huái nán wáng
淮南王
huái nán wáng ān, hǎo shén xiān zhī dào, hǎi nèi fāng shì cóng qí yóu zhě duō yǐ. yī dàn, yǒu bā gōng yì zhī, róng zhuàng shuāi lǎo, kū gǎo yǔ lǚ, hūn zhě wèi zhī yuē:" wáng zhī suǒ hǎo, shén xiān dù shì cháng shēng jiǔ shì zhī dào, bì xū yǒu yì yú rén, wáng nǎi lǐ jiē, jīn gōng shuāi lǎo rú cǐ, fēi wáng suǒ yí jiàn yě." jù zhī shù sì, gōng qiú jiàn bù yǐ, hūn zhě duì rú chū. bā gōng yuē:" wáng yǐ wǒ shuāi lǎo bù yù xiāng jiàn, què zhì shào nián, yòu hé nán zāi?" yú shì zhèn yī zhěng róng, lì chéng tóng yòu zhī zhuàng, hūn zhě jīng ér yǐn jìn. wáng dào xǐ ér yíng zhī, shè lǐ chēng dì zǐ, yuē:" gāo xiān yuǎn jiàng, hé yǐ jiào guǎ rén?" wèn qí xìng shì, yuē:" wǒ děng zhī míng, suǒ wèi wén wǔ cháng wǔ qī dé zhī bǎi yīng shòu qiān líng yè wàn chūn míng jiǔ gāo xiū sān tián cén yī fēng yě, gè néng chuī xū fēng yǔ, zhèn dòng léi diàn, qīng tiān hài dì, huí rì zhù liú, yì shǐ guǐ shén, biān tà mó mèi, chū rù shuǐ huǒ, yí yì shān chuān, biàn huà zhī shì, wú suǒ bù néng yě." shí wáng zhī xiǎo chén wǔ bèi, céng yǒu guò, kǒng wáng zhū zhī, xīn bù zì ān, yì guān gào biàn, zhèng ān bì fǎn, wǔ dì yí zhī, zhào dà zōng zhèng chí jié huái nán, yǐ àn qí shì, zōng zhèng zhì, bā gōng wèi wáng yuē:" wǔ bèi rén chén, ér wū qí zhǔ, tiān bì zhū zhī, wáng kě qù yǐ. cǐ yì tiān qiǎn wáng ěr, jūn wú cǐ shì, rì fù yī rì, rén jiān qǐ kě shě zāi?" nǎi qǔ dǐng zhǔ yào, shǐ wáng fú zhī, gǔ ròu jìn sān bǎi yú rén, tóng rì shēng tiān, jī quǎn tiǎn yào qì zhě, yì tóng fēi qù. bā gōng yǔ wáng zhù mǎ yú shān shí shàng, dàn liú rén mǎ zōng jī, bù zhī suǒ zài. zōng zhèng yǐ cǐ shì zòu dì, dì dà ào hèn, mìng zhū wǔ bèi. zì cǐ guǎng zhāo fāng shì, yì qiú dù shì zhī yào, jìng bù dé. qí hòu, wáng mǔ jiàng shí, shòu xiān jīng, mì cì líng fāng, dé shī jiě zhī dào. yóu shì mào líng yù xiāng jīn zhàng dān chū rù rén jiān, bào dú dào jīng jiàn yú shān dòng, yì shì wǔ dì bù sǐ zhī jī ěr.
淮南王安,好神仙之道,海内方士从其游者多矣。一旦,有八公诣之,容状衰老,枯槁伛偻,阍者谓之曰:“王之所好,神仙度世长生久视之道,必须有异于人,王乃礼接,今公衰老如此,非王所宜见也。”拒之数四,公求见不已,阍者对如初。八公曰:“王以我衰老不欲相见,却致少年,又何难哉?”于是振衣整容,立成童幼之状,阍者惊而引进。王倒屣而迎之,设礼称弟子,曰:“高仙远降,何以教寡人?”问其姓氏,曰:“我等之名,所谓文五常、武七德、枝百英、寿千龄、叶万椿、鸣九皋、修三田、岑一峰也,各能吹嘘风雨,震动雷电,倾天骇地,回日驻流,役使鬼神,鞭挞魔魅,出入水火,移易山川,变化之事,无所不能也。”时王之小臣伍被,曾有过,恐王诛之,心不自安,诣关告变,证安必反,武帝疑之,诏大宗正持节淮南,以案其事,宗正至,八公谓王曰:“伍被人臣,而诬其主,天必诛之,王可去矣。此亦天遣王耳,君无此事,日复一日,人间岂可舍哉?”乃取鼎煮药,使王服之,骨肉近三百余人,同日升天,鸡犬舔药器者,亦同飞去。八公与王驻马于山石上,但留人马踪迹,不知所在。宗正以此事奏帝,帝大懊恨,命诛伍被。自此广招方士,亦求度世之药,竟不得。其后,王母降时,授仙经,密赐灵方,得尸解之道。由是茂陵玉箱金杖丹出入人间,抱犊道经见于山洞,亦视武帝不死之迹耳。
lǐ shǎo jūn
李少君
