strong shī qīng mù xué shì shí yīng xióng xìn chì xīn fān rén zuò fān zhèn strong
施青目学士识英雄 信赤心番人作藩镇
cí yuē:
词曰:
yīng xióng zāo huò shēn jǐ yǔn, xìng yù cái rén, liú dé qí rén, hǎo zuò tā nián dìng luàn rén.
英雄遭祸身几殒,幸遇才人,留得奇人,好作他年定乱人。
qiǎo yán néng dòng jūn wáng tīng, qīng xìn jiān chén, wù qiǎn fān chén, yǎn jiàn jiāng lái dà bù chén.
巧言能动君王听,轻信奸臣,误遣藩臣,眼见将来大不臣。
diào jì" cǎi sāng zǐ"
调寄“采桑子”
gǔ lái lì hóng gōng dà yè, xiǎng gāo jué hòu lù de yīng xióng háo jié, wǎng wǎng shǐ kùn zhōng hēng, xiān wēi hòu xiǎn. suǒ wèi tiān jiàng jiàng dà rèn, bì xiān fú luàn qí suǒ wéi. bù dàn dà cái cháng qū yú xiǎo yòng, shèn zhì wú duān lí zhòng huò, xiǎn xiē bǎ xìng mìng duàn sòng le, nà shí què jué chù féng shēng, yù zhe yǒu yǎn lì yǒu yì sī de rén, chū lì xiāng jiù, dé yǐ wú yàng. rán hòu jiàn jiàn shí lái yùn zhuàn, jiàn gōng lì yè, jiā guān jìn jué. tiān xià hòu shì, wú bù zàn tā de gōng gāo yī dài, xiàn tā de wèi jí rén chén. nǎ zhī quán kuī le xī rì jiù tā de zhè wèi jūn zǐ, néng shí rén, néng ài rén cái, néng wéi guó liú dé nà yīng xióng háo jié, wèi cháo tíng fú wēi dìng luàn. ruò bǐ xiǎo rén, biàn shǐ ér hù xiāng yī tuō, hòu zé hù xiāng jì jí, shǐ ér yǎng yōng chù jū, hòu zé zòng hǔ fàng yīng. zhǐ gù qiǎo yán huò zhǔ, lì jǐ hài rén, nà gù guó jiā hòu huàn, zhēn kě tòng kě hèn yě. huà shuō lǐ bái bèi gāo lì shì jìn chán, yǐ zhì yáng fēi chēn guài, yīn cǐ xuán zōng bù fù zhào tā dào nèi diàn gòng fèng. lǐ bái jiàn jī, jí shàng shū qǐ xiū. xuán zōng yuán jí ài qí cái, wēn zhǐ wèi liú, bù zhǔn xiū zhì. lǐ bái nǎi yì zì fàng zòng yú jiǔ, yǐ bì xián yuàn, qí jiǔ yǒu zì hè zhī zhāng yǐ wài, yòu yǒu rǔ yáng wáng jìn zuǒ xiāng lǐ kuò zhī yǐ jí cuī zōng zhī sū jìn zhāng xù jiāo suì zhū rén, dōu hǎo jiǔ háo yǐn, lǐ bái shí cháng tóng tā men wǎng lái yǐn jiǔ. dù gōng bù cháng zuò yǐn zhōng bā xiān gē yún:
古来立鸿功大业,享高爵厚禄的英雄豪杰,往往始困终亨,先危后显。所谓天将降大任,必先拂乱其所为。不但大才常屈于小用,甚至无端罹重祸,险些把性命断送了,那时却绝处逢生,遇著有眼力、有意思的人,出力相救,得以无恙。然后渐渐时来运转,建功立业,加官进爵。天下后世,无不赞他的功高一代,羡他的位极人臣。那知全亏了昔日救他的这位君子,能识人,能爱人才,能为国留得那英雄豪杰,为朝廷扶危定乱。若彼小人,便始而互相依托,后则互相忌嫉,始而养痈畜疽,后则纵虎放鹰。只顾巧言惑主,利己害人,那顾国家后患,真可痛可恨也。话说李白被高力士进谗,以致杨妃嗔怪,因此玄宗不复召他到内殿供奉。李白见机,即上疏乞休。玄宗原极爱其才,温旨慰留,不准休致。李白乃益自放纵于酒,以避嫌怨,其酒友自贺知章以外,又有汝阳王琎、左相李适之以及崔宗之、苏晋、张旭、焦遂诸人,都好酒豪饮,李白时常同他们往来饮酒。杜工部尝作饮中八仙歌云:
zhī zhāng qí mǎ shì chéng chuán, yǎn guāng luò jǐng shuǐ dǐ mián. rǔ yáng sān dòu shǐ cháo tiān, dào féng qū chē kǒu liú xián, hèn bù qiǎn fēng xiàng jiǔ quán. zuǒ xiāng rì xìng fèi wàn cán, yǐn rú zhǎng jīng xī bǎi chuān, xián bēi lè shèng chēng jìn xián. zōng zhī xiāo sǎ měi shào nián, jǔ shāng bái yǎn wàng qīng tiān, jiǎo rú yù shù lín fēng qián. sū jìn cháng zhāi xiù fó qián, zuì zhōng wǎng wǎng shòu táo chán. lǐ bái dǒu jiǔ shī bǎi piān, cháng ān shì shàng jiǔ jiā mián tiān zǐ hū lái bù shàng chuán, zì chēng chén shì jiǔ zhōng xiān. zhāng xù sān bēi cǎo shèng chuán, tuō mào lù dǐng wáng gōng qián, huī háo luò zhǐ rú yún yān. jiāo suì wǔ dǒu fāng zhuō rán, gāo tán xióng biàn jīng sì yán.
