strong yáng fāng huái zhōng bǐ cǐ jiàn lǐ jì zǔ jìn xiào mǔ zǐ xiāng féng strong
杨芳怀忠彼此见礼 继祖尽孝母子相逢
qiě shuō jīn gōng shěn míng jìn bǎo, jiāng tā lì shí shōu jiān, yǔ cǎi fèng dǐ mìng, bǎ qín chāng dāng táng shì fàng, wéi yǒu shā jiān zhī rén, zài xíng fǎng zhā jī huò lìng jié, zàn qiě xuán àn. lùn bì chán zǎo jiù gāi sǐ, jìn lù yīn yǒu yín xié zhī xíng, zhì yǒu shā shēn zhī huò. tā èr rén jì sǐ, yě jiù bù bì shēn jiū le.
且说金公审明进宝,将他立时收监,与彩凤抵命,把秦昌当堂释放,惟有杀奸之人,再行访查缉获另结,暂且悬案。论碧蟾早就该死,进禄因有淫邪之行,致有杀身之祸。他二人既死,也就不必深究了。
qiě shuō qín chāng huí jiā, gǎn xiè dù yōng bù jìn, èr rén suì chéng mò nì. yòu xiǎng qǐ jìng xiū zhī yán, dù yōng yě yào tàn wàng, yīn cǐ èr rén tóng lái dào pán gǔ sì. jìng xiū yǔ běi xiá jiàn le, bǐ cǐ jīng hài. hái shì qín chāng zhí shuǎng, háo wú yǐn huì, jiāng cǐ shì shù míng. jìng xiū běi xiá fāng cái shì yí, shǐ wù jìn bǎo zhī yán jìn shì xū jiǎ. sì rén zhè yī fān qīn ài kuài lè, zì bù bì yán.
且说秦昌回家,感谢杜雍不尽,二人遂成莫逆。又想起静修之言,杜雍也要探望,因此二人同来到盘古寺。静修与北侠见了,彼此惊骇。还是秦昌直爽,毫无隐讳,将此事述明。静修北侠方才释疑,始悟进宝之言尽是虚假。四人这一番亲爱快乐,自不必言。
pán huán le jǐ rì, qín chāng yǔ dù yōng réng rán huí zhuāng, běi xiá yě jiù bié le jìng xiū, shàng háng zhōu qù le. yán lù shàng wén rén chuán shuō dào:" hǎo le! háng zhōu tài shǒu kě huàn le. wǒ men de yuān wǎng kě gāi sù le." zǐ xì dǎ tīng, běi xiá què xiǎo de cǐ rén.
盘桓了几日,秦昌与杜雍仍然回庄,北侠也就别了静修,上杭州去了。沿路上闻人传说道:“好了!杭州太守可换了。我们的冤枉可该诉了。”仔细打听,北侠却晓得此人。
nǐ dào cǐ rén shì shuí? tīng wǒ màn màn xù lái. zhǐ yīn chūn wéi kǎo shì, qīn mìng bāo dà rén zhǔ kǎo, dào le sān chǎng yǐ bì, jiàn zhōng juǎn nèi bìng wú bāo gōng zhí ér. tiān zǐ biàn wèn:" bāo qīng, shì róng wèi hé bù zhōng?" bāo gōng zòu dào:" chén yīn qīn mìng diǎn wéi zhǔ kǎo, chén zhí lǐ yīng huí bì, yīn cǐ bìng wèi rù chǎng." tiān zǐ dào:" zhèn yuán wèi jiǎn xuǎn rén cái, míng jīng qǔ shì, wèi guó qiú xián. ruò yào rú cǐ, qǐ bù jiào bāo shì róng bào qū me?" jí xíng chuán zhǐ, zhe shì róng yī tǐ diàn shì. cǐ zhǐ yī xià, bāo shì róng hǎo shēng kuài lè. dào le diàn shì zhī qī, qīn diǎn bāo shì róng de chuán lú, yòng wèi hàn lín yuàn shù jí shì, bāo gōng shū zhí pèng tóu xiè ēn. fù qióng lín yàn zhī hòu, bāo gōng dì le yī běn gěi bāo shì róng gào jià, huán xiāng bì yīn, sān ge yuè hòu réng rán huí jīng gòng zhí. shèng shàng zhǔn zòu, shǎng lài le duō shǎo dōng xī. bāo shì róng bié le shū fù, dài le dèng jiǔ rú, róng yào huán xiāng. zhì yú yǔ yù zhī bì yīn yī jié, yě bù bì xì shù.
