strong fǎng chóu suàn chàng yóu zhì jiā guó guān yàn zhuāng xián bù nǚ ér xiāng strong
訪籌算暢遊智佳國 觀艷妝閒步女兒鄉
huà shuō lǎo zhě zhèng tóng lín zhī yáng jiǎng huà, hū tīng nà biān yǒu rén wèn dào: qǐng jiào zhǔ rén: bǐ jiān mín dǎ mèng zǐ wǔ zì, kě shì bù néng yǐ zì xíng? zhǔ rén dào: shì de. táng áo dào: jiǔ gōng, nǐ kàn: nà liǎng jù téng wáng gé xù dǎ gè yào míng, zhǐ pà xiǎo dì cāi zhe le. yīn wèn dào: qǐng jiào zhǔ rén:
話說老者正同林之洋講話,忽聽那邊有人問道:「請教主人:『比肩民』打《孟子》五字,可是『不能以自行』?」主人道:「是的。」唐敖道:「九公,你看:那兩句《滕王閣序》打個藥名,只怕小弟猜著了。」因問道:「請教主人:
guān shān nán yuè, shuí bēi shī lù zhī rén, kě shì shēng dì? zhǔ rén dào: zhèng shì. lín zhī yáng dào:
『關山難越,誰悲失路之人』,可是『生地』?」主人道:「正是。」林之洋道:
ǎn yòu cāi zhe jǐ gè guó míng. qǐng wèn lǎo xiōng: tuǐ ér xiāng yā kě shì jiāo jìng guó? liǎn ér xiāng wēi kě shì liǎng miàn guó? hái tí zhī tóng kě shì xiǎo rén guó? gāo yóu rén kě shì yuán gǔ guó?
「俺又猜著幾個國名。請問老兄:『腿兒相壓』可是『交脛國』?『臉兒相偎』可是『兩面國』?『孩提之童』可是『小人國』?『高郵人』可是『元股國』?」
zhǔ rén yīng dào: shì de. yú shì bǎ cì wù dōu sòng lái. táng áo àn àn wèn dào: qǐng jiào jiù xiōng: gāo yóu rén zěn me què shì yuán gǔ guó? lín zhī yáng dào: gāo yóu rén chuò hào jiào zuò hēi kāo, mèi fū xì xì mó nǐ hēi kāo xíng zhuàng, jiù zhī ǎn cāi de bù cuò le. duō jiǔ gōng chà yì dào: zěn me gāo yóu rén de hēi kāo, tā men wài guó yě dōu xiǎo dé? què yě qí guài. lín zhī yáng dào: yǒu le ruò gān zèng wù, ǎn gèng gāo xìng yào dǎ le.
主人應道:「是的。」於是把賜物都送來。唐敖暗暗問道:「請教舅兄:『高郵人』怎麼卻是『元股國』?」林之洋道:「高郵人綽號叫作『黑尻』,妹夫細細摹擬黑尻形狀,就知俺猜的不錯了。」多九公詫異道:「怎麼高郵人的『黑尻』,他們外國也都曉得?卻也奇怪。」林之洋道:「有了若干贈物,俺更高興要打了。
qǐng wèn zhǔ rén: yóu fāng sēng dǎ mèng zǐ sì zì, kě shì dào chù huà yuán? zhòng rén tīng le, hōng táng dà xiào. táng áo xiū de mǎn miàn tōng hóng dào: zhè shì bì yǒu gù yì qǔ xiào. qǐng wèn zhǔ rén, kě shì suǒ guò zhě huà?
