strong shí ruǎn jiàn miàn xiǎn xiē fān liǎn tí qǐ xiān rén dùn huàn xiào yán strong
时阮见面险些翻脸 提起先人顿换笑颜
shī yuē:
诗曰:
bù gāi suàn jì bǎ rén tōu fǎn jiāng zì jǐ bǎo bèi diū
不该算计把人偷 反将自己宝贝丢
dào rén wèi dào fǎn bèi dào shī qù èr bǎo fàn le chóu
盗人未盗反被盗 失去二宝犯了愁
hé rén gǎn dào hóng máo guó yí rén yě dì shuí qù yóu
何人敢到红毛国 夷人野地谁去游
zhǎo bǎo bù chéng fǎn sàng mìng shuí néng zì xún bǎ mìng xiū
找宝不成反丧命 谁能自寻把命休
huà shuō shí cháng qīng, bàn yè de gōng fū dào bù chéng cǐ mǎ, hòu bàn yè tā yòu kùn yòu fá, tā yě wàng le fáng bèi tā rén yào tōu zì jǐ de bǎo bèi, zhè jiù shì yì gāo dǎn dà. qián bàn yè qǐ lái yòu shuì xià, jǐ fān jǐ cì, yě yǒu xiē gè fá kùn, hòu bàn yè tā jiù zhēn shuì le. zhè yī shuì zhí dào le tiān dà liàng le. shuì xǐng le zhēng yǎn guān kàn, páng biān de nà wèi wú wén kuí jìng zōng yǐng bú jiàn.
话说时长青,半夜的工夫盗不成此马,后半夜他又困又乏,他也忘了防备他人要偷自己的宝贝,这就是艺高胆大。前半夜起来又睡下,几番几次,也有些个乏困,后半夜他就真睡了。这一睡直到了天大亮了。睡醒了睁眼观看,旁边的那位吴文魁竟踪影不见。
cháng qīng shuì xǐng xì zhēng jīng bú jiàn wén kuí chī yī jīng jí máng xià chuáng mén wài kàn nǎ yǒu nà wèi wú xiàng gōng huí shēn jiù zài chuáng yán zuò zì jué shé gàn kǒu bù qīng dī tóu guān kàn zì shēn shàng tòu lóng bǎo jiàn wú yǐng zōng huí shǒu dǒu suǒ mō yī mō xià de zì jǐ zhàn jīng jīng bì fǎ guān yě méi yǒu le liǎng zhǒng bǎo bèi diū le guāng hū rán tái tóu zhuǎn yǎn kàn qiáng shàng yǒu zì xiě de qīng nǐ hōng wǒ lái wǒ hōng nǐ bù zhī shuí jiāng shuí hōng tuǒ yào zhǎo bì fǎ tòu lóng jiàn jí sù qù dào hóng máo guó xiū ná wǒ dàng zhēn xiù shì nǚ bàn nán zhuāng jiù shì wǒ jiē yīn nǐ de xīn bù zhèng yào dào wǒ mǎ zì zhāo yāng
长青睡醒细睁睛 不见文魁吃一惊 急忙下床门外看哪有那位吴相公 回身就在床沿坐 自觉舌干口不清低头观看自身上 透龙宝剑无影踪 回首抖索摸一摸吓的自己战兢兢 避法冠也没有了 两种宝贝丢了光忽然抬头转眼看 墙上有字写的清 你哄我来我哄你不知谁将谁哄妥 要找避法透龙剑 急速去到红毛国休拿我当真秀士 女扮男装就是我 皆因你的心不正要盗我马自招殃
shàng biān xiě de" hóng máo guó xiū huā gōng zhǔ tí." shí cháng qīng kàn bà, rú mèng fāng xǐng, rú zuì fāng míng, zhī dào wú wén kuí nǎi shì hóng máo guó de gōng zhǔ nǚ bàn nán zhuāng, qián lái zhù diàn, yù zài yī chù. bù dàn wèi dào tā qiān lǐ jiǎn, fǎn bǎ zì jǐ de liǎng zhǒng bǎo bèi bèi tā dào qù, xīn zhōng nǎo hèn, huǐ zhī bù jí.
上边写的“红毛国羞花公主题。”时长青看罢,如梦方醒,如醉方明,知道吴文魁乃是红毛国的公主女扮男装,前来住店,遇在一处。不但未盗他千里剪,反把自己的两种宝贝被她盗去,心中恼恨,悔之不及。
cháng qīng kàn bà hǎo zháo jí zhè yàng guài shì suàn chū qí wài guó néng yǒu zhè nǚ zǐ tā jìng gǎn bǎ yì mǎ qí bù yòng péi suí zhǐ zì jǐ dān rén dú zì lái dào cǐ nǎ yǒu zhè yàng nǚ huā zhī kě xī yǔ wǒ tóng chuáng sù wǒ zhēn suàn gè yī tān ní jìng wèi kàn chū shì nǚ zǐ jiāo yán shuō huà yě bù zhī fǎn dào bèi tā jiāng wǒ hōng tōu qù bǎo bèi bǎ shī tí wǒ cái zhī dào shì jiǎ bàn wǒ zhēn shì gè shǎ dōng xī zhēn yào kàn chū shì nǚ zǐ zuó yè yǔ tā chéng fū qī dǎo shì bái rì tóng chuáng zhù pián yí fǎn dào bù pián yí
长青看罢好着急 这样怪事算出奇 外国能有这女子她竟敢把异马骑 不用陪随只自己 单人独自来到此哪有这样女花枝 可惜与我同床宿 我真算个一滩泥竟未看出是女子 交言说话也不知 反倒被她将我哄偷去宝贝把诗题 我才知道是假扮 我真是个傻东西真要看出是女子 昨夜与她成夫妻 倒是白日同床住便宜反倒不便宜
huà shuō shí cháng qīng sī xiǎng, diàn huǒ jì wèn dào:" nǐ nà wèi péng yǒu tiān cái liàng tā jiù zǒu le, jiāng yé de fàn qián tā dōu suàn qīng le, bǎ yín zi fù le. tā bù jiào wǒ jiào nǐ, kǒng pà nǐ yào hái diàn fàn qián gāi dé duō fèi le. tā shuō de míng bái, děng nǐ nǎ shí shuì xǐng le jiào wǒ zài gào sù."
