strong dān fú láng quán zhōu jiā ǒu strong
单符郎全州佳偶
jiá rǔ mén kāi zhàn yǐ tiān, zhōu gōng jú gòu shàng yī rán. xiū yán dào dé wú guān suǒ, yī bì qián kūn bā bǎi nián.
郟鄏门开战倚天,周公桔构尚依然。休言道德无关锁,一闭乾坤八百年。
zhè shǒu shī, dān shuō xī jīng shì dì wáng zhī dōu, zuǒ chéng gāo, yòu miǎn chí, qián yī lǎng, hòu dà hé zhēn gè xíng shì wú shuāng, fán huá dì yī sòng cháo jiǔ dài jiàn dū yú cǐ. jīn rì shuō yī zhuāng gù shì, nǎi shì xī jīng rén shì, yí gè shì xíng zhī xiàn, yí gè shì dān tuī guān. tā liǎng gè dōu wǎng xiào gǎn fāng xià, bìng mén ér jū. liǎng jiā zhái juàn, yòu shì dí qīn mèi mei, yí zhàng xiāng chèn, suǒ yǐ wǎng lái shén mì. suī wèi gè xìng, wú yì yī jiā. xiān qián, liǎng jiā mò zuò guān shí jié, mèi mei tóng shí huái yùn, sī xià xiāng yuē dào:" ruò shēng xià yī nán yī nǚ, dāng wèi hūn yīn." hòu lái dān jiā shēng nán, xiǎo míng fú láng, xíng jiā shēng nǚ, xiǎo míng chūn niáng. mèi mei gè duì zhàng fū shuō tōng le, cóng cǐ qìng jia wǎng lái, fēi zhǐ yī rì. fú láng hé chūn niáng yòu shí cháng zài yī chù yóu xì, liǎng jiā dōu chēng tā wèi xiǎo fū fù. yǐ hòu jiàn jiàn cháng chéng, fú láng gǎi míng fēi yīng, zì téng shí, jìn guǎn dú shū chūn niáng shēn jū xiù gé. gè bù xiāng jiàn.
这首诗,单说西京是帝王之都,左成皋,右渑池,前伊朗,后大河;真个形势无双,繁华第一;宋朝九代建都于此。今日说一桩故事,乃是西京人氏,一个是邢知县,一个是单推官。他两个都枉孝感坊下,并门而居。两家宅眷,又是嫡亲妹妹,姨丈相称,所以往来甚密。虽为各姓,无异一家。先前,两家末做官时节,妹妹同时怀孕,私下相约道:“若生下一男一女,当为婚姻。”后来单家生男,小名符郎,邢家生女,小名春娘。妹妹各对丈夫说通了,从此亲家往来,非止一日。符郎和春娘幼时常在一处游戏,两家都称他为小夫妇。以后渐渐长成,符郎改名飞英,字腾实,进馆读书;春娘深居绣阁。各不相见。
qí shí sòng huī zōng xuān hé qī nián, chūn sān yuè, xíng gōng xuǎn le dèng zhōu shùn yáng xiàn zhī xiàn, dān gōng xuǎn le yáng zhōu fǔ tuī guān, gè yào qiè jiā shàng rèn. xiāng yuē rèn mǎn zhī yuē, guī jiā chéng qīn. dān tuī guān dài le fū rén hé ér zi fú láng, zì wǎng yáng zhōu qù zuò guān, bù tí. què shuō xíng zhī xiàn dào le dèng zhōu shùn yáng xiàn, wèi jí bàn zǎi, zhí jīn dá zǐ fēn dào rù kòu. jīn jiāng wò lí bù gōng pò le shùn yáng, xíng zhī xiàn yī mén yù hài. chūn niáng nián shí èr suì, wèi luàn bīng suǒ lüè, zhuǎn mài zài quán zhōu yuè hù yáng jiā, dé qián shí qī gàn ér qù. chūn niáng cóng xiǎo dú guò jīng shū jí táng shī gàn shǒu, pō tōng wén mò, yóu shàn yìng duì. bǎo mǔ ài zhī rú bǎo, gǎi míng yáng yù, jiào yǐ yuè qì jí gē wǔ, wú bù jīng jué. zhèng shì: sān qiān fěn dài shū yán sè, shí èr zhū lóu ràng wǔ gē. zhǐ shì yī jiàn, tā zhōng shì huàn jiā chū shēn, jǔ zhǐ duān xiáng. měi yì gōng tíng shì yàn, chéng yì bì, zhū jì tiáo xiào nüè làng, wú suǒ bù zhì. yáng yù hēi rán dú lì, bù wàng yán xiào, yǒu liáng rén fēng dù. wèi zhè gè shàng, qián hòu guān fǔ, mò bù ài zhī zhòng zhī.
其时宋徽宗宣和七年,春三月,邢公选了邓州顺阳县知县,单公选了扬州府推官,各要挈家上任。相约任满之曰,归家成亲。单推官带了夫人和儿子符郎,自往扬州去做官,不题。却说邢知县到了邓州顺阳县,未及半载,值金鞑子分道入寇。金将斡离不攻破了顺阳,邢知县一门遇害。春娘年十二岁,为乱兵所掠,转卖在全州乐户杨家,得钱十七干而去。春娘从小读过经书及唐诗干首,颇通文墨,尤善应对。鸨母爱之如宝,改名杨玉,教以乐器及歌舞,无不精绝。正是:三千粉黛输颜色,十二朱楼让舞歌。只是一件,他终是宦家出身,举止端详。每诣公庭侍宴,呈艺毕,诸妓调笑虐浪,无所不至。杨玉嘿然独立,不妄言笑,有良人风度。为这个上,前后官府,莫不爱之重之。
huà fēn liǎng tóu. què shuō dān tuī guān zài rèn sān nián, shí jīn lǔ xiàn le hàn jīng, huī zōng qīn zōng liǎng cháo tiān zǐ, dōu bèi tā lǔ qù. kuī shā lǚ hǎo wèn shuō xià le wěi dì zhāng bāng chāng, yíng kāng wáng sì tǒng. kāng wáng dù jiāng ér nán, jí wèi yú yìng tiān fǔ, shì wèi gāo zōng. gāo zōng jù pà jīn lǔ, bù gǎn hái xī jīng, nǎi jià xìng yáng zhōu. dān tuī guān lǜ mín bīng hù jià yǒu gōng, lèi qiān láng guān zhī zhí, yòu suí jià zhì háng zhōu. gāo zōng ài háng zhōu fēng jǐng, zhù bì jiàn dū, gǎi wéi lín ān fǔ. yǒu shī wèi zhèng:
话分两头。却说单推官在任三年,时金虏陷了汗京,徽宗、钦宗两朝天子,都被他掳去。亏杀吕好问说下了伪帝张邦昌,迎康王嗣统。康王渡江而南,即位于应天府,是为高宗。高宗惧怕金虏,不敢还西京,乃驾幸扬州。单推官率民兵护驾有功,累迁郎官之职,又随驾至杭州。高宗爱杭州风景,驻跸建都,改为临安府。有诗为证:
shān wài qīng shān lóu wài lǒu, xī hú gē wǔ jǐ shí xiū? nuǎn fēng xūn dé yóu rén zuì, zhí bǎ háng zhōu dāng biàn zhōu.