你道此人是谁?听我慢慢叙来。只因春闱考试,钦命包大人主考,到了三场已毕,见中卷内并无包公侄儿。天子便问:“包卿,世荣为何不中?”包公奏道:“臣因钦命点为主考,臣侄理应回避,因此并未入场。”天子道:“朕原为拣选人材,明经取士,为国求贤。若要如此,岂不叫包世荣抱屈么?”即行传旨,着世荣一体殿试。此旨一下,包世荣好生快乐。到了殿试之期,钦点包世荣的传胪,用为翰林院庶吉士,包公叔侄碰头谢恩。赴琼林宴之后,包公递了一本给包世荣告假,还乡毕姻,三个月后仍然回京供职。圣上准奏,赏赉了多少东西。包世荣别了叔父,带了邓九如,荣耀还乡。至于与玉芝毕姻一节,也不必细述。
zhǐ yīn háng zhōu tài shǒu chū quē, shèng shàng qīn pài le xīn zhōng bǎng yǎn yòng wèi biān xiū de ní jì zǔ. ní jì zǔ fèng le shèng zhǐ, bù gǎn chí yán. xiān bài lǎo shī, bāo gōng miǎn lì le duō shǎo yán yǔ, ní jì zǔ yī yī jǐn jì. rán hòu gào jià huán xiāng jì zǔ. fèng zhǐ:" zhe jì zǔ bì, jí fù xīn rèn." nǐ dào ní jì zǔ kě shì ní tài gōng zhī zǐ me? jiù shì pú rén kě shì ní zhōng me? qí zhōng shàng yǒu xǔ duō de yuán wěi, zhēn fǎng fú bái luó shān de gù shì, cǐ chù bù néng bù xù chū.
只因杭州太守出缺,圣上钦派了新中榜眼用为编修的倪继祖。倪继祖奉了圣旨,不敢迟延。先拜老师,包公勉励了多少言语,倪继祖一一谨记。然后告假还乡祭祖。奉旨:“着祭祖毕,即赴新任。”你道倪继祖可是倪太公之子么?就是仆人可是倪忠么?其中尚有许多的原委,真仿佛白罗衫的故事,此处不能不叙出。
qiě shuō yáng zhōu gān quán xiàn yǒu yī bǎo xué rú liú, míng huàn ní rén, zì yòu dìng le tóng xiāng lǐ tài gōng zhī nǚ wèi qī. shén me lǐ pìn ne? yǒu zǔ chuán yí liú de yī zhī bìng gěng yù lián huā, jīng yíng guāng rùn wú bǐ, chāi kāi què shì liǎng zhī, hé qǐ lái biàn chéng yī duǒ. ní rén shì wéi zhēn bǎo, yǔ qī zǐ gè pèi yī zhī. zhǐ yīn yào shàng tài zhōu tàn qīn, biàn gù le chuán zhī. zhè chuán hù yī míng táo zōng, yī míng hè bào, wài yǒu yí gè gù gōng bāng xián de míng jiào yáng fāng. bù liào zhè táo zōng hè bào nǎi shì shuǐ miàn shàng zuò shēng yá de, dàn fán kè rén xíng lǐ zī zhòng lù zài tā yǎn lǐ, zài méi yǒu fàng guò qù de. rú jīn jiàn ní rén gù le tā de chuán, suī wú chén chóng xíng lǐ, què jiàn lǐ shì shēng de měi mào, yín xīn dǒu qǐ. hè bào àn àn de yǔ táo zōng shāng liáng, yì yù jié lüè le zhè zōng mǎi mài. tā bié de yī gài bú yào, quán gěi táo zōng, tā dān yào lǐ shì zuò gè qī fáng. èr rén jì yì tíng dāng, yòu qiāo qiāo de zhī huì le yáng fāng. yáng fāng yuán shì gù gōng rén, bù gǎn duō yī rì, lái zài yáng zǐ jiāng, dào yōu pì zhī chù, jiāng ní rén pāo xiàng shuǐ zhōng yān sǐ. hè bào biàn tōng lēi lǐ shì. lǐ shì kū sù dào:" yīn huái yùn lín ěr, dài fēn miǎn hòu zài xíng chéng qīn." duō kuī yáng fāng zài páng jiě quàn dào:" tā zhàng fū yǐ sǐ, nán dào hái pà tā fēi shàng tiān qù bù chéng?" hè bào zhǐ de bà le. yáng fāng àn àn xiǎng dào:" tā děng zuò è, jiāng lái shì fàn, nán miǎn bān lā yú wǒ. zài zhě kàn zhè fù rén kū de kě lián, wǒ hé bù rú cǐ rú cǐ ne." xiǎng bà, tā biàn gū jiǔ mǎi ròu, qìng hè tā èr rén yí gè dé qī, yí gè fā cái. èr rén jiàn tā yīn qín, yī qí shuō dào:" hé kǔ yào jiào nǐ fèi xīn ne. nǐ yǐ hòu zhēn yāo hǎo shí, wǒ děng àn sān qī yǔ nǐ gǔ fēn. nǐ dào hǎo me?" yáng fāng àn àn dào:" shì nǐ děng zhè yàng xíng wéi, màn shuō sān qī gǔ fēn, jiù shì quán gěi lǎo yáng, wǒ yě shì bù xī hǎn de." tā què gù yì dào:" rú ruò èr wèi kěn tí xié yú wǒ, gǎn zé shì hǎo." biàn yīn qín quàn jiǔ. bù duō shí, bǎ èr rén guàn de mǐng dǐng dà zuì, héng wò zài chuán tóu zhī shàng. yáng fāng biàn qiāo qiāo de gào sù le lǐ shì, jiào tā shàng àn, yī zhí wǎng dōng, guò le shù lín, yǒu gè bái yī ān, tā gū mǔ zài zhè miào chū jiā, nà lǐ kě yǐ ān shēn.
