiào chū zhè bān chén wǎng. rú jīn cái xiǎo dé jù sàn fú shēng sì zì, gǔ rén shuō le, bù céng tí xǐng yī gè. jì yào jiǎng dào rén pǐn gēn dǐ, shuí shì dào nà tài chū yī bù dì wèi de! bǎo chāi dào: nǐ jì shuō chì zǐ zhī xīn, gǔ shèng xián yuán yǐ zhōng xiào wèi chì zǐ zhī xīn, bìng bú shì dùn shì lí qún wú guān wú xì wèi chì zǐ zhī xīn. yáo shùn yǔ tāng zhōu kǒng shí kè yǐ jiù mín jì shì wèi xīn, suǒ wèi chì zǐ zhī xīn, yuán bù guò shì bù rěn èr zì. ruò nǐ fāng cái suǒ shuō de, rěn yú pāo qì tiān lún, hái chéng shén me dào lǐ? bǎo yù diǎn tóu xiào dào: yáo shùn bù qiáng cháo xǔ, wǔ zhōu bù qiáng yí qí. bǎo chāi bù děng tā shuō wán, biàn dào: nǐ zhè gè huà yì fā bú shì le. gǔ lái ruò dōu shì cháo xǔ yí qí, wèi shén me rú jīn rén yòu bǎ yáo shùn zhōu kǒng chēng wèi shèng xián ne! kuàng qiě nǐ zì bǐ yí qí, gèng bù chéng huà, bó yí shū qí yuán shì shēng zài shāng mò shì, yǒu xǔ duō nán chù zhī shì, suǒ yǐ cái yǒu tuō ér táo. dāng cǐ shèng shì, zán men shì shòu guó ēn, zǔ fù jǐn yī yù shí kuàng nǐ zì yǒu shēng yǐ lái, zì qù shì de lǎo tài tài yǐ jí lǎo yé tài tài shì rú zhēn bǎo. nǐ fāng cái suǒ shuō, zì jǐ xiǎng yī xiǎng shì yǔ bú shì. bǎo yù tīng le yě bù dá yán, zhǐ yǒu yǎng tóu wēi xiào. bǎo chāi yīn yòu quàn dào: nǐ jì lǐ qū cí qióng, wǒ quàn nǐ cóng cǐ bǎ xīn shōu yī shōu, hǎo hǎo de yòng yòng gōng. dàn néng bó dé yī dì, biàn shì cóng cǐ ér zhǐ, yě bù wǎng tiān ēn zǔ dé le. bǎo yù diǎn le diǎn tóu, tàn le kǒu qì shuō dào: yī dì ne, qí shí yě bú shì shén me nán shì, dǎo shì nǐ zhè gè cóng cǐ ér zhǐ, bù wǎng tiān ēn zǔ dé què hái bù lí qí zōng. bǎo chāi wèi jí dá yán, xí rén guò lái shuō dào: gāng cái èr nǎi nǎi shuō de gǔ shèng xiān xián, wǒ men yě bù dǒng. wǒ zhǐ xiǎng zhe wǒ men zhè xiē rén cóng xiǎo ér xīn xīn kǔ kǔ gēn zhe èr yé, bù zhī péi le duō shào xiǎo xīn, lùn qǐ lǐ lái yuán gāi dāng de, dàn zhǐ èr yé yě gāi tǐ liàng tǐ liàng. kuàng èr nǎi nǎi tì èr yé zài lǎo yé tài tài gēn qián xíng le duō shǎo xiào dào, jiù shì èr yé bù yǐ fū qī wèi shì, yě bù kě tài gū fù le rén xīn. zhì yú shén xiān nà yī céng gèng shì huǎng huà, shuí jiàn guò yǒu zǒu dào fán jiān lái de shén xiān ne! nà lǐ lái de zhè me gè hé shàng, shuō le xiē hùn huà, èr yé jiù xìn le zhēn. èr yé shì dú shū de rén, nán dào tā de huà bǐ lǎo yé tài tài hái zhòng me! bǎo yù tīng le, dī tóu bù yǔ.
