cài dàn xū màn qīng mǎ tài shǒu yè chéng rén gē gàn hú wěi lǐ héng huì fàn shǐ chóng xuán lǐng nán yín sì hè xuán jǐng
蔡诞 须曼卿 马太守 邺城人 纥干狐尾 李恒 惠范 史崇玄 岭南淫祀 贺玄景
yíng zhōu fù rén xuē huái yì hú sēng bǎo yán hú chāo sēng diào māo ér yīng wǔ luò bīn wáng féng qī yí jiāng fǔ xiān shēng
瀛州妇人 薛怀义 胡僧宝严 胡超僧 调猫儿鹦鹉 骆宾王 冯七姨 姜抚先生
cài dàn
蔡诞
cài dàn hǎo dào, fèi jiā yè, zhòu yè sòng huáng tíng tài qīng zhōng jīng guān tiān tiān zì yuán quē. jù míng chāo běn bǔ. jié jiě zhī shǔ, wèi dào jǐn yú cǐ yǐ. jiā huàn zhī, jǐ yì cán huǐ. hū qì jiā, yán: wǒ xiān dào chéng yǐ. yīn zǒu rù shēn shān, mài xīn yǐ yì yī. sān nián bù kān kǔ ér huán jiā, hēi shòu gǔ lì, qī jiā yún: wú dàn wèi dì xiān, wèi bēi, wèi lǎo jūn mù shù shí lóng. yǒu yī bān lóng wǔ sè, lǎo jūn cháng yǔ wú, hòu yǔ xiān rén bó xì, shū cǐ lóng. wèi cǐ jiàn zhé, sòng wú fù kūn lún xià yún chú zhī cǎo sān sì qǐng, jiē shēng xì shí zhōng, duō mǎng huì, shén kǔ. dāng shí nián nǎi dé yuán. huì wò quán zǐ qiáo lái àn xíng, wú shǒu sù zhī, bìng wèi wú zuò lì, dé miǎn yě. chū bào piáo zi
蔡诞好道,废家业,昼夜诵《黄庭》、《太清》、《中经》、《观天》、(天字原缺。据明抄本补。)《节解》之属,谓道尽于此矣。家患之,己亦惭悔。忽弃家,言:我仙道成矣。因走入深山,卖薪以易衣。三年不堪苦而还家,黑瘦骨立,欺家云:吾但为地仙,位卑,为老君牧数十龙。有一斑龙五色,老君尝与吾,后与仙人博戏,输此龙。为此见谪,送吾付昆仑下芸锄芝草三四顷,皆生细石中,多莽秽,甚苦。当十年乃得原。会偓佺、子乔来案行,吾首诉之,并为吾作力,得免也。(出《抱朴子》)
juàn dì èr bǎi bā shí bā
卷第二百八十八
cài dàn zǒng xiǎng dé dào chéng xiān, lián jiā yè dōu fèi qì le, yè yǐ jì rì dì yán dú huáng tíng tài qīng zhōng jīng guān tiān jié jiě děng zhù zuò, shuō: dào, quán dōu zài zhè lǐ ne! tā de jiā rén gēn zhe shòu zuì, tā zì jǐ yě jué de cán kuì hé ào huǐ. yì tiān, tā hū rán lí kāi le jiā, bìng shuō dào: wǒ de chéng xiān zhī dào yǒu wàng le! yú shì, tā zǒu jìn shēn shān, píng shí yòng mài chái de qián mǎi yī fú chuān. sān nián lǐ kǔ bù kān yán, zhōng yú yòu huí dào jiā zhōng. tā yòu hēi yòu shòu, shòu gǔ lín xún, hái qī piàn jiā rén shuō: wǒ xiàn zài zhǐ shì gè dì xiān, dì wèi bēi wēi, wèi tài shàng lǎo jūn guǎn lǐ jǐ shí tiáo lóng. qí zhōng yǒu yī tiáo wǔ sè de bān lóng, lǎo jūn céng sòng gěi le wǒ, hòu lái wǒ yǔ xiān rén men dǔ bó wán, yòu bǎ tā shū diào le. jié guǒ, wǒ biàn shòu dào le biǎn zhé, bèi liú fàng dào kūn lún shān xià guǎn lǐ sān sì qǐng dì de líng zhī cǎo. zhèi xiē líng zhī cǎo dōu shēng zhǎng zài xì suì de shí tou lǐ, qiě duō lín mù huāng cǎo, hěn kǔ, àn guī dìng dé shí nián zhī hòu cái néng huí lái. yì tiān, zhèng gǎn shàng wò quán zǐ qiáo děng dà xiān lái cǐ xún chá, wǒ xiān xiàng tā men sù shuō le zì jǐ de qíng kuàng, tā men gòng tóng wèi wǒ chū lì, wǒ cái miǎn zāo nà me dà de kǔ nàn.
