xuē wén lóng huǐ qǔ hé dōng shī jiǎ yíng chūn wù jià zhōng shān láng
薛文龍悔娶河東獅 賈迎春誤嫁中山狼
huà shuō bǎo yù jì wán le qíng wén, zhǐ tīng huā yǐng zhōng yǒu rén shēng, dào hǔ le yī tiào. zǒu chū lái xì kàn, bú shì bié rén, què shì lín dài yù, mǎn miàn hán xiào, kǒu nèi shuō dào: hǎo xīn qí de jì wén! kě yǔ cáo é bēi bìng chuán de le. bǎo yù tīng le, bù jué hóng le liǎn, xiào dá dào: wǒ xiǎng zhe shì shàng zhè xiē jì wén dōu dǎo yú shú làn le, suǒ yǐ gǎi gè xīn yàng, yuán bù guò shì wǒ yī shí de wán yì, shuí zhī yòu bèi nǐ tīng jiàn le. yǒu shén me dà shǐ bù dé de, hé bù gǎi xuē gǎi xuē. dài yù dào: yuán gǎo zài nà lǐ? dào yào xì xì yī dú. zhǎng piān dà lùn, bù zhī shuō de shì shén me, zhǐ tīng jiàn zhōng jiān liǎng jù, shén me hóng xiāo zhàng lǐ, gōng zǐ duō qíng, huáng tǔ lǒng zhōng, nǚ ér bó mìng. zhè yī lián yì sī què hǎo, zhǐ shì hóng xiāo zhàng lǐ wèi miǎn shú làn xiē. fàng zhe xiàn chéng zhēn shì, wèi shén me bù yòng? bǎo yù máng wèn: shén me xiàn chéng dí zhēn shì? dài yù xiào dào: zán men rú jīn dōu xì xiá yǐng shā hú de chuāng gé, hé bù shuō qiàn shā chuāng xià, gōng zǐ duō qíng ne? bǎo yù tīng le, bù jīn diē zú xiào dào: hǎo jí, shì jí! dào dǐ shì nǐ xiǎng de chū, shuō de chū. kě zhī tiān xià gǔ jīn xiàn chéng de hǎo jǐng miào shì jǐn duō, zhǐ shì yú rén chǔn zi shuō bù chū xiǎng bù chū bà le. dàn zhǐ yī jiàn: suī rán zhè yī gǎi xīn miào zhī jí, dàn nǐ jū cǐ zé kě, zài wǒ shí bù gǎn dāng. shuō zhe, yòu jiē lián shuō le yī èr shí jù bù gǎn. dài yù xiào dào: hé fáng. wǒ de chuāng jí kě wèi nǐ zhī chuāng, hé bì fēn xī dé rú cǐ shēng shū. gǔ rén yì xìng mò lù, shàng rán tóng féi mǎ, yī qīng qiú, bì zhī ér wú hàn, hé kuàng zán men. bǎo yù xiào dào: lùn jiāo zhī dào, bù zài féi mǎ qīng qiú, jí huáng jīn bái bì, yì bù dāng zī zhū jiào liàng. dǎo shì zhè táng tū guī gé, wàn wàn shǐ bù dé de. rú jīn wǒ yuè xìng jiāng gōng zǐ nǚ ér gǎi qù, jìng suàn shì nǐ lěi tā de dào miào. kuàng qiě sù rì nǐ yòu dài tā shén hòu, gù jīn níng kě qì cǐ yī piān dà wén, wàn bù kě qì cǐ qiàn shā xīn jù. jìng mò ruò gǎi zuò qiàn shā chuāng xià, xiǎo jiě duō qíng, huáng tǔ lǒng zhōng, yā huán bó mìng. rú cǐ yī gǎi, suī yú wǒ wú shè, wǒ yě shì qiè huái de. dài yù xiào dào: tā yòu bú shì wǒ de yā tóu, hé yòng zuò cǐ yǔ. kuàng qiě xiǎo jiě yā huán yì bù diǎn yǎ, děng wǒ de zǐ juān sǐ le, wǒ zài rú cǐ shuō, hái bù suàn chí. bǎo yù tīng le, máng xiào dào: zhè shì hé kǔ yòu zhòu tā. dài yù xiào dào: shì nǐ yào zhòu de, bìng bú shì wǒ shuō de. bǎo yù dào: wǒ yòu yǒu le, zhè yī gǎi kě tuǒ dāng le. mò ruò shuō qiàn shā chuāng xià, wǒ běn wú yuán huáng tǔ lǒng zhōng, qīng hé bó mìng. dài yù tīng le, chōng rán biàn sè, xīn zhōng suī yǒu wú xiàn de hú yí luàn nǐ, wài miàn què bù kěn lòu chū, fǎn lián máng hán xiào diǎn tóu chēng miào, shuō: guǒ rán gǎi de hǎo. zài bù bì luàn gǎi le, kuài qù gàn zhèng jīng shì bà. cái gāng tài tài dǎ fā rén jiào nǐ míng ér yī zǎo kuài guò dà jiù mǔ nà biān qù. nǐ èr jiě jie yǐ yǒu rén jiā qiú zhǔn le, xiǎng shì míng ér nà jiā rén lái bài yǔn, suǒ yǐ jiào nǐ men guò qù ne. bǎo yù pāi shǒu dào: hé bì rú cǐ máng? wǒ shēn shàng yě bù dà hǎo, míng ér hái wèi bì néng qù ne. dài yù dào: yòu lái le, wǒ quàn nǐ bǎ pí qì gǎi gǎi bà. yī nián dà èr nián xiǎo, yī miàn shuō huà, yī miàn ké sòu qǐ lái. bǎo yù máng dào: zhè lǐ fēng lěng, zán men zhǐ gù dāi zhàn zài zhè lǐ, kuài huí qù bà. dài yù dào: wǒ yě jiā qù xiē xī le, míng ér zài jiàn bà. shuō zhe, biàn zì qǔ lù qù le. bǎo yù zhǐ de mèn mèn de zhuǎn bù, yòu hū xiǎng qǐ lái dài yù wú rén suí bàn, máng mìng xiǎo yā tóu zi gēn le sòng huí qù. zì jǐ dào le yí hóng yuàn zhōng, guǒ yǒu wáng fū rén dǎ fā lǎo mā mā lái, fēn fù tā míng rì yī zǎo guò jiǎ shè nà biān qù, yǔ fāng cái dài yù zhī yán xiāng duì.
