strong dù yōng kè dú shì qiè diào jiān qín chāng péi zuì yā huán sàng mìng strong
杜雍课读侍妾调奸 秦昌赔罪丫环丧命
qiě shuō jìng xiū hé shàng dǎ kāi duì lián yī kàn, jiàn xiě de bǐ fǎ xióng jiàn, zì tǐ qiú mèi, bù yóu de lián shēng zàn dào:" hǎo shū fǎ, hǎo shū fǎ!" yòu wǎng rú zhě liǎn shàng yī wàng, jiàn tā suī rán qióng kǔ, pō hán xiù qì, ér qiě qì dù bù fán, bù yóu de cí bēi xīn yī dòng, biàn jiào rú zhě jiāng zì fàng xià, fēn fù xiǎo hé shàng dài dào hòu miàn, shū xǐ jìng miàn, kuǎn dài zhāi fàn. rú zhě tīng le, shēn shēn yī yī, suí zhe hé shàng hòu miàn qù le.
且说静修和尚打开对联一看,见写的笔法雄健,字体遒媚,不由的连声赞道:“好书法,好书法!”又往儒者脸上一望,见他虽然穷苦,颇含秀气,而且气度不凡,不由的慈悲心一动,便叫儒者将字放下,吩咐小和尚带到后面,梳洗净面,款待斋饭。儒者听了,深深一揖,随着和尚后面去了。
běi xiá dào:" wǒ jiàn cǐ rén, pō pō yǒu xiē zhèng qì, jué fēi jiǎ mào sī wén." jìng xiū dào:" zhèng shì. lǎo sēng fāng cái kàn tā gǔ gé qīng qí, gèng fēi jiǔ jū rén xià zhī kè." shuō bà, fù yòu xià qí.
北侠道:“我见此人,颇颇有些正气,决非假冒斯文。”静修道:“正是。老僧方才看他骨格清奇,更非久居人下之客。”说罢,复又下棋。
gāng rán zhōng jú, zhī jiàn jìn lái yī rén, nián yuē sì xún yǐ wài. hé shàng què rèn de shì qín jiā zhuāng yuán wài qín chāng, lián máng ràng zuò, dào:" shī zhǔ hé lái? zhè děng gāo xìng." qín yuán wài dào:" wú shì bù gǎn shàn zào bǎo chà, zhǐ yīn wǒ zhè jǐ rì xīn shén yǒu xiē bù ān, tè lái kěn qiú wú shī cè yí gè zì."
刚然终局,只见进来一人,年约四旬以外。和尚却认得是秦家庄员外秦昌,连忙让坐,道:“施主何来?这等高兴。”秦员外道:“无事不敢擅造宝刹,只因我这几日心神有些不安,特来恳求吾师测一个字。”
jìng xiū qǐ chū bù kěn, hòu lái tuī cí bù diào, zhǐ de shuō dào:" jì rú cǐ, zhè dào róng yì. yuán wài jiù shuō yí gè zì, dài lǎo sēng cè cè kàn. shuō de shì le, yuán wài bié xǐ huān shuō de bú shì le, yuán wài yě bié nǎo." qín chāng dào:" jūn zǐ wèn huò bù wèn fú. fāng cái wú shī shuō' róng yì', jiù shì zhè gè' róng' zì ba." jìng xiū xiě chū lái, duān xiáng le duō shí, dào:" cǐ zì wú piān wú qí, què shì gè duān zhèng zì tǐ. àn zì yì shuō lái,' yǒu róng dé nǎi dà',' wú qī xīn zì ān'. yuán wài zuò shì guāng míng, háo wú qī xīn, zhè shì hǎo chù. rán fán shì xū yǒu hán róng, bù kě jí zào, wèi miǎn jí zé shēng biàn, yǔ shì jiù bù xiāng yí le. yuán wài yǐ hòu zǒng yào hán róng, yù shì cún zài xīn lǐ, guǎn bǎo zhuǎn huò wéi fú. lǎo sēng wèi hé shuō zhè gè huà ne? zhǐ yīn cǐ zì chāi kāi kàn, yǒu xiē bù miào. yuán wài qǐng kàn, cǐ zì ruò chāi kāi kàn, shì gè xué xià yǒu rén kǒu. ruò yào bù hán róng, wéi kǒng rén kǒu bù lì. zhè yě shì lǎo sēng wàng shuō, yuán wài tǐ yào jiàn guài." yuán wài dào:" duō chéng wú shī zhǐ jiào, yān yǒu jiàn guài zhī lǐ."