知章骑马似乘船,眼光落井水底眠。汝阳三斗始朝天,道逢曲车口流涎,恨不遣封向酒泉。左相日兴费万残,饮如长鲸吸百川,衔杯乐圣称进贤。宗之潇洒美少年,举觞白眼望青天,皎如玉树临风前。苏晋长斋绣佛前,醉中往往受逃禅。李白斗酒诗百篇,长安市上酒家眠;天子呼来不上船,自称臣是酒中仙。张旭三杯草圣传,脱帽露顶王公前,挥毫落纸如云烟。焦遂五斗方卓然,高谈雄辩惊四筵。
lǐ bái rì zhú yǔ zhè jǐ gè jiǔ yǒu yǐn jiǔ yín shī, bù jué yòu zài jīng shī hùn guò le jǐ shí. yī rì jiǔ hòu, ǒu yù ān lù shān yú cháo mén wài, ān lù shān qī tā shì zuì rén, yán yǔ xì xuè, wèi miǎn táng tū. lǐ bái chéng zhe jiǔ xìng, bǎ lù shān yī chǎng tòng mà, lù shān shí fēn fèn nù, wú nài tā shì tiān zǐ ài zhòng zhī rén, nán yǐ jiā hài, zhǐ de hán rěn. lǐ bái zì liào wèi nǚ zǐ xiǎo rén bèi suǒ jì, ruò bù zǎo zǎo bà guān guī qù, bì yǒu hòu huò. yòu jiàn yáng guó zhōng lǐ lín fǔ děng, gè zì jié dǎng nòng quán, gǔ huò jūn xīn, zhèng shì rì huài. shēn fēi jiàn guān, shì bù néng zhí yán kuāng jiù, hé qǔ hū bèi wèi cháo duān, yīn kěn kěn qiē qiē de shàng le yí gè cí guān qǐ guī zhī shū. xuán zōng zhī qí qù zhì yǐ jué, zhào zhì yù qián, miàn yù dào:" qīng bì yù shě zhèn ér qù, wèi biàn qiǎng liú, xǔ qīng zàn huí tián lǐ. dàn qīng cǎo zhào píng fān, yǒu gōng yǔ guó, qǐ kě kōng guī? rán zhèn zhī qīng gāo yǎ, bì wú suǒ xū qiú, qīng suǒ bù kě yī rì quē zhě, wéi dú jiǔ ěr." suì yù bǐ qīn xiě chì shū yī dào yǐ cì zhī qí chì lüè yún:
李白日逐与这几个酒友饮酒吟诗,不觉又在京师混过了几时。一日酒后,偶遇安禄山于朝门外,安禄山欺他是醉人,言语戏谑,未免唐突。李白乘着酒兴,把禄山一场痛骂,禄山十分忿怒,无奈他是天子爱重之人,难以加害,只得含忍。李白自料为女子小人辈所忌,若不早早罢官归去,必有后祸。又见杨国忠、李林甫等,各自结党弄权,蛊惑君心,政事日坏。身非谏官,势不能直言匡救,何取乎备位朝端,因恳恳切切的上了一个辞官乞归之疏。玄宗知其去志已决,召至御前,面谕道:“卿必欲舍朕而去,未便强留,许卿暂回田里。但卿草诏平番,有功与国,岂可空归?然朕知卿高雅,必无所需求,卿所不可一日缺者,惟独酒耳。”遂御笔亲写敕书一道以赐之;其敕略云:
chì cì lǐ bái wèi xián sǎn xiāo yáo xué shì, suǒ dào zhī chù, guān sī zhī gěi jiǔ qián, wén wǔ guān
敕赐李白为闲散逍遥学士,所到之处,官司支给酒钱,文武官
yuán jūn mín rén děng wú dé dài màn. tǎng yù yǒu shì dāng shàng zòu zhě, réng tīng qí jù shū zòu wén.
员军民人等毋得怠慢。倘遇有事当上奏者,仍听其具疏奏闻。
lǐ bái bài shòu chì mìng. xuán zōng yòu cì yǔ jǐn bèi jīn dài yǔ míng mǎ ān chē. lǐ bái xiè ēn cí cháo. tā běn wú jiā juàn zài jīng, zhǐ yǒu pú cóng rén děng. dāng xià shōu le xíng zhuāng, bié le zhòng liáo yǒu, chū jīng ér qù. zài cháo gè guān, jù shè yàn yú cháng tíng qián sòng. wéi yáng guó zhōng gāo lì shì ān lù shān sān rén, huái hèn bù sòng. hè zhī zhāng děng shù rén, zhí sòng zhì bǎi lǐ zhī wài, fāng fēn mèi ér bié. lǐ bái tuán shèng zhǐ xǔ tā xián sǎn xiāo yáo, chū jīng zhī hòu, bù jí huán xiāng. qiě zhǐ xiàng yōu yàn yí lù, dàn yǒu míng shān shèng jǐng de suǒ zài, rèn yì xíng yóu. zhēn gè féng zhōu zhī chāo, guò xiàn gěi qián, chù jǐng tí shī, suí dì yǐn jiǔ, hǎo bù shì yì. yī rì xíng zhì bīng zhōu jiè zhōng, gāi dì fāng guān yuán, dōu lái yíng hòu. lǐ bái yī gài cí xiè, zhǐ jiè gōng guǎn ān dùn xíng lǐ, dài le jǐ gè cóng rén, qí mǎ chū jiāo wài, yào yóu lǎn běn chǔ shān chuān. zhèng xíng zhī jiān, zhī jiàn yī huǒ jūn láo dǎ bàn de rén, zhí gē chí gùn, yā zhe yī liàng qiú chē, fēi bēn qián lái. jiàn lǐ xué shì mǎ dào, shǎn guò yī biān ràng lù. lǐ bái kàn nà qiú chē zhōng, qiú zhe yí gè hàn zi. nà gè hàn zi, zěn shēng mú yàng ér?
李白拜受敕命。玄宗又赐与锦被金带与名马安车。李白谢恩辞朝。他本无家眷在京,只有仆从人等。当下收了行装,别了众僚友,出京而去。在朝各官,俱设宴于长亭钱送。惟杨国忠、高力士、安禄山三人,怀恨不送。贺知章等数人,直送至百里之外,方分袂而别。李白团圣旨许他闲散逍遥,出京之后,不即还乡。且只向幽燕一路,但有名山胜景的所在,任意行游。真个逢州支钞,过县给钱,触景题诗,随地饮酒,好不适意。一日行至并州界中,该地方官员,都来迎候。李白一概辞谢,只借公馆安顿行李,带了几个从人,骑马出郊外,要游览本处山川。正行之间,只见一伙军牢打扮的人,执戈持棍,押着一辆囚车,飞奔前来。见李学士马到,闪过一边让路。李白看那囚车中,囚着一个汉子。那个汉子,怎生模样儿?
tóu rú yuán dòu, bìn fà péng péng miàn shì fāng pén, mù guāng shǎn shǎn. shēn zāo shù fù, ruò zhàn qǐ zhǎng yuē zhàng yú shǒu bèi jū luán, tǎng cí kāi dà yīng chǐ xǔ. yí róng shén wěi, wèi zhī hé gù zuò kùn guó. xiàng mào fēi cháng, kě bo tā nián wèi dà wù.