话说时长青思想,店伙计问道:“你那位朋友天才亮他就走了,将爷的饭钱他都算清了,把银子付了。他不叫我叫你,恐怕你要还店饭钱该得多费了。他说的明白,等你哪时睡醒了叫我再告诉。”
diàn zhōng huǒ jì bǎ huà yán kè guān liú shén tīng zhōu quán nǐ de péng yǒu zhēn bù cuò dài nǐ fù de diàn fàn qián cháng qīng zhè biān máng lán dǎng huǒ jì bù bì nǐ duō yán nǐ kuài qù bǎ zhǎng guì qǐng zhè děng shì qíng fēi děng xián huǒ jì wén tīng máng wèn dào kè guān zhè shì wèi nǎ fān cháng qīng shuō shì nǐ bù xiǎo jí qǐng zhǎng guì dào zhè biān huǒ jì dā yìng wǎng wài zǒu lái dào wén fáng zhào shí yán zhǎng guì xìng wáng běn dì zhù tā de míng zì wáng yù shān wén tīng huǒ jì lái shuō huà jí máng lái jiàn shí kè guān jìn le wū zhōng cái luò zuò cháng qīng zhè biān shǎn mù guān zhǎng guì yuē yǒu sì xún wài yàn wěi rán bìn hēi de xiān
店中伙计把话言 客官留神听周全 你的朋友真不错代你付的店饭钱 长青这边忙拦挡 伙计不必你多言你快去把掌柜请 这等事情非等闲 伙计闻听忙问道客官这是为哪番 长青说是你不晓 急请掌柜到这边伙计答应往外走 来到文房照实言 掌柜姓王本地住他的名字王玉山 闻听伙计来说话 急忙来见时客官进了屋中才落坐 长青这边闪目观 掌柜约有四旬外雁尾髯鬓黑的鲜
běn diàn zhǎng guì de wáng yù shān dào le, wèn dào:" kè guān, kě yǒu hé shì ne?" shí cháng qīng shuō dào:" zhǎng guì de, nǐ kàn kàn qiáng shàng de zì nǐ jiù míng bái le." zhǎng guì de wén tīng cǐ yán, tái qǐ tóu lái wàng qiáng shàng guān kàn, dàn jiàn shàng biān yǒu bā jù yán cí, nán jiě qí yì.
本店掌柜的王玉山到了,问道:“客官,可有何事呢?”时长青说道:“掌柜的,你看看墙上的字你就明白了。”掌柜的闻听此言,抬起头来望墙上观看,但见上边有八句言词,难解其意。
lèng le duō shí máng wèn dào qiáng shàng xiě zì wèi hé qíng shàng xiě yán cí wǒ bù dǒng xué qiǎn cái shū shì nán míng cháng qīng huí yán shuō hú jiǎng nǐ zhēn shì gè hú tú chóng hóng máo guó gōng zhǔ lái cǐ nǚ bàn nán zhuāng xiě de qīng dào qù wǒ de liǎng zhǒng bǎo bì fǎ guān yǔ tòu lóng jiàn ruò yào bāo péi wú huà jiǎng rú bù péi wǒ kě bù zhōng zhǎng guì wén tīng shuō qiě zhù kè guān shuō huà lǐ bù tōng shéi zhī nǐ yǒu shèn bǎo bèi jìn diàn nǐ duì shuí shuō míng yín qián hái dé cún zài guì ruò bù cún jì nán zhī qíng shuí ràng nǐ liǎ yī wū zhù nǎ xiǎo nǐ men shén jiāo qíng
愣了多时忙问道 墙上写字为何情 上写言词我不懂学浅才疏是难明 长青回言说胡讲 你真是个糊涂虫红毛国公主来此 女扮男装写的清 盗去我的两种宝避法冠与透龙剑 若要包赔无话讲 如不赔我可不中掌柜闻听说且住 客官说话理不通 谁知你有甚宝贝进店你对谁说明 银钱还得存在柜 若不存记难知情谁让你俩一屋住 哪晓你们甚交情
diàn zhōng zhǎng guì de wén tīng shí cháng qīng zhī yán, shuō shì diū le liǎng zhǒng bǎo bèi, zhǎng guì de shuō:" jìn diàn lái shéi zhī nǐ yǒu bǎo bèi ne? jiù shì yǒu yín qián, yě de jiāo dào guì fáng de. ruò bù jiāo chū diū le, kāi diàn zhī jiā yě shì bù guǎn de. shuì zháo le diū shī yī wù, kě yǐ bāo péi."