lǐ shǎo jūn, zì yún yì, qí guó lín zī rén yě. shǎo hǎo dào, rù tài shān cǎi yào, xiū jué gǔ dùn shì quán shēn zhī shù, dào wèi chéng ér jí, kùn yú shān lín zhōng. yù ān qī xiān shēng jīng guò, jiàn shǎo jūn, shǎo jūn kòu tóu qǐ huó, ān qī mǐn qí yǒu zhì xīn, ér bèi bìng dāng sǐ, nǎi yǐ shén lóu sàn yī bǐ yǔ fú zhī, jí qǐ. shǎo jūn yú shì qiú suí ān qī, fèng gěi nú yì shǐ rèn, shī shì zhī. ān qī jiāng shǎo jūn dōng zhì chì chéng, nán zhì luó fú, běi zhì dà yuán, xī yóu yù mén, zhōu liú wǔ yuè, guān kàn jiāng shān, rú cǐ shù shí nián. ān qī yī dàn yǔ zhī:" wǒ bèi xuán zhōu zhào, jí rì dāng qù, rǔ wèi yīng suí wǒ zhì bǐ, jīn dāng xiāng shě qù yě. fù liù bǎi nián, dāng yíng rǔ yú cǐ." yīn shòu shén dān lú huǒ fēi xuě zhī fāng shì yuē kǒu jué, bì. xū yú, yǒu chéng lóng hǔ dǎo yǐn shù bǎi rén yíng ān qī, ān qī chéng yǔ chē ér shēng tiān yě. shǎo jūn yú shì hái, zhāi jiè mài yú shì, shāng yòu liù guó, huò shí wéi lì, huò zuò shī yī zhì bìng, huò shí xù lìn, yì xìng gǎi míng, yóu xíng chǔ suǒ, mò zhī qí yǒu dào. dǎi hàn wǔ dì zhī shí, wén dì zhāo mù fāng shì, tè jìng dào shù, ér xiān pín bù bàn hé dà yào, kuì rán cháng tàn yǔ dì zǐ yuē:" lǎo jiàng zhì yǐ, sǐ jiāng jìn yǐ, ér cái bù zú yòng, gōng gēng lì zuò, shāng yòu qiú qián, bì bù zhì bàn hé yào, yòu wú yì léi zhuō yú sī shì yě. wén tiān zǐ hǎo dào, qǐng yù jiàn zhī, qiú wèi hé dān, kě dé zì yì, wú qiú bù dé, tiān zǐ zhōng chéng zhě chéng zhī, bù zhōng jiào zhě biàn shě qù. wú zài shì shàng yǐ wǔ bǎi yú nián, ér bù wéi yī quán zhě, bì bù miǎn yú chóng yǐ zhī liáng yǐ." nǎi yǐ fāng shàng wǔ dì, yán:" chén néng níng gǒng chéng bái yín, fēi dān shā chéng huáng jīn, jīn chéng fú zhī, bái rì shēng tiān, shén xiān wú qióng, shēn shēng zhū yáng zhī yǔ, tǐ bèi yuán guāng zhī yì, sǒng zé líng tiān, fú rù wú jiàn kòng fēi lóng ér bā xiá yǐ biàn, jià bái hóng ér jiǔ gāi lì zhōu. bǎo gài jù hǎi zhī zǎo dà rú guā, zhōng shān zhī lǐ dà rú píng, chén yǐ shí zhī, dǎi xiān shī ān qī xiān shēng shòu chén kǒu jué, shì yǐ bǎo huáng wù zhī kě chéng yě." yú shì yǐn jiàn, shén zūn jìng zhī, cì yí wú shù, wèi lì wū dì. wǔ dì zì wèi bì néng shǐ wǒ dù shì zhě. shǎo jūn cháng cóng wǔ ān hóu yǐn jiǔ, zuò zhōng yǒu lǎo rén, nián jiǔ shí yú, shǎo jūn yán yǔ qí zǔ fù yóu shè chù, lǎo rén wéi xiǎo ér shí, cóng qí zǔ fù, shí yǒu cǐ rén, yī zuò jǐn jīng. shǎo jūn jiàn wǔ dì yǒu gù tóng qì, shǎo jūn wàng ér shí zhī yuē:" xī qí huán gōng cháng chén cǐ qì yú bǎi qǐn." dì àn qí kè, guǒ qí huán gōng qì, nǎi zhī shǎo jūn shù bǎi suì rén yě. rán shì zhī cháng shí nián wǔ shí xǔ rén, miàn sè shén hǎo, jī fū yuè zé, yóu yǒu guāng huá, méi mù kǒu chǐ, shì shí wǔ tóng zǐ, zhū hóu wáng shàng yú xià bèi rén wén néng lìng qí rén bù sǐ, lǎo gèng shào zhuàng, kuì yí zhī jīn qián wú xiàn, nǎi mì zuò shén dān, dān chéng wèi fú, yòu jiù dì qiú wǔ dì liù jiǎ zuǒ yòu líng fēi zhī shū, fán shí èr shì. dì yǐ yuán fēng sì nián qī yuè, yǐ shū shòu shǎo jūn, dào yuán fēng liù nián jiǔ yuè, shǎo jūn chēng jí, shàng biǎo yún:" bì xià sī xīn xuán miào, zhì