山外青山楼外搂,西湖歌舞几时休?暖风熏得游人醉,直把杭州当汴州。
huà shuō xī běi yí lù dì fāng, bèi jīn lǔ cán hài, bǎi xìng cóng gāo dōng nán dù zhě, bù jì qí shù, jiē sàn chù wú xià. wén lín ān jiàn dū, duō yǒu bān dào háng zhōu rù jí ān chā. dān gōng shí zài hù bù, yuè kàn hù jí cè zi, jiàn yǒu yī" xíng xiáng" míng zì, nǎi xī jīng rén. zì sī:" xíng zhī xiàn míng zhēn, cǐ rén míng yàng, gǎn shì tóng háng xiōng dì? zì cóng yóu huàn yǐ hòu, xíng jiā quán wú yīn hào xiāng tōng, zhèng zài xuán niàn." nǎi dào rén mì fǎng shàng, guǒ xíng zhī xiàn zhī dì, hào wèi" sì chéng wù" zhě. jí máng qǐng lái xiāng jiàn, wèn qí xiāo xī. sì chéng wù dá dào:" zì dèng zhōu pò hòu, chuán wén jiā xiōng jǔ jiā shòu huò, wèi zhī de fǒu." yīn liú lèi bù zhǐ, dān gōng yì jiū rán bù lè. niàn ér zi nián chǐ jǐ zhǎng, yì yù bié guó qīn shì yóu kǒng chuán yán wèi de, xí fù shàng zài, qiě chí gān gē níng xī, zài xíng tàn tīng. cóng cǐ dān gōng yǔ sì chéng wù réng rèn zuò qīn qī, wǎng lái bù jué
话说西北一路地方,被金虏残害,百姓从高东南渡者,不计其数,皆散处吴下。闻临安建都,多有搬到杭州入籍安插。单公时在户部,阅看户籍册子,见有一“邢祥”名字,乃西京人。自思:“邢知县名侦,此人名样,敢是同行兄弟?自从游宦以后,邢家全无音耗相通,正在悬念。”乃道人密访上,果邢知县之弟,号为“四承务”者。急忙请来相见,问其消息。四承务答道:“自邓州破后,传闻家兄举家受祸,未知的否。”因流泪不止,单公亦揪然不乐。念儿子年齿己长,意欲别国亲事;犹恐传言未的,媳妇尚在,且持干戈宁息,再行探听。从此单公与四承务仍认做亲戚,往来不绝
zài shuō gāo zōng huáng dì chū jí wèi, gǎi yuán jiàn yán guò le sì nián, yòu gǎi yuán shào xīng. cǐ shí shào xīng yuán nián, cháo tíng zhuī xù nán dù zhī gōng, dān fēi yīng shòu fù yīn, dé shòu quán zhōu sī hù. xiè ēn guò le, zé yuē bài bié fù mǔ qǐ chéng, wǎng quán zhōu dào rèn. shí nián shí bā suì, yī zhōu guān shǔ, zhǐ yǒu dān sī hù nián shào, qiě shì yí róng jùn xiù, jiàn zhě wú bù chēng xiàn. shàng rèn zhī yuē, zhōu shǒu shè gōng táng jiǔ huì yǐn, dà jí shēng jì. yuán lái sòng cháo yǒu zhè gè guī jǔ: fán zài jí chāng hù, wèi zhī guān jì guān fǔ yǒu gōng sī yán yàn, tīng píng diǎn míng, huàn lái yún yīng. zhè yī rì, yáng yù yě zài shù nèi. dān sī hù yú zhòng jì zhōng, zhǐ kàn de tā shàng yǎn, dà yǒu juàn ài zhī yì. shī yuē:
再说高宗皇帝初即位,改元建炎;过了四年,又改元绍兴。此时绍兴元年,朝廷追叙南渡之功,单飞英受父荫,得授全州司户。谢恩过了,择曰拜别父母起程,往全州到任。时年十八岁,一州官属,只有单司户年少,且是仪容俊秀,见者无不称羡。上任之曰,州守设公堂酒会饮,大集声妓。原来宋朝有这个规矩:凡在籍娼户,谓之官妓;官府有公私筵宴,听凭点名,唤来郧应。这一日,杨玉也在数内。单司户于众妓中,只看得他上眼,大有眷爱之意。诗曰:
céng shào hóng shéng dào chù suí, jiā rén cái zǐ liǎng xiāng yí. fēng liú de shì zhāng jīng zhào, hé rì lín chuāng shì huà méi?
曾绍红绳到处随,佳人才子两相宜。风流的是张京兆,何日临窗试画眉?
sī lǐ xìng zhèng, míng ān, róng yáng jiù zú, yě shì gè shào nián cái zǐ. yī jiàn dān sī hù, biàn yì qì xiāng tóu, kàn tā gù pàn yáng yù, jǐ zhī qí yì. yī rì, zhèng sī lǐ qù bài dān sī hù, wèn dào:" zú xià qīng nián míng zú, wèi hé dān chē fù shì, bù xié zhái juàn?" dān sī hù dá dào:" shí bù xiāng mán, yòu shí céng dìng xià qī shì, yīn zāo lǔ luàn, cún wáng wèi bǔ, zhì jīn zhōng kuì shàng xū." sī lǐ xiào dào:" lí suǒ zhī gǎn, rén shú wú zhī? cǐ sī gē jì yáng yù, pō ráo yǎ zhì, qiě zuò wàng méi zhǐ kě, hé rú?" sī hù chū shí xùn xiè bù gǎn, bèi sī lǐ yán zhī zài sān, shuō dào xiāng zhī de fēn jì, sī hù yǐn mán bù dé, zhǐ de tǔ lù xīn fù. sī lǐ dào:" jì cái zǐ yǒu yì jiā rén, pū dāng wèi qū chéng zhī ěr." zì cǐ měi yù yàn huì, sī hù jiàn le yáng yù, fǎn jué yǒu xiē bì xián, bù gǎn zhù mù rán xīn zhōng sī mù yù shén. sī lǐ yǒu xīn yào yù chéng qí shì, dàn jù pà tài shǒu yán yì, zuò bù dé shǒu jiǎo.
