táng zhōng shū shè rén guō zhèng yī, yǒu bì yù sù, jí shū yàn. zhèng yī yè xū jiāng shuǐ zhōu, yù sù dú zhī. mì bì bìng jīn yín qì bù dé, chì cháng ān wàn nián wèi shí liáng bǔ zhī. shí liáng zhǔ shuài wèi chǎng yǒu cè lüè, huàn shè rén shào nián jiā nú sān rén, bù shān lóng tóu, jí juàn wèi shì sì rén, wèn shí rì nèi hé rén mì shè rén jiā. wèi shì yún: yǒu tóu huà gāo lí liú shū, fù qiǎn shè rén mù mǎ nú, yún jīn chéng fāng zhōng yǒu yī kōng zhái, gèng wú tā yǔ. shí liáng wǎng bǐ chù sōu zhī, zhì yī zhái fēng suǒ shén mì, dǎ kāi, bì yǔ huà shì zài qí zhōng, nǎi shì huà shì gòng mù mǎ nú cáng zhī. fèng chì zhǎn yú dōng shì.
唐中书舍人郭正一,有婢玉素,极姝艳。正一夜须浆水粥,玉素毒之。觅婢并金银器不得,敕长安万年尉石良捕之。石良主帅魏昶有策略,唤舍人少年家奴三人,布衫笼头,及縳卫士四人,问十日内何人觅舍人家。卫士云:有投化高丽留书,付遣舍人牧马奴,云金城坊中有一空宅,更无他语。石良往彼处搜之,至一宅封锁甚密,打开,婢与化士在其中,乃是化士共牧马奴藏之。奉敕斩于东市。