zhēn cháng shēng, yú shì zhāo fǎng dào shù, wú yuǎn bù zhì, jīng chéng gǎn shén, tiān shén sī jiàng, zì fēi sù mìng suǒ shì, shú néng xié hé? rán dān fāng jìn zhòng, yí jué chòu xīng, hóng yǎng wù rén, kè xiān chǔn dòng. ér bì xià bù néng jué shē chǐ, yuǎn shēng sè, shā fá bù zhǐ, xǐ nù bù chú, wàn lǐ yǒu bù guī zhī guǐ, shì cháo yǒu liú xiě zhī xíng. shén dān dà dào, wèi kě dé chéng. ér chén jí yǔ nián xié, jīn zhě xū zhài, yòu bù huò gōng qīn, zhāi jiè yù dǔ péng zǔ dān shā zhī biàn, yú cǐ miǎo yǐ. xiān shī ān qī xiān shēng, xī suǒ cì jīn dān zhī fāng, xìn ér yǒu zhēng, ruò àn jié dù fèng fǎ jiè, ěr nǎi kě bèi yòng zhī yān. ruò yù shā hóng fēi, xuán zhū jiǔ zhuàn, pōu liù èr ér liú jīng duó rì, tàn shuāng xuě ér yuè guāng fēng juǎn, pái huái dān xiá, fèi téng lóng hǔ, tóu qiān xī ér huáng jīn kè chéng, dāo guī rù hóu ér diāo qì lì fǎn. ěr nǎi jià shén qiú yǐ shàng shēng, chěng yún chē yǐ shè yuǎn, dāng yàn cǐ fāng zhī shén, jiāng míng xiǎo chén zhī bù wàng yǐ." nǎi yǐ xiǎo dān fāng yǔ dì, ér chēng jí, gù fēi dà dān fāng yě. qí yè, wǔ dì mèng yǔ shǎo jūn jù shàng sōng gāo shàng, bàn dào yǒu xiù yī shǐ zhě chéng lóng chí jié cóng yún zhōng shàng xià, yán:" tài yī qǐng shǎo jūn." wǔ dì jué, jí qiǎn shǐ zhě wèn shǎo jūn xiāo xī, qiě gào jìn chén yuē:" rú zhèn mèng, shǎo jūn jiāng shě zhèn qù yǐ!" míng rì shǎo jūn lín bìng kùn, wǔ dì zì wǎng shì, bìng shǐ zuǒ yòu rén shòu qí fāng shū, wèi jìng ér shǎo jūn jué, wǔ dì liú tì yuē:" shǎo jūn bù sǐ yě, gù zuò cǐ ér qù." jì liǎn zhī, hū shī qí suǒ zài, zhōng biǎo yī dài bù jiě, rú chán tuì yě. yú shì wèi bìn qí yī wù, bǎi yú rì, xíng rén yǒu jiàn shǎo jūn zài hé dōng pú bǎn shì zhě, chéng qīng luó, dì wén zhī, shǐ fā qí guān, guān zhōng wú suǒ fù yǒu, dīng yì bù tuō, wéi yú lǚ zài ěr. wǔ dì shū gài ào hèn qiú shǎo jūn zhī bù qín yě. míng nián bǎi liáng tái huǒ shāo, shī zhū mì shū miào wén yě.
李少君,字云翼,齐国临淄人也。少好道,入泰山采药,修绝谷遁世全身之术,道未成而疾,困于山林中。遇安期先生经过,见少君,少君叩头乞活,安期愍其有至心,而被病当死,乃以神楼散一匕与服之,即起。少君于是求随安期,奉给奴役使任,师事之。安期将少君东至赤城,南至罗浮,北至大垣,西游玉门,周流五岳,观看江山,如此数十年。安期一旦语之:“我被玄洲召,即日当去,汝未应随我至彼,今当相舍去也。复六百年,当迎汝于此。”因授神丹炉火、飞雪之方、誓约口诀,毕。须臾,有乘龙虎导引数百人迎安期,安期乘羽车而升天也。少君于是还,斋戒卖于市,商佑六国,或时为吏,或作师医治病,或时煦赁,易姓改名,游行处所,莫知其有道。逮汉武帝之时,闻帝招募方士,特敬道术,而先贫不办合大药,喟然长叹语弟子曰:“老将至矣,死将近矣,而财不足用,躬耕力作,商佑求钱,必不致办合药,又吾亦羸拙于斯事也。闻天子好道,请欲见之,求为合丹,可得恣意,无求不得,天子中成者成之,不中教者便舍去。吾在世上已五百余年,而不为一权者,必不免于虫蚁之粮矣。”乃以方上武帝,言:“臣能凝汞成白银,飞丹砂成黄金,金成服之,白日升天,神仙无穷,身生朱阳之羽,体备圆光之翼,竦则凌天,伏入无间;控飞龙而八遐已遍,驾白鸿而九陔立周。(宝盖具)海之枣大如瓜,钟山之李大如瓶,臣已食之,逮先师安期先生授臣口诀,是以保黄物之可成也。”于是引见,甚尊敬之,赐遗无数,为立屋地。武帝自谓必能使我度世者。少君尝从武安侯饮酒,坐中有老人,年九十余,少君言与其祖父游射处,老人为小儿时,从其祖父,识有此人,一座尽惊。少君见武帝有故铜器,少君望而识之曰:“昔齐桓公尝陈此器于栢寝。”帝按其刻,果齐桓公器,乃知少君数百岁人也。然视之常时年五十许人,面色甚好,肌肤悦泽,尤有光华,眉目口齿,似十五童子,诸侯王(上臾下贝)人闻能令其人不死,老更少壮,馈遗之金钱无限,乃密作神丹,丹成未服,又就帝求五帝六甲左右灵飞之书,凡十二事。