話說寶玉祭完了晴雯,只聽花影中有人聲,倒唬了一跳。走出來細看,不是別人,卻是林黛玉,滿面含笑,口內說道:「好新奇的祭文!可與曹娥碑並傳的了。」寶玉聽了,不覺紅了臉,笑答道:「我想着世上這些祭文都蹈於熟濫了,所以改個新樣,原不過是我一時的頑意,誰知又被你聽見了。有什麼大使不得的,何不改削改削。」黛玉道:「原稿在那裡?倒要細細一讀。長篇大論,不知說的是什麼,只聽見中間兩句,什麼『紅綃帳里,公子多情,黃土壟中,女兒薄命。』這一聯意思卻好,只是『紅綃帳里』未免熟濫些。放着現成真事,為什麼不用?」寶玉忙問:「什麼現成的真事?」黛玉笑道:「咱們如今都系霞影紗糊的窗槅,何不說『茜紗窗下,公子多情』呢?」寶玉聽了,不禁跌足笑道:「好極,是極!到底是你想的出,說的出。可知天下古今現成的好景妙事盡多,只是愚人蠢子說不出想不出罷了。但只一件:雖然這一改新妙之極,但你居此則可,在我實不敢當。」說着,又接連說了一二十句「不敢」。黛玉笑道:「何妨。我的窗即可為你之窗,何必分晰得如此生疏。古人異姓陌路,尚然同肥馬,衣輕裘,敝之而無憾,何況咱們。」寶玉笑道:「論交之道,不在肥馬輕裘,即黃金白璧,亦不當錙銖較量。倒是這唐突閨閣,萬萬使不得的。如今我越性將『公子』『女兒』改去,竟算是你誄他的倒妙。況且素日你又待他甚厚,故今寧可棄此一篇大文,萬不可棄此『茜紗』新句。竟莫若改作『茜紗窗下,小姐多情,黃土壟中,丫鬟薄命。』如此一改,雖於我無涉,我也是愜懷的。」黛玉笑道:「他又不是我的丫頭,何用作此語。況且小姐丫鬟亦不典雅,等我的紫鵑死了,我再如此說,還不算遲。」寶玉聽了,忙笑道:「這是何苦又咒他。」黛玉笑道:「是你要咒的,並不是我說的。」寶玉道:「我又有了,這一改可妥當了。莫若說『茜紗窗下,我本無緣;黃土壟中,卿何薄命。』」黛玉聽了,忡然變色,心中雖有無限的狐疑亂擬,外面卻不肯露出,反連忙含笑點頭稱妙,說:「果然改的好。再不必亂改了,快去干正經事罷。才剛太太打發人叫你明兒一早快過大舅母那邊去。你二姐姐已有人家求准了,想是明兒那家人來拜允,所以叫你們過去呢。」寶玉拍手道:「何必如此忙?我身上也不大好,明兒還未必能去呢。」黛玉道:「又來了,我勸你把脾氣改改罷。一年大二年小,……」一面說話,一面咳嗽起來。寶玉忙道:「這裡風冷,咱們只顧呆站在這裡,快回去罷。」黛玉道:「我也家去歇息了,明兒再見罷。」說着,便自取路去了。寶玉只得悶悶的轉步,又忽想起來黛玉無人隨伴,忙命小丫頭子跟了送回去。自己到了怡紅院中,果有王夫人打發老嬤嬤來,吩咐他明日一早過賈赦那邊去,與方才黛玉之言相對。
yuán lái jiǎ shè yǐ jiāng yíng chūn xǔ yǔ sūn jiā le. zhè sūn jiā nǎi shì dà tóng fǔ rén shì, zǔ shàng xì jūn guān chū shēn, nǎi dāng rì níng róng fǔ zhōng zhī mén shēng, suàn lái yì xì shì jiāo. rú jīn sūn jiā zhǐ yǒu yī rén zài jīng, xiàn xí zhǐ huī zhī zhí, cǐ rén míng huàn sūn shào zǔ, shēng de xiàng mào kuí wú, tǐ gé jiàn zhuàng, gōng mǎ xián shú, yīng chóu quán biàn, nián jì wèi mǎn sān shí, qiě yòu jiā zī ráo fù, xiàn zài bīng bù hòu quē tí shēng. yīn wèi yǒu shì, jiǎ shè jiàn shì shì jiāo zhī sūn, qiě rén pǐn jiā dāng dōu xiāng chēng hé, suì qīng mù zé wèi dōng chuáng jiāo xù. yì céng huí míng jiǎ mǔ. jiǎ mǔ xīn zhōng què bù shí fēn chēng yì, xiǎng lái lán zǔ yì kǒng bù tīng, ér nǚ zhī shì zì yǒu tiān yì qián yīn, kuàng qiě tā shì qīn fù zhǔ zhāng, hé bì chū tóu duō shì, wèi cǐ zhǐ shuō zhī dào le sān zì, yú bù duō jí. jiǎ zhèng yòu shēn è sūn jiā, suī shì shì jiāo, dāng nián bù guò shì bǐ zǔ xī mù róng níng zhī shì, yǒu bù néng le jié zhī shì cái bài zài mén xià de, bìng fēi shī lǐ míng zú zhī yì, yīn cǐ dào quàn jiàn guò liǎng cì, wú nài jiǎ shè bù tīng, yě zhǐ de bà le.