蔡诞总想得道成仙,连家业都废弃了,夜以继日地研读《黄庭》、《太清》、《中经》、《观天》、《节解》等著作,说:道,全都在这里呢!他的家人跟着受罪,他自己也觉得惭愧和懊悔。一天,他忽然离开了家,并说道:我的成仙之道有望了!于是,他走进深山,平时用卖柴的钱买衣服穿。三年里苦不堪言,终于又回到家中。他又黑又瘦,瘦骨嶙峋,还欺骗家人说:我现在只是个地仙,地位卑微,为太上老君管理几十条龙。其中有一条五色的斑龙,老君曾送给了我,后来我与仙人们赌博玩,又把它输掉了。结果,我便受到了贬谪,被流放到昆仑山下管理三四顷地的灵芝草。这些灵芝草都生长在细碎的石头里,且多林木荒草,很苦,按规定得十年之后才能回来。一天,正赶上偓佺、子乔等大仙来此巡察,我先向他们诉说了自己的情况,他们共同为我出力,我才免遭那么大的苦难。
xū màn qīng
须曼卿
pú bǎn yǒu xū màn qīng zhě yuē: zài shān zhōng sān nián jīng sī, yǒu xiān rén lái yíng wǒ, chéng lóng shēng tiān. lóng xíng shén jí, tóu áng wěi dī, lìng rén zài shàng wēi bù. jí dào tiān shàng, xiān guò zǐ fǔ, jīn chuáng yù jǐ, huàng huǎng yù yù, zhēn guì chǔ yě. xiān rén yǐ liú xiá yī bēi yǐn wǒ, zhé bù jī kě. hū rán sī jiā, tiān dì qián yè bài shī yí, jiàn chì lái huán. lìng gèng zì xiū zé, nǎi kě gèng wǎng. xī huái nán wáng liú ān, shēng tiān jiàn shàng dì, ér jī zuò dà yán, zì chēng guǎ rén, suì jiàn zhé, shǒu tiān cè sān nián. wú hé rén zāi? hé dōng yīn hào màn qīng wèi chì xiān rén. chū bào piáo zi
蒲坂有须曼卿者曰:在山中三年精思,有仙人来迎我,乘龙升天。龙行甚疾,头昂尾低,令人在上危怖。及到天上,先过紫府,金床玉几,晃晃昱昱,真贵处也。仙人以流霞一杯饮我,辄不饥渴。忽然思家,天帝前谒拜失仪,见斥来还。令更自修责,乃可更往。昔淮南王刘安,升天见上帝,而箕坐大言,自称寡人,遂见谪,守天厕三年。吾何人哉?河东因号曼卿为斥仙人。(出《抱朴子》)
mǎ tài shǒu
马太守
xìng gǔ tài shǒu mǎ shì zài guān, yǒu qīn gù rén tóu zhī, qiú xù yān. mǎ nǎi lìng cǐ rén chū zhù wài, zhà yún: shì shén rén dào shì, zhì bìng wú bù shǒu xià lì yù. yòu lìng biàn shì yóu xíng, wèi zhī xū shēng, yún: néng lìng máng zhě míng, bì zhě jí xíng. yú shì sì fāng yún jí, fù zhī rú shì, ér qián bó gù yǐ shān jī yǐ. yòu chì zhū lái zhì bìng zhě: suī bù biàn yù, qí dāng gào rén yǐ yù yě, rú cǐ zé bì yù yě ruò gