wǒ xī dú shū zhì yuán dào, yǎn zhōng yǒu rú wú fó lǎo. kǒng mén ér sūn zhēng tǔ qì, liè rì dāng kōng zhǎng gǎo gǎo.
我昔读书至原道,眼中有儒无佛老。孔门儿孙争吐气,烈日当空长杲杲。
hòu lái gèng dú cháo zhōu hán miào bēi, shǐ zhī méi shān lǎo zi bù wú qī. dào jì nì, wén qǐ shuāi, gǔ rén kě zuò fēi gōng shuí.
后来更读潮州韩庙碑,始知眉山老子不吾欺。道济溺,文起衰,古人可作非公谁。
dāng nián tiān zǐ chóng fú shì, qí mǎ jī qī shàng fēng shì. pī lóng lín, lǚ hǔ wěi, děng róng rǔ, qí shēng sǐ.
当年天子崇佛氏,骑马鸡栖上封事。批龙鳞,履虎尾,等荣辱,齐生死。
zì duàn tóu huāng bù fù huán, yí lù xíng yín bā qiān lǐ. zhì rén lǚ xiǎn rú lǚ yí, yǎn qián zhí dào píng rú dǐ.
自断投荒不复还,一路行吟八千里。至人履险如履夷,眼前直道平如砥。
hé yǒu yú, qín lǐng yún, lán guān yún, qī liáng dú sǎ qióng tú lèi. wū hū yī xī, wǒ zhī zhī yǐ.
何有于,秦岭云,蓝关云,凄凉独洒穷途泪。呜呼噫唏,我知之矣。
gū chén qù guó xī shì wàng jiā, tiān lù xiǎn nán xī bù kě zhì. wàng dì xiāng xī yún zhōng, fàn chí qū xī huāng yì.
孤臣去国兮誓忘家,天路险难兮不可至。望帝乡兮云中,范驰驱兮荒裔。
líng jūn jiǔ biàn yǒu tóng qíng, píng zi sì chóu yīng bù èr. jīn lái gǔ miào zhěn hán yá, sōng shù sēn yīn bù zhī suì.
灵均九辨有同情,平子四愁应不二。今来古庙枕寒崖,松树森阴不知岁。
qiū fēng rù sōng zuò shān yǔ, qián lù xíng rén qù rú shuǐ. wǒ wèn xíng lù rén, shuí shì gōng zhī jǐ.
秋风入松作山雨,前路行人去如水。我问行路人,谁是公知己。
dāng nián qí yǒu è tán yú, bù wèi tiān wáng wèi cì shǐ. lù rén wèn wǒ shuí, jiù shì ní shān mén dì zǐ.
当年祇有鳄潭鱼,不畏天王畏刺史。路人问我谁,旧是尼山门弟子。
fāng páo gāo lì hú lái zāi, jī sǎng zài bài hàn xiān cǐ. wǒ gōng cōng míng jiàn gān dǎn, tiān rén mò mò yīng xiāng qì.
方袍高笠胡来哉,稽颡再拜汗先泚。我公聪明见肝胆,天人默默应相契。
guò mén zhèng hǎo liú yī bié, dēng táng bù yòng zuò hú lǐ.
过门正好留衣别,登堂不用作胡礼。