原來賈赦已將迎春許與孫家了。這孫家乃是大同府人氏,祖上系軍官出身,乃當日寧榮府中之門生,算來亦系世交。如今孫家只有一人在京,現襲指揮之職,此人名喚孫紹祖,生得相貌魁梧,體格健壯,弓馬嫻熟,應酬權變,年紀未滿三十,且又家資饒富,現在兵部候缺題升。因未有室,賈赦見是世交之孫,且人品家當都相稱合,遂青目擇為東床嬌婿。亦曾回明賈母。賈母心中卻不十分稱意,想來攔阻亦恐不聽,兒女之事自有天意前因,況且他是親父主張,何必出頭多事,為此只說「知道了」三字,余不多及。賈政又深惡孫家,雖是世交,當年不過是彼祖希慕榮寧之勢,有不能了結之事才拜在門下的,並非詩禮名族之裔,因此倒勸諫過兩次,無奈賈赦不聽,也只得罷了。
bǎo yù què cóng wèi huì guò zhè sūn shào zǔ yī miàn dí, cì rì zhǐ de guò qù liáo yǐ sāi zé. zhǐ tīng jiàn shuō qǔ qīn de rì zi shén jí, bù guò jīn nián jiù yào guò mén de, yòu jiàn xíng fū rén děng huí le jiǎ mǔ jiāng yíng chūn jiē chū dà guān yuán qù děng shì, yuè fā sǎo qù le xìng tóu, měi rì chī chī dāi dāi de, bù zhī zuò hé xiāo qiǎn. yòu tīng dé shuō péi sì gè yā tóu guò qù, gèng yòu diē zú zì tàn dào: cóng jīn hòu zhè shì shàng yòu shǎo le wǔ gè qīng jié rén le. yīn cǐ tiān tiān dào zǐ líng zhōu yī dài dì fāng pái huái zhān gù, jiàn qí xuān chuāng jì mò, píng zhàng xiāo rán, bù guò yǒu jǐ gè gāi bān shàng yè de lǎo yù. zài kàn nà àn shàng de liǎo huā wěi yè, chí nèi de cuì xìng xiāng líng, yě dōu jué yáo yáo luò luò, shì yǒu zhuī yì gù rén zhī tài, jiǒng fēi sù cháng chěng yán dòu sè zhī kě bǐ. jì lǐng lüè dé rú cǐ liáo luò qī cǎn zhī jǐng, shì yǐ qíng bù zì jīn, nǎi xìn kǒu yín chéng yī gē yuē:
寶玉卻從未會過這孫紹祖一面的,次日只得過去聊以塞責。只聽見說娶親的日子甚急,不過今年就要過門的,又見邢夫人等回了賈母將迎春接出大觀園去等事,越發掃去了興頭,每日痴痴呆呆的,不知作何消遣。又聽得說陪四個丫頭過去,更又跌足自嘆道:「從今後這世上又少了五個清潔人了。」因此天天到紫菱洲一帶地方徘徊瞻顧,見其軒窗寂寞,屏帳翛然,不過有幾個該班上夜的老嫗。再看那岸上的蓼花葦葉,池內的翠荇香菱,也都覺搖搖落落,似有追憶故人之態,迥非素常逞妍斗色之可比。既領略得如此寥落悽慘之景,是以情不自禁,乃信口吟成一歌曰:
chí táng yī yè qiū fēng lěng, chuī sàn jì hé hóng yù yǐng.
池塘一夜秋風冷,吹散芰荷紅玉影。
liǎo huā líng yè bù shèng chóu, zhòng lù fán shuāng yā xiān gěng.
蓼花菱葉不勝愁,重露繁霜壓纖梗。
bù wén yǒng zhòu qiāo qí shēng, yàn ní diǎn diǎn wū qí píng.
不聞永晝敲棋聲,燕泥點點污棋枰。
gǔ rén xī bié lián péng yǒu, kuàng wǒ jīn dāng shǒu zú qíng!
