wáng xī zhī wáng xiàn zhī wáng xiū xún yú xiè ān wáng lì dài ān dào kāng xīn wéi chǎng xiāo sī huà wáng sēng qián wáng róng xiāo zi yún xiāo tè sēng zhì yǒng sēng zhì guǒ
王羲之 王献之 王修 荀舆 谢安 王慄 戴安道康昕 韦昶 萧思话 王僧虔 王融 萧子云 萧特 僧智永 僧智果
wáng xī zhī
王羲之
jìn wáng xī zhī zì yì shǎo, kuàng zi yě. qī suì shàn shū. shí èr, jiàn qián dài bǐ shuō yú qí fù zhěn zhōng, qiè ér dú zhī. fù yuē: ěr hé lái qiè wú suǒ mì? xī zhī xiào ér bù dá. mǔ yuē: ěr kàn yòng bǐ fǎ. fù jiàn qí xiǎo, kǒng bù néng mì zhī, yǔ xī zhī yuē: dài ěr chéng rén, wú shòu yě. xī zhī bài qǐng, jīn ér yòng zhī, shǐ dài chéng rén, kǒng bì ér zhī yòu lìng yě. fù xǐ, suì yǔ zhī. bù yíng qī yuè, shū biàn dà jìn. wèi fū rén jiàn, yǔ tài cháng wáng cè yuē: cǐ ér bì jiàn yòng bǐ jué, jìn jiàn qí shū, biàn yǒu lǎo chéng zhī zhì. tì liú yuē: cǐ zi bì bì wú míng. jìn dì shí, jì běi jiāo wén, gèng zhù bǎn, gōng rén xuē zhī, bǐ rù mù sān fēn. sān shí sān shū lán tíng xù, sān shí qī shū huáng tíng jīng. shū qì, kōng zhōng yǒu yǔ: qīng shū gǎn wǒ, ér kuàng rén hū, wú shì tiān tāi wén shuō fú jiǔ èr wén zuò zhàng rén. zì yán zhēn shèng zhōng yáo. xī zhī shū duō bù yī tǐ, chū yáng xīn bǐ zhèn tú yì shǎo shàn cǎo lì bā fēn fēi bái zhāng xíng, bèi jīng zhū tǐ, zì chéng yī jiā fǎ. qiān biàn wàn huà, dé zhī shén gōng. yì shǎo lì xíng cǎo zhāng fēi bái wǔ tǐ jù rù shén, bā fēn rù miào. qī xī shì shén gōng shū. yǒu qī zǐ, xiàn zhī zuì zhī míng. xuán zhī níng zhī huī zhī, cāo zhī bìng gōng cǎo. chū shū duàn
晋王羲之字逸少,旷子也。七岁善书。十二,见前代《笔说》于其父枕中,窃而读之。父曰:尔何来窃吾所秘?羲之笑而不答。母曰:尔看用笔法。父见其小,恐不能秘之,语羲之曰:待尔成人,吾授也。羲之拜请,今而用之,使待成人,恐蔽儿之幼令也。父喜,遂与之。不盈期月,书便大进。卫夫人见,语太常王策曰:此儿必见用笔诀,近见其书,便有老成之智。涕流曰:此子必蔽吾名。晋帝时,祭北郊文,更祝板,工人削之,笔入木三分。三十三书《兰亭序》,三十七书《黄庭经》。书讫,空中有语:卿书感我,而况人乎,吾是天台文(说郛九二文作丈)人。自言真胜钟繇。羲之书多不一体,(出羊欣《笔阵图》)逸少善草、隶、八分、飞白、章行,备精诸体,自成一家法。千变万化,得之神功。逸少隶、行、草、章、飞白五体俱入神,八分入妙。妻郗氏甚工书。有七子,献之最知名。玄之、凝之、徽之,操之并工草。(出《书断》)
yòu xī zhī, shū yǐ zhāng cǎo dá yǔ liàng. shì yì, yì jiàn, nǎi tàn fú. yīn yǔ xī zhī shū yún, wú xī yǒu bó yīng zhāng cǎo bā zhǐ, guò jiāng diān pèi, suì nǎi wáng shī. cháng tàn miào jī yǒng jué, hū jiàn zú xià dá xiōng shū, huàn ruò shén míng, dùn hái jiù guān. xī zhī bà kuài jī, zhù jí shān xià. dàn jiàn yī lǎo mǔ, bǎ shí xǔ liù jiǎo zhú