头如圆斗,鬓发蓬蓬;面似方盆,目光闪闪。身遭束缚,若站起长约丈余;手被拘挛,倘辞开大应尺许。仪容甚伟,未知何故作困国。相貌非常,可卜他年为大物。
yuán lái nà rén xìng guō míng zǐ yí, huá zhōu rén shì, gǔ xiāng kuí qí, shú ān tāo lüè, sù yǒu jiàn gōng lì yè, zhōng jūn ài guó zhī zhì. zhēng nài wèi yù qí shí, zàn qū zài lǒng xī jié dù shǐ gē shū hàn huī xià, zuò gè piān jiàng. yīn fèng jūn lìng, chá shì yú xià de bīng liáng, què bèi shǒu xià rén shī huǒ bǎ liáng mǐ shāo le, zuì jí qí zhǔ, fǎ dāng chǔ zhǎn. shí gē shū hàn chū xún yǐ zài bīng zhōu dì jiè, yīn cǐ jūn zhèng sī bǎ tā jiě fù jūn qián zhèng fǎ. dāng xià lǐ bái jiàn tā yī mào táng táng, biàn lēi zhù mǎ wèn shì hé rén, suǒ fàn hé shì hé zuì, jīn jiě wǎng hé chǔ. guō zi yí zài qiú chē zhōng, sù shuō yuán yóu, qí shēng rú hóng zhōng. lǐ bái xiǎng dào:" zhè gè rén nèn bān yí biǎo, dìng shì gè yīng xióng háo jié. jīn tiān xià fāng jiāng duō shì, cǐ děng pǐn gé xiàng mào, zhèng shì wèi cháo tíng yǒu yòng zhī rén cái, guó jiā zhī zhù shí, qǐ róng qīng shā." biàn fēn fù shǒu xià zhòng rén:" ěr děng dào jié dù jūn qián qiě mò jiě jìn qù, dài wǒ qīn zì jiàn jié dù, tì tā shuō qíng miǎn sǐ." zhòng rén bù gǎn wéi mìng, lián shēng yìng nuò. lǐ bái huí mǎ, bàng zhe qiú chē ér xíng. yī tóu zǒu, yī tóu màn màn de shì wèn tā xiē jūn jī wǔ lüè, zi yí yìng dá rú liú, lǐ bái yù jiā jìng ài.
原来那人姓郭名子仪,华州人氏,骨相魁奇,熟谙韬略,素有建功立业,忠君爱国之志。争奈未遇其时,暂屈在陇西节度使哥舒翰麾下,做个偏将。因奉军令,查视余下的兵粮,却被手下人失火把粮米烧了,罪及其主,法当处斩。时哥舒翰出巡已在并州地界,因此军政司把他解赴军前正法。当下李白见他一貌堂堂,便勒住马问是何人,所犯何事何罪,今解往何处。郭子仪在囚车中,诉说原由,其声如洪钟。李白想道:“这个人恁般仪表,定是个英雄豪杰。今天下方将多事,此等品格相貌,正是为朝廷有用之人才,国家之柱石,岂容轻杀。”便吩咐手下众人:“尔等到节度军前且莫解进去,待我亲自见节度,替他说情免死。”众人不敢违命,连声应诺。李白回马,傍着囚车而行。一头走,一头慢慢的试问他些军机武略,子仪应答如流,李白愈加敬爱。
shuō huà zhī jiān, yǐ dào gē shū hàn zhù jié zhī suǒ. lǐ bái jiào cóng rén bǎ gè míng tiě chuán yǔ mén guān, shuō lǐ xué shì lái bài, mén guān lián máng bǐng bào. nà gē shū hàn yě shì dāng shí yī yuán míng jiàng, píng xī yě jìng mù xué shì zhī cái míng, rú léi guàn ěr. jīn jiàn tā xià gù, chéng yǐ wéi róng xìng wàn yī, suí jí jiāng yíng mén dà kāi, yán rù. bīn zhǔ xù zuò, gè dào hán xuān. xiàn chá bì, lǐ bái jí zì shù lái yì, yāo qiú tā kuān shì guō zi yí zhī zuì. gē shū hàn tīng bà, chén yín bàn shǎng shuō dào:" xué shì gōng jiàn jiào, běn dāng jìng cóng dàn xué shēng píng shí jié zhì bù xià jūn jiāng, shǎng fá bì xìn, jīn guō zi yí shī huǒ shāo le bīng liáng, fǎ suǒ nán dài, qiě shì guān zhòng dà, lǐ hé zòu wén tiān zǐ, xué shēng wèi gǎn shàn zhuān, biàn zì shì fàng, rú zhī nài hé?" lǐ bái shuō dào:" jì rú cǐ, xué shēng bù gǎn zǔ náo jūn fǎ, zhǐ qiú kuān qī huǎn xíng, jié dù gōng zì jù shū qǐng zhǐ xué shēng yuán fèng shèng shàng shǒu chì, tīng xǔ fēi zhāng zòu shì, jīn yì jù yī xiǎo zhé, dài zòu qǐ mìng hé rú?" gē shū hàn xīn rán yǔn nuò dào:" ruò rú cǐ, zé qíng fǎ liǎng jǐn yǐ!" suì chuán lìng jiāng guō zi yí shōu jìn, hòu zhǐ dìng duó. lǐ bái cí xiè ér chū. yú shì gē shū hàn yī miàn jù zòu tí bào, lǐ bái yì jí shàn shū, jí yán guō zi yí xióng cái wěi lüè, zú bèi gān chéng fù xīn zhī xuǎn, shī huǒ shāo liáng, nǎi shǒu xià pū fū bù jǐn, shí fēi zi yí zhī zuì, qǐ cì jīn quán, liú wèi hòu yòng. jiāng shū zhāng fù yì dì, xīng chí shàng zòu. zì jǐ qiě zàn liú yú bīng zhōu gōng guǎn zhōng hòu zhǐ, rì rì xián sǎn xiāo yáo. gē shū hàn suì tóng shǒu xià wén guān wǔ jiàng, lián běn zhōu dì fāng shàng de guān yuán, tiān tiān suì shè yàn kuǎn dài, lǐ xué shì yín shī yǐn jiǔ zuò yuè. bù zé yī rì, shèng zhǐ yǐ xià, zhǔn xué shì lǐ bái suǒ zòu. zhǐ jiāng guō zi yí shǒu xià pú rén shī shèn de, jiù dì zhèng fǎ. shè guō zi yí zhī zuì, xǔ qí zì hòu lì gōng zì xiào. zhèng shì:
说话之间,已到哥舒翰驻节之所。李白叫从人把个名帖传与门官,说李学士来拜,门官连忙禀报。那哥舒翰也是当时一员名将,平昔也敬慕学士之才名,如雷贯耳。今见他下顾,诚以为荣幸万一,随即将营门大开,延入。宾主叙坐,各道寒喧。献茶毕,李白即自述来意,要求他宽释郭子仪之罪。哥舒翰听罢,沉吟半晌说道:“学士公见教,本当敬从;但学生平时节制部下军将,赏罚必信,今郭子仪失火烧了兵粮,法所难贷,且事关重大,理合奏闻天子,学生未敢擅专,便自释放,如之奈何?”李白说道:“既如此,学生不敢阻挠军法,只求宽期缓刑,节度公自具疏请旨;学生原奉圣上手敕,听许飞章奏事,今亦具一小折,代奏乞命何如?”哥舒翰欣然允诺道:“若如此,则情法两尽矣!”遂传令将郭子仪收禁,候旨定夺。李白辞谢而出。于是哥舒翰一面具奏题报,李白亦即缮疏,极言郭子仪雄才伟略,足备干城腹心之选,失火烧粮,乃手下仆夫不谨,实非子仪之罪,乞赐矜全,留为后用。将疏章附驿递,星驰上奏。自己且暂留于并州公馆中候旨,日日闲散逍遥。哥舒翰遂同手下文官武将,连本州地方上的官员,天天遂设宴款待,李学士吟诗饮酒作乐。不则一日,圣旨已下,准学士李白所奏。只将郭子仪手下仆人失慎的,就地正法。赦郭子仪之罪,许其自后立功自效。正是:
ruò bù yù shí rén xué shì, xiǎn sòng què luò nàn yīng xióng.