静修起初不肯,后来推辞不掉,只得说道:“既如此,这倒容易。员外就说一个字,待老僧测测看。说的是了,员外别喜欢;说的不是了,员外也别恼。”秦昌道:“君子问祸不问福。方才吾师说‘容易’,就是这个‘容’字吧。”静修写出来,端详了多时,道:“此字无偏无奇,却是个端正字体。按字意说来,‘有容德乃大’,‘无欺心自安’。员外作事光明,毫无欺心,这是好处。然凡事须有涵容,不可急躁,未免急则生变,与事就不相宜了。员外以后总要涵容,遇事存在心里,管保转祸为福。老僧为何说这个话呢?只因此字拆开看,有些不妙。员外请看,此字若拆开看,是个穴下有人口。若要不涵容,惟恐人口不利。这也是老僧妄说,员外体要见怪。”员外道:“多承吾师指教,焉有见怪之理。”
shuō huà jiān, qín chāng lǚ pàn zhuō shàng de duì lián. jiàn jìng xiū jiāng zì cè wán, fāng lì qǐ shēn lái, bǎ duì lián lā kāi yī kàn, lián shēng kuā zàn:" hǎo zì, hǎo zì! zhè shì wú shī de dà bǐ me?" jìng xiū dào:" lǎo zēng rú hé xiě de lái. zhè shì fāng cái yī rú zhě mài de." qín chāng dào:" cǐ rén xìng shèn míng shuí? xiàn zài hé chǔ?" jìng xiū dào:" xiàn zài hòu miàn. tā yuán shì qiú zī zhù de, bìng wèi wèn tā xìng míng." qín chāng dào:" rú cǐ shuō lái, shì gè hán rú le. wǒ wèi xiǎo ér, lǚ yù yán shī xùn huì, wèi dé qí rén. rú jīn jì yǒu rú zhě, wú shī hé bù dài wéi pìn qǐng, qǐ bù liǎng biàn me?" jìng xiū xiào dào:" yán shī zhī dào, lǐ xuān gōng jìng, bù kě yīn tā shì hán shì, biàn miǎo shì yú tā. shì rú cǐ cǎo shuài, fēi dài dú shū rén zhī lǐ." qín chāng lì qǐ shēn lái, dào:" wú shī zé bèi de shèn shì. dàn dì zǐ wéi kǒng cuò guò jī huì, bù dé qí rén, gù cǐ jué de cǎo shuài le." lián máng jiāng wài miàn jiā tóng huàn jìn lái, fēn fù dào:" nǐ sù sù dào jiā, jiāng yī shān mào xuē qǔ lái, bìng jiāng mǎ kuài kuài bèi liǎng pǐ lái." jìng xiū jiàn tā yán shī xīn shèng, zhǐ de jiāng rú zhě qǐng lái. shéi zhī rú zhě dào le hòu miàn, yòng rè shuǐ xǐ qù chén gòu, gèng jué mǎn miàn guāng huá, xiù sè kě cān. qín chāng yī jiàn, huān xǐ fēi cháng, lián máng yán zhì shàng zuò, zì jǐ zài xià miàn xiāng péi.
