nǚ xì yǐ yāo yě shù, yǐ chǎn huǎn shù, yǐ tài dù shù, gù nǚ xì zhě quán hū qí wèi shù yě. ruò liú huī jí zé yì shì. liú huī jí qí qíng huàn xiǎng, yù bǔ cóng lái lí yuán zhī quē xiàn. rú táng míng huáng yóu yuè gōng, yè fǎ shàn zuò, chǎng shàng yī shí hēi xū dì àn, shǒu qǐ jiàn luò, pī lì yī shēng, hēi màn hū shōu, lòu chū yī yuè, qí yuán rú guī, sì xià yǐ yáng jiǎo rǎn wǔ sè yún qì, zhōng zuò cháng yí, guì shù wú gāng, bái tù dǎo yào. qīng shā màn zhī, nèi rán" sài yuè míng" shù zhū, guāng yàn qīng lí, sè rú chū shǔ, sǎ bù chéng liáng, suì niè yuè kū, jìng jiè shén qí, wàng qí wèi xì yě. qí tā rú wǔ dēng, shí shù rén shǒu xié yī dēng, hū yǐn hū xiàn, guài huàn bǎi chū, fěi yí suǒ sī, lìng táng míng huáng jiàn zhī, yì bì mù zhēng kǒu kāi, wèi qú shū chǎng zhōng nà de rú xǔ guāng guài yé! péng tiān xī xiàng yú dào:" nǚ xì zhì liú huī jí, hé bì nán zǐ! hé bì péng dà!" tiān xī qǔ zhōng nán dǒng, jué shǎo xǔ kě, ér dú xīn zhé huī jí jiā jī, qí suǒ jiàn shǎng, dìng bù cǎo cǎo.
女戏以妖冶恕,以啴缓恕,以态度恕,故女戏者全乎其为恕也。若刘晖吉则异是。刘晖吉奇情幻想,欲补从来梨园之缺陷。如《唐明皇游月宫》,叶法善作,场上一时黑魆地暗,手起剑落,霹雳一声,黑幔忽收,露出一月,其圆如规,四下以羊角染五色云气,中坐常仪,桂树吴刚,白兔捣药。轻纱幔之,内燃“赛月明”数株,光焰青黎,色如初曙,撒布成梁,遂蹑月窟,境界神奇,忘其为戏也。其他如舞灯,十数人手携一灯,忽隐忽现,怪幻百出,匪夷所思,令唐明皇见之,亦必目睁口开,谓氍毹场中那得如许光怪耶!彭天锡向余道:“女戏至刘晖吉,何必男子!何必彭大!”天锡曲中南、董,绝少许可,而独心折晖吉家姬,其所鉴赏,定不草草。