店中掌柜的闻听时长青之言,说是丢了两种宝贝,掌柜的说:“进店来谁知你有宝贝呢?就是有银钱,也得交到柜房的。若不交出丢了,开店之家也是不管的。睡着了丢失衣物,可以包赔。”
shí cháng qīng wén yán kǒu sāi zhè zhuāng shì qíng suàn yīng gāi zhǎng guì suǒ shuō quán yǒu lǐ yě jiù wú fǎ bǎ kǒu kāi wú nài zhǐ kě huà huí wǎn wú shēng tā kě cháng wǎng lái zhǎng guì bì rán zhī tā dǐ nǎ lǐ jū zhù shuō míng bái dǎo shì nán lái huò shì nǚ wèi hé zhè yàng qiǎo ān pái tā shì suàn zhàng wǒ bù xiǎo yīng dāng bǎ wǒ zhǎo guò lái yīn hé nǐ men bù yán yǔ jiào tā zì jǐ jiù zǒu kāi suī shì wǒ yǐ shuì chén le huǒ jì jiào wǒ yě yīng gāi tā yòu bú shì tōu zhe zǒu jiào rén bù zhī suàn gāi zāi shuō de zhǎng guì wú huà duì dī xià xiàng jǐng tóu bù tái
时长青闻言口塞 这桩事情算应该 掌柜所说全有理也就无法把口开 无奈只可话回挽 吴生他可常往来掌柜必然知他底 哪里居住说明白 倒是男来或是女为何这样巧安排 她是算账我不晓 应当把我找过来因何你们不言语 叫她自己就走开 虽是我已睡沉了伙计叫我也应该 她又不是偷着走 叫人不知算该哉说的掌柜无话对 低下项颈头不抬
zhǎng guì de wén tīng suǒ shuō de yě shì hé lǐ. tā gěi wǒ hái diàn qián zhī shí, jiù yīng jiào wǒ zhī cái shì dào lǐ, wèi hé bù jiào wǒ yī shēng ne? tā hái bù zhī nèi lǐ xì qíng zhī huà, jiù shì nà shí jiào tā, tā yě bù néng xǐng le.
掌柜的闻听所说的也是合理。他给我还店钱之时,就应叫我知才是道理,为何不叫我一声呢?他还不知内里细情之话,就是那时叫他,他也不能醒了。
shū zhōng jiāo dài, tā yě shì dà yì, bèi wú wén kuí àn zhōng qǔ chū xūn xiāng diǎn shàng, jiāng tā xūn guò qù le. shí cháng qīng kàn cǐ guāng jǐng, yě wú fǎ kě é. diàn zhōng zhī rén yòu kǔ kǔ de āi gào, jiè cǐ jī huì shuō dào:" bù yǔ nǐ men diàn zhōng xiāng gān jiù shì le, hái dé wǒ zì jǐ zhǎo tā qù yào bǎo bèi." shuō zhe huà, zhàn qǐ wǎng jiù zǒu.
书中交代,他也是大意,被吴文魁暗中取出薰香点上,将他薰过去了。时长青看此光景,也无法可讹。店中之人又苦苦的哀告,借此机会说道:“不与你们店中相干就是了,还得我自己找她去要宝贝。”说着话,站起往就走。
diàn zhōng zhī rén jiāng tā sòng chū le diàn mén.
店中之人将他送出了店门。
cháng qīng chū le lǚ diàn mén zì jǐ zǒu lù kǒu wèn xīn wǒ kě zěn yàng qù xún zhǎo tā běn shì gè wài guó rén hóng máo guó suī rán bù yuǎn wài guó shuō huà nán zhī yīn nà néng xiàng tā huì hàn yǔ nǚ bàn nán zhuāng huà bù fēn bì shì tā cháng lái wǒ guó xué huì wǒ guó huà yǔ zhēn guó zhōng shuō huà rén nán dǒng yào qù zěn zhǎo tā de shēn wài guó gōng zhǔ fēi xiǎo kě dào zài tā guó guì rén zūn nà néng jiù jiào wài rén jiàn wǒ qù yě shì bái fèi xīn néng shì qù dào tā jiù gěi yě de hǎo yán bǎ lǐ yún yān néng shàn jiāng bǎo bèi hái zhè zhuāng shì qíng fèi yīn qín yuè xiǎng cǐ shì fēi róng yì tái tóu kàn jiàn zì jiā mén
长青出了旅店门 自己走路口问心 我可怎样去寻找她本是个外国人 红毛国虽然不远 外国说话难知音那能像她会汉语 女扮男装话不分 必是她常来我国学会我国话语真 国中说话人难懂 要去怎找她的身外国公主非小可 到在她国贵人尊 那能就叫外人见我去也是白费心 能似去到她就给 也得好言把理云焉能善将宝贝还 这桩事情费殷勤 越想此事非容易抬头看见自家门
shí cháng qīng sī sī xiǎng xiǎng, lái dào le zì jǐ de mén qián, zǒu jìn le mén, zhí bèn jìn le wū zhōng. xiān kàn jiàn le jīn guì tóng zhe ruǎn yīng huā yún píng dōu lái zài jiā zhōng. yī jiàn tā jiù míng bái le, xiǎng yào tuì huí bù lái yòu wú fǎ cáng duǒ, cái zǒu jìn wū mén. jiù tīng jīn guì shuō huà.
