rì mù pāo shū kòu wǒ mén, tǔ chuáng hū zuò lǐ wú fán. shì dāng léi xiè fēi qí zuì, wán dào jiā shā bù kě yán.
日暮拋書叩我門,土床呼坐禮無煩。士當縲紲非其罪,頑到袈裟不可言。
yǐ yà xīn piān líng qū sòng, gèng cān miào yì zhǐ fēng fān. bō zhōng dǒu sǒu yú cán lì, dài xuě lián shēng qiě gòng tūn.
已訝新篇凌屈宋,更參妙義指風幡。缽中抖擻餘殘粒,帶雪連聲且共吞。