huáng chū píng
皇初平
huáng chū píng zhě, dàn xī rén yě. nián shí wǔ ér shǐ mù yáng, yǒu dào shì jiàn qí liáng jǐn, shǐ jiāng zhì jīn huà shān shí shì zhōng, sì shí yú nián, hū rán, bù fù niàn jiā. qí xiōng chū qǐ, rù shān suǒ chū píng, lì nián bù néng dé jiàn. hòu zài shì zhōng, yǒu dào shì shàn bo, nǎi wèn zhī yuē:" wú yǒu dì míng chū píng, yīn lìng mù yáng shī zhī, jīn sì shí yú nián, bù zhī shēng sǐ suǒ zài, yuàn dào jūn wèi zhàn zhī." dào shì yuē:" jīn huà shān zhōng yǒu yī mù yáng ér, xìng huáng míng chū píng, shì qīng dì fēi yé?" chū qǐ wén zhī, jīng xǐ, jí suí dào shì qù xún qiú, guǒ dé xiāng jiàn, xiōng dì bēi xǐ. yīn wèn dì yuē:" yáng jiē hé zài?" chū píng yuē:" yáng jìn zài shān dōng." chū qǐ wǎng shì, liǎo bù jiàn yáng, dàn jiàn bái shí wú shù, hái wèi chū píng yuē:" shān dōng wú yáng yě." chū píng yuē:" yáng zài ěr, dàn xiōng zì bú jiàn zhī." chū píng biàn nǎi jù wǎng kàn zhī. nǎi chì yuē:" yáng qǐ!" yú shì bái shí jiē biàn wéi yáng, shù wàn tóu. chū qǐ yuē:" dì dú de shén tōng rú cǐ, wú kě xué fǒu?" chū píng yuē:" wéi hǎo dào, biàn dé ěr." chū qǐ biàn qì qī zǐ, liú jiù chū píng. gòng fú sōng zhī fú líng, zhì wǔ qiān rì, néng zuò zài lì wáng, xíng yú rì zhōng wú yǐng, ér yǒu tóng zǐ zhī sè. hòu nǎi jù huán xiāng lǐ, zhū qīn sǐ wáng lüè jǐn, nǎi fù huán qù, lín qù yǐ fāng shòu nán bó féng, yì xìng wèi chì chū píng, gǎi zì wèi chì sōng zǐ. chū qǐ gǎi zì wèi lǔ bān. qí hòu chuán fú cǐ yào ér dé xiān zhě, shù shí rén yān.
皇初平者,但谿人也。年十五而使牧羊,有道士见其良谨,使将至金华山石室中,四十余年,忽然,不复念家。其兄初起,入山索初平,历年不能得见。后在市中,有道士善卜,乃问之曰:“吾有弟名初平,因令牧羊失之,今四十余年,不知生死所在,愿道君为占之。”道士曰:“金华山中有一牧羊儿,姓皇名初平,是卿弟非耶?”初起闻之,惊喜,即随道士去寻求,果得相见,兄弟悲喜。因问弟曰:“羊皆何在?”初平曰:“羊近在山东。”初起往视,了不见羊,但见白石无数,还谓初平曰:“山东无羊也。”初平曰:“羊在耳,但兄自不见之。”初平便乃俱往看之。乃叱曰:“羊起!”于是白石皆变为羊,数万头。初起曰:“弟独得神通如此,吾可学否?”初平曰:“唯好道,便得耳。”初起便弃妻子,留就初平。共服松脂茯苓,至五千日,能坐在立亡,行于日中无影,而有童子之色。后乃俱还乡里,诸亲死亡略尽,乃复还去,临去以方授南伯逢,易姓为赤初平,改字为赤松子。初起改字为鲁班。其后传服此药而得仙者,数十人焉。
lǚ gōng
