strong zòng bì chǒng xǐ ér cì qián huò jūn wáng duì shǐ jiǎn fà strong
纵嬖宠洗儿赐钱 惑君王对使剪发
cí yuē:
词曰:
chī ér féi chǔn, niáng kàn piān qí jùn. hé yì xǐ jǐ méng cì, gèng ā fù néng bāng xìng.
痴儿肥蠢,娘看偏奇俊。何意洗几蒙赐,更阿父能帮兴。
bù kān jiāo dù xìng, zàn lí gōng qǐn. yī lǚ xiāng yún qīng jiǎn, biàn zhòng dé jūn wáng xìng.
不堪娇妒性,暂离宫寝。一缕香云轻剪,便重得君王幸。
diào jì" shuāng tiān xiǎo jiǎo"
调寄“霜天晓角”
rén shēng qī qíng liù yù, wéi yǒu hào sè zhī niàn, zuì nán qū chú. yàn yě dāng qián ér bù dòng xīn zhě, qí rén ruò fēi dà shèng xián, dà yīng xióng, dìng shì gè yú fū dāi hàn. suǒ yǐ gǔ rén yuán bù jīn rén hào sè. dàn hào sè zhī zhōng, yì yǒu lǐ yān: gǒu tú chěng nán nǚ zhī qíng yù, bù gù míng yì, dú luàn tǐ tǒng, shàng xià xuān yín yǐ zhì chǒu shēng chuán bō, rú hé shǐ de? qiě shuō qín guó mó qín guó zhēn xiōng dì èr rén, dōu zài hàn lín gòng zhí, zhè qín guó mó wéi rén gāng zhèng, zhǐ kàn tā bù kěn zhàn qí dì zhī kē míng, kě zhī shì gè yǒu pǐn yǒu zhì zhī rén. tā jiàn guì fēi shàn chǒng, yáng shì shì shèng, lù shān fàng zòng, gōng xián bù jǐn. yīn jī qǐ yī piàn jí xié ài zhǔ zhī xīn, biàn tóng qí dì jì yì, lián míng shàng yī shū. wèi cháo tíng jué shǎng tài làn, nǚ chǒng tài shèng. yòu dào ān lù shān běn yī sài wài jiàn ér, liào yīng jié yuè, yí lìng xiào lì biān jiāng. bù kě zòng qí chū rù gōng wéi, zhì zī wù yì, qí yán shén qiè zhí. shū shàng, xuán zōng bù yuè. qún xiǎo jiāo jìn chán yán, shuō tā yǔ shè shàn bàng, yí jiā zhòng qiǎn. yǒu zhǐ zhe tíng chén yì chǔ, kuī de hè zhī zhāng yǔ wú yún shàng shū lì jiù, xuán zōng nǎi jiàng zhǐ dào:" qín guó mó qín guó zhēn yuè zhí wàng yán, běn dāng zhì zuì, niàn xì xūn chén hòu yì, xīn jìn wú zhī, gū miǎn shēn jiū, zhe jí zhì shì qù. jīn hòu rú zài yǒu dú zòu zhě, dìng xíng zhòng chù." cǐ zhǐ yī xià, cháo chén cè mù. shí jiān xiāng lǐ lín fǔ, yù chéng jī bì zhǔ zhuān quán, duì zhòng jiàn guān shuō dào:" jīn shàng shèng míng, chén zǐ zhǐ yí jiāng shùn, qǐ róng duō yán? zhū jūn bú jiàn lì zhàng zhī mǎ hū, rì shí sān pǐn liào ruò yī míng, biàn chì qù yǐ." zì cǐ jiàn guān jié shé bù yán. xuán zōng zhī dào tiān xià chéng píng wú shì, yòu cháng qīn yuè