时长青思思想想,来到了自己的门前,走进了门,直奔进了屋中。先看见了金贵同着阮英、花云平都来在家中。一见他就明白了,想要退回步来又无法藏躲,才走进屋门。就听金贵说话。
shí gē nǐ cái huí jiā zhōng wǒ hái lǐng lái èr rén xiōng zuó rì wǒ men jiù dào le piān yù nǐ wèi zài jiā zhōng lǎo niáng jiāng ǎn quán liú xià dān děng nǐ huí yǒu shì qíng wǒ yuē nǐ bì huí jiā zhuǎn nǐ kuài guò lái jiàn bīn péng cháng qīng wén tīng chū wú nài jí máng xiàng qián bǎ lǐ xíng duì zhe ruǎn yīng xiān gǒng shǒu rán hòu yòu jiàn huā yún píng mò hòu cái jiàn xiǎo jīn guì cháng qīng zì jǐ bǎ huà míng bù yòng nǐ men xiān wèn wǒ wǒ zuò zhī shì bù jiāo qíng shù lín zhī zhōng jiē bǎo jiàn wú fēi shuǎ xiào èr rén xiōng bìng fēi yǒu xīn zhēn qiǎng jiàn wǒ cái qù guān lù shēn xíng wǒ yào zhēn shì qiǎng bǎo bèi bù néng lòu miàn xiàn xíng róng
时哥你才回家中 我还领来二仁兄 昨日我们就到了偏遇你未在家中 老娘将俺全留下 单等你回有事情我约你必回家转 你快过来见宾朋 长青闻听出无奈急忙向前把礼行 对着阮英先拱手 然后又见花云平末后才见小金贵 长青自己把话明 不用你们先问我我作之事不交情 树林之中接宝剑 无非耍笑二仁兄并非有心真抢剑 我才去冠露身形 我要真是抢宝贝不能露面现形容
huà shuō shí cháng qīng, tā xīn zhōng yǒu bìng, jiàn miàn jiù zhī shì lái zhǎo tā yào bǎo bèi lái le. wèi hé děng tā men xiān shuō huà ne? dào bù rú zì jǐ xiān shuō le, hǎo shěng le shāng hé qi. suǒ yǐ tā jiù tí qǐ zài shù lín jiē jiàn, wú fēi shuǎ xiào ér yǐ, bìng bú shì zhēn xīn qiǎng duó bǎo jiàn. shí cháng qīng shuō:" wǒ yě bù kěn yǔ dào lù wèi chóu, nǐ wǒ quán shì jiāng yáng dà dào de péng yǒu, yān néng dé zuì èr wèi rén xiōng ne!" ruǎn yīng bù huāng bù máng, děng tā bǎ huà shuō wán, kàn tā shì jiāo huán bǎo jiàn, kě shì bù hái bǎo jiàn. tīng tā suǒ shuō de jìn shì jiāo qíng huà, dào wú de zuì zhī yán.
话说时长青,他心中有病,见面就知是来找他要宝贝来了。为何等他们先说话呢?倒不如自己先说了,好省了伤和气。所以他就提起在树林接剑,无非耍笑而已,并不是真心抢夺宝剑。时长青说:“我也不肯与道路为仇,你我全是江洋大道的朋友,焉能得罪二位仁兄呢!”阮英不慌不忙,等他把话说完,看他是交还宝剑,可是不还宝剑。听他所说的尽是交情话,倒无得罪之言。
děng zhe tā bǎ huà shuō wán ruǎn yīng zhè biān cái jiē yán shuō shì nǐ yě huì shuǎ xiào zhěng zhěng wán xiào dào sān tiān ruǎn yīng lěng xiào shuō bù cuò nǐ shì dào zhōng hǎo hàn jiān wán xiào wǒ men jī hū sǐ jiào wǒ yī mìng dào huáng quán cǐ shí bù bì duì nǐ jiǎng jiǔ hòu nǐ néng zhī xián yú duō kuī jīn guì tā yì qì lǐng wǒ dào zài nǐ jiā yuán xìng ér jīn rì jiàn nǐ miàn kuài bǎ bǎo jiàn jiāo huí huán cháng qīng wén tīng yào bǎo jiàn bù yóu dǐng shàng bǎ dāo zuān
等着他把话说完 阮英这边才接言 说是你也会耍笑整整玩笑到三天 阮英冷笑说不错 你是道中好汉尖玩笑我们几乎死 叫我一命到黄泉 此时不必对你讲久后你能知贤愚 多亏金贵他义气 领我到在你家园幸而今日见你面 快把宝剑交回还 长青闻听要宝剑不由顶上把刀钻
huà shuō shí cháng qīng yǔ ruǎn yīng jiàn le miàn, shuō le hǎo xiē dào zhōng de jiāo qíng. ruǎn yīng děng tā shuō wán le huà, zhè cái xiàng tā shuō dào:" jì rán jiǎng dào zhōng de yì qì, kuài bǎ tòu lóng jiàn jiāo huán wǒ jiù suàn wán shì, bù bì duō fèi yán cí." shí cháng qīng tīng de ruǎn yīng yào jiàn, tā yī shí de zháo jí, wú yán huí dá, yòu xiū yòu kuì.