shàn chū shì. wáng liáo wèn: bǐ yù huò yé, yī méi jǐ qián? dá yún: èr shí xǔ. yòu jūn qǔ bǐ shū shàn, shàn wǔ zì. lǎo dà chàng wǎn yún: lǎo fù fù zì yuán quē, jù míng chāo běn bǔ jǔ jiā cháo cān, jù yǎng yú cǐ, yún hé shū huài. wáng dá yuē: wú suǒ sǔn, dàn dào shì wáng yòu jūn shū zì, qǐng yī bǎi. jì rù shì, rén jìng shì zhī. hòu shù rì, fù yǐ shù shàn lái yì, qǐng gèng shū, wáng xiào ér bù dá. yòu yún, xī zhī céng zì shū biǎo yǔ mù dì, zhuān jīng rèn yì. dì nǎi lìng suǒ zhǐ sè lèi, cháng duǎn kuò xiá, yǔ wáng biǎo xiāng sì. shǐ zhāng yì xiě xiào, yī háo bù yì, nǎi tí hòu dá zhī. xī zhī chū bù jué, hòu gèng xiāng kàn, nǎi tàn yuē: xiǎo rén luàn zhēn nǎi ěr. xī zhī xìng hǎo é, shān yáng tán xiāng cūn yǒu yī dào shì yǎng hǎo zhě shí yú. wáng qīng dàn chéng xiǎo chuán, gù wǎng kàn zhī. yì dà yuàn lè, nǎi gào qiú shì yì, dào shì bù yǔ. bǎi fāng pì shuō, bù néng dé zhī. dào shì yán xìng hǎo dào, jiǔ yù xiě hé shàng gōng lǎo zi, jiān sù zǎo bàn, ér wú rén néng shū. fǔ jūn ruò néng zì shū lǎo zi lǎo zi yuán zuò qū, jù míng chāo běn gǎi dào dé gè liǎng zhāng, biàn hé qún yǐ fèng. xī zhī tíng bàn rì, wèi xiě bì. lóng é ér guī, dà yǐ wéi lè. yòu cháng yì yī mén shēng jiā, shè jiā zhuàn gōng jǐ, yì shén gǎn zhī, yù yǐ shū xiāng bào. jiàn yǒu yī xīn fěi jǐ, zhì huá jìng, wáng biàn shū zhī, cǎo zhèng xiāng bàn. mén shēng sòng wáng guī jùn, bǐ huán jiā, qí fù yǐ guā xiāo dōu jǐn, ér hái qù kàn, jīng ào lèi rì. chū tú shū huì cuì
又羲之,书以章草答庾亮。示翼,翼见,乃叹伏。因与羲之书云,吾昔有伯英章草八纸,过江颠沛,遂乃亡失。常叹妙迹永绝,忽见足下答兄书,焕若神明,顿还旧观。羲之罢会稽,住蕺山下。旦见一老姥,把十许六角竹扇出市。王聊问:比欲货耶,一枚几钱?答云:二十许。右军取笔书扇,扇五字。姥大怅惋云:老妇(妇字原缺,据明抄本补)举家朝餐,俱仰于此,云何书坏。王答曰:无所损,但道是王右军书字,请一百。既入市,人竞市之。后数日,复以数扇来诣,请更书,王笑而不答。又云,羲之曾自书表与穆帝,专精任意。帝乃令索纸色类,长短阔狭,与王表相似。使张翼写效,一毫不异,乃题后答之。羲之初不觉,后更相看,乃叹曰:小人乱真乃尔。羲之性好鹅,山阳昙忀村有一道士养好者十余。王清旦乘小船,故往看之。意大愿乐,乃告求市易,道士不与。百方譬说,不能得之。道士言性好道,久欲写河上公老子,缣素早办,而无人能书。府君若能自书老子(老子原作屈,据明抄本改)《道德》各两章,便合群以奉。羲之停半日,为写毕。笼鹅而归,大以为乐。又尝诣一门生家,设佳馔供给,意甚感之,欲以书相报。见有一新榧几,至滑净,王便书之,草正相半。门生送王归郡,比还家,其父已刮削都尽,儿还去看,惊懊累日。(出《图书会粹》)