kù cáng, jiàn cái huò chōng yíng, yī fà zhì jiāo yì mǎn, shì jīn bó rú fèn tǔ, shǎng cì wú xiàn. yī qiè cháo zhèng, jù wěi zhī lǐ lín fǔ. nà lǐ lín fǔ jiān jiǎo yì cháng, xīn suī shén jì yáng guó zhōng, wài mào què yǔ hé hǎo yòu wèi tài zǐ yīng míng, cháng sī yǔ guó zhōng qián móu qīng xiàn. yòu yǒu chuāi zhī ān lù shān zhī yì, wēi cí lěng yǔ, shuō zhe tā de xīn shì, shǐ zhī xīn yǎn jīng pèi, què yòu yǐ hǎo yán fǔ wèi zhī, shǐ zhī xīn gǎn bù wàng, yīn ér péng bǐ wéi jiān, yíng hé jūn xīn, yǐ gù qí chǒng. xuán zōng shēn jū guān zhōng, rì shì shēng sè, yǐ wéi tiān xià chéng píng wú shì, nǎ zhī dào yáng guì fēi jìng yǔ ān lù shān sī tōng. zhèng shì:
人生七情六欲,惟有好色之念,最难祛除。艳冶当前而不动心者,其人若非大圣贤,大英雄,定是个愚夫呆汉。所以古人原不禁人好色。但好色之中,亦有礼焉:苟徒逞男女之情欲,不顾名义,渎乱体统,上下宣淫以致丑声传播,如何使得?且说秦国模、秦国桢兄弟二人,都在翰林供职,这秦国模为人刚正,只看他不肯占其弟之科名,可知是个有品有志之人。他见贵妃擅宠,杨氏势盛,禄山放纵,宫闲不谨。因激起一片嫉邪爱主之心,便同其弟计议,连名上一疏。谓朝廷爵赏太滥,女宠太盛。又道安禄山本一塞外健儿,廖膺节钺,宜令效力边疆。不可纵其出入宫闱,致滋物议,其言甚切直。疏上,玄宗不悦。群小交进谗言,说他语涉讪谤,宜加重谴。有旨着廷臣议处,亏得贺知章与吴筠上疏力救,玄宗乃降旨道:“秦国模、秦国桢越职妄言,本当治罪,念系勋臣后裔,新进无知,姑免深究,着即致仕去。今后如再有渎奏者,定行重处。”此旨一下,朝臣侧目。时奸相李林甫,欲乘机蔽主专权,对众谏官说道:“今上圣明,臣子只宜将顺,岂容多言?诸君不见立仗之马乎,日食三品料;若一鸣,便斥去矣。”自此谏官结舌不言。玄宗只道天下承平无事,又尝亲阅库藏,见财货充盈,一发志骄意满,视金帛如粪土,赏赐无限。一切朝政,俱委之李林甫。那李林甫奸狡异常,心虽甚忌杨国忠,外貌却与和好;又畏太子英明,常思与国忠潜谋倾陷。又有揣知安禄山之意,微词冷语,说着他的心事,使之心眼惊佩,却又以好言抚慰之,使之欣感不忘,因而朋比为奸,迎合君心,以固其宠。玄宗深居官中,日事声色,以为天下承平无事,那知道杨贵妃竟与安禄山私通。正是:
dà fù féi qū yě hàn, qiān jiāo bǎi mèi gōng wá.
大腹肥躯野汉,千娇百媚宫娃。
hé yóu bǐ cǐ tān liàn, qián shēng huān xǐ yuān jiā.
何由彼此贪恋,前生欢喜冤家。
zì cǐ ān lù shān sì héng wú jì. xuán zōng yòu mìng ān lù shān yǔ yáng guó zhōng xiōng mèi jié wèi juàn shǔ, shí cháng wǎng lái, shǎng cì jí hòu, yī shí zhī guì shèng mò bǐ. yòu jiā cì hán guó guó guó qín guó sān fū rén, měi yuè gè gěi qián shí wàn, wèi zhī fěn zhī zī. sān wèi fū rén zhī zhōng, guó guó fū rén yóu wéi yāo yàn, bù shī zhī fěn, zì rán tiān shēng měi lì. dāng shí dù gōng bù yǒu shǒu shī yún:
自此安禄山肆横无忌。玄宗又命安禄山与杨国忠兄妹结为眷属,时常往来,赏赐极厚,一时之贵盛莫比。又加赐韩国、虢国、秦国三夫人,每月各给钱十万,为脂粉之资。三位夫人之中,虢国夫人尤为妖艳,不施脂粉,自然天生美丽。当时杜工部有首诗云:
guó guó fū rén chéng zhǔ ēn, píng míng qí mǎ rù gōng mén.
虢国夫人承主恩,平明骑马入宫门。
què xián zhī fěn wū yán sè, dàn sǎo é méi cháo zhì zūn.
