shì rén xiāng jiàn guì yī ràng, shān sēng bù shí bèi yǔ xiàng. chéng shì fēn fēn shì yíng sòng, shān sēng bù shí qīng yǔ zhòng.
世人相见贵揖让,山僧不识背与向。城市纷纷事迎送,山僧不识轻与重。
chén mái rì jiǔ wú dào lì, chū mén měi bèi zūn guān chì. cháo cí suì shí bù zhuǎn tóu, mù sù lián fēng wèi nuǎn xí.
沉埋日久无道力,出门每被尊官斥。朝辞穗石不转头,暮宿莲峰未煖席。
chén zhōng cuī qǐ lǎn pī yī, mén wài zhuàn hū lái guì kè. qīng qiú huǎn dài guāng zhào rén, péng hāo zhǐ chǐ shēng yán sè.
晨钟催起懒披衣,门外传呼来贵客。轻裘缓带光照人,蓬蒿咫尺生颜色。
guì rén shù wǒ tài wú lǐ, zhí dào chuáng tóu wèn wán shí. wán shí zhēn wán wán bù yí, duō xiè zhī yīn wèi fú shì.
贵人恕我太无礼,直到床头问顽石。顽石真顽顽不移,多谢知音为拂拭。
zhǔ bīn qīng gài wú jǐ hé, yāo wǒ huán jiā huān rì xī. jiāng jūn shā zéi bù shā shēng, zì zhāi jiā shū gōng yǐn shí.
主宾倾盖无几何,邀我还家欢日夕。将军杀贼不杀生,自摘嘉蔬供饮食。
yě rén yī bǎo fù pián pián, qǐ zuò xī xuān miàn dōng bì. bì jiān zhū yù guāng lù lí, bái zhě wèi zhǐ hēi zhě mò.
野人一饱腹便便,起坐西轩面东壁。壁间珠玉光陆离,白者为纸黑者墨。
shí rén dào wǒ wén zì chán, qǐ zhī yī zì quán bù shí. zì cóng chū shì dào yú jīn, méi chù cáng shēn méi zōng jī.
时人道我文字禅,岂知一字全不识。自从出世到于今,没处藏身没踪迹。
wú duān dí miàn màn xiāng chéng, xiào shā dāng jīn lǎo shī bó.
无端觌面漫相呈,笑杀当今老诗伯。