táng zhēn guān zhōng, yǒu wáng shùn shān wù zhēn sì sēng, yè rú lán xī, hū wén yǒu sòng fǎ huá jīng zhě, qí shēng xiān yuǎn. shí xīng yuè huí lín, sì wàng shù shí lǐ, qù rán wú dǔ, qí sēng cǎn rán yǒu jù. jí zhì sì, qiě bái qí shì yú qún sēng. míng xī, jù yú lán xī tīng zhī, nǎi wén jīng shēng zì dì zhōng fā, yú shì yǐ biāo biǎo qí suǒ. míng rì, qióng biǎo xià, dé yī lú gǔ zài jī rǎng zhōng. qí gǔ gǎo rán, dú chún wěn yǔ shé xiān ér qiě rùn. suì chí guī sì, nǎi yǐ shí hán zhì yú qiān fó diàn xī xuān xià. zì shì, měi xī cháng yǒu sòng fǎ huá jīng shēng zài shí hán zhōng. cháng ān shì nǚ guān zhě qiān shù. hòu xīn luó sēng kè yú sì, jǐn suì yú, yī rì, sì sēng jǐn xià shān, dú xīn luó sēng zài, suì qiè shí hán ér qù. sì sēng jī qí wǎng, yǐ guī hǎi dōng yǐ. shí kāi yuán mò nián yě.
唐贞观中,有王顺山悟真寺僧,夜如蓝溪,忽闻有诵《法华经》者,其声纤远。时星月回临,四望数十里,阒然无睹,其僧惨然有惧。及至寺,且白其事于群僧。明夕,俱于蓝溪听之,乃闻经声自地中发,于是以标表其所。明日,穷表下,得一颅骨在积壤中。其骨槁然,独唇吻与舌鲜而且润。遂持归寺,乃以石函置于千佛殿西轩下。自是,每夕常有诵《法华经》声在石函中。长安士女观者千数。后新罗僧客于寺,仅岁余,一日,寺僧尽下山,独新罗僧在,遂窃石函而去。寺僧迹其往,已归海东矣。时开元末年也。