却嫌脂粉污颜色,淡扫蛾眉朝至尊。
yī rì, zhí lù shān shēng rì, xuán zōng yǔ yáng guì fēi jù yǒu cì jī. yáng xiōng dì zǐ mèi men, gè shè yàn chēng qìng. nào guò le liǎng rì, lù shān rù gōng xiè ēn, yù jià zài yí chūn yuàn, lù shān cháo bài bì, biàn yù kòu jiàn mǔ fēi yáng niáng niáng. xuán zōng dào:" fēi zǐ shì jiān zài cǐ shì yàn, jīn yǐ huí gōng, rǔ kě zì wǎng jiàn zhī." lù shān fèng mìng, suì zhì yáng fēi gōng zhōng. yáng fēi cǐ shí fāng shì yàn ér huí, zhèng zài wēi hān bàn zuì zhī jiān. jiàn lù shān lái bài xiè ēn, kǒu zhōng shēng shēng zì chēng hái ér. yáng guì fēi yīn xì yǔ dào:" rén jiā yǎng le hái ér, sān cháo lì dāng xǐ ér, jīn rì qià shì nǐ shēng rì de sān cháo le, wǒ jīn rì dāng cóng xǐ ér zhī lì." yú shì chéng zhe jiǔ xìng, jiào nèi jiān gōng nǚ men dōu lái, bǎ lù shān tuō qù yī fú, yòng jǐn duàn hún shēn bāo guǒ, zuò qiǎng bǎo de yì bān, dēng shí jié qǐ yī cǎi yú, bǎ lù shān zuò yú yú zhōng, gōng rén cù yōng zhe rào gōng yóu xíng. yī shí gōng zhōng duō rén, xuān xiào bù zhǐ. nà shí xuán zōng shàng zài yí chūn yuàn zhōng xián zuò kàn shū, yáo wén xuān xiào zhī shēng, jí wèn zuǒ yòu:" hòu gōng hé gù xuān xiào?" zuǒ yòu huí zòu dào:" shì guì fēi niáng niáng, wèi xǐ ér zhī xì." xuán zōng dà xiào, biàn chéng xiǎo chē, lái zhì yáng fēi gōng zhōng guān kàn, gòng wèi xiào lè, cì yáng fēi jīn qián yín qián gè shí qiān, wèi xǐ ér zhī qián. zhèng shì:
一日,值禄山生日,玄宗与杨贵妃俱有赐赍。杨兄弟姊妹们,各设宴称庆。闹过了两日,禄山入宫谢恩,御驾在宜春院,禄山朝拜毕,便欲叩见母妃杨娘娘。玄宗道:“妃子适间在此侍宴,今已回宫,汝可自往见之。”禄山奉命,遂至杨妃宫中。杨妃此时方侍宴而回,正在微酣半醉之间。见禄山来拜谢恩,口中声声自称孩儿。杨贵妃因戏语道:“人家养了孩儿,三朝例当洗儿,今日恰是你生日的三朝了,我今日当从洗儿之例。”于是乘着酒兴,叫内监宫女们都来,把禄山脱去衣服,用锦缎浑身包裹,作襁褓的一般,登时结起一彩舆,把禄山坐于舆中,宫人簇拥着绕宫游行。一时宫中多人,喧笑不止。那时玄宗尚在宜春院中闲坐看书,遥闻喧笑之声,即问左右:“后宫何故喧笑?”左右回奏道:“是贵妃娘娘,为洗儿之戏。”玄宗大笑,便乘小车,来至杨妃宫中观看,共为笑乐,赐杨妃金钱银钱各十千,为洗儿之钱。正是:
chū pú diǎn chóu, xǐ ér cì qián.
樗蒲点筹,洗儿赐钱。
jiā fǎ xiāng chuán, qǐ hòu chéng qián.
家法相传,启后承前。
huà fēn liǎng tóu. nà yáng fēi biàn chǒng juàn rì lóng, zhè biān méi fēi jiāng cǎi píng, què dú jū shàng yáng gōng, shí fēn jì mò. yī rì ǒu wén yǒu hǎi nán yì shǐ dào jīng, yīn wèn guān rén:" kě shì lái jìn méi huā de?" gōng rén huí shuō shì jìn lì zhī yǔ yáng guì fēi niáng niáng de. yuán lái méi fēi ài méi, dāng qí dé chǒng zhī shí, sì fāng zhēng jìn yì zhǒng méi huā. jīn jì shī chǒng, zì cǐ wú fù yǒu jìn méi zhě. yáng fēi shì shǔ rén, ài chī lì zhī, hǎi nán de lì zhī, shèng yú shǔ zhǒng, bì yù shēng zhì zhī. nǎi zhì yì chuán, bù dàn shù qiān lǐ zhī yuǎn, fēi chí yǐ jìn. cǐ zhèng dù mù zhī suǒ yún:
话分两头。那杨妃便宠眷日隆,这边梅妃江采苹,却独居上阳宫,十分寂寞。一日偶闻有海南驿使到京,因问官人:“可是来进梅花的?”宫人回说是进荔枝与杨贵妃娘娘的。原来梅妃爱梅,当其得宠之时,四方争进异种梅花。今既失宠,自此无复有进梅者。杨妃是蜀人,爱吃荔枝,海南的荔枝,胜于蜀种,必欲生致之。乃置驿传,不惮数千里之远,飞驰以进。此正杜牧之所云:
yī qí hóng chén fēi zǐ xiào, wú rén zhī shì lì zhī lái.