说话间,秦昌屡盼桌上的对联。见静修将字测完,方立起身来,把对联拉开一看,连声夸赞:“好字,好字!这是吾师的大笔么?”静修道:“老憎如何写的来。这是方才一儒者卖的。”秦昌道:“此人姓甚名谁?现在何处?”静修道:“现在后面。他原是求资助的,并未问他姓名。”秦昌道:“如此说来,是个寒儒了。我为小儿,屡欲延师训诲,未得其人。如今既有儒者,吾师何不代为聘请,岂不两便么?”静修笑道:“延师之道,理宣恭敬,不可因他是寒士,便藐视于他。似如此草率,非待读书人之礼。”秦昌立起身来,道:“吾师责备的甚是。但弟子惟恐错过机会,不得其人,故此觉得草率了。”连忙将外面家童唤进来,吩咐道:“你速速到家,将衣衫帽靴取来,并将马快快备两匹来。”静修见他延师心盛,只得将儒者请来。谁知儒者到了后面,用热水洗去尘垢,更觉满面光华,秀色可餐。秦昌一见,欢喜非常,连忙延至上座,自己在下面相陪。
yuán lái cǐ rén xìng dù míng yōng, shì gè bǎo xué rú liú, yī shēng xìng qì gāng zhí, yòu shì gè luò luò guǎ hé zhī rén. jìng xiū biàn jiāng qín chāng yán qǐng zhī yì shuō le. dù yōng què shén yuàn yì, qín chāng lè bù kě yán. shǎo shí jiā tóng jiāng yī shān mào xuē qǔ lái, qín chāng gōng gōng jìng jìng fèng yǔ dù yōng. dù yōng què bù tuī cí, jiāng tōng shēn huàn le, gèng jué luò luò dà fāng. qín chāng bié le jìng xiū běi xiá, biàn yǔ dù yōng tóng háng. chū le shān mén, qín chāng biàn yào zhuì dèng, dù yōng bù kěn, qiān ràng duō shí, èr rén chéng mǎ, lái dào zhuāng qián xià mǎ. jiā tóng yǐn lù, lái dào shū fáng, xiàn chá yǐ bì, jí jiào jiā rén jiāng xué shēng huàn chū.
原来此人姓杜名雍,是个饱学儒流,一生性气刚直,又是个落落寡合之人。静修便将秦昌延请之意说了。杜雍却甚愿意,秦昌乐不可言。少时家童将衣衫帽靴取来,秦昌恭恭敬敬奉与杜雍。杜雍却不推辞,将通身换了,更觉落落大方。秦昌别了静修北侠,便与杜雍同行。出了山门,秦昌便要坠镫,杜雍不肯,谦让多时,二人乘马,来到庄前下马。家童引路,来到书房,献茶已毕,即叫家人将学生唤出。
yuán lái qín chāng zhī zǐ míng jiào guó bì, nián fāng shí yī suì. ān rén zhèng shì, sān xún yǐ wài nián jì. yǒu yī qiè, míng jiào bì chán. yā huán pú fù bù shǎo. qí zhōng yǒu gè dà yā huán míng jiào cǎi fèng, fú shì zhèng shì de xiǎo yā huán míng jiào cǎi xiá, fú shì bì chán de. wài miàn yǒu zhí shì sì rén: jìn bǎo jìn cái jìn lù jìn xǐ. qín chāng suī rán sì xún nián jì, hái yǒu zì xiǎo ér de rǔ mǔ bái shì, nián yǐ qī xún. suàn lái rén dīng yě yǒu sān sì shí kǒu. jiā dào ráo yú. yuán wài yīn yī shēng wèi néng dú shū, shēn yǐ wéi hàn, gù cǐ wèi guó bì zhūn zhūn yán shī, yě wèi gǎi huàn mén tíng zhī yì.
原来秦昌之子名叫国璧,年方十一岁。安人郑氏,三旬以外年纪。有一妾,名叫碧蟾。丫环仆妇不少。其中有个大丫环名叫彩凤,服侍郑氏的;小丫环名叫彩霞,服侍碧蟾的。外面有执事四人:进宝、进财、进禄、进喜。秦昌虽然四旬年纪,还有自小儿的乳母白氏,年已七旬。算来人丁也有三四十口。家道饶余。员外因一生未能读书,深以为憾,故此为国壁谆谆延师,也为改换门庭之意。
zì bài le xiān shēng zhī hòu, yī qiè yáo zhuàn, shèn shì jīng měi. qín chāng suī wèi dú guò shū, què shēn zhì jìng xiān shēng, yě jiù nán wéi tā. wǎng wǎng yǒu nà bù dú shū de rén, yǐ wéi xiān shēng de fàn shí suí biàn jù kě, màn bù jīng xīn de hěn duō. nà shì zhè qín yuán wài ná zhe xiān shēng dàng tiān shén jìng de yì bān. měi féng zì jǐ tǎo qǔ zhàng mù zhī shí, biàn zhǔ fù zhèng shì ān rén, xiān shēng fàn shí yào jǐn, bù kě cǎo shuài, wù yào xiǎo xīn. jí huò ān rén bù dé xiá, jiù jiào cǎi fèng zhào liào, xí yǐ wéi cháng. shéi zhī zǎo yǐ rě qǐ shì qiè de yí jì lái le. yī rì, yuán wài yòu qù tǎo zhàng, lín xíng zhǔ fù ān rén yǔ dà yā tou, xiān shēng chù wù yào liú shén, hǎo hǎo kuǎn dài. yuán wài qù hòu, cǎi fèng zhào liào le fàn shí, jiào rén sòng dào shū fáng. bì chán yě biàn qiāo qiāo suí dào shū fáng, zài chuāng wài tōu kàn, jiàn xiān shēng méi qīng mù xiù, sān xún nián jì, rú yǎ zhī shén, bù kàn zé jǐ, kàn le shí xié xīn dùn qǐ.