古人惜別憐朋友,況我今當手足情!
bǎo yù fāng cái yín bà, hū wén bèi hòu yǒu rén xiào dào: nǐ yòu fā shén me dāi ne? bǎo yù huí tóu máng kàn shì shuí, yuán lái shì xiāng líng. bǎo yù biàn zhuǎn shēn xiào wèn dào: wǒ de jiě jie, nǐ zhè huì zi pǎo dào zhè lǐ lái zuò shén me? xǔ duō rì zi yě bù jìn lái guàng guàng. xiāng líng pāi shǒu xiào xī xī de shuō dào: wǒ hé céng bù lái. rú jīn nǐ gē ge huí lái le, nà lǐ bǐ xiān shí zì yóu zì zài de le. cái gāng wǒ men nǎi nǎi shǐ rén zhǎo nǐ fèng jiě jie de, jìng méi zhǎo zháo, shuō wǎng yuán zi lǐ lái le. wǒ tīng jiàn le zhè xìn, wǒ jiù tǎo le zhè jiàn chà jìn lái zhǎo tā. yù jiàn tā de yā tóu, shuō zài dào xiāng cūn ne. rú jīn wǒ wǎng dào xiāng cūn qù, shuí zhī yòu yù jiàn le nǐ. wǒ qiě wèn nǐ, xí rén jiě jie zhè jǐ rì kě hǎo? zěn me hū rán bǎ gè qíng wén jiě jie yě méi le, dào dǐ shì shén me bìng? èr gū niáng bān chū qù de hǎo kuài, nǐ qiáo qiáo zhè dì fāng hǎo kōng luò luò de. bǎo yù yīng zhī bù dié, yòu ràng tā tóng dào yí hóng yuàn qù chī chá. xiāng líng dào: cǐ kè jìng bù néng, děng zhǎo zháo liǎn èr nǎi nǎi, shuō wán le zhèng jīng shì zài lái. bǎo yù dào: shén me zhèng jīng shì zhè me máng? xiāng líng dào: wèi nǐ gē ge qǔ sǎo zi de shì, suǒ yǐ yào jǐn. bǎo yù dào: zhèng shì. shuō de dào dǐ shì nà yī jiā de? zhǐ tīng jiàn chǎo rǎng le zhè bàn nián, jīn ér yòu shuō zhāng jiā de hǎo, míng ér yòu yào lǐ jiā de, hòu ér yòu yì lùn wáng jiā de. zhè xiē rén jiā de nǚ ér tā yě bù zhī dào zào le shén me zuì le, jiào rén jiā hǎo duān duān yì lùn. xiāng líng dào: zhè rú jīn dìng le, kě yǐ bù yòng bān chě bié jiā le. bǎo yù máng wèn: dìng le shuí jiā de? xiāng líng dào: yīn nǐ gē ge shàng cì chū mén mào yì shí, zài shùn lù dào le gè qīn qī jiā qù. zhè mén qīn yuán shì lǎo qīn, qiě yòu hé wǒ men shì tóng zài hù bù guà míng háng shāng, yě shì shù yī shù èr de dà mén hù. qián rì shuō qǐ lái, nǐ men liǎng fǔ dōu yě zhī dào de. hé zhǎng ān chéng zhōng, shàng zhì wáng hóu, xià zhì mǎi mài rén, dōu chēng tā jiā shì guì huā xià jiā. bǎo yù xiào wèn dào: rú hé yòu chēng wèi guì huā xià jiā? xiāng líng dào: tā jiā běn xìng xià, fēi cháng de fù guì. qí yú tián dì bù yòng shuō, dān yǒu jǐ shí qǐng dì dú zhǒng guì huā, fán zhè zhǎng ān chéng lǐ chéng wài guì huā jú jù shì tā jiā de, lián gōng lǐ yī yīng chén shè pén jǐng yì shì tā jiā gòng fèng, yīn cǐ cái yǒu zhè gè hún hào. rú jīn tài yé yě méi le, zhǐ yǒu lǎo nǎi nǎi dài zhe yī gè qīn shēng de gū niáng guò huó, yě bìng méi yǒu gē ér xiōng dì, kě xī tā jìng yī mén jǐn jué le. bǎo yù máng dào: zán men yě bié guǎn tā jué hòu bù jué hòu, zhǐ shì zhè gū niáng kě hǎo? nǐ men dà yé zěn me jiù zhòng yì le? xiāng líng xiào dào: yī zé shì tiān yuán, èr zé shì qíng rén yǎn lǐ chū xī shī. dāng nián yòu shì tōng jiā lái wǎng, cóng xiǎo ér dōu yī chù sī hùn guò. xù qǐ qīn shì gū jiù xiōng mèi, yòu méi xián yí. suī lí kāi le zhè jǐ nián, qián ér yí dào tā jiā, xià nǎi nǎi yòu shì méi ér zi de, yī jiàn le nǐ gē ge chū là de zhè yàng, yòu shì kū, yòu shì xiào, jìng bǐ jiàn le ér zi de hái shèng. yòu lìng tā xiōng mèi xiāng jiàn, shuí zhī zhè gū niáng chū là dé huā duǒ shì de le, zài jiā lǐ yě dú shū xiě zì, suǒ yǐ nǐ gē ge dāng shí jiù yī xīn kàn zhǔn le. lián dāng pù lǐ lǎo cháo fèng huǒ jì men yī qún rén rǎo le rén jiā sān sì rì, tā men hái liú duō zhù jǐ rì, hǎo róng yì kǔ cí cái fàng huí jiā. nǐ gē ge yī jìn mén, jiù gū gū jī jī qiú wǒ men nǎi nǎi qù qiú qīn. wǒ men nǎi nǎi yuán yě shì jiàn guò zhè gū niáng de, qiě yòu mén dāng hù duì, yě jiù yī le. hé zhè lǐ yí tài tài fèng gū niáng shāng yì le, dǎ fā rén qù yī shuō jiù chéng le. zhǐ shì qǔ de rì zi tài jí, suǒ yǐ wǒ men máng luàn de hěn. wǒ yě bā bù dé zǎo xiē guò lái, yòu tiān yī gè zuò shī de rén le. bǎo yù lěng xiào dào: suī rú cǐ shuō, dàn zhǐ wǒ tīng zhè huà bù zhī zěn me dǎo tì nǐ dān xīn lǜ hòu ne. xiāng líng tīng le, bù jué hóng le liǎn, zhèng sè dào: zhè shì shén me huà! sù rì zán men dōu shì sī tái sī jìng de, jīn rì hū rán tí qǐ zhè xiē shì lái, shì shén me yì sī! guài bù dé rén rén dōu shuō nǐ shì gè qīn jìn bù dé de rén. yī miàn shuō, yī miàn zhuǎn shēn zǒu le.