一骑红尘妃子笑,无人知是荔枝来。
dāng xià méi fēi wén méi huā jué xiàn, lì zhī yuǎn lái, bù shèng shāng gǎn. jí zhào gāo lì shì lái wèn dào:" nǐ rì rì shì fèng huáng yé, kě zhī dào huáng yé yì zhōng hái jì de yǒu gè jiāng cǎi píng sān zì me?" lì shì dào:" huáng yé fēi bù niàn niáng niáng, zhǐ yīn ài zhe guì fēi niáng niáng ěr!" méi fēi dào:" wǒ gù zhī féi bì dù wǒ, huáng shàng duàn bù néng wàng qíng yú wǒ yě. wǒ wèn hàn chén huáng hòu zāo biǎn, yǐ qiān jīn lù sī mǎ xiàng rú zuò cháng mén fù xiàn yú wǔ dì, chén huáng hòu suì dé fù bèi chǒng yù. jīn rì qǐ wú cái rén ruò sī mǎ xiàng rú zhě, wèi wǒ zuò fù, yǐ yāo shàng yì yé? wǒ yì bù xī qiān jīn zhī zèng, rǔ shì wèi wǒ tú zhī." lì shì wèi yáng fēi shì shèng, bù gǎn yìng chéng, zhǐ tuī shuō yī shí wú shàn zuò fù zhě. méi fēi jiē tàn shuō dào:" zhè shì hé gǔ jīn rén zhī bù xiāng jí yě!" lì shì dào:" niáng niáng dà cái, yuǎn shèng hàn hòu, hé bù zì zuò yī fù yǐ xiàn shàng?" méi fēi xiào ér diǎn shǒu, lì shì cí chū, gōng rén chéng shàng zhǐ mò bǐ yàn, yú shì méi fēi jí zì zuò lóu dōng fù yī piān, qí lüè yún:
当下梅妃闻梅花绝献,荔枝远来,不胜伤感。即召高力士来问道:“你日日侍奉皇爷,可知道皇爷意中还记得有个江采苹三字么?”力士道:“皇爷非不念娘娘,只因碍着贵妃娘娘耳!”梅妃道:“我固知肥婢妒我,皇上断不能忘情于我也。我问汉陈皇后遭贬,以千金赂司马相如作长门赋献于武帝,陈皇后遂得复被宠遇。今日岂无才人若司马相如者,为我作赋,以邀上意耶?我亦不惜千金之赠,汝试为我图之。”力士畏杨妃势盛,不敢应承,只推说一时无善作赋者。梅妃嗟叹说道:“这是何古今人之不相及也!”力士道:“娘娘大才,远胜汉后,何不自作一赋以献上?”梅妃笑而点首,力士辞出,宫人呈上纸墨笔砚,于是梅妃即自作楼东赋一篇,其略云:
yù jiàn chén shēng, fèng lián xiāng zhēn. lǎn chán bìn zhī qiǎo shū, bì lǚ yī zhī qīng liàn. kǔ jì mò yú cōng gōng, dàn zhù sī hū lán diàn xìn biāo méi zhī jǐn luò, gé cháng mén ér bú jiàn. kuàng nǎi huā xīn yáng hèn, liǔ yǎn nòng chóu. nuǎn fēng xí xí, chūn niǎo chǒu chǒu. lóu shàng huáng hūn xī, tīng fèng chuī ér huí shǒu, bì yún rì mù xī, duì sù yuè
玉鉴尘生,凤奁香珍。懒蝉鬓之巧梳,闭缕衣之轻练。苦寂寞于葱宫,但注思乎兰殿;信标梅之尽落,隔长门而不见。况乃花心飏恨,柳眼弄愁。暖风习习,春鸟瞅瞅。楼上黄昏兮,听凤吹而回首,碧云日暮兮,对素月
ér níng móu. wēn quán bú dào, yì shí cuì zhī jiù shì xián tíng shēn bì, jiē qīng niǎo zhī xìn xiū. miǎn fū tài yè qīng bō, shuǐ guāng dàng fú lì gē shǎng yàn, péi cóng chén xiū. zòu wǔ luán zhī miào qū, chéng huà yì zhī xiān zhōu. jūn qíng qiǎn quǎn, shēn xù chóu duàn. shì shān hǎi ér cháng zài, shì rì yuè ér mí xiū. hé qī jí sè yōng yōng, dù xīn chōng chōng, duó wǒ zhī ài xìng, chì wǒ hū yōu gōng. sī jiù huān ér bù dé, xiāng mèng zhe hū méng lóng. dù huā zhāo yǔ yuè xī, yōng dú duì hū chūn fēng. yù xiàng rú zhī zòu fù, nài shì cái zhī bù gōng. shǔ chóu yín zhī wèi jìng, yǐ xiǎng dòng hū shū zhōng. kōng cháng tàn ér yǎn mèi, bù chóu chú hū lóu dōng.
