strong jiǔ kè shuō chū táo huāng è xí lì xū chuàn tūn zhèn jì jù jīn strong
酒客说出逃荒恶习 吏胥串吞赈济巨金
qiě shuō lín gōng shēng rèn jiāng níng bù zhèng sī, kān huāng chá zhèn, yīn shòu le táo zhì jūn de wěi tuō, bù dé bù rèn zhēn bàn lǐ. jiē rèn yǐ hòu, lüè lüè jiāng píng cháng gōng shì liào lǐ yī guò, biàn chēng bìng xiè kè, jí tóng zhāng yòu dé yáng biāo bàn zuò shāng rén, gù zhōu qián wǎng jiāng běi, xiān fù lǐ xià hé yí dài zhā kàn. zhī jiàn dì shì dī yú yùn hé, tǎng yù yùn hé shuǐ zhǎng wài yì, lǐ xià hé yí dài de tián dì jǐn chéng zé guó, yīn cǐ cháng cháng bào shuǐ zāi, qǐ tǎng zhèn jì. jí jiù dāng shí ér lùn, yǔ shuǐ tiáo yún, yǒu jǐ chù dī tián, hé dào zhǒng de hěn shèng, yǒu jǐ chù què shì yī piàn wāng yáng. lín gōng hái yǐ wéi lín jìn yùn hé, bēng dī jué shuǐ suǒ zhì, biàn xiàng dōng xī èr dī chá kān, què yòu bìng wèi bēng kuì, yǐ jué kě yí! bù liào dì èr tiān fù cóng yuán lù jīng guò, zhī jiàn zuó tiān suǒ jiàn de hěn hǎo dào miáo, yě biàn chéng le wāng yáng zé guó. àn xiǎng zuó wǎn bìng wèi xià yǔ, yòu fēi hú xùn àn zhǎng zhī qī, yùn hé dōng xī èr dī, yòu wèi bēng kuì, shuǐ cóng hé lái? qǐ fēi guài shì! biàn xiàng jìn chù nóng mín xún wèn shuǐ de lái yuán. yǒu gè lǎo nóng dá dào:" shuǐ cóng lái chù lái de." lín gōng àn xiǎng: cǐ zhōng dìng yǒu qíng bì, bì xū chá gè míng bái. yú shì féng rén biàn wèn, què dōu shì hán hu duì dá, ruò bú shì shuō yùn hé yì shuǐ, dìng shì shuō tiān luò yǔ shuǐ. lín gōng lián fǎng sān tiān, háo wú xiàn suǒ, zhī dào jìng zhí qù tàn wèn, bì rán wú rén kěn shuō, xū cóng wú yì zhī jiān, zài mín jiān xì xīn tǐ chá, shǐ kě dá dào mù dì. dǎ dìng zhǔ yì, biàn sì chù xián guàng, liú xīn xián rén men de tán huà.
且说林公升任江宁布政司,勘荒查赈,因受了陶制军的委托,不得不认真办理。接任以后,略略将平常公事料理一过,便称病谢客,即同张幼德、杨彪扮作商人,雇舟前往江北,先赴里下河一带查看。只见地势低于运河,倘遇运河水涨外溢,里下河一带的田地尽成泽国,因此常常报水灾,乞帑赈济。即就当时而论,雨水调匀,有几处低田,禾稻种得很盛,有几处却是一片汪洋。林公还以为邻近运河,崩堤决水所致,便向东西二堤查勘,却又并未崩溃,已觉可疑!不料第二天复从原路经过,只见昨天所见的很好稻苗,也变成了汪洋泽国。暗想昨晚并未下雨,又非湖讯暗涨之期,运河东西二堤,又未崩溃,水从何来?岂非怪事!便向近处农民询问水的来源。有个老农答道:“水从来处来的。”林公暗想:此中定有情弊,必须查个明白。于是逢人便问,却都是含糊对答,若不是说运河溢水,定是说天落雨水。林公连访三天,毫无线索,知道径直去探问,必然无人肯说,须从无意之间,在民间细心体察,始可达到目的。打定主意,便四处闲逛,留心闲人们的谈话。
nà yì tiān, zǒu dào xiān nǚ miào, zhè shì jiāng běi zuì fán shèng de shì zhèn, rén yān chóu mì, diàn pù lín lì. lín gōng piē jiàn dào páng yǒu yī jiā gāo tài xīng jiǔ sì, diàn táng lǐ jiǔ kè mǎn zuò, rè nào fēi cháng, jiù xiàng zhāng yáng èr rén zhāo hū, yī tóng zǒu rù jiǔ sì, sì miàn zhǎo xún, què yǐ méi yǒu kòng zhuō zi, zhǐ yǒu kào běi yī zhāng zhuō shàng, zhǐ yǒu liǎng gè xū fà lǎo zhě, duì zuò yǐn jiǔ, hái liú zhe jǐ gè kōng zuò. lín gōng biàn xiàng yòu dé shuō dào:" jiù zài zhè lǐ zuò ba!" shuō zhe xiàng liǎng lǎo zhě diǎn le yì diǎn tóu, biàn xiān xíng zuò shàng, zhāng yáng èr rén yě dié gǔ zuò le. xiàng jiǔ bǎo yào le liǎng hú jiǔ, sì dié zǐ xià jiǔ cài, sān rén qiǎn zhēn dī zhuó qǐ lái. lín gōng zuì wēng zhī yì bù zài jiǔ, bù guò jiè cǐ tàn fēng wèn sú bà le! nà tóng zuò de liǎng gè lǎo zhě, nián jì dōu yǒu liù shí shàng xià, jīng shén jué shuò, fēi cháng jiàn tán, dōng lā xī chě, hǎo bù yǒu xìng. lín gōng dā shàn zhe xiàng tā èr rén wèn qǐ xìng míng, yuán lái yí gè jiào shào xìng chūn, yí gè jiào hé yì shēng, jiù hé èr rén yǒu dā méi dā jiē tán le qǐ lái.
那一天,走到仙女庙,这是江北最繁盛的市镇,人烟稠密,店铺林立。林公瞥见道旁有一家高泰兴酒肆,店堂里酒客满座,热闹非常,就向张、杨二人招呼,一同走入酒肆,四面找寻,却已没有空桌子,只有靠北一张桌上,只有两个须发老者,对坐饮酒,还留着几个空座。林公便向幼德说道:“就在这里坐吧!”说着向两老者点了一点头,便先行坐上,张、杨二人也叠股坐了。向酒保要了两壶酒,四碟子下酒菜,三人浅斟低酌起来。林公醉翁之意不在酒,不过借此探风问俗罢了!那同座的两个老者,年纪都有六十上下,精神矍铄,非常健谈,东拉西扯,好不有兴。林公搭讪着向他二人问起姓名,原来一个叫邵杏春,一个叫何义生,就和二人有搭没搭接谈了起来。
zhèng zài cǐ shí, hū jiàn jiǔ sì mén qián rén shēng cáo zá, zǒu guò xǔ duō nàn mín, fú lǎo xié yòu, wǎn rú qǐ gài. lín gōng chèn cǐ jī huì, biàn xiàng hé yì shēng wèn dào:" jīn nián tiān gōng zuò měi, yǔ shuǐ tiáo hé, kě chēng dé gāo dī dà shú, zěn me hái yǒu zhè xǔ duō táo huāng nàn mín ne?" yì shēng cǐ shí yǐ dài zhe jǐ fēn jiǔ yì, jiān zhī chù qǐ le xīn tóu zhī shì, jiù tàn kǒu qì dào:" shuō tā zuò shén me, yǒu yī bān nàn mín, shì táo huāng wèi yī zhǒng hǎo shēng yì, běn zé jīng shāng kāi diàn, kǒng pà shí běn gēng zhòng tián dì, kǒng yù huāng nián. táo huāng yī shì, jì bù xū zī běn, ér qiě dào chù yǒu lǐ zhèn xiāng dǒng, zhāo dài shí sù, lín xíng hái yǒu yín qián xiāng zèng, yīn cǐ běn chǔ yǒu jǐ gè bù xiào de wǔ jǔ rén wén xiù cái, jì méi yǒu běn lǐng bā tú shàng jìn, biàn pāo qì le zhèng dāng zhí yè, qíng yuàn zuò táo huāng nàn mín tóu nǎo, kōng shǒu chū mén, mǎn zài ér guī, yóu shì xí chéng fēng qì, huāng nián gù rán yào chū qù táo huāng, jiù shì shú nián, yě yào zuò chéng huāng nián, chū zǒu táo huāng." lín gōng tīng le zhè yī xí qí tán, hěn jīng yì dì wèn dào:" tián dì huāng shú, píng tiān suǒ duàn, bù huāng zěn yàng hào qiáng zuò huāng nián, táo huāng chū yú gè rén zì yuàn, shuí néng qiáng zhì rén táo huāng ne?" yì shēng dá dào:" zhè shì jiāng běi de tè bié fēng qì, cǐ zhōng qíng xíng, zhèng shì yī yán nán jìn." shuō zhe yòu tàn le yī kǒu qì, yī lián hē le liǎng dà bēi, fāng cái liū liū mì mì dì shuō dào:" wǎng wǎng yǒu zhòng tián de nóng mín, yù zhe yǔ shuǐ jūn yún de nián fèn, gǎn nóng máng shí yāng, ruò bù shǐ yòng xiǎo fèi, nà táo huāng tóu nǎo, jiù tóng zhe bǎo zhèng lái gān shè, bù xǔ zāi zhòng, shuō shì cǐ xiàng tián mǔ yǐ jīng zhù rù huāng cè, chéng bào shěng xiàn, bù xiāo gēng zhòng, jiāng lái zì yǒu zhèn kuǎn fā gěi nǐ men de. nǐ ruò shùn cóng tā men biàn méi shì, ruò bù shùn cóng, tā men dào le yè jiān, jiù dǎ tōng dī àn guàn shuǐ rù nèi, hǎo hǎo de shú tián, biàn chéng le mǎn shuǐ huāng tián. nǐ ruò dào xiàn lǐ qù gào zhuàng, nà zhuàng cí sòng jìn, rú shí tóu shuǐ, píng nǐ sān zhāng wǔ zhāng sù zhuàng, lián pī yǔ dōu méi yǒu yī zì.
正在此时,忽见酒肆门前人声嘈杂,走过许多难民,扶老携幼,宛如乞丐。林公趁此机会,便向何义生问道:“今年天公作美,雨水调和,可称得高低大熟,怎么还有这许多逃荒难民呢?”义生此时已带着几分酒意,兼之触起了心头之事,就叹口气道:“说他做什么,有一班难民,视逃荒为一种好生意,本则经商开店,恐怕蚀本;耕种田地,恐遇荒年。逃荒一事,既不须资本,而且到处有里镇乡董,招待食宿,临行还有银钱相赠,因此本处有几个不肖的武举人文秀才,既没有本领巴图上进,便抛弃了正当职业,情愿做逃荒难民头脑,空手出门,满载而归,由是习成风气,荒年固然要出去逃荒,就是熟年,也要做成荒年,出走逃荒。”林公听了这一席奇谈,很惊异地问道:“田地荒熟,凭天所断,不荒怎样好强做荒年,逃荒出于个人自愿,谁能强制人逃荒呢?”义生答道:“这是江北的特别风气,此中情形,正是一言难尽。”说着又叹了一口气,一连喝了两大杯,方才溜溜汨汨地说道:“往往有种田的农民,遇着雨水均匀的年份,赶农忙莳秧,若不使用小费,那逃荒头脑,就同着保正来干涉,不许栽种,说是此项田亩已经注入荒册,呈报省宪,不消耕种,将来自有赈款发给你们的。你若顺从他们便没事,若不顺从,他们到了夜间,就打通堤岸灌水入内,好好的熟田,变成了满水荒田。你若到县里去告状,那状词送进,如石投水,凭你三张五张诉状,连批语都没有一字。
yuán lái yī bān huá lì liè shēn tǔ gùn dì bǎo, tōng tóng yì qǐ, péng bǐ wéi jiān, kào zhe táo huāng zhèn jì wèi wéi yī shōu rù. nán jīng zhì tái pài zhe wěi yuán chá bàn, yě bèi tā men nòng dé jiào kǔ lián tiān, gù xiàng jīn nián běn lái bú shì huāng nián, yě zhào yàng de yào bào huāng qǐng zhèn.
原来一班猾吏、劣绅、土棍、地保,通同一起,朋比为奸,靠着逃荒赈济为唯一收入。南京制台派着委员查办,也被他们弄得叫苦连天,故像今年本来不是荒年,也照样的要报荒请赈。
zhì yú qiǎng pò rén táo huāng yī shì, gèng shǔ huāng miù. lì rú zhāng mǒu jiā dào xiǎo kāng, bù zhuān kào zhòng tián shēng huó, tián dì suī bèi tǔ gùn dì bǎo yìng shēng shēng biān zuò zhǐ huāng dì mǔ, bù néng xià zhǒng, shàng yǒu bié zhǒng shēng jì kě zī wēn bǎo, bù yuàn suí tā men chū qù táo huāng tǔ gùn jiù shuài lǐng wú shù nàn mín, gǎn lái shí sù, bǎ nǐ jiā zhōng cún chǔ de mǐ liáng, chī gè gān jìng, zhè gè jiào zuò chī dà hù, bī dé nǐ zǒu tóu wú lù, bù dé bù gēn zhe tā men qù zuò táo huāng de nàn mín.
至于强迫人逃荒一事,更属荒谬。例如张某家道小康,不专靠种田生活,田地虽被土棍地保硬生生编作指荒地亩,不能下种,尚有别种生计可资温饱,不愿随他们出去逃荒;土棍就率领无数难民,赶来食宿,把你家中存储的米粮,吃个干净,这个叫做吃大户,逼得你走投无路,不得不跟着他们去做逃荒的难民。
yīn gēn tā men dǎ huǒ tóng háng, jiā zhōng kě miǎn sāo rǎo, huí jiā shí hái yǒu yín mǐ fēn pài, yīn cǐ xí chéng fēng qì, yǒu xǔ duō shēn jiā yīn shí de nóng mín, yě chéng qún jié duì dì chū qù táo huāng, yī miàn yóu dì bǎo tǔ gùn chuàn tóng cáo shū huá lì, xiàng fǔ xiàn yá mén bào huāng qǐng zhèn, děng dào shàng sī hé zhǔn, bō kuǎn zhèn jì, nà yī bān huāng chóng, biàn xiān qī gǎn huí jiā xiāng lǐng zhèn. rú cǐ yī lái, táo huāng jìng yǒu liǎng zōng shōu rù, bǐ jiào zhòng tián de chū xī duō shàng jǐ bèi, bìng qiě bù láo ér huò. rú cǐ qíng xíng, yòu nǎ dé bú yào shí nián jiǔ huāng ne?"
因跟他们打伙同行,家中可免骚扰,回家时还有银米分派,因此习成风气,有许多身家殷实的农民,也成群结队地出去逃荒,一面由地保土棍串同漕书猾吏,向府县衙门报荒请赈,等到上司核准,拨款赈济,那一班荒虫,便先期赶回家乡领赈。如此一来,逃荒竟有两宗收入,比较种田的出息多上几倍,并且不劳而获。如此情形,又哪得不要十年九荒呢?”
lín gōng yòu wèn dào:" cháo tíng bō kuǎn zhèn jì, hé děng zhèng zhòng, yào pài wěi yuán fù kān zāi qū, diào chá zāi hù, biān zào zāi mín hù kǒu cè, fā zhèn yòu yǒu wěi yuán huì jiān chá, sī shì àn míng fā gěi, tā men zěn yàng wǔ bì ne?" yì shēng dá dào:" zhè yě shì yī zhǒng mán shàng bù mán xià de gòu dàng, mò shuō cháo tíng bú huì dé zhī, jiù shì xǐng fāng dà lì, yě méng zài gǔ lǐ, nà yī bān tūn mò zhèn kuǎn de huá lì tǔ gùn liè shēn è bǎo, shǒu duàn tōng tiān, měi cì zhèn kuǎn, shǎo zhì èr sān wàn, duō zhì shí shù wàn, yóu tā men àn zhōng bǎ chí bāo bàn, zào cè shí, bǎ jiā dīng diàn hù hùn rù dīng cè, lǐng kuǎn shí, pài liú máng qǐ gài chí piào dài lǐng, fù kān shí, bá qù shú tián zhōng de hé dào, lián yè guàn shuǐ mǎn tián, biàn zuò huāng tián, bǎi jì bǎ chí, jiù shì lóng tú zài shì, yě nán sǎo qīng jī bì. zhì yú tā men lǐng dào de zhèn kuǎn, bù lùn duō shǎo, gài zuò tián fèn fēn pài, zāi mín yī fèn, táo huāng tóu nǎo yǔ gāi qū dì bǎo hé yī fèn, tǔ gùn hé liè shēn hé yī fèn, huá lì hé cáo shū hé yī fèn, guó jiā suì mí jù kuǎn, jǐn xíng bǎo rù jiān guǐ de sī náng, nǐ xiǎng kě wù bù kě wù? qí zhōng zhǔ nǎo, yào suàn lù zhǎng shù, tā píng rì shén me shì dōu gàn, yīn cǐ rén jiā dōu chēng tā lù lǎo hǔ."
林公又问道:“朝廷拨款赈济,何等郑重,要派委员复勘灾区,调查灾户,编造灾民户口册,发赈又有委员会监察,司事按名发给,他们怎样舞弊呢?”义生答道:“这也是一种瞒上不瞒下的勾当,莫说朝廷不会得知,就是省方大吏,也蒙在鼓里,那一班吞没赈款的猾吏、土棍、劣绅、恶保,手段通天,每次赈款,少至二三万,多至十数万,由他们暗中把持包办,造册时,把家丁佃户混入丁册,领款时,派流氓乞丐持票代领,复勘时,拔去熟田中的禾稻,连夜灌水满田,变作荒田,百计把持,就是龙图再世,也难扫清积弊。至于他们领到的赈款,不论多少,概作田份分派,灾民一份,逃荒头脑与该区地保合一份,土棍和劣绅合一份,猾吏和漕书合一份,国家岁糜巨款,尽行饱入奸宄的私囊,你想可恶不可恶?其中主脑,要算陆长树,他平日什么事都干,因此人家都称他陆老虎。”
dāng xià lín gōng tīng dé le zhè duàn què shí xiāo xī, àn àn huān xǐ, jiù yī biān tì hé yì shēng zhēn jiǔ, yī biān shuō dào:" yuán lái guì dì de niē huāng tūn zhèn, dōu shì lù zhǎng shù yī shǒu bà chí de." yì shēng dá dào:" zhè yòu bù rán, gǔ yǔ shuō de hǎo,' dú mù bù chéng lín', ruò zhǐ jiù tā yī rén, nǎ lǐ bàn dé dào le zhè xǔ duō shì? qí zhōng hái yǒu gè huá lì wáng yù lín liè shēn xiè jiè zhī liè bǎo xú hào děng, jié wèi sǐ dǎng, měi cì zhèn jì, zǒng yóu zhè yī bān rén bāo bàn. zài shàng de rén bù míng cǐ zhōng zhēn xiàng, hái shuō tā men jīng yàn hóng shēn, chá huāng fā zhèn, tā men jīng shǒu, cái kě shǐ zāi mín yuè fú ruò huàn le tā rén chéng bàn, mǎ shàng jiù huì jī qǐ fēng cháo, nào dé bù kě kāi jiāo. qí shí jiù shì zhè yī bān dōng xī, jiàn lì quán bàng luò, jiù àn zhōng jiào suō yǔ dǎng, gǔ dòng nào zhèn fēng cháo, nòng dé rén rén jiàn le bàn zhèn, shì rú wēi tú, bù gǎn cháng shì, yīn cǐ nián nián yóu tā men bāo bàn fēn pèi. jiǎng qǐ nà lù zhǎng shù, běn shì gè qióng cuò dà, jì wú tián dì, yòu wú háng yè, xiàn zài shǒu tóu yǐ yǒu èr shí duō wàn cái chǎn, chēng wéi fù wēng ruò bù tūn mò zhèn kuǎn, zěn néng yōng zhe jiāo qī měi qiè, zhù zhe gāo lóu dà shà, miàn tuán tuán zuò fù jiā wēng ne?" yì shēng yuè shuō yuè fèn jī, yīn wèi tā zì jǐ yě shòu guò nà yī bān rén de kǔ shuǐ, suǒ yǐ bǎ tā men de è jī, jìn qíng xuān bù.
当下林公听得了这段确实消息,暗暗欢喜,就一边替何义生斟酒,一边说道:“原来贵地的捏荒吞赈,都是陆长树一手把持的。”义生答道:“这又不然,古语说得好,‘独木不成林’,若只就他一人,哪里办得到了这许多事?其中还有个猾吏王玉淋、劣绅谢戒之、劣保徐浩等,结为死党,每次赈济,总由这一班人包办。在上的人不明此中真相,还说他们经验宏深,查荒发赈,他们经手,才可使灾民悦服;若换了他人承办,马上就会激起风潮,闹得不可开交。其实就是这一班东西,见利权傍落,就暗中教唆羽党,鼓动闹赈风潮,弄得人人见了办赈,视如危途,不敢尝试,因此年年由他们包办分配。讲起那陆长树,本是个穷措大,既无田地,又无行业,现在手头已有二十多万财产,称为富翁;若不吞没赈款,怎能拥着娇妻美妾,住着高楼大厦,面团团作富家翁呢?”义生越说越愤激,因为他自己也受过那一班人的苦水,所以把他们的恶迹,尽情宣布。
páng zuò de zōu xìng chūn, hē jiǔ bù duō, páng guān zhě qīng, kǒng pà tā duō yán zhāo huò, rěn bú zhù chā yán dào:" chá fāng jiǔ sì, ěr mù zhòng duō, nǐ duō hē le jǐ bēi, zǒng xǐ huān fā láo sāo duō shuō huà, ruò bèi tā men tóng dǎng tīng le qù, nòng chū hèng huò lái, bú shì shuǎ de. zán yào zǒu le, nǐ yě huí diàn zuò wǎn fàn chī ne!" yì shēng bèi tā rú cǐ yī shuō, yě huàng rán jué wù, jiù lì qǐ shēn lái, xiàng lín gōng gǒng shǒu ér bié.
旁坐的邹杏春,喝酒不多,旁观者清,恐怕他多言招祸,忍不住插言道:“茶坊酒肆,耳目众多,你多喝了几杯,总喜欢发牢骚多说话,若被他们同党听了去,弄出横祸来,不是耍的。咱要走了,你也回店做晚饭吃呢!”义生被他如此一说,也愰然觉悟,就立起身来,向林公拱手而别。
lín gōng tīng le hé yì shēng de yī fān huà, xīn zhōng yǐ yǒu chéng zhú, dàn yīn hé yì shēng yě céng shòu hài, gù bù miǎn guò shèn qí cí dàn tā shuō de tóu tóu shì dào, ér qiě kàn tā yě shì gè chéng shí shāng rén, suǒ shuō de huà, yě bù zhì wán quán niē zào. rú jīn jì yǒu le zhè yī zhǒng xiǎo xiǎo gēn jù, jí cóng cǐ rù shǒu diào chá, yě róng yì dé dào méi mù, zhǐ xiāo jiāng lù zhǎng shù děng de píng rì xíng wéi, dǎ tīng míng bái, cǐ shì bù nán yíng rèn ér jiě. dǎ dìng zhǔ yì, biàn jiào yòu dé fù guò jiǔ zī, zǒu chū jiǔ sì, jiù zài jìn chù zhǎo kè yù xiū xī dào de diàn táng lǐ qīng dàn de shí hòu, biàn xiàng diàn jiā tàn wèn lù zhǎng shù wáng yù lín de zhù zhǐ, fāng zhī yù lín zhù zài tài xīng chéng lǐ, zhǎng shù zhù zài lǐ xià hé. lín gōng yòu xiàng tā wèn qǐ wáng lù èr rén de wéi rén, chá fáng zhǐ shì yáo tóu, bìng bù jiē kǒu, lín gōng shuō dào:" wǒ men shì guò lù shāng rén, yīn wèi jiǔ wén tā liǎng gè de dà míng, gù ěr ǒu rán xiàng nǐ wèn qǐ, nǐ zěn me rú cǐ tūn tūn tǔ tǔ ne?" diàn jiā dá dào:" bú shì wǒ bù kěn shuō, zhǐ shì pà shuō le zhāo huò, lián lěi kè guān." lín gōng dào:" dàn shuō hé fáng!" diàn jiā cái qiāo qiāo dì shuō dào:" nà xìng wáng de yuǎn jū tài xīng, dàn zhī tā shì gè bāo bàn zhèn jì de huá lì zhì yú lù zhǎng shù nǎi shì lǐ xià hé de tǔ huáng dì, shǒu xià yǒu èr sān bǎi gè yǔ dǎng, shì lì jí dà, mò shuō xún cháng bǎi xìng bù gǎn qù rě tā, jiù shì guān fǔ zhōng rén, yě hé tā yī bí kǒng chū qì, yīn cǐ gù huāng tián mǔ, chuàn tūn zhèn kuǎn, yě jiù méi rén qù guò wèn le! zhè jǐ tiān tīng shuō shěng lǐ yào pài wěi yuán lái fù kān yān mò tián dì, jī chá zāi mín kǒu shù, yù bèi fàng zhèn, tā yòu zài nà li niē zào bèi zāi hù jí, zhǐ zhè yī zhuǎn shǒu zhī jiān, shǎo bu dé yòu yǒu zhěng qiān zhěng wàn de yín zi shōu rù le." lín gōng tīng le zhè yī fān huà, yǔ hé yì shēng rú chū yī kǒu, zú jiàn lù zhǎng shù wáng yù lín yī bān rén què wèi chuàn tūn zhèn kuǎn de tǔ gùn.
林公听了何义生的一番话,心中已有成竹,但因何义生也曾受害,故不免过甚其词;但他说得头头是道,而且看他也是个诚实商人,所说的话,也不至完全捏造。如今既有了这一种小小根据,即从此入手调查,也容易得到眉目,只消将陆长树等的平日行为,打听明白,此事不难迎刃而解。打定主意,便叫幼德付过酒资,走出酒肆,就在近处找客寓休息;到得店堂里清淡的时候,便向店家探问陆长树、王玉淋的住址,方知玉淋住在泰兴城里,长树住在里下河。林公又向他问起王、陆二人的为人,茶房只是摇头,并不接口,林公说道:“我们是过路商人,因为久闻他两个的大名,故尔偶然向你问起,你怎么如此吞吞吐吐呢?”店家答道:“不是我不肯说,只是怕说了招祸,连累客官。”林公道:“但说何妨!”店家才悄悄地说道:“那姓王的远居泰兴,但知他是个包办赈济的猾吏;至于陆长树乃是里下河的土皇帝,手下有二三百个羽党,势力极大,莫说寻常百姓不敢去惹他,就是官府中人,也和他一鼻孔出气,因此故荒田亩,串吞赈款,也就没人去过问了!这几天听说省里要派委员来复勘淹没田地,稽查灾民口数,预备放赈,他又在那里捏造被灾户籍,只这一转手之间,少不得又有整千整万的银子收入了。”林公听了这一番话,与何义生如出一口,足见陆长树、王玉淋一班人确为串吞赈款的土棍。
dàng wǎn yī xiǔ wú huà, cì chén guàn xǐ jì bì, jìn le cháo cān, fù guò fáng fàn qián, sān rén jìng dào jiāng biān gù chuán, zhí dǐ nán jīng chéng wài dēng àn, huí yá xiū xī yī huì, rán hòu shàng yuán mén yè jiàn táo zhì jūn, jiāng chá dé de gè zhǒng qíng xíng xiáng shù yī fān. táo zhì jūn dào:" cǐ shì piān láo lǎo xiōng le, jì rán rú cǐ, jī bì dāng kě yī qīng, hái wàng lǎo xiōng lín pài gàn yuán, qián wǎng fù zhā, zài xíng dìng duó." lín gōng gào cí huí yá, dāng jí wěi hòu bǔ zhī xiàn lǐ jiā jū qián wǎng chá kān. bù liào gé le jǐ tiān, wěi yuán lǐ jiā jū láng bèi huí shěng, yá mén yè jiàn lín gōng, bǐng míng chá kān nào huāng qíng xíng.