且说扬州甘泉县有一饱学儒流,名唤倪仁,自幼定了同乡李太公之女为妻。什么礼聘呢?有祖传遗留的一枝并梗玉莲花,晶莹光润无比,拆开却是两枝,合起来便成一朵。倪仁视为珍宝,与妻子各佩一枝。只因要上泰州探亲,便雇了船只。这船户一名陶宗,一名贺豹,外有一个雇工帮闲的名叫杨芳。不料这陶宗贺豹乃是水面上作生涯的,但凡客人行李辎重露在他眼里,再没有放过去的。如今见倪仁雇了他的船,虽无沉重行李,却见李氏生的美貌,淫心陡起。贺豹暗暗的与陶宗商量,意欲劫掠了这宗买卖。他别的一概不要,全给陶宗,他单要李氏作个妻房。二人计议停当,又悄悄的知会了杨芳。杨芳原是雇工人,不敢多一日,来在扬子江,到幽僻之处,将倪仁抛向水中淹死。贺豹便通勒李氏。李氏哭诉道:“因怀孕临迩,待分娩后再行成亲。”多亏杨芳在旁解劝道:“他丈夫已死,难道还怕他飞上天去不成?”贺豹只得罢了。杨芳暗暗想道:“他等作恶,将来事犯,难免扳拉于我。再者看这妇人哭的可怜,我何不如此如此呢。”想罢,他便沽酒买肉,庆贺他二人一个得妻,一个发财。二人见他殷勤,一齐说道:“何苦要叫你费心呢。你以后真要好时,我等按三七与你股分。你道好么?”杨芳暗暗道:“似你等这样行为,慢说三七股分,就是全给老杨,我也是不稀罕的。”他却故意道:“如若二位肯提携于我,敢则是好。”便殷勤劝酒。不多时,把二人灌的酩酊大醉,横卧在船头之上。杨芳便悄悄的告诉了李氏,叫他上岸,一直往东,过了树林,有个白衣庵,他姑母在这庙出家,那里可以安身。
cǐ shí tiān yǐ wǔ gǔ, lǐ shì shàng àn bù gù gāo dī, pīn mìng wǎng qián bēn chí. hū rán yī zhèn dù tòng, àn shuō:" bù hǎo! wǒ shì lín yuè shēn tǐ, ruò yào fēn miǎn, kě zěn me hǎo?" zhèng sī suǒ shí, yī zhèn téng rú yī zhèn, zhǐ de miǎn qiǎng bēn dào shù lín, cún shēn shù xià. bù duō shí, jiù fēn miǎn le. xǐ de shì gè nán ér. lián máng tuō xià nèi shān, jiāng hái ér bāo hǎo, xiōng qián jiù bié le nà bàn zhī lián huā, bù gǎn liú liàn, nán miǎn bēi qī, jí jiāng xiǎo ér fàng zài shù mù zhī xià. zì jǐ kǒng zéi rén zhuī lái, máng máng wǎng dōng bēn táo, shàng miào zhōng qù le.