自拜了先生之后,一切肴撰,甚是精美。秦昌虽未读过书,却深知敬先生,也就难为他。往往有那不读书的人,以为先生的饭食随便俱可,漫不经心的很多。那似这秦员外拿着先生当天神敬的一般。每逢自己讨取帐目之时,便嘱咐郑氏安人,先生饭食要紧,不可草率,务要小心。即或安人不得暇,就叫彩凤照料,习以为常。谁知早已惹起侍妾的疑忌来了。一日,员外又去讨帐,临行嘱咐安人与大丫头,先生处务要留神,好好款待。员外去后,彩凤照料了饭食,叫人送到书房。碧蟾也便悄悄随到书房,在窗外偷看,见先生眉清目秀,三旬年纪,儒雅之甚,不看则己,看了时邪心顿起。
yě shì huó gāi yǒu shì. zhè rì piān piān yuán wài yǔ guó bì gào le bàn tiān jiǎ, dài tā qù tàn qīn. bì chán tīng le cǐ xìn, àn dào:" xǔ tā men gěi xiān shēng zuò cài, nán dào wǒ jiù bù xǔ me?" biàn qīn shǒu zuò le jǐ yàng cài, yòng gè xiǎo hé shèng le, jiào xiǎo yā tou cǎi xiá sòng dào shū fáng. bù duō shí, huí lái le. tā biàn wèn:" xiān shēng zuò shén me ne?" cǎi xiá dào:" zài nà li kàn shū ne." bì chán dào:" shuō shén me méi yǒu?" yā huán dào:" tā shuō:' wǎng rì jù shì jiā tóng sòng fàn, jīn rì wèi hé nǐ lái? kuài huí qù ba!' jiāng hé fàng zài nà li, wǒ jiù huí lái le." bì chán àn dào:" qí guài! wèi hé bù chī ne?" biàn jiào cǎi xiá kàn le wū zi, tā jiù sān bù liǎng bù lái dào shū fáng, sī pò chuāng zhǐ, wǎng lǐ kuī kàn, jiàn hé zi yī rán wèi dòng. tā biàn qīng qīng ké sòu. dù xiān shēng tīng le, tái tóu kàn shí, jiàn chuāng shàng sī le yí gè kū lóng, yǒu rén wǎng lǐ tōu kàn, què shì nián qīng fù nǚ, lián máng wèn dào:" shén me rén?" chuāng wài dá dào:" nǐ cāi shì shuí?" dù xiān shēng tīng zhè shēng yīn yǒu xiē bù yǎ, máng shuō dào:" zhè shì shū fáng, hái bù tuì le!" chuāng wài dá dào:" liàng nǐ yě cāi bù zháo. wǒ gào sù nǐ, wǒ bǐ ān rén xiǎo, bǐ yā huán dà. jīn rì yīn yuán wài chū mén, jiā xià wú rén, tè lái xiāng huì." xiān shēng tīng le, fā huà dào:" bú yào láo dāo, kuài huí bì le!" wài miàn shuō dào:" nǐ wèi hé rú cǐ bù zhī qù? mò yào gū fù wǒ yī piàn hǎo xīn. zhè lǐ yǒu biǎo jì sòng nǐ." dù yōng tīng le, dùn shí zǐ zhǎng miàn pí, qì wǎng shàng chōng, rǎng dào:" mǎn kǒu hú shuō! zài bù tuì, wǒ jiù yào hǎn jiào qǐ lái." yī bì rǎng, yī bì pāi àn dà jiào. zhèng zài fèn nù, hū jiàn chuāng wài yǐng r bú jiàn le, xiān shēng réng qì fèn fèn de zuò zài yǐ zi shàng miàn, àn xiǎng dào:" zhè shì hé shuō! kě jiè qín gōng dài wǒ zhè fān guāng jǐng, jìng bèi zhè jiàn rén dài lèi huài le. wǒ xū de biàn diǎn xǐng tā, shù bù fù tā dài wǒ zhī zhī yù."