卻說寶玉送了王夫人去後,正拿着《秋水》一篇在那裡細玩。寶釵從裡間走出,見他看的得意忘言,便走過來一看,見是這個,心裡着實煩悶。細想他只顧把這些出世離群的話當作一件正經事,終久不妥。看他這種光景,料勸不過來,便坐在寶玉旁邊怔怔的坐着。寶玉見他這般,便道:「你這又是為什麼?」寶釵道:「我想你我既為夫婦,你便是我終身的倚靠,卻不在情慾之私。論起榮華富貴,原不過是過眼煙雲,但自古聖賢,以人品根柢為重。」寶玉也沒聽完,把那書本擱在旁邊,微微的笑道:「據你說人品根柢,又是什麼古聖賢,你可知古聖賢說過『不失其赤子之心』。那赤子有什麼好處,不過是無知無識無貪無忌。我們生來已陷溺在貪嗔痴愛中,猶如污泥一般,怎麼能跳出這般塵網。如今才曉得『聚散浮生』四字,古人說了,不曾提醒一個。既要講到人品根柢,誰是到那太初一步地位的!」寶釵道:「你既說『赤子之心』,古聖賢原以忠孝為赤子之心,並不是遁世離群無關無係為赤子之心。堯舜禹湯周孔時刻以救民濟世為心,所謂赤子之心,原不過是『不忍』二字。若你方才所說的,忍於拋棄天倫,還成什麼道理?」寶玉點頭笑道:「堯舜不強巢許,武周不強夷齊。」寶釵不等他說完,便道:「你這個話益發不是了。古來若都是巢許夷齊,為什麼如今人又把堯舜周孔稱為聖賢呢!況且你自比夷齊,更不成話,伯夷叔齊原是生在商末世,有許多難處之事,所以才有托而逃。當此聖世,咱們世受國恩,祖父錦衣玉食;況你自有生以來,自去世的老太太以及老爺太太視如珍寶。你方才所說,自己想一想是與不是。」寶玉聽了也不答言,只有仰頭微笑。寶釵因又勸道:「你既理屈詞窮,我勸你從此把心收一收,好好的用用功。但能搏得一第,便是從此而止,也不枉天恩祖德了。」寶玉點了點頭,嘆了口氣說道:「一第呢,其實也不是什麼難事,倒是你這個『從此而止,不枉天恩祖德』卻還不離其宗。」寶釵未及答言,襲人過來說道:「剛才二奶奶說的古聖先賢,我們也不懂。我只想着我們這些人從小兒辛辛苦苦跟着二爺,不知陪了多少小心,論起理來原該當的,但只二爺也該體諒體諒。況二奶奶替二爺在老爺太太跟前行了多少孝道,就是二爺不以夫妻為事,也不可太辜負了人心。至於神仙那一層更是謊話,誰見過有走到凡間來的神仙呢!那裡來的這麼個和尚,說了些混話,二爺就信了真。二爺是讀書的人,難道他的話比老爺太太還重麼!」寶玉聽了,低頭不語。
xí rén hái yào shuō shí, zhǐ tīng wài miàn jiǎo bù zǒu xiǎng, gé zhe chuāng hù wèn dào: èr shū zài wū lǐ ne me? bǎo yù tīng le, shì jiǎ lán de shēng yīn, biàn zhàn qǐ lái xiào dào: nǐ jìn lái bà. bǎo chāi yě zhàn qǐ lái. jiǎ lán jìn lái, xiào róng kě jū de gěi bǎo yù bǎo chāi qǐng le ān, wèn le xí rén de hǎo, xí rén yě wèn le hǎo biàn bǎ shū zi chéng gěi bǎo yù qiáo. bǎo yù jiē zài shǒu zhōng kàn le, biàn dào: nǐ sān gū gū huí lái le. jiǎ lán dào: yé yé jì rú cǐ xiě, zì rán shì huí lái de le. bǎo yù diǎn tóu bù yǔ, mò mò rú yǒu suǒ sī. jiǎ lán biàn wèn: shū shū kàn jiàn yé yé hòu tóu xiě de jiào zán men hǎo shēng niàn shū le? shū shū zhè yī chéng zǐ zhǐ pà zǒng méi zuò wén zhāng bà? bǎo yù xiào dào: wǒ yě yào zuò jǐ piān shú yī shú shǒu, hǎo qù kuāng zhè gè gōng míng. jiǎ lán dào: shū shū jì zhè yàng, jiù nǐ jǐ gè tí mù, wǒ gēn zhe shū shū zuò zuò, yě hǎo jìn qù hùn chǎng, bié dào nà shí jiāo le