lǐ chāo zì kuí wú, zī zhī xī bǐ rén, háo shuǎng hào shī. ǒu yī sēng lái tuō bō, lǐ bǎo dàn zhī. sēng shén gǎn hé, nǎi yuē: wú shǎo lín chū yě. yǒu bó jì, qǐng yǐ xiāng shòu. lǐ xǐ, guǎn zhī kè shè, fēng qí gěi, dàn xī cóng xué. sān yuè yì pō jīng, yì shén dé. sēng wèn: rǔ yì hū? yuē: yì yǐ. shī suǒ néng zhě, wǒ yǐ jǐn néng zhī. sēng xiào, mìng lǐ shì qí jì. lǐ nǎi jiě yī tuò shǒu, rú yuán fēi, rú niǎo luò, téng yuè yí shí, xǔ xǔ rán jiāo chā ér lì. sēng yòu xiào yuē: kě yǐ. zi jì jǐn wú néng, qǐng yī jiǎo dī áng. lǐ xīn rán, jí gè jiāo bì zuò shì. jì ér zhī chēng gé jù, lǐ shí shí dǎo sēng xiá, sēng hū yī jiǎo fēi zhì, lǐ yǐ yǎng diē zhàng yú. sēng fǔ zhǎng yuē: zi shàng wèi jǐn wú néng yě. lǐ yǐ zhǎng zhì dì, cán jǔ qǐng jiào. yòu shù rì, sēng cí qù.
李超字魁吾,淄之西鄙人,豪爽好施。偶一僧來托缽,李飽啖之。僧甚感荷,乃曰:「吾少林出也。有薄技,請以相授。」李喜,館之客舍,豐其給,旦夕從學。三月藝頗精,意甚得。僧問:「汝益乎?」曰:「益矣。師所能者,我已盡能之。」僧笑,命李試其技。李乃解衣唾手,如猿飛,如鳥落,騰躍移時,詡詡然交叉而立。僧又笑曰:「可矣。子既盡吾能,請一角低昂。」李忻然,即各交臂作勢。既而支撐格拒,李時時蹈僧瑕,僧忽一腳飛擲,李已仰跌丈余。僧撫掌曰:「子尚未盡吾能也。」李以掌致地,慚沮請教。又數日,僧辭去。
lǐ yóu cǐ yǐ míng, áo yóu nán běi, wǎng yǒu qí duì. ǒu shì lì xià, jiàn yī shào nián ní sēng nòng yì yú chǎng, guān zhě tián yì. ní gào zhòng kè yuē: diān dào yī shēn, shū dà lěng luò. yǒu hào shì zhě, bù fáng xià chǎng yī pū wèi xì. rú shì sān yán. zhòng xiāng gù, qì wú yīng zhě. lǐ zài cè, bù jué jì yǎng, yì qì ér jìn. ní biàn xiào yǔ hé zhǎng. cái yī jiāo shǒu, ní biàn ā zhǐ yuē: cǐ shǎo lín zōng pài yě. jí wèn: zūn shī hé rén? lǐ chū bù yán, ní gù jié zhī, nǎi yǐ sēng gào. ní gǒng shǒu yuē: hān hé shàng rǔ shī yé? ruò ěr, bù bì jiāo shǒu zú, yuàn bài xià fēng. lǐ qǐng zhī zài sì, ní bù kě. zhòng sǒng yǒng zhī, ní nǎi yuē: jì shì hān shī dì zǐ, tóng shì gè zhōng rén, wú fáng yī xì. dàn liǎng xiāng huì yì kě ěr. lǐ nuò zhī. rán yǐ qí wén ruò gù, yì zhī. yòu nián shào xǐ shèng, sī yù bài zhī, yǐ yào yī rì zhī míng. fāng xié háng jiān, ní jí jù zhǐ, lǐ wèn qí gù, dàn xiào bù yán, lǐ yǐ wèi qiè, gù qǐng zài jiǎo. ní nǎi qǐ. shǎo jiān lǐ téng yī huái qù, ní pián wǔ zhǐ xià xuē qí gǔ, lǐ jué xī xià rú zhōng dāo fǔ, jué pū bù néng qǐ. ní xiào xiè yuē: mèng làng wù kè, xìng wù zuì! lǐ yì guī, yuè yú shǐ yù, hòu nián yú, sēng fù lái, wèi shù wǎng shì. sēng jīng yuē: rǔ dà lǔ mǎng! rě tā hé wèi? xìng xiān yǐ wǒ míng gào zhī, bù rán, gǔ yǐ duàn yǐ!
李由此以名,遨遊南北,罔有其對。偶適歷下,見一少年尼僧弄藝於場,觀者填溢。尼告眾客曰:「顛倒一身,殊大冷落。有好事者,不妨下場一撲為戲。」如是三言。眾相顧,迄無應者。李在側,不覺技癢,意氣而進。尼便笑與合掌。才一交手,尼便呵止曰:「此少林宗派也。」即問:「尊師何人?」李初不言,尼固詰之,乃以僧告。尼拱手曰:「憨和尚汝師耶?若爾,不必交手足,願拜下風。」李請之再四,尼不可。眾慫恿之,尼乃曰:「既是憨師弟子,同是個中人,無妨一戲。但兩相會意可耳。」李諾之。然以其文弱故,易之。又年少喜勝,思欲敗之,以要一日之名。方頡頏間,尼即遽止,李問其故,但笑不言,李以為怯,固請再角。尼乃起。少間李騰一踝去,尼駢五指下削其股,李覺膝下如中刀斧,蹶仆不能起。尼笑謝曰:「孟浪迕客,幸勿罪!」李異歸,月余始愈,後年余,僧復來,為述往事。僧驚曰:「汝大鹵莽!惹他何為?幸先以我名告之,不然,股已斷矣!」