lǜ qín hú jiā shuí miào dàn, shān rén dù líng míng tíng lán
绿琴胡笳谁妙弹,山人杜陵名庭兰。
dù jūn shǎo yǔ shān rén yǒu, shān rén méi lái jīn yǐ jiǔ
杜君少与山人友,山人没来今已久。
dāng shí hǎi nèi qiú zhī yīn, zhǔ fù hú jiā rù jūn shǒu
当时海内求知音,嘱付胡笳入君手。
dù líng gōng qín sì shí nián, qín shēng zài yīn bù zài xián
杜陵攻琴四十年,琴声在音不在弦。
zuò zhōng wèi wǒ zòu cǐ qū, mǎn táng xiāo sè rú qióng biān
座中为我奏此曲,满堂萧瑟如穷边。
dì yī dì èr pāi, lèi jǐn é méi méi fān kè
第一第二拍,泪尽蛾眉没蕃客。
gèng wén chū sài rù sāi shēng, qióng lú zhān zhàng nán wéi qíng
更闻出塞入塞声,穹庐毡帐难为情。
hú tiān yù xuě sì shí xià, wǔ yuè bù céng fāng cǎo shēng
胡天雨雪四时下,五月不曾芳草生。
xū yú cù zhěn biàn gōng zhēng, yī shēng bēi xī yī shēng xǐ
须臾促轸变宫徵,一声悲兮一声喜。
nán kàn hàn yuè shuāng yǎn míng, què gù hú ér cùn xīn sǐ
南看汉月双眼明,却顾胡儿寸心死。
huí hú shù nián shōu luò yáng, luò yáng shì nǚ jiē qū jiāng
回鹘数年收洛阳,洛阳士女皆驱将。
qǐ wú fù mǔ yǔ xiōng dì, wén cǐ āi qíng jiē duàn cháng
岂无父母与兄弟,闻此哀情皆断肠。
dù líng xiān shēng zhèng cǐ dào, shěn jiā zhù jiā jiē jué dǎo
杜陵先生证此道,沈家祝家皆绝倒。
rú jīn shì shàng yǎ fēng shuāi, ruò gè shēn zhì cǐ shēng hǎo
如今世上雅风衰,若个深知此声好。
shì shàng ài zhēng bù ài qín, zé míng cǐ diào nán zhī yīn
世上爱筝不爱琴,则明此调难知音。
jīn zhāo cù zhěn wèi jūn zòu, bù xiàng sú liú chuán cǐ xīn
今朝促轸为君奏,不向俗流传此心。