bái juàn zi rě rén xiào huà. bù dàn xiào huà wǒ, rén jiā lián shū shū dōu yào xiào huà le. bǎo yù dào: nǐ yě bù zhì rú cǐ. shuō zhe, bǎo chāi mìng jiǎ lán zuò xià. bǎo yù réng zuò zài yuán chù, jiǎ lán cè shēn zuò le. liǎng gè tán le yī huí wén, bù jué xǐ dòng yán sè. bǎo chāi jiàn tā yé ér liǎng gè tán dé gāo xìng, biàn réng jìn wū lǐ qù le. xīn zhōng xì xiǎng bǎo yù cǐ shí guāng jǐng, huò zhě xǐng wù guò lái le, zhǐ shì gāng cái shuō huà, tā bǎ nà cóng cǐ ér zhǐ sì zì dān dān de xǔ kě, zhè yòu bù zhī shì shén me yì sī le. bǎo chāi shàng zì yóu yù, wéi yǒu xí rén kàn tā ài jiǎng wén zhāng, tí dào xià chǎng, gèng yòu xīn rán. xīn lǐ xiǎng dào: ā mí tuó fú! hǎo róng yì jiǎng sì shū shì de cái jiǎng guò lái le! zhè lǐ bǎo yù hé jiǎ lán jiǎng wén, yīng ér qī guò chá lái, jiǎ lán zhàn qǐ lái jiē le. yòu shuō le yī huì zi xià chǎng de guī jǔ bìng qǐng zhēn bǎo yù zài yī chù de huà, bǎo yù yě shén shì yuàn yì. yī shí jiǎ lán huí qù, biàn jiāng shū zi liú gěi bǎo yù le.
襲人還要說時,只聽外面腳步走響,隔着窗戶問道:「二叔在屋裡呢麼?」寶玉聽了,是賈蘭的聲音,便站起來笑道:「你進來罷。」寶釵也站起來。賈蘭進來,笑容可掬的給寶玉寶釵請了安,問了襲人的好,--襲人也問了好--便把書子呈給寶玉瞧。寶玉接在手中看了,便道:「你三姑姑回來了。」賈蘭道:「爺爺既如此寫,自然是回來的了。」寶玉點頭不語,默默如有所思。賈蘭便問:「叔叔看見爺爺後頭寫的叫咱們好生念書了?叔叔這一程子只怕總沒作文章罷?」寶玉笑道:「我也要作幾篇熟一熟手,好去誆這個功名。」賈蘭道:「叔叔既這樣,就擬幾個題目,我跟着叔叔作作,也好進去混場,別到那時交了白卷子惹人笑話。不但笑話我,人家連叔叔都要笑話了。」寶玉道:「你也不至如此。」說着,寶釵命賈蘭坐下。寶玉仍坐在原處,賈蘭側身坐了。兩個談了一回文,不覺喜動顏色。寶釵見他爺兒兩個談得高興,便仍進屋裡去了。心中細想寶玉此時光景,或者醒悟過來了,只是剛才說話,他把那「從此而止「四字單單的許可,這又不知是什麼意思了。寶釵尚自猶豫,惟有襲人看他愛講文章,提到下場,更又欣然。心裡想道:「阿彌陀佛!好容易講四書似的才講過來了!」這裡寶玉和賈蘭講文,鶯兒沏過茶來,賈蘭站起來接了。又說了一會子下場的規矩並請甄寶玉在一處的話,寶玉也甚似願意。一時賈蘭回去,便將書子留給寶玉了。
nà bǎo yù ná zhe shū zi, xiào xī xī zǒu jìn lái dì gěi shè yuè shōu le, biàn chū lái jiāng nà běn zhuāng zi shōu le, bǎ jǐ bù xiàng lái zuì dé yì de, rú cān tóng qì yuán mìng bāo wǔ dēng huì yuán zhī lèi, jiào chū shè yuè qiū wén yīng ér děng dōu bān le gē zài yī biān. bǎo chāi jiàn tā zhè fān jǔ dòng, shén wèi hǎn yì, yīn yù shì tàn tā, biàn