bù fù xiāng yáng xiě mèng tíng, cǎo zhāi rén dào shì dān qīng. nǎ zhī kè zì cóng wén jǔ, dàn guài shān néng yǎng bó líng.
不复襄阳写孟亭,草斋人道是丹青。那知客自从文举,但怪山能养伯龄。
shì wèi wú duō zhēn liáo dǎo, guī xīn yù jì měi dīng níng. yáo wén jìng zhú tiān xīn yǐng, gèng xiǎng yán huā zuò yuǎn xīn.
世味无多真潦倒,归心欲寄每丁宁。遥闻径竹添新影,更想岩花作远馨。
yè hè wèi yīng zhēn yuàn bié, jiāng ōu xū xìn jiǔ wàng xíng. dì piān gù zhú yuān míng yuǎn, fēng hǎo cháng suí yù kòu líng.
夜鹤未应真怨别,江鸥须信久忘形。地偏故逐渊明远,风好常随禦寇泠。
chī zuò zhèng lián chén mǎn àn, zuì mián zhōng yǐ shí wèi píng. yíng zhōu xué shì fán zhuī fù, shàng jì cāng bō jiē dòng tíng.
痴坐正怜尘满案,醉眠终倚石为屏。瀛洲学士烦追赋,尚记沧波接洞庭。