此时天已五鼓,李氏上岸不顾高低,拼命往前奔驰。忽然一阵肚痛,暗说:“不好!我是临月身体,若要分娩,可怎么好?”正思索时,一阵疼如一阵,只得勉强奔到树林,存身树下。不多时,就分娩了。喜得是个男儿。连忙脱下内衫,将孩儿包好,胸前就别了那半枝莲花,不敢留恋,难免悲戚,急将小儿放在树木之下。自己恐贼人追来,忙忙往东奔逃,上庙中去了。
qiě shuō yáng fāng fàng le lǐ shì, xīn xià chàng kuài, yī wāi shēn yě jiù shuì le. gāng rán shuì xià, jué de ěr pàn yǒu rén huàn dào:" nǐ hái bù zǒu, děng dài hé shí?" yáng fāng cóng mèng zhōng xǐng lái, kàn le kàn sì xià wú rén, dàn jiàn cán yuè xī xié, shū xīng jǐ diǎn, zì jǐ xiǎng dào:" fāng cái míng míng yǒu rén hū huàn, wèi hé jìng zì wú rén ne?" zài kàn táo hè èr rén hān shuì rú léi, yòu zhuǎn niàn dào:" bù hǎo! tā èr rén ruò shì xǐng lái, bú jiàn le fù rén, nán dào jiù bà liǎo bù chéng? bú shì mán yuàn yú wǒ, jiù shì sì xià sōu xún. nà shí jiāng fù rén fǎng zhā chū lái, fǎn wèi bù měi. yǒu le, mò ruò wǒ yǔ tā gè liū zhī hū yě. jí zhì tā èr rén xǐng lái, bì shuō wǒ guǎi le fù rén yuǎn zǒu gāo fēi, yě miǎn de tā děng sōu zhā." zhǔ yì yǐ dìng, dōng xī yī gài bù dòng, zhī shēn shàng àn, yī zhí jìng wǎng bái yī ān ér lái.
且说杨芳放了李氏,心下畅快,一歪身也就睡了。刚然睡下,觉得耳畔有人唤道:“你还不走,等待何时?”杨芳从梦中醒来,看了看四下无人,但见残月西斜,疏星几点,自己想道:“方才明明有人呼唤,为何竟自无人呢?”再看陶贺二人酣睡如雷,又转念道:“不好!他二人若是醒来,不见了妇人,难道就罢了不成?不是埋怨于我,就是四下搜寻。那时将妇人访查出来,反为不美。——有了,莫若我与他个溜之乎也。及至他二人醒来,必说我拐了妇人远走高飞,也免得他等搜查。”主意已定,东西一概不动,只身上岸,一直竟往白衣庵而来。
dào le ān qián, tiān yǐ zuò míng, xiàng qián kòu mén, chū lái le gè lǎo ní, gé mén wèn dào:" shì nà gè?" yáng fāng dào:" gū mǔ qǐng kāi mén, shì zhí ér yáng fāng." lǎo ní kāi le shān mén. yáng fāng lái dào kè táng, shàng wèi jiù zuò, biàn qiāo qiāo wèn dào:" gū mǔ, kě yǒu yí gè fù rén tóu zài ān zhōng me?" lǎo ní dào:" nǐ rú hé zhī dào?" yáng fāng biàn jiāng guàn zuì èr zéi sī fàng lǐ shì de huà, shuō le yī biàn. lǎo ní hé zhǎng niàn yī shēng" ē mí tuó fó", dào:" jiù rén yī mìng, shèng zào qī jí fú tú. xī hū nǐ wéi rén bù néng wéi chè. hé cuò nǐ yě méi shén me chuǎn cuò, zhǐ shì tā yì diǎn xuè mài shī yú lù shàng, kǒng jiāng lái duàn jué le tā zǔ shàng de xiāng yān." yáng fāng zhuī wèn qíng yóu. lǎo ní biàn dào:" nà fù rén yǐ tóu zài miào zhōng, yán yú shù lín nèi fēn miǎn yī zi. ruò bèi rén jiǎn qù, shàng yǒu shēng lù tǎng ruò zāo hài, biàn jué le xiāng yān, shēn wèi tòng xī. shì wǒ quàn wèi zài sān, yīng xǔ yǔ tā zhǎo xún, tā fāng zhǐ le bēi tí, zài hòu miàn xiǎo yuàn nèi jiāng xī." yáng fāng dào:" jì rú cǐ, wǒ jiù zhǎo xún qù." lǎo ní dào:" nǐ yào zhǎo xún, yǒu gè biǎo jì. tā xiōng qián yǒu zhī bái yù lián huā, nà jiù shì cǐ zi." yáng fāng jǐn jì zài xīn, lí le bái yī ān, dào le shù lín, kàn le yī fān, bìng wú zōng jī, àn àn fǎng zhā le sān rì, fāng cái dé le shí xìn.