而凝眸。温泉不到,忆拾翠之旧事;闲庭深闭,嗟青鸟之信修。缅夫太液清波,水光荡浮;笠歌赏宴,陪从宸修。奏舞鸾之妙曲,乘画鷁之仙舟。君情缱绻,深叙绸缎。誓山海而常在,似日月而靡休。何期嫉色庸庸,妒心冲冲,夺我之爱幸,斥我乎幽宫。思旧欢而不得,相梦著乎朦胧。度花朝与月夕,慵独对乎春风。欲相如之奏赋,奈世才之不工。属愁吟之未竟,已响动乎疏钟。空长叹而掩袂,步踌躇乎楼东。
fù chéng, zòu shàng. xuán zōng jiàn le, chén yín jiē shǎng, xiǎng qǐ jiù qíng, bù jué wèi zhī wǔ rán. yáng fēi wén zhī dà nù, qì fèn fèn de lái zòu dào:" méi jīng jiāng cǎi píng yōng jiàn bì zǐ, zhé gǎn xuān yán yuàn wàng, yí jí cì sǐ." xuán zōng mò rán bù dá, yáng fēi zòu zhī bù yǐ. xuán zōng shuō dào:" tā wú liáo zuò fù, quán wú xìng màn yǔ, hé kě jiā zhū? wèi zhèn de zhǐ zhì zhī bù lùn bà le." yáng fēi dào:" bì xià bù wàng qíng yú cǐ bì yé, hé bù zài wèi cuì huá xī gé zhī huì?" xuán zōng yòu jiàn tí qí jiù shì. yòu cán yòu nǎo, zhǐ yīn chǒng ài yǐ guàn, gū qiě rěn nài zhe. yáng fēi jiàn xuán zōng bù kěn yī tā suǒ yán, bǎ méi fēi chǔ zhì, xīn zhōng hǎo shēng bù rán, shì fèng zhī jiān, quán méi yǒu gè hǎo liǎn sè, cháng shǐ xìng ér, bù yán bù yǔ.
赋成,奏上。玄宗见了,沉吟嗟赏,想起旧情,不觉为之怃然。杨妃闻之大怒,气忿忿的来奏道:“梅精江采苹庸贱婢子,辄敢宣言怨望,宜即赐死。”玄宗默然不答,杨妃奏之不已。玄宗说道:“他无聊作赋,全无悻慢语,何可加诛?为朕的只置之不论罢了。”杨妃道:“陛下不忘情于此婢耶,何不再为翠华西阁之会?”玄宗又见题其旧事。又惭又恼,只因宠爱已惯,姑且忍耐着。杨妃见玄宗不肯依他所言,把梅妃处置,心中好生不然,侍奉之间,全没有个好脸色,常使性儿,不言不语。
yī rì, xuán zōng yàn zhū wáng yú nèi diàn, zhū wáng qǐng jiàn fēi zǐ, xuán zōng yīng yǔn, chuán mìng zhào lái, zhào zhī zhì zài, fāng cái lái dào. yǔ zhū wáng xiāng jiàn bì, zuò yú bié xí. jiǔ bàn, níng wáng chuī zǐ yù dí wèi niàn nú hé qū, jì ér yàn bà, xí sàn, zhū wáng jù xiè ēn ér tuì. xuán zōng zàn qǐ gēng yī, yáng fēi dú zuò, jiàn níng wáng suǒ chuī de zǐ yù dí ér, zài yù tà zhī shàng, biàn jiāng yù shǒu qǔ lái bǎ wán le yī fān, jiù àn zhe qiāng ér chuī nòng qǐ lái. cǐ zhèng shì shī rén zhāng yòu suǒ yún:
一日,玄宗宴诸王于内殿,诸王请见妃子,玄宗应允,传命召来,召之至再,方才来到。与诸王相见毕,坐于别席。酒半,宁王吹紫玉笛为念奴和曲,既而宴罢,席散,诸王俱谢恩而退。玄宗暂起更衣,杨妃独坐,见宁王所吹的紫玉笛儿,在御榻之上,便将玉手取来把玩了一番,就按着腔儿吹弄起来。此正是诗人张祐所云:
shēn gōng jìng yuàn wú rén jiàn, xián bǎ níng wáng yù dí chuī.
