strong dù yōng kè dú shì qiè diào jiān qín chāng péi zuì yā huán sàng mìng strong
杜雍課讀侍妾調奸 秦昌賠罪丫環喪命
qiě shuō jìng xiū hé shàng dǎ kāi duì lián yī kàn, jiàn xiě de bǐ fǎ xióng jiàn, zì tǐ qiú mèi, bù yóu de lián shēng zàn dào: hǎo shū fǎ, hǎo shū fǎ! yòu wǎng rú zhě liǎn shàng yī wàng, jiàn tā suī rán qióng kǔ, pō hán xiù qì, ér qiě qì dù bù fán, bù yóu de cí bēi xīn yī dòng, biàn jiào rú zhě jiāng zì fàng xià, fēn fù xiǎo hé shàng dài dào hòu miàn, shū xǐ jìng miàn, kuǎn dài zhāi fàn. rú zhě tīng le, shēn shēn yī yī, suí zhe hé shàng hòu miàn qù le.
且說靜修和尚打開對聯一看,見寫的筆法雄健,字體遒媚,不由的連聲贊道:「好書法,好書法!」又往儒者臉上一望,見他雖然窮苦,頗含秀氣,而且氣度不凡,不由的慈悲心一動,便叫儒者將字放下,吩咐小和尚帶到後面,梳洗淨面,款待齋飯。儒者聽了,深深一揖,隨着和尚後面去了。
běi xiá dào: wǒ jiàn cǐ rén, pō pō yǒu xiē zhèng qì, jué fēi jiǎ mào sī wén. jìng xiū dào: zhèng shì. lǎo sēng fāng cái kàn tā gǔ gé qīng qí, gèng fēi jiǔ jū rén xià zhī kè. shuō bà, fù yòu xià qí.
北俠道:「我見此人,頗頗有些正氣,決非假冒斯文。」靜修道:「正是。老僧方才看他骨格清奇,更非久居人下之客。」說罷,復又下棋。
gāng rán zhōng jú, zhǐ jiàn jìn lái yī rén, nián yuē sì xún yǐ wài. hé shàng què rèn dé shì qín jiā zhuāng yuán wài qín chāng, lián máng ràng zuò, dào: shī zhǔ hé lái? zhè děng gāo xìng. qín yuán wài dào: wú shì bù gǎn shàn zào bǎo shā, zhǐ yīn wǒ zhè jǐ rì xīn shén yǒu xiē bù ān, tè lái kěn qiú wú shī cè yī gè zì.
剛然終局,只見進來一人,年約四旬以外。和尚卻認得是秦家莊員外秦昌,連忙讓坐,道:「施主何來?這等高興。」秦員外道:「無事不敢擅造寶剎,只因我這幾日心神有些不安,特來懇求吾師測一個字。」
jìng xiū qǐ chū bù kěn, hòu lái tuī cí bù diào, zhǐ de shuō dào: jì rú cǐ, zhè dào róng yì. yuán wài jiù shuō yī gè zì, dài lǎo sēng cè cè kàn. shuō de shì le, yuán wài bié xǐ huān shuō de bú shì le, yuán wài yě bié nǎo. qín chāng dào: jūn zǐ wèn huò bù wèn fú. fāng cái wú shī shuō róng yì, jiù shì zhè gè róng zì ba. jìng xiū xiě chū lái, duān xiáng le duō shí, dào: cǐ zì wú piān wú qí, què shì gè duān zhèng zì tǐ. àn zì yì shuō lái, yǒu róng dé nǎi dà, wú qī xīn zì ān. yuán wài zuò shì guāng míng, háo wú qī xīn, zhè shì hǎo chù. rán fán shì xū yǒu hán róng, bù kě jí zào, wèi miǎn jí zé shēng biàn, yǔ shì jiù bù xiāng yí le. yuán wài yǐ hòu zǒng yào hán róng, yù shì cún zài xīn lǐ, guǎn bǎo zhuǎn huò wèi fú. lǎo sēng wèi hé shuō zhè gè huà ne? zhǐ yīn cǐ zì chāi kāi kàn, yǒu xiē bù miào. yuán wài qǐng kàn, cǐ zì ruò chāi kāi kàn, shì gè xué xià yǒu rén kǒu. ruò yào bù hán róng, wéi kǒng rén kǒu bù lì. zhè yě shì lǎo sēng wàng shuō, yuán wài tǐ yào jiàn guài. yuán wài dào: duō chéng wú shī zhǐ jiào, yān yǒu jiàn guài zhī lǐ.