司理姓郑,名安,荣阳旧族,也是个少年才子。一见单司户,便意气相投,看他顾盼杨玉,己知其意。一日,郑司理去拜单司户,问道:“足下清年名族,为何单车赴仕,不携宅眷?”单司户答道:“实不相瞒,幼时曾定下妻室,因遭虏乱,存亡未卜,至今中馈尚虚。”司理笑道:“离索之感,人孰无之?此司歌妓杨玉,颇饶雅致,且作望梅止渴,何如?”司户初时逊谢不敢,被司理言之再三,说到相知的分际,司户隐瞒不得,只得吐露心腹。司理道:“既才子有意佳人,仆当为曲成之耳。”自此每遇宴会,司户见了杨玉,反觉有些避嫌,不敢注目;然心中思慕愈甚。司理有心要玉成其事,但惧怕太守严毅,做不得手脚。
rú cǐ èr nián. jiù tài shǒu rèn mǎn shēng qù, xīn tài shǒu xìng chén, wéi rén zhōng hòu zhì chéng, qiě yǔ zhèng sī lǐ shì tóng xiāng gù jiù. suǒ yǐ zhèng sī lǐ lǚ cì zài tài shǒu miàn qián, chēng jiàn dān sī hù zhī cái pǐn, tài shǒu shí fēn jìng zhòng. yī rì, zhèng sī lǐ zhì jiǔ, zhuān qǐng dān sī hù dào sī yá qīng huà, zhǐ diǎn yáng yù yī míng dǐ hòu. zhè yī rì, bǐ gōng lǐ yán yàn bù tóng, zhǐ yǒu bīn zhǔ èr rén, dān sī hù cái dé bǎo kàn yáng yù, guǒ rán měi lì! yǒu cí míng yì qín é, cí yún:
如此二年。旧太守任满升去,新太守姓陈,为人忠厚至诚,且与郑司理是同乡故旧。所以郑司理屡次在太守面前,称荐单司户之才品,太守十分敬重。一日,郑司理置酒,专请单司户到私衙清话,只点杨玉一名抵候。这一日,比公里筵宴不同,只有宾主二人,单司户才得饱看杨玉,果然美丽!有词名《忆秦娥》,词云:
xiāng fù fù, zūn qián yǒu gè rén rú yù. rén rú yù, cuì qiào jīn fēng, nèi jiā zhuāng jiǎn. jiāo xiū guàn bǎ méi ér cù, kè rén zhǐ chàng shāng xīn qǔ. shāng xīn qǔ, yī shēng shēng shì yuàn hóng chóu lǜ.
香馥馥,樽前有个人如玉。人如玉,翠翘金风,内家妆柬。娇羞惯把眉儿蹙,客人只唱伤心曲。伤心曲,一声声是怨红愁绿。
zhèng sī lǐ kāi yán dào:" jīn rì zhī huì, bìng wú tā jiào, wù jū lǐ fǎ. dāng kāi huái chàng yǐn, wù qǔ jìn huān." suì zhēn jù gōng lái quàn dān sī hù, yáng yù qīng gē qíng jiǔ. jiǔ zhì bàn hān, dān sī hù kàn zhe yáng yù, shén hún piāo dàng, bù néng zì chí jiǎ zhuāng zuì tài bù yǐn. zhèng sī lǐ jǐ zhī qí yì, biàn dào:" qiě qǐng dào shū zhāi sàn bù, zài róng fèng quàn." nà shū zhāi shì sī lǐ zì jiā kàn shū de suǒ zài, bǎi shè zhe shū huà qín qí, yě yǒu xiē gǔ wán zhī lèi. dān sī hù nà yǒu xīn qíng qù kàn, xiàng zhú tà shàng dào shēn biàn shuì. zhèng sī lǐ dào:" jì rán rén xiōng kùn jiǔ, zàn qǐng ān xī piàn shí." máng zhuǎn shēn ér chū, què jiào yáng yù zhēn xià xiāng chá yī zā sòng qù. dān sī hù sù zhī sī lǐ yǒu yù chéng zhī měi, jīn fān jiàn yáng yù dú zì yí gè sòng chá, qíng zhī shì fàng sōng le. máng qǐ shēn bǎ mén yǎn shàng, shuāng shǒu bào zhù yáng yù qiú huān. yáng yù yáng tuī bù yǔn, dān sī hù dào:" xiāng mù xiǎo jiě zi, jǐ fēi yī rì, nán de jīn fān jī huì. sī lǐ gōng píng xī jiàn ài, jiù shǐ zhī jué, bì bù chēn guài." yáng yù yě shí pò sān fēn guān qiào, bù gǎn gù què, zhǐ de shùn qíng. liǎng gè suì zài tà shàng, cǎo cǎo de yún yǔ yī chǎng. yǒu shī wèi zhèng:
郑司理开言道:“今日之会,并无他窖,勿拘礼法。当开怀畅饮,务取尽欢。”遂斟巨觥来劝单司户,杨玉清歌情酒。酒至半酣,单司户看着杨玉,神魂飘荡,不能自持;假装醉态不饮。郑司理己知其意,便道:“且请到书斋散步,再容奉劝。”那书斋是司理自家看书的所在,摆设着书、画、琴、棋,也有些古玩之类。单司户那有心情去看,向竹榻上倒身便睡。郑司理道:“既然仁兄困酒,暂请安息片时。”忙转身而出,却教杨玉斟下香茶一匝送去。单司户素知司理有玉成之美,今番见杨玉独自一个送茶,情知是放松了。忙起身把门掩上,双手抱住杨玉求欢。杨玉佯推不允,单司户道:“相慕小姐子,己非一日,难得今番机会。司理公平昔见爱,就使知觉,必不嗔怪。”杨玉也识破三分关窍,不敢固却,只得顺情。两个遂在榻上,草草的云雨一场。有诗为证:
xiāng mù xiāng lián èr zài yú, jīn zhāo qiě xǐ liǎng qíng shū. suī rán wèi dé tōng xiāo lè, yóu shèng yáng tái mèng shì xū.