到了庵前,天已做明,向前扣门,出来了个老尼,隔门问道:“是那个?”杨芳道:“姑母请开门,是侄儿杨芳。”老尼开了山门。杨芳来到客堂,尚未就座,便悄悄问道:“姑母,可有一个妇人投在庵中么?”老尼道:“你如何知道?”杨芳便将灌醉二贼、私放李氏的话,说了一遍。老尼合掌念一声“阿弥陀佛”,道:“救人一命,胜造七级浮屠。惜乎你为人不能为彻。何错你也没什么舛错,只是他一点血脉失于路上,恐将来断绝了他祖上的香烟。”杨芳追问情由。老尼便道:“那妇人已投在庙中,言于树林内分娩一子。若被人捡去,尚有生路;倘若遭害,便绝了香烟,深为痛惜。是我劝慰再三,应许与他找寻,他方止了悲啼,在后面小院内将息。”杨芳道:“既如此,我就找寻去。”老尼道:“你要找寻,有个表记。他胸前有枝白玉莲花,那就是此子。”杨芳谨记在心,离了白衣庵,到了树林,看了一番,并无踪迹,暗暗访查了三日,方才得了实信。
lí bái yī ān yǒu shù lǐ zhī yáo, yǒu yī ní jiā zhuāng. zhuāng zhōng yǒu gè ní tài gōng. yīn wǔ gēng gǎn jí, qí zhe gè xiǎo lǘ ér lái dào shù lín, nà lǘ biàn bù zǒu le. ní tài gōng chà yì, hū tīng xiǎo ér tí kū, lián máng xià lǘ yī kàn, jiàn shì gè xiǎo ér fàng zài shù mù zhī xià, shēn shàng bié yǒu yī zhī bái yù lián huā. zhè lǎo bàn shēng wú ér, jiàn le cǐ zi, hǎo shēng huān xǐ, lián máng dǎ kāi yī jīn jiāng xiǎo ér chuāi hǎo, yě gù bu de gǎn jí, lián máng chéng lǘ zhuǎn huí jiā zhōng. ān rén liáng shì jiàn le cǐ zi, wèn le qíng yóu. fū qī èr rén huān xǐ fēi cháng, jiù qǐ míng jiào ní jì zǔ. tā nà lǐ zhī dào xiǎo ér de běn xìng què yě xìng ní ne. zhè yě shì tiān yuán còu qiǎo, xìng ní de gēn yá jiù bèi xìng ní de jiǎn qù.
离白衣庵有数里之遥,有一倪家庄。庄中有个倪太公。因五更赶集,骑着个小驴儿来到树林,那驴便不走了。倪太公诧异,忽听小儿啼哭,连忙下驴一看,见是个小儿放在树木之下,身上别有一枝白玉莲花。这老半生无儿,见了此子,好生欢喜,连忙打开衣襟将小儿揣好,也顾不得赶集,连忙乘驴转回家中。安人梁氏见了此子,问了情由。夫妻二人欢喜非常,就起名叫倪继祖。他那里知道小儿的本姓却也姓倪呢。这也是天缘凑巧,姓倪的根芽就被姓倪的捡去。
sú yán:" ruò yào rén bù zhī, chú fēi jǐ mò wèi.' nǎ rì ní tài gōng dé le cǐ zi, zǎo yǐ jiù yǒu rén zhī dào, dào xǐ de bù lí mén. yòu yǒu jiàn rǔ mǔ de. jīn rì nǐ lái, míng rì wǒ wǎng, jù yào gěi tài gōng zuò hè. dà gōng nán yǐ tuī cí, zhǐ de bèi le jiǔ xí qǐng xiāng dǎng fù lǎo. zhèi xiē xiāng dǎng fù lǎo yě bèi le xiē xū bó lǐ, qián lái zuò hè.
俗言:“若要人不知,除非己莫为。’哪日倪太公得了此子,早已就有人知道,道喜的不离门。又有荐乳母的。今日你来,明日我往,俱要给太公作贺。大公难以推辞,只得备了酒席请乡党父老。这些乡党父老也备了些须薄礼,前来作贺。
zhèng zài yìng chóu zhī jì, zhī jiàn yòu shì liǎng gè xiāng qīn lǐng lái yī rén, yuē yǒu sān xún nián jì. ní tài gōng què bù rèn de, wèn dào:" cǐ wèi shì shuí?" èr xiāng lǎo dào:" cǐ rén shì wǒ men sù lái shú shí de. yīn tā wú chǔ ān shēn, wén de tài gōng dé le xiǎo xiàng gōng, tā qíng yuàn yǔ tài gōng zuò pú rén. jiù shì xiǎo xiàng gōng dà le, tā yě hǎo zhào kàn. tā wéi rén zuì shì pǔ shí zhōng hòu de. lǎo xiāng qīn kàn wǒ èr rén fēn shàng, jiāng tā liú xià ba." ní tài gōng dào:" tā yī rén suǒ fèi wú jǐ, hé kuàng yòu yǒu èr wèi lǎo xiāng qīn měi yì, liú xià jiù shì le." èr xiāng lǎo dào:" hái shì lǎo xiāng qīn shuǎng kuài. guò lái jiàn le tài gōng. tài gōng jiù gěi tā qǐ gè míng r." ní tài gōng dào:" pú cóng zǒng yào zhōng chéng, jiù jiào tā ní zhōng ba." yuán lái cǐ rén jiù shì yáng fāng. yīn tóng tā gū mǔ shāng liáng, yào zhào yìng cǐ zi, gù yào tóu dào ní zhái. yīn rèn shi cǐ zhuāng shàng de èr rén, jiù tuō tā men chèn zhe hè xǐ, shùn biàn jǔ jiàn.
