dōng luò yǒu gù zhái, qí táng ào xuān jí shén hóng tè, rán jū zhě duō bào sǐ, shì yǐ kōng ér jiàn zhī qiě jiǔ. gù yòu sàn qí cháng shì wàn yáng lú qián, zhēn yuán zhōng, wèi yù shǐ fēn chá dōng tái, cháng yù mào qí zhái ér zhǐ yān. huò yuē:" cǐ zhái yǒu guài, bù kě jū." qián yuē:" wú zì néng mǐ zhī." xī, qián yǔ cóng lì tóng qǐn qí táng, mìng pū shǐ jìn zhǐ yú mén wài. cóng lì yǒng hàn shàn shè, yú shì zhí gōng shǐ zuò qián xuān xià. yè jiāng shēn, wén yǒu kòu mén zhě, cóng lì jí wèn zhī, yīng shēng yuē:" liǔ jiāng jūn qiǎn fèng shū yú lú shì yù." qián bù yīng. yǐ ér tóu yī fú shū xuān xià, zì shì rú bǐ ér shū zhě, diǎn huà xiān rán. qián mìng cóng lì shì, qí zì yún:" wú jiā yú cǐ yǒu nián yǐ. táng ào xuān jí, jiē wú zhī jū yě mén shén hù líng, jiē wú zhī lì yě. ér jūn tū rù wú shě, qǐ qí lǐ yé! jiǎ lìng jūn yǒu
东洛有故宅,其堂奥轩级甚宏特,然居者多暴死,是以空而键之且久。故右散骑常侍万阳卢虔,贞元中,为御史分察东台,常欲贸其宅而止焉。或曰:“此宅有怪,不可居。”虔曰:“吾自能弭之。”夕,虔与従吏同寝其堂,命仆使尽止于门外。従吏勇悍善射,于是执弓矢坐前轩下。夜将深,闻有叩门者,従吏即问之,应声曰:“柳将军遣奉书于卢侍御。”虔不应。已而投一幅书轩下,字似濡笔而书者,点画纤然。虔命従吏视,其字云:“吾家于此有年矣。堂奥轩级,皆吾之居也;门神户灵,皆吾之隶也。而君突入吾舍,岂其理耶!假令君有
hòu yī xī, qián yǔ cóng lì tóng qǐn qí táng, mìng pū shǐ jìn zhǐ yú mén wài. cóng lì yǒng hàn shàn shè, yú shì zhí gōng shǐ zuò qián xuān xià. yè jiāng shēn, wén yǒu kòu mén zhě, cóng lì jí wèn zhī, yīng shēng yuē:" liǔ jiāng jūn qiǎn fèng shū yú lú shì yù." qián bù yīng. yǐ ér tóu yī fú shū xuān xià, zì shì rú bǐ ér shū zhě, diǎn huà xiān rán. qián mìng cóng lì shì, qí zì yún:" wú jiā yú cǐ yǒu nián yǐ. táng ào xuān jí, jiē wú zhī jū yě mén shén hù líng, jiē wú zhī lì yě. ér jūn tū rù wú shě, qǐ qí lǐ yé! jiǎ lìng jūn yǒu shě, wú rù zhī kě hū jì bù jù wú, níng bù kuì yú xīn yé jūn sù qù, cōng zhāo bài wáng zhī rǔ." dú jì bì, qí shū piāo rán sì sàn, ruò fēi jìn zhī zhuàng. é yòu wén yǒu yán zhě:" liǔ jiāng jūn yuàn jiàn lú yù shǐ." yǐ ér yǒu dà lì zhì, shēn cháng shù shí xún, lì tíng, shǒu zhí yī piáo. qí cóng lì jí yǐn mǎn ér fā, zhōng suǒ zhí. qí lì suì tuì, wěi qí piáo. jiǔ zhī yòu lái, fǔ xuān ér lì, wǎn qí shǒu qiě kuī yān, mào shén yì. cóng lì yòu shè zhī, zhōng qí xiōng. lì jīng, ruò yǒu jù, suì dōng xiàng ér qù. yǒu gù zhái, qí táng ào xuān jí shén hóng tè, rán jū zhě duō bào sǐ, shì yǐ kōng ér jiàn zhī qiě jiǔ. gù yòu sàn qí cháng shì wàn yáng lú qián, zhēn yuán zhōng, wèi yù shǐ fēn chá dōng tái, cháng yù mào qí zhái ér zhǐ yān. huò yuē:" cǐ zhái yǒu guài, bù kě jū." qián yuē:" wú zì néng mǐ zhī."
后一夕,虔与従吏同寝其堂,命仆使尽止于门外。従吏勇悍善射,于是执弓矢坐前轩下。夜将深,闻有叩门者,従吏即问之,应声曰:“柳将军遣奉书于卢侍御。”虔不应。已而投一幅书轩下,字似濡笔而书者,点画纤然。虔命従吏视,其字云:“吾家于此有年矣。堂奥轩级,皆吾之居也;门神户灵,皆吾之隶也。而君突入吾舍,岂其理耶!假令君有舍,吾入之可乎既不惧吾,宁不愧于心耶君速去,匆招败亡之辱。”读既毕,其书飘然四散,若飞烬之状。俄又闻有言者:“柳将军愿见卢御史。”已而有大厉至,身长数十寻,立庭,手执一瓢。其従吏即引满而发,中所执。其厉遂退,委其瓢。久之又来,俯轩而立,挽其首且窥焉,貌甚异。従吏又射之,中其胸。厉惊,若有惧,遂东向而去。有故宅,其堂奥轩级甚宏特,然居者多暴死,是以空而键之且久。故右散骑常侍万阳卢虔,贞元中,为御史分察东台,常欲贸其宅而止焉。或曰:“此宅有怪,不可居。”虔曰:“吾自能弭之。”
zhì míng, qián mìng qióng qí jī, zhì zhái dōng xì dì, jiàn liǔ gāo bǎi yú chǐ, yǒu yī shǐ guàn qí shàng, suǒ wèi liǔ jiāng jūn yě. qián fá qí xīn. zì cǐ qí zhái jū zhě wú yàng. hòu suì yú, yīn chóng gòu táng shì, yú wū wǎ xià de yī piáo, zhǎng yuē zhàng yú, yǒu shǐ guàn qí bǐng, jí jiāng jūn suǒ zhí zhī piáo yě.
至明,虔命穷其迹,至宅东隙地,见柳高百余尺,有一矢贯其上,所谓柳将军也。虔伐其薪。自此其宅居者无恙。后岁余,因重构堂室,于屋瓦下得一瓢,长约丈余,有矢贯其柄,即将军所执之瓢也。