strong hóng yì zèng jīn fū qī zāo biàn bái xióng dǎ hǔ shēng jiù xiāng féng strong
洪义赠金夫妻遭变 白雄打虎甥舅相逢
qiě shuō ēn kē wén shū xíng zhì hú guǎng, biàn jīng dòng le yí gè bǎo xué zhī rén. nǐ dào cǐ rén xìng shèn míng shuí? tā nǎi hú guǎng wǔ chāng fǔ jiāng xià xiàn nán ān shàn cūn jū zhù, xìng fàn míng zhòng yǔ, qī zǐ bái shì yù lián, hái ér jīn gē nián fāng qī suì, yī jiā sān kǒu dù rì. tā suī shì bǎo xué míng shì, què shì yí gè hán rú, jiā dào jiān nán, zhǐ yú hú kǒu. yī rì, huì wén huí lái, cháng xū duǎn tàn, mèn mèn bù lè. bái shì yī jiàn, bù zhī zhàng fū wéi zhe hé shì, huò zhě yú rén hé le qì le, biàn xiàng qián wèn dào:" xiàng gōng jīn rì huì wén huí lái, wèi hé bù yuè ne?" fàn shēng dào:" niáng zǐ yǒu suǒ bù zhī, jīn rì yǔ tóng chuāng huì wén, què wèi zuò kè, jiàn tā men yí gè gè zhuāng shù xíng lǐ, zhāng luó qǐ shēn. wǒ biàn wèn tā:' rú cǐ de máng pò, yào wǎng nǎ lǐ qù?' tóng chuāng péng yǒu dào:' zěn me? fàn xiōng nǐ hái bù zhī dào me? rú jīn shèng shàng é wài de kuàng diǎn, jiā le ēn kē, wén shū zǎo yǐ xíng dào běn shěng. wǒ men shàng yào qián qù fù kǎo, hé kuàng fàn xiōng ne! fàn xiōng ruò dào jīng shí, bì shì áo tóu dú zhàn le.' shì wǒ tīng le cǐ yán, bù jué sǎo xìng ér guī. niáng zǐ, nǐ kān jiā zhōng yī pín rú xǐ, wǒ xué shēng yān néng dào de jīng zhōng fù kǎo ne?" shuō bà, bù jué cháng tàn le yī shēng. bái shì dào:" xiàng gōng, yuán lái rú cǐ. jù qiè xīn xiǎng lái, cǐ shì yě shì tú chóu wú yì. qiè shēn yě jiǔ yǒu cǐ yì. wǒ zì bié le mǔ qīn, jīn yǐ shù nián zhī jiǔ, yuán dǎ suàn xiàng gōng jìn jīng fù kǎo shí, qiè shēn yì yù tóng xiàng gōng yī tóng qǐ shēn, yī lái xiàng gōng fù kǎo, èr lái qiè shēn yě kě shùn biàn tàn wàng mǔ qīn. wú nài shì bù suí xīn, jiā dào jiān nán, yě zhǐ hǎo zhì zhī dù wài le." bái shì yòu quàn wèi le zhàng fū xǔ duō yán yǔ. fàn shēng yī xiǎng, yuán shì tú chóu wú yì zhī shì, yě jiù zhǐ hǎo diū kāi.
且说恩科文书行至湖广,便惊动了一个饱学之人。你道此人姓甚名谁?他乃湖广武昌府江夏县南安善村居住,姓范名仲禹,妻子白氏玉莲,孩儿金哥年方七岁,一家三口度日。他虽是饱学名士,却是一个寒儒,家道艰难,止于糊口。一日,会文回来,长吁短叹,闷闷不乐。白氏一见,不知丈夫为着何事,或者与人合了气了,便向前问道:“相公今日会文回来,为何不悦呢?”范生道:“娘子有所不知,今日与同窗会文,却未作课,见他们一个个装束行李,张罗起身。我便问他:‘如此的忙迫,要往哪里去?’同窗朋友道:‘怎么?范兄你还不知道么?如今圣上额外的旷典,加了恩科,文书早已行到本省。我们尚要前去赴考,何况范兄呢!范兄若到京时,必是鳌头独占了。’是我听了此言,不觉扫兴而归。娘子,你看家中一贫如洗,我学生焉能到得京中赴考呢?”说罢,不觉长叹了一声。白氏道:“相公,原来如此。据妾心想来,此事也是徒愁无益。妾身也久有此意。我自别了母亲,今已数年之久,原打算相公进京赴考时,妾身意欲同相公一同起身,一来相公赴考,二来妾身也可顺便探望母亲。无奈事不遂心,家道艰难,也只好置之度外了。”白氏又劝慰了丈夫许多言语。范生一想,原是徒愁无益之事,也就只好丢开。
zhì cì rì qīng chén, zhèng zài shū xǐ, hū tīng yǒu rén kòu mén. fàn shēng lián máng chū qù, kāi mén yī kàn, què shì gè zhī jǐ de lǎo péng you liú hóng yì, bù shèng huān xǐ. èr rén xié shǒu, jìn le máo wū, yīn liú hóng yì shì gè nián lǎo zhī rén, ér qiě wéi rén zhōng gěng, sù lái bái shì niáng zǐ jù shì bù huí bì de, biàn shàng qián yǔ bó bo jiàn lǐ. jīn gē yě lái bài yī. liú lǎo zhě hǎo shēng huān xǐ. xùn zuò pēng chá. liú lǎo zhě dào:" wǒ jīn lái tè wèi yī shì, yǔ xián dì shāng yì. dāng jīn é wài kuàng diǎn, jiā le ēn kē, xián dì kě zhī dào me?" fàn shēng dào:" zuó rì huì wén qù fāng zhī." liú lǎo zhě dào:" xián dì jì yǐ zhī dào, kě yǒu shén me dǎ suàn ne?" fàn shēng tàn dào:" bié rén kě mán, shì lǎo xiōng gēn qián, xiǎo dì yān gǎn sā huǎng, xiōng kàn shì rú xuán qìng, jiào xiǎo dì rú zhī nài hé?" shuō bà, bù jué qī rán. liú lǎo yī jiàn, biàn dào:" xián dì bú yào rú cǐ. dàn bù zhī fù jīng fèi yòng kě dé duō shǎo ne?" fàn shēng dào:" cǐ shì shuō lái, yóu qí jiào rén wéi nán." biàn jiāng zuó rì bái shì yù yào shùn biàn tàn mǔ de huà, shuō le yī biàn. liú lǎo zhě wén tīng, lián lián diǎn tóu:" rén shēng mò dà yú xiào, zhè yě shì gāi dāng de. rú cǐ suàn lái, yuē yòng jǐ hé ne?" fàn shēng dá dào:" zuó rì xiǎo dì xì xì pán suàn, ruò sān kǒu rén yī tóng fù jīng, yī qiē yòng dù zhì shǎo yě de xū qī bā shí liǎng. yī shí rú hé cuò bàn de lái ne? yě zhǐ hǎo diū kāi bà le." liú lǎo zhě wén tīng, chén yín le bàn shǎng, dào:" jì rú cǐ, dài wǒ yǔ nǐ chóu huà chóu huà qù. tǎng dé shì chéng, qǐ bú shì jiàn hǎo shì ne?" fàn shēng lián lián chēng xiè. liú lǎo zhě lì qǐ shēn lái yào zǒu. fàn shēng duàn bù kěn fàng, shì bì liú xià chī fàn. liú lǎo zhě dào:" chī fàn shì xiǎo shì, wéi kǒng dān wù le zhèng shì, róng wǒ zǎo zǎo huí qù, zhāng luó zhāng luó shì qíng yào jǐn." fàn shēng biàn bù kěn jǐn liú, sòng chū zhài mén. fēn bié shí, liú lǎo zhě dào:" jiù shì míng rì bà, xián dì wù bì zài jiā zhōng tīng wǒ de xìn xī." shuō bà, gào bié ér qù.