深宫静院无人见,闲把宁王玉笛吹。
yáng fēi zhèng chuī zhī jiān, xuán zōng shì chū jiàn zhī, xì xiào dào:" rǔ yì zì yǒu yù dí, hé bù bǎ tā ná lái chuī zhe. cǐ zhī zǐ yù dí ér shì níng wáng de, tā cái chuī guò, kǒu zé shàng cún, rǔ hé dé biàn chuī?" yáng wén yán, quán bù zài yì, màn màn de bǎ yù dí ér fàng xià, shuō dào:" níng wáng chuī guò yǐ jiǔ, qiè jí chuī zhī, liàng yì bù fáng hái yǒu rén shuāng zú bèi rén gōu chuài, yǐ zhì xié bāng tuō zhàn, bì xià yě zhì zhī bù wèn, hé dú kē zé yú qiè yě?" xuán zōng yīn tā kù dù yú méi fēi, yòu jiàn tā lián rì yì tài jiǎn ào, xīn xià zhuó shí yǒu xiē bù yuè. jīn rì jiǔ hòu tóng tā xì yǔ, tā què lüè bù xiè guò, fǎn chū yán bù xùn. yòu qiān shè zhe méi fēi de jiù shì, bù jué bó rán dà nù. biàn sè lì shēng dào:" ā huán hé gǎn rú cǐ wú lǐ!" biàn yī miàn qǐ shēn rù nèi, yī miàn kǒu zì xuān zhǐ:" zhe gāo lì shì jí kè jiāng qīng chē sòng tā hái yáng jiā qù, bù xǔ rù shì!" zhèng shì:
杨妃正吹之间,玄宗适出见之,戏笑道:“汝亦自有玉笛,何不把它拿来吹着。此枝紫玉笛儿是宁王的,他才吹过,口泽尚存,汝何得便吹?”杨闻言,全不在意,慢慢的把玉笛儿放下,说道:“宁王吹过已久,妾即吹之,谅亦不妨;还有人双足被人勾踹,以致鞋帮脱绽,陛下也置之不问,何独苛责于妾也?”玄宗因他酷妒于梅妃,又见他连日意态蹇傲,心下着实有些不悦。今日酒后同他戏语,他却略不谢过,反出言不逊。又牵涉着梅妃的旧事,不觉勃然大怒。变色厉声道:“阿环何敢如此无礼!”便一面起身入内,一面口自宣旨:“着高力士即刻将轻车送他还杨家去,不许入侍!”正是:
dù gēn yú xīn, jiāo xíng yú miàn.
妒根于心,骄形于面。
yǔ yán chù wǔ, suì zhì jī biàn.
语言触忤,遂致激变。
yáng guì fēi píng rì shì chǒng guàn le, bù dào jīn rì tiān wēi hū rán zhèn nù, cǐ shí dài yù miàn xiè āi qiú, kǒng shèng nù zhī xià, huò yǒu bù cè. kuàng fèng zhǐ bù xǔ rù shì, wú yóu jìn jiàn. zhǐ de qiě hán lèi dēng chē chū gōng, sī tuō gāo lì shì zhào guǎn gōng zhōng suǒ yǒu de wù jiàn. dāng xià lái zhì yáng guó zhōng jiā, sù shuō qí gù. yáng jiā xiōng dì zǐ mèi hū wén cǐ xìn, chī jīng bù xiǎo, xiāng duì tì qì, bù zhī suǒ cuò. ān lù shān zài páng, yù jìn yī yán yǐ xiāng jiù, kǒng shè xián yí, bù dé qīng zòu, qiě bù gǎn rù gōng, yě bù gǎn qīn zì dào yáng jiā lái miàn hòu, zhǐ de mì mì shǐ rén tàn wèn xiāo xī bà le. zhèng shì:
杨贵妃平日恃宠惯了,不道今日天威忽然震怒,此时待欲面谢哀求,恐盛怒之下,祸有不测。况奉旨不许入侍,无由进见。只得且含泪登车出宫,私托高力士照管宫中所有的物件。当下来至杨国忠家,诉说其故。杨家兄弟姊妹忽闻此信,吃惊不小,相对涕泣,不知所措。安禄山在旁,欲进一言以相救,恐涉嫌疑,不得轻奏,且不敢入宫,也不敢亲自到杨家来面候,只得密密使人探问消息罢了。正是:
yī nǚ rén wǔ zhǐ, qún xiǎo rén shī shì.