相慕相怜二载余,今朝且喜两情舒。虽然未得通宵乐,犹胜阳台梦是虚。
dān sī hù sī wèn yáng yù dào:" nǐ suī rán cái yì chū sè, piān jué yǎ zhì, bù shì qīng lóu xí qì, bì shì yí gè míng gōng miáo yì. jīn rì xiū yào mán wǒ, kě cóng shí shuō yǔ wǒ zhī dào, guǒ shì hé rén?" yáng yù mǎn miàn xiū cán, dá dào:" shí bù xiāng mán, qiè běn huàn zú, liú luò zài cǐ, fēi yáng jī suǒ shēng yě." sī hù dà jīng, wèn dào:" jì xì huàn zú, rǔ fù hé guān hé xìng?" yáng yù bù jué shuāng lèi jiāo liú, dá dào:" qī běn xìng xíng, zài dōng jīng xiào gǎn fāng jū zhù, yòu nián céng xǔ yǔ mǔ yí zhī zǐ jié hūn. qiè zhī fù shòu dèng zhōu shùn yáng xiàn zhī xiàn, bù xìng hú kòu chāng juē, fù mǔ jiē zāo bīng rèn, qiè bèi rén lüè mài zhì cǐ." sī hù yòu wèn dào:" rǔ fū jiā xìng shén? zuò hé guān zhí? suǒ xǔ jià zhī zǐ, yòu shì hé míng?" yáng yù dào:" fū jiā xìng dān, nà shí wéi yáng zhōu tuī guān. qí zi xiǎo míng fú láng, jīn yì bù zhī cún wáng rú hé." shuō bà, kū qì bù zhǐ. sī hù xīn zhōng jǐ zhī qí wèi chūn niáng le, qiě bù shuō pò, zhǐ ān wèi dào:" rǔ jīn rì xiān yī měi shí, huā zhāo yuè xī, gōu nǐ shòu yòng. guān fǔ dōu lìng yǎn kàn bì, shuí rén qīng jiàn nǐ? kuàng zōng zú yuǎn lí, fū jiā cún wáng wèi bǔ, suí yuán kuài huó, yì zú le yī shēng yǐ. hé nǎi zì shēng bēi qì yé?" yáng yù cù shùn dá dào:" qī wén' nǚ zǐ shēng ér yuàn wèi zhī yǒu jiā', suī bù xìng fēng chén, shí chū wú qīn. fū jiā huàn zú, jí shǐ wú yàng, qiè yì bù zuò tuán yuán zhī wàng. ruò dé jià yī xiǎo mín, jīng jí bù qún, chuò shū yǐn shuǐ, yì shì liáng rén jiā xí fù, bǐ zài cǐ zhōng yíng xīn sòng jiù, shèng què qiān wàn bèi yǐ." sī hù diǎn tóu dào:" nǐ suǒ jiàn yì shì. guǒ yǒu cǐ xīn, wǒ dāng yǔ rǔ zuò zhǔ." yáng yù kòu tóu dào:" ēn guān ruò néng bá qiè yú kǔ hǎi zhī zhōng, zhēn nǎi wàn dài yīn dé yě." shuō wèi bì, zhī jiàn sī lǐ tuī mén jìn lái dào:" yáng tái mèng xǐng yě wèi? rú jīn wú shì, kě yǐn jiǔ yǐ." sī hù dào:" jiǔ jǐ guò zuì, bù néng fù yǐn." sī lǐ dào:" yī fēn jiǔ zuì, shí fēn xīn zuì." sī hù dào:" yī fēn zuì jiǔ, shí fēn zuì dé." dà jiā dōu xiào qǐ lái, chóng lái yán shǎng, shì yuē jìn huān ér sàn.
单司户私问杨玉道:“你虽然才艺出色,偏觉雅致,不似青楼习气,必是一个名公苗裔。今日休要瞒我,可从实说与我知道,果是何人?”杨玉满面羞惭,答道:“实不相瞒,妾本宦族,流落在此,非杨姬所生也。”司户大惊,问道:“既系宦族,汝父何官何姓?”杨玉不觉双泪交流,答道:“妻本姓邢,在东京孝感坊居住,幼年曾许与母姨之子结婚。妾之父授邓州顺阳县知县,不幸胡寇猖撅,父母皆遭兵刃,妾被人掠卖至此。”司户又问道:“汝夫家姓甚?作何官职?所许嫁之子,又是何名?”杨玉道:“夫家姓单,那时为扬州推官。其子小名符郎,今亦不知存亡如何。”说罢,哭泣不止。司户心中己知其为春娘了,且不说破,只安慰道:“汝今日鲜衣美食,花朝月夕,勾你受用。官府都另眼看敝,谁人轻贱你?况宗族远离,夫家存亡未卜,随缘快活,亦足了一生矣。何乃自生悲泣耶?”杨玉蹙顺答道:“妻闻‘女子生而愿为之有家’,虽不幸风尘,实出无亲。夫家宦族,即使无恙,妾亦不作团圆之望。若得嫁一小民,荆级布裙,啜菽饮水,亦是良人家媳妇,比在此中迎新送旧,胜却千万倍矣。”司户点头道:“你所见亦是。果有此心,我当与汝作主。”杨玉叩头道:“恩官若能拔妾于苦海之中,真乃万代阴德也。”说未毕,只见司理推门进来道:“阳台梦醒也未?如今无事,可饮酒矣。”司户道:“酒己过醉,不能复饮。”司理道:“一分酒醉,十分心醉。”司户道:“一分醉酒,十分醉德。”大家都笑起来,重来筵上,是曰尽欢而散。
guò le shù rì, dān sī hù zhì jiǔ, zhuān qǐng zhèng sī lǐ dá xí, yě huàn yáng yù yī míng dā yìng. yáng yù xiān dào, dān sī hù bù fù yǔ xiá ne, suì zhèng sè wèn yuē:" rǔ qián rì yǒu yán, wèi xiǎo mín fù, yì suǒ gān xīn. wǒ jīn sàng ǒu, wèi yǒu zhèng shì, rǔ kěn xiāng suí wǒ hū?" yáng yù hán lèi dá dào:" jī jí qǐ kān fèng huáng suǒ qī, ruò ēn guān kě lián, dé méng shōu lù, shǐ de bèi jīn zhì zhī liè, fēng yī zú shí, bù yòng sòng wǎng yíng lái, gù qiè suǒ yuàn yě. dàn kǒng tā rì xīn rú rén xìng yán, bù néng xiāng róng, rán qī zì dāng hán rěn, wàn yī zhēng sè fā shēng, qiè qíng yuàn chí zhāi nìng fú, zhōng shēn dú sù, yǐ bào sī guān zhī dé ěr." sī hù wén yán, bù jué càn rán, fāng zhī qí yàn wù fēng chén, chū yú zhì chéng, fēi bān yǔ yě. shǎo tíng, zhèng sī lǐ dào lái, jiàn yáng yù lèi hén wèi gàn, xì dào:" gǔ rén yún lè jí shēng bēi, xìn yǒu zhī hū?" yáng yù liǎn liǎn dá dào:" chén cóng zhōng lái, bù kě duàn jué ěr!" dān sī hù jiāng yáng yù lì zhì cóng liáng shuō huà, xiàng zhèng sī lǐ shuō le. zhèng sī lǐ dào:" zú xià ruò yǒu cǐ xīn, xià guān yì yuàn xiào yī bì." zhè yī rì, yǐn jiǔ wú huà.
