jiāng yǐ yù è zhāo xī xù yú chǔ, wèi chǔ wáng yuē: xià bǐ zhōu, zé shàng wēi xià fēn zhēng, zé shàng ān. wáng yì zhī zhī hū? yuàn wáng wù wàng yě. qiě rén yǒu hǎo yáng rén zhī shàn zhě, yú wáng hé rú? wáng yuē: cǐ jūn zǐ yě, jìn zhī. jiāng yǐ yuē: yǒu rén hǎo yáng rén zhī è zhě, yú wáng hé rú? wáng yuē: cǐ xiǎo rén yě, yuǎn zhī. jiāng yǐ yuē: rán zé qiě yǒu zi shā qí fù, chén shì qí zhǔ zhě. ér wáng zhōng yǐ bù zhī zhě, hé yě? yǐ wáng hǎo wén rén zhī měi ér è wén rén zhī è yě. wáng yuē: shàn. guǎ rén yuàn liǎng wén zhī.
江乙欲惡昭奚恤於楚,謂楚王曰:「下比周,則上危;下分爭,則上安。王亦知之乎?願王勿忘也。且人有好揚人之善者,於王何如?」王曰:「此君子也,近之。」江乙曰:「有人好揚人之惡者,於王何如?」王曰:「此小人也,遠之。」江乙曰:「然則且有子殺其父,臣弒其主者。而王終已不知者,何也?以王好聞人之美而惡聞人之惡也。」王曰:「善。寡人願兩聞之。」