一女人忤旨,群小人失势。
huò fú běn wú cháng, ēn chǒng gù nán shì.
祸福本无常,恩宠固难恃。
què shuō xuán zōng yī shí fā nù. jiāng yáng guì fēi zhú huí, rù nèi biàn jué de gōng wéi jì mò, jǔ mù wú dāng yì zhī rén. yù zài zhào méi fēi rù shì, bù xiǎng tā yīn wén yáng fēi yù zèn shā zhī, xīn zhōng yòu nǎo hèn, yòu gǎn shāng, suì rǎn chéng yī bìng. zhè jǐ rì zhèng wò chuáng shàng, bù néng qǐ lái. xuán zōng jì mò bù kān, jiāo zào yì cháng, gōng nǚ nèi jiān men duō zāo biān tà. gāo lì shì wēi kuī shàng yì, nǎi sī yǔ yáng guó zhōng dào:" ruò yù shǐ fēi zǐ fù rù gōng zhōng, xū de wài chén zòu qǐng wèi miào." shí yǒu fǎ cáo guān jí wēn, yǔ diàn zhōng shì yù shǐ luó xī shuǎng, yòng fǎ shēn kè, rén rén wèi dàn, chēng wéi luó qián jí wǎng. èr rén dōu shì kù lì, ér jí wēn xìng gèng niàn rěn, zuì duō jiǎo zhà. zǎi xiàng lǐ lín fǔ yóu ài zhī, yīn cǐ yì wèi xuán zōng suǒ qīn xìn. yáng guó zhōng nǎi qiú tā jiù yuán, xǔ kě zhòng huì.
却说玄宗一时发怒。将杨贵妃逐回,入内便觉得宫闱寂寞,举目无当意之人。欲再召梅妃入侍,不想他因闻杨妃欲谮杀之,心中又恼恨,又感伤,遂染成一病。这几日正卧床上,不能起来。玄宗寂寞不堪,焦躁异常,宫女内监们多遭鞭挞。高力士微窥上意,乃私语杨国忠道:“若欲使妃子复入宫中,须得外臣奏请为妙。”时有法曹官吉温,与殿中侍御史罗希爽,用法深刻,人人畏惮,称为罗钳、吉网。二人都是酷吏,而吉温性更念忍,最多狡诈。宰相李林甫尤爱之,因此亦为玄宗所亲信。杨国忠乃求他救援,许可重贿。
jí wēn nǎi yú biàn diàn zòu shì zhī xiá, cóng róng jìn yán yuē:" guì fēi yáng shì, fù rén wú shí, yǒu wǔ shèng yì, dàn xiàng méng sī chǒng, jīn jí shǐ qí zuì de sǐ, yì zhǐ hé sǐ yú gōng zhōng, bì xià hé jiè gōng zhōng yī xí zhī dì, ér rěn lìng rǔ yú wài hū?" xuán zōng wén qí yán, cǎn rán shǒu kěn. jí tuì cháo huí gōng, zuǒ yòu jìn shàn, jí mìng nèi shì huò tāo guāng, chè yù qián yù shí jí zhēn wán zhū bǎo bèi qí wù, jī zhì yáng jiā, xuān cì fēi zǐ. yáng guì fēi duì shǐ xiè ēn qì, yīn tì qì shuō dào:" qiè zuì gāi dāng wàn sǐ, méng shèng shàng de hóng ēn, cóng kuān qiǎn fàng, wèi jí jiù lù. rán qiè xiàng hé lóng chǒng, jīn yòu hū zāo qì zhì, gèng hé miàn mù tōu shēng rén shì hū? jīn dāng jí sǐ, wú yǐ xiè shàng, qiè yī shēn yī fú zhī wài, wú fēi shèng sī suǒ cì shuí fā fū wèi fù mǔ suǒ shēng, qiè yǐ yī jīng, liáo bào wǒ wàn suì." suì yǐn dāo zì jiǎn qí fā yī liǔ, fù huò tāo guāng shuō dào:" wèi wǒ xiàn shàng huáng yé, qiè cóng cǐ sǐ yǐ, xìng wù fù láo shèng niàn." huò tāo guāng lǐng nuò, suí jí huí gōng fù zhǐ, bèi shù fēi zǐ suǒ yán, jiāng fā ér chéng shàng. xuán zōng dà wéi wǎn xī, jí mìng gāo lì shì yǐ xiāng chē chéng yè zhào yáng fēi huí gōng. yáng guì fēi huǐ zhuāng rù jiàn, bài fú rèn zuì, gèng wú yī yán, wéi yǒu wū yè tì qì. xuán zōng dà bù shèng qíng, qīn shǒu fú qǐ. lì huàn shì nǚ, wèi zhī shū zhuāng gēng yī, wēn yán fǔ wèi. mìng zuǒ yòu pái shàng yàn lái. yáng guì fēi bǎ zhǎn jì xiàn shuō dào:" bù yì jīn xī dé fù dǔ tiān yán." xuán zōng yē zhī shǐ zuò, shì yè tóng qǐn, yù jiā ēn ài.