靜修起初不肯,後來推辭不掉,只得說道:「既如此,這倒容易。員外就說一個字,待老僧測測看。說的是了,員外別喜歡;說的不是了,員外也別惱。」秦昌道:「君子問禍不問福。方才吾師說『容易』,就是這個『容』字吧。」靜修寫出來,端詳了多時,道:「此字無偏無奇,卻是個端正字體。按字意說來,『有容德乃大』,『無欺心自安』。員外作事光明,毫無欺心,這是好處。然凡事須有涵容,不可急躁,未免急則生變,與事就不相宜了。員外以後總要涵容,遇事存在心裡,管保轉禍為福。老僧為何說這個話呢?只因此字拆開看,有些不妙。員外請看,此字若拆開看,是個穴下有人口。若要不涵容,惟恐人口不利。這也是老僧妄說,員外體要見怪。」員外道:「多承吾師指教,焉有見怪之理。」
shuō huà jiān, qín chāng lǚ pàn zhuō shàng de duì lián. jiàn jìng xiū jiāng zì cè wán, fāng lì qǐ shēn lái, bǎ duì lián lā kāi yī kàn, lián shēng kuā zàn: hǎo zì, hǎo zì! zhè shì wú shī de dà bǐ me? jìng xiū dào: lǎo zēng rú hé xiě de lái. zhè shì fāng cái yī rú zhě mài de. qín chāng dào: cǐ rén xìng shén míng shuí? xiàn zài hé chù? jìng xiū dào: xiàn zài hòu miàn. tā yuán shì qiú zī zhù de, bìng wèi wèn tā xìng míng. qín chāng dào: rú cǐ shuō lái, shì gè hán rú le. wǒ wèi xiǎo ér, lǚ yù yán shī xùn huì, wèi dé qí rén. rú jīn jì yǒu rú zhě, wú shī hé bù dài wèi pìn qǐng, qǐ bù liǎng biàn me? jìng xiū xiào dào: yán shī zhī dào, lǐ xuān gōng jìng, bù kě yīn tā shì hán shì, biàn miǎo shì yú tā. shì rú cǐ cǎo shuài, fēi dài dú shū rén zhī lǐ. qín chāng lì qǐ shēn lái, dào: wú shī zé bèi de shèn shì. dàn dì zǐ wéi kǒng cuò guò jī huì, bù dé qí rén, gù cǐ jué dé cǎo shuài le. lián máng jiāng wài miàn jiā tóng huàn jìn lái, fēn fù dào: nǐ sù sù dào jiā, jiāng yī shān mào xuē qǔ lái, bìng jiāng mǎ kuài kuài bèi liǎng pǐ lái. jìng xiū jiàn tā yán shī xīn shèng, zhǐ de jiāng rú zhě qǐng lái. shuí zhī rú zhě dào le hòu miàn, yòng rè shuǐ xǐ qù chén gòu, gèng jué mǎn miàn guāng huá, xiù sè kě cān. qín chāng yī jiàn, huān xǐ fēi cháng, lián máng yán zhì shàng zuò, zì jǐ zài xià miàn xiāng péi.
說話間,秦昌屢盼桌上的對聯。見靜修將字測完,方立起身來,把對聯拉開一看,連聲誇讚:「好字,好字!這是吾師的大筆麼?」靜修道:「老憎如何寫的來。這是方才一儒者賣的。」秦昌道:「此人姓甚名誰?現在何處?」靜修道:「現在後面。他原是求資助的,並未問他姓名。」秦昌道:「如此說來,是個寒儒了。我為小兒,屢欲延師訓誨,未得其人。如今既有儒者,吾師何不代為聘請,豈不兩便麼?」靜修笑道:「延師之道,理宣恭敬,不可因他是寒士,便藐視於他。似如此草率,非待讀書人之禮。」秦昌立起身來,道:「吾師責備的甚是。但弟子惟恐錯過機會,不得其人,故此覺得草率了。」連忙將外面家童喚進來,吩咐道:「你速速到家,將衣衫帽靴取來,並將馬快快備兩匹來。」靜修見他延師心盛,只得將儒者請來。誰知儒者到了後面,用熱水洗去塵垢,更覺滿面光華,秀色可餐。秦昌一見,歡喜非常,連忙延至上座,自己在下面相陪。
yuán lái cǐ rén xìng dù míng yōng, shì gè bǎo xué rú liú, yī shēng xìng qì gāng zhí, yòu shì gè luò luò guǎ hé zhī rén. jìng xiū biàn jiāng qín chāng yán qǐng zhī yì shuō le. dù yōng què shén yuàn yì, qín chāng lè bù kě yán. shǎo shí jiā tóng jiāng yī shān mào xuē qǔ lái, qín chāng gōng gōng jìng jìng fèng yǔ dù yōng. dù yōng què bù tuī cí, jiāng tōng shēn huàn le, gèng jué luò luò dà fāng. qín chāng bié le jìng xiū běi xiá, biàn yǔ dù yōng tóng háng. chū le shān mén, qín chāng biàn yào zhuì dèng, dù yōng bù kěn, qiān ràng duō shí, èr rén chéng mǎ, lái dào zhuāng qián xià mǎ. jiā tóng yǐn lù, lái dào shū fáng, xiàn chá yǐ bì, jí jiào jiā rén jiāng xué shēng huàn chū.
原來此人姓杜名雍,是個飽學儒流,一生性氣剛直,又是個落落寡合之人。靜修便將秦昌延請之意說了。杜雍卻甚願意,秦昌樂不可言。少時家童將衣衫帽靴取來,秦昌恭恭敬敬奉與杜雍。杜雍卻不推辭,將通身換了,更覺落落大方。秦昌別了靜修北俠,便與杜雍同行。出了山門,秦昌便要墜鐙,杜雍不肯,謙讓多時,二人乘馬,來到莊前下馬。家童引路,來到書房,獻茶已畢,即叫家人將學生喚出。
yuán lái qín chāng zhī zǐ míng jiào guó bì, nián fāng shí yī suì. ān rén zhèng shì, sān xún yǐ wài nián jì. yǒu yī qiè, míng jiào bì chán. yā huán pú fù bù shǎo. qí zhōng yǒu gè dà yā huán míng jiào cǎi fèng, fú shì zhèng shì de xiǎo yā huán míng jiào cǎi xiá, fú shì bì chán de. wài miàn yǒu zhí shì sì rén: jìn bǎo jìn cái jìn lù jìn xǐ. qín chāng suī rán sì xún nián jì, hái yǒu zì xiǎo ér de rǔ mǔ bái shì, nián yǐ qī xún. suàn lái rén dīng yě yǒu sān sì shí kǒu. jiā dào ráo yú. yuán wài yīn yī shēng wèi néng dú shū, shēn yǐ wèi hàn, gù cǐ wèi guó bì zhūn zhūn yán shī, yě wèi gǎi huàn mén tíng zhī yì.
原來秦昌之子名叫國璧,年方十一歲。安人鄭氏,三旬以外年紀。有一妾,名叫碧蟾。丫環僕婦不少。其中有個大丫環名叫彩鳳,服侍鄭氏的;小丫環名叫彩霞,服侍碧蟾的。外面有執事四人:進寶、進財、進祿、進喜。秦昌雖然四旬年紀,還有自小兒的乳母白氏,年已七旬。算來人丁也有三四十口。家道饒余。員外因一生未能讀書,深以為憾,故此為國壁諄諄延師,也為改換門庭之意。
zì bài le xiān shēng zhī hòu, yī qiè yáo zhuàn, shèn shì jīng měi. qín chāng suī wèi dú guò shū, què shēn zhì jìng xiān shēng, yě jiù nán wèi tā. wǎng wǎng yǒu nà bù dú shū de rén, yǐ wèi xiān shēng de fàn shí suí biàn jù kě, màn bù jīng xīn de hěn duō. nà shì zhè qín yuán wài ná zhe xiān shēng dāng tiān shén jìng de yì bān. měi féng zì jǐ tǎo qǔ zhàng mù zhī shí, biàn zhǔ fù zhèng shì ān rén, xiān shēng fàn shí yào jǐn, bù kě cǎo shuài, wù yào xiǎo xīn. jí huò ān rén bù dé xiá, jiù jiào cǎi fèng zhào liào, xí yǐ wèi cháng. shuí zhī zǎo yǐ rě qǐ shì qiè de yí jì lái le. yī rì, yuán wài yòu qù tǎo zhàng, lín xíng zhǔ fù ān rén yǔ dà yā tóu, xiān shēng chù wù yào liú shén, hǎo hǎo kuǎn dài. yuán wài qù hòu, cǎi fèng zhào liào le fàn shí, jiào rén sòng dào shū fáng. bì chán yě biàn qiāo qiāo suí dào shū fáng, zài chuāng wài tōu kàn, jiàn xiān shēng méi qīng mù xiù, sān xún nián jì, rú yǎ zhī shén, bù kàn zé jǐ, kàn le shí xié xīn dùn qǐ.