话说时长青与阮英见了面,说了好些道中的交情。阮英等他说完了话,这才向他说道:“既然讲道中的义气,快把透龙剑交还我就算完事,不必多费言词。”时长青听的阮英要剑,他一时的着急,无言回答,又羞又愧。
tīng shuō yào jiàn xià yī tiào wǒ kě duì tā zěn me yán shuō le xǔ duō jiāo qíng huà yīng gāi bǎ jiàn jiāo huí huán rú hé shuō shì diū le jiàn ruò yào shuō chū bì rě fán zhè kě zěn yàng duì tā jiǎng wǒ yòu pà tā bǎ liǎn fān jí de xīn luàn wú yán yǔ xīn kuī zhī huà zhēn wéi nán ruò yào shuō chū diū jiàn shì shí zài diū qì bù suàn nán fǎn bèi tā men chǐ xiào wǒ zhū rì dǎ yàn bèi yàn dǎ suàn gè shèn me jiāng yáng dào lù lín zhī zhōng bù kuí yuán bù dàn zì jǐ míng diū jǐn xiān rén zhī míng yě suàn wán xiū de miàn hóng rú chì pí mǎn miàn xiū cán wú chǔ zuān hǎo xiē gōng fū méi huà shuō rú tóng yǎ rén yí yàng bān sān wèi yīng xióng yě fā lèng kàn tā hǎo xiàng zhōng fēng diān ruǎn yīng huā yún píng jīn guì sān rén, kàn jiàn shí cháng qīng jiù xiàng xiàn dé le shèn me bìng zhèng de yàng zi, kǒu bù néng yán, jìng shì fēng diān. ruǎn yīng děng le duō shí, tā yě wèi shuō bǎo jiàn rú hé, shì jiāo huán huò zhě shì bù néng jiāo huán, bìng méi shuō huà. ruǎn yīng děng de zháo jí, zhè cái shuō dào:" nǐ jì jiǎng yì qi, wèi hé bù dé jiāo huán wǒ de tòu lóng jiàn ne?" shí cháng qīng zhǐ de dǎ hāi shēng, shuō diū le bǎo jiàn de huà shí zài de nán yú chū kǒu. jīn guì tā kàn chū tā shì wèi le nán le.
听说要剑吓一跳 我可对他怎么言 说了许多交情话应该把剑交回还 如何说是丢了剑 若要说出必惹烦这可怎样对他讲 我又怕他把脸翻 急的心乱无言语心亏之话真为难 若要说出丢剑事 实在丢弃不算男反被他们耻笑我 诸日打雁被雁打 算个甚么江洋盗绿林之中不魁元 不但自己名丢尽 先人之名也算完羞的面红如赤皮 满面羞惭无处钻 好些工夫没话说如同哑人一样般 三位英雄也发愣 看他好像中疯癫阮英、花云平、金贵三人,看见时长青就像现得了甚么病症的样子,口不能言,竟似疯癫。阮英等了多时,他也未说宝剑如何,是交还或者是不能交还,并没说话。阮英等的着急,这才说道:“你既讲义气,为何不得交还我的透龙剑呢?”时长青只得打嗨声,说丢了宝剑的话实在的难於出口。金贵他看出他是为了难了。
jīn guì kàn chū tā wéi nán zhè biān jí máng bǎ huà yán shí xiōng wèi hé zhè guāng jǐng wǒ kàn nǐ shì wèi dà nàn yǒu hé nán shì duì wǒ jiǎng wǒ néng fēn yōu gǎn shàng qián bù pà fù tāng yǔ tóu huǒ nǎ guǎn yóu guō gòng dāo shān péng yǒu néng yǒu zé shàn dào huàn nàn xiāng fú shì yì bān yǒu huà zhǐ guǎn duì wǒ jiǎng kàn wǒ rén xiǎo dǎn dà kuān wǒ néng yǔ nǐ chū wēi jiě hé bì nǐ yòu bǎ wǒ mán shì wǒ tì nǐ shuō le huà nǐ hǎo chéng cǐ jiāng huà yán shèn me dà shì quán zài wǒ qiān jīn zhòng dàn wǒ gǎn dān tiān xià wú yǒu nán wéi shì jiù pà wéi rén xīn bù zhuān cháng qīng wén tīng jīn guì shuō zì jǐ néng bǎ jīng shén tiān tā cái shuō chū diū bǎo jiàn cóng cǐ yào bǎ wǒ míng juān hái shì jīn guì kàn chū, shí cháng qīng yǒu le dà wéi nán zhī shì, bù hǎo chū kǒu de yàng zi. jīn guì tì tā shuō le huà, shí cháng qīng yě bù dé bù shuō le. wàn bān wú nài, zhè cái shuō dào:" lù lín zhī zhōng, jiào wǒ suàn bǎ míng dōu diū jǐn le, shí zài méi yǒu liǎn miàn huó zài shì shàng."