也是活该有事。这日偏偏员外与国壁告了半天假,带他去探亲。碧蟾听了此信,暗道:“许他们给先生做菜,难道我就不许么?”便亲手做了几样菜,用个小盒盛了,叫小丫头彩霞送到书房。不多时,回来了。他便问:“先生做什么呢?”彩霞道:“在那里看书呢。”碧蟾道:“说什么没有?”丫环道:“他说:‘往日俱是家童送饭,今日为何你来?快回去吧!’将盒放在那里,我就回来了。”碧蟾暗道:“奇怪!为何不吃呢?”便叫彩霞看了屋子,他就三步两步来到书房,撕破窗纸,往里窥看,见盒子依然未动。他便轻轻咳嗽。杜先生听了,抬头看时,见窗上撕了一个窟窿,有人往里偷看,却是年轻妇女,连忙问道:“什么人?”窗外答道:“你猜是谁?”杜先生听这声音有些不雅,忙说道:“这是书房,还不退了!”窗外答道:“谅你也猜不着。我告诉你,我比安人小,比丫环大。今日因员外出门,家下无人,特来相会。”先生听了,发话道:“不要唠叨,快回避了!”外面说道:“你为何如此不知趣?莫要辜负我一片好心。这里有表记送你。”杜雍听了,顿时紫涨面皮,气往上冲,嚷道:“满口胡说!再不退,我就要喊叫起来。”一壁嚷,一壁拍案大叫。正在愤怒,忽见窗外影儿不见了,先生仍气忿忿的坐在椅子上面,暗想道:“这是何说!可借秦公待我这番光景,竟被这贱人带累坏了。我须得便点醒他,庶不负他待我之知遇。”
nǐ dào bì chán wèi hé tuì le? yuán lái tā tīng jiàn yuán wài huí lái, gù cǐ jí máng tuì qù. qiě yán qín chāng jìn nèi gēng huàn yī fú, biàn lái dào shū fáng, jiàn xiān shēng qì fèn fèn zuò zài nà li, yě bù wéi lǐ. huí tóu jiàn nà biān fàng zhe yí gè xiǎo xiǎo yuán hé, lǐ miàn jiǔ cài jí jīng, wén sī r méi dòng. gāng yào zuò xià wèn huà, jiàn dì xià huáng chéng chéng yī wù, lián máng máo yāo jiǎn qǐ, què shì fù nǚ dài de jiè zhǐ. yī shēng ér méi yán yǔ, zhuǎn shēn chū le shū fáng. zǐ xì yī kàn, què shì ān rén zhī wù, bù yóu de qì chōng xiāo hàn, zhí bèn wò shì qù le.