yòu jìn mù dì yǒng hé jiǔ nián, mù chūn sān yuè sān rì cháng yóu shān yīn. yǔ tài yuán sūn tǒng chéng gōng sūn chuò xìng gōng gōng zì yuán quē, jù fǎ shū yào lù bǔ guǎng hàn wáng bīn zhī dào shēng chén jùn xiè ān shí gāo píng xī bà zhòng xī tài yuán wáng wáng zì yuán quē, jù fǎ shū yào lù bǔ yùn shū rén shì zhī dùn dào lín bìng yì shǎo zǐ níng huī cāo zhī děng sì shí yī rén, xiū bō xì zhī lǐ. huī háo zhì xù, xìng lè ér shū. yòng cán jiǎn zhǐ shǔ xū bǐ, qiú mèi jìn jiàn, jué dài gèng wú. fán èr shí bā háng, sān bǎi èr shí sì zì, zì yǒu zhòng zhě jiē bié tǐ, jiù zhōng zhī zì zuì duō. chū fǎ shū yào lù
又晋穆帝永和九年,暮春三月三日尝游山阴。与太原孙统承、公孙绰兴、公(公字原缺,据法书要录补)广汉王彬之道生、陈郡谢安石、高平郗罢重熙、太原王(王字原缺,据法书要录补)蕴叔仁、释支遁道林、并逸少子凝、徽、操之等四十一人,修袚禊之礼。挥毫制序,兴乐而书。用蚕茧纸鼠须笔,遒媚劲健,绝代更无。凡二十八行,三百二十四字,字有重者皆别体,就中之字最多。(出《法书要录》)
wáng xiàn zhī
王献之
wáng xiàn zhī zì zi jìng, yóu shàn cǎo lì. yòu xué yú fù, xí yú zhāng zhī. ěr hòu gǎi biàn zhì dù, bié chuàng qí fǎ. lǜ ěr shī xīn, míng hé tiān jǔ. chū xiè ān qǐng wèi zhǎng shǐ. tài yuán zhōng, xīn qǐ tài jí diàn. ān yù shǐ zi jìng tí bǎng, yǐ wéi wàn dài bǎo, ér nán yán zhī. nǎi shuō wéi zhòng jiāng tí líng yún tái zhī shì. zi jìng zhī qí zhǐ, nǎi zhèng sè yuē: zhòng jiāng wèi zhī dà chén, níng yǒu cǐ shì. shǐ qí yǒu cǐ, zhī wèi dé zhī bù zhǎng. ān suì bù zhī bī. zi jìng nián wǔ liù suì shí xué shū, yòu jūn cóng hòu qián chè qí bǐ, bù tuō. nǎi tàn yuē: cǐ ér dāng yǒu dà míng, suì shū lè yì lùn yǔ zhī. xué jìng néng jí. xiǎo zhēn shū kě wèi qióng wēi rù shèng, jīn gǔ jǐn mì, bù jiǎn yú fù. rú dà zé yóu zhí ér guǎ tài, qǐ kě tóng nián. wéi xíng cǎo zhī jiān, yì qì guò yě. jí lùn zhū tǐ, duō liè yòu jūn. zǒng ér yán zhī, jì mèng chà ěr. zi jìng lì xíng cǎo zhāng cǎo fēi bái wǔ tǐ, jù rù shén. bā fēn rù néng. chū shū duàn
王献之字子敬,尤善草隶。幼学于父,习于张芝。尔后改变制度,别创其法。率尔师心,冥和天矩。初谢安请为长史。太元中,新起太极殿。安欲使子敬题榜,以为万代宝,而难言之。乃说韦仲将题灵云台之事。子敬知其旨,乃正色曰:仲将魏之大臣,宁有此事。使其有此,知魏德之不长。安遂不之逼。子敬年五六岁时学书,右军从后潜掣其笔,不脱。乃叹曰:此儿当有大名,遂书《乐毅论》与之。学竟能极。小真书可谓穷微入圣,筋骨紧密,不减于父。如大则尤直而寡态,岂可同年。唯行草之间,逸气过也。及论诸体,多劣右军。总而言之,季孟差耳。子敬隶、行、草、章草、飞白五体,俱入神。八分入能。(出《书断》)
yòu xī zhī wèi kuài jī, zi jìng chū xì. jiàn běi guǎn xīn bái tǔ bì, bái jìng kě ài. zi jìng lìng qǔ sào zhǒu, zhān ní zhī zhōng, yǐ shū bì. wèi fāng zhàng yī zì, àn ài fěi mén, jí yǒu shì hǎo. rì rì guān zhě chéng shì. xī zhī hòu jiàn, tàn qí měi, wèn shuí suǒ zuò. dá yuē: qī láng. xī zhī yú shì zuò shū yǔ suǒ qīn yún: zi jìng fēi bái dà yǒu, àn shuō fú jiǔ èr yǒu xià