tiān sūn xì jiǎn yín hé bīng, sàn rù qiān diǎn hán méi yīng. sǎ rán biāo gé chū chén sú, shì shàng gèng wú huā yǔ qīng.
天孫細剪銀河冰,散入千點寒梅英。洒然標格出塵俗,世上更無花與清。
lí sāo chǐ zuò lán quán lǚ, wèi yā líng jūn bào yōu kǔ. yīn hé zhī jǐ fù lín bū, duō shǎo fēng liú tuō jiā jù.
離騷恥作蘭荃侶,為壓靈均抱幽苦。陰何知己復林逋,多少風流托佳句。
wǒ jiā zhàn duàn luó fú chūn, ài méi dé yǔ méi huā qīn. yuè hán shuāng dàn àn xiāng dòng, rén zài yě qiáo qīng qiǎn bīn.
我家占斷羅浮春,愛梅得與梅花親。月寒霜淡暗香動,人在野橋清淺濱。
cǐ shí xiāng duì kuā qí jué, fàng gē yù bǔ lí sāo quē. gèng hū liáng sòng lǎo shī xiān, gòng bǎ zhōng qíng jiào yōu liè.
此時相對誇奇絕,放歌欲補離騷闕。更呼梁宋老詩仙,共把衷情較優劣。
ěr lái chàng bié zēng xiá sī, kāi tú yī jiàn hái xiāng zhī. zòng dào huáng jīn huàn yán sè, suì hán xīn shì zhōng rú xī.
邇來悵別增遐思,開圖一見還相知。縱道黃金換顏色,歲寒心事終如昔。