寶玉方才吟罷,忽聞背後有人笑道:「你又發什麼呆呢?」寶玉回頭忙看是誰,原來是香菱。寶玉便轉身笑問道:「我的姐姐,你這會子跑到這裡來做什麼?許多日子也不進來逛逛。」香菱拍手笑嘻嘻的說道:「我何曾不來。如今你哥哥回來了,那裡比先時自由自在的了。才剛我們奶奶使人找你鳳姐姐的,竟沒找着,說往園子裡來了。我聽見了這信,我就討了這件差進來找他。遇見他的丫頭,說在稻香村呢。如今我往稻香村去,誰知又遇見了你。我且問你,襲人姐姐這幾日可好?怎麼忽然把個晴雯姐姐也沒了,到底是什麼病?二姑娘搬出去的好快,你瞧瞧這地方好空落落的。」寶玉應之不迭,又讓他同到怡紅院去吃茶。香菱道:「此刻竟不能,等找着璉二奶奶,說完了正經事再來。」寶玉道:「什么正經事這麼忙?」香菱道:「為你哥哥娶嫂子的事,所以要緊。」寶玉道:「正是。說的到底是那一家的?只聽見吵嚷了這半年,今兒又說張家的好,明兒又要李家的,後兒又議論王家的。這些人家的女兒他也不知道造了什麼罪了,叫人家好端端議論。」香菱道:「這如今定了,可以不用搬扯別家了。」寶玉忙問:「定了誰家的?」香菱道:「因你哥哥上次出門貿易時,在順路到了個親戚家去。這門親原是老親,且又和我們是同在戶部掛名行商,也是數一數二的大門戶。前日說起來,你們兩府都也知道的。合長安城中,上至王侯,下至買賣人,都稱他家是『桂花夏家。』」寶玉笑問道:「如何又稱為『桂花夏家』?」香菱道:「他家本姓夏,非常的富貴。其餘田地不用說,單有幾十頃地獨種桂花,凡這長安城裡城外桂花局俱是他家的,連宮裡一應陳設盆景亦是他家貢奉,因此才有這個渾號。如今太爺也沒了,只有老奶奶帶着一個親生的姑娘過活,也並沒有哥兒兄弟,可惜他竟一門盡絕了。」寶玉忙道:「咱們也別管他絕後不絕後,只是這姑娘可好?你們大爺怎麼就中意了?」香菱笑道:「一則是天緣,二則是『情人眼裡出西施』。當年又是通家來往,從小兒都一處廝混過。敘起親是姑舅兄妹,又沒嫌疑。雖離開了這幾年,前兒一到他家,夏奶奶又是沒兒子的,一見了你哥哥出落的這樣,又是哭,又是笑,竟比見了兒子的還勝。又令他兄妹相見,誰知這姑娘出落得花朵似的了,在家裡也讀書寫字,所以你哥哥當時就一心看準了。連當鋪里老朝奉夥計們一群人擾了人家三四日,他們還留多住幾日,好容易苦辭才放回家。你哥哥一進門,就咕咕唧唧求我們奶奶去求親。我們奶奶原也是見過這姑娘的,且又門當戶對,也就依了。和這裡姨太太鳳姑娘商議了,打發人去一說就成了。只是娶的日子太急,所以我們忙亂的很。我也巴不得早些過來,又添一個作詩的人了。」寶玉冷笑道:「雖如此說,但只我聽這話不知怎麼倒替你耽心慮後呢。」香菱聽了,不覺紅了臉,正色道:「這是什麼話!素日咱們都是廝抬廝敬的,今日忽然提起這些事來,是什麼意思!怪不得人人都說你是個親近不得的人。」一面說,一面轉身走了。
bǎo yù jiàn tā zhè yàng, biàn chàng rán rú yǒu suǒ shī, dāi dāi de zhàn le bàn tiān, sī qián xiǎng hòu, bù jué dī xià lèi lái, zhǐ de méi jīng dǎ cǎi, hái rù yí hóng yuàn lái. yī yè bù céng ān wěn, shuì mèng zhī zhōng yóu huàn qíng wén, huò yǎn mó jīng bù, zhǒng zhǒng bù níng. cì rì biàn lǎn jìn yǐn shí, shēn tǐ zuò rè. cǐ jiē jìn rì chāo jiǎn dà guān yuán zhú sī qí bié yíng chūn bēi qíng wén děng xiū rǔ jīng kǒng bēi qī zhī suǒ zhì, jiān yǐ fēng hán wài gǎn, gù niàng chéng yī jí, wò chuáng bù qǐ. jiǎ mǔ tīng dé rú cǐ, tiān tiān qīn lái kàn shì. wáng fū rén xīn zhōng zì huǐ bù hé yīn qíng wén guò yú bī zé le tā. xīn zhōng suī rú cǐ, liǎn shàng què bù lòu chū. zhǐ fēn fù zhòng nǎi niáng děng hǎo shēng fú shì kān shǒu, yī rì liǎng cì dài jìn yī shēng lái zhěn mài xià yào. yī yuè zhī hòu, fāng cái jiàn jiàn de quán yù. jiǎ mǔ mìng hǎo shēng bǎo yǎng, guò bǎi rì fāng xǔ dòng hūn xīng yóu miàn děng wù, fāng kě chū mén xíng zǒu. zhè yī bǎi rì nèi, lián yuàn mén qián jiē bù xǔ dào, zhī zài fáng zhōng wán xiào. sì wǔ shí rì hòu, jiù bǎ tā jū