你道碧蟾为何退了?原来他听见员外回来,故此急忙退去。且言秦昌进内更换衣服,便来到书房,见先生气忿忿坐在那里,也不为礼。回头见那边放着一个小小元盒,里面酒菜极精,纹丝儿没动。刚要坐下问话,见地下黄澄澄一物,连忙毛腰捡起,却是妇女戴的戒指。一声儿没言语,转身出了书房。仔细一看,却是安人之物,不由的气冲霄汉,直奔卧室去了。
nǐ dào zhè jiè zhǐ cóng hé ér lái? zhèng shì bì chán gé chuāng pāo rù de biǎo jì. dù yōng zhèng zài qì fèn hǎn jiào zhī shí, bù dàn méi kàn jiàn, lián tīng jiàn yě méi yǒu. qín chāng lái dào wò shì zhī nèi, jiàn zhèng shì yǔ rǔ mǔ zhèng zài xù huà, bù róng fēn shuō, kāi kǒu dà mà dào:" nǐ zhè jiàn rén, gàn de hǎo shì!" rǔ mǔ bù zhī wèi hé, lián máng shàng qián jiě quàn, cǎi fèng yě shàng lái lán zǔ. zhèng shì ān rén kàn cǐ guāng jǐng, bù zhī shì nà yī hú lú yào. qín chāng zuò zài yǐ shàng, bàn shǎng, fāng shuō dào:" wǒ jiào nǐ kuǎn dài xiān shēng, bù guò shì yǐn zhuàn jīng xīn. shuí jiào nǐ pǎo dào shū fáng, jiào xiān shēng qiáo bù qǐ wǒ, lián lǐ yě bù lǐ. zhè hái yǒu gè guī fàn me?" ān rén dào:" nà gè shàng shū fáng lái? shì shuí shuō de?" qín chāng dào:" xiàn yǒu duì zhèng." biàn bǎ jiè zhǐ yī rēng, zhèng shì kàn shí guǒ shì zì jǐ zhī wù, lián máng shuō dào:" cǐ wù suī shì wǒ de. què shì liǎng gè, yí gè liú zhe zì dài, yí gè shǎng le bì chán le." qín chāng tīng bì, lì kè jiào cǎi fèng qù huàn bì chán.
你道这戒指从何而来?正是碧蟾隔窗抛入的表记。杜雍正在气忿喊叫之时,不但没看见,连听见也没有。秦昌来到卧室之内,见郑氏与乳母正在叙话,不容分说,开口大骂道:“你这贱人,干的好事!”乳母不知为何,连忙上前解劝,彩凤也上来拦阻。郑氏安人看此光景,不知是那一葫芦药。秦昌坐在椅上,半晌,方说道:“我叫你款待先生,不过是饮馔精心。谁叫你跑到书房,叫先生瞧不起我,连理也不理。这还有个闺范么?”安人道:“那个上书房来?是谁说的?”秦昌道:“现有对证。”便把戒指一扔,郑氏看时果是自己之物,连忙说道:“此物虽是我的。却是两个,一个留着自戴,一个赏了碧蟾了。”秦昌听毕,立刻叫彩凤去唤碧蟾。
bù duō shí, zhī jiàn bì chán pī tóu sàn fà, cǎi fèng kū kū tí tí, yī tóng lái jiàn yuán wài. yí gè shuō:" cǎi fèng tōu le wǒ de jiè zhǐ, qù dào shū fáng, xiàn hài yú wǒ." yí gè shuō:" wǒ hé cháng dào yí niáng wū nèi. zhè míng shì yí niáng qù dào shū fáng, rú jīn fǎn lái é wǒ." liǎng gè nǐ yán wǒ yǔ, fēn zhēng bù xiū. qín chāng fǎn dào bù dé zhǔ yì, jìng zì fēn jiě bù qīng. zì jǐ què hòu huǐ, bù gāi bù fēn qīng hóng zào bái, bǎ ān rén rǔ mà yī dùn, tè mǎng zhuàng le. dǎo shì zhèng shì yǒu zhǔ yì, jiāng cǎi fèng xià hu zhù le, jiào rǔ mǔ bǎ bì chán quàn huí wū nèi.
不多时,只见碧蟾披头散发,彩凤哭哭啼啼,一同来见员外。一个说:“彩凤偷了我的戒指,去到书房,陷害于我。”一个说:“我何尝到姨娘屋内。这明是姨娘去到书房,如今反来讹我。”两个你言我语,分争不休。秦昌反倒不得主意,竟自分解不清。自己却后悔,不该不分青红皂白,把安人辱骂一顿,忒莽撞了。倒是郑氏有主意,将彩凤吓唬住了,叫乳母把碧蟾劝回屋内。
qín chāng bù néng fēn xī cǐ shì, zuò zài nà li fā dāi, shēng àn qì. shǎo shí, rǔ mǔ guò lái, ān rén yǔ rǔ mǔ qiāo qiāo shāng yì, cǐ shì xū rú cǐ rú cǐ, fāng néng míng bái. rǔ mǔ dào:" cǐ jì shén miào. rú cǐ xíng lái, yě kě shì chū xiān shēng xīn dì rú hé le." rǔ mǔ biàn yī yī gào sù qín chāng, qín chāng shēn yǐ wéi shì.
秦昌不能分析此事,坐在那里发呆,生暗气。少时,乳母过来,安人与乳母悄悄商议,此事须如此如此,方能明白。乳母道:“此计甚妙。如此行来,也可试出先生心地如何了。”乳母便一一告诉秦昌,秦昌深以为是。
dào le wǎn jiān, tiān dào èr gǔ zhī hòu, qín chāng tóng le rǔ mǔ lái dào shū fáng. zhī jiàn lǐ miàn shàng yǒu dēng guāng, dù yōng yè yǐ ān xiē. rǔ mǔ kòu mén, dào:" xiān shēng shuì le me?" dù yōng dá dào:" shuì le. zuò shén me?" rǔ mǔ dào:" wǒ shì yí niáng fáng nèi de pó zǐ. yīn yuán wài yǐ zài shàng fáng ān xiē le, yí niáng pài wǒ qián lái qǐng xiān shēng dào lǐ miàn, yǒu huà shuō." dù yōng dào:" zhè shì shén me dào lǐ! bái rì zài chuāng wài guā xù le duō shí, guài dào tā shuō bǐ ān rén xiǎo, bǐ yā huán dà, yuán lái shì gè yí niáng. nǐ huí qù gào sù tā, ruò yào rú cǐ de nào fǎ, wǒ shì yào cí guǎn de le. qǐ yǒu cǐ lǐ ya, qǐ yǒu cǐ lǐ!" wài miàn qín chāng tīng le xīn xià míng bái, biàn bǎ bái shì yī lā, tā èr rén chōu shēn huí dào wò shì. qín chāng dào:" zài yě bù xiāo shuō le, yě bù yòng zài wǎng xià wèn. zhǐ zhè' bǐ ān rén xiǎo, bǐ yā huán dà' yī yǔ, què shì bì chán jiàn rén wú yí le. wǒ hái liú tā hé yòng! ruò bù jí zǎo shā què tā, nán qù xīn tóu zhī huǒ." rǔ mǔ dào:" fán shì bù kě jí zào. nǐ ruò jiāng tā shā sǐ, yī lái rén mìng guān tiān, èr lái chǒu shēng chuán yáng, fǎn wèi bù měi." yuán wài dào:" shì cǐ rú zhī nài hé ne?" rǔ mǔ dào:" mò ruò jiāng tā suǒ jìn zài huā yuán kōng fáng zhī nèi, huò jiāng tā è sǐ, huò jiāng tā guó sǐ, yě jiù wán shì le." qín chāng shēn yǐ wéi shì. cì rì lí míng, biàn fēn fù jìn bǎo jiāng hòu huā yuán shōu shí chū le sān jiān kōng fáng, jiù bǎ bì chán suǒ jìn, fēn fù bù zhǔn gěi tā fàn shí, yào jiāng tā huó huó è sǐ.
到了晚间,天到二鼓之后,秦昌同了乳母来到书房。只见里面尚有灯光,杜雍业已安歇。乳母叩门,道:“先生睡了么?”杜雍答道:“睡了。做什么?”乳母道:“我是姨娘房内的婆子。因员外已在上房安歇了,姨娘派我前来请先生到里面,有话说。”杜雍道:“这是什么道理!白日在窗外聒絮了多时,怪道他说比安人小,比丫环大,原来是个姨娘。你回去告诉他,若要如此的闹法,我是要辞馆的了。岂有此理呀,岂有此理!”外面秦昌听了心下明白,便把白氏一拉,他二人抽身回到卧室。秦昌道:“再也不消说了,也不用再往下问。只这‘比安人小,比丫环大’一语,却是碧蟾贱人无疑了。我还留他何用!若不及早杀却他,难去心头之火。”乳母道:“凡事不可急躁。你若将他杀死,一来人命关天,二来丑声传扬,反为不美。”员外道:“似此如之奈何呢?”乳母道:“莫若将他锁禁在花园空房之内,或将他饿死,或将他国死,也就完事了。”秦昌深以为是。次日黎明,便吩咐进宝将后花园收拾出了三间空房,就把碧蟾锁禁,吩咐不准给他饭食,要将他活活饿死。
bù zhī bì chán xìng mìng rú hé, xià huí fēn jiě.
不知碧蟾性命如何,下回分解。