吕恭
lǚ gōng zì wén jìng, shǎo hǎo fú shí. jiāng yī nú yī bì yú tài háng shān zhōng cǎi yào, hū yǒu sān rén zài gǔ zhōng, yīn wèn gōng yuē:" zi hǎo cháng shēng hū? ér nǎi qín kǔ jiān xiǎn rú shì yé!" gōng yuē:" shí hǎo cháng shēng, ér bù yù liáng fāng, gù cǎi fú cǐ wù, jì yǒu wēi yì yě." yī rén yuē:" wǒ xìng lǚ, zì wén qǐ." yī rén yuē:" wǒ xìng sūn, zì wén yáng." yī rén yuē:" wǒ xìng lǐ, zì wén shàng. jiē tài qīng tài hé fǔ xiān rén yě, shí lái cǎi yào, dāng yǐ chéng shòu xīn xué zhě, gōng jì yǔ wú tóng xìng, yòu zì dé wú bàn, shì gōng mìng dāng yīng cháng shēng yě. ruò néng suí wǒ cǎi yào, yǔ gōng bù sǐ zhī fāng." gōng jí bài yuē:" yǒu xìng de yù shén rén, dàn kǒng àn sāi duō zuì, bù zú jiào shòu, ruò jiàn cǎi jiù, shì gēng shēng zhī yuàn yě." jí suí xiān rén qù. èr rì, nǎi jiào shòu mì fāng yī tòng, yīn qiǎn gōng hái yuē:" kě guī xǐng xiāng lǐ." gōng jí bài cí, xiān rén yǔ gōng yuē:" gōng lái suī èr rì, jīn rén jiān yǐ èr bǎi nián." gōng guī dào jiā, dàn jiàn kōng yě, wú fù zǐ sūn, nǎi jiàn xiāng lǐ shù shì hòu rén zhào guāng fǔ, suì wèn lǚ gōng jiā hé zài, rén zhuǎn guài zhī yuē:" jūn zì hé lái? nǎi wèn cǐ jiǔ yuǎn zhī rén, wú wén xiān shì chuán yǒu lǚ gōng, jiāng yī nú yī bì rù shān cǎi yào, bù fù guī huán, yǐ wéi hǔ láng suǒ shāng ěr, jīng jīn yǐ èr bǎi yú nián, jūn hé wèn hū? lǚ gōng yǒu hòu shì sūn lǚ xí zhě, zài chéng dōng běi shí lǐ zuò dào shì, rén duō fèng shì zhī, tuī qiú yì dé ěr." gōng chéng fǔ yán, wǎng dào xí jiā, kòu mén ér hū zhī. nú chū wèn yuē:" gōng hé lái?" gōng yuē:" cǐ shì wú jiā yě. wǒ xī cǎi yào, suí xiān rén qù, zhì jīn èr bǎi yú nián, jīn fù guī yǐ." xí jǔ jiā jīng xǐ, tú xiǎn ér chū, bài yuē:" xiān rén lái guī." liú tì bù néng zì shèng. jū jiǔ zhī, nǎi yǐ shén fāng shòu xí ér qù. shí xí yǐ nián bā shí, fú zhī, zhuǎn zhuǎn hái shǎo, zhì èr bǎi suì, nǎi rù shān qù. qí zǐ sūn shì shì fú cǐ yào, wú fù lǎo sǐ, jiē dé xiān yě.
