wù zhī yù shì, wèi cháng bù tāo xíng miè yǐng yǐn zhì xiá wài yǐ quán xìng qī mìng zhě yě. fū hán qí pèi měi xuàn yì lù cái zhě, wèi yǒu bù yǐ shāng xìng huǐ mìng zhě yě.
物之寓世,未尝不韬形灭影、隐质遐外以全性栖命者也。夫含奇佩美、炫异露才者,未有不以伤性毁命者也。
gù cuì yǐ yǔ zì cán, guī yǐ zhì zì hài, dān yǐ hán sè mó jī, shí yǐ bào yù suì zhì. cǐ sì zhě, shēng yú yì sú, yú rén fēi bù gé yě tuō xìng yú shān lín, jì qíng yú wù wài, fēi yǒu qiú yú rén yě. rán ér zì yí yī huàn zhě, wèi néng yǐn qí xíng yě. ruò shǐ cuì liǎn hé yú míng qiū zhī lín, zé jiě yǔ zhī huàn yǒng tuō guī yè wěi yú yáng gǔ zhī ní, gāng zuān zhuó zhī huàn bù zhì dān fú guāng yú chōng shān zhī dǐ, zé mó jī zhī huàn yǒng jué shí kàng tǐ yú xuán pǔ zhī yán, zé pōu zuó zhī yōu bù jí.
故翠以羽自残,龟以智自害,丹以含色磨肌,石以抱玉碎质。此四者,生于异俗,与人非不隔也;托性于山林,寄情于物外,非有求于人也。然而自贻伊患者,未能隐其形也。若使翠敛翮于明丘之林,则解羽之患永脱;龟曳尾于旸谷之泥,刚钻灼之患不至;丹伏光于舂山之底,则磨肌之患永绝;石亢体于玄圃之岩,则剖琢之忧不及。
gù qióng yán yóu xiù zhī zǐ jié, shēng yú jī shí, yǐng guàn qīng tiān, gēn záo huáng quán, fēn tiáo bù yè, lún jūn lěi wěi, qí lín xì qí xià, yuān luán yóu qí diān, fú yún qī qí cè, qīng fēng jī qí jiān, zhōng suì wú háo lí zhī yōu, miǎn dāo fǔ zhī rù zhě, fēi yú rén yǒu dé yě néng tāo yǐn qí zhì, gù zhì quán xìng yě, lù cè zhī yú, qiáo rén cǎi qí tiáo, jiàng zhě fá qí kē, yú yǒu chǐ niè, ér wèi xíng rén suǒ zhé zhě, fēi yú rén yǒu chóu yě rán ér zhì kòu zhě, xíng bù yǐn yě.
故穷岩由岫之梓杰,生于积石,颖贯青天,根凿黄泉,分条布叶,轮菌磥硊,骐麟戏其下,鹓鸾游其颠,浮云栖其侧,清风激其间,终岁无毫厘之忧,免刀斧之入者,非与人有德也;能韬隐其质,故致全性也,路侧之榆,樵人采其条,匠者伐其柯,余有尺蘖,而为行人所折者,非与人有仇也;然而致寇者,形不隐也。
zhōu jī duàn wěi, huò miǎn xī shēng shān jū jiàn qiǎo, zhōng bì zhāo hài. yóu cǐ yán zhī, gāng chū chù zhī lǐ, yì kě zhī yǐ. shì yǐ gǔ zhī yǒu dé zhě, tāo jī yǐn zhì, yǐ mì qí wài chéng xīn fēng qíng, yǐ dìng qí nèi. nèi dìng zé shén fǔ bù luàn chù mì zé xíng hái bù rǎo. yǐ cǐ chǔ shēn, bù yì quán hū?
周鸡断尾,获免牺牲;山狙见巧,终必招害。由此言之,刚出处之理,亦可知矣。是以古之有德者,韬迹隐智,以密萁外;澄心封情,以定其内。内定则神腑不乱;处密则形骸不扰。以此处身,不亦全乎?