yuē de huǒ xīng luàn bèng, nà lǐ rěn nài dé zhù. suī bǎi bān shè fǎ, wú nài jiǎ mǔ wáng fū rén zhí yì bù cóng, yě zhǐ de bà le. yīn cǐ hé nèi xiē yā huán men wú suǒ bù zhì, zì yì shuǎ xiào zuò xì. yòu tīng dé xuē pán bǎi jiǔ chàng xì, rè nào fēi cháng, yǐ qǔ qīn rù mén, wén dé zhè xià jiā xiǎo jiě shí fēn jùn qiào, yě lüè tōng wén hàn, bǎo yù hèn bù dé jiù guò qù yī jiàn cái hǎo. zài guò xiē shí, yòu wén dé yíng chūn chū le gé. bǎo yù sī jí dāng shí zǐ mèi men yī chù, ěr bìn sī mó, cóng jīn yī bié, zòng dé xiāng féng, yě bì bù shì xiān qián nà děng qīn mì le. yǎn qián yòu bù néng qù yī wàng, zhēn lìng rén qī huáng pò qiè zhī zhì. shǎo bu dé qián xīn rěn nài, zàn tóng zhè xiē yā huán men sī nào shì mèn, xìng miǎn jiǎ zhèng zé bèi bī pò dú shū zhī nán. zhè bǎi rì nèi, zhǐ bù céng chāi huǐ le yí hóng yuàn, hé zhè xiē yā tóu men wú fǎ wú tiān, fán shì shàng suǒ wú zhī shì, dōu wán shuǎ chū lái. rú jīn qiě bù xiāo xì shuō.
寶玉見他這樣,便悵然如有所失,呆呆的站了半天,思前想後,不覺滴下淚來,只得沒精打彩,還入怡紅院來。一夜不曾安穩,睡夢之中猶喚晴雯,或魘魔驚怖,種種不寧。次日便懶進飲食,身體作熱。此皆近日抄檢大觀園、逐司棋、別迎春、悲晴雯等羞辱驚恐悲悽之所致,兼以風寒外感,故釀成一疾,臥床不起。賈母聽得如此,天天親來看視。王夫人心中自悔不合因晴雯過於逼責了他。心中雖如此,臉上卻不露出。只吩咐眾奶娘等好生伏侍看守,一日兩次帶進醫生來診脈下藥。一月之後,方才漸漸的痊癒。賈母命好生保養,過百日方許動葷腥油麵等物,方可出門行走。這一百日內,連院門前皆不許到,只在房中頑笑。四五十日後,就把他拘約的火星亂迸,那裡忍耐得住。雖百般設法,無奈賈母王夫人執意不從,也只得罷了。因此和那些丫鬟們無所不至,恣意耍笑作戲。又聽得薛蟠擺酒唱戲,熱鬧非常,已娶親入門,聞得這夏家小姐十分俊俏,也略通文翰,寶玉恨不得就過去一見才好。再過些時,又聞得迎春出了閣。寶玉思及當時姊妹們一處,耳鬢廝磨,從今一別,縱得相逢,也必不似先前那等親密了。眼前又不能去一望,真令人悽惶迫切之至。少不得潛心忍耐,暫同這些丫鬟們廝鬧釋悶,倖免賈政責備逼迫讀書之難。這百日內,只不曾拆毀了怡紅院,和這些丫頭們無法無天,凡世上所無之事,都頑耍出來。如今且不消細說。
qiě shuō xiāng líng zì nà rì qiǎng bái le bǎo yù zhī hòu, xīn zhōng zì wèi bǎo yù yǒu yì táng tū tā, yuàn bù dé wǒ men bǎo gū niáng bù gǎn qīn jìn, kě jiàn wǒ bù rú bǎo gū niáng yuǎn yǐ yuàn bù dé lín gū niáng shí cháng hé tā jiǎo kǒu qì de tòng kū, zì rán táng tū tā yě shì yǒu de le. cóng cǐ dào yào yuǎn bì tā cái hǎo. yīn cǐ, yǐ hòu lián dà guān yuán yě bù qīng yì jìn lái. rì rì máng luàn zhe, xuē pán qǔ guò qīn, zì wèi dé le hù shēn fú, zì jǐ shēn shàng fèn qù zé rèn, dào dǐ bǐ zhè yàng ān níng xiē èr zé yòu wén dé shì gè yǒu cái yǒu mào de jiā rén, zì rán shì diǎn yǎ hé píng de: yīn cǐ tā xīn zhōng pàn guò mén de rì zi bǐ xuē pán hái jí shí bèi. hǎo róng yì pàn dé yī rì qǔ guò le mén, tā biàn shí fēn yīn qín xiǎo xīn fú shì.