吕恭字文敬,少好服食。将一奴一婢于太行山中采药,忽有三人在谷中,因问恭曰:“子好长生乎?而乃勤苦艰险如是耶!”恭曰:“实好长生,而不遇良方,故采服此物,冀有微益也。”一人曰:“我姓吕,字文起。”一人曰:“我姓孙,字文阳。”一人曰:“我姓李,字文上。皆太清太和府仙人也,时来采药,当以成授新学者,公既与吾同姓,又字得吾半,是公命当应长生也。若能随我采药,语公不死之方。”恭即拜曰:“有幸得遇神人,但恐闇塞多罪,不足教授,若见采救,是更生之愿也。”即随仙人去。二日,乃教授秘方一通,因遣恭还曰:“可归省乡里。”恭即拜辞,仙人语恭曰:“公来虽二日,今人间已二百年。”恭归到家,但见空野,无复子孙,乃见乡里数世后人赵光辅,遂问吕恭家何在,人转怪之曰:“君自何来?乃问此久远之人,吾闻先世传有吕恭,将一奴一婢入山采药,不复归还,以为虎狼所伤耳,经今已二百余年,君何问乎?吕恭有后世孙吕习者,在城东北十里作道士,人多奉事之,推求易得耳。”恭承辅言,往到习家,叩门而呼之。奴出问曰:“公何来?”恭曰:“此是吾家也。我昔采药,随仙人去,至今二百余年,今复归矣。”习举家惊喜,徒跣而出,拜曰:“仙人来归。”流涕不能自胜。居久之,乃以神方授习而去。时习已年八十,服之,转转还少,至二百岁,乃入山去。其子孙世世服此药,无复老死,皆得仙也。
shěn jiàn
沈建
shěn jiàn zhě, dān yáng rén yě. shì wèi zhǎng shǐ, ér jiàn dú hǎo dào, bù kěn shì huàn. xué dào dǎo yǐn fú shí zhī shù, yuǎn nián què lǎo zhī fǎ, yòu néng zhì bìng, bìng wú qīng zhòng, yù jiàn zé chà, jǔ shì zhī zhě qiān yú jiā. yī rì, jiàn dāng yuǎn xíng, liú jì yī nú yī bì, bìng lǘ yī tóu, yáng shí kǒu, gè yǔ yào yī wán, yǔ zhǔ rén yuē:" dàn lèi shě jū, bù fán zhǔ rén yǐn shí yě." biàn jué qù, zhǔ rén guài zhī yuē:" cǐ jūn suǒ jì kǒu yǒu shí sān, bù liú cùn zī, dāng ruò zhī hé?" jiàn qù zhī hòu, zhǔ rén yǐn dàn nú bì, nú bì wén shí jiē tǔ nì yǐ cǎo yǔ lǘ yáng, lǘ yáng jiē bì ér bù shí, biàn yù dǐ rén. zhǔ rén nǎi jīng. hòu bǎi yú rì, nú bì miàn tǐ guāng zé, zhuǎn shèng yú chū shí, lǘ yáng xī féi rú sì. jiàn qù sān nián nǎi hái. yòu gè yǐ yī wán yào yǔ nú bì lǘ yáng, nǎi què yǐn shí rú gù. jiàn suì duàn gǔ, bù shí, néng qīng jǔ, fēi xíng wǎng huán, rú cǐ sān bǎi yú nián, nǎi jué jī, bù zhī suǒ zhī yě.
沈建者,丹阳人也。世为长史,而建独好道,不肯仕宦。学道导引服食之术,远年却老之法,又能治病,病无轻重,遇建则差,举事之者千余家。一日,建当远行,留寄一奴一婢,并驴一头,羊十口,各与药一丸,语主人曰:“但累舍居,不烦主人饮食也。”便决去,主人怪之曰:“此君所寄口有十三,不留寸资,当若之何?”建去之后,主人饮啖奴婢,奴婢闻食皆吐逆;以草与驴羊,驴羊皆避而不食,便欲觝人。主人乃惊。后百余日,奴婢面体光泽,转胜于初时,驴羊悉肥如饲。建去三年乃还。又各以一丸药与奴婢驴羊,乃却饮食如故。建遂断谷,不食,能轻举,飞行往还,如此三百余年,乃绝迹,不知所之也。
huá zǐ qī
华子期
huá zǐ qī zhě, huái nán rén yě. shī lù lǐ xiān shēng, shòu yǐn xiān líng bǎo fāng. yī yuē yī luò fēi guī zhì, èr yuē bó yǔ zhèng jī, sān yuē píng héng fāng. àn hé fú zhī, rì yǐ huán shǎo, yī rì néng xíng wǔ bǎi lǐ, lì jǔ qiān jīn, yī suì shí èr yì qí xíng. hòu nǎi xiān qù.