duō yī jìn zì zhí shì tú yú cǐ bì. zi jìng hǎo shū, chù yù zào xuán. yǒu yī hǎo shì nián shào, gù zuò jīng bái zhǐ xiè, zhe wǎng yì zi jìng. biàn qǔ xiè shū zhī, cǎo zhèng zhū tǐ xī bèi, liǎng xiù jí biāo lüè zhōu, zì tàn běi lái zhī hé. nián shào jué wáng zuǒ yòu yǒu líng duó zhī sè, rú shì chè xiè ér zǒu. zuǒ yòu guǒ zhú jí yú mén wài, dòu zhēng fēn liè, shào nián cái dé yī xiù ér yǐ. zi jìng wèi wú xīng, yáng xīn fù bù yí wèi wū chéng lìng. xīn shí nián shí wǔ liù, shū yǐ yǒu yì. wèi zi jìng suǒ zhī, wǎng xiàn. rù xīn zhāi, zhe xīn bái juàn qún zhòu mián. zi jìng nǎi shū qí qún fú jí dài, xīn jué huān lè, suì bǎo zhī, hòu yǐ shàng cháo tíng. chū tú shū huì cuì
又羲之为会稽,子敬出戏。见北馆新白土壁,白净可爱。子敬令取扫帚,沾泥汁中,以书壁。为方丈一字,晻暧斐亹,极有势好。日日观者成市。羲之后见,叹其美,问谁所作。答曰:七郎。羲之于是作书与所亲云:子敬飞白大有,(按说郛九二有下多一进字)直是图于此壁。子敬好书,触遇造玄。有一好事年少,故作精白纸械,着往诣子敬。便取械书之,草正诸体悉备,两袖及標略周,自叹北来之合。年少觉王左右有凌夺之色,如是掣械而走。左右果逐及于门外,斗争分裂,少年才得一袖而已。子敬为吴兴,羊欣父不疑为乌程令。欣时年十五六,书已有意。为子敬所知,往县。入欣斋,著新白绢裙昼眠。子敬乃书其裙幅及带,欣觉欢乐,遂宝之,后以上朝廷。(出《图书会粹》)
yòu xiàn zhī cháng yǔ jiǎn wén dì shū shí xǔ zhǐ. zuì hòu tí yún, xià guān cǐ shū shén hé zuò, yuàn liáo cún zhī. cǐ shū wèi huán xuán suǒ bǎo. xuán ài zhòng èr wáng, bù néng shì shǒu. nǎi zhuàn jiān sù jí zhǐ shū zhèng xíng zhī yóu měi zhě, hé wéi yī zhì. cháng zhì zuǒ yòu, jí nán bēn, suī shén láng bèi, yóu yǐ zì suí. jiāng bài, bìng méi yú jiāng. chū fǎ shū yào lù
又献之尝与简文帝书十许纸。最后题云,下官此书甚合作,愿聊存之。此书为桓玄所宝。玄爱重二王,不能释手。乃撰缣素及纸书正行之尤美者,合为一帙。尝置左右,及南奔,虽甚狼狈,犹以自随。将败,并没于江。(出《法书要录》)
wáng xiū
王修
wáng xiū zì jìng rén, zhòng zǔ zhī zǐ, guān zhì zhù zuò láng. shǎo yǒu xiù lìng zhī yù, nián shí liù zhe xián lìng lùn. liú zhēn zhǎng jiàn zhī, jiē tàn bù yǐ. shàn lì xíng shū, cháng jiù yòu jūn qiú shū. nǎi xiě dōng fāng shuò huà zàn yǔ zhī. wáng sēng qián yún: jìng rén shū dài qióng qí miào, wáng zǐ jìng měi kàn, duō duō bī rén. shēng píng yuán nián zú, nián èr shí sì suì. shǐ wáng dǎo ài hào zhōng shì shū, sāng luàn láng bèi, yóu yī dài zhōng cáng cáng yuán zuò xì, jù míng chāo běn gǎi shàng shū xuān shì. guò jiāng hòu, yǐ cì yì shǎo. yì shǎo qǐ jìng rén. jìng rén zú, qí mǔ jiàn cǐ shū píng shēng suǒ hǎo, yǐ rù guān. jìng rén lì xíng rù miào, yīn zhòng kān shū, yì jìng rén zhī yà yě. chū shū duàn