若不遇识人学士,险送却落难英雄。
xǐ jīn rì xìng yāo kuān diǎn, kàn tā nián dú jiàn qí gōng.
喜今日幸邀宽典,看他年独建奇功。
guō zi yí gǎn jī lǐ bái huó mìng zhī ēn, shì jiāng xián huán tú bào. lǐ bái bié le guō zi yí, bìng gē shū hàn děng zhòng guān, zì wǎng tā chǔ xíng yóu qù le. lín xíng zhī shí, yòu zhūn shǔ gē shū hàn qīng mù guō zi yí. zì cǐ zi yí dé yǐ jūn gōng, jiàn wèi xiǎn guān, cǐ shì hòu huà. qiě shuō cháo zhōng zì lǐ bái qù hòu, hè zhī zhāng yě gào tǐ zhì qù le. zuǒ xiāng lǐ kuò zhī, yīn yǔ lǐ lín fǔ yǒu xì, bà xiāng ér guī lín fǔ yòu xiàn tā yǐ shì, bī zhī zì jìn. lín fǔ yǐ zhe tiān zǐ xìn rèn, shǒu wò zhòng quán, ān lù shān yì shén wèi zhī, yáng guó zhōng yě xīn huái jí jì, rán qí shì bù dé bù hù wèi dǎng yuán. xuán zōng wǎng nián lián shā sān zi zhī hòu, lín fǔ quàn lì shòu wáng mào wèi tài zǐ, xuán zōng cóng gāo lì shì zhī yán, lì zhōng wáng yú wèi tài zǐ. lín fǔ yí jì, móu qīng xiàn zhī. shí yǒu hù cáo guān yáng shèn jīn yī fù yáng guó zhōng, zì rèn wéi yáng shì tóng zú, yòu yǔ luó xī shuǎng jí wēn děng, jù wèi lǐ lín fǔ mén xià yīng quǎn, lín fǔ yīn yǔ jì yì, jiào tā shàng mì shū, wū gào xíng bù shàng shū wéi jiān, yǔ jié dù shǐ huáng fǔ wéi míng, tóng móu fèi dì, ér lì tài zǐ, yǐn yáng guó zhōng wèi zhèng. yuán lái nà wéi jiān, nǎi tài zǐ fēi wéi shì zhī xiōng, huáng fǔ wéi míng shì biān fāng jié dù shǐ, ǒu lái jīng shī, zēng shēn yè tài zǐ, yòu céng miàn zòu tiān zǐ, shuō zǎi xiàng nòng quán. lín fǔ huái hèn, yīn jiè duān wū niē, bìng yǐ dòng yáo dōng gōng. xuán zōng lǎn shū dà nù, kuī de gāo lì shì lì biàn qí wū, nǎi bù xiǎn yán èr rén zhī zuì, zhǐ chuán zhǐ biǎn xuē èr rén zhī guān. tài zǐ wén zhī, jīng huáng wú cuò, shàng biǎo qǐng yǔ wéi shì lí hūn. xuán zōng yì yīn gāo lì shì quàn jiàn, bù yǔn tài zǐ suǒ qǐng. lǐ lín shì yòu mì zòu, qǐ jiāng cǐ shì fù yáng héng jīn yǔ luó xī shuǎng jí wēn děng jū wèn, bìng qǐng zhe yáng guó zhōng jiān shěn. xuán zōng jiàng zhǐ, zhǐ jiāng wéi jiān huáng fǔ wéi míng cì sǐ, shì qíng bù bì shēn jiū, yú shì tài zǐ zhī xīn shǐ ān.
郭子仪感激李白活命之恩,誓将衔环图报。李白别了郭子仪,并哥舒翰等众官,自往他处行游去了。临行之时,又谆属哥舒翰青目郭子仪。自此子仪得以军功,渐为显官,此是后话。且说朝中自李白去后,贺知章也告体致去了。左相李适之,因与李林甫有隙,罢相而归;林甫又陷他以事,逼之自尽。林甫倚着天子信任,手握重权,安禄山亦甚畏之,杨国忠也心怀嫉忌,然其势不得不互为党援。玄宗往年连杀三子之后,林甫劝立寿王瑁为太子,玄宗从高力士之言,立忠王璵为太子。林甫疑忌,谋倾陷之。时有户曹官杨慎矜依附杨国忠,自认为杨氏同族,又与罗希爽、吉温等,俱为李林甫门下鹰犬,林甫因与计议,教他上密疏,诬告刑部尚书韦坚,与节度使皇甫惟明,同谋废帝,而立太子,引杨国忠为证。原来那韦坚,乃太子妃韦氏之兄,皇甫惟明是边方节度使,偶来京师,曾参谒太子,又曾面奏天子,说宰相弄权。林甫怀恨,因借端诬捏,并以动摇东宫。玄宗览疏大怒,亏得高力士力辨其诬,乃不显言二人之罪,只传旨贬削二人之官。太子闻知,惊惶无措,上表请与韦氏离婚。玄宗亦因高力士劝谏,不允太子所请。李林市又密奏,乞将此事付杨恒矜与罗希爽、吉温等鞠问,并请着杨国忠监审。玄宗降旨,只将韦坚、皇甫惟明赐死,事情不必深究,于是太子之心始安。
guò le jǐ shí, shì yǒu jiāng jūn chuí yán guāng, fèng zhào zhēng fá tǔ bō, bù néng zòu gōng, nǎi wěi zuì yú shuò fāng jié dù shǐ wáng zhōng sì, shuō dào tā zǔ náo jūn jì. lǐ lín fǔ chéng jī, shǐ yáng guó zhōng wū zòu wáng zhōng sì, yù yōng bīng fèng tài zǐ. xuán zōng suì zhào wáng zhōng sì rù jīng, mìng sān sī jū zhī. tài zǐ yòu jīng huáng wú cuò, xìng wáng zhōng sì xì gē shū hàn suǒ jiàn, gē shū hàn sù yǒu wēi wàng, xuán zōng shén zhòng qí rén pǐn, què wèi zēng miàn guān qí rén. jīn yīn wáng zhōng sì zhī shì, tè zhào gē shū hàn bì jiàn, yù miàn wèn cǐ shì zhī xū shí. gē shū hàn wén zhào, dāng shí xīng yè fù jīng, qí mù liáo dōu quàn tā duō jiāng jīn bó dào jīng shǐ yòng, yǐ jiù wáng zhōng sì. gē shū hàn shuō dào:" wú qǐ xī jīn bó, dàn ruò gōng dào shàng cún, jūn zhǔ bì bù zhì yuān sǐ qí rén. ruò wú gōng dào, jīn bó suī duō, yòng zhī hé yì?" suì qīng zhuāng wǎng jīng ér lái. jí zhì jīng shī miàn jūn, xuán zōng xiān wèn le xiē biān wù shì qíng, gē shū hàn yī yī zòu duì, xuán zōng shèn wéi huān xǐ. gē shū hàn nǎi lì yán wáng zhōng sì zhī fù yuān, tài zǐ zhī bèi wū, yǔ shén jī qiè, xuán zōng gǎn wù. nǎi yún:" qīng qiě tuì, zhèn dāng sī zhī."
