diāo zhuó wén zhāng zì zì jīng, wǒ jīng cǐ chù bèi shāng qíng
雕琢文章字字精,我经此处倍伤情。
shēn cóng zhé huàn fāng zhān lù, cái bèi chuí mái gèng yǒu shēng
身从谪宦方沾禄,才被槌埋更有声。
guò xiàn yǐ wú céng shí lì, dào tīng kōng jiàn jiù tí míng
过县已无曾识吏,到厅空见旧题名。
cháng jiāng yī qǔ nián nián shuǐ, yīng wèi xiān shēng wàn gǔ qīng
长江一曲年年水,应为先生万古清。