請問主人:『遊方僧』打《孟子》四字,可是『到處化緣』?」眾人聽了,哄堂大笑。唐敖羞的滿面通紅道:「這是敝友故意取笑。請問主人,可是『所過者化』?」
zhǔ rén dào: zhèng shì. suí jiāng zèng wù sòng guò. duō jiǔ gōng àn àn mán yuàn dào: lín xiōng shū jì bù shú, hé fáng wèn wèn wǒ men, wèi hé zhè yàng xìng jí? yán hái wèi liǎo, lín zhī yáng yòu shuō dào: qǐng wèn zhǔ rén: shǒu suì èr zì dǎ mèng zǐ yī jù, kě shì yào děng xīn nián? zhòng rén fù yòu dà xiào. duō jiǔ gōng máng shuō dào: bì yǒu guàn huì dòu qù, zhū wèi xiū de jiàn xiào. qǐng jiào zhǔ rén: kě shì yǐ dài lái nián? zhǔ rén yīng dào: zhèng shì. duō jiǔ gōng xiàng táng áo dì gè yǎn sè, yī qí qǐ shēn dào: duō chéng zhǔ rén hòu cì. wǒ mén hái yào zǎn lù, zàn qiě shī péi, zhǐ hǎo yǐ dài lái nián tǎng dào guì bāng, zài lái qǐng jiào le. zhǔ rén sòng chū mén wài. sān rén lái dào nào shì. duō jiǔ gōng dào: lǎo fū jiàn tā wú shù dēng mí, zhèng xiǎng duō dǎ jǐ tiáo, xiǎn xiǎn wǒ men běn lǐng lín xiōng wù bì liǎng cì sān fān cuī wǒ men chū lái, zhè shì hé kǔ! lín zhī yáng dào: jiǔ gōng zhè shì shèn huà! ǎn hǎo hǎo zài nà lǐ cāi mí, hé céng cuī nǐ chū lái? ǎn zhèng guài nǐ dǎ duàn ǎn de gāo xìng, jiǔ gōng dào lài qǐ ǎn lái. táng áo dào:
主人道:「正是。」隨將贈物送過。多九公暗暗埋怨道:「林兄書既不熟,何妨問問我們,為何這樣性急?」言還未了,林之洋又說道:「請問主人:『守歲』二字打《孟子》一句,可是『要等新年』?」眾人復又大笑。多九公忙說道:「敝友慣會鬥趣,諸位休得見笑。請教主人:可是『以待來年』?」主人應道:「正是。」多九公向唐敖遞個眼色,一齊起身道:「多承主人厚賜。我門還要趲路,暫且失陪,只好『以待來年』倘到貴邦,再來請教了。」主人送出門外。三人來到鬧市。多九公道:「老夫見他無數燈謎,正想多打幾條,顯顯我們本領;林兄務必兩次三番催我們出來,這是何苦!」林之洋道:「九公這是甚話!俺好好在那裡猜謎,何曾催你出來?俺正怪你打斷俺的高興,九公倒賴起俺來。」唐敖道:
nà bù mèng zǐ nǎi rén suǒ gòng zhī de, jiù xiōng jì bù jì dé, hé fáng wèn wèn wǒ men. nǐ zhǐ gù suí kǒu luàn zhōu, tā men tīng le, dōu rěn bú zhù xiào, xiǎo dì tóng jiǔ gōng zài páng, rú hé zhàn dé zhù? qǐ fēi jiù xiōng cuī wǒ men zǒu me!
「那部《孟子》乃人所共知的,舅兄既不記得,何妨問問我們。你只顧隨口亂謅,他們聽了,都忍不住笑,小弟同九公在旁,如何站得住?豈非舅兄催我們走麼!」
lín zhī yáng dào: ǎn zhǐ tú duō dǎ jǐ gè zhuāng xiē tǐ miàn, nǎ zhī fǎn bèi chǐ xiào. tā men yě bù zhī ǎn míng xìng, yóu tā xiào qù. jīn rì zhōng qiū jiā jié, xìng kuī zǎo zǎo huí lái, ruò zhǐ gù cāi mí, hái wù ǎn men yǐn jiǔ shǎng yuè lī.
林之洋道:「俺只圖多打幾個裝些體面,那知反被恥笑。他們也不知俺名姓,由他笑去。今日中秋佳節,幸虧早早回來,若只顧猜謎,還誤俺們飲酒賞月哩。」
táng áo dào: qián zài láo mín guó, jiǔ gōng céng shuō: láo mín yǒng shòu, zhì jiā duǎn nián. jì shì duǎn nián, wèi hé dōu shì lǎo wēng ne? duō jiǔ gōng dào: táng xiōng zhǐ jiàn tā men xū fà jiē bái, nǎ zhī nèi xiē lǎo wēng cái zhǐ sān sì shí suì, tā men hú xū zǒng shì wèi chū tǔ xiān jiù bái le. táng áo dào: zhè què wèi hé? duō jiǔ gōng dào:
唐敖道:「前在勞民國,九公曾說:『勞民永壽,智佳短年。』既是短年,為何都是老翁呢?」多九公道:「唐兄只見他們鬚髮皆白,那知那些老翁才只三四十歲,他們鬍鬚總是未出土先就白了。」唐敖道:「這卻為何?」多九公道:
cǐ chù zuì hǎo tiān wén bǔ shì gōu gǔ suàn fǎ, zhū yàng qí qiǎo, bǎi bān jì yì, wú yī bù jīng. bìng qiě bǐ cǐ zhēng qiáng dǔ shèng, yòng jǐn xīn jī, kǔ sī è xiǎng, yù chū yù qí, bì yào chū rén tóu dì, suǒ yǐ lín guó jù yǐ zhì jiā hū zhī. tā men zhǐ gù zhōng rì gòu sī, jiǔ ér jiǔ zhī, xīn xuè hào jǐn, bú dào sān shí suì, bìn yǐ rú shuāng, dào le sì shí suì, jiù rú wǒ men gǔ xī zhī wài yīn cǐ cóng wú zhǎng shòu zhī rén. huà suī rú cǐ, ruò tóng bó lǜ bǐ jiào, cǐ chù yòu suàn gāo shòu le. lín zhī yáng dào: tā men jiàn ǎn shēng de shǎo zhuàng, bǎ ǎn chēng zuò xiǎo gē, nǎ zhī ǎn hái shì tā lǎo xiōng lī.