过了几时,适有将军垂延光,奉诏征伐吐蕃,不能奏功,乃委罪于朔方节度使王忠嗣,说道他阻挠军计。李林甫乘机,使杨国忠诬奏王忠嗣,欲拥兵奉太子。玄宗遂召王忠嗣入京,命三司鞠之。太子又惊惶无措,幸王忠嗣系哥舒翰所荐,哥舒翰素有威望,玄宗甚重其人品,却未曾面观其人。今因王忠嗣之事,特召哥舒翰陛见,欲面问此事之虚实。哥舒翰闻召,当时星夜赴京,其幕僚都劝他多将金帛到京使用,以救王忠嗣。哥舒翰说道:“吾岂惜金帛,但若公道尚存,君主必不致冤死其人。若无公道,金帛虽多,用之何益?”遂轻装往京而来。及至京师面君,玄宗先问了些边务事情,哥舒翰一一奏对,玄宗甚为欢喜。哥舒翰乃力言王忠嗣之负冤,太子之被诬,语甚激切,玄宗感悟。乃云:“卿且退,朕当思之。”
cì rì, jí zhào sān sī miàn yù dào:" wú ér jū shēn gōng zhī zhōng, ān dé yǔ wài fān jiāo tōng, cǐ bì wàng shuō yě! ěr qí wù fù wèn. dàn wáng zhōng sì zǔ náo jūn jì, yí biǎn guān jué yǐ shì fá." suì biǎn wáng zhōng sì wèi hàn yáng tài shǒu, jiāng jūn dǒng yán guāng yì xuē jué. gē shū hàn huí zhèn bīng zhōu, tài zǐ pú fú yù qián tì qì, kòu shǒu xiè ēn. xuán zōng hǎo yán wèi zhī, zì cǐ fù zǐ xiāng ān. kě hèn zhè lǐ lín fǔ lǚ qǐ dà yù, yǐ yáng guó zhōng yǒu yè tíng zhī qīn, fán shì yǒu wēi shè dōng gōng zhě, zhé shǐ zhī hé zòu, huò yuán yǐ wéi zhèng. xìng yīn tài zǐ shì gāo lì shì quàn xuán zōng lì de, tā cháng zài tiān zǐ qián bǎo hù, tài zǐ yòu rén xiào jǐn jìng, bù gǎn dé zuì yú yáng guì fēi, yǐ cǐ dé wú yàng. nǎ zhī dào yáng jiā xiōng dì zǐ mèi, jiāo shē héng sì, rì shèn yī rì, zǒng zhī yǐ zhe fēi zǐ zhī shì. dāng shí mín jiān yǒu jǐ jù yáo yán dào:
次日,即召三司面谕道:“吾儿居深宫之中,安得与外藩交通,此必妄说也!尔其勿复问。但王忠嗣阻挠军计,宜贬官爵以示罚。”遂贬王忠嗣为汉阳太守,将军董延光亦削爵。哥舒翰回镇并州,太子匍匐御前涕泣,叩首谢恩。玄宗好言慰之,自此父子相安。可恨这李林甫屡起大狱,以杨国忠有掖庭之亲,凡事有微涉东宫者,辄使之劾奏,或援以为证。幸因太子是高力士劝玄宗立的,他常在天子前保护,太子又仁孝谨静,不敢得罪于杨贵妃,以此得无恙。那知道杨家兄弟姊妹,骄奢横肆,日甚一日,总之倚着妃子之势。当时民间有几句谣言道:
shēng nán wù huān xǐ, shēng nǚ wù bēi suān.
生男勿欢喜,生女勿悲酸。
nán bù fēng hóu nǚ zuò fēi, jūn kàn nǚ què shì mén méi.