王修字敬仁,仲祖之子,官至著作郎。少有秀令之誉,年十六著《贤令论》。刘真长见之,嗟叹不已。善隶行书,尝就右军求书。乃写《东方朔画赞》与之。王僧虔云:敬仁书殆穷其妙,王子敬每看,咄咄逼人。升平元年卒,年二十四岁。始王导爱好钟氏书,丧乱狼狈,犹衣带中藏(藏原作戏,据明抄本改)尚书宣示。过江后,以赐逸少。逸少乞敬仁。敬仁卒,其母见此书平生所好,以入棺。敬仁隶行入妙,殷仲堪书,亦敬仁之亚也。(出《书断》)
xún yú
荀舆
xún yú néng shū, cháng xiě lí gǔ fāng. yòu jūn lín zhī, zhì jīn wèi zhī lí gǔ tiē. chū shàng shū gù shí
荀舆能书,尝写狸骨方。右军临之,至今谓之《狸骨帖》。(出《尚书故实》)
xiè ān
谢安
xiè ān zì ān shí, xué zhèng yú yòu jūn. yòu jūn yún: qīng shì jiě shū zhě, rán zhī zhī yuán zuò zhī, jù míng chāo běn gǎi jiě shū wéi nán. ān shí yóu shàn xíng shū, yì yóu wèi xiǎn mǎ, fēng liú míng shì, hǎi nèi suǒ zhān. wáng sēng qián yún: xiè ān rù néng shū pǐn lù yě. ān shí lì xíng cǎo bìng rù miào. xiōng shàng zì rén zǔ wàn dàn, fǎ shū yào lù wàn dàn zuò dì wàn zì ān shí bìng gōng shū. chū shū duàn
谢安字安石,学正于右军。右军云:卿是解书者,然知(知原作之,据明抄本改)解书为难。安石尤善行书,亦犹卫洗马,风流名士,海内所瞻。王僧虔云:谢安入能书品录也。安石隶行草并入妙。兄尚字仁祖、万石,(《法书要录》万石作弟万字安石)并工书。(出《书断》)
wáng lì
王慄
jìn píng nán jiāng jūn hòu shì zhōng wáng lì, yòu jūn zhī shū fù, gōng lì fēi bái, zǔ shù zhāng wèi fǎ. fù suǒ jìng shū qī yuè èr shí liù rì yī zhǐ, měi bǎo wán zhī. zāo yǒng jiā sāng luàn, nǎi sì dié zhuì yī zhōng yǐ dù jiāng. jīn pú zhōu sāng quán lìng dòu lú qì dé zhī, dié jī yóu zài. chū tú shǐ yì zuǎn
晋平南将军后侍中王慄,右军之叔父,工隶飞白,祖述张卫法。复索靖书七月二十六日一纸,每宝玩之。遭永嘉丧乱,乃四叠缀衣中以渡江。今蒲州桑泉令豆卢器得之,叠迹犹在。(出《图史异纂》)
dài ān dào kāng xīn
戴安道康昕
jìn dài ān dào yǐn jū bù shì. zǒng jiǎo shí, yǐ jī zǐ zhī sōu bái wǎ xiè zuò zhèng xuán bēi, zì shū kè zhī. wén jì qí lì, shū yì jué miào. yòu yǒu kāng xīn, yì shàn cǎo lì. wáng zǐ jìng cháng tí fāng shān tíng bì shù xíng, xīn mì gǎi zhī, zi jìng hòu guò bù yí. yòu wèi xiè jū shì tí huà xiàng, yǐ shì zi jìng, jiē tàn jiē tàn yuán zuò tàn néng, jù míng chāo běn gǎi yǐ wéi qí qí yuán zuò chuān hé, jù míng chāo běn gǎi jué yǐ. xīn zì jūn míng, wài guó rén, guān lín yí lìng. yuán quē chū chù, míng chāo běn zuò chū shū duàn
晋戴安道隐居不仕。总角时,以鸡子汁溲白瓦屑作郑玄碑,自书刻之。文既奇丽,书亦绝妙。又有康昕,亦善草隶。王子敬尝题方山亭壁数行,昕密改之,子敬后过不疑。又为谢居士题画像,以示子敬,嗟叹(嗟叹原作叹能,据明抄本改)以为奇(奇原作川河,据明抄本改)绝矣。昕字君明,外国人,官临沂令。(原缺出处,明抄本作出《书断》)
wéi chǎng
韦昶
jìn wéi chǎng zì wén lín, zhòng jiāng xiōng kāng zì yuán jiāng, liáng zhōu cì shǐ zhī xuán sūn. guān zhì yǐng chuān tài shǒu sàn qí cháng shì. shàn gǔ wén dà zhuàn jí cǎo, zhuàng mào jí gǔ. yì yóu rén zé bào sù, mù zé fēng bīng, qí ér qiě jìn. tài yuán zhōng, xiào wǔ dì gǎi zhì gōng shì jí miào zhū mén, bìng yù shǐ wáng xiàn zhī lì cǎo shū tí bǎng, xiàn zhī gù cí. jí shǐ liú guī yǐ bā fēn shū zhī, hòu yòu yǐ wén xiū yǐ dà zhuàn gǎi bā fēn yān. huò wèn wáng yòu jūn fù zǐ shū míng, yǐ wéi yún hé. dá yuē: èr wáng zì kě wèi néng, wèi zhī shì shū yě. yòu miào zuò bǐ, wáng zǐ jìng dé qí bǐ. tàn wèi jué shì. yì xī mò zú, nián qī shí yú. wén tǐ gǔ wén dà zhuàn cǎo shū bìng rù miào. chū shū duàn
晋韦昶字文林,仲将兄康字元将,凉州刺史之玄孙。官至颍川太守散骑常侍。善古文大篆及草,状貌极古。亦犹人则抱素,木则封冰,奇而且劲。太元中,孝武帝改治宫室及庙诸门,并欲使王献之隶草书题榜,献之固辞。及使刘瑰以八分书之,后又以文休以大篆改八分焉。或问王右军父子书名,以为云何。答曰:二王自可谓能,未知是书也。又妙作笔,王子敬得其笔。叹为绝世。义熙末卒,年七十余。文体古文、大篆、草书并入妙。(出《书断》)
xiāo sī huà
萧思话
sòng xiāo sī huà, lán líng rén. fù yuán, guàn jūn láng yá tài shǒu. sī huà guān zhì zhēng xī jiāng jūn zuǒ pú yè. gōng shū, xué yú yáng xīn, dé jù tǐ fǎ. suī wú qí fēng bì lì zhī xiù, lián gāng jǐn wàng, shì bù duàn jué, yì kě wèi yǒu gōng yǐ. wáng sēng qián yún: xiāo quán fǎ yáng, fēng liú mèi hǎo, dài yù bù jiǎn, bǐ lì hèn ruò. yuán áng yún: yáng zhēn kǒng cǎo, xiāo xíng fàn zhuàn, gè yī shí zhī miào yě. chū shū duàn
宋萧思话,兰陵人。父源,冠军琅琊太守。思话官至征西将军左仆射。工书,学于羊欣,得具体法。虽无奇峰壁立之秀,连冈尽望,势不断绝,亦可谓有功矣。王僧虔云:萧全法羊,风流媚好,殆欲不减,笔力恨弱。袁昂云:羊真孔草,萧行范篆,各一时之妙也。(出《书断》)
wáng sēng qián
王僧虔
láng yá wáng sēng qián bó tōng jīng shǐ, jiān shàn cǎo lì. tài zǔ wèi qián yuē: wǒ shū hé rú qīng. yuē: chén zhèng shū dì yī, cǎo cǎo yuán zuò zhāng, jù míng chāo běn gǎi shū dì sān bì xià cǎo shū dì èr zhèng shū dì sān. chén wú dì èr, bì xià wú dì yī. shàng dà xiào yuē: qīng shàn wèi cí yě. rán tiān xià yǒu dào, qiū bù yǔ yì yě. qián lì zuǒ pú yè shàng shū lìng, shì jiǎn mù gōng. sēng qián zhǎng zǐ cí, nián qī suì, wài zǔ jiāng xià wáng liú yì gōng, yíng zhī rù zhōng zhāi, shī shí bǎo wù, zì qí suǒ qǔ. cí wéi qǔ sù qín yī zhāng xiào zǐ tú ér yǐ. nián shí suì, gòng shí bèi cài yuē rù sì lǐ fó. zhèng jiàn shā mén děng chàn huǐ, yuē xì zhī yuē: zhòng sēng jīn rì hé qián qián. cí yīng shēng dá yuē: qīng rú cǐ bù zhī lǐ, hé yǐ xìng cài shì zhī zōng. yuē, xìng zōng zhī zǐ yě. xiè chāo zōng jiàn cí xué shū, wèi zhī yuē: qīng shū hé rú qián gōng. dá yún: cí shū yǔ dà rén, rú jī zhī bǐ fèng. chāo zōng, fèng zhī zǐ. cí lì shì zhōng, zèng tài cháng qīng. yuē lì tài zǐ zhān shì. chū tán sǒu