自拜了先生之後,一切餚撰,甚是精美。秦昌雖未讀過書,卻深知敬先生,也就難為他。往往有那不讀書的人,以為先生的飯食隨便俱可,漫不經心的很多。那似這秦員外拿着先生當天神敬的一般。每逢自己討取帳目之時,便囑咐鄭氏安人,先生飯食要緊,不可草率,務要小心。即或安人不得暇,就叫彩鳳照料,習以為常。誰知早已惹起侍妾的疑忌來了。一日,員外又去討帳,臨行囑咐安人與大丫頭,先生處務要留神,好好款待。員外去後,彩鳳照料了飯食,叫人送到書房。碧蟾也便悄悄隨到書房,在窗外偷看,見先生眉清目秀,三旬年紀,儒雅之甚,不看則己,看了時邪心頓起。
yě shì huó gāi yǒu shì. zhè rì piān piān yuán wài yǔ guó bì gào le bàn tiān jiǎ, dài tā qù tàn qīn. bì chán tīng le cǐ xìn, àn dào: xǔ tā men gěi xiān shēng zuò cài, nán dào wǒ jiù bù xǔ me? biàn qīn shǒu zuò le jǐ yàng cài, yòng gè xiǎo hé shèng le, jiào xiǎo yā tóu cǎi xiá sòng dào shū fáng. bù duō shí, huí lái le. tā biàn wèn: xiān shēng zuò shén me ne? cǎi xiá dào: zài nà lǐ kàn shū ne. bì chán dào: shuō shén me méi yǒu? yā huán dào: tā shuō: wǎng rì jù shì jiā tóng sòng fàn, jīn rì wèi hé nǐ lái? kuài huí qù ba! jiāng hé fàng zài nà lǐ, wǒ jiù huí lái le. bì chán àn dào: qí guài! wèi hé bù chī ne? biàn jiào cǎi xiá kàn le wū zi, tā jiù sān bù liǎng bù lái dào shū fáng, sī pò chuāng zhǐ, wǎng lǐ kuī kàn, jiàn hé zi yī rán wèi dòng. tā biàn qīng qīng ké sòu. dù xiān shēng tīng le, tái tóu kàn shí, jiàn chuāng shàng sī le yī gè kū lóng, yǒu rén wǎng lǐ tōu kàn, què shì nián qīng fù nǚ, lián máng wèn dào: shén me rén? chuāng wài dá dào: nǐ cāi shì shuí? dù xiān shēng tīng zhè shēng yīn yǒu xiē bù yǎ, máng shuō dào: zhè shì shū fáng, hái bù tuì le! chuāng wài dá dào: liàng nǐ yě cāi bù zháo. wǒ gào sù nǐ, wǒ bǐ ān rén xiǎo, bǐ yā huán dà. jīn rì yīn yuán wài chū mén, jiā xià wú rén, tè lái xiāng huì. xiān shēng tīng le, fā huà dào: bú yào láo dāo, kuài huí bì le! wài miàn shuō dào: nǐ wèi hé rú cǐ bù zhī qù? mò yào gū fù wǒ yī piàn hǎo xīn. zhè lǐ yǒu biǎo jì sòng nǐ. dù yōng tīng le, dùn shí zǐ zhǎng miàn pí, qì wǎng shàng chōng, rǎng dào: mǎn kǒu hú shuō! zài bù tuì, wǒ jiù yào hǎn jiào qǐ lái. yī bì rǎng, yī bì pāi àn dà jiào. zhèng zài fèn nù, hū jiàn chuāng wài yǐng ér bù jiàn le, xiān shēng réng qì fèn fèn de zuò zài yǐ zi shàng miàn, àn xiǎng dào: zhè shì hé shuō! kě jiè qín gōng dài wǒ zhè fān guāng jǐng, jìng bèi zhè jiàn rén dài lèi huài le. wǒ xū dé biàn diǎn xǐng tā, shù bù fù tā dài wǒ zhī zhī yù.