吉温乃于便殿奏事之暇,从容进言曰:“贵妃杨氏,妇人无识,有忤圣意,但向蒙思宠,今即使其罪得死,亦只合死于宫中,陛下何借宫中一席之地,而忍令辱于外乎?”玄宗闻其言,惨然首肯。及退朝回宫,左右进膳,即命内侍霍韬光,撤御前玉食及珍玩诸宝贝奇物,赍至杨家,宣赐妃子。杨贵妃对使谢恩讫,因涕泣说道:“妾罪该当万死,蒙圣上的洪恩,从宽遣放,未即就戮。然妾向荷龙宠,今又忽遭弃置,更何面目偷生人世乎?今当即死,无以谢上,妾一身衣服之外,无非圣思所赐;谁发肤为父母所生,窃以一茎,聊报我万岁。”遂引刀自剪其发一绺,付霍韬光说道:“为我献上皇爷,妾从此死矣,幸勿复劳圣念。”霍韬光领诺,随即回宫覆旨,备述妃子所言,将发儿呈上。玄宗大为惋惜,即命高力士以香车乘夜召杨妃回宫。杨贵妃毁妆入见,拜伏认罪,更无一言,惟有呜咽涕泣。玄宗大不胜情,亲手扶起。立唤侍女,为之梳妆更衣,温言抚慰。命左右排上宴来。杨贵妃把盏跽献说道:“不意今夕得复睹天颜。”玄宗掖之使坐,是夜同寝,愈加恩爱。
zhì cì rì, yáng guó zhōng xiōng dì zǐ mèi, yǔ ān lù shān jù rù gōng lái kòu hè. tài huá gōng zhǔ yǔ zhū wáng yì lái chēng qìng. xuán zōng cì yàn jìn huān, kàn guān tīng shuō, yáng guì fēi jì dé zuì yú bèi qiǎn, ruò shǐ xuán zōng cóng cǐ gē ài le, jìn jué bù zhǔn rù xìng. zé qún xiǎo qián xiāo, gōng wéi qīng jìng, hé zhì niàng huò qǐ luàn. wú nài xīn zhì gǔ huò yǐ shēn, yī shí bǎi tuō bù xià, suì shǐ nèi shù dé yǐ kuī shì qí jǔ dòng, jiāo tōng wài jiān, féng yíng jìn shuō. xīn zhōng rú ǒu duàn sī lián, qiǎn ér fù zhào, zhōng yí hòu huàn. cǐ suī shì tā liǎng gè qián shēng de niè yuán wèi jǐn, rán yì guó jiā qì shù suǒ guān. zhèng shì:
至次日,杨国忠兄弟姊妹,与安禄山俱入宫来叩贺。太华公主与诸王亦来称庆。玄宗赐宴尽欢,看官听说,杨贵妃既得罪于被遣,若使玄宗从此割爱了,禁绝不准入幸。则群小潜消,宫闱清净,何致酿祸启乱。无奈心志蛊惑已深,一时摆脱不下,遂使内竖得以窥视其举动,交通外奸,逢迎进说。心中如藕断丝连,遣而复召,终贻后患。此虽是他两个前生的孽缘未尽,然亦国家气数所关。正是:
shǒu jiǎn qīng sī chóu shèng dé, dùn jiào xīn zhì zhòng mí huò.
手剪青丝酬圣德,顿教心志重迷惑。
huí tóu zài gù gèng mèi zhǔ, cóng cǐ qīng chéng fù qīng guó.
回头再顾更媚主,从此倾城复倾国。
yáng guì fēi rù gōng zhī hòu, xuán zōng chǒng xìng bǐ qián gèng shén shí bèi. yáng shì xiōng dì zǐ mèi, zuò fú zuò wēi, yì gèng shèn yú qián rì, zì bù bì shuō le.
杨贵妃入宫之后,玄宗宠幸比前更甚十倍。杨氏兄弟姊妹,作福作威,亦更甚于前日,自不必说了。
wèi zhī hòu shì rú hé, qiě tīng xià huí fēn jiě.
未知后事如何,且听下回分解。