华子期者,淮南人也。师禄里先生,受隐仙灵宝方。一曰伊洛飞龟秩,二曰伯禹正机,三曰平衡方。按合服之,日以还少,一日能行五百里,力举千斤,一岁十二易其行。后乃仙去。
lè zǐ zhǎng
乐子长
lè zǐ zhǎng zhě, qí rén yě. shǎo hǎo dào, yīn dào huò lín shān, yù xiān rén, shòu yǐ fú jù shèng chì sōng sǎn fāng, xiān rén gào zhī yuē:" shé fú cǐ yào, huà wéi lóng, rén fú cǐ yào, lǎo chéng tóng. yòu néng shēng yún shàng xià, gǎi rén xíng róng, chóng qì yì jīng, qǐ sǐ yǎng shēng. zi néng xíng zhī, kě yǐ dù shì, zǐ cháng fú zhī, nián yī bǎi bā shí suì, sè rú shào nǚ." qī zǐ jiǔ rén, jiē fú qí yào, lǎo zhě fǎn shǎo, xiǎo zhě bù lǎo. nǎi rù hǎi, dēng láo shèng shān ér xiān qù yě.
乐子长者,齐人也。少好道,因到霍林山,遇仙人,授以服巨胜赤松散方,仙人告之曰:“蛇服此药,化为龙,人服此药,老成童。又能升云上下,改人形容,崇气益精,起死养生。子能行之,可以度世,子长服之,年一百八十岁,色如少女。”妻子九人,皆服其药,老者返少,小者不老。乃入海,登劳盛山而仙去也。
wèi shū qīng
卫叔卿
wèi shū qīng zhě, zhōng shān rén yě. fú yún mǔ dé xiān. hàn yuán fèng èr nián bā yuè rén chén, wǔ dì xián jū diàn shàng, hū yǒu yī rén, chéng fú yún jià bái lù jí yú diàn qián, wǔ dì jīng wèn zhī wèi shuí. yuē:" wǒ zhōng shān wèi shū qīng yě." dì yuē:" zhōng shān fēi wǒ chén hū?" shū qīng bù yīng, jí shī suǒ zài. dì shén huǐ hèn, jí shǐ shǐ zhě liáng bó zhī wǎng zhōng shān tuī qiú, suì dé shū qīng zi, míng dù shì, jí jiāng hái jiàn. dì wèn yān, dù shì dá yuē:" chén fù shǎo hǎo xiān dào, fú yào zhì shēn bā shí yú nián, tǐ zhuǎn shào zhuàng, yī dàn wěi chén qù, yán dāng rù huà shān ěr. jīn sì shí yú nián, wèi cháng hái yě." dì jí qiǎn liáng bó zhī yǔ dù shì wǎng huà shān mì zhī. dù shì yǔ liáng bó zhī jù shàng shān, zhé yǔ jī shù rì. dù shì nǎi yuē:" wú fù qǐ bù yù wú yú rén jù wǎng hū?" gèng zhāi jiè dú shàng, wàng jiàn qí fù yǔ shù rén yú shí shàng xī xì, dù shì jì dào, jiàn fù shàng yǒu zǐ yún fù yìn yù yù, bái yù wèi chuáng, yǒu shù xiān tóng zhí chuáng jié lì qí hòu. dù shì wàng ér zài bài. shū qīng wèn yuē:" rǔ lái hé wéi?" dù shì jù shuō tiān zǐ huǐ hèn, bù dé yǔ fù gòng yǔ, gù qiǎn shǐ zhě