也是活該有事。這日偏偏員外與國壁告了半天假,帶他去探親。碧蟾聽了此信,暗道:「許他們給先生做菜,難道我就不許麼?」便親手做了幾樣菜,用個小盒盛了,叫小丫頭彩霞送到書房。不多時,回來了。他便問:「先生做什麼呢?」彩霞道:「在那裡看書呢。」碧蟾道:「說什麼沒有?」丫環道:「他說:『往日俱是家童送飯,今日為何你來?快回去吧!』將盒放在那裡,我就回來了。」碧蟾暗道:「奇怪!為何不吃呢?」便叫彩霞看了屋子,他就三步兩步來到書房,撕破窗紙,往裡窺看,見盒子依然未動。他便輕輕咳嗽。杜先生聽了,抬頭看時,見窗上撕了一個窟窿,有人往裡偷看,卻是年輕婦女,連忙問道:「什麼人?」窗外答道:「你猜是誰?」杜先生聽這聲音有些不雅,忙說道:「這是書房,還不退了!」窗外答道:「諒你也猜不着。我告訴你,我比安人小,比丫環大。今日因員外出門,家下無人,特來相會。」先生聽了,發話道:「不要嘮叨,快迴避了!」外面說道:「你為何如此不知趣?莫要辜負我一片好心。這裡有表記送你。」杜雍聽了,頓時紫漲麵皮,氣往上沖,嚷道:「滿口胡說!再不退,我就要喊叫起來。」一壁嚷,一壁拍案大叫。正在憤怒,忽見窗外影兒不見了,先生仍氣忿忿的坐在椅子上面,暗想道:「這是何說!可借秦公待我這番光景,竟被這賤人帶累壞了。我須得便點醒他,庶不負他待我之知遇。」
nǐ dào bì chán wèi hé tuì le? yuán lái tā tīng jiàn yuán wài huí lái, gù cǐ jí máng tuì qù. qiě yán qín chāng jìn nèi gèng huàn yī fú, biàn lái dào shū fáng, jiàn xiān shēng qì fèn fèn zuò zài nà lǐ, yě bù wèi lǐ. huí tóu jiàn nà biān fàng zhe yī gè xiǎo xiǎo yuán hé, lǐ miàn jiǔ cài jí jīng, wén sī ér méi dòng. gāng yào zuò xià wèn huà, jiàn dì xià huáng chéng chéng yī wù, lián máng máo yāo jiǎn qǐ, què shì fù nǚ dài de jiè zhǐ. yī shēng ér méi yán yǔ, zhuǎn shēn chū le shū fáng. zǐ xì yī kàn, què shì ān rén zhī wù, bù yóu de qì chōng xiāo hàn, zhí bèn wò shì qù le.
