shí jì cháng yì kǔ, qiáng gē shēng wú huān
食薺腸亦苦,強歌聲無歡。
chū mén jí yǒu ài, shuí wèi tiān dì kuān
出門即有礙,誰謂天地寬。
yǒu ài fēi xiá fāng, cháng ān dà dào bàng
有礙非遐方,長安大道傍。
xiǎo rén zhì lǜ xiǎn, píng dì shēng tài xíng
小人智慮險,平地生太行。
jìng pò bù gǎi guāng, lán sǐ bù gǎi xiāng
鏡破不改光,蘭死不改香。
shǐ zhī jūn zǐ xīn, jiāo jiǔ dào yì zhāng
始知君子心,交久道益彰。
jūn xīn yǔ wǒ huái, lí bié jù huí huáng
君心與我懷,離別俱回遑。
pì rú jìn niè quán, liú kǔ yǐ rì zhǎng
譬如浸櫱泉,流苦已日長。
rěn qì mù yì shuāi, rěn yōu xíng yì shāng
忍泣目易衰,忍憂形易傷。
xiàng jí qǐ bù zhuàng, jiǎ shēng qǐ bù liáng
項籍豈不壯,賈生豈不良。
dāng qí shī yì shí, tì sì gè zhān shang
當其失意時,涕泗各沾裳。
gǔ rén quàn jiā cān, cǐ cān nán zì qiáng
古人勸加餐,此餐難自強。
yī fàn jiǔ zhù yē, yī jiē shí duàn cháng
一飯九祝噎,一嗟十斷腸。
kuàng shì ér nǚ yuàn, yuàn qì líng bǐ cāng
況是兒女怨,怨氣凌彼蒼。
bǐ cāng ruò yǒu zhī, bái rì xià qīng shuāng
彼蒼若有知,白日下清霜。
jīn zhāo shǐ jīng tàn, bì luò kōng máng máng
今朝始驚嘆,碧落空茫茫。