至次日清晨,正在梳洗,忽听有人叩门。范生连忙出去,开门一看,却是个知己的老朋友刘洪义,不胜欢喜。二人携手,进了茅屋,因刘洪义是个年老之人,而且为人忠梗,素来白氏娘子俱是不回避的,便上前与伯伯见礼。金哥也来拜揖。刘老者好生欢喜。逊坐烹茶。刘老者道:“我今来特为一事,与贤弟商议。当今额外旷典,加了恩科,贤弟可知道么?”范生道:“昨日会文去方知。”刘老者道:“贤弟既已知道,可有什么打算呢?”范生叹道:“别人可瞒,似老兄跟前,小弟焉敢撒谎,兄看室如悬磬,叫小弟如之奈何?”说罢,不觉凄然。刘老一见,便道:“贤弟不要如此。但不知赴京费用可得多少呢?”范生道:“此事说来,尤其叫人为难。”便将昨日白氏欲要顺便探母的话,说了一遍。刘老者闻听,连连点头:“人生莫大于孝,这也是该当的。如此算来,约用几何呢?”范生答道:“昨日小弟细细盘算,若三口人一同赴京,一切用度至少也得需七八十两。一时如何措办得来呢?也只好丢开罢了。”刘老者闻听,沉吟了半晌,道:“既如此,待我与你筹划筹划去。倘得事成,岂不是件好事呢?”范生连连称谢。刘老者立起身来要走。范生断不肯放,是必留下吃饭。刘老者道:“吃饭是小事,惟恐耽误了正事,容我早早回去,张罗张罗事情要紧。”范生便不肯紧留,送出柴门。分别时,刘老者道:“就是明日罢,贤弟务必在家中听我的信息。”说罢,告别而去。
fàn shēng sòng le liú lǎo zhě huí lái, xīn zhōng yòu shì huān xǐ, yòu shì gǎn tàn: huān xǐ de shì, shì yǒu còu qiǎo gǎn tàn de shì, zì jǐ jiān nán què yòu zhuì lèi péng yǒu. yòu yǔ bái shì niáng zǐ wàng kōng pū yǐng dì pán suàn le yī huí. dào le cì rì, fàn shēng rú zuò zhēn zhān yì bān, zuò lì bù ān, shí kè pàn wàng. hǎo róng yì tiān jiàng jiāo wǔ, zhǐ tīng yǒu rén kòu mén, fàn shēng máng jiàng mén kāi le, zhī jiàn liú lǎo zhě lā jìn yī tóu hēi lǘ, mǎn miàn shì hàn, chuǎn xū xū dì jìn lái, shuō dào:" hǎo hēi lǘ! xǔ jiǔ bù qí tā, tā jiù nào qǐ shǒu lái le. yí lù shàng lèi de lǎo hàn tōng shēn shì hàn." shuō zhe huà, yī tóng lái dào wū nèi zuò xià, shuō dào:" xìng xǐ shì yǐ chéng jiù, jìng shì xián dì de jī yù." yī bì shuō zhe, jiāng lǘ shàng de qián dài ér cóng wài miàn ná xià lái, fàng zài wū nèi zhuō shàng tāo chū liǎng fēng yín zi, yòu fàng zài chuáng shàng, shuō dào:" zhè shì yī bǎi liǎng yín zi. xián dì yǔ dì fù dài lǐng zhí ér kě yǐ jìn jīng le." fàn shēng cǐ shí zhēn shì xǐ chū wàng wài, biàn dào:" rú hé yòng de le zhè xǔ duō ne? zài zhě bù zhī lǎo xiōng rú hé xī lái, wàng qǐ míng bái zhǐ shì." liú lǎo zhě xiào dào:" xián dì bù bì duō lǜ. cǐ yín yě shì wǒ xiāng hǎo jiè lái de, bìng wú lì xī zòng yǒu lì xī, yǒu wǒ yī miàn chéng guǎn. zài zhě yín zi suī duō, xián dì zhǐ guǎn ná qù. sú yǔ shuō de hǎo:' qióng jiā fù lù.' wǒ yòu shuō jù bù jí xiáng de huà ér, tǎng ruò xián dì luò le sūn shān, jiù zài jīng zhōng jū zhù, bù bì wǎng fǎn bá shè. dào le míng nián jiù shì zhèng kē, qǐ bù xǐng shì? zǒng shì kuān yú xiē hǎo." fàn shēng tīng le cǐ yán yǒu lǐ, zhī dào liú lǎo wéi rén háo shuǎng, yě bù zhì xiè, wéi yǒu míng gǎn ér yǐ. liú lǎo yòu dào:" xián dì qǐ shēn yìng yòng hé wù, yě dāng bàn lǐ." fàn shēng dào:" rú jīn yǒu le yín zi, biàn hǎo bàn le." liú lǎo zhě dào:" jì rú cǐ, xián dì biàn jì lǜ míng bái. wǒ jīn rì yě bù huí qù le, tóng nǐ shàng jiē bàn lǐ xíng zhuāng. míng rì jí hǎo de huáng dào rì qī, jiù yào qǐ shēn cái hǎo." fàn shēng biàn tóng liú lǎo zhě qiān le hēi lǘ, chū zhài mén, jìng bēn jiē shì zhì bàn xíng zhuāng. bái shì zài jiā zhōng, yě shōu shí qǐ shēn zhī wù. dào le wǎn jiān, liú lǎo yǔ fàn shēng tóng lái, yī tóng shōu shí xíng lǐ, zhí nào dào sān gǔ fāng xiē. suǒ yǒu cū shǐ de jiā huo yǐ jí fáng wū, jù tuō liú lǎo zhě zhào guǎn. liú lǎo zhě shàng le nián jì zhī rén, rú hé shuì de zhe fàn shēng yòu diàn niàn zhe míng rì xíng lù, yě shì bù néng ān shuì. èr rén xián tán, liú lǎo zhě biàn zhǔ fù le duō shǎo yán yǔ, fàn shēng yī yī jǐn jì.
范生送了刘老者回来,心中又是欢喜,又是感叹:欢喜的是,事有凑巧;感叹的是,自己艰难却又赘累朋友。又与白氏娘子望空扑影地盘算了一回。到了次日,范生如坐针毡一般,坐立不安,时刻盼望。好容易天将交午,只听有人叩门,范生忙将门开了,只见刘老者拉进一头黑驴,满面是汗,喘吁吁地进来,说道:“好黑驴!许久不骑他,他就闹起手来了。一路上累的老汉通身是汗。”说着话,一同来到屋内坐下,说道:“幸喜事已成就,竟是贤弟的机遇。”一壁说着,将驴上的钱袋儿从外面拿下来,放在屋内桌上;掏出两封银子,又放在床上,说道:“这是一百两银子。贤弟与弟妇带领侄儿可以进京了。”范生此时真是喜出望外,便道:“如何用的了这许多呢?再者不知老兄如何惜来,望乞明白指示。”刘老者笑道:“贤弟不必多虑。此银也是我相好借来的,并无利息;纵有利息,有我一面承管。再者银子虽多,贤弟只管拿去。俗语说的好:‘穷家富路。’我又说句不吉祥的话儿,倘若贤弟落了孙山,就在京中居住,不必往返跋涉。到了明年就是正科,岂不省事?总是宽余些好。”范生听了此言有理,知道刘老为人豪爽,也不致谢,惟有铭感而已。刘老又道:“贤弟起身应用何物,也当办理。”范生道:“如今有了银子,便好办了。”刘老者道:“既如此,贤弟便计虑明白。我今日也不回去了,同你上街办理行装。明日极好的黄道日期,就要起身才好。”范生便同刘老者牵了黑驴,出柴门,竟奔街市制办行装。白氏在家中,也收拾起身之物。到了晚间,刘老与范生同来,一同收拾行李,直闹到三鼓方歇。所有粗使的家伙以及房屋,俱托刘老者照管。刘老者上了年纪之人,如何睡的着;范生又惦念着明日行路,也是不能安睡。二人闲谈,刘老者便嘱咐了多少言语,范生一一谨记。
gāng dào lí míng, chē zi biàn lái, jí jiāng xíng lǐ zhuāng hǎo. bái shì bài bié le liú bó bo, bù jué lèi xià. mǔ zǐ èr rén shàng chē. liú lǎo zhě biàn dào:" xián dì, wǒ yǒu yī yán fèng gào." zhǐ zhe hēi lǘ dào:" cǐ lǘ nǎi wǒ xù yǎng duō nián, wǒ jīn jiāng cǐ lǘ fèng sòng, xián dì qí shàng jīng qù biàn liǎo." fàn shēng dào:" jì méng xiōng cì, bù gǎn tuī cí." fàn shēng lā le hēi lǘ chū zhài mén. èr rén bǎ wò, nán gē nán shè, bù rěn fēn lí. fàn shēng kū de lián huà yě shuō bu chū lái. hái shì liú lǎo zhě yìng zhe xīn cháng, shuō:" xián dì qǐng chéng qí, shù wǒ bù yuǎn sòng le." shuō bà, jìng zì jìn le zhài mén. fàn shēng zhǐ de hán bēi qù le. zhè lǐ liú lǎo zhě fēng suǒ mén hù, zhào kàn fáng wū, zhè qiě bù biǎo.