金贵看出他为难 这边急忙把话言 时兄为何这光景我看你是为大难 有何难事对我讲 我能分忧敢上前不怕赴汤与投火 哪管油锅共刀山 朋友能有择善道患难相扶是一般 有话只管对我讲 看我人小胆大宽我能与你出危解 何必你又把我瞒 是我替你说了话你好乘此将话言 甚么大事全在我 千斤重担我敢担天下无有难为事 就怕为人心不专 长青闻听金贵说自己能把精神添 他才说出丢宝剑 从此要把我名捐还是金贵看出,时长青有了大为难之事,不好出口的样子。金贵替他说了话,时长青也不得不说了。万般无奈,这才说道:“绿林之中,叫我算把名都丢尽了,实在没有脸面活在世上。”
wèi zēng shuō huà xiān dài xiū wǒ zài lù lín bǎ míng diū shuō qǐ yī zhuāng qí qiǎo shì sān wèi liú shén tīng gēn yóu jiē yīn yù jiàn rén yí gè rú yǎ xiù shì shì nǚ liú nǚ bàn nán zhuāng jiāng rén hōng lǚ diàn jiù jiāng tā cún liú yù jiàn wǒ shì zhēn xiā yǎn dà yì bìng wèi xì chá shōu yǔ tā yī wū tóng chuáng sù wǒ xiǎng bǎ tā bǎo bèi tōu nà pǐ mǎ míng qiān lǐ jiǎn yī rì néng bǎ qiān lǐ yóu dǐng shàng zhǎng chū yī ròu jiǎo ruò yǒu dà shì bǎ jiǎo jiū sì tí dēng yún téng kōng qǐ zhēn suàn yì shòu shí nán qiú wǒ shì yào dào tā de mǎ yòng shàng gōng fū áo xīn tóu dào mǎ wèi dé fǎn bèi dào jiào tā bǎ wǒ bǎo bèi tōu
未曾说话先带羞 我在绿林把名丢 说起一桩奇巧事三位留神听根由 皆因遇见人一个 儒雅秀士是女流女扮男装将人哄 旅店就将她存留 遇见我是真瞎眼大意并未细查收 与她一屋同床宿 我想把她宝贝偷那匹马名千里剪 一日能把千里游 顶上长出一肉角若有大事把角揪 四蹄登云腾空起 真算异兽实难求我是要盗她的马 用上工夫熬心头 盗马未得反被盗叫她把我宝贝偷
qián bàn yè tā hái wèi shuì, wèn tā huà, tā jiù duì dá. guò qù le wǒ cái míng bái, tā shì yī xīn yě yào tōu wǒ de bǎo bèi, wǒ jìng bǎ tā rén tōu wǒ zhī shì wàng le. hòu bàn yè wǒ jiù kùn shuì chén le, zhōng le tā de xūn xiāng, bǎ wǒ de bì fǎ guān yǔ tòu lóng jiàn quán dōu bèi tā dào qù.
前半夜她还未睡,问她话,她就对答。过去了我才明白,她是一心也要偷我的宝贝,我竟把她人偷我之事忘了。后半夜我就困睡沉了,中了她的薰香,把我的避法冠与透龙剑全都被她盗去。
yě shì yī shí wǒ bù míng zhōng le tā de jì láo lóng dào qù wǒ de liǎng jiàn bǎo lín zǒu qiáng shàng xiě de qīng qī yán bā jù liú shī jǐng yào zhǎo liǎng yàng dé fèi gōng bì děi qù dào hóng máo guó liǎng zhǒng bǎo bèi dé shǒu zhōng tā guó gōng zhǔ liú shī jù jìng gǎn qián lái xiǎn qí néng wài guó néng chū zhè nǚ zǐ shèng sì ǎn guó dà yīng xióng hé rén gǎn dào wài guó dì rén dì liǎng shēng zěn qù xíng cháng qīng shuō wán tā de huà zhè biān qì huài xiǎo ruǎn yīng diū le bǎo jiàn huò fēi xiǎo nà yě bù néng wǒ shì dōng gé kūn shī fù chì fǎ dào běn shì tā guó jiàn tòu lóng shì wǒ dǎ dǔ sān dào bǎo yào dào xiāng fǔ zhǎn yāo sēng
也是一时我不明 中了她的计牢笼 盗去我的两件宝临走墙上写的清 七言八句留诗警 要找两样得费工必得去到红毛国 两种宝贝得手中 他国公主留诗句竟敢前来显奇能 外国能出这女子 胜似俺国大英雄何人敢到外国地 人地两生怎去行 长青说完他的话这边气坏小阮英 丢了宝剑祸非小 那也不能我是东葛昆师父赤法道 本是他国剑透龙 是我打赌三盗宝要到相府斩妖僧
ruǎn yīng tīng tā bǎ tòu lóng jiàn diū le, kě zhe le jí, shuō dào:" zhè kǒu bǎo jiàn bú shì wǒ de, nǎi shì huā xiōng de péng yǒu, jiào gǔn dì léi gé kūn de shī fù chì fǎ zhēn rén liàn chéng zhè kǒu bǎo jiàn, zhuān néng zhǎn yāo chú xié, jiè yǔ gé kūn zhèn zhái. suī rán yǔ wǒ dǎ dǔ dào lái, shì hòu hái dé sòng huí, wù guī běn zhǔ, nǎ néng liú xià cǐ jiàn?" ruǎn yīng zháo jí de shuō dào:" nǐ yào shì zhēn wán xiào, dāng rì jiù gāi jiāng jiàn jiāo huí, bǎ huà shuō kāi le, cái shì dào lǐ, suàn wán xiào yě jiù shì le. wèi hé nǐ yòu dài zhe bǎo jiàn zài wài yóu wán, shì hé dào lǐ! nǐ yòu jiāng jiàn diū shī, nán dào nǐ bǎ jiàn bái gěi diū liǎo bù chéng?"