「此處最好天文、卜筮、勾股算法,諸樣奇巧,百般技藝,無一不精。並且彼此爭強賭勝,用盡心機,苦思惡想,愈出愈奇,必要出人頭地,所以鄰國俱以『智佳』呼之。他們只顧終日構思,久而久之,心血耗盡,不到三十歲,鬢已如霜,到了四十歲,就如我們古稀之外;因此從無長壽之人。話雖如此,若同伯慮比較,此處又算高壽了。」林之洋道:「他們見俺生的少壯,把俺稱作小哥,那知俺還是他老兄哩。」
táng áo dào: wǒ men suī shǎo cāi jǐ gè dēng mí, qià hǎo tiān sè shàng zǎo, hái kě jǐn xìng chàng yóu. sān rén yòu dào gè chù guān kàn huā dēng, fǎng wèn chóu suàn. hǎo zài cǐ dì shì jīn wú bù jìn, huā dēng chè yè bù jué, zú zú yóu le yī yè. jí zhì huí chuán, yǐn le jǐ bēi, tiān yǐ fā xiǎo. lín zhī yáng dào: rú jīn yuè hái wèi shǎng, dào yào shǎng rì le.
唐敖道:「我們雖少猜幾個燈謎,恰好天色尚早,還可盡興暢遊。」三人又到各處觀看花燈,訪問籌算。好在此地是金吾不禁,花燈徹夜不絕,足足遊了一夜。及至回船,飲了幾杯,天已發曉。林之洋道:「如今月還未賞,倒要賞日了。」
shuǐ shǒu shōu shí kāi chuán. zhī lán yīn yīn bìng yǐ hǎo, jí xiě yī fēng jiā xìn, fán jiǔ gōng zhuǎn tuō biàn chuán jì qù zài chuán wú shì, wéi yǒu dú shū xiāo qiǎn, huò tóng wǎn rú zuò xiē shī fù, qǐng táng áo zhǐ diǎn.
水手收拾開船。枝蘭音因病已好,即寫一封家信,煩九公轉託便船寄去;在船無事,惟有讀書消遣,或同婉如作些詩賦,請唐敖指點。
xíng le jǐ rì, dào le nǚ ér guó, chuán zhī pō àn. duō jiǔ gōng lái yuē táng áo shǎng qù yóu wán. táng áo yīn wén dé tài zōng mìng táng sān zàng xī tiān qǔ jīng, lù guò nǚ ér guó, jǐ hū bèi guó wáng liú zhù, bù dé chū lái, suǒ yǐ bù gǎn dēng àn. duō jiǔ gōng xiào dào: táng xiōng lǜ de gù shì. dàn zhè nǚ ér guó fēi nà nǚ ér guó kě bǐ. ruò shì táng sān zàng suǒ guò nǚ ér guó, bù dú táng xiōng bù yīng shǎng qù, jiù shì lín xiōng míng zhī huò wù dé lì, yě bù gǎn mào mèi shǎng qù. cǐ dì nǚ ér guó què lìng yǒu bù tóng, lì lái běn yǒu nán zǐ, yě shì nán nǚ pèi hé, yǔ wǒ men yī yàng. qí suǒ yì yú rén de, nán zǐ fǎn chuān yī qún, zuò wèi fù rén, yǐ zhì nèi shì nǚ zǐ fǎn chuān xuē mào, zuò wèi nán rén, yǐ zhì wài shì. nán nǚ suī yì pèi ǒu, nèi wài zhī fēn, què yǔ bié chù bù tóng. táng áo dào: nán wèi fù rén, yǐ zhì nèi shì, miàn shàng kě zhī fěn? liǎng zú kě xū chán guǒ? lín zhī yáng dào: wén dé tā men zuì xǐ chán zú, wú lùn dà jiā xiǎo hù, dōu yǐ xiǎo jiǎo wèi guì ruò jiǎng zhī fěn, gèng shì bù néng quē de. xìng kuī ǎn shēng tiān cháo, ruò shēng zhè lǐ, yě jiào ǎn guǒ jiǎo, nà cái kēng sǐ rén lī! yīn cóng huái zhōng qǔ chū yī zhāng huò dān dào: mèi fū, nǐ kàn: shàng miàn huò wù jiù shì zhè lǐ mài de. táng áo jiē guò, zhǐ jiàn shàng miàn suǒ kāi zhī fěn shū bì děng lèi, jǐn shì fù nǚ suǒ yòng zhī wù. kàn bà, jiāng dān dì hái dào: dāng rì wǒ men lǐng nán qǐ shēn, chá diǎn huò wù, xiǎo dì jiàn zhè wù jiàn dài de guò duō, shén jué bù jiě, jīn rì cái zhī què shì wèi cǐ. dān nèi jì jiāng huò wù kāi míng, wèi hé bù jiāng jià qián xiě shàng? lín zhī yáng dào: hǎi wài mài huò, zěn kěn yù xiān kāi jià, xū kàn tā quē le nà yàng, ǎn jiù nà yàng guì. lín shí jiàn jǐng shēng qíng, què shì ǎn men piāo yáng tǎo qiǎo chù. táng áo dào: cǐ chù suī yǒu nǚ ér guó zhī míng, bìng fēi chún shì fù rén, wèi hé yào mǎi zhè xiē wù jiàn? duō jiǔ gōng dào: cǐ dì xiàng lái fēng sú, zì guó wáng yǐ zhì shù mín, zhū shì jiǎn pǔ jiù zhǐ yǒu gè máo bìng, zuì xǐ dǎ bàn fù rén. wú lùn pín fù, yī jīng jiǎng dào fù rén chuān dài, mò bù xìng zhì bó bó, nà pà shǒu tóu jié jū, yě yào shè fǎ gòu qiú. lín xiōng sù zhī cǐ chù fēng qì, tè dài zhè xiē huò wù lái mài. zhè gè huò dān ná dào dà hù rén jiā, bù guò sān liǎng rì jiù kě pī wán, lín qī duì yín fà huò. suī bù néng rú zhǎng rén guó xiǎo rén guó dà huò qí lì, kàn lái yě bù zhǐ liǎng sān bèi lì xī. táng áo dào: xiǎo dì dāng rì jiàn gǔ rén shū shàng yǒu nǚ zhì wài shì, nán zhì nèi shì yī shuō, yǐ wèi bì wú qí shì nǎ zhī jīn rì jìng dé qīn dào qí dì. zhè yàng yì xiāng, dìng yào shǎng qù lǐng lüè lǐng lüè fēng jǐng. jiù xiōng jīn rì mǎn miàn hóng guāng, bì yǒu fēi cháng xǐ shì, dà yuē huò wù dìng shì shí fēn de cǎi, wǒ men yòu yào chàng yǐn xǐ jiǔ le. lín zhī yáng dào: jīn rì yǒu liǎng zhī xǐ què, zhǐ guǎn cháo ǎn luàn zào yòu yǒu yī duì xǐ zhū, qiǎo qiǎo luò ǎn jiǎo shàng, zhǐ pà yòu xiàng yàn wō nà yàng cái qì, yě bù kě zhī. ná le huò dān, mǎn miàn xiào róng qù le.
行了幾日,到了女兒國,船隻泊岸。多九公來約唐敖上去遊玩。唐敖因聞得太宗命唐三藏西天取經,路過女兒國,幾乎被國王留住,不得出來,所以不敢登岸。多九公笑道:「唐兄慮的固是。但這女兒國非那女兒國可比。若是唐三藏所過女兒國,不獨唐兄不應上去,就是林兄明知貨物得利,也不敢冒昧上去。此地女兒國卻另有不同,歷來本有男子,也是男女配合,與我們一樣。其所異於人的,男子反穿衣裙,作為婦人,以治內事;女子反穿靴帽,作為男人,以治外事。男女雖亦配偶,內外之分,卻與別處不同。」唐敖道:「男為婦人,以治內事,面上可脂粉?兩足可須纏裹?」林之洋道:「聞得他們最喜纏足,無論大家小戶,都以小腳為貴;若講脂粉,更是不能缺的。幸虧俺生天朝,若生這裡,也教俺裹腳,那才坑死人哩!」因從懷中取出一張貨單道:「妹夫,你看:上面貨物就是這裡賣的。」唐敖接過,只見上面所開脂粉、梳篦等類,儘是婦女所用之物。看罷,將單遞還道:「當日我們嶺南起身,查點貨物,小弟見這物件帶的過多,甚覺不解,今日才知卻是為此。單內既將貨物開明,為何不將價錢寫上?」林之洋道:「海外賣貨,怎肯預先開價,須看他缺了那樣,俺就那樣貴。臨時見景生情,卻是俺們飄洋討巧處。」唐敖道:「此處雖有女兒國之名,並非純是婦人,為何要買這些物件?」多九公道:「此地向來風俗,自國王以至庶民,諸事儉樸;就只有個毛病,最喜打扮婦人。無論貧富,一經講到婦人穿戴,莫不興致勃勃,那怕手頭拮据,也要設法購求。林兄素知此處風氣,特帶這些貨物來賣。這個貨單拿到大戶人家,不過三兩日就可批完,臨期兌銀髮貨。雖不能如長人國、小人國大獲其利,看來也不止兩三倍利息。」唐敖道:「小弟當日見古人書上有『女治外事,男治內事』一說,以為必無其事;那知今日竟得親到其地。這樣異鄉,定要上去領略領略風景。舅兄今日滿面紅光,必有非常喜事,大約貨物定是十分得彩,我們又要暢飲喜酒了。」林之洋道:「今日有兩隻喜鵲,只管朝俺亂噪;又有一對喜蛛,巧巧落俺腳上,只怕又象燕窩那樣財氣,也不可知。」拿了貨單,滿面笑容去了。
