yī piàn huāng liáng wàn lǐ shā, shī shū shuí shì yè hòu jiā. kōng zhī mín kùn huáng hé jí, chóu kàn tiān wén běi dǒu xié.
一片荒凉万里沙,诗书谁是邺侯家。空知民困黄河急,愁看天文北斗斜。
yún àn shēn shān lóng huàn yǔ, xiāng lái gǔ sì lù xián huā. dāng qián guò qù hún rú mèng, bàn tà sōng fēng tīng fǎ huá.
云暗深山龙唤雨,香来古寺鹿衔花。当前过去浑如梦,半榻松风听《法华》。