帝以元封四年七月,以书授少君,到元封六年九月,少君称疾,上表云:“陛下思心玄妙,志甄长生,于是招访道术,无远不至,精诚感神,天神斯降,自非宿命所适,孰能偕合?然丹方禁重,宜绝臭腥,汯养物仁,克仙蠢动。而陛下不能绝奢侈,远声色,杀伐不止,喜怒不除,万里有不归之鬼,市朝有流血之刑。神丹大道,未可得成。而臣疾与年偕,今者虚瘵,又不获躬亲,斋戒预睹彭祖丹砂之变,于此邈矣。先师安期先生,昔所赐金丹之方,信而有徵,若按节度奉法戒,尔乃可备用之焉。若郁砂虹飞,玄朱九转,剖六二而流精夺日,探霜雪而月光风卷,徘徊丹霞,沸腾龙虎,投铅锡而黄金克成,刀圭入喉而凋气立反。尔乃驾神虬以上升,骋云车以涉远,当騐此方之神,将明小臣之不妄矣。”乃以小丹方与帝,而称疾,固非大丹方也。其夜,武帝梦与少君俱上嵩高上,半道有绣衣使者乘龙持节从云中上下,言:“太一请少君。”武帝觉,即遣使者问少君消息,且告近臣曰:“如朕梦,少君将舍朕去矣!”明日少君临病困,武帝自往视,并使左右人受其方书,未竟而少君绝,武帝流涕曰:“少君不死也,故作此而去。”既敛之,忽失其所在,中表衣带不解,如蝉蜕也。于是为殡其衣物,百余日,行人有见少君在河东蒲坂市者,乘青骡,帝闻之,使发其棺,棺中无所复有,钉亦不脱,唯余履在耳。武帝殊盖懊恨求少君之不勤也。明年栢梁台火烧,失诸秘书妙文也。
chū, shǎo jūn yǔ yì láng dǒng zhòng xiāng qīn, jiàn zhòng sù yǒu gù jí, tǐ kū qì shǎo, nǎi yǔ qí chéng yào èr jì, bìng qí fāng yī piān, yòng wù sì zhī cǎo, hòu tǔ zhī, jīng gěn shòu chén fáng, xiān yǒu zhī gēn, bǎi huì huá tǐ, lóng xián zhī cǎo, hài yuè shàng xún, hé jiān tóng dǐng, tóng nán tóng nǚ, fú jǐn yī jì, shēn tǐ biàn qīng, fú jǐn sān jì, chǐ luò gēng shēng, fú jǐn wǔ jì, mìng bù fù qīng. zhòng wéi rén gāng zhí, bó xué wǔ jīng, rán bù dá dào shù, cháng xiào rén fú yào xué dào, shù shàng shū jiàn wǔ dì, yǐ wéi rén shēng yǒu mìng, shuāi lǎo yǒu cháng, fēi dào shù suǒ néng yán yì, suī jiàn qí yǒu yì, yǐ wéi tiān xìng, fēi shù suǒ zhì, dé qí yào jìng bù fú, yòu bù jiě cóng wèn qí fāng, wèi cáng qù zhī ér yǐ. shǎo jūn qù hòu shù yuè, zhòng bìng shén yǐ. yòu wǔ dì shù dào qí mèng, hèn xī zhī, zhòng nǎi yì suǒ de shǎo jūn yào, shì qǔ fú zhī, wèi bàn, néng xíng, shēn tǐ qīng zhuàng, suǒ kǔ le yù, yào jǐn, qì lì rú sān shí shí, nǎi gèng xìn shì jiān yǒu bù sǐ zhī dào, jí yǐ qù guān, xíng qiú dào shì, wèn yǐ fāng yì, xī bù néng xiǎo. rán bái fà jiē hái hēi, xíng róng shén shèng, hòu bā shí yú nǎi sǐ, lín sǐ wèi zǐ dào shēng yuē:" wǒ dé shǎo jūn shén fāng, wǒ bù xìn shì, huái hèn huáng quán, rǔ hòu kě xíng qiú shù rén wèn, jiě zhī zhě, ruò zhǎng fú cǐ yào, bì dù shì yě." dào shēng gǎn fù yí yán, suì bù kěn shì, zhōu xuán tiān xià, qiú jiě cǐ fāng. dào jiāng xià yù bó zé xiān shēng, xiān shēng yuē:" cǐ nǎi fēi shén dān jīn yù yě, kě shǐ rén de shù bǎi nián ér yǐ ěr." nǎi jù wèi shuō jiě qí fāng yì, suǒ yòng wù zhēn míng. dào shēng hé yào, fú zhī, dé shòu sān bǎi qī shí suì, rù jī tóu shān zhōng, bù zhī jìng dé dào bù. tóng shí zhuō yuán chéng zhāng zi rén wú shì ěr cài zi shèng wèi zhòng míng zhāng yuán dá fú zhī, huò dé sān bǎi suì, huò dé wǔ bǎi suì, jiē zhì sǐ bù bìng, bù yǔ, miàn bù zhòu lǐ, chǐ bù là, fā bù bái, fáng wū bù fèi. cǐ gài shǎo jūn fán bì fāng ěr, yóu shǐ rén rú cǐ, kuàng qí shàng fāng xié? shǎo jūn dāng qù shí, mì yǐ liù jiǎ zuǒ yòu líng fēi shù shí èr shì chuán dōng guō yán, yǐ shén dān fēi xuán zhī fāng shòu shǎo jūn xiāng lǐ rén kuǎi zi shùn zhě, cǐ èr rén hòu xué dào, bìng dé xiān. shǎo jūn yòu shòu zi xùn kūn lún shén zhōu zhēn xíng yě.
初,少君与议郎董仲相亲,见仲宿有固疾,体枯气少,乃与其成药二剂,并其方一篇,用戊巳之草,后土脂,精艮兽沉肪,先莠之根,百卉华体,龙衔之草,亥月上旬,合煎铜鼎,童男童女,服尽一剂,身体便轻,服尽三剂,齿落更生,服尽五剂,命不复倾。仲为人刚直,博学五经,然不达道术,常笑人服药学道,数上书谏武帝,以为人生有命,衰老有常,非道术所能延益,虽见其有异,以为天性,非术所致,得其药竟不服,又不解从问其方,为藏去之而已。少君去后数月,仲并甚矣。又武帝数道其梦,恨惜之,仲乃忆所得少君药,试取服之,未半,能行,身体轻壮,所苦了愈,药尽,气力如三十时,乃更信世间有不死之道,即以去官,行求道士,问以方意,悉不能晓。然白发皆还黑,形容甚盛,后八十余乃死,临死谓子道生曰:“我得少君神方,我不信事,怀恨黄泉,汝后可行求术人问,解之者,若长服此药,必度世也。”道生感父遗言,遂不肯仕,周旋天下,求解此方。到江夏遇博泽先生,先生曰:“此乃非神丹金玉也,可使人得数百年而已耳。”乃具为说解其方意,所用物真名。道生合药,服之,得寿三百七十岁,入鸡头山中,不知竟得道不。同时卓元成、张子仁、吴士耳、蔡子盛、魏仲明、张元达服之,或得三百岁,或得五百岁,皆至死不病,不伛,面不皱理,齿不落,发不白,房屋不废。此盖少君凡弊方耳,尤使人如此,况其上方邪?少君当去时,密以六甲左右灵飞术十二事传东郭延,以神丹飞玄之方授少君乡里人蒯子顺者,此二人后学道,并得仙。少君又授子训昆仑神州贞形也。
wáng zhēn
王真
wáng zhēn, zì shū jiān, shàng dǎng rén yě. shǎo wèi jùn lì, nián qī shí, nǎi hǎo dào, xún jiàn xiān jīng zá yán, shuō jiāo jiān rén zhě, zhōu xuān wáng shí jiāo jiān cǎi xīn zhī rén yě, cǎi xīn ér xíng gē yuē:" jīn jīn jīn, rù tiān mén, hū zhǎng jīng, xī xuán quán, míng tiān gǔ, yǎng ní wán." shí rén mò néng zhī, wéi zhù xià shǐ yuē:" cǐ shì huó guó zhōng rén, qí yǔ mì yǐ, qí rén nǎi gǔ zhī yú fù yě. hé yǐ zhī zhī? bā bǎi suì rén, mù tóng zhèng fāng qiān suì rén, mù lǐ cóng. cǎi xīn zhě nǎi qiān suì zhī rén yě." zhēn dú cǐ shū ér bù jiě qí zhǐ, zhú sōu wèn zhū suǒ zài dào shì, jīng nián, ér yù yǒu jiě qí zhǐ zhě yǔ zhēn yuē:" cǐ jìn qiǎn zhī shù yě, wèi kě zhù nián fǎn bái ér yǐ." nǎi yǔ jué yún:" jīn jīn jīn zhě, héng cún fèi qì rù ní wán zhōng, xú xú yǐ rào shēn, shēn cháng guāng zé xī xuán quán zhě, shù qí kǒu yè ér fú zhī, shǐ rén bù lǎo, xíng zhī qī rì yǒu xiào míng tiān gǔ zhě, cháo qǐ cháng kòu chǐ sān shí liù xià, shǐ shēn shén ān, yòu yè héng cún chì qì, cóng tiān mén rù zhōu shēn nèi wài, zài nǎo zhōng biàn wéi huǒ, yǐ fán shēn, shēn yǔ huǒ tóng guāng, rú cǐ cún zhī, yì míng yuē liàn xíng ní wán, nǎo yě tiān mén, kǒu yě, xí bì qì ér tūn zhī, míng yuē tāi xī xí shù shé xià quán ér yàn zhī, míng yuē tāi shí. xíng zhī wù xiū." zhēn shòu jué, shī xíng tāi xī tāi shí liàn xíng zhī fāng, shén yǒu yàn duàn. gòu èr bǎi yú nián, ròu sè guāng měi, xú xíng jí mǎ, lì jiān shù rén, zì tàn yuē:" wǒ xíng cǐ shù wéi kě bù sǐ, qǐ jí shén dān jīn yù zhī fāng xié?" nǎi shī shì kuǎi zi xùn, zi xùn shòu qí zhǒu hòu fāng yě. wèi wǔ dì wén zhī, hū yǔ xiāng jiàn, jiàn zhēn nián kě sān shí xǔ, yì xián qí xū zhà, dìng xiào qí xiāng lǐ, jiě yì kǒu tóng cí, duō yǒu shào xiǎo jiàn zhēn zhě, nǎi xìn qí yǒu dào, shén jìng zhòng zhī. qiè mèng jié shī shì zhēn shí shù nián, zhēn yǐ zhēng dān xiǎo ěr fǎ shòu mèng jié, de dù shì. xiāng lǐ jì zhēn yǐ sì bǎi suì. hòu yī rì jiāng sān shǎo qiè dēng nǚ jǐ shān, yǔ dì zǐ yán:" hé dān qù." qù suì bù fù huán. zhēn rì xíng sān bǎi lǐ, mèng jié néng hé zǎo hé yǐ bù shí, zhì shí nián, yòu néng bì qì bù xī, shēn bù dòng yáo, ruò sǐ rén, kě zhì bǎi rì bàn suì, yì yǒu jiā shì, cǐ fǎ shì zhēn suǒ xí jiāo jiān rén zhī fǎ yě, mèng jié wéi rén zhì jǐn, bù wàng yán, wèi wǔ dì wèi lì máo shè, shǐ lìng zhū fāng shì. jìn huì huái zhī jì rén, gù yǒu jiàn mèng jié zài cháng ān shì zhōng zhě, wèi wǔ dì shí yì shàn zhāo qiú fāng shù, dào shì jiē xū xīn dài zhī, dàn zhū dé dào zhě, mò kěn gào zhī yǐ yào yán ěr.
