dōng lái jùn yǒu guǎn tíng, qí xī xuān cháng yǒu guài yì. kè yǒu qǐn qí xià zhě, yè cháng wén yǒu quǎn fèi, shēng shèn wēi. yǐ dú shì zhī, zé yī wú suǒ jiàn. rú shì zhě lěi nián yǐ. qí hòu jùn shǒu mìng jiōng jiàn wèi kù. cháng yī xī, yuè jiǎo, yǒu kù gèng jiàn yī quǎn shén xiǎo, cāng sè, zì xuān xià huán tíng ér zǒu. kù gèng guài qí yǔ cháng quǎn yì, yīn tóu shí jī zhī, qí quǎn fèi ér qù, rù xī xuān xià. míng rì kù lì yǐ qí shì bái yú jùn shǒu, jùn shǒu mìng yú xī xuān qióng qí jī. jiàn mén shàng gǒu yǒu cāng máo shén duō, guǒ kù lì suǒ jiàn cāng quǎn zhī sè, zhòng fāng wù yān.
东莱郡有馆亭,其西轩常有怪异。客有寝其下者,夜常闻有犬吠,声甚微。以独视之,则一无所见。如是者累年矣。其后郡守命扃键为库。尝一夕,月皎,有库更见一犬甚小,苍色,自轩下环庭而走。库更怪其与常犬异,因投石击之,其犬吠而去,入西轩下。明日库吏以其事白于郡守,郡守命于西轩穷其迹。见门上狗有苍毛甚多,果库吏所见苍犬之色,众方悟焉。