你道碧蟾為何退了?原來他聽見員外回來,故此急忙退去。且言秦昌進內更換衣服,便來到書房,見先生氣忿忿坐在那裡,也不為禮。回頭見那邊放着一個小小元盒,裡面酒菜極精,紋絲兒沒動。剛要坐下問話,見地下黃澄澄一物,連忙毛腰撿起,卻是婦女戴的戒指。一聲兒沒言語,轉身出了書房。仔細一看,卻是安人之物,不由的氣沖霄漢,直奔臥室去了。
nǐ dào zhè jiè zhǐ cóng hé ér lái? zhèng shì bì chán gé chuāng pāo rù de biǎo jì. dù yōng zhèng zài qì fèn hǎn jiào zhī shí, bù dàn méi kàn jiàn, lián tīng jiàn yě méi yǒu. qín chāng lái dào wò shì zhī nèi, jiàn zhèng shì yǔ rǔ mǔ zhèng zài xù huà, bù róng fēn shuō, kāi kǒu dà mà dào: nǐ zhè jiàn rén, gàn de hǎo shì! rǔ mǔ bù zhī wèi hé, lián máng shàng qián jiě quàn, cǎi fèng yě shàng lái lán zǔ. zhèng shì ān rén kàn cǐ guāng jǐng, bù zhī shì nà yī hú lú yào. qín chāng zuò zài yǐ shàng, bàn shǎng, fāng shuō dào: wǒ jiào nǐ kuǎn dài xiān shēng, bù guò shì yǐn zhuàn jīng xīn. shuí jiào nǐ pǎo dào shū fáng, jiào xiān shēng qiáo bù qǐ wǒ, lián lǐ yě bù lǐ. zhè hái yǒu gè guī fàn me? ān rén dào: nà gè shàng shū fáng lái? shì shuí shuō de? qín chāng dào: xiàn yǒu duì zhèng. biàn bǎ jiè zhǐ yī rēng, zhèng shì kàn shí guǒ shì zì jǐ zhī wù, lián máng shuō dào: cǐ wù suī shì wǒ de. què shì liǎng gè, yī gè liú zhe zì dài, yī gè shǎng le bì chán le. qín chāng tīng bì, lì kè jiào cǎi fèng qù huàn bì chán.
你道這戒指從何而來?正是碧蟾隔窗拋入的表記。杜雍正在氣忿喊叫之時,不但沒看見,連聽見也沒有。秦昌來到臥室之內,見鄭氏與乳母正在敘話,不容分說,開口大罵道:「你這賤人,幹的好事!」乳母不知為何,連忙上前解勸,彩鳳也上來攔阻。鄭氏安人看此光景,不知是那一葫蘆藥。秦昌坐在椅上,半晌,方說道:「我叫你款待先生,不過是飲饌精心。誰叫你跑到書房,叫先生瞧不起我,連理也不理。這還有個閨範麼?」安人道:「那個上書房來?是誰說的?」秦昌道:「現有對證。」便把戒指一扔,鄭氏看時果是自己之物,連忙說道:「此物雖是我的。卻是兩個,一個留着自戴,一個賞了碧蟾了。」秦昌聽畢,立刻叫彩鳳去喚碧蟾。
bù duō shí, zhǐ jiàn bì chán pī tóu sàn fà, cǎi fèng kū kū tí tí, yī tóng lái jiàn yuán wài. yī gè shuō: cǎi fèng tōu le wǒ de jiè zhǐ, qù dào shū fáng, xiàn hài yú wǒ. yī gè shuō: wǒ hé cháng dào yí niáng wū nèi. zhè míng shì yí niáng qù dào shū fáng, rú jīn fǎn lái é wǒ. liǎng gè nǐ yán wǒ yǔ, fēn zhēng bù xiū. qín chāng fǎn dào bù dé zhǔ yì, jìng zì fēn jiě bù qīng. zì jǐ què hòu huǐ, bù gāi bù fēn qīng hóng zào bái, bǎ ān rén rǔ mà yī dùn, tè mǎng zhuàng le. dǎo shì zhèng shì yǒu zhǔ yì, jiāng cǎi fèng xià hǔ zhù le, jiào rǔ mǔ bǎ bì chán quàn huí wū nèi.
不多時,只見碧蟾披頭散髮,彩鳳哭哭啼啼,一同來見員外。一個說:「彩鳳偷了我的戒指,去到書房,陷害於我。」一個說:「我何嘗到姨娘屋內。這明是姨娘去到書房,如今反來訛我。」兩個你言我語,分爭不休。秦昌反倒不得主意,竟自分解不清。自己卻後悔,不該不分青紅皂白,把安人辱罵一頓,忒莽撞了。倒是鄭氏有主意,將彩鳳嚇唬住了,叫乳母把碧蟾勸回屋內。
qín chāng bù néng fēn xī cǐ shì, zuò zài nà lǐ fā dāi, shēng àn qì. shǎo shí, rǔ mǔ guò lái, ān rén yǔ rǔ mǔ qiāo qiāo shāng yì, cǐ shì xū rú cǐ rú cǐ, fāng néng míng bái. rǔ mǔ dào: cǐ jì shén miào. rú cǐ xíng lái, yě kě shì chū xiān shēng xīn dì rú hé le. rǔ mǔ biàn yī yī gào sù qín chāng, qín chāng shēn yǐ wèi shì.