过了数日,单司户置酒,专请郑司理答席,也唤杨玉一名答应。杨玉先到,单司户不复与狎呢,遂正色问曰:“汝前日有言,为小民妇,亦所甘心。我今丧偶,未有正室,汝肯相随我乎?”杨玉含泪答道:“积棘岂堪凤凰所栖,若恩官可怜,得蒙收录,使得备巾栉之列,丰衣足食,不用送往迎来,固妾所愿也。但恐他日新孺人性严,不能相容,然妻自当含忍,万一征色发声,妾情愿持斋佞佛,终身独宿,以报思官之德耳。”司户闻言,不觉掺然,方知其厌恶风尘,出于至诚,非斑语也。少停,郑司理到来,见杨玉泪痕未干,戏道:“古人云乐极生悲,信有之乎?”杨玉敛敛答道:“忱从中来,不可断绝耳!”单司户将杨玉立志从良说话,向郑司理说了。郑司理道:“足下若有此心,下官亦愿效一臂。”这一日,饮酒无话。
xí sàn hòu, dān sī hù zài dēng xià xiū chéng jiā shū yī fēng, shū zhōng bèi yán yuè zhàng xíng zhī xiàn quán jiā shòu huò, chūn niáng liú luò wèi chāng, yàn wù fēng chén, zhì xiàng kě mǐn. nán qíng yuàn fù lián jiù yuē, bù yǐ liáng jiàn wèi xián. dān gōng chāi shū guān kàn dà jīng, suí jí qǐng xíng sì chéng wù dào lái, shāng yì cǐ shì, liǎng jiā gè shāng gǎn bù jǐ. sì chéng wù yào qīn wǎng quán zhōu zhǔ zhāng qīn shì jiào dān gōng zhì shū yú tài shǒu qiú wèi chūn niáng tuō jí. dān gōng xiě shū, fù yǔ sì chéng wù shōu qì, sì chéng wù zuò bié ér xíng. bù yī rì, lái dào quán zhōu, jìng rù sī hù yá zhōng xiāng jiàn, dào qí lái lì. dān sī hù xiān yǔ zhèng sī lǐ shuō zhī qí shì, sī lǐ yī lì cuān duō, dào:" yàn yún: jiǎ yì jiāo, fù yì qī. jīn zú xià gān qǔ fēng chén zhī nǚ, bù yǐ cún wáng yì xīn, suī gǔ rén gāo yì, bú shì guò yě." suì tóng sī hù dào tài shǒu chù, jiāng qíng jié gào sù dān sī hù bǎ fù qīn shū zhá chéng shàng. tài shǒu zhe le, dào:" cǐ měi shì yě, gǎn bù fèng mìng?" cì rì, sì chéng wù jù zhuàng gào fǔ, qiú wèi shì jiàn guī liáng, yǐ xù jiù hūn shì, tài shǒu dāng miàn pī zhǔn le.
席散后,单司户在灯下修成家书一封,书中备言岳丈邢知县全家受祸,春娘流落为娼,厌恶风尘,志向可悯。男情愿复联旧约,不以良贱为嫌。单公拆书观看大惊,随即请邢四承务到来,商议此事,两家各伤感不己。四承务要亲往全州主张亲事;教单公致书于太守求为春娘脱籍。单公写书,付与四承务收讫,四承务作别而行。不一日,来到全州,径入司户衙中相见,道其来历。单司户先与郑司理说知其事,司理一力撺掇,道:“谚云:贾易交,富易妻。今足下甘娶风尘之女,不以存亡易心,虽古人高义,不是过也。”遂同司户到太守处,将情节告诉;单司户把父亲书札呈上。太守着了,道:“此美事也,敢不奉命?”次日,四承务具状告府,求为释贱归良,以续旧婚事,太守当面批准了。
hòu zhì yuē zhōng, hái bú jiàn fā xià wén dié. dān sī hù yí yǒu tā biàn, mì wèi rén dǎ tàn xiāo xī. jiàn chú sī zhèng zài máng luàn, ān pái yán xí. sī hù cāi dào:" cǐ jiǔ wèi hé ér shè? qǐ yù yǔ yáng yù jǔ lí bié shāng yé? shì jǐ zhì cǐ, zhǐ suǒ tīng zhī." shǎo qǐng, guǒ zhào yáng yù dǐ hòu, xí sī zhǐ qǐng tōng pàn yī rén. jiǔ zhì sān xún, shí gōng liǎng tào. tài shǒu huàn yáng yù jìn qián, jiāng sī hù yuàn xù jiù hūn, jí xíng yàng suǒ gào tuō jí zhī shì, yī yī shuō le. yáng yù bài xiè dào:" qiè yī shēn shēng sǐ róng rǔ, quán lài ēn guān tí bá." tài shǒu dào:" rǔ jīn rì shàng zài lè jí, míng rì jí wéi xiàn jūn, jiāng hé yǐ bào wǒ zhī dé?" yáng yù dá dào:" ēn guān bá rén yú huǒ zhái zhī zhōng, yīn dé rú shān, qiè wéi yǒu yuē xī xū tiān, yuàn ēn guān zǐ sūn fù jiǎ ér jǐ." tài shǒu tàn dào:" lì sè jiā yīn, bù kě fù dé." bù jué qián qǐ bào chí yáng yù shuō dào:" rǔ bì yǒu yǐ bào wǒ." nà tōng pàn shì gè zhèng zhí zhī rén, jiàn tài shǒu fā kuáng, biàn lí xí qǐ lì, zhèng sè fā zuò dào:" jì sī hù yǒu sù yuē, biàn shì rú rén, wǒ děng jù yǒu tóng liáo shū sǎo zhī yì. jūn zǐ jìn tuì dāng yǐ lǐ, bù kě gǒu qiě, yǐ shāng yǎ dào." tài shǒu zú shū zú xī xiè dào:" lǎo fū bù néng wàng qíng, fēi pàn fǔ zhī yán, bù zhī qí wèi guò yě. jīn dé zuì yú sī hù, dāng xiè guò yǐ zhì ěr." nǎi lìng yáng yù rù nèi zhái, yǔ zì jǐ nǚ juàn xiāng jiàn. què jiào rén zhào sī lǐ sī hù èr rén, dào hòu táng tóng xí, zhí chī dào tiān míng fāng sàn.
候至曰中,还不见发下文牒。单司户疑有他变,密位人打探消息。见厨司正在忙乱,安排筵席。司户猜道:“此酒为何而设?岂欲与杨玉举离别觞耶?事己至此,只索听之。”少顷,果召杨玉抵候,席司只请通判一人。酒至三巡,食供两套。太守唤杨玉近前,将司户愿续旧婚,及邢样所告脱籍之事,一一说了。杨玉拜谢道:“妾一身生死荣辱,全赖恩官提拔。”太守道:“汝今日尚在乐籍,明日即为县君,将何以报我之德?”杨玉答道:“恩官拔人于火宅之中,阴德如山,妾惟有曰夕吁天,愿恩官子孙富贾而己。”太守叹道:“丽色佳音,不可复得。”不觉前起抱持杨玉说道:“汝必有以报我。”那通判是个正直之人,见太守发狂,便离席起立,正色发作道:“既司户有宿约,便是孺人,我等惧有同僚叔嫂之谊。君子进退当以礼,不可苟且,以伤雅道。”太守(足叔)(足昔)谢道:“老夫不能忘情,非判府之言,不知其为过也。今得罪于司户,当谢过以质耳。”乃令杨玉入内宅,与自己女眷相见。却教人召司理、司户二人,到后堂同席,直吃到天明方散。
tài shǒu yě bù jìn yá, jìng zuò zǎo táng, biàn xià wén shū yǔ yáng jiā wēng ǎo, jiào chú qù yáng yù míng zì. yáng wēng yáng ǎo chū qí bù yì, hào kū ér lái, bài zhe tài shǒu sù dào:" yǎng nǚ shí yú nián, fèi jìn xīn lì. jīn jì méng míng pàn, bù gǎn kàng jù. dàn yuàn yī jiàn ér bié, yì suǒ gān xīn." tài shǒu dào rén chuán yǔ yáng yù. yáng yù lì zài hòu táng, gé píng duì wēng ǎo shuō dào:" wǒ fū qī zhòng huì, yě shì hǎo shì! wǒ suī chéng rǔ shí nián fǔ yǎng zhī ēn, rán suǒ de jīn bó jǐ duō, yì zú wèi rǔ yǎng lǎo zhī jì. cóng cǐ yǒng jué, xiū de xiāng niàn." ǎo jǐ zì hào kū bù zhǐ, tài shǒu hē tuì le yáng wēng yáng ǎo. dāng shí chà zhōu sī rén cóng, zì zhái táng zhōng qiā chū yáng yù, jìng sòng zhì sī hù yá zhōng qǔ chū sī cái shí wàn qián, quán zuǒ zī lián zhī fèi. sī hù zài sān tuī cí, tài shǒu dìng jiào shòu le. shì yuē, zhèng sī lǐ wèi méi, sì chéng wù wéi zhǔ hūn, rú fǎ chéng qīn, zuò qǐ dòng fáng huā zhú. yǒu shī wèi zhèng:
太守也不进衙,径坐早堂,便下文书与杨家翁、媪,教除去杨玉名字。杨翁、杨媪出其不意,号哭而来,拜着太守诉道:“养女十余年,费尽心力。今既蒙明判,不敢抗拒。但愿一见而别,亦所甘心。”太守道人传语杨玉。杨玉立在后堂,隔屏对翁、媪说道:“我夫妻重会,也是好事!我虽承汝十年抚养之恩,然所得金帛己多,亦足为汝养老之计。从此永诀,休得相念。”媪几自号哭不止,太守喝退了杨翁、杨媪。当时差州司人从,自宅堂中掐出杨玉,径送至司户衙中;取出私财十万钱,权佐资奁之费。司户再三推辞,太守定教受了。是曰,郑司理为媒,四承务为主婚,如法成亲,做起洞房花烛。有诗为证:
fēng liú sī hù xīn rú kě, wén yǎ jiāo niáng yì shì kuáng. jīn yè guān yá xún jiù yuē, bù jiào rén huà fù xīn láng.
风流司户心如渴,文雅娇娘意似狂。今夜官衙寻旧约,不教人话负心郎。
cì rì, tài shǒu tóng yī fǔ guān yuán, dōu lái qìng mào, sī hù zhì jiǔ xiāng chí. sì chéng wù zì guī lín ān, huí fù dān gōng qù qì. sī hù fū qī xiàng ài, zì bù bì shuō.