刚到黎明,车子便来,急将行李装好。白氏拜别了刘伯伯,不觉泪下。母子二人上车。刘老者便道:“贤弟,我有一言奉告。”指着黑驴道:“此驴乃我蓄养多年,我今将此驴奉送,贤弟骑上京去便了。”范生道:“既蒙兄赐,不敢推辞。”范生拉了黑驴出柴门。二人把握,难割难舍,不忍分离。范生哭的连话也说不出来。还是刘老者硬着心肠,说:“贤弟请乘骑,恕我不远送了。”说罢,竟自进了柴门。范生只得含悲去了。这里刘老者封锁门户,照看房屋,这且不表。
dān yán fàn shēng yí lù fù jīng, wú fēi shì xiǎo xíng yè sù, jī cān kě yǐn, què shì píng píng ān ān dì dào le jīng dū, zhǎo le zhù suǒ, ān dùn jiā xiǎo. fàn shēng jiù yào dào wàn quán shān xún zhǎo yuè mǔ qù, dǎo shì bái shì lán zhù, dào:" xiàng gōng bù bì tài máng. yuán wèi de shì kē chǎng ér lái, mò ruò chǎng hòu zhū shì yǐ bì, zài qù bù chí. yī lái bié le shù nián, dào le nà lǐ, wèi miǎn yǒu xǔ duō yìng chóu, yòu yào fēn xīn. mù xià qiě yǎng xīn shén, hòu chǎng wù wán le, wǒ mǔ zǐ yǔ nǐ tóng qù. èr lái xiāng bié xǔ jiǔ, hé zhēng cǐ yī shí ne?" fàn shēng tīng bái shì shuō de yǒu lǐ, zhǐ de qiě liào lǐ kē kǎo, tóu wén tóu juǎn.
单言范生一路赴京,无非是晓行夜宿,饥餐渴饮,却是平平安安地到了京都,找了住所,安顿家小。范生就要到万全山寻找岳母去,倒是白氏拦住,道:“相公不必太忙。原为的是科场而来,莫若场后诸事已毕,再去不迟。一来别了数年,到了那里,未免有许多应酬,又要分心。目下且养心神,候场务完了,我母子与你同去。二来相别许久,何争此一时呢?”范生听白氏说的有理,只得且料理科考,投文投卷。
dào chǎng qī yǐ jìn, què shì fèng zhǐ qīn pài bāo gōng shǒu xiàng de zhǔ kǎo, zhēn shì zhì zhèng wú sī, lì bì quán xiāo. fàn shēng sān chǎng wán jùn, shèn shì dé yì, yīn xiǎng:" qī zǐ tóng lái, yuán wèi tàn wàng yuè mǔ, chǎng qián xián qī tǐ liàng yú wǒ, kǒng wǒ fēn xīn láo shén. chí dào rú jīn, wǒ ruò bù tǐ liàng xián qī, tā mǔ nǚ fēn bié shù zài zhī jiǔ, jīn lí zhǐ chǐ, bù néng shǐ tā mǔ nǚ xiāng féng, qǐ bù xiǎn de wǒ guò yú qíng báo me?" yú shì bèi shàng hēi lǘ, mì le chē liàng, yán míng sòng zhì wàn quán shān jí huí. fū qī fù zǐ sān rén, suǒ le yù suǒ de mén, yī zhí jìng bēn wàn quán shān ér lái.
到场期已近,却是奉旨钦派包公首相的主考,真是至正无私,利弊全消。范生三场完竣,甚是得意,因想:“妻子同来,原为探望岳母,场前贤妻体谅于我,恐我分心劳神。迟到如今,我若不体谅贤妻,她母女分别数载之久,今离咫尺,不能使她母女相逢,岂不显得我过于情薄么?”于是备上黑驴,觅了车辆,言明送至万全山即回。夫妻父子三人,锁了寓所的门,一直竟奔万全山而来。
dào le wàn quán shān, jiāng chē liàng dǎ fā huí qù, biàn tóng qī zǐ rù shān xún zhǎo bái shì niáng jiā, yǐ wéi lái dào biàn kě yǐ zhǎo zháo, shéi zhī wèn le duō shǎo xíng rén, jù gè bù zhī. fàn shēng bù yóu de fán zào qǐ lái, hòu huǐ bù gāi jiāng chē dǎ fā huí qù. yuán dǎ suàn jì dào le wàn quán shān, zǒng rán zài yǒu jǐ lǐ lù chéng, jiào qī zǐ chéng lǘ bào le hái ér, zì jǐ yě kě yǐ bù xíng, tā què rú hé liào dé dào jìng huì zhǎo bu zháo ne. yīn cǐ biàn jiào qī zǐ dài tóng hái ér zài yí kuài qīng shí shàng xiē xī, jiāng hēi lǘ fàng qīng kěn cǎo, zì jǐ biàn fàng kāi jiǎo bù, yī zhí chū le dōng shān kǒu, féng rén biàn wèn, bìng wú yǒu yí gè zhī dào bái jiā de. xīn zhōng hǎo shēng qì mèn, yòu jì niàn zhe qī zǐ, gèng dā zhe liǎng tuǐ suān téng, zhǐ de màn màn duó jiāng huí lái. jí zhì lái dào qīng shí zhī chù, bái shì niáng zǐ yǔ jīn gē jù gè bú jiàn le. zhè yī jīng fēi tóng xiǎo kě, zhǐ jí dé yǎn shì jīn líng, sì xià le wàng, nǎ lǐ yǒu gè rén yǐng ér ne. dào le cǐ shí, bù jué gāo shēng hū huàn, shēng yīn xiǎng chù, shān míng gǔ yìng, què yǒu shuí lái dā yìng? huàn gòu duō shí, shēng yǎ kǒu gàn, yě jiù méi yǒu jìn le, tā jiù zuò zài shí shàng, fàng shēng dà kū.
到了万全山,将车辆打发回去,便同妻子入山寻找白氏娘家,以为来到便可以找着,谁知问了多少行人,俱各不知。范生不由的烦躁起来,后悔不该将车打发回去。原打算既到了万全山,总然再有几里路程,叫妻子乘驴抱了孩儿,自己也可以步行,他却如何料得到竟会找不着呢。因此便叫妻子带同孩儿在一块青石上歇息,将黑驴放青龈草,自己便放开脚步,一直出了东山口,逢人便问,并无有一个知道白家的。心中好生气闷,又记念着妻子,更搭着两腿酸疼,只得慢慢踱将回来。及至来到青石之处,白氏娘子与金哥俱各不见了。这一惊非同小可,只急得眼似金铃,四下了望,哪里有个人影儿呢。到了此时,不觉高声呼唤,声音响处,山鸣谷应,却有谁来答应?唤够多时,声哑口干,也就没有劲了,他就坐在石上,放声大哭。
zhèng zài bēi kǒng zhī jì, zhī jiàn nà biān lái gè nián lǎo de qiáo rén, lián máng shàng qián wèn dào:" lǎo zhàng, nǐ kě céng jiàn yǒu yī fù rén dài lǐng gè hái ér me?" qiáo rén dào:" jiàn kě jiàn gè fù rén, jǐng méi yǒu xiǎo hái zi." fàn shēng jí wèn dào:" zhè fù rén zài nǎ lǐ?" qiáo rén yáo shǒu, dào:" shuō qǐ lái xiōng de hěn ne. zú xià, nǐ bù xiǎo de lí cǐ shān wǔ lǐ yuǎn, yǒu yī cūn míng huàn dú hǔ zhuāng, zhuāng zhōng yǒu gè wēi liè hóu míng jiào gé dēng yún. cǐ rén xiōng hàn fēi cháng, qiǎng lüè mín jiān fù nǚ. fāng cái jiàn tā shè liè huí lái, mǎ shàng tuó yí gè tí kū de fù rén, jìng bēn tā zhuāng nèi qù le." fàn shēng wén tīng, máng máng wèn dào:" cǐ zhuāng zài shān xià hé fāng?" qiáo rén dào:" jiù zài dōng nán fāng. nǐ kàn nà biān yuǎn yuǎn yī cóng shù lín, nà lǐ jiù shì." fàn shēng tīng le yī kàn, yě bù zuò bié, jìng fēi pǎo xià shān, tóu zhuāng zhōng qù le.
正在悲恐之际,只见那边来个年老的樵人,连忙上前问道:“老丈,你可曾见有一妇人带领个孩儿么?”樵人道:“见可见个妇人,井没有小孩子。”范生即问道:“这妇人在哪里?”樵人摇首,道:“说起来凶得很呢。足下,你不晓得离此山五里远,有一村名唤独虎庄,庄中有个威烈侯名叫葛登云。此人凶悍非常,抢掠民间妇女。方才见他射猎回来,马上驮一个啼哭的妇人,竟奔他庄内去了。”范生闻听,忙忙问道:“此庄在山下何方?”樵人道:“就在东南方。你看那边远远一丛树林,那里就是。”范生听了一看,也不作别,竟飞跑下山,投庄中去了。
nǐ dào jīn gē wèi hé bú jiàn? zhǐ yīn gé dēng yún dài le yī qún háo nú, jìn shān sōu xún yě shòu, bù xiǎng cóng shēn cǎo cóng zhōng gǎn qǐ yì zhī měng hǔ. hǔ jiàn rén duō, gè zhí bīng rèn, bù gǎn yáng wēi, tā biàn pǎo xià shān lái. qià qià cóng qīng shí jīng guò, tā jiù yī zhāng kǒu bǎ jīn gē diāo qù, jiù jiāng bái shì xià de hūn yūn guò qù. zhèng yù gé dēng yún gǎn xià hǔ lái, yī jiàn zhè bái shì, tā biàn lìng rén tuó zài mǎ shàng, huí zhuāng qù le. nà hǔ wǎng xī qù le, lián yuè liǎng xiǎo fēng. bù fáng nà biān shù shàng yǒu yī qiáo fū zhèng zài fá kē, hū jiàn měng hǔ xián yī xiǎo hái, yě shì jí zhōng shēng zhì, jiāng shǒu zhōng bǎn fǔ zhào dìng hǔ tóu pāo jī xià qù, zhèng dǎ zài hǔ bèi zhī shàng, nà hǔ měng rán bèi fǔ jī zhòng, jiāng yāo yī tā, kǒu yī zhāng, jiāng xiǎo ér biàn luò zài chén āi. qiáo fū jiàn hǔ shòu shāng, biàn tiào xià shù lái, shǒu jí yǎn kuài, lā qǐ biǎn dàn zhào zhe hǔ de hòu kuà jiù shì yī xià, lì liàng bù xiǎo. zhǐ tīng hǒu de yī shēng, nà hǔ cuān guò lǐng qù.
你道金哥为何不见?只因葛登云带了一群豪奴,进山搜寻野兽,不想从深草丛中赶起一只猛虎。虎见人多,各执兵刃,不敢扬威,它便跑下山来。恰恰从青石经过,它就一张口把金哥叼去,就将白氏吓的昏晕过去。正遇葛登云赶下虎来,一见这白氏,他便令人驮在马上,回庄去了。那虎往西去了,连越两小峰。不防那边树上有一樵夫正在伐柯,忽见猛虎衔一小孩,也是急中生智,将手中板斧照定虎头抛击下去,正打在虎背之上,那虎猛然被斧击中,将腰一塌,口一张,将小儿便落在尘埃。樵夫见虎受伤,便跳下树来,手疾眼快,拉起扁担照着虎的后胯就是一下,力量不小。只听吼的一声,那虎蹿过岭去。
qiáo fū máng jiāng xiǎo ér fú qǐ, bào zài huái zhōng, jiàn tā hái yǒu qì xī, kàn le kàn suī yǒu shāng hén, què bù shèn zhòng hū huàn duō shí, jiàn jiàn de sū xǐng guò lái, bù yóu de mǎn xīn huān xǐ. yòu kǒng zài yù yě shòu, bú shì dāng shuǎ de, jí jí lǒu dìng xiǎo ér, xiān xún zhe bǎn fǔ, yē zài yāo jiān rán hòu tí le biǎn dàn bù xià shān lái, yī zhí jìng bēn xī nán, jìn le bā bǎo cūn. zǒu bù duō huì, dào le zì jǐ mén shǒu, biàn hū dào:" mǔ qīn kāi mén, hái ér huí lái le." zhī jiàn lǐ miàn zǒu chū yí gè bàn bái tóu fà de pó pó lái, jiàng mén kāi fàng, bù jué shī shēng dào:" ài yō! nǐ cóng hé chǔ bào le gè xiǎo ér huí lái?" qiáo fū dào:" mǔ qīn, qiě dào lǐ miàn zài wèi xì shù." pó pó jiē guò biǎn dàn, guān le mén hù, qiáo fū jìn wū, jiāng xiǎo ér qīng qīng fàng zài chuáng shàng, zì jǐ bá qù bǎn fǔ, xiàng pó pó dào:" mǔ qīn, kě yǒu rè shuǐ qǔ xiē lái?" pó pó lián máng ná guò yī zhǎn. qiáo fū jiāng xiǎo ér fú qǐ, jiào tā hē le diǎn rè shuǐ, fāng cái zhuǎn guò qì lái, ài yō yī shēng, dào:" xià sǐ wǒ le!"
樵夫忙将小儿扶起,抱在怀中,见他还有气息,看了看虽有伤痕,却不甚重;呼唤多时,渐渐的苏醒过来,不由得满心欢喜。又恐再遇野兽,不是当耍的,急急搂定小儿,先寻着板斧,掖在腰间;然后提了扁担步下山来,一直竟奔西南,进了八宝村。走不多会,到了自己门首,便呼道:“母亲开门,孩儿回来了。”只见里面走出一个半白头发的婆婆来,将门开放,不觉失声道:“嗳哟!你从何处抱了个小儿回来?”樵夫道:“母亲,且到里面再为细述。”婆婆接过扁担,关了门户,樵夫进屋,将小儿轻轻放在床上,自己拔去板斧,向婆婆道:“母亲,可有热水取些来?”婆婆连忙拿过一盏。樵夫将小儿扶起,叫他喝了点热水,方才转过气来,嗳哟一声,道:“吓死我了!”
cǐ shí nà pó pó yě lái kàn shì, jiàn tā suī yǒu chén gòu, què shì méi qīng mù xiù, xīn zhōng téng ài de bù zhī yào zěn me yàng cái hǎo. nà qiáo fū biàn jiāng cóng hǔ kǒu jiù chū zhī huà, shuō le yī huí. nà pó pó tīng le, yòu bù shèng jīng hài, biàn fǔ mō zhe xiǎo ér, dào:" nǐ shì hǔ kǒu yú shēng, jiāng lái zào huà bù xiǎo, fù guì mián cháng. xiū yào hài pà, màn màn de jiāng jiā xiāng zhù chù gào sù yú wǒ." xiǎo ér dào:" wǒ xìng fàn míng jiào jīn gē, nián fāng qī suì." pó pó jiàn tā shuō huà míng bái, yòu wèn tā:" kě yǒu fù mǔ méi yǒu?" jīn gē dào:" fù mǔ jù zài. fù míng zhòng yǔ, mǔ qīn bái shì." pó pó tīng le, bù jué chà yì, dào:" nǐ jiā zhù nǎ lǐ?" jīn gē dào:" wǒ bú shì jīng dū rén, nǎi shì hú guǎng wǔ chāng fǔ jiāng xià xiàn ān shàn cūn jū zhù." pó pó tīng le, lián máng wèn dào:" nǐ mǔ qīn mò fēi rǔ míng jiào yù lián me?" jīn gē dào:" zhèng shì." pó pó wén tīng, jiāng jīn gē yī lǒu, dào:" āi yō! wǒ de guāi guāi ya! nǐ kě téng shā wǒ yě!" shuō bà, jiù kū qǐ lái. jīn gē zhēng le, bù zhī wèi hé. páng biān qiáo fū dào:" wǒ gào sù nǐ, nǐ bù bì fā zhèng. wǒ jiào bái xióng. fāng cái tí de yù lián, nǎi shì wǒ de tóng bāo jiě jie. zhè pó pó biàn shì wǒ de mǔ qīn." jīn gē dào:" rú cǐ shuō lái, tā shì wǒ de mǔ jiù, nǐ biàn shì wǒ de wài zǔ mǔ le." shuō bà, jiāng xiǎo shǒu ér bǎ pó pó yī lǒu, yě jiù tòng kū qǐ lái.
此时那婆婆也来看视,见他虽有尘垢,却是眉清目秀,心中疼爱的不知要怎么样才好。那樵夫便将从虎口救出之话,说了一回。那婆婆听了,又不胜惊骇,便抚摸着小儿,道:“你是虎口余生,将来造化不小,富贵绵长。休要害怕,慢慢的将家乡住处告诉于我。”小儿道:“我姓范名叫金哥,年方七岁。”婆婆见他说话明白,又问他:“可有父母没有?”金哥道:“父母俱在。父名仲禹,母亲白氏。”婆婆听了,不觉诧异,道:“你家住哪里?”金哥道:“我不是京都人,乃是湖广武昌府江夏县安善村居住。”婆婆听了,连忙问道:“你母亲莫非乳名叫玉莲么?”金哥道:“正是。”婆婆闻听,将金哥一搂,道:“哎哟!我的乖乖呀!你可疼煞我也!”说罢,就哭起来。金哥怔了,不知为何。旁边樵夫道:“我告诉你,你不必发怔。我叫白雄。方才提的玉莲,乃是我的同胞姐姐。这婆婆便是我的母亲。”金哥道:“如此说来,他是我的母舅,你便是我的外祖母了。”说罢,将小手儿把婆婆一搂,也就痛哭起来。
yào zhī rú hé, qiě tīng xià huí fēn jiě.