正在应酬之际,只见又是两个乡亲领来一人,约有三旬年纪。倪太公却不认得,问道:“此位是谁?”二乡老道:“此人是我们素来熟识的。因他无处安身,闻得太公得了小相公,他情愿与太公作仆人。就是小相公大了,他也好照看。他为人最是朴实忠厚的。老乡亲看我二人分上,将他留下吧。”倪太公道:“他一人所费无几,何况又有二位老乡亲美意,留下就是了。”二乡老道:“还是老乡亲爽快。过来见了太公。太公就给他起个名儿。”倪太公道:“仆从总要忠诚,就叫他倪忠吧。”原来此人就是杨芳。因同他姑母商量,要照应此子,故要投到倪宅。因认识此庄上的二人,就托他们趁着贺喜,顺便举荐。
yáng fāng tīng jiàn ní tài gōng bù dàn liú xià, ér qiě qǐ míng ní zhōng, biàn shàng qián kòu tóu, dào:" xiǎo rén ní zhōng yǔ tài gōng yé kòu tóu dào xǐ." ní tài gōng shèn shì huān xǐ. ní zhōng biàn yīn qín zhāng luó zhū shì, bù yòng fēn fù. zhè rì ní tài gōng jiù shěng le hǎo xiē xīn. cóng cǐ ní zhōng jiù zài ní tài gōng zhuāng shàng, gèng jiā xiǎo xīn liú shén. ní tài gōng jiàn tā zhōng zhèng pǔ shí, zhū shì jù gè tuō fù yú tā, wú yǒu bù jìn xīn jié lì de. ní tài gōng dào dé le gè hǎo bāng shǒu.
杨芳听见倪太公不但留下,而且起名倪忠,便上前叩头,道:“小人倪忠与太公爷叩头道喜。”倪太公甚是欢喜。倪忠便殷勤张罗诸事,不用吩咐。这日倪太公就省了好些心。从此倪忠就在倪太公庄上,更加小心留神。倪太公见他忠正朴实,诸事俱各托付于他,无有不尽心竭力的。倪太公倒得了个好帮手。
yī rì, ní zhōng duì tài gōng dào:" xiǎo rén jiàn xiǎo guān rén nián jì qī suì, zī xìng cōng míng, hé bù jiào tā dú shū ne?" tài gōng dào:" wǒ zhèng yǒu cǐ yì. qián cì jiàn dōng cūn yǒu gè lǎo xué jiū, xué wèn pō hǎo. nǐ jiù jiǎn gè rì qī, wǒ hǎo dài qù rù xué." yú shì dìng le rì qī, ní jì zǔ rù xué dú shū. měi rì jù shì ní zhōng hù chí jiē sòng. ní zhōng què shí cháng dào ān zhōng kàn wàng, jiù zhǐ mán guò ní jì zǔ.
一日,倪忠对太公道:“小人见小官人年纪七岁,资性聪明,何不叫他读书呢?”太公道:“我正有此意。前次见东村有个老学究,学问颇好。你就拣个日期,我好带去入学。”于是定了日期,倪继祖入学读书。每日俱是倪忠护持接送。倪忠却时常到庵中看望,就只瞒过倪继祖。
gāng niàn le yǒu èr sān nián guāng jǐng, lǎo xué jiū biàn zhuǎn jiàn le yí gè rú liú xiù shì, què shì jǐ nán rén, xìng chéng míng jiàn cái. lǎo xué jiū duì tài gōng dào:" lìng láng nǎi guó jiā dà qì, fēi shì lǎo hàn kě yǐ zào jiù de. ruò shì cóng wǒ bì yǒu xùn dǎo xùn dǎo, jiāng lái bì yǒu kě chéng." ní tài gōng shàng yǒu xiē yóu yí, dǎo shì ní zhōng cuān duō, dào:" xiǎo guān rén pō néng dú shū. jì chéng lǎo xiān shēng yī fān měi yì, jiàn le zhè wèi xiān shēng, hé bù jiào xiǎo guān rén gēn zhe xué xué ne?" tài gōng tīng le, zhǐ de yīng yǔn, biàn jiāng chéng xiān shēng qǐng lái xùn huì jì zǔ. jì zǔ cōng ming jué dǐng, guò mù bù wàng, bǎ gè xiān shēng lè de liǎo bù dé.
