yǒu wáng xiān shēng zhě, jiā yú wū jiāng shàng, yǐn qí jī, yóu shì lǐ rén bù néng biàn, huò yǐ wéi yāo wàng. yī rì, lǐ zhōng huǒ qǐ, yán shāo lú shè, shēng jí wǎng shì zhī, lì shēng hū yuē:" huǒ qiě zhǐ, huǒ qiě zhǐ." yú shì huǒ miè. lǐ rén shǐ qí zhī. cháng qìng zhōng, yǒu hóng nóng yáng huì zhī, zì cháng ān dōng yóu wú chǔ, xíng zhì wū jiāng, wén xiān shēng gāo zhú, jiù mén wǎng yè. xiān shēng dài xuán xiāo jīn, yī hè yī, yǐn jǐ ér zuò, fēng gǔ qīng měi. huì zhī zài bài bèi lǐ, xiān shēng gǒng yī ér yǐ, mìng huì zhī zuò qí cè. qí yì lùn xuán chàng, jiǒng chū yì biǎo. huì zhī yù jiàn mù, yú shì liú sù. shì rì nǎi bā yuè shí èr rì yě. xiān shēng zhào qí nǚ qī niáng zhě, nǎi yī lǎo yù yě, nián qī shí yú, fā jǐn bái, fú zhàng ér lái, xiān shēng wèi huì zhī yuē:" cǐ wǒ nǚ yě, duò ér bù hǎo dào, jīn qiě lǎo yǐ." jì ér wèi qī niáng yuē:" rǔ wèi wú kè zhǐ, zhuàng jīn xī zhī yuè, zhì yú shì dōng yuán shàng." yǒu qǐng, qī niáng yǐ zhǐ yuè shī yú yuán shàng. xī yǒu qí guāng zì fā, dòng zhào yī shì, xiān háo jǐn biàn. huì zhī jīng tàn bù cè. jí xiǎo jiāng qù, xiān shēng yǐ zhàng huà dì, é yǒu chén qǐ, tiān dì jǐn huì, jiǔ zhī chén liǎn, shì qí tíng, zé xuán yá jùn xiǎn, shān gǔ chóng dié, qián yǒu jī shí jǐn mù. huì zhī jì rán bèi hàn, máo fà shù lì. xiān shēng yuē:" líng gǔ sù qiān, wú zǐ ān suǒ guī hū?" huì zhī yì kǒng, sǎ qì yán yuē:" chéng bù zhī yī dàn yǒu sāng tián zhī biàn, qǐ xiān dōu shùn xī, ér chén shì yǐ qiān suì hū?" xiān shēng xiào yuē:" zi wú jù yě. suǒ yǐ wéi yú ěr." yú shì chí zhǒu sǎo qí tíng, yòu yǒu chén qǐ. yǒu qǐng, chén liǎn, mén tíng rú jiù. huì zhī xǐ, jí chí mǎ ér qù.
有王先生者,家于乌江上,隐其迹,由是里人不能辨,或以为妖妄。一日,里中火起,延烧庐舍,生即往视之,厉声呼曰:“火且止,火且止。”于是火灭。里人始奇之。长庆中,有弘农杨晦之,自长安东游吴楚,行至乌江,闻先生高躅,就门往谒。先生戴玄绡巾,衣褐衣,隐几而坐,风骨清美。晦之再拜备礼,先生拱揖而已,命晦之坐其侧。其议论玄畅,迥出意表。晦之愈健慕,于是留宿。是日乃八月十二日也。先生召其女七娘者,乃一老妪也,年七十余,发尽白,扶杖而来,先生谓晦之曰:“此我女也,惰而不好道,今且老矣。”既而谓七娘曰:“汝为吾刻纸,状今夕之月,置于室东垣上。”有顷,七娘以纸月施于垣上。夕有奇光自发,洞照一室,纤毫尽辨。晦之惊叹不测。及晓将去,先生以杖画地,俄有尘起,天地尽晦,久之尘敛,视其庭,则悬崖峻险,山谷重叠,前有积石尽目。晦之悸然背汗,毛发竖立。先生曰:“陵谷速迁,吾子安所归乎?”晦之益恐,洒泣言曰:“诚不知一旦有桑田之变,岂仙都瞬息,而尘世已千岁乎?”先生笑曰:“子无惧也。所以为娱耳。”于是持帚扫其庭,又有尘起。有顷,尘敛,门庭如旧。晦之喜,即驰马而去。