yī wéi zhòng yáng shàng gǔ tái, luàn shí shuí jiàn jú huā kāi
一为重阳上古台,乱时谁见菊花开。
tōu xián bái fà zhēn kān xiào, láo suǒ huáng jīn shí kě āi
偷撏白发真堪笑,牢锁黄金实可哀。
shì gè shào nián jiē lǎo qù, zhēng zhī huāng zhǒng bù róng lái
是个少年皆老去,争知荒冢不荣来。
dà jiā pāi shǒu gāo shēng chàng, rì wèi shěn shān qiě mò huí
大家拍手高声唱,日未沈山且莫回。