王真,字叔坚,上党人也。少为郡吏,年七十,乃好道,寻见仙经杂言,说郊间人者,周宣王时郊间采薪之人也,采薪而行歌曰:“巾金巾,入天门,呼长精,噏玄泉,鸣天鼓,养泥丸。”时人莫能知,唯柱下史曰:“此是活国中人,其语秘矣,其人乃古之渔父也。何以知之?八百岁人,目瞳正方;千岁人,目理从。采薪者乃千岁之人也。”真读此书而不解其旨,逐搜问诸所在道士,经年,而遇有解其旨者语真曰:“此近浅之术也,为可驻年反白而已。”乃语诀云:“巾金巾者,恒存肺炁入泥丸中,徐徐以绕身,身常光泽;噏玄泉者,漱其口液而服之,使人不老,行之七日有效;鸣天鼓者,朝起常叩齿三十六下,使身神安,又夜恒存赤气,从天门入周身内外,在脑中变为火,以燔身,身与火同光,如此存之,亦名曰炼形;泥丸,脑也;天门,口也,习闭炁而吞之,名曰胎息;习漱舌下泉而咽之,名曰胎食。行之勿休。”真受诀,施行胎息胎食炼形之方,甚有验断。够二百余年,肉色光美,徐行及马,力兼数人,自叹曰:“我行此术唯可不死,岂及神丹金玉之方邪?”乃师事蒯子训,子训授其肘后方也。魏武帝闻之,呼与相见,见真年可三十许,意嫌其虚诈,定校其乡里,解异口同辞,多有少小见真者,乃信其有道,甚敬重之。郄孟节师事真十数年,真以蒸丹小饵法授孟节,得度世。乡里计真已四百岁。后一日将三少妾登女几山,语弟子言:“合丹去。”去遂不复还。真日行三百里,孟节能合枣核以不食,至十年,又能闭炁不息,身不动摇,若死人,可至百日半岁,亦有家室,此法是真所习郊间人之法也,孟节为人质谨,不妄言,魏武帝为立茅舍,使令诸方士。晋惠怀之际人,故有见孟节在长安市中者,魏武帝时亦善招求方术,道士皆虚心待之,但诸得道者,莫肯告之以要言耳。
chén zhǎng
陈长
chén zhǎng zhě, zài zhù yǔ shān liù bǎi nián, měi sì shí shè jì, yì bù yǐn shí, yì wú suǒ xiū, rén yǒu bìng zhě, yǔ jì shuǐ yǐn zhī, jiē yù yě.
陈长者,在苎屿山六百年,每四时设祭,亦不饮食,亦无所修,人有病者,与祭水饮之,皆愈也。
liú gāng
刘纲
liú gāng zhě, shàng yú xiàn lìng yě. yǔ qī fán fū rén jù dé dào shù, èr rén jù zuò lín shàng, gāng zuò huǒ shāo wū, cóng dōng biān qǐ, fū rén zuò yǔ, cóng xī biān shàng, huǒ miè.
刘纲者,上虞县令也。与妻樊夫人俱得道术,二人俱坐林上,纲作火烧屋,从东边起,夫人作雨,从西边上,火灭。
fán fū rén
樊夫人
fán fū rén zhě, liú gāng zhī qī yě. gāng zì bó luán, shì wèi shàng yú lìng, yì yǒu dào shù, néng xí zhào guǐ shén, jìn zhì biàn huà zhī dào, yì qián xiū mì zhèng, rén mò néng zhī. wèi lǐ shàng qīng jìng jiǎn yì, ér zhèng lìng xuān xíng, mín shòu qí huì, wú hàn hàn piào diàn zhī hài, wú yì dú zhì bào zhī shāng, suì suì dà fēng, yuǎn jìn suǒ yǎng. xiá rì yǔ fū rén jiào qí shù yòng, jù zuò táng shàng, gāng zuò huǒ shāo kè duì shě, cóng dōng ér qǐ, fū rén jìn zhī, huǒ jí biàn miè. tíng zhōng liǎng zhū táo, fū qī gè zhòu yī zhū, shǐ zhī xiāng dòu jī, liáng jiǔ, gāng suǒ zhòu zhě bù shèng. shù zǒu chū yú lí wài, gāng tuò pán zhōng, jí chéng jì yú, fū rén tuò pán zhōng, chéng tǎ, shí qí yú. gāng yǔ fū rén rù sì míng shān, lù zhí hǔ, yǐ miàn xiàng dì, bù gǎn yǎng shì, fū rén yǐ shéng fù hǔ qiān guī, xì yú chuáng jiǎo xià. gāng měi gòng shì shù, shì shì bù shèng. jiāng shēng tiān, xiàn tīng cè xiān yǒu dà zào jiá shù, gāng shēng shù shù zhàng, fāng néng fēi jǔ, fū rén jí píng zuò chuáng shàng, rǎn rǎn rú yún qì zhī jǔ, tóng shēng tiān ér qù yǐ.