táng áo tóng duō jiǔ gōng dēng àn jìn chéng, xì kàn nèi xiē rén, wú lǎo wú shǎo, bìng wú hú xū suī shì nán zhuāng, què shì nǚ yīn jiān zhī shēn duàn shòu xiǎo, niǎo niǎo tíng tíng. táng áo dào: jiǔ gōng, nǐ kàn: tā men yuán shì hǎo hǎo fù rén, què yào zhuāng zuò nán rén, kě wèi jiǎo róu zào zuò le. duō jiǔ gōng xiào dào: táng xiōng: nǐ shì zhè děng shuō zhǐ pà tā men kàn jiàn wǒ men, yě shuō wǒ men fàng zhe hǎo hǎo fù rén bù zuò, què jiǎo róu zào zuò, chōng zuò nán rén lī. táng áo diǎn tóu dào: jiǔ gōng cǐ huà bù cuò. sú huà shuō de: xí guàn chéng zì rán. wǒ men kàn tā suī jué yì yàng, wú rú tā men zì gǔ rú cǐ tā men kàn jiàn wǒ men, zì rán yě yǐ wǒ men wèi fēi. cǐ dì nán zǐ rú cǐ, bù zhī fù rén yòu shì zěn yàng? duō jiǔ gōng àn xiàng páng biān zhǐ dào: táng xiōng: nǐ kàn nà gè zhōng nián lǎo yù, ná zhe zhēn xiàn zuò xié, qǐ fēi fù rén me? táng áo kàn shí, nà biān yǒu gè xiǎo hù rén jiā, mén nèi zuò zhe yī gè zhōng nián fù rén: yī tóu qīng sī hēi fà, yóu chá de xuě liàng, zhēn kě huá dǎo cāng yíng, tóu shàng shū yī pán lóng jiū ér, bìn páng xǔ duō zhū cuì, zhēn shì yào huā rén yǎn jīng ěr zhuì bā bǎo jīn huán shēn chuān méi guī zǐ de zhǎng shān, xià chuān cōng lǜ qún ér qún xià lù zhe xiǎo xiǎo jīn lián. chuān yī shuāng dà hóng xiù xié, gāng gāng zhǐ de sān cùn shēn zhe yī shuāng yù shǒu, shí zhǐ jiān jiān, zài nà lǐ xiù huā
唐敖同多九公登岸進城,細看那些人,無老無少,並無鬍鬚;雖是男裝,卻是女音;兼之身段瘦小,裊裊婷婷。唐敖道:「九公,你看:他們原是好好婦人,卻要裝作男人,可謂矯揉造作了。」多九公笑道:「唐兄:你是這等說;只怕他們看見我們,也說我們放著好好婦人不做,卻矯揉造作,充作男人哩。」唐敖點頭道:「九公此話不錯。俗話說的:『習慣成自然。』我們看她雖覺異樣,無如她們自古如此;他們看見我們,自然也以我們為非。此地男子如此,不知婦人又是怎樣?」多九公暗向旁邊指道:「唐兄:你看那個中年老嫗,拿著針線做鞋,豈非婦人麼?」唐敖看時,那邊有個小戶人家,門內坐著一個中年婦人:一頭青絲黑髮,油搽的雪亮,真可滑倒蒼蠅,頭上梳一盤龍鬏兒,鬢旁許多珠翠,真是耀花人眼睛;耳墜八寶金環;身穿玫瑰紫的長衫,下穿蔥綠裙兒;裙下露著小小金蓮。穿一雙大紅繡鞋,剛剛只得三寸;伸著一雙玉手,十指尖尖,在那裡繡花;
yī shuāng yíng yíng xiù mù, liǎng dào gāo gāo é méi, miàn shàng xǔ duō zhī fěn zài cháo zuǐ shàng yī kàn, yuán lái yī bù hú xū, shì gè luò sāi hú zi! kàn bà, rěn bú zhù pū chī xiào le yī shēng. nà fù rén tíng le zhēn xiàn, wàng zhe táng áo hǎn dào:
一雙盈盈秀目,兩道高高蛾眉,面上許多脂粉;再朝嘴上一看,原來一部鬍鬚,是個絡腮鬍子!看罷,忍不住撲嗤笑了一聲。那婦人停了針線,望著唐敖喊道:
nǐ zhè fù rén, gǎn shì xiào wǒ me? zhè gè shēng yīn, lǎo shēng lǎo qì, dào xiàng pò luó yì bān, bǎ táng áo xià de lā zhe duō jiǔ gōng cháo qián fēi pǎo. nà fù rén hái zài nà lǐ dà shēng shuō dào: nǐ miàn shàng yǒu xū, míng míng shì gè fù rén
「你這婦人,敢是笑我麼?」這個聲音,老聲老氣,倒象破鑼一般,把唐敖嚇的拉著多九公朝前飛跑。那婦人還在那裡大聲說道:「你面上有須,明明是個婦人;
nǐ què chuān yī dài mào, hùn chōng nán rén! nǐ yě bù guǎn nán nǚ hùn zá! nǐ míng suī tōu kàn fù nǚ, nǐ qí shí yào tōu kàn nán rén. nǐ zhè sāo huò! nǐ qù zhào zhào jìng zi, nǐ bǎ běn lái miàn mù dōu wàng le! nǐ zhè tí zi, yě bù pà xiū!
你卻穿衣戴帽,混充男人!你也不管男女混雜!你明雖偷看婦女,你其實要偷看男人。你這臊貨!你去照照鏡子,你把本來面目都忘了!你這蹄子,也不怕羞!
nǐ jīn rì xìng kuī yù jiàn lǎo niáng nǐ ruò yù jiàn bié rén, bǎ nǐ dāng zuò nán rén tōu kàn fù nǚ, zhǐ pà dǎ gè bàn sǐ lī!
你今日幸虧遇見老娘;你若遇見別人,把你當作男人偷看婦女,只怕打個半死哩!」
táng áo tīng le, jiàn lí fù rén yǐ yuǎn, yīn xiàng jiǔ gōng dào: yuán lái cǐ chù yǔ yīn què hái yì dǒng. tīng tā suǒ yán, guǒ rán jìng bǎ wǒ men dāng zuò fù rén, tā cái mà wǒ tí zi: dà yuē zì yǒu nán zǐ yǐ lái, wèi yǒu rú cǐ qí mà, zhè kě suàn de qiān gǔ dì yī mà. wǒ nà jiù xiōng shǎng qù, dàn yuàn tā men bǎ tā dāng zuò nán rén cái hǎo. duō jiǔ gōng dào: cǐ huà zěn jiǎng? táng áo dào: jiù xiōng běn lái shēng de miàn rú fù fěn qián zài yàn huǒ guó, yòu jiāng hú xū shāo qù, gèng xiǎn shǎo zhuàng, tā men yào bǎ tā dāng zuò fù rén, qǐ bù dān xīn me? duō jiǔ gōng dào: cǐ dì guó rén xiàng dài lín bāng zuì shì hé mù, hé kuàng wǒ men yòu cóng tiān cháo lái de, gèng yào gé wài zūn jìng. táng xiōng zhǐ guǎn fàng xīn.
唐敖聽了,見離婦人已遠,因向九公道:「原來此處語音卻還易懂。聽他所言,果然竟把我們當作婦人,他才罵我『蹄子』:大約自有男子以來,未有如此奇罵,這可算得『千古第一罵』。我那舅兄上去,但願他們把他當作男人才好。」多九公道:「此話怎講?」唐敖道:「舅兄本來生的面如傅粉;前在厭火國,又將鬍鬚燒去,更顯少壯,他們要把他當作婦人,豈不耽心麼?」多九公道:「此地國人向待鄰邦最是和睦,何況我們又從天朝來的,更要格外尊敬。唐兄只管放心。」
táng áo dào: nǐ kàn lù páng guà zhe yī dào bǎng wén, wéi zhe xǔ duō rén zài nà lǐ gāo shēng lǎng sòng, wǒ men hé bù qián qù kàn kàn? zǒu jìn tīng shí, yuán lái shì wèi hé dào yōng sāi zhī shì. táng áo yì yù jǐ jìn guān kàn. duō jiǔ gōng dào:
唐敖道:「你看路旁掛著一道榜文,圍著許多人在那裡高聲朗誦,我們何不前去看看?」走進聽時,原來是為河道雍塞之事。唐敖意欲擠進觀看。多九公道:
cǐ chù hé dào yǔ wǒ men hé gān, táng xiōng kàn tā zěn me? mò fēi yào tì tā tiāo hé, xiǎng chóu láo me? táng áo dào:
「此處河道與我們何干,唐兄看他怎麼?莫非要替他挑河,想酬勞麼?」唐敖道:
jiǔ gōng xiū de qǔ xiào. xiǎo dì sù yú hé dào sī háo bù ān. shì yīn cǐ bǎng, ǒu rán xiǎng qǐ guì hǎi dì fāng měi měi xiě zì dōu xiě běn chù sú zì, jí rú wéi shàng dà xià zuò zì jiù shì wǒ men suǒ dú wěn zì, wéi shàng bù xià shēng zì jiù shì zhōng zì, zhū rú cǐ lèi, qǔ yì yě hái yǒu xiē yì sī, suǒ yǐ xiǎo dì yào qù kàn kàn, bù zhī cǐ chù wén zì zěn yàng. kàn zài yǎn nèi, suī suàn bù dé xué wèn, guǎng guǎng jiàn shí, yě shì hǎo de. fēn kāi zhòng rén jìn qù, kàn bì, chū lái dào: shàng miàn wén lǐ dào yě tōng shùn, shū fǎ yě hǎo jiù zhǐ yǒu gè wéi shàng bù xià zhǎng zì, bù zhī zěn jiǎng. duō jiǔ gōng dào: lǎo fū jì dé guì hǎi děng chù dōu yǐ cǐ zì dú zuò ǎi zì, xiǎng lái bì shì gāo ǎi zhī yì. táng áo dào: tā nà bǎng shàng jiǎng de guǒ shì dī àn gāo wéi shàng bù xià zhǎng zhī huà, dà yuē bì shì ǎi zì wú yí. jīn rì yòu shí yī zì, què shì nǚ ér guó zhǎng de xué wèn, yě bù xū cǐ yī xíng le.
「九公休得取笑。小弟素於河道絲毫不諳。適因此榜,偶然想起桂海地方每每寫字都寫本處俗字,即如『囗[上大下坐]』字就是我們所讀『穩』字,『囗[上不下生]』字就是『終』字,諸如此類,取義也還有些意思,所以小弟要去看看,不知此處文字怎樣。看在眼內,雖算不得學問,廣廣見識,也是好的。」分開眾人進去,看畢,出來道:「上面文理倒也通順,書法也好;就只有個『囗[上不下長]』字,不知怎講。」多九公道:「老夫記得桂海等處都以此字讀作『矮』字,想來必是高矮之義。」唐敖道:「他那榜上講的果是『堤岸高囗[上不下長]』之話,大約必是『矮』字無疑。今日又識一字,卻是女兒國長的學問,也不虛此一行了。」
yòu cháo qián zǒu, jiē shàng yě yǒu fù rén zài nèi, jǔ zhǐ guāng jǐng, tóng bié chù yī yàng, qún xià dū lù xiǎo xiǎo jīn lián, xíng dòng shí yāo zhī chàn chàn wēi wēi yī shí zǒu dào rén yān cóng zá chù, yě shì duǒ duǒ shǎn shǎn, zhē zhē yǎn yǎn, nà zhǒng jiāo xiū yàng zi, lìng rén kàn zhe yě jué shēng lián, yě yǒu huái bào xiǎo ér de, yě yǒu lǐng zhe xiǎo ér tóng háng de. nèi zhōng xǔ duō zhōng nián fù rén, yě yǒu hú xū duō de, yě yǒu hú xū shǎo de, hái yǒu méi xū de, jí zhì xì kàn, nà zhōng nián xū de, yīn wèi yào chōng shǎo fù, wéi kǒng yǒu xū xiǎn lǎo, suǒ yǐ bō de yī máo bù cún. táng áo dào: jiǔ gōng, nǐ kàn, zhè xiē bá xū fù rén, miàn shàng xū kǒng yóu cún, dào yě hǎo kàn. dàn zhè rén zhōng xià bā, bèi tā bá de yī gān èr jìng, kě wèi cùn cǎo bù liú, wèi miǎn shī le běn lái miàn mù, bì xū lìng qǐ yī gè xīn qí míng zì cái hǎo. duō jiǔ gōng dào: lǎo fū jì dé lùn yǔ yǒu jù hǔ bào zhī kuò. tā zhè rén zhōng xià bā, dōu bá de guāng guāng, mò ruò jiù jiào rén kuò bà. táng áo xiào dào: kuò shì pí qù máo zhě yě.
