zì xǔ shān wēng lǎn shì zhēn, fēn fēn wài wù qǐ guān shēn
自许山翁懒是真,纷纷外物岂关身。
huā rú jiě xiào hái duō shì, shí bù néng yán zuì kě rén
花如解笑还多事,石不能言最可人。
jìng sǎo míng chuāng píng sù jǐ, xián chuān mì zhú àn wū jīn
净扫明窗凭素几,闲穿密竹岸乌巾。
cán nián zì yǒu qīng tiān guǎn, biàn shì wú zhuī yě wèi pín
残年自有青天管,便是无锥也未贫。