要知如何,且听下回分解。
hóng yì zèng jīn fū qī zāo biàn bái xióng dǎ hǔ shēng jiù xiāng féng
洪义赠金夫妻遭变 白雄打虎甥舅相逢
qiě shuō ēn kē wén shū xíng zhì hú guǎng, biàn jīng dòng le yí gè bǎo xué zhī rén. nǐ dào cǐ rén xìng shèn míng shuí? tā nǎi hú guǎng wǔ chāng fǔ jiāng xià xiàn nán ān shàn cūn jū zhù, xìng fàn míng zhòng yǔ, qī zǐ bái shì yù lián, hái ér jīn gē nián fāng qī suì, yī jiā sān kǒu dù rì. tā suī shì bǎo xué míng shì, què shì yí gè hán rú, jiā dào jiān nán, zhǐ yú hú kǒu. yī rì, huì wén huí lái, cháng xū duǎn tàn, mèn mèn bù lè. bái shì yī jiàn, bù zhī zhàng fū wéi zhe hé shì, huò zhě yú rén hé le qì le, biàn xiàng qián wèn dào:" xiàng gōng jīn rì huì wén huí lái, wèi hé bù yuè ne?" fàn shēng dào:" niáng zǐ yǒu suǒ bù zhī, jīn rì yǔ tóng chuāng huì wén, què wèi zuò kè, jiàn tā men yí gè gè zhuāng shù xíng lǐ, zhāng luó qǐ shēn. wǒ biàn wèn tā:' rú cǐ de máng pò, yào wǎng nǎ lǐ qù?' tóng chuāng péng yǒu dào:' zěn me? fàn xiōng nǐ hái bù zhī dào me? rú jīn shèng shàng é wài de kuàng diǎn, jiā le ēn kē, wén shū zǎo yǐ xíng dào běn shěng. wǒ men shàng yào qián qù fù kǎo, hé kuàng fàn xiōng ne! fàn xiōng ruò dào jīng shí, bì shì áo tóu dú zhàn le.' shì wǒ tīng le cǐ yán, bù jué sǎo xìng ér guī. niáng zǐ, nǐ kān jiā zhōng yī pín rú xǐ, wǒ xué shēng yān néng dào de jīng zhōng fù kǎo ne?" shuō bà, bù jué cháng tàn le yī shēng. bái shì dào:" xiàng gōng, yuán lái rú cǐ. jù qiè xīn xiǎng lái, cǐ shì yě shì tú chóu wú yì. qiè shēn yě jiǔ yǒu cǐ yì. wǒ zì bié le mǔ qīn, jīn yǐ shù nián zhī jiǔ, yuán dǎ suàn xiàng gōng jìn jīng fù kǎo shí, qiè shēn yì yù tóng xiàng gōng yī tóng qǐ shēn, yī lái xiàng gōng fù kǎo, èr lái qiè shēn yě kě shùn biàn tàn wàng mǔ qīn. wú nài shì bù suí xīn, jiā dào jiān nán, yě zhǐ hǎo zhì zhī dù wài le." bái shì yòu quàn wèi le zhàng fū xǔ duō yán yǔ. fàn shēng yī xiǎng, yuán shì tú chóu wú yì zhī shì, yě jiù zhǐ hǎo diū kāi.
且说恩科文书行至湖广,便惊动了一个饱学之人。你道此人姓甚名谁?他乃湖广武昌府江夏县南安善村居住,姓范名仲禹,妻子白氏玉莲,孩儿金哥年方七岁,一家三口度日。他虽是饱学名士,却是一个寒儒,家道艰难,止于糊口。一日,会文回来,长吁短叹,闷闷不乐。白氏一见,不知丈夫为着何事,或者与人合了气了,便向前问道:“相公今日会文回来,为何不悦呢?”范生道:“娘子有所不知,今日与同窗会文,却未作课,见他们一个个装束行李,张罗起身。我便问他:‘如此的忙迫,要往哪里去?’同窗朋友道:‘怎么?范兄你还不知道么?如今圣上额外的旷典,加了恩科,文书早已行到本省。我们尚要前去赴考,何况范兄呢!范兄若到京时,必是鳌头独占了。’是我听了此言,不觉扫兴而归。娘子,你看家中一贫如洗,我学生焉能到得京中赴考呢?”说罢,不觉长叹了一声。白氏道:“相公,原来如此。据妾心想来,此事也是徒愁无益。妾身也久有此意。我自别了母亲,今已数年之久,原打算相公进京赴考时,妾身意欲同相公一同起身,一来相公赴考,二来妾身也可顺便探望母亲。无奈事不遂心,家道艰难,也只好置之度外了。”白氏又劝慰了丈夫许多言语。范生一想,原是徒愁无益之事,也就只好丢开。
zhì cì rì qīng chén, zhèng zài shū xǐ, hū tīng yǒu rén kòu mén. fàn shēng lián máng chū qù, kāi mén yī kàn, què shì gè zhī jǐ de lǎo péng you liú hóng yì, bù shèng huān xǐ. èr rén xié shǒu, jìn le máo wū, yīn liú hóng yì shì gè nián lǎo zhī rén, ér qiě wéi rén zhōng gěng, sù lái bái shì niáng zǐ jù shì bù huí bì de, biàn shàng qián yǔ bó bo jiàn lǐ. jīn gē yě lái bài yī. liú lǎo zhě hǎo shēng huān xǐ. xùn zuò pēng chá. liú lǎo zhě dào:" wǒ jīn lái tè wèi yī shì, yǔ xián dì shāng yì. dāng jīn é wài kuàng diǎn, jiā le ēn kē, xián dì kě zhī dào me?" fàn shēng dào:" zuó rì huì wén qù fāng zhī." liú lǎo zhě dào:" xián dì jì yǐ zhī dào, kě yǒu shén me dǎ suàn ne?" fàn shēng tàn dào:" bié rén kě mán, shì lǎo xiōng gēn qián, xiǎo dì yān gǎn sā huǎng, xiōng kàn shì rú xuán qìng, jiào xiǎo dì rú zhī nài hé?" shuō bà, bù jué qī rán. liú lǎo yī jiàn, biàn dào:" xián dì bú yào rú cǐ. dàn bù zhī fù jīng fèi yòng kě dé duō shǎo ne?" fàn shēng dào:" cǐ shì shuō lái, yóu qí jiào rén wéi nán." biàn jiāng zuó rì bái shì yù yào shùn biàn tàn mǔ de huà, shuō le yī biàn. liú lǎo zhě wén tīng, lián lián diǎn tóu:" rén shēng mò dà yú xiào, zhè yě shì gāi dāng de. rú cǐ suàn lái, yuē yòng jǐ hé ne?" fàn shēng dá dào:" zuó rì xiǎo dì xì xì pán suàn, ruò sān kǒu rén yī tóng fù jīng, yī qiē yòng dù zhì shǎo yě de xū qī bā shí liǎng. yī shí rú hé cuò bàn de lái ne? yě zhǐ hǎo diū kāi bà le." liú lǎo zhě wén tīng, chén yín le bàn shǎng, dào:" jì rú cǐ, dài wǒ yǔ nǐ chóu huà chóu huà qù. tǎng dé shì chéng, qǐ bú shì jiàn hǎo shì ne?" fàn shēng lián lián chēng xiè. liú lǎo zhě lì qǐ shēn lái yào zǒu. fàn shēng duàn bù kěn fàng, shì bì liú xià chī fàn. liú lǎo zhě dào:" chī fàn shì xiǎo shì, wéi kǒng dān wù le zhèng shì, róng wǒ zǎo zǎo huí qù, zhāng luó zhāng luó shì qíng yào jǐn." fàn shēng biàn bù kěn jǐn liú, sòng chū zhài mén. fēn bié shí, liú lǎo zhě dào:" jiù shì míng rì bà, xián dì wù bì zài jiā zhōng tīng wǒ de xìn xī." shuō bà, gào bié ér qù.