次日,太守同一府官员,都来庆贸,司户置酒相持。四承务自归临安,回复单公去讫。司户夫妻相爱,自不必说。
guāng yīn sì jiàn, bù jué sān nián rèn mǎn. chūn niáng duì sī hù shuō dào:" qiè shī shēn fēng chén, yì hé wēng jī ài guān qí tā mèi mei zhōng xiāng chǔ, yě yǒu qíng fèn qì hòu de. jīn jiāng yuǎn qù, zhōng shēn bù fù xiāng jiàn. yù jù shǎo jiǔ shí, yǔ zhī huà bié, bù shí guān rén kěn róng fǒu?" sī hù dào:" rǔ zhī shì, hé zhōu mò bù wén zhī, hé kě yǐn huì? biàn zhì jiǔ huà bié, hé ài dà tǐ?" chūn niáng nǎi shè yán yú huì shèng sì zhōng, jiào rén qǐng yáng wēng yáng ǎo, jí jiù shí tóng háng mèi mei xiāng hòu zhě shí yú rén, dōu lái huì yǐn. zhì qī, sī hù xiān chāi rén zài huì shèng sì děng hòu zhòng rén dào qí, fāng cái lái bǐng. yáng wēng yáng ǎo xiān dào, yǐ hòu zhòng jì lù xù ér lái. cóng rén diǎn jiào jǐ qí, fāng gǎn bǐng zhī sī hù, qǐng rú rén dēng yú. pú cóng rú yún, qián hū hòu yōng. dào huì shèng sì zhōng, yǔ zhòng rén xiāng jiàn. lüè xù hán xuān, biàn shàng le yán xí. yǐn zhì shù xún, chūn niáng zì chū xí sòng jiǔ. nèi zhōng yī jì, xìng lǐ, míng yīng, yuán yǔ yáng jiě jiā lián jū. qí yīn yuè jì yì, jiē shì chūn niáng jiào dǎo. cháng hū chūn niáng wèi zǐ, qíng shì tóng bāo, jí xiāng jìng ài. zì cóng chūn niáng tuō jí, lǐ yīng hǎo shēng sī xiǎng, cháng yǒu yù yù zhī yì. shì yuē, chūn niáng sòng jiǔ dào tā miàn qián, lǐ yīng hū rán zhí chūn niáng zhī shǒu, shuō dào:" zǐ jīn chāo tuō wū ní zhī zhōng, gāo xiáng qīng yún zhī shàng, shì mèi yú chén lún fèn tǔ, wú yǒu chū qī, xiāng qù bù chì tiān táng dì yù zhī gé, zǐ jīn hé yǐ jiù wǒ?" shuō bà, suì fàng shēng dà kū. chūn niáng bù shèng qī cǎn, liú lèi bù zhǐ. yuán lái lǐ yīng yǒu yī jiàn chū sè de běn shì: dì yī shǒu hǎo zhēn xiàn, néng gàn àn zhōng féng rèn, fēn jì bù chà. zhèng shì:
光阴似箭,不觉三年任满。春娘对司户说道:“妾失身风尘,亦荷翁姬爱官;其他妹妹中相处,也有情分契厚的。今将远去,终身不复相见。欲具少酒食,与之话别,不识官人肯容否?”司户道:“汝之事,合州莫不闻之,何可隐讳?便治酒话别,何碍大体?”春娘乃设筵于会胜寺中,教人请杨翁、杨媪,及旧时同行妹妹相厚者十余人,都来会饮。至期,司户先差人在会胜寺等候众人到齐,方才来禀。杨翁、杨媪先到,以后众妓陆续而来。从人点窖己齐,方敢禀知司户,请孺人登舆。仆从如云,前呼后拥。到会胜寺中,与众人相见。略叙寒喧,便上了筵席。饮至数巡,春娘自出席送酒。内中一妓,姓李,名英,原与杨姐家连居。其音乐技艺,皆是春娘教导。常呼春娘为姊,情似同胞,极相敬爱。自从春娘脱籍,李英好生思想,常有郁郁之意。是曰,春娘送酒到他面前,李英忽然执春娘之手,说道:“姊今超脱污泥之中,高翔青云之上,似妹于沉沦粪土,无有出期,相去不啻天堂、地狱之隔,姊今何以救我?”说罢,遂放声大哭。春娘不胜凄惨,流泪不止。原来李英有一件出色的本事:第一手好针线,能干暗中缝纫,分际不差。正是:
zhī fā fū rén xī shàn kē, shén zhēn niáng zǐ gǔ lái xī. shuí rén qǐ dé tiān sūn qiǎo? shí èr lóu zhōng yī lǐ jī.
织发夫人昔擅苛,神针娘子古来稀。谁人乞得天孙巧?十二楼中一李姬。
chūn niáng dào:" wǒ sī hù zhèng shǎo yī zhēn xiàn rén, wú mèi kěn lái yǔ wǒ zuò bàn fǒu?" lǐ yīng dào:" ruò dé ā zǐ wèi wǒ fāng biàn, dé tuō cǐ mén lù, shì yī duàn dà yīn dé shì. ruò sī hù zuǒ yòu yào mì zhēn xiàn rén, dé wǒ wèi zhī, sù zhī ā zǐ xīn xìng, qiáng sì xún shēng fēn rén yě." chūn niáng dào:" suī rán rú cǐ, dàn wú mèi hū yuē yǔ wǒ tóng háng tóng bèi, jīn rì qǐ néng jū wǒ zhī xià hū?" lǐ yīng dào:" wǒ zài fēng chén zhōng, měi zì tuì zǐ yī bù, kuàng jīn rì yún ní qiú gé, yòu yǒu dí shù zhī yì jí shǐ zhāo xī dú shì ā zǐ, bǐ yú shì shěn, yì suǒ gān xīn. kuàng gǎn yǔ ā zǐ bǐ jiān yé?" chūn niáng dào:" mèi jì yǒu cǐ xīn, nú dāng yǔ sī hù shāng zhī."