刚念了有二三年光景,老学究便转荐了一个儒流秀士,却是济南人,姓程名建才。老学究对太公道:“令郎乃国家大器,非是老汉可以造就的。若是从我敝友训导训导,将来必有可成。”倪太公尚有些犹疑,倒是倪忠撺掇,道:“小官人颇能读书。既承老先生一番美意,荐了这位先生,何不叫小官人跟着学学呢?”太公听了,只得应允,便将程先生请来训诲继祖。继祖聪明绝顶,过目不忘,把个先生乐的了不得。
guāng yīn chá rǎn, rì yuè rú suō, zhuǎn yǎn jiān ní jì zǔ yǐ rán shí liù suì. chéng xiān shēng duì tài gōng shuō, jiào ní jì zǔ kē kǎo. tài gōng zǒng shì xiāng xià rén xíng jǐng, bù gǎn wàng xiǎng chéng rén. dǎo shì xiān shēng zháo jí, bù zhī huì tài gōng, jiù jiào ní jì zǔ dì míng qù fù kǎo, gāo gāo de zhōng le shēng yuán. tài gōng shén xǐ, chóu xiè le xiān shēng. zì rán yòu shì hè xǐ, yìng jiē bù xiá.
光阴茬苒,日月如梭,转眼间倪继祖已然十六岁。程先生对太公说,叫倪继祖科考。太公总是乡下人形景,不敢妄想成人。倒是先生着急,不知会太公,就叫倪继祖递名去赴考,高高的中了生员。太公甚喜,酬谢了先生。自然又是贺喜,应接不暇。
yī rì, xiān shēng chū mén. ní jì zǔ yě yào chū mén xián yóu xián yóu, bǐng míng liǎo tài gōng, jiù jiào ní zhōng gēn suí. xìn bù xíng lái, lù guò bái yī ān, ní zhōng dào:" xiǎo guān rén, cǐ ān yǒu xiǎo rén de gū mǔ zài cǐ chū jiā, qǐng jìn qù xiē xiē chī chá. xiǎo rén shùn biàn tàn wàng tàn wàng." ní jì zǔ dào:" cóng bù chū mén, jīn rì zǒu le xǔ duō de lù, yě jué fá le, zhèng yào xiē xī xiē xī." ní zhōng xiàng qián kòu mén. lǎo ní chū lái yíng jiē, dào:" bù zhī xiǎo guān rén dào lái, wèi néng yíng jiē, duō duō yǒu zuì." lián máng ràng dào kè táng dài chá.
一日,先生出门。倪继祖也要出门闲游闲游,禀明了太公,就叫倪忠跟随。信步行来,路过白衣庵,倪忠道:“小官人,此庵有小人的姑母在此出家,请进去歇歇吃茶。小人顺便探望探望。”倪继祖道:“从不出门,今日走了许多的路,也觉乏了,正要歇息歇息。”倪忠向前叩门。老尼出来迎接,道:“不知小官人到来,未能迎接,多多有罪。”连忙让到客堂待茶。
yuán lái ní zhōng dāng chū fǎng zhe shí, yǐ rán yǔ tā gū mǔ sòng xìn. lǎo è biàn gào sù le lǐ shì, lǐ shì àn àn niàn fó. zì mí yuè hòu biàn bài le lǎo ní wèi shī, měi rì zài dà tǔ qián qián xīn chàn huǐ, wú shì zài yě bù chū fú yuàn zhī mén. zhè yī rì zhèng cóng dà shì qián lǐ bài huí lái, wàng jì le guān xiǎo yuàn zhī mén. qià hǎo ní jì zǔ xiē xī le piàn shí, biàn dào gè chù xián yóu, zhī jiàn zhè yuàn nèi shèn shì qīng yǎ, xìn bù lái dào yuàn zhōng. lǐ shì tīng dào yuàn nèi yǒu jiǎo bù shēng xiǎng, lián máng chū lái yī kàn. bù kàn shí zé yǐ, kàn le shí bù yóu de yī zhèn tòng chè xīn suǐ, dùn shí là xià lèi lái. tā yīn jiàn le ní jì zǔ de miàn mào jǔ zhǐ, yǎn rán yǔ ní rén yì bān. shéi zhī ní jì zǔ jiàn le lǐ shì luò lèi, kě shā zuò guài, tā zhǐ jué de yǎn kuàng ér fā suān, pū lài lài yě jiù lèi liú mǎn miàn, bù néng zì jiě. zhèng zài shì lèi, zhī jiàn ní zhōng yǔ tā gū mǔ dào le. ní zhōng dào:" guān rén nǐ wèi hé tí kū?" ní jì zǔ dào:" wǒ hé cháng kū lái." zuǐ nèi suī rú cǐ shuō, shēng yīn shàng dài bēi gěng. ní zhōng yòu jiàn lǐ shì zài nà li dāi dāi luò lèi, kàn le zhè fān guāng jǐng, tā yě bù yán bù yǔ, fú xiù shì qǐ lèi lái.