琅琊王僧虔博通经史,兼善草隶。太祖谓虔曰:我书何如卿。曰:臣正书第一,草(草原作章,据明抄本改)书第三;陛下草书第二;正书第三。臣无第二,陛下无第一。上大笑曰:卿善为词也。然天下有道,丘不与易也。虔历左仆射尚书令,谥简穆公。僧虔长子慈,年七岁,外祖江夏王刘义恭,迎之入中斋,施实宝物,恣其所取。慈唯取素琴一张孝子图而已。年十岁,共时辈蔡约入寺礼佛。正见沙门等忏悔,约戏之曰:众僧今日何乾乾。慈应声答曰:卿如此不知礼,何以兴蔡氏之宗。约,兴宗之子也。谢超宗见慈学书,谓之曰:卿书何如虔公。答云:慈书与大人,如鸡之比凤。超宗,凤之子。慈历侍中,赠太常卿。约历太子詹事。(出《谈薮》)
yòu qí gāo dì cháng yǔ wáng sēng qián dǔ shū bì, dì yuē: shuí wèi dì yī. sēng qián duì yuē: chén shū rén chén zhōng dì yī, bì xià shū dì zhōng dì yī. dì xiào yuē: qīng kě wèi shàn zì móu yǐ. chū nán shǐ
又齐高帝尝与王僧虔赌书毕,帝曰:谁为第一。僧虔对曰:臣书人臣中第一,陛下书帝中第一。帝笑曰:卿可谓善自谋矣。(出《南史》)
wáng róng
王融
sòng mò, wáng róng tú gǔ jīn zá tǐ, yǒu liù shí sì shū. shào nián fǎng xiào, jiā cáng zhǐ guì. ér fēng yú chóng niǎo, shì qī guó shí shū. yuán cháng jiē zuò lì zì, gù yí hòu lái suǒ gào. míng chāo běn gào zuò jí xiāng dōng wáng qiǎn jǔ yáng lìng wéi zhòng dìng wèi jiǔ shí yī zhǒng, cì gōng cáo xiè shàn xūn zēng qí jiǔ fǎ, hé chéng bǎi tǐ. qí zhōng yǐ bā guà wèi shū yān, yān yuán zuò wéi, jù míng chāo běn gǎi yī yǐ tài wèi liǎng fǎ, jìng zhàng yī zì, fāng cùn qiān yán. chū fǎ shū yào lù
宋末,王融图古今杂体,有六十四书。少年仿效,家藏纸贵。而风鱼虫鸟,是七国时书。元长皆作隶字,故贻后来所诰。(明抄本诰作诘)湘东王遣沮阳令韦仲定为九十一种,次功曹谢善勋增其九法,合成百体。其中以八卦为书焉,(焉原作为,据明抄本改)一以太为两法,径丈一字,方寸千言。(出《法书要录》)
xiāo zi yún
萧子云
liáng xiāo zi yún zì jǐng qiáo. wǔ dì wèi yuē: cài yōng fēi ér bù bái, xī zhī bái ér bù fēi. fēi bái zhī jiān, zài qīng zhēn zhuó ěr. cháng dà shū xiāo zì, hòu rén xiá ér bǎo zhī. chuán zhī zhāng shì bīn hù, dōng bù jiù dì yǒu xiāo zhāi, qián hòu xù jiē míng gōng zhī cí yě. chū shàng shū gù shí wǔ dì zào sì, lìng xiāo zi yún fēi bái dà shū xiāo zì, zhì jīn xiāo zì cún yān. lǐ yuē jié chǎn, zì jiāng nán mǎi guī dōng luò, jiàn yī xiǎo tíng yǐ wán, hào yuē xiāo zhāi. chū guó shǐ bǔ
梁萧子云字景乔。武帝谓曰:蔡邕飞而不白,羲之白而不飞。飞白之间,在卿斟酌耳。尝大书萧字,后人匣而宝之。传之张氏宾护,东部旧第有萧斋,前后序皆名公之词也。(出《尚书故实》)武帝造寺,令萧子云飞白大书萧字,至今萧字存焉。李约竭产,自江南买归东洛,建一小亭以玩,号曰萧斋。(出《国史补》)
xiāo tè
萧特
hǎi yán lìng lán líng xiāo tè shàn cǎo lì, gāo zǔ shǎng zhī yuē: zi jìng zhī shū, bù rú yì shǎo xiāo tè zhī jī, zhú guò qí fù. chū tán sǒu
海盐令兰陵萧特善草隶,高祖赏之曰:子敬之书,不如逸少;萧特之迹,逐过其父。(出《谈薮》)