春娘道:“我司户正少一针线人,吾妹肯来与我作伴否?”李英道:“若得阿姊为我方便,得脱此门路,是一段大阴德事。若司户左右要觅针线人,得我为之,素知阿姊心性,强似寻生分人也。”春娘道:“虽然如此,但吾妹乎曰与我同行同辈,今日岂能居我之下乎?”李英道:“我在风尘中,每自退姊一步,况今日云泥泅隔,又有嫡庶之异;即使朝夕毒侍阿姊,比于侍婶,亦所甘心。况敢与阿姊比肩耶?”春娘道:“妹既有此心,奴当与司户商之。”
dàng wǎn xí sàn. chūn niáng huí yá, jiāng lǐ yīng zhī shì duì sī hù shuō le. sī hù xiào dào:" yī zhī wéi shèn, qǐ kě zài hū!" chūn niáng zài sān cuān duō, sī hù zhǐ shì bù yǔn, chūn niáng mèn mèn bù yuè. yī lián jǐ yuē, lǐ yīng dào rén yǐ wèn ān nǎi nǎi wéi míng, jiù cuī cù nà shì. chūn niáng duì sī hù shuō dào:" lǐ jiā mèi qíng xìng wēn yǎ, zhēn xiàn yòu shì dì yī, nèi zhù dé rú cǐ rén, chéng suǒ hǎn yǒu. qiě guān rén néng zhōng shēn bù nà jī shì zé jǐ, ruò nà tā rén, bù rú nà lǐ jiā mèi, yǔ wǒ shào xiǎo xiāng chǔ, liǎng bú jiàn xiào. guān rén hé bù xiàng shǒu gōng qiú zhī? wàn yī bù cóng, bù guò qì yī méi qù ér jǐ, qiè yì yǒu cí yǐ huí jué lǐ shì. tǎng jiǎo xìng xiāng cóng, qǐ fēi quán měi!" sī hù bèi rú rén qiǎng bī shù cì, bù dé jǐ, xiān qù yǔ zhèng sī lǐ shuō zhī liǎo, tí le tā tóng qù jiàn tài shǒu, wěi qū dào qí yuán gù. tài shǒu xiào dào:" jūn yù yī jiàn shè shuāng diāo hū? jìng dāng fèng mìng, yǐ shú qián cǐ tōng pàn suǒ zé zhī zuì." dāng xià tài shǒu zài xià wén dié, yǔ lǐ yīng tuō jí, sòng guī sī hù. sī hù jiāng tài shǒu suǒ zèng shí wàn qián, yī bàn huì yǔ lǐ jī, yǐ wéi shú shēn zhī fèi yī bàn huì yǔ yáng jī, yǐ chóu qí yǎng yù zhī láo. zì cǐ chūn niáng yǔ lǐ yīng mèi mei xiāng chèn, jí qí hé mù. dāng chū dān fēi yīng zhī shēn shàng rèn, jīn rì yī qī yī qiè, yòu dōu shì cái sè shuāng quán, yì wài liáng yuán, huān xǐ wú xiàn. hòu rén yǒu shī yún:
当晚席散。春娘回衙,将李英之事对司户说了。司户笑道:“一之为甚,岂可再乎!”春娘再三撺掇,司户只是不允,春娘闷闷不悦。一连几曰,李英道人以问安奶奶为名,就催促那事。春娘对司户说道:“李家妹情性温雅,针线又是第一,内助得如此人,诚所罕有。且官人能终身不纳姬侍则己,若纳他人,不如纳李家妹,与我少小相处,两不见笑。官人何不向守公求之?万一不从,不过弃一没趣而己,妾亦有词以回绝李氏。倘侥幸相从,岂非全美!”司户被孺人强逼数次,不得己,先去与郑司理说知了,提了他同去见太守,委曲道其缘故。太守笑道:“君欲一箭射双雕乎?敬当奉命,以赎前此通判所责之罪。”当下太守再下文牒,与李英脱籍,送归司户。司户将太守所赠十万钱,一半绘与李姬,以为赎身之费;一半绘与杨姬,以酬其养育之劳。自此春娘与李英妹妹相称,极其和睦。当初单飞英只身上任,今日一妻一妾,又都是才色双全,意外良缘,欢喜无限。后人有诗云:
gōng shě gū jū sī àn rán, jīn zhāo cǎi xiàn xǐ shuāng qiān.
宫舍孤居思黯然,今朝彩线喜双牵。
fú láng bù niàn dāng shí jiù, xíng shì tú huái zài shì yuán.
符郎不念当时旧,邢氏徒怀再世缘。
kōng shǒu hū qíng shuāng kuài yù, wū ní tǐng chū bìng tóu lián.
空手忽擎双块玉,污泥挺出并头莲。
yīn yuán bù lùn liáng hé jiàn, hūn dié shū lái wǔ bǎi nián.
姻缘不论良和贱,婚牒书来五百年。
dān sī hù xuǎn jí qǐ chéng, bié le yī fǔ guān liáo, zhì dài qī qiè, hái guī lín ān zhái yuàn. dān fēi yīng lǜ chūn niáng bài jiàn jiù gū, bǐ cǐ bù jué shāng gǎn, tòng kū le yī chǎng. kū bà, fēi yīng yòu lǜ lǐ yīng bài jiàn. dān gōng wèn shì hé rén, fēi yīng shù qí lái lì. dān gōng dà nù. shuō dào:" wú zhì qīn gǔ ròu, liú luò shī suǒ, lǐ dāng shōu shí, cǐ nǎi wàn bù dé jǐ zhī shì. yòu páng jí wài rén, shì hé dào lǐ?" fēi yīng huáng kǒng xiè zuì, dān gōng nù qì bù xī, lǎo fū rén cóng zhōng quàn jiě, suì yǐn qù lǐ yīng yú zì jǐ fáng zhōng, yào jiāng gǎi jià. lǐ yīng nà lǐ kěn huī yǔn, zhǐ shì kǔ kǔ āi qiú. lǎo fū rén jiàn qí zhì chéng, qiě liú zuò bàn. guò le shù rì, kàn jiàn lǐ shì xiǎo xīn wǎn shùn, yòu ài tā yī shǒu zhēn xiàn, suì quàn dān gōng shōu liú yǔ ér zi wèi qiè.
单司户选吉起程,别了一府官僚,挚带妻妾,还归临安宅院。单飞英率春娘拜见舅姑,彼此不觉伤感,痛哭了一场。哭罢,飞英又率李英拜见。单公问是何人,飞英述其来历。单公大怒。说道:“吾至亲骨肉,流落失所,理当收拾,此乃万不得己之事。又旁及外人,是何道理?”飞英皇恐谢罪,单公怒气不息,老夫人从中劝解,遂引去李英于自己房中,要将改嫁。李英那里肯恢允,只是苦苦哀求。老夫人见其至诚,且留作伴。过了数日,看见李氏小心婉顺,又爱他一手针线,遂劝单公收留与儿子为妾。
dān fēi yīng qiān shòu lìng chéng. shàng sī guān měi wén fēi yīng qǔ chāng zhī shì, jiē yǐ wéi yǒu yì qì hù xiāng chuán shuō, wú bù jiā yì qīn jìng, lèi jiàn zhì tài cháng qīng. chūn niáng wú zi, lǐ yīng shēng yī zi, chūn niáng bào zhī, ài rú jǐ chū. hòu dú shū dēng dì, suì wèi lín ān míng zú. zhì jīn qīng lóu chuán wéi jiā huà. yǒu shī wèi zhèng:
单飞英迁授令丞。上司官每闻飞英娶娼之事,皆以为有义气;互相传说,无不加意钦敬,累荐至太常卿。春娘无子,李英生一子,春娘抱之,爱如己出。后读书登第,遂为临安名族。至今青楼传为佳话。有诗为证:
shān méng hǎi shì hū gèng qiān, shuí xiàng qīng lóu rèn jiù yuán? rén yì hái shōu rén yì bào, huàn tú wú gěng zǐ sūn xián.
山盟海誓忽更迁,谁向青楼认旧缘?仁义还收仁义报,宦途无梗子孙贤。