至次日清晨,正在梳洗,忽听有人叩门。范生连忙出去,开门一看,却是个知己的老朋友刘洪义,不胜欢喜。二人携手,进了茅屋,因刘洪义是个年老之人,而且为人忠梗,素来白氏娘子俱是不回避的,便上前与伯伯见礼。金哥也来拜揖。刘老者好生欢喜。逊坐烹茶。刘老者道:“我今来特为一事,与贤弟商议。当今额外旷典,加了恩科,贤弟可知道么?”范生道:“昨日会文去方知。”刘老者道:“贤弟既已知道,可有什么打算呢?”范生叹道:“别人可瞒,似老兄跟前,小弟焉敢撒谎,兄看室如悬磬,叫小弟如之奈何?”说罢,不觉凄然。刘老一见,便道:“贤弟不要如此。但不知赴京费用可得多少呢?”范生道:“此事说来,尤其叫人为难。”便将昨日白氏欲要顺便探母的话,说了一遍。刘老者闻听,连连点头:“人生莫大于孝,这也是该当的。如此算来,约用几何呢?”范生答道:“昨日小弟细细盘算,若三口人一同赴京,一切用度至少也得需七八十两。一时如何措办得来呢?也只好丢开罢了。”刘老者闻听,沉吟了半晌,道:“既如此,待我与你筹划筹划去。倘得事成,岂不是件好事呢?”范生连连称谢。刘老者立起身来要走。范生断不肯放,是必留下吃饭。刘老者道:“吃饭是小事,惟恐耽误了正事,容我早早回去,张罗张罗事情要紧。”范生便不肯紧留,送出柴门。分别时,刘老者道:“就是明日罢,贤弟务必在家中听我的信息。”说罢,告别而去。
fàn shēng sòng le liú lǎo zhě huí lái, xīn zhōng yòu shì huān xǐ, yòu shì gǎn tàn: huān xǐ de shì, shì yǒu còu qiǎo gǎn tàn de shì, zì jǐ jiān nán què yòu zhuì lèi péng yǒu. yòu yǔ bái shì niáng zǐ wàng kōng pū yǐng dì pán suàn le yī huí. dào le cì rì, fàn shēng rú zuò zhēn zhān yì bān, zuò lì bù ān, shí kè pàn wàng. hǎo róng yì tiān jiàng jiāo wǔ, zhǐ tīng yǒu rén kòu mén, fàn shēng máng jiàng mén kāi le, zhī jiàn liú lǎo zhě lā jìn yī tóu hēi lǘ, mǎn miàn shì hàn, chuǎn xū xū dì jìn lái, shuō dào:" hǎo hēi lǘ! xǔ jiǔ bù qí tā, tā jiù nào qǐ shǒu lái le. yí lù shàng lèi de lǎo hàn tōng shēn shì hàn." shuō zhe huà, yī tóng lái dào wū nèi zuò xià, shuō dào:" xìng xǐ shì yǐ chéng jiù, jìng shì xián dì de jī yù." yī bì shuō zhe, jiāng lǘ shàng de qián dài ér cóng wài miàn ná xià lái, fàng zài wū nèi zhuō shàng tāo chū liǎng fēng yín zi, yòu fàng zài chuáng shàng, shuō dào:" zhè shì yī bǎi liǎng yín zi. xián dì yǔ dì fù dài lǐng zhí ér kě yǐ jìn jīng le." fàn shēng cǐ shí zhēn shì xǐ chū wàng wài, biàn dào:" rú hé yòng de le zhè xǔ duō ne? zài zhě bù zhī lǎo xiōng rú hé xī lái, wàng qǐ míng bái zhǐ shì." liú lǎo zhě xiào dào:" xián dì bù bì duō lǜ. cǐ yín yě shì wǒ xiāng hǎo jiè lái de, bìng wú lì xī zòng yǒu lì xī, yǒu wǒ yī miàn chéng guǎn. zài zhě yín zi suī duō, xián dì zhǐ guǎn ná qù. sú yǔ shuō de hǎo:' qióng jiā fù lù.' wǒ yòu shuō jù bù jí xiáng de huà ér, tǎng ruò xián dì luò le sūn shān, jiù zài jīng zhōng jū zhù, bù bì wǎng fǎn bá shè. dào le míng nián jiù shì zhèng kē, qǐ bù xǐng shì? zǒng shì kuān yú xiē hǎo." fàn shēng tīng le cǐ yán yǒu lǐ, zhī dào liú lǎo wéi rén háo shuǎng, yě bù zhì xiè, wéi yǒu míng gǎn ér yǐ. liú lǎo yòu dào:" xián dì qǐ shēn yìng yòng hé wù, yě dāng bàn lǐ." fàn shēng dào:" rú jīn yǒu le yín zi, biàn hǎo bàn le." liú lǎo zhě dào:" jì rú cǐ, xián dì biàn jì lǜ míng bái. wǒ jīn rì yě bù huí qù le, tóng nǐ shàng jiē bàn lǐ xíng zhuāng. míng rì jí hǎo de huáng dào rì qī, jiù yào qǐ shēn cái hǎo." fàn shēng biàn tóng liú lǎo zhě qiān le hēi lǘ, chū zhài mén, jìng bēn jiē shì zhì bàn xíng zhuāng. bái shì zài jiā zhōng, yě shōu shí qǐ shēn zhī wù. dào le wǎn jiān, liú lǎo yǔ fàn shēng tóng lái, yī tóng shōu shí xíng lǐ, zhí nào dào sān gǔ fāng xiē. suǒ yǒu cū shǐ de jiā huo yǐ jí fáng wū, jù tuō liú lǎo zhě zhào guǎn. liú lǎo zhě shàng le nián jì zhī rén, rú hé shuì de zhe fàn shēng yòu diàn niàn zhe míng rì xíng lù, yě shì bù néng ān shuì. èr rén xián tán, liú lǎo zhě biàn zhǔ fù le duō shǎo yán yǔ, fàn shēng yī yī jǐn jì.
范生送了刘老者回来,心中又是欢喜,又是感叹:欢喜的是,事有凑巧;感叹的是,自己艰难却又赘累朋友。又与白氏娘子望空扑影地盘算了一回。到了次日,范生如坐针毡一般,坐立不安,时刻盼望。好容易天将交午,只听有人叩门,范生忙将门开了,只见刘老者拉进一头黑驴,满面是汗,喘吁吁地进来,说道:“好黑驴!许久不骑他,他就闹起手来了。一路上累的老汉通身是汗。”说着话,一同来到屋内坐下,说道:“幸喜事已成就,竟是贤弟的机遇。”一壁说着,将驴上的钱袋儿从外面拿下来,放在屋内桌上;掏出两封银子,又放在床上,说道:“这是一百两银子。贤弟与弟妇带领侄儿可以进京了。”范生此时真是喜出望外,便道:“如何用的了这许多呢?再者不知老兄如何惜来,望乞明白指示。”刘老者笑道:“贤弟不必多虑。此银也是我相好借来的,并无利息;纵有利息,有我一面承管。再者银子虽多,贤弟只管拿去。俗语说的好:‘穷家富路。’我又说句不吉祥的话儿,倘若贤弟落了孙山,就在京中居住,不必往返跋涉。到了明年就是正科,岂不省事?总是宽余些好。”范生听了此言有理,知道刘老为人豪爽,也不致谢,惟有铭感而已。刘老又道:“贤弟起身应用何物,也当办理。”范生道:“如今有了银子,便好办了。”刘老者道:“既如此,贤弟便计虑明白。我今日也不回去了,同你上街办理行装。明日极好的黄道日期,就要起身才好。”范生便同刘老者牵了黑驴,出柴门,竟奔街市制办行装。白氏在家中,也收拾起身之物。到了晚间,刘老与范生同来,一同收拾行李,直闹到三鼓方歇。所有粗使的家伙以及房屋,俱托刘老者照管。刘老者上了年纪之人,如何睡的着;范生又惦念着明日行路,也是不能安睡。二人闲谈,刘老者便嘱咐了多少言语,范生一一谨记。
gāng dào lí míng, chē zi biàn lái, jí jiāng xíng lǐ zhuāng hǎo. bái shì bài bié le liú bó bo, bù jué lèi xià. mǔ zǐ èr rén shàng chē. liú lǎo zhě biàn dào:" xián dì, wǒ yǒu yī yán fèng gào." zhǐ zhe hēi lǘ dào:" cǐ lǘ nǎi wǒ xù yǎng duō nián, wǒ jīn jiāng cǐ lǘ fèng sòng, xián dì qí shàng jīng qù biàn liǎo." fàn shēng dào:" jì méng xiōng cì, bù gǎn tuī cí." fàn shēng lā le hēi lǘ chū zhài mén. èr rén bǎ wò, nán gē nán shè, bù rěn fēn lí. fàn shēng kū de lián huà yě shuō bu chū lái. hái shì liú lǎo zhě yìng zhe xīn cháng, shuō:" xián dì qǐng chéng qí, shù wǒ bù yuǎn sòng le." shuō bà, jìng zì jìn le zhài mén. fàn shēng zhǐ de hán bēi qù le. zhè lǐ liú lǎo zhě fēng suǒ mén hù, zhào kàn fáng wū, zhè qiě bù biǎo.