yǔ dù shì gòng lái. shū qīng yuē:" wú qián wèi tài shàng suǒ qiǎn, yù jiè dì yǐ zāi è zhī qī, jí jiù wēi è zhī fǎ, guó zuò kě yán, ér dì qiáng liáng zì guì, bù shí dào zhēn, fǎn yù chén wǒ, bù zú gào yǔ, shì yǐ qì qù. jīn dāng yǔ zhōng huáng tài yī gòng dìng tiān yuán jiǔ wǔ zhī jì, wú bù dé fù wǎng yě." dù shì yīn yuē:" xiàng yǔ fù bó zhě wèi shuí?" shū qīng yuē:" hóng yá xiān shēng xǔ yóu cháo fù wáng zǐ jìn xuē róng yě. jīn shì xiàng dà luàn, tiān xià wú liáo, hòu shù bǎi nián jiān, tǔ miè jīn wáng, tiān jūn lái chū, nǎi zài rén chén ěr. wǒ yǒu xiān fāng, zài jiā xī běi zhù xià, guī qǔ, àn zhī hé yào fú ěr, lìng rén cháng shēng bū sǐ, néng chéng yún ér xíng, dào chéng lái jiù wú yú cǐ, bù xū fù wèi hàn chén yě." dù shì bài cí ér guī, jué dé yù hán, fēng yǐ fēi xiān zhī xiāng, qǔ ér àn zhī ěr fú, nǎi wǔ sè yún mǔ, bìng yǐ jiào liáng bó zhī, suì jù xiān qù, bù yǐ gào wǔ dì yě.
卫叔卿者,中山人也。服云母得仙。汉元凤二年八月壬辰,武帝闲居殿上,忽有一人,乘浮云驾白鹿集于殿前,武帝惊问之为谁。曰:“我中山卫叔卿也。”帝曰:“中山非我臣乎?”叔卿不应,即失所在。帝甚悔恨,即使使者梁伯之往中山推求,遂得叔卿子,名度世,即将还见。帝问焉,度世答曰:“臣父少好仙道,服药治身八十余年,体转少壮,一旦委臣去,言当入华山耳。今四十余年,未尝还也。”帝即遣梁伯之与度世往华山觅之。度世与梁伯之俱上山,辄雨积数日。度世乃曰:“吾父岂不欲吾与人俱往乎?”更斋戒独上,望见其父与数人于石上嬉戏,度世既到,见父上有紫云覆廕郁郁,白玉为床,有数仙童执幢节立其后。度世望而再拜。叔卿问曰:“汝来何为?”度世具说天子悔恨,不得与父共语,故遣使者与度世共来。叔卿曰:“吾前为太上所遣,欲戒帝以灾厄之期,及救危厄之法,国祚可延,而帝强梁自贵,不识道真,反欲臣我,不足告语,是以弃去。今当与中黄太一共定天元九五之纪,吾不得复往也。”度世因曰:“向与父博者为谁?”叔卿曰:“洪崖先生、许由、巢父、王子晋、薛容也。今世向大乱,天下无聊,后数百年间,土灭金亡,天君来出,乃在壬辰耳。我有仙方,在家西北柱下,归取,按之合药服饵,令人长生不死,能乘云而行,道成来就吾于此,不须复为汉臣也。”度世拜辞而归,掘得玉函,封以飞仙之香,取而按之饵服,乃五色云母,并以教梁伯之,遂俱仙去,不以告武帝也。
wèi bó yáng
魏伯阳
wèi bó yáng zhě, wú rén yě. běn gāo mén zhī zǐ, ér xìng hǎo dào shù, bù kěn shì huàn, xián jū yǎng xìng, shí rén mò zhī zhī. hòu yǔ dì zǐ sān rén rù shān zuò shén dān, dān chéng, dì zǐ xīn bù jìn, nǎi shì zhī yuē:" cǐ dān jīn suī chéng, dāng xiān shì zhī. jīn shì yí quǎn, quǎn jí fēi zhě, kě fú zhī, ruò quǎn sǐ zhě, zé bù kě fú yě." bó yáng rù shān, tè jiāng yī bái quǎn zì suí. yòu yǒu dú dān, zhuǎn shù wèi zú, hé hé wèi zhì, fú zhī zàn sǐ. gù bó yáng biàn yǐ dú dān yǔ bái quǎn, shí zhī jí sǐ. bó yáng nǎi wèn dì zǐ yuē:" zuò dān wéi kǒng bù chéng, dān jí chéng, ér quǎn shí zhī jí sǐ, kǒng wèi hé shén míng zhī yì, fú zhī kǒng fù rú quǎn, wèi zhī nài hé?" dì zǐ yuē:" xiān shēng dāng fú zhī fǒu?" bó yáng yuē:" wú bèi wéi shì sú, wěi jiā rù shān, bù dé xiān dào, yì bù fù guī, sǐ zhī yǔ shēng, wú dāng fú zhī ěr." bó yáng nǎi fú dān, dān rù kǒu jí sǐ. dì zǐ gù xiāng wèi yuē:" zuò dān yù cháng shēng, ér fú zhī jí sǐ, dāng nài hé?" dú yǒu yī dì zǐ yuē:" wú shī fēi fán rén yě, fú dān ér sǐ, jiāng wú yǒu yì yé?" yì nǎi fú dān, jí fù sǐ. yú èr dì zǐ nǎi xiāng wèi yuē:" suǒ yǐ zuò dān zhě, yù qiú cháng shēng, jīn fú jí sǐ, yān yòng cǐ wèi? ruò bù fú cǐ, zì kě shǔ shí nián zài shì jiān huó yě." suì bù fú, nǎi gòng chū shān, yù wèi bó yáng jí sǐ dì zǐ qiú shì guān mù. èr rén qù hòu, bó yáng jí qǐ, jiāng suǒ fú dān nèi sǐ dì zǐ jí bái quǎn kǒu zhōng, jiē qǐ. dì zǐ xìng yú. jiē xiān qù. yīn féng rén rù shān fá mù, nǎi zuò shū yǔ xiāng lǐ, jì xiè èr dì zǐ. dì zǐ fāng nǎi ào hèn. bó yáng zuò cān tóng qì, wǔ xíng xiāng lèi, fán sān juǎn, qí shuō shì jiě zhōu yì, qí shí jiǎ jiè yáo xiàng, yǐ lùn zuò dān zhī yì, ér rú zhě bù zhī shén xiān zhī shì, fǎn zuò yīn yáng zhù zhī, shū shī dà zhǐ yě.
魏伯阳者,吴人也。本高门之子,而性好道术,不肯仕宦,闲居养性,时人莫知之。后与弟子三人入山作神丹,丹成,弟子心不尽,乃试之曰:“此丹今虽成,当先试之。今试饴犬,犬即飞者,可服之,若犬死者,则不可服也。”伯阳入山,特将一白犬自随。又有毒丹,转数未足,合和未至,服之暂死。故伯阳便以毒丹与白犬,食之即死。伯阳乃问弟子曰:“作丹惟恐不成,丹即成,而犬食之即死,恐未合神明之意,服之恐复如犬,为之奈何?”弟子曰:“先生当服之否?”伯阳曰:“吾背违世俗,委家入山,不得仙道,亦不复归,死之与生,吾当服之耳。”伯阳乃服丹,丹入口即死。弟子顾相谓曰:“作丹欲长生,而服之即死,当奈何?”独有一弟子曰:“吾师非凡人也,服丹而死,将无有意耶?”亦乃服丹,即复死。余二弟子乃相谓曰:“所以作丹者,欲求长生,今服即死,焉用此为?若不服此,自可数十年在世间活也。”遂不服,乃共出山,欲为伯阳及死弟子求市棺木。二人去后,伯阳即起,将所服丹内死弟子及白犬口中,皆起。弟子姓虞。皆仙去。因逢人入山伐木,乃作书与乡里,寄谢二弟子。弟子方乃懊恨。伯阳作参同契,五行相类,凡三卷,其说似解周易,其实假借爻象,以论作丹之意,而儒者不知神仙之事,反作阴阳注之,殊失大旨也。