男不封侯女作妃,君看女却是门楣。
yáng guó zhōng yáng xiān yǔ hán guó qín sān fū rén zhái yuàn, dōu zài yí yáng lǐ zhōng, jiǎ dì zhī shèng, nǐ yú gōng zhōng. guó zhōng yǔ zhè sān ge fū rén, yuán bú shì zhēn xiōng dì mèi. sān ge fū rén zhōng, guó guó fū rén yóu wéi yín dàng shē mí, měi zào yī táng yī gé, fèi zī jù wàn. ruò jiàn tā jiā suǒ zào, yǒu gèng shèng yú jǐ zhě, jí zì chāi huǐ fù zào. tǔ mù zhī gōng, wú shí xiū xī. qí suǒ jū zhái yuàn, yǔ yáng guó zhōng zhái yuàn xiāng lián, wǎng lái zuì jìn, biàn dāng de hěn, suì yǔ guó zhōng tōng jiān. yáng guó zhōng rù cháo, huò yǒu shí jìng yǔ guó guó fū rén bìng yú tóng háng, jiàn zhě wú bù qiè xiào, ér èr rén tián rán bù yǐ wéi chǐ. ān lù shān yì chéng jiàn yǔ guó guó fū rén wǎng lái shén mì, fū rén sī zèng yǐ shēng píng suǒ zuì ài de yù lián huán yī méi. lù shān xǐ jí, pèi dài shēn páng, bù yì yú yàn huì zhī zhōng, gēng yī shí wéi guó zhōng suǒ jiàn. guó zhōng zhǐ yīn lù shān jìn rì dài tā jiǎn ào, xīn shén bù píng. jīn jiàn cǐ yù lián huán, rèn de shì guó guó fū rén zhī wù, zhī tā liǎng xià yǒu sī, suì hèn ān lù shān qiè gǔ. shí yú yán yǔ zhī jiān, yǐn rán bǎ tā àn zhōng sī tōng guì fēi zhī shì, wèi wēi cí yǐ kǒng hè zhī. yòu cháng mì yǔ yáng fēi, shuō lù shān xíng dòng bù jǐn, wài yì fèi rán. wàn yì tiān zi zhī jué le, zhè shì xiē shén me shì, wèi huò fēi tóng xiǎo kě. yáng fēi wén guó zhōng suǒ yán, zhuó shí xīn huái yí jù. zhèng shì:
杨国忠、杨銛与韩、虢、秦三夫人宅院,都在宜阳里中,甲第之盛,拟于宫中。国忠与这三个夫人,原不是真兄弟妹。三个夫人中,虢国夫人尤为淫荡奢靡,每造一堂一阁,费资巨万。若见他家所造,有更胜于己者,即自拆毁复造。土木之工,无时休息。其所居宅院,与杨国忠宅院相连,往来最近,便当得很,遂与国忠通奸。杨国忠入朝,或有时竟与虢国夫人并舆同行,见者无不窃笑,而二人恬然不以为耻。安禄山亦乘间与虢国夫人往来甚密,夫人私赠以生平所最爱的玉连环一枚。禄山喜极,珮带身旁,不意于宴会之中,更衣时为国忠所见。国忠只因禄山近日待他简傲,心甚不平。今见此玉连环,认得是虢国夫人之物,知他两下有私,遂恨安禄山切骨。时于言语之间,隐然把他暗中私通贵妃之事,为危词以恐吓之。又常密语杨妃,说禄山行动不谨,外议沸然。万一天子知觉了,这是些什么事,为祸非同小可。杨妃闻国忠所言,着实心怀疑惧。正是:
guì fēi bù zì guì, nán wéi guì zhě huì.
贵妃不自贵,难为贵者讳。
wú guài rén duō yán, rén yán dà kě wèi.
无怪人多言,人言大可畏。
yī rì, xuán zōng yú zhāo qìng gōng xián zuò, lù shān shì zuò yú cè páng, jiàn tā fù guò yú xī, yīn zhǐ zhe xì shuō dào:" cǐ ér fù dà rú bào wèng, bù zhī qí zhōng cáng de hé suǒ yǒu?" lù shān gǒng shǒu duì dào:" cǐ zhōng bìng wú tā wù, wéi yǒu chì xīn ěr chén yuán jǐn cǐ chì xīn, yǐ shì bì xià." xuán zōng wén lù shān suǒ yán, xīn zhōng shén xǐ. nǎ zhī dào:
一日,玄宗于昭庆宫闲坐,禄山侍坐于侧旁,见他腹过于膝,因指着戏说道:“此儿腹大如抱瓮,不知其中藏的何所有?”禄山拱手对道:“此中并无他物,惟有赤心耳;臣原尽此赤心,以事陛下。”玄宗闻禄山所言,心中甚喜。那知道:
rén cáng qí xīn, bù kě cè shí.
人藏其心,不可测识。
zì wèi chì xīn, xīn hēi rú mò.
自谓赤心,心黑如墨。
xuán zōng zhī shì ān lù shān, zhēn rú fù xīn. ān lù shān zhī duì xuán zōng, què chún shì zéi xīn láng xīn. gǒu xīn, nǎi zhēn shì fù xīn sàng xīn. rén fāng qiè chǐ tòng xīn, hèn bù dé jí pōu qí xīn, shí qí xīn, kuī tā hái hōng rén shuō shì chì xīn. kě xiào xuán zōng hái bù jué qí láng zǐ yě xīn, què yào xìn tā shì zhēn xīn, hǎo bù chī xīn. xián huà shǎo shuō, qiě shuō dāng rì xuán zōng yǔ ān lù shān xián zuò le bàn shǎng, huí gù zuǒ yòu, wèn:" fēi zǐ hé zài?" cǐ shí zhèng dāng chūn shēn shí hòu, tiān qì shàng nuǎn, yáng fēi fāng zài hòu gōng, zuò lán tāng xǐ yù, gōng rén huí bào xuán zōng shuō dào:" fēi zǐ xǐ yù fāng wán." xuán zōng wēi wēi xiào shuō dào:" měi rén xīn yù, zhèng rú chū shuǐ fú róng, lìng gōng rén jí xuān fēi zǐ lái, bù bì gèng shū zhuāng." shǎo qǐng, yáng fēi lái dào, nǐ dào tā xīn yù zhī hòu, zěn shēng mú yàng? yǒu yī qǔ" huáng yīng ér" shuō de hǎo:
玄宗之侍安禄山,真如腹心。安禄山之对玄宗,却纯是贼心、狼心。狗心,乃真是负心、丧心。人方切齿痛心,恨不得即剖其心,食其心,亏他还哄人说是赤心。可笑玄宗还不觉其狼子野心,却要信他是真心,好不痴心。闲话少说,且说当日玄宗与安禄山闲坐了半晌,回顾左右,问:“妃子何在?”此时正当春深时候,天气尚暖,杨妃方在后宫,坐兰汤洗浴,宫人回报玄宗说道:“妃子洗浴方完。”玄宗微微笑说道:“美人新浴,正如出水芙蓉,令宫人即宣妃子来,不必更梳妆。”少顷,杨妃来到,你道他新浴之后,怎生模样?有一曲“黄莺儿”说得好:
jiǎo jiǎo rú yù, guāng nèn rú yíng. tǐ yù xiāng, yún bìn yōng zhěng piān jiāo yàng. luó qún yàn zhǎng,
皎皎如玉,光嫩如莹。体愈香,云鬓慵整偏娇样。罗裙厌长,
qīng shān qǔ liáng, lín fēng xiǎo lì shén dài dàng. xì duān xiáng, fú róng chū shuǐ, bù jí měi rén zhuāng.
轻衫取凉,临风小立神骀宕。细端详,芙蓉出水,不及美人妆。
dāng xià yáng fēi lǎn zhuāng biàn fú, piān piān ér zhì, gèng jué fēng yàn fēi cháng. xuán zōng kàn le, mǎn liǎn duī xià xiào lái. shì yǒu wài guó jìn gòng lái de yì xiāng huā lù, jí qǔ lái cì yǔ yáng fēi, jiào tā duì jìng yún miàn, zì jǐ yí zuò yú jìng tái páng guān zhī. yáng fēi yún miàn bì, jiāng yú lù rǎn zhǎng pū bì, bù jué sū xiōng lüè tǎn, bīn xiù kuān tuì, wēi wēi lòu chū èr rǔ lái le. xuán zōng jiàn le, shuō dào:" miào zāi!"