樊夫人者,刘纲之妻也。纲字伯鸾,仕为上虞令,亦有道术,能檄召鬼神,禁制变化之道,亦潜修密证,人莫能知。为理尚清净简易,而政令宣行,民受其惠,无旱暵漂垫之害,无疫毒鸷暴之伤,岁岁大丰,远近所仰。暇日与夫人较其术用,俱坐堂上,纲作火烧客碓舍,从东而起,夫人禁之,火即便灭。庭中两株桃,夫妻各咒一株,使之相斗击,良久,纲所咒者不胜。数走出于篱外,纲唾盘中,即成鲫鱼,夫人唾盘中,成獭,食其鱼。纲与夫人入四明山,路值虎,以面向地,不敢仰视,夫人以绳缚虎牵归,系于床脚下。纲每共试术,事事不胜。将升天,县厅侧先有大皂荚树,纲升树数丈,方能飞举,夫人即平坐床上,冉冉如云炁之举,同升天而去矣。
dōng líng shèng mǔ
东陵圣母
dōng líng shèng mǔ zhě, guǎng líng hǎi líng rén yě. shì dù shì, shī shì liú gāng xué dào, néng yì xíng biàn huà, yǐn xiǎn wú fāng. dù bù xìn dào, cháng huì nù zhī. shèng mǔ huò xíng lǐ jí jiù rén, huò yǒu suǒ zhī yì, dù huì zhī yù shén, gào guān sòng zhī, yún shèng mǔ jiān yāo, bù lǐ jiā wù. guān shōu shèng mǔ fù yù, qǐng zhī, yǐ cóng yù chuāng zhōng fēi qù, zhòng wàng jiàn zhī, zhuǎn gāo rù yún zhōng, liú suǒ zhe lǚ yī liǎng zài chuāng xià, zì cǐ shēng tiān, yuǎn jìn lì miào cí zhī, mín suǒ fèng shì, dǎo qí lì xiào. cháng yǒu yī qīng niǎo zài jì suǒ, rén yǒu shī wù zhě, qǐ wèn suǒ zài, qīng niǎo jí jí dào wù rén zhī shàng, lù bù shí yí. suì yuè shāo jiǔ, yì bù fù ěr. zhì jīn hǎi líng hǎi zhōng, bù dé wèi jiān dào zhī shì, dà zhě jí fēng bō méi nì hǔ láng shā zhī, xiǎo zhě jí bìng shāng yě.
东陵圣母者,广陵海陵人也。适杜氏,师事刘纲学道,能易形变化,隐显无方。杜不信道,常恚怒之。圣母或行理疾救人,或有所之诣,杜恚之愈甚,告官讼之,云圣母奸妖,不理家务。官收圣母付狱,顷之,已从狱窗中飞去,众望见之,转高入云中,留所著履一緉在窗下,自此升天,远近立庙祠之,民所奉事,祷祈立效。常有一青鸟在祭所,人有失物者,乞问所在,青鸟即集盗物人之上,路不拾遗。岁月稍久,亦不复尔。至今海陵海中,不得为奸盗之事,大者即风波没溺、虎狼杀之,小者即病伤也。
kǒng yuán
孔元
kǒng yuán zhě, cháng fú sōng zhī fú líng sōng shí, nián gèng shào zhuàng, yǐ yī bǎi qī shí yú suì. rén huò yǐn jiǔ, qǐng yuán zuò jiǔ lìng, yuán nǎi yǐ zhàng zhù dì dào lì, tóu xiàng xià, chí jiǔ dào yǐn, rén bù néng wéi zhī yě. nǎi yú shuǐ biān záo àn zuò yī xué, fāng zhàng yú, zhǐ qí jiān, duàn gǔ huò yī yuè liǎng yuè ér chū. hòu rù xī huá yuè dé dào yě.
孔元者,常服松脂茯苓松实,年更少壮,已一百七十余岁。人或饮酒,请元作酒令,元乃以杖柱地倒立,头向下,持酒倒饮,人不能为之也。乃于水边凿岸作一穴,方丈余,止其间,断谷或一月两月而出。后入西华岳得道也。
wáng liè
王烈
wáng liè, zì cháng xiū, hán dān rén. cháng fú huáng jīng bìng liàn qiān, nián èr bǎi sān shí bā suì, yǒu shǎo róng, dēng shān rú fēi. shǎo wèi shū shēng, jī shū yè yǔ zhī yóu, liè rù tài háng shān, wén shān liè shēng, wǎng shì zhī, shān duàn shù bǎi zhàng, yǒu qīng ní chū rú suǐ, qǔ tuán zhī, xū yú chéng shí, rú rè là zhī zhuàng, shí zhī wèi rú jīng mǐ, xiān jīng yún: shén xiān wǔ bǎi suì, zhé yī kāi, qí zhōng yǒu suǐ, dé fú zhī zhě, yǔ tiān dì qí bì.