原来倪忠当初访着时,已然与他姑母送信。老厄便告诉了李氏,李氏暗暗念佛。自弥月后便拜了老尼为师,每日在大土前虔心忏悔,无事再也不出佛院之门。这一日正从大士前礼拜回来,忘记了关小院之门。恰好倪继祖歇息了片时,便到各处闲游,只见这院内甚是清雅,信步来到院中。李氏听到院内有脚步声响,连忙出来一看。不看时则已,看了时不由的一阵痛彻心髓,顿时落下泪来。他因见了倪继祖的面貌举止,俨然与倪仁一般。谁知倪继祖见了李氏落泪,可煞作怪,他只觉的眼眶儿发酸,扑籁籁也就泪流满面,不能自解。正在拭泪,只见倪忠与他姑母到了。倪忠道:“官人你为何啼哭?”倪继祖道:“我何尝哭来。”嘴内虽如此说,声音尚带悲哽。倪忠又见李氏在那里呆呆落泪,看了这番光景,他也不言不语,拂袖拭起泪来。
zhǐ tīng lǎo ní dào:" shàn zāi! shàn zāi! cǐ nǎi tiān xìng, qǐ shì ǒu rán." ní jì zǔ tīng le cǐ yán, chà yì dào:" cǐ huà zěn jiǎng?" zhī jiàn ní zhōng guì dǎo dào:" wàng qǐ xiǎo zhǔ rén shè yòu lǎo nú yǐn mán zhī zuì, xiǎo rén fāng gǎn sù shuō." hǎo ní jì zǔ, jiàn tā rú cǐ, jīng de mù dèng chī dāi. yòu tīng lǐ shì bēi qiè qiē dào:" ēn gōng kuài xiē qǐng qǐ, xiū yào shé shòu le tā. bù rán, wǒ yě jiù guì le." ní jì zǔ hǎo shēng nà mèn, lián máng jiāng ní zhōng lā qǐ, wèn dào:" cǐ shì duān dì rú hé? kuài xiē jiǎng lái." ní zhōng biàn bǎ zěn me zhǎng zěn me duǎn, shù shuō le yī biàn. tā zhè lǐ shuō, nà lǐ lǐ shì yǐ rán kū le gè shēng gěng qì yē. ní jì zǔ tīng le bàn shǎng, hái guò yī kǒu qì lái, dào:" wǒ ní jì zǔ shēng le shí liù suì, bù zhī shēng shēn fù mǔ shòu rú cǐ kǔ chǔ!" lián máng xiàng qián bào zhù lǐ shì, fàng shēng dà kū. lǎo ní yǔ ní zhōng quàn wèi duō shí, mǔ zǐ èr rén fāng cái zhǐ zhù bēi shēng. lǐ shì dào:" zì méng ēn gōng dā jiù zhī hòu, zài cǐ ān zhōng yī shí wǔ zài. bù xiǎng hái ér jīn rì cháng chéng. zhǐ shì jīn rì xiāng jiàn, wèi niáng de rú tóng shuì lǐ mèng lǐ, zì jǐ fǎn dào bù néng shēn xìn. wèn wú ér, nǐ kě zhī dāng chū biǎo jì shì hé wù?" ní jì zǔ tīng le cǐ yán, wéi kǒng mǔ qīn shēng yí, lián máng xiàng nà tiē shēn lǐ yī zhī zhōng, tāo chū bái yù lián huā, shuāng shǒu fèng shàng. lǐ shì yī jiàn lián huā," ài yō" le yī shēng, shēn tǐ wǎng hòu yī yǎng.
只听老尼道:“善哉!善哉!此乃天性,岂是偶然。”倪继祖听了此言,诧异道:“此话怎讲?”只见倪忠跪倒道:“望乞小主人赦宥老奴隐瞒之罪,小人方敢诉说。”好倪继祖,见他如此,惊的目瞪痴呆。又听李氏悲切切道:“恩公快些请起,休要折受了他。不然,我也就跪了。”倪继祖好生纳闷,连忙将倪忠拉起,问道:“此事端的如何?快些讲来。”倪忠便把怎么长、怎么短,述说了一遍。他这里说,那里李氏已然哭了个声哽气噎。倪继祖听了半晌,还过一口气来,道:“我倪继祖生了十六岁,不知生身父母受如此苦处!”连忙向前抱住李氏,放声大哭。老尼与倪忠劝慰多时,母子二人方才止住悲声。李氏道:“自蒙恩公搭救之后,在此庵中一十五载。不想孩儿今日长成。只是今日相见,为娘的如同睡里梦里,自己反倒不能深信。问吾儿,你可知当初表记是何物?”倪继祖听了此言,惟恐母亲生疑,连忙向那贴身里衣之中,掏出白玉莲花,双手奉上。李氏一见莲花,“暧哟”了一声,身体往后一仰。
wèi zhī rú hé, qiě tīng xià huí fēn jiě.
未知如何,且听下回分解。