lěng níng hán jí xuě màn màn, tiān xià wú rén zhī yuán ān.
冷凝寒極雪漫漫,天下無人知袁安。
qǐ lái mén qián wèn méi zhú, wú yǒu kě yǐ huà suì hán.
起來門前問梅竹,吾友可以話歲寒。
suì hán xīn cháng shì tiě shí, bù yǔ wàn mù tóng cuī cán.
歲寒心腸似鐵石,不與萬木同摧殘。
yǒu shí zuì zhōng huà méi zhú, ōu jūn zhī zài zhǎng wò jiān.
有時醉中畫梅竹,漚鈞只在掌握間。
rén shēng mò yǔ tiān zhēng qiǎo, shàng dì yī jiàn kāi xiào yán.
人生莫與天爭巧,上帝一見開笑顏。
bā jí sú wù bù zú dào, qiān nián chén rén wú kě guān.
八極俗物不足道,千年陳人無可觀。
shuí rén nài dé cǐ xuě guò, chūn fēng qù hòu zhōng xū hái.
誰人奈得此雪過,春風去後終須還。
qiān hóng wàn zǐ zhēng làn màn, méi zhú xié shǒu yǐn kōng shān.
千紅萬紫爭爛熳,梅竹攜手隱空山。
gāo yáo tíng jiān bù sì kǔ, chéng yīng chǔ jiù cún gū nán.
皋陶庭堅不祀苦,程嬰杵臼存孤難。
qǐ wú dāng mén dú lì zhě, wǔ gēng fēng xuě bù xiāng gān.
豈無當門獨立者,五更風雪不相干。