王烈,字长休,邯郸人。常服黄精并炼铅,年二百三十八岁,有少容,登山如飞。少为书生,嵇叔夜与之游,烈入太行山,闻山裂声,往视之,山断数百丈,有青泥出如髓,取抟之,须臾成石,如热腊之状,食之味如粳米,仙经云:神仙五百岁,辄一开,其中有髓,得服之者,与天地齐毕。
shè zhèng
涉正
shè zhèng, zì xuán zhēn, bā dōng rén. shuō qín wáng shí shì rú mù qián, cháng bì mù, xíng yì bù kāi, dì zǐ shù shí nián mò jiàn qí kāi mù zhě, yǒu yī dì zǐ gù qǐng kāi zhī, zhèng nǎi wèi kāi mù, yǒu shēng rú pī lì, guāng rú diàn, dì zǐ jiē fú dì. lǐ bā bǎi hū wèi sì bǎi suì xiǎo ér yě.
涉正,字玄真,巴东人。说秦王时事如目前,常闭目,行亦不开,弟子数十年莫见其开目者,有一弟子固请开之,正乃为开目,有声如霹雳,光如电,弟子皆匐地。李八百呼为四百岁小儿也。
jiāo xiān
焦先
jiāo xiān, zì xiào rán, hé dōng rén yě. hàn mò guān zhōng luàn, xiān shī jiā shǔ, dú cuàn yú hé zhǔ jiān, shí cǎo yǐn shuǐ, wú yī lǚ. shí tài yáng zhǎng zhū nán wàng jiàn zhī, wèi zhī wáng shì, yù qiǎn chuán bǔ qǔ, tóng jùn hóu wǔ yáng yǔ xiàn" cǐ kuáng chī rén ěr", suì zhù qí jí, gěi lǐn rì wǔ shēng, rén jiē qīng yì zhī, rán qí xíng bù jiàn xié jìng, bì xún qiān mò, jí qí qiǎng shí, bù qǔ dà suì, jī bù gǒu shí, hán bù gǒu yī, měi chū, jiàn fù rén zé yǐn yì, xū zhì nǎi chū, zì zuò yī zhǎo niú lú, jìng sǎo qí zhōng, yíng mù wèi chuáng, ér cǎo rù qí shàng, zhì tiān hán shí, gòu huǒ yǐ zì zhì, shēn yín dú yǔ. tài hé qīng lóng zhōng, cháng chí yī zhàng nán dù, hé shuǐ fàn zhǎng zhé dú yún wèi kě yě, yóu shì rén pō yí bù kuáng, suǒ yán duō yàn qiān, wèi zhī yǐn zhě yě. nián bā shí jiǔ zhōng.
焦先,字孝然,河东人也。汉末关中乱,先失家属,独窜于河渚间,食草饮水,无衣履。时太阳长朱南望见之,谓之亡士,欲遣船捕取,同郡侯武阳语县“此狂痴人耳”,遂注其籍,给廪日五升,人皆轻易之,然其行不践邪迳,必循阡陌,及其抢拾,不取大穗,饥不苟食,寒不苟衣,每出,见妇人则隐翳,须至乃出,自作一爪牛庐,净扫其中,营木为床,而草褥其上,至天寒时,搆火以自炙,呻吟独语。太和青龙中,尝持一杖南渡,河水泛涨輙独云未可也,由是人颇疑不狂,所言多验佥,谓之隐者也。年八十九终。
sūn dēng
孙登
sūn dēng, zì gōng hé, jí jùn rén. wú jiā shǔ, yú jùn běi shān wèi tǔ kēng jū zhī, hǎo dú yì, fǔ yī xián qín, xìng wú huì nù. rén huò tóu zhū shuǐ zhōng, yù guān qí nù, dēng jì chū, biàn dà xiào. cháng zhù yí yáng shān, yǒu zuò tàn rén jiàn zhī, zhī fēi cháng rén, yǔ yǔ, dēng bù yīng. wén dì wén zhī, shǐ ruǎn jí wǎng guān, jì jiàn yǔ yǔ, yì bù yīng. jī kāng cóng zhī yóu sān nián, wèn qí suǒ tú, zhōng bù dá, kāng jiāng bié, wèi yuē:" xiān shēng jìng wú yán hū?" dēng nǎi yuē:" zi shí huǒ hū? shēng ér yǒu guāng, ér bù yòng qí guāng, guǒ zài yú yòng guāng? rén shēng ér yǒu cái, ér bù yòng qí cái, guǒ zài yú yòng cái? gù yòng guāng zài hu dé xīn, suǒ yǐ bǎo qí tǐ yòng cái zài hu shí zhēn, suǒ yǐ quán qí shēng. jīn zi cái duō shí guǎ, nán hū miǎn yú jīn zhī shì yǐ! zi wú qiú hū?" kāng bù néng yòng. hòu zuò yōu fèn shī yuē: xī cán liǔ xià, jīn kuì sūn dēng. jìng mò zhī qí suǒ zhōng.
孙登,字公和,汲郡人。无家属,于郡北山为土坑居之,好读易,抚一弦琴,性无恚怒。人或投诸水中,欲观其怒,登既出,便大笑。尝住宜阳山,有作炭人见之,知非常人,与语,登不应。文帝闻之,使阮籍往观,既见与语,亦不应。嵇康从之游三年,问其所图,终不答,康将别,谓曰:“先生竟无言乎?”登乃曰:“子识火乎?生而有光,而不用其光,果在于用光?人生而有才,而不用其才,果在于用才?故用光在乎得薪,所以保其体;用才在乎识贞,所以全其生。今子才多识寡,难乎免于今之世矣!子无求乎?”康不能用。后作幽愤诗曰:昔惭柳下,今愧孙登。竟莫知其所终。