xiào wèn dào: bù kàn tā dǎo shì zhèng jīng, dàn yòu hé bì bān kāi ne. bǎo yù dào: rú jīn cái míng bái guò lái le. zhè xiē shū dōu suàn bù dé shén me, wǒ hái yào yī huǒ fén zhī, fāng wèi gān jìng. bǎo chāi tīng le gèng xīn xǐ yì cháng. zhǐ tīng bǎo yù kǒu zhōng wēi yín dào: nèi diǎn yǔ zhōng wú fó xìng, jīn dān fǎ wài yǒu xiān zhōu. bǎo chāi yě méi hěn tīng zhēn, zhǐ tīng dé wú fó xìng yǒu xiān zhōu jǐ gè zì, xīn zhōng zhuǎn yòu hú yí, qiě kàn tā zuò hé guāng jǐng. bǎo yù biàn mìng shè yuè qiū wén děng shōu shí yī jiān jìng shì, bǎ nèi xiē yǔ lù míng gǎo jí yīng zhì shī zhī lèi dōu zhǎo chū lái gē zài jìng shì zhōng, zì jǐ què dāng zhēn jìng jìng de yòng qǐ gōng lái. bǎo chāi zhè cái fàng le xīn.
那寶玉拿着書子,笑嘻嘻走進來遞給麝月收了,便出來將那本《莊子》收了,把幾部向來最得意的,如《參同契》《元命苞》《五燈會元》之類,叫出麝月秋紋鶯兒等都搬了擱在一邊。寶釵見他這番舉動,甚為罕異,因欲試探他,便笑問道:「不看他倒是正經,但又何必搬開呢。」寶玉道:「如今才明白過來了。這些書都算不得什麼,我還要一火焚之,方為乾淨。」寶釵聽了更欣喜異常。只聽寶玉口中微吟道:「內典語中無佛性,金丹法外有仙舟。」寶釵也沒很聽真,只聽得「無佛性」「有仙舟」幾個字,心中轉又狐疑,且看他作何光景。寶玉便命麝月秋紋等收拾一間靜室,把那些語錄名稿及應制詩之類都找出來擱在靜室中,自己卻當真靜靜的用起功來。寶釵這才放了心。
nà xí rén cǐ shí zhēn shì wén suǒ wèi wén, jiàn suǒ wèi jiàn, biàn qiāo qiāo de xiào zhe xiàng bǎo chāi dào: dào dǐ nǎi nǎi shuō huà tòu chè, zhǐ yí lù jiǎng jiū, jiù bǎ èr yé quàn míng bái le. jiù zhǐ kě xī chí le yī diǎn ér, lín chǎng tài jìn le. bǎo chāi diǎn tóu wēi xiào dào: gōng míng zì yǒu dìng shù, zhōng yǔ bù zhōng dào yě bù zài yòng gōng de chí zǎo. dàn yuàn tā cóng cǐ yī xīn bā jié zhèng lù, bǎ cóng qián nèi xiē xié mó yǒng bù zhān rǎn jiù shì hǎo le. shuō dào zhè lǐ, jiàn fáng lǐ wú rén, biàn qiāo shuō dào: zhè yī fān huǐ wù huí lái gù rán hěn hǎo, dàn zhǐ yī jiàn, pà yòu fàn le qián tóu de jiù bìng, hé nǚ hái ér men dǎ qǐ jiāo dào lái, yě shì bù hǎo. xí rén dào: nǎi nǎi shuō de yě shì. èr yé zì cóng xìn le hé shàng, cái bǎ zhè xiē jiě mèi lěng dàn liǎo rú jīn bù xìn hé shàng, zhēn pà yòu yào fàn le qián tóu de jiù bìng ne. wǒ xiǎng nǎi nǎi hé wǒ èr yé yuán bù dà lǐ huì, zǐ juān qù le, rú jīn zhǐ tā men sì gè, zhè lǐ tóu jiù shì wǔ ér yǒu xiē gè hú mèi zǐ, tīng jiàn shuō tā mā qiú le dà nǎi nǎi hé nǎi nǎi, shuō yào tǎo chū qù gěi rén jiā ér ne. dàn shì zhè liǎng tiān dào dǐ zài zhè lǐ ne. shè yuè qiū wén suī méi bié de, zhǐ shì èr yé nà jǐ nián yě dōu yǒu xiē wán wán pí pí de. rú jīn suàn lái zhǐ yǒu yīng ér èr yé dào bù dà lǐ huì, kuàng qiě yīng ér yě wěn zhòng. wǒ xiǎng dào chá nòng shuǐ zhǐ jiào yīng ér dài zhe xiǎo yā tóu men fú shì jiù gòu le, bù zhī nǎi nǎi xīn lǐ zěn me yàng. bǎo chāi dào: wǒ yě lǜ de shì zhè xiē, nǐ shuō de dào yě bà le. cóng cǐ biàn pài yīng ér dài zhe xiǎo yā tóu fú shì.
那襲人此時真是聞所未聞,見所未見,便悄悄的笑着向寶釵道:「到底奶奶說話透徹,只一路講究,就把二爺勸明白了。就只可惜遲了一點兒,臨場太近了。」寶釵點頭微笑道:「功名自有定數,中與不中倒也不在用功的遲早。但願他從此一心巴結正路,把從前那些邪魔永不沾染就是好了。」說到這裡,見房裡無人,便悄說道:「這一番悔悟回來固然很好,但只一件,怕又犯了前頭的舊病,和女孩兒們打起交道來,也是不好。」襲人道:「奶奶說的也是。二爺自從信了和尚,才把這些姐妹冷淡了;如今不信和尚,真怕又要犯了前頭的舊病呢。我想奶奶和我二爺原不大理會,紫鵑去了,如今只他們四個,這裡頭就是五兒有些個狐媚子,聽見說他媽求了大奶奶和奶奶,說要討出去給人家兒呢。但是這兩天到底在這裡呢。麝月秋紋雖沒別的,只是二爺那幾年也都有些頑頑皮皮的。如今算來只有鶯兒二爺倒不大理會,況且鶯兒也穩重。我想倒茶弄水只叫鶯兒帶着小丫頭們伏侍就夠了,不知奶奶心裡怎麼樣。」寶釵道:「我也慮的是這些,你說的倒也罷了。」從此便派鶯兒帶着小丫頭伏侍。
nà bǎo yù què yě bù chū fáng mén, tiān tiān zhǐ chāi rén qù gěi wáng fū rén qǐng ān. wáng fū rén tīng jiàn tā zhè fān guāng jǐng, nà yī zhǒng xīn wèi zhī qíng, gèng bù dài yán le. dào le bā yuè chū sān, zhè yī rì zhèng shì jiǎ mǔ de míng shòu. bǎo yù zǎo chén guò lái kē le tóu, biàn huí qù, réng dào jìng shì zhōng qù le. fàn hòu, bǎo chāi xí rén děng dōu hé zǐ mèi men gēn zhe xíng wáng èr fū rén zài qián miàn wū lǐ shuō xián huà ér. bǎo yù zì zài jìng shì míng xīn wēi zuò, hū jiàn yīng ér duān le yī pán guā guǒ jìn lái shuō: tài tài jiào rén sòng lái gěi èr yé chī de. zhè shì lǎo tài tài de kè shén. bǎo yù zhàn qǐ lái dá yīng le, fù yòu zuò xià, biàn dào: gē zài nà lǐ bà. yīng ér yī miàn fàng xià guā guǒ, yī miàn qiāo qiāo xiàng bǎo yù dào: tài tài nà lǐ kuā èr yé