dōng fēng chuī huā huā bù dìng, hóng yǔ fēn fēn luò fāng jìng
東風吹花花不定,紅雨紛紛落芳徑。
huàn rén tí niǎo gé shā chuāng, qiǎo yǔ guān qíng shuí rěn tīng
喚人啼鳥隔紗窗,巧語關情誰忍聽。
róu cháng bǎi jié kǔ yíng huí, què shì dīng xiāng huā wèi kāi
柔腸百結苦縈迴,卻似丁香花未開。
huā kāi huā xiè nián nián shì, kě xī liú guāng rú jiàn cuī
花開花謝年年事,可惜流光如箭催。
mén wài hóng chén fēi zǐ mò, mò shàng chuí yáng nòng chūn sè
門外紅塵飛紫陌,陌上垂楊弄春色。
chuí yáng zhǐ jiè sòng xíng rén, bù guǎn xíng rén guī wèi dé
垂楊只解送行人,不管行人歸未得。