且說香菱自那日搶白了寶玉之後,心中自為寶玉有意唐突他,「怨不得我們寶姑娘不敢親近,可見我不如寶姑娘遠矣;怨不得林姑娘時常和他角口氣的痛哭,自然唐突他也是有的了。從此倒要遠避他才好。」因此,以後連大觀園也不輕易進來。日日忙亂着,薛蟠娶過親,自為得了護身符,自己身上分去責任,到底比這樣安寧些;二則又聞得是個有才有貌的佳人,自然是典雅和平的:因此他心中盼過門的日子比薛蟠還急十倍。好容易盼得一日娶過了門,他便十分殷勤小心伏侍。
yuán lái zhè xià jiā xiǎo jiě jīn nián fāng shí qī suì, shēng de yì pō yǒu zī sè, yì pō shí dé jǐ gè zì. ruò lùn xīn zhōng de qiū hè jīng wěi, pō bù xī fèng zhī hòu chén. zhǐ chī kuī le yī jiàn, cóng xiǎo shí fù qīn qù shì de zǎo, yòu wú tóng bāo dì xiōng, guǎ mǔ dú shǒu cǐ nǚ, jiāo yǎng nì ài, bù chì zhēn bǎo, fán nǚ ér yī jǔ yī dòng, bǐ mǔ jiē bǎi yī bǎi suí, yīn cǐ wèi miǎn jiāo yǎng tài guò, jìng niàng chéng gè dào zhí de xìng qì. ài zì jǐ zūn ruò pú sà, kuī tā rén huì rú fèn tǔ, wài jù huā liǔ zhī zī, nèi bǐng fēng léi zhī xìng. zài jiā zhōng shí cháng jiù hé yā huán men shǐ xìng nòng qì, qīng mà zhòng dǎ de. jīn rì chū le gé, zì wèi yào zuò dāng jiā de nǎi nǎi, bǐ bù dé zuò nǚ ér shí tiǎn tiǎn wēn róu, xū yào ná chū zhè wēi fēng lái, cái qián yā dé zhù rén kuàng qiě jiàn xuē pán qì zhì gāng yìng, jǔ zhǐ jiāo shē, ruò bù chèn rè zào yī qì pào zhì shú làn, jiāng lái bì bù néng zì shù qí zhì yǐ, yòu jiàn yǒu xiāng líng zhè děng yī gè cái mào jù quán de ài qiè zài shì, yuè fā tiān le sòng tài zǔ miè nán táng zhī yì, wò tà zhī cè qǐ róng tā rén hān shuì zhī xīn. yīn tā jiā duō guì huā, tā xiǎo míng jiù huàn zuò jīn guì. tā zài jiā shí bù xǔ rén kǒu zhōng dài chū jīn guì èr zì lái, fán yǒu bù liú xīn wù dào yī zì zhě, tā biàn dìng yào kǔ dǎ zhòng fá cái bà. tā yīn xiǎng guì huā èr zì shì jìn zhǐ bú zhù de, xū lìng huàn yī míng, yīn xiǎng guì huā céng yǒu guǎng hán cháng é zhī shuō, biàn jiāng guì huā gǎi wèi cháng é huā, yòu yù zì jǐ shēn fèn rú cǐ.
原來這夏家小姐今年方十七歲,生得亦頗有姿色,亦頗識得幾個字。若論心中的邱壑經緯,頗步熙鳳之後塵。只吃虧了一件,從小時父親去世的早,又無同胞弟兄,寡母獨守此女,嬌養溺愛,不啻珍寶,凡女兒一舉一動,彼母皆百依百隨,因此未免嬌養太過,竟釀成個盜跖的性氣。愛自己尊若菩薩,窺他人穢如糞土,外具花柳之姿,內秉風雷之性。在家中時常就和丫鬟們使性弄氣,輕罵重打的。今日出了閣,自為要作當家的奶奶,比不得作女兒時靦腆溫柔,須要拿出這威風來,才鈐壓得住人;況且見薛蟠氣質剛硬,舉止驕奢,若不趁熱灶一氣炮製熟爛,將來必不能自豎旗幟矣,又見有香菱這等一個才貌俱全的愛妾在室,越發添了「宋太祖滅南唐」之意,「臥榻之側豈容他人酣睡」之心。因他家多桂花,他小名就喚做金桂。他在家時不許人口中帶出金桂二字來,凡有不留心誤道一字者,他便定要苦打重罰才罷。他因想桂花二字是禁止不住的,須另喚一名,因想桂花曾有廣寒嫦娥之說,便將桂花改為嫦娥花,又寓自己身分如此。
xuē pán běn shì gè lián xīn qì jiù de rén, qiě shì yǒu jiǔ dǎn wú fàn lì de, rú jīn dé le zhè yàng yī gè qī zǐ, zhèng zài xīn xiān xìng tóu shàng, fán shì wèi miǎn jǐn ràng tā xiē. nà xià jīn guì jiàn le zhè bān xíng jǐng, biàn yě shì zhe yī bù jǐn shì yī bù. yī yuè zhī zhōng, èr rén qì gài hái dōu xiāng píng, zhì liǎng yuè zhī hòu, biàn jué xuē pán de qì gài jiàn cì dī ǎi le xià qù. yī rì xuē pán jiǔ hòu, bù zhī yào xíng hé shì, xiān yǔ jīn guì shāng yì, jīn guì zhí yì bù cóng. xuē pán rěn bú zhù