ne. bǎo yù wēi xiào. yīng ér yòu dào: tài tài shuō le, èr yé zhè yī yòng gōng, míng ér jìn chǎng zhōng le chū lái, míng nián zài zhōng le jìn shì, zuò le guān, lǎo yé tài tài kě jiù bù wǎng le pàn èr yé le. bǎo yù yě zhǐ diǎn tóu wēi xiào. yīng ér hū rán xiǎng qǐ nà nián gěi bǎo yù dǎ luò zi de shí hòu bǎo yù shuō de huà lái, biàn dào: zhēn yào èr yé zhōng le, nà kě shì wǒ men gū nǎi nǎi de zào huà le. èr yé hái jì dé nà yī nián zài yuán zi lǐ, bú shì èr yé jiào wǒ dǎ méi huā luò zi shí shuō de, wǒ men gū nǎi nǎi hòu lái dài zhe wǒ bù zhī dào nà yī gè yǒu zào huà de rén jiā ér qù ne. rú jīn èr yé kě shì yǒu zào huà de bà liě. bǎo yù tīng dào zhè lǐ, yòu jué chén xīn yī dòng, lián máng liǎn shén dìng xī, wēi wēi de xiào dào: jù nǐ shuō lái, wǒ shì yǒu zào huà de, nǐ men gū niáng yě shì yǒu zào huà de, nǐ ne? yīng ér bǎ liǎn fēi hóng le, miǎn qiáng dào: wǒ men bù guò dāng yā tóu yī bèi zi bà liě, yǒu shén me zào huà ne! bǎo yù xiào dào: guǒ rán néng gòu yī bèi zi shì yā tóu, nǐ zhè gè zào huà bǐ wǒ men hái dà ne! yīng ér tīng jiàn zhè huà sì hū yòu shì fēng huà le, kǒng pà zì jǐ zhāo chū bǎo yù de bìng gēn lái, dǎ suàn zhe yào zǒu. zhǐ jiàn bǎo yù xiào zhe shuō dào: shǎ yā tóu, wǒ gào sù nǐ bà. wèi zhī bǎo yù yòu shuō chū shén me huà lái, qiě tīng xià huí fēn jiě.
那寶玉卻也不出房門,天天只差人去給王夫人請安。王夫人聽見他這番光景,那一種欣慰之情,更不待言了。到了八月初三,這一日正是賈母的冥壽。寶玉早晨過來磕了頭,便回去,仍到靜室中去了。飯後,寶釵襲人等都和姊妹們跟着邢王二夫人在前面屋裡說閒話兒。寶玉自在靜室冥心危坐,忽見鶯兒端了一盤瓜果進來說:「太太叫人送來給二爺吃的。這是老太太的克什。」寶玉站起來答應了,復又坐下,便道:「擱在那裡罷。」鶯兒一面放下瓜果,一面悄悄向寶玉道:「太太那裡夸二爺呢。」寶玉微笑。鶯兒又道:「太太說了,二爺這一用功,明兒進場中了出來,明年再中了進士,作了官,老爺太太可就不枉了盼二爺了。」寶玉也只點頭微笑。鶯兒忽然想起那年給寶玉打絡子的時候寶玉說的話來,便道:「真要二爺中了,那可是我們姑奶奶的造化了。二爺還記得那一年在園子裡,不是二爺叫我打梅花絡子時說的,我們姑奶奶後來帶着我不知到那一個有造化的人家兒去呢。如今二爺可是有造化的罷咧。」寶玉聽到這裡,又覺塵心一動,連忙斂神定息,微微的笑道:「據你說來,我是有造化的,你們姑娘也是有造化的,你呢?」鶯兒把臉飛紅了,勉強道:「我們不過當丫頭一輩子罷咧,有什麼造化呢!」寶玉笑道:「果然能夠一輩子是丫頭,你這個造化比我們還大呢!」鶯兒聽見這話似乎又是瘋話了,恐怕自己招出寶玉的病根來,打算着要走。只見寶玉笑着說道:「傻丫頭,我告訴你罷。」未知寶玉又說出什麼話來,且聽下回分解。