秦昌不能分析此事,坐在那裡發呆,生暗氣。少時,乳母過來,安人與乳母悄悄商議,此事須如此如此,方能明白。乳母道:「此計甚妙。如此行來,也可試出先生心地如何了。」乳母便一一告訴秦昌,秦昌深以為是。
dào le wǎn jiān, tiān dào èr gǔ zhī hòu, qín chāng tóng le rǔ mǔ lái dào shū fáng. zhǐ jiàn lǐ miàn shàng yǒu dēng guāng, dù yōng yè yǐ ān xiē. rǔ mǔ kòu mén, dào: xiān shēng shuì le me? dù yōng dá dào: shuì le. zuò shén me? rǔ mǔ dào: wǒ shì yí niáng fáng nèi de pó zǐ. yīn yuán wài yǐ zài shàng fáng ān xiē le, yí niáng pài wǒ qián lái qǐng xiān shēng dào lǐ miàn, yǒu huà shuō. dù yōng dào: zhè shì shén me dào lǐ! bái rì zài chuāng wài guā xù le duō shí, guài dào tā shuō bǐ ān rén xiǎo, bǐ yā huán dà, yuán lái shì gè yí niáng. nǐ huí qù gào sù tā, ruò yào rú cǐ de nào fǎ, wǒ shì yào cí guǎn de le. qǐ yǒu cǐ lǐ ya, qǐ yǒu cǐ lǐ! wài miàn qín chāng tīng le xīn xià míng bái, biàn bǎ bái shì yī lā, tā èr rén chōu shēn huí dào wò shì. qín chāng dào: zài yě bù xiāo shuō le, yě bù yòng zài wǎng xià wèn. zhǐ zhè bǐ ān rén xiǎo, bǐ yā huán dà yī yǔ, què shì bì chán jiàn rén wú yí le. wǒ hái liú tā hé yòng! ruò bù jí zǎo shā què tā, nán qù xīn tóu zhī huǒ. rǔ mǔ dào: fán shì bù kě jí zào. nǐ ruò jiāng tā shā sǐ, yī lái rén mìng guān tiān, èr lái chǒu shēng chuán yáng, fǎn wèi bù měi. yuán wài dào: shì cǐ rú zhī nài hé ne? rǔ mǔ dào: mò ruò jiāng tā suǒ jìn zài huā yuán kōng fáng zhī nèi, huò jiāng tā è sǐ, huò jiāng tā guó sǐ, yě jiù wán shì le. qín chāng shēn yǐ wèi shì. cì rì lí míng, biàn fēn fù jìn bǎo jiāng hòu huā yuán shōu shí chū le sān jiān kōng fáng, jiù bǎ bì chán suǒ jìn, fēn fù bù zhǔn gěi tā fàn shí, yào jiāng tā huó huó è sǐ.
到了晚間,天到二鼓之後,秦昌同了乳母來到書房。只見裡面尚有燈光,杜雍業已安歇。乳母叩門,道:「先生睡了麼?」杜雍答道:「睡了。做什麼?」乳母道:「我是姨娘房內的婆子。因員外已在上房安歇了,姨娘派我前來請先生到裡面,有話說。」杜雍道:「這是什麼道理!白日在窗外聒絮了多時,怪道他說比安人小,比丫環大,原來是個姨娘。你回去告訴他,若要如此的鬧法,我是要辭館的了。豈有此理呀,豈有此理!」外面秦昌聽了心下明白,便把白氏一拉,他二人抽身回到臥室。秦昌道:「再也不消說了,也不用再往下問。只這『比安人小,比丫環大』一語,卻是碧蟾賤人無疑了。我還留他何用!若不及早殺卻他,難去心頭之火。」乳母道:「凡事不可急躁。你若將他殺死,一來人命關天,二來醜聲傳揚,反為不美。」員外道:「似此如之奈何呢?」乳母道:「莫若將他鎖禁在花園空房之內,或將他餓死,或將他國死,也就完事了。」秦昌深以為是。次日黎明,便吩咐進寶將後花園收拾出了三間空房,就把碧蟾鎖禁,吩咐不准給他飯食,要將他活活餓死。
bù zhī bì chán xìng mìng rú hé, xià huí fēn jiě.
不知碧蟾性命如何,下回分解。