biàn fā le jǐ jù huà, dǔ qì zì xíng le, zhè jīn guì biàn qì de kū rú zuì rén yì bān, chá tāng bù jìn, zhuāng qǐ bìng lái. qǐng yī liáo zhì, yī shēng yòu shuō qì xuè xiāng nì, dāng jìn kuān xiōng shùn qì zhī jì. xuē yí niáng hèn de mà le xuē pán yī dùn, shuō: rú jīn qǔ le qīn, yǎn qián bào ér zi le, hái shì zhè yàng hú nào. rén jiā fèng huáng dàn shì de, hǎo róng yì yǎng le yī gè nǚ ér, bǐ huā duǒ ér hái qīng qiǎo, yuán kàn de nǐ shì gè rén wù, cái gěi nǐ zuò lǎo pó. nǐ bù shuō shōu le xīn ān fèn shǒu jǐ, yī xīn yī jì hé hé qì qì de guò rì zi, hái shì zhè yàng hú nào, chuáng sǎng le huáng tāng, zhé mó rén jiā. zhè huì zi huā qián chī yào bái zāo xīn. yī xí huà shuō de xuē pán hòu huǐ bù dié, fǎn lái ān wèi jīn guì. jīn guì jiàn pó pó rú cǐ shuō zhàng fū, yuè fā dé le yì, biàn zhuāng chū xiē zhāng zhì lái, zǒng bù lǐ xuē pán. xuē pán méi le zhǔ yì, wéi zì yuàn ér yǐ, hǎo róng yì shí tiān bàn yuè zhī hòu, cái jiàn jiàn de hōng zhuǎn guò jīn guì de xīn lái, zì cǐ biàn jiā yī bèi xiǎo xīn, bù miǎn qì gài yòu ǎi le bàn jié xià lái. nà jīn guì jiàn zhàng fū qí dào jiàn dào, pó pó liáng shàn, yě jiù jiàn jiàn de chí gē shì mǎ qǐ lái. xiān shí bù guò xié zhì xuē pán, hòu lái yǐ jiāo zuò mèi, jiāng jí xuē yí mā, yòu jiāng zhì xuē bǎo chāi. bǎo chāi jiǔ chá qí bù guǐ zhī xīn, měi suí jī yīng biàn, àn yǐ yán yǔ dàn yā qí zhì. jīn guì zhī qí bù kě fàn, měi yù xún xì, yòu wú xì kě chéng, zhǐ de qū yì fù jiù. yī rì jīn guì wú shì, yīn hé xiāng líng xián tán, wèn xiāng líng jiā xiāng fù mǔ. xiāng líng jiē dá wàng jì, jīn guì biàn bù yuè, shuō yǒu yì qī mán le tā. huí wèn tā xiāng líng èr zì shì shuí qǐ de míng zì, xiāng líng biàn dá: gū niáng qǐ de. jīn guì lěng xiào dào: rén rén dōu shuō gū niáng tōng, zhǐ zhè yī gè míng zì jiù bù tōng. xiāng líng máng xiào dào: āi yō, nǎi nǎi bù zhī dào, wǒ men gū niáng de xué wèn lián wǒ men yí lǎo yé shí cháng hái kuā ne. yù míng hòu shì, qiě jiàn xià huí.
薛蟠本是個憐新棄舊的人,且是有酒膽無飯力的,如今得了這樣一個妻子,正在新鮮興頭上,凡事未免盡讓他些。那夏金桂見了這般形景,便也試着一步緊似一步。一月之中,二人氣概還都相平,至兩月之後,便覺薛蟠的氣概漸次低矮了下去。一日薛蟠酒後,不知要行何事,先與金桂商議,金桂執意不從。薛蟠忍不住便發了幾句話,賭氣自行了,這金桂便氣的哭如醉人一般,茶湯不進,裝起病來。請醫療治,醫生又說「氣血相逆,當進寬胸順氣之劑。」薛姨娘恨的罵了薛蟠一頓,說:「如今娶了親,眼前抱兒子了,還是這樣胡鬧。人家鳳凰蛋似的,好容易養了一個女兒,比花朵兒還輕巧,原看的你是個人物,才給你作老婆。你不說收了心安分守己,一心一計和和氣氣的過日子,還是這樣胡鬧,床嗓了黃湯,折磨人家。這會子花錢吃藥白遭心。」一席話說的薛蟠後悔不迭,反來安慰金桂。金桂見婆婆如此說丈夫,越發得了意,便裝出些張致來,總不理薛蟠。薛蟠沒了主意,惟自怨而已,好容易十天半月之後,才漸漸的哄轉過金桂的心來,自此便加一倍小心,不免氣概又矮了半截下來。那金桂見丈夫旗纛漸倒,婆婆良善,也就漸漸的持戈試馬起來。先時不過挾制薛蟠,後來倚嬌作媚,將及薛姨媽,又將至薛寶釵。寶釵久察其不軌之心,每隨機應變,暗以言語彈壓其志。金桂知其不可犯,每欲尋隙,又無隙可乘,只得曲意附就。一日金桂無事,因和香菱閒談,問香菱家鄉父母。香菱皆答忘記,金桂便不悅,說有意欺瞞了他。回問他「香菱」二字是誰起的名字,香菱便答:「姑娘起的。」金桂冷笑道:「人人都說姑娘通,只這一個名字就不通。」香菱忙笑道:「噯喲,奶奶不知道,我們姑娘的學問連我們姨老爺時常還夸呢。」欲明後事,且見下回。