当下杨妃懒妆便服,翩翩而至,更觉风艳非常。玄宗看了,满脸堆下笑来。适有外国进贡来的异香花露,即取来赐与杨妃,叫他对镜匀面,自己移坐于镜台旁观之。杨妃匀面毕,将余露染掌扑臂,不觉酥胸略袒,宾袖宽退,微微露出二乳来了。玄宗见了,说道:“妙哉!”
ruǎn wēn hǎo sì jī tóu ròu.
软温好似鸡头肉。
ān lù shān zài páng, bù jué shī kǒu shuō dào:
安禄山在旁,不觉失口说道:
huá nì hái rú sāi shàng sū.
滑腻还如塞上酥。
tā shuō biàn shuō le, zì jué táng tū, hǎo shēng jú cù, yáng fēi yì hài qí shī yán, zhǐ kǒng xuán zōng yí guài, niē zhe yī bǎ hàn. nèi xiē gōng nǚ men tīng le cǐ yán, yě dōu è rán biàn sè. xuán zōng què quán bù zài yì, dào xǐ zī zī de zhǐ zhe lù shān shuō dào:" kān xiào hú ér yì shí sū." shuō bà hā hā dà xiào. yú shì yáng guì fēi yě xiào qǐ lái le, zhòng gōng nǚ men yě dōu hán zhe xiào. yí!
他说便说了,自觉唐突,好生局促,杨妃亦骇其失言,只恐玄宗疑怪,捏着一把汗。那些宫女们听了此言,也都愕然变色。玄宗却全不在意,倒喜孜孜的指着禄山说道:“堪笑胡儿亦识酥。”说罢哈哈大笑。于是杨贵妃也笑起来了,众宫女们也都含着笑。咦!
ruò fēi qīn shǒu fǔ mó guò, nà shí rú sū huá nì lái?
若非亲手抚摩过,那识如酥滑腻来?
zhī dào chì xīn zhēn mǎn fù, fù zhī yī xiào bù yí cāi.
只道赤心真满腹,付之一笑不疑猜。
ān lù shān zhǐ yīn píng shí sī yǔ yáng fēi xì xuè guàn le, jīn dāng xuán zōng miàn qián, bù jué shī kǒu xì yán, xìng de xuán zōng bù yí. dàn yáng fēi yǐ xiān wèi guó zhōng wēi yán suǒ dòng, zhǐ kǒng nòng chū shì lái. zì cǐ rì yǐ hòu, měi jiàn ān lù shān, bì qiē qiē sī zhǔ, jiào tā yǔ yán zhěn mì, chū rù xiǎo xīn. lù shān yì xiǎo de guó zhōng chēn guài tā, kǒng wèi tā suǒ suàn. yòu xiǎng guó zhōng hái bù zú jù, nà lǐ lín fǔ zuì néng kuī chá rén zhī yǐn wēi, zhè bú shì gè hǎo rě de. jīn yáng lǐ zhī jiāo fāng hé, tǎng èr rén hé suàn wǒ yī rén, lǎo dà bù biàn. bù rú tǎo gè wài chà zàn bì, qiě kě xú tú yuǎn dà zhī yè. dàn kǒng guì fēi yǔ guó guó fū rén bù shě tā, yīn cǐ chóu chú wèi jué. nà biān yáng guó zhōng àn xiǎng:" ān lù shān jiāng lái bì yǔ wǒ zhēng quán, wǒ bì dāng jiǎn chú zhī dàn tā fāng wèi tiān zǐ suǒ chǒng xìng, yòu yǒu guì fēi yǔ guó guó fū rén děng zhù zhī, jí qiè nán yǐ yáo dòng zhǐ bù kě liú tā zài jīng, xū shè gè fǎ ér, nòng tā dào biān shǎng qù le, màn màn de suàn jì tā biàn shì." zhèng zài chóu liàng, què hǎo lǐ lín fǔ shàng zòu yī shū, qǐng yòng fān rén wéi biān zhèn jié dù shǐ. yuán lái táng shí biān zhèn jié dù shǐ, dōu yòng yǒu cái lüè yǒu wēi wàng de wén chén, ruò yǒu gōng jī, biàn kě rù wèi zǎi xiàng. jīn lín fǔ dú zì zhuān quán, yù jué biān chén rù xiàng zhī lù, zòu chēng wén rén wéi biān shuài, qiè yú shǐ shí, wú yǐ yù wǔ. bù kǔ jǐn yòng fān rén, zé yǒng ér xí zhàn, kě wèi guó jiā hàn wèi. xuán zōng yǔn qí suǒ zòu, yú shì biān zhèn jié dù shǐ, dōu yào gǎi yòng fān rén.
安禄山只因平时私与杨妃戏谑惯了,今当玄宗面前,不觉失口戏言,幸得玄宗不疑。但杨妃已先为国忠危言所动,只恐弄出事来。自此日以后,每见安禄山,必切切私嘱,叫他语言缜密,出入小心。禄山亦晓得国忠嗔怪他,恐为他所算。又想国忠还不足惧,那李林甫最能窥察人之隐微,这不是个好惹的。今杨李之交方合,倘二人合算我一人,老大不便。不如讨个外差暂避,且可徐图远大之业。但恐贵妃与虢国夫人不舍他,因此踌躇未决。那边杨国忠暗想:“安禄山将来必与我争权,我必当翦除之;但他方为天子所宠幸,又有贵妃与虢国夫人等助之,急切难以摇动;只不可留他在京,须设个法儿,弄他到边上去了,慢慢的算计他便是。”正在筹量,却好李林甫上奏一疏,请用番人为边镇节度使。原来唐时边镇节度使,都用有才略、有威望的文臣,若有功绩,便可入为宰相。今林甫独自专权,欲绝边臣入相之路,奏称文人为边帅,怯于矢石,无以御侮。不苦尽用番人,则勇而习战,可为国家捍卫。玄宗允其所奏,于是边镇节度使,都要改用番人。
guó zhōng chéng cǐ jī huì, yào fā qiǎn ān lù shān chū qù, biàn shàng shū shuō dào:" hé dōng zhòng dì, gù xū de fān rén wéi shuài rán hòu bì yǐ fān rén zhī zhōng yǒu cái lüè yǒu wēi wàng zhě zhèn zhī, fēi ān lù shān bù zú yǐ dāng cǐ zhòng rèn." xuán zōng lǎn shū, shēn yǐ wéi rán, jí zhào ān lù shān lái miàn yù shuō dào:" rǔ yǐ mǎn fù chì xīn shì zhèn, běn yīng liú rǔ zài jīng, wèi zhèn shì wèi. dàn hé dōng zhòng zhèn, fēi rǔ bù kě, jīn zàn qiǎn chū wèi biān shuài, réng xǔ bù shí rù cháo zòu duì." suì jiàng zhǐ yǐ ān lù shān wèi píng lú fàn yáng hé dōng sān zhèn jié dù shǐ, cì jué dōng píng jùn wáng, kè qī zǒu mǎ fù rèn. lù shān wén mìng, dào yě hé zhù tā de yì sī, kòu tóu lǐng zhǐ, jí rì rù gōng bài cí yáng fēi, liǎng xià yī yī bù shě. yáng fēi jiào rù mì shì, zhí shǒu sī yǔ dào:" nǐ jīn cǐ xíng, jiē yīn wèi wú xiōng xiāng cāi jì zhī gù. wǒ hé nǐ huān xù duō shí, yī dàn yuǎn lí, hǎo shēng bù rěn. dàn nǐ zài jīng rì jiǔ, qǐ rén xián yí, chū wèi wài zhèn, wèi bì fēi fú. nǐ fàng xīn qián qù, wǒ zì dāng shǐ xīn fù rén lái tōng xìn yǔ nǐ, zǎo wǎn nú zài tiān zǐ miàn qián, liú xīn zhào gù zhe nǐ. nǐ zhǐ gù zì qù tú gōng lì yè, bù bì yí lǜ." ān lù shān diǎn tóu yìng nuò. zhèng shuō jiān, gōng rén chuán bào shuō dào:" sān wèi fū rén yǐ rù gōng lái le." yáng guì fēi jiē jiàn xù lǐ bì, ān lù shān yě gè gè xiāng jiàn. guó guó fū rén wén zhī ān lù shān jīn jiāng yuǎn xíng, shèn wéi yàng yàng nài cháo mìng yǐ xià, wú kě rú hé, lù shān yě bù gǎn jiǔ liú gōng zhōng, suí jí gào cí chū gōng. dào lín xíng zhī shí, xuán zōng yòu tī yàn yú biàn diàn, lù shān xiè guò le ēn, cí cháo fù zhèn.