阮英听他把透龙剑丢了,可着了急,说道:“这口宝剑不是我的,乃是花兄的朋友,叫滚地雷葛昆的师父赤法真人练成这口宝剑,专能斩妖除邪,借与葛昆镇宅。虽然与我打赌盗来,事后还得送回,物归本主,哪能留下此剑?”阮英着急的说道:“你要是真玩笑,当日就该将剑交回,把话说开了,才是道理,算玩笑也就是了。为何你又带着宝剑在外游玩,是何道理!你又将剑丢失,难道你把剑白给丢了不成?”
ruǎn yīng bù yóu fā fán zào bái diū bǎo jiàn chēng yīng xióng nǐ yě yīng gāi zǐ xì fǎng ruǎn yīng nǎi shì xiǎo yīng háo jiāng yáng lù shàng shuí bù xiǎo něi gè gǎn bǎ wǒ xiǎo qiáo wǔ hú sì hǎi jiāo péng yǒu zhàng yì shū cái bǎ yǒu jiāo yī bǎ dān dāo lù lín chuǎng wǒ yě cháng cháng bǎ qì táo zhuān guǎn shì shàng bù píng shì ruò yù è bà dìng bù ráo dào jiàn yě wèi jiù rén shì xiù yīng méng sǎo bǎ mìng táo fēi shì róng yì dào bǎo jiàn fèi jìn xīn jī zhèng sān zāo jiāng jiàn cái néng dé dào shǒu yào dào xiāng fǔ qù chú yāo bù xiǎng bèi nǐ qiǎo jiē qù ruǎn yīng wǒ liǎ nǐ è diāo jìng gǎn jiāng jiàn diū shī le míng yào qī wǒ bù dǒng jiāo
阮英不由发烦躁 白丢宝剑称英雄 你也应该仔细访阮英乃是小英豪 江洋路上谁不晓 哪个敢把我小瞧五湖四海交朋友 仗义疏财把友交 一把单刀绿林闯我也常常把气淘 专管世上不平事 若遇恶霸定不饶盗剑也为救人事 秀英盟嫂把命逃 非是容易盗宝剑费尽心机正三遭 将剑才能得到手 要到相府去除妖不想被你巧接去 阮英我俩你恶刁 竟敢将剑丢失了明要欺我不懂交
ruǎn yīng dòng nù shuō dào:" nǐ diū de bǎo jiàn, zěn me duì wǒ shuō diū le jiù suàn wán shì? nǐ xiǎng yào bái diū le, nà néng zhōng yòng?" ruǎn yīng jiù yào shuō shāng hé qi de yán yǔ le, huā yún píng jiàn shì bù xiáng, jí máng jiē yán shuō dào:" shí cháng qīng, nǐ de qù shì xiān rén, què wèi duì wǒ gào sù."
阮英动怒说道:“你丢的宝剑,怎么对我说丢了就算完事?你想要白丢了,那能中用?”阮英就要说伤和气的言语了,花云平见事不祥,急忙接言说道:“时长青,你的去世先人,却未对我告诉。”
yún píng xì wèn jiāng gēn pán cháng qīng zhè biān biàn kāi yán wèn wǒ xiān rén yě bù ruǎn dāng chū jū zhù zài liáng shān tí qǐ rén rén dōu zhī xiǎo xìng shí dān zì yí gè qiān yún píng wén tīng shuō bà le shèn me dà shì suàn wán quán duō kuī wǒ xiān pán wèn nǐ pà nǐ gē liǎ bǎ liǎn fān liáng shān yī bǎi dān bā wèi quán shì jié méng qù shì xiān tā xì ruǎn shì sān xióng hòu wǒ fù huā róng fēi děng xián nǐ fù shí qiān shì hǎo hàn suī rán rén sǐ měi míng chuán ǎn men xiān rén tóng jié yì qīn dì qīn xiōng yí yàng bān fù wǎng zi jiāo bù xū tào shuí yào fān liǎn dào bù xián ruǎn yīng wén tīng xiāo le qì fù yòu xíng lǐ fǎn tiān huān
云平细问将根盘 长青这边便开言 问我先人也不软当初居住在梁山 提起人人都知晓 姓时单字一个千云平闻听说罢了 甚么大事算完全 多亏我先盘问你怕你哥俩把脸翻 梁山一百单八位 全是结盟去世先他系阮氏三雄后 我父花荣非等闲 你父时迁是好汉虽然人死美名传 俺们先人同结义 亲弟亲兄一样般父往子交不虚套 谁要翻脸倒不贤 阮英闻听消了气复又行礼反添欢
huà shuō hóu zi ruǎn yīng, huà yǔ zhī zhōng, yuè shuō yuè jǐn, miàn shàng dài qì, jiù yào fān liǎn de yàng zi. shí cháng qīng yě zài nián yòu, shuí kěn ràng shuí ne? duō kuī huā yún píng jí máng lán zǔ, xì pán wèn, quán bú shì wài rén, jù shì liáng shān shàng hǎo hàn de hòu rén, nǎ néng fān liǎn? zěn kěn bù rén bú yì zuò shì ne?
