rú cǐ zhì yù, gù jì lù zhī chóu yě. zhēn kě wèi fǎ táng lín, gāo zōng shí àn yù jiāo zhōu, chū yuān xì sān qiān rén, qiān dà lǐ qīng. dì cháng lù qiú, lín zhàn duì wú bù jìn. dì xǐ yuē: guó zhī yào zài yòng fǎ, kè zé rén cán, kuān zé shī yǒu zuì. wéi shì zhé zhōng yǐ chēng zhèn yì. tā rì fù xùn, yú sī duàn zhě zhé fēn sù bù fú, dú lín suǒ xùn wú yī yán. dì wèn gù, dá yuē: táng qīng duàn qiú bù yuān, suǒ yǐ jué yì. dì tàn yuē: wèi yù zhě gù dāng ruò shì. nǎi zì shù qí kǎo, yuē: xíng rú sǐ huī, xīn ruò tiě shí yún.
如此治狱,固季路之俦也。真可为法唐临,高宗时按狱交州,出冤系三千人,迁大理卿。帝尝录囚,临占对无不尽。帝喜曰:国之要在用法,刻则人残,宽则失有罪。惟是折中以称朕意。他日复讯,余司断者辄纷诉不服,独临所讯无一言。帝问故,答曰:唐卿断囚不冤,所以绝意。帝叹曰:为狱者固当若是。乃自述其考,曰:形如死灰,心若鐡石云。