刚到黎明,车子便来,急将行李装好。白氏拜别了刘伯伯,不觉泪下。母子二人上车。刘老者便道:“贤弟,我有一言奉告。”指着黑驴道:“此驴乃我蓄养多年,我今将此驴奉送,贤弟骑上京去便了。”范生道:“既蒙兄赐,不敢推辞。”范生拉了黑驴出柴门。二人把握,难割难舍,不忍分离。范生哭的连话也说不出来。还是刘老者硬着心肠,说:“贤弟请乘骑,恕我不远送了。”说罢,竟自进了柴门。范生只得含悲去了。这里刘老者封锁门户,照看房屋,这且不表。
dān yán fàn shēng yí lù fù jīng, wú fēi shì xiǎo xíng yè sù, jī cān kě yǐn, què shì píng píng ān ān dì dào le jīng dū, zhǎo le zhù suǒ, ān dùn jiā xiǎo. fàn shēng jiù yào dào wàn quán shān xún zhǎo yuè mǔ qù, dǎo shì bái shì lán zhù, dào:" xiàng gōng bù bì tài máng. yuán wèi de shì kē chǎng ér lái, mò ruò chǎng hòu zhū shì yǐ bì, zài qù bù chí. yī lái bié le shù nián, dào le nà lǐ, wèi miǎn yǒu xǔ duō yìng chóu, yòu yào fēn xīn. mù xià qiě yǎng xīn shén, hòu chǎng wù wán le, wǒ mǔ zǐ yǔ nǐ tóng qù. èr lái xiāng bié xǔ jiǔ, hé zhēng cǐ yī shí ne?" fàn shēng tīng bái shì shuō de yǒu lǐ, zhǐ de qiě liào lǐ kē kǎo, tóu wén tóu juǎn.
单言范生一路赴京,无非是晓行夜宿,饥餐渴饮,却是平平安安地到了京都,找了住所,安顿家小。范生就要到万全山寻找岳母去,倒是白氏拦住,道:“相公不必太忙。原为的是科场而来,莫若场后诸事已毕,再去不迟。一来别了数年,到了那里,未免有许多应酬,又要分心。目下且养心神,候场务完了,我母子与你同去。二来相别许久,何争此一时呢?”范生听白氏说的有理,只得且料理科考,投文投卷。
dào chǎng qī yǐ jìn, què shì fèng zhǐ qīn pài bāo gōng shǒu xiàng de zhǔ kǎo, zhēn shì zhì zhèng wú sī, lì bì quán xiāo. fàn shēng sān chǎng wán jùn, shèn shì dé yì, yīn xiǎng:" qī zǐ tóng lái, yuán wèi tàn wàng yuè mǔ, chǎng qián xián qī tǐ liàng yú wǒ, kǒng wǒ fēn xīn láo shén. chí dào rú jīn, wǒ ruò bù tǐ liàng xián qī, tā mǔ nǚ fēn bié shù zài zhī jiǔ, jīn lí zhǐ chǐ, bù néng shǐ tā mǔ nǚ xiāng féng, qǐ bù xiǎn de wǒ guò yú qíng báo me?" yú shì bèi shàng hēi lǘ, mì le chē liàng, yán míng sòng zhì wàn quán shān jí huí. fū qī fù zǐ sān rén, suǒ le yù suǒ de mén, yī zhí jìng bēn wàn quán shān ér lái.
到场期已近,却是奉旨钦派包公首相的主考,真是至正无私,利弊全消。范生三场完竣,甚是得意,因想:“妻子同来,原为探望岳母,场前贤妻体谅于我,恐我分心劳神。迟到如今,我若不体谅贤妻,她母女分别数载之久,今离咫尺,不能使她母女相逢,岂不显得我过于情薄么?”于是备上黑驴,觅了车辆,言明送至万全山即回。夫妻父子三人,锁了寓所的门,一直竟奔万全山而来。
dào le wàn quán shān, jiāng chē liàng dǎ fā huí qù, biàn tóng qī zǐ rù shān xún zhǎo bái shì niáng jiā, yǐ wéi lái dào biàn kě yǐ zhǎo zháo, shéi zhī wèn le duō shǎo xíng rén, jù gè bù zhī. fàn shēng bù yóu de fán zào qǐ lái, hòu huǐ bù gāi jiāng chē dǎ fā huí qù. yuán dǎ suàn jì dào le wàn quán shān, zǒng rán zài yǒu jǐ lǐ lù chéng, jiào qī zǐ chéng lǘ bào le hái ér, zì jǐ yě kě yǐ bù xíng, tā què rú hé liào dé dào jìng huì zhǎo bu zháo ne. yīn cǐ biàn jiào qī zǐ dài tóng hái ér zài yí kuài qīng shí shàng xiē xī, jiāng hēi lǘ fàng qīng kěn cǎo, zì jǐ biàn fàng kāi jiǎo bù, yī zhí chū le dōng shān kǒu, féng rén biàn wèn, bìng wú yǒu yí gè zhī dào bái jiā de. xīn zhōng hǎo shēng qì mèn, yòu jì niàn zhe qī zǐ, gèng dā zhe liǎng tuǐ suān téng, zhǐ de màn màn duó jiāng huí lái. jí zhì lái dào qīng shí zhī chù, bái shì niáng zǐ yǔ jīn gē jù gè bú jiàn le. zhè yī jīng fēi tóng xiǎo kě, zhǐ jí dé yǎn shì jīn líng, sì xià le wàng, nǎ lǐ yǒu gè rén yǐng ér ne. dào le cǐ shí, bù jué gāo shēng hū huàn, shēng yīn xiǎng chù, shān míng gǔ yìng, què yǒu shuí lái dā yìng? huàn gòu duō shí, shēng yǎ kǒu gàn, yě jiù méi yǒu jìn le, tā jiù zuò zài shí shàng, fàng shēng dà kū.
到了万全山,将车辆打发回去,便同妻子入山寻找白氏娘家,以为来到便可以找着,谁知问了多少行人,俱各不知。范生不由的烦躁起来,后悔不该将车打发回去。原打算既到了万全山,总然再有几里路程,叫妻子乘驴抱了孩儿,自己也可以步行,他却如何料得到竟会找不着呢。因此便叫妻子带同孩儿在一块青石上歇息,将黑驴放青龈草,自己便放开脚步,一直出了东山口,逢人便问,并无有一个知道白家的。心中好生气闷,又记念着妻子,更搭着两腿酸疼,只得慢慢踱将回来。及至来到青石之处,白氏娘子与金哥俱各不见了。这一惊非同小可,只急得眼似金铃,四下了望,哪里有个人影儿呢。到了此时,不觉高声呼唤,声音响处,山鸣谷应,却有谁来答应?唤够多时,声哑口干,也就没有劲了,他就坐在石上,放声大哭。
zhèng zài bēi kǒng zhī jì, zhī jiàn nà biān lái gè nián lǎo de qiáo rén, lián máng shàng qián wèn dào:" lǎo zhàng, nǐ kě céng jiàn yǒu yī fù rén dài lǐng gè hái ér me?" qiáo rén dào:" jiàn kě jiàn gè fù rén, jǐng méi yǒu xiǎo hái zi." fàn shēng jí wèn dào:" zhè fù rén zài nǎ lǐ?" qiáo rén yáo shǒu, dào:" shuō qǐ lái xiōng de hěn ne. zú xià, nǐ bù xiǎo de lí cǐ shān wǔ lǐ yuǎn, yǒu yī cūn míng huàn dú hǔ zhuāng, zhuāng zhōng yǒu gè wēi liè hóu míng jiào gé dēng yún. cǐ rén xiōng hàn fēi cháng, qiǎng lüè mín jiān fù nǚ. fāng cái jiàn tā shè liè huí lái, mǎ shàng tuó yí gè tí kū de fù rén, jìng bēn tā zhuāng nèi qù le." fàn shēng wén tīng, máng máng wèn dào:" cǐ zhuāng zài shān xià hé fāng?" qiáo rén dào:" jiù zài dōng nán fāng. nǐ kàn nà biān yuǎn yuǎn yī cóng shù lín, nà lǐ jiù shì." fàn shēng tīng le yī kàn, yě bù zuò bié, jìng fēi pǎo xià shān, tóu zhuāng zhōng qù le.