话说猴子阮英,话语之中,越说越紧,面上带气,就要翻脸的样子。时长青也在年幼,谁肯让谁呢?多亏花云平急忙拦阻,细盘问,全不是外人,俱是梁山上好汉的后人,哪能翻脸?怎肯不仁不义作事呢?
duō kuī yún píng rén cōng míng pán wèn chēng rén yǒu biǎo qíng ruǎn yīng hǎo jiù nán fān liǎn jīn rì yù jiàn hǎo dì xiōng liáng shān chū jù yīng xióng huì wèi wèi dōu shì nà yàng néng dì xiōng yì qì tóng shēng sǐ cái néng liú xià wàn gǔ míng ào gǔ yīng fēng yī rán zài hòu rén yě de zhào qián xíng bù gǎi jiā mén shì xiào zǐ yě xué xiān rén jiāo bīn péng suī rán nán bǐ liáng shān shì bù shī yì qì shì yīng xióng ruǎn yīng bù dàn bù dòng nù fǎn dào huān yuè cháng xiào róng pán wèn hái shì cháng qīng dà ruǎn yīng dài xiào zūn rén xiōng jī hū wǒ wèi shī yán yǔ dé zuì xiōng tái zěn dān chéng nǐ wǒ rú tóng qīn gǔ ròu xìng zhōng zhī xìng lái xiāng féng
多亏云平人聪明 盘问称人有表情 阮英好就难翻脸今日遇见好弟兄 梁山初聚英雄会 位位都是那样能弟兄义气同生死 才能留下万古名 傲骨英风依然在后人也得照前行 不改家门是孝子 也学先人交宾朋虽然难比梁山事 不失义气是英雄 阮英不但不动怒反倒欢悦长笑容 盘问还是长青大 阮英带笑尊仁兄几乎我为失言语 得罪兄台怎担承 你我如同亲骨肉幸中之幸来相逢
ruǎn yīng jiāng huà wǎn huí, dà jiā xiāng hé. ruǎn yīng fù yòu shuō dào:" wài guó zhī dì, yǔ wǒ guó shì liǎng yàng. jì shì jiāng èr bǎo dé qù, shuí néng wǒ de huí lái?"
阮英将话挽回,大家相合。阮英复又说道:“外国之地,与我国是两样。既是将二宝得去,谁能我的回来?”
wài guó zhǎo bǎo shí zài nán dào le nà huà zěn me yán liǎng xià shuō huà quán bù dǒng xū dài tōng yán zài páng biān tā jì jiāng bǎo dào le qù gù yì nǎ néng jiāo huí huán wài guó gōng zhǔ fēi xiǎo kě nán yǐ jiàn miàn bǎ tā guān ruò qù bèi tā hài le mìng hái mò dì fāng qù shēn yuān wǒ suī dǎn dà bù gǎn qù ruò shì wài guó bú shì wán yún píng jiē yán shuō bù cuò zhǎo yě bù gǎn dào nà biān ǎn men dì xiōng dé shāng yì tǎng yǒu chěng néng bǎ mìng guān cháng qīng zhè biān máng shuō dào zǒu lù xiǎng zhe zhēn shì nán yǒu xīn wǒ qù jiāng tā zhǎo shě chū xìng mìng zǒu yī fān fǎn fù dīng zhǔ wǒ zì jǐ zǒng yǒu hài pà bǎ jīng dān jīn guì tīng shuō hā hā xiào kàn wǒ rén xiǎo dǎn bāo tiān tā men sān ge rén quán bù gǎn dào hóng máo guó qù yào bì fǎ guān tòu lóng jiàn. jīn guì hā hā dà xiào:" èr wèi rén xiōng, bù yòng wéi nán. fāng cái wǒ jiù xiān shuō míng bái le, bié guǎn shèn me dà shì, quán zài wǒ de shēn shàng. wǒ yī rén yào dào hóng máo guó zǒu shàng yī huí, ná huí liǎng zhǒng bǎo bèi huí lái, cái rú dì yuàn."
外国找宝实在难 到了那话怎么言 两下说话全不懂须带通言在旁边 她既将宝盗了去 故意哪能交回还外国公主非小可 难以见面把她观 若去被她害了命还没地方去伸冤 我虽胆大不敢去 若是外国不是玩云平接言说不错 找也不敢到那边 俺们弟兄得商议倘有逞能把命关 长青这边忙说道 走路想着真是难有心我去将她找 舍出性命走一番 反复叮嘱我自己总有害怕把惊担 金贵听说哈哈笑 看我人小胆包天他们三个人全不敢到红毛国去要避法冠、透龙剑。金贵哈哈大笑:“二位仁兄,不用为难。方才我就先说明白了,别管甚么大事,全在我的身上。我一人要到红毛国走上一回,拿回两种宝贝回来,才如弟愿。”
fāng cái wǒ jiù xiān shuō míng tiān dà zhī shì gǎn yìng chéng wǒ jiù jí dào hóng máo guó zhòu zhòu méi tóu xìng zì gèng bú shì jīn guì shuō dà huà yào huí èr bǎo tán xiào zhōng jīn rì qǐ shēn wǒ jiù qù shì shì tā néng shì wǒ néng néng gòu dé huí liǎng zhǒng bǎo yī nù dào tā mǎ zǒu lóng jiào tā zhī dào néng rén yǒu shěng tā huǎng zhà yǎn tài kōng zhǐ zhī zì jǐ duō qiǎo miào néng rén zhī zhōng yǒu yīng xióng shuō bà zhàn qǐ wǎng wài zǒu zhè biān xià huài rén sān míng yào zhī jīn guì jí xiōng shì xià bù shū zhōng shuō fēn míng
方才我就先说明 天大之事敢应承 我就急到红毛国皱皱眉头姓字更 不是金贵说大话 要回二宝谈笑中今日起身我就去 试试她能是我能 能够得回两种宝一怒盗她马走龙 叫她知道能人有 省她谎诈眼太空只知自己多巧妙 能人之中有英雄 说罢站起往外走这边吓坏人三名 要知金贵吉凶事 下部书中说分明