当晚一宿无话,次晨盥洗既毕,进了朝餐,付过房饭钱,三人径到江边雇船,直抵南京城外登岸,回衙休息一会,然后上辕门谒见陶制军,将查得的各种情形详述一番。陶制军道:“此事偏劳老兄了,既然如此,积弊当可一清,还望老兄遴派干员,前往复查,再行定夺。”林公告辞回衙,当即委候补知县李家驹前往查勘。不料隔了几天,委员李家驹狼狈回省,衙门谒见林公,禀明查勘闹荒情形。
yuán lái lǐ jiā jū wǎng lǐ xià hé yí dài chá kān bèi yān tián dì, mǔ shù bù fú cì rì fù zhā bèi zāi hù kǒu, zhǐ chá dé liǎng gè cūn zhuāng, hū rán yǒu xǔ duō bèi zāi fù nǚ hé ér tóng gǎn dào, qí shēng gāo rǎng yào è sǐ le, zhuān dài zhèn kuǎn jiù mìng. wěi yuán hái yào fù kān fù zhā, ái yán shí rì, děng dào fā zhèn, wǒ men zǎo yǐ è sǐ. yī biān shuō, yī biān pāo zhuān zhì ní, bǎ jiào zi dǎ huài, yòu yǒu shí jǐ gè pō là nóng fù, shēng yán yào bǎ wěi yuán tuō qù yǎo sǐ. lǐ jiā jū jiàn nán yǐ lǐ yù, zhǐ hǎo huí chuán, kǒng pà nào chū dà luàn zǐ lái, mǎ shàng huí shěng qǐng shì. lín gōng diǎn tóu dào:" kě jiàn bèi dì lǐ bì yǒu liè shēn tǔ gùn jiào suō, fǒu zé xiāng cūn fù nǚ jué wú rú cǐ dǎn liàng, xiàn zài shì fēi chè dǐ qīng zhā bù kě." shuō zhe fēn fù tí jiào, shàng yuán yè jiàn táo zhì jūn, gào zhī xiáng qíng. bìng shuō jiāng běi mín fēng diāo hàn, jìng gǎn wǔ rǔ shěng wěi, miǎo shì fǎ lìng, ruò bù cóng yán fǎng ná tǔ gùn lù zhǎng shù huá lì wáng yù lín, jǐn fǎ chéng bàn, nán zhì niē huāng tūn zhèn de liú bì. táo shù shuō dào:" zhè zhǒng qíng xíng, wěi shí kě wù! dàn shì cǐ shì chú le lǎo xiōng, wú rén néng shèng cǐ zhòng rèn de gàn yuán, zhǐ hǎo piān láo lǎo xiōng, qīn qù fù zhā, xiōng dì zài diào èr bǎi míng dū yuán bīng suí qù, jiā yù yì wài jǐn kě pián yí xíng shì." lín gōng guǎn yīng tuì chū, yù bèi qīn wǎng chá kān zāi qíng.
原来李家驹往里下河一带查勘被淹田地,亩数不符;次日复查被灾户口,只查得两个村庄,忽然有许多被灾妇女和儿童赶到,齐声高嚷要饿死了,专待赈款救命。委员还要复勘复查,挨延时日,等到发赈,我们早已饿死。一边说,一边抛砖掷泥,把轿子打坏,又有十几个泼辣农妇,声言要把委员拖去咬死。李家驹见难以理喻,只好回船,恐怕闹出大乱子来,马上回省请示。林公点头道:“可见背地里必有劣绅、土棍教唆,否则乡村妇女决无如此胆量,现在势非彻底清查不可。”说着吩咐提轿,上辕谒见陶制军,告知详情。并说江北民风刁悍,竟敢侮辱省委,藐视法令,若不从严访拿土棍陆长树、猾吏王玉淋,尽法惩办,难治捏荒吞赈的流弊。陶澍说道:“这种情形,委实可恶!但是此事除了老兄,无人能胜此重任的干员,只好偏劳老兄,亲去复查,兄弟再调二百名督辕兵随去,加遇意外尽可便宜行事。”林公管应退出,预备亲往查勘灾情。
yù zhī hòu shì rú hé, qiě dài xià huí fēn jiě.
欲知后事如何,且待下回分解。