sēng zhì yǒng
僧智永
chén yǒng xīn sì sēng zhì yǒng, yǒng shī yuǎn zǔ yì shǎo. lì jì zhuān jīng, shè zhāi shēng táng, yuán cǎo wéi mìng. zhì yǒng zhāng cǎo jí cǎo shū rù miào, xíng rù néng. xiōng zhì kǎi yì gōng shū, dīng chān yì shàn lì shū. shí rén yún: dīng zhēn yǒng cǎo. chū shū duàn
陈永欣寺僧智永,永师远祖逸少。历纪专精,摄斋升堂,员草唯命。智永章草及草书入妙,行入能。兄智楷亦工书,丁觇亦善隶书。时人云:丁真永草。(出《书断》)
yòu zhì yǒng cháng yú lóu shàng xué shū, yè chéng fāng xià. chū guó shǐ zuǎn yì
又智永尝于楼上学书,业成方下。(出《国史纂异》)
liáng zhōu xìng sì biān cì qiān zì wén, ér yǒu wáng yòu jūn zhě, rén jiē bù xiǎo. qí shǐ nǎi liáng wǔ jiào zhū wáng shū, lìng yīn tiě shí yú dài wáng shū zhōng, tà yī qiān zì bù zhòng zhě, měi zì piàn zhǐ, zá suì wú xù. wǔ dì zhào xìng sì wèi yuē: qīng yǒu cái sī, wèi wǒ yùn zhī. xìng sì yī xī biān zhuì jìn shàng, bìn fà jiē bái, ér shǎng xī shén hòu. yòu jūn sūn zhì yǒng chán shī, zì lín bā bǎi běn, sàn yú rén wài, jiāng nán zhū sì gè liú yī běn. yǒng gōng zhù wú xīng yǒng xīn sì, jī xué shū, hòu yǒu tū bǐ tóu shí wèng, měi wèng jiē shù qiān. rén lái mì shū, bìng qǐng tí é zhě rú shì. suǒ jū hù xiàn wéi chuān xué, nǎi yòng tiě yè guǒ zhī, wèi wèi tiě mén xiàn. hòu qǔ bǐ tóu yì zhī, hào wèi tuì bǐ zhǒng, zì zhì míng zhì. chū shàng shū gù shí
梁周兴嗣编次千字文,而有王右军者,人皆不晓。其始乃梁武教诸王书,令殷铁石于大王书中,榻一千字不重者,每字片纸,杂碎无序。武帝召兴嗣谓曰:卿有才思,为我韵之。兴嗣一夕编缀进上,鬓发皆白,而赏锡甚厚。右军孙智永禅师,自临八百本,散与人外,江南诸寺各留一本。永公住吴兴永欣寺,积学书,后有秃笔头十瓮,每瓮皆数千。人来觅书,并请题额者如市。所居户限为穿穴,乃用铁叶裹之,谓为铁门限。后取笔头瘗之,号为退笔塚,自制铭志。(出《尚书故实》)
cháng jū yǒng xīn sì gé shàng lín shū, suǒ tuì bǐ tóu, zhì zhī yú dà zhú lù. lù shòu yī shí yú, ér wǔ lù jiē mǎn. chū fǎ shū yào lù
常居永欣寺阁上临书,所退笔头,置之于大竹簏。簏受一石余,而五簏皆满。(出《法书要录》)
sēng zhì guǒ
僧智果
suí yǒng xīn sì sēng zhì guǒ, kuài jī rén yě. yáng dì shén shàn zhī. gōng shū míng shí, qí wèi shòu jiàn, zào cì nán lèi. cháng wèi yǒng shī yún: hé shàng dé yòu jūn ròu, zhì guǒ dé gǔ. fū jīn gǔ cáng yú fū ròu, shān shuǐ bù yàn gāo shēn. ér cǐ gōng shāo fá qīng yōu, shāng yú qiǎn lù. ruò wú rén zhī zhàn, qīng jìn yì tuì, yǒng lì ér fēi wǔ, xū zhāng kuā yào, wú nǎi xiǎo rén rú hū. zhì guǒ lì xíng cǎo rù néng. chū shū duàn
隋永欣寺僧智果,会稽人也。炀帝甚善之。工书铭石,其为瘦健,造次难类。尝谓永师云:和尚得右军肉,智果得骨。夫筋骨藏于肤肉,山水不厌高深。而此公稍乏清幽,伤于浅露。若吴人之战,轻进易退,勇力而非武,虚张夸耀,无乃小人儒乎。智果隶、行、草入能。(出《书断》)