国忠乘此机会,要发遣安禄山出去,便上疏说道:“河东重地,固须得番人为帅;然后必以番人之中有才略、有威望者镇之,非安禄山不足以当此重任。”玄宗览疏,深以为然,即召安禄山来面谕说道:“汝以满腹赤心事朕,本应留汝在京,为朕侍卫。但河东重镇,非汝不可,今暂遣出为边帅,仍许不时入朝奏对。”遂降旨以安禄山为平卢、范阳、河东三镇节度使,赐爵东平郡王,克期走马赴任。禄山闻命,倒也合著他的意思,叩头领旨,即日入宫拜辞杨妃,两下依依不舍。杨妃叫入密室,执手私语道:“你今此行,皆因为吾兄相猜忌之故。我和你欢叙多时,一旦远离,好生不忍。但你在京日久,起人嫌疑,出为外镇,未必非福。你放心前去,我自当使心腹人来通信与你,早晚奴在天子面前,留心照顾着你。你只顾自去图功立业,不必疑虑。”安禄山点头应诺。正说间,宫人传报说道:“三位夫人已入宫来了。”杨贵妃接见叙礼毕,安禄山也各各相见。虢国夫人闻知安禄山今将远行,甚为怏怏;奈朝命已下,无可如何,禄山也不敢久留宫中,随即告辞出宫。到临行之时,玄宗又踢宴于便殿,禄山谢过了恩,辞朝赴镇。
lǐ lín fǔ děng shè xí jiàn xíng. yǐn jiǔ zhī jiān, lín shì jǔ bēi xiāng shǔ dào:" ān gōng wèi jié dù, chū zhèn dà fān, zé rèn fēi qīng, fán suǒ zuò wéi, xū shú jì xiáng shěn, hé qíng zhōng lǐ. lín fǔ shēn suī zài cháo, ér gè fān zhèn lì bì, rì xī jīng xīn, shēng xī jù zhī. jīn sān dà zhèn dé ān gōng wèi jié dù shǐ, zhèng zú wèi cháo tíng píng zhàng, wéi shàn tú zhī." zhè jǐ jù huà, míng míng dìng luò xié zhì. lù shān píng rì sù wèi lín fǔ, jīn wén cǐ yán, wéi yǒu wěi wěi tīng mìng, qiě qūn xún xùn xiè dào:" lù shān cái duǎn qì cū, dāng cǐ dà zhèn, shēn jù bù néng shèng rèn, gǎn bù gé zūn míng xùn, zhū fán bú dào zhī chù, quán lài xiàng gōng zhào fú." shuō bà zuō yī, bài cí qǐ xíng.
李林甫等设席饯行。饮酒之间,林市举杯相属道:“安公为节度,出镇大藩,责任非轻,凡所作为,须熟计详审,合情中理。林甫身虽在朝,而各藩镇利弊,日夕经心,声息俱知。今三大镇得安公为节度使,正足为朝廷屏障,唯善图之。”这几句话,明明定络挟制。禄山平日素畏林甫,今闻此言,惟有唯唯听命,且逡巡逊谢道:“禄山才短气粗,当此大镇,深惧不能胜任,敢不格遵明训,诸凡不到之处,全赖相公照拂。”说罢作揖,拜辞起行。
qián yī rì, yáng guó zhōng céng shè yàn qǐng lù shān jiàn bié, lù shān tuō gù bù zài. zhè rì guó zhōng yě jiǎ yì lái xiāng sòng. lù shān huái fèn, ào jué bù wéi lǐ. guó zhōng dà nù, zì cǐ xīn zhōng yù jiā xián yuàn. lù shān jì zhì rèn suǒ, chá diǎn jūn mǎ qián liáng, xùn liàn shì zú, tún jī liáng cǎo, zuò zhèn fàn yáng, jiān zhì píng lú fàn yáng hé dōng, zì yǒng píng yǐ xī zhì tài yuán, fán dōng běi yí dài yào hài zhī dì, jiē qí tǒng xiá, shēng shì qiáng shèng, rì yì jiāo zì. hòu rén yǒu shī yún:
前一日,杨国忠曾设宴请禄山饯别,禄山托故不在。这日国忠也假意来相送。禄山怀忿,傲倔不为礼。国忠大怒,自此心中愈加衔怨。禄山既至任所,查点军马钱粮,训练士卒,屯积粮草,坐镇范阳,兼制平卢、范阳、河东,自永平以西至太原,凡东北一带要害之地,皆其统辖,声势强盛,日益骄恣。后人有诗云:
fān rén dùn shǐ zuò qiáng fān, zhǐ wèi jiān chén jìn yī yán.
番人顿使作强藩,只为奸臣进一言。
jīn rì hǔ láng qīng zòng yì, huì kàn dì fù yǔ tiān fān.
今日虎狼轻纵逸,会看地覆与天翻。