又朝前走,街上也有婦人在內,舉止光景,同別處一樣,裙下都露小小金蓮,行動時腰肢顫顫巍巍;一時走到人煙叢雜處,也是躲躲閃閃,遮遮掩掩,那種嬌羞樣子,令人看著也覺生憐,也有懷抱小兒的,也有領著小兒同行的。內中許多中年婦人,也有鬍鬚多的,也有鬍鬚少的,還有沒須的,及至細看,那中年須的,因為要充少婦,惟恐有須顯老,所以撥的一毛不存。唐敖道:「九公,你看,這些拔鬚婦人,面上須孔猶存,倒也好看。但這人中下巴,被他拔的一乾二淨,可謂寸草不留,未免失了本來面目,必須另起一個新奇名字才好。」多九公道:「老夫記得《論語》有句『虎豹之鞟』。他這人中下巴,都拔的光光,莫若就叫『人鞟』罷。」唐敖笑道:「『鞟』是『皮去毛者也』。
zhè rén kuò èr zì, dào yě què qiè. duō jiǔ gōng dào: lǎo fū cái jiàn jǐ gè yǒu xū fù rén, nà bù hú xū dōu shì yín zhēn yì bān, tā què yòng yào rǎn hēi, miàn shàng wēi wēi hái yǒu mò hén, zhè rén zhōng xià bā, bèi tā tú de shī le běn lái miàn mù. táng xiōng hé bù yě qǐ yī gè xīn qí míng zì ne? táng áo dào: xiǎo dì jì dé wèi fū rén jiǎng jiū shū fǎ, céng yǒu mò zhū zhī shuō. tā men jì shì yòng mò tú de, mò ruò jiù jiào mò zhū bà.
這『人鞟』二字,倒也確切。」多九公道:「老夫才見幾個有須婦人,那部鬍鬚都似銀針一般,他卻用藥染黑,面上微微還有墨痕,這人中下巴,被他塗的失了本來面目。唐兄何不也起一個新奇名字呢?」唐敖道:「小弟記得衛夫人講究書法,曾有『墨豬』之說。他們既是用墨塗的,莫若就叫『墨豬』罷。」
duō jiǔ gōng xiào dào: táng xiōng zhè gè míng zì bù dú bié zhì, bìng qiě hěn dé mò zì zhū zì zhī shén. èr rén shuō xiào, yòu dào gè chù yóu le duō shí.
多九公笑道:「唐兄這個名字不獨別致,並且狠得『墨』字『豬』字之神。」二人說笑,又到各處遊了多時。
huí dào chuán shàng, lín zhī yáng shàng wèi huí lái yòng guò wǎn fàn, děng dào èr gǔ, réng wú xiāo xī. lǚ shì shén jué zhe huāng. táng áo tóng duō jiǔ gōng tí zhe dēng lóng, shàng àn zhǎo xún. zǒu dào chéng biān, chéng mén yǐ bì, zhǐ de huí chuán, cì rì yòu qù xún fǎng. réng wú zōng yǐng. zhì dì sān rì, yòu dài jiàn gè shuǐ shǒu, fēn tóu xún zhǎo, yě shì wǎng rán. yī lián zhǎo le shù rì, jìng shì shí chén dà hǎi. lǚ shì tóng wǎn rú zhǐ kū de sǐ qù huó lái, táng duō èr rén réng shì rì rì zhǎo xún, gè chù tàn xìn.
回到船上,林之洋尚未回來;用過晚飯,等到二鼓,仍無消息。呂氏甚覺著慌。唐敖同多九公提著燈籠,上岸找尋。走到城邊,城門已閉,只得回船,次日又去尋訪。仍無蹤影。至第三日,又帶見個水手,分頭尋找,也是枉然。一連找了數日,竟似石沉大海。呂氏同婉如只哭的死去活來,唐、多二人仍是日日找尋,各處探信。
shuí zhī nà rì lín zhī yáng dài zhe huò dān, zǒu jìn chéng qù, dào le jǐ gè xíng diàn, qià hǎo cǐ dì zhèng zài quē huò.
誰知那日林之洋帶著貨單,走進城去,到了幾個行店,恰好此地正在缺貨。
jí zhì pī huò, yīn jià qián guò shǎo, yòu jiāng huò dān ná dào dà hù rén jiā. nà dà hù pī le huò wù, yīn zhǐ yǐn dào:
及至批貨,因價錢過少,又將貨單拿到大戶人家。那大戶批了貨物,因指引道:
wǒ men zhè lǐ yǒu gè guó jiù fǔ, tā jiā rén zhòng, xū yòng huò wù bì duō, nǐ dào nà lǐ mài qù, bì dìng dé lì.
「我們這裡有個國舅府,他家人眾,須用貨物必多,你到那裡賣去,必定得利。」
suí jí wèn míng lù jìng, lái dào guó jiù fǔ, guǒ rán gāo dà mén dì, jǐng xiàng fēi fán.
隨即問明路徑,來到國舅府,果然高大門第,景象非凡。
wèi zhī rú hé, xià huí fēn jiě.
未知如何,下回分解。