xīn chāng lǐ shàng shū wēn zào zhái, sāng dào mào cháng jū zhī. tíng yǒu èr bǎi shù shén gāo. sāng shēng yuē:" fū rén zhī suǒ jū, gǔ mù fān mào zhě, jiē yí qù zhī. qiě mù shèng zé tǔ shuāi, yóu shì jū rén yǒu bìng zhě, nǎi tǔ shuāi zhī zhì yě." yú shì yǐ tiě shù shí jūn zhèn yú bǎi shù xià. jì ér gào rén yuē:" hòu yǒu jū, fā wú suǒ zhèn zhī dì zhě, qí jiā zhǎng dāng sǐ." táng dà hé jiǔ nián, wēn zào jū qí zhái, yīn xiū jiàn táng yǔ, suì fā dì dé sāng shēng suǒ zhèn zhī tiě. hòu shù rì zào guǒ zú.
新昌里尚书温造宅,桑道茂尝居之。庭有二柏树甚高。桑生曰:“夫人之所居,古木蕃茂者,皆宜去之。且木盛则土衰,由是居人有病者,乃土衰之致也。”于是以铁数十钧镇于柏树下。既而告人曰:“后有居,发吾所镇之地者,其家长当死。”唐大和九年,温造居其宅,因修建堂宇,遂发地得桑生所镇之铁。后数日造果卒。