正在悲恐之际,只见那边来个年老的樵人,连忙上前问道:“老丈,你可曾见有一妇人带领个孩儿么?”樵人道:“见可见个妇人,井没有小孩子。”范生即问道:“这妇人在哪里?”樵人摇首,道:“说起来凶得很呢。足下,你不晓得离此山五里远,有一村名唤独虎庄,庄中有个威烈侯名叫葛登云。此人凶悍非常,抢掠民间妇女。方才见他射猎回来,马上驮一个啼哭的妇人,竟奔他庄内去了。”范生闻听,忙忙问道:“此庄在山下何方?”樵人道:“就在东南方。你看那边远远一丛树林,那里就是。”范生听了一看,也不作别,竟飞跑下山,投庄中去了。
nǐ dào jīn gē wèi hé bú jiàn? zhǐ yīn gé dēng yún dài le yī qún háo nú, jìn shān sōu xún yě shòu, bù xiǎng cóng shēn cǎo cóng zhōng gǎn qǐ yì zhī měng hǔ. hǔ jiàn rén duō, gè zhí bīng rèn, bù gǎn yáng wēi, tā biàn pǎo xià shān lái. qià qià cóng qīng shí jīng guò, tā jiù yī zhāng kǒu bǎ jīn gē diāo qù, jiù jiāng bái shì xià de hūn yūn guò qù. zhèng yù gé dēng yún gǎn xià hǔ lái, yī jiàn zhè bái shì, tā biàn lìng rén tuó zài mǎ shàng, huí zhuāng qù le. nà hǔ wǎng xī qù le, lián yuè liǎng xiǎo fēng. bù fáng nà biān shù shàng yǒu yī qiáo fū zhèng zài fá kē, hū jiàn měng hǔ xián yī xiǎo hái, yě shì jí zhōng shēng zhì, jiāng shǒu zhōng bǎn fǔ zhào dìng hǔ tóu pāo jī xià qù, zhèng dǎ zài hǔ bèi zhī shàng, nà hǔ měng rán bèi fǔ jī zhòng, jiāng yāo yī tā, kǒu yī zhāng, jiāng xiǎo ér biàn luò zài chén āi. qiáo fū jiàn hǔ shòu shāng, biàn tiào xià shù lái, shǒu jí yǎn kuài, lā qǐ biǎn dàn zhào zhe hǔ de hòu kuà jiù shì yī xià, lì liàng bù xiǎo. zhǐ tīng hǒu de yī shēng, nà hǔ cuān guò lǐng qù.
你道金哥为何不见?只因葛登云带了一群豪奴,进山搜寻野兽,不想从深草丛中赶起一只猛虎。虎见人多,各执兵刃,不敢扬威,它便跑下山来。恰恰从青石经过,它就一张口把金哥叼去,就将白氏吓的昏晕过去。正遇葛登云赶下虎来,一见这白氏,他便令人驮在马上,回庄去了。那虎往西去了,连越两小峰。不防那边树上有一樵夫正在伐柯,忽见猛虎衔一小孩,也是急中生智,将手中板斧照定虎头抛击下去,正打在虎背之上,那虎猛然被斧击中,将腰一塌,口一张,将小儿便落在尘埃。樵夫见虎受伤,便跳下树来,手疾眼快,拉起扁担照着虎的后胯就是一下,力量不小。只听吼的一声,那虎蹿过岭去。
qiáo fū máng jiāng xiǎo ér fú qǐ, bào zài huái zhōng, jiàn tā hái yǒu qì xī, kàn le kàn suī yǒu shāng hén, què bù shèn zhòng hū huàn duō shí, jiàn jiàn de sū xǐng guò lái, bù yóu de mǎn xīn huān xǐ. yòu kǒng zài yù yě shòu, bú shì dāng shuǎ de, jí jí lǒu dìng xiǎo ér, xiān xún zhe bǎn fǔ, yē zài yāo jiān rán hòu tí le biǎn dàn bù xià shān lái, yī zhí jìng bēn xī nán, jìn le bā bǎo cūn. zǒu bù duō huì, dào le zì jǐ mén shǒu, biàn hū dào:" mǔ qīn kāi mén, hái ér huí lái le." zhī jiàn lǐ miàn zǒu chū yí gè bàn bái tóu fà de pó pó lái, jiàng mén kāi fàng, bù jué shī shēng dào:" ài yō! nǐ cóng hé chǔ bào le gè xiǎo ér huí lái?" qiáo fū dào:" mǔ qīn, qiě dào lǐ miàn zài wèi xì shù." pó pó jiē guò biǎn dàn, guān le mén hù, qiáo fū jìn wū, jiāng xiǎo ér qīng qīng fàng zài chuáng shàng, zì jǐ bá qù bǎn fǔ, xiàng pó pó dào:" mǔ qīn, kě yǒu rè shuǐ qǔ xiē lái?" pó pó lián máng ná guò yī zhǎn. qiáo fū jiāng xiǎo ér fú qǐ, jiào tā hē le diǎn rè shuǐ, fāng cái zhuǎn guò qì lái, ài yō yī shēng, dào:" xià sǐ wǒ le!"
樵夫忙将小儿扶起,抱在怀中,见他还有气息,看了看虽有伤痕,却不甚重;呼唤多时,渐渐的苏醒过来,不由得满心欢喜。又恐再遇野兽,不是当耍的,急急搂定小儿,先寻着板斧,掖在腰间;然后提了扁担步下山来,一直竟奔西南,进了八宝村。走不多会,到了自己门首,便呼道:“母亲开门,孩儿回来了。”只见里面走出一个半白头发的婆婆来,将门开放,不觉失声道:“嗳哟!你从何处抱了个小儿回来?”樵夫道:“母亲,且到里面再为细述。”婆婆接过扁担,关了门户,樵夫进屋,将小儿轻轻放在床上,自己拔去板斧,向婆婆道:“母亲,可有热水取些来?”婆婆连忙拿过一盏。樵夫将小儿扶起,叫他喝了点热水,方才转过气来,嗳哟一声,道:“吓死我了!”
cǐ shí nà pó pó yě lái kàn shì, jiàn tā suī yǒu chén gòu, què shì méi qīng mù xiù, xīn zhōng téng ài de bù zhī yào zěn me yàng cái hǎo. nà qiáo fū biàn jiāng cóng hǔ kǒu jiù chū zhī huà, shuō le yī huí. nà pó pó tīng le, yòu bù shèng jīng hài, biàn fǔ mō zhe xiǎo ér, dào:" nǐ shì hǔ kǒu yú shēng, jiāng lái zào huà bù xiǎo, fù guì mián cháng. xiū yào hài pà, màn màn de jiāng jiā xiāng zhù chù gào sù yú wǒ." xiǎo ér dào:" wǒ xìng fàn míng jiào jīn gē, nián fāng qī suì." pó pó jiàn tā shuō huà míng bái, yòu wèn tā:" kě yǒu fù mǔ méi yǒu?" jīn gē dào:" fù mǔ jù zài. fù míng zhòng yǔ, mǔ qīn bái shì." pó pó tīng le, bù jué chà yì, dào:" nǐ jiā zhù nǎ lǐ?" jīn gē dào:" wǒ bú shì jīng dū rén, nǎi shì hú guǎng wǔ chāng fǔ jiāng xià xiàn ān shàn cūn jū zhù." pó pó tīng le, lián máng wèn dào:" nǐ mǔ qīn mò fēi rǔ míng jiào yù lián me?" jīn gē dào:" zhèng shì." pó pó wén tīng, jiāng jīn gē yī lǒu, dào:" āi yō! wǒ de guāi guāi ya! nǐ kě téng shā wǒ yě!" shuō bà, jiù kū qǐ lái. jīn gē zhēng le, bù zhī wèi hé. páng biān qiáo fū dào:" wǒ gào sù nǐ, nǐ bù bì fā zhèng. wǒ jiào bái xióng. fāng cái tí de yù lián, nǎi shì wǒ de tóng bāo jiě jie. zhè pó pó biàn shì wǒ de mǔ qīn." jīn gē dào:" rú cǐ shuō lái, tā shì wǒ de mǔ jiù, nǐ biàn shì wǒ de wài zǔ mǔ le." shuō bà, jiāng xiǎo shǒu ér bǎ pó pó yī lǒu, yě jiù tòng kū qǐ lái.
此时那婆婆也来看视,见他虽有尘垢,却是眉清目秀,心中疼爱的不知要怎么样才好。那樵夫便将从虎口救出之话,说了一回。那婆婆听了,又不胜惊骇,便抚摸着小儿,道:“你是虎口余生,将来造化不小,富贵绵长。休要害怕,慢慢的将家乡住处告诉于我。”小儿道:“我姓范名叫金哥,年方七岁。”婆婆见他说话明白,又问他:“可有父母没有?”金哥道:“父母俱在。父名仲禹,母亲白氏。”婆婆听了,不觉诧异,道:“你家住哪里?”金哥道:“我不是京都人,乃是湖广武昌府江夏县安善村居住。”婆婆听了,连忙问道:“你母亲莫非乳名叫玉莲么?”金哥道:“正是。”婆婆闻听,将金哥一搂,道:“哎哟!我的乖乖呀!你可疼煞我也!”说罢,就哭起来。金哥怔了,不知为何。旁边樵夫道:“我告诉你,你不必发怔。我叫白雄。方才提的玉莲,乃是我的同胞姐姐。这婆婆便是我的母亲。”金哥道:“如此说来,他是我的母舅,你便是我的外祖母了。”说罢,将小手儿把婆婆一搂,也就痛哭起来。
yào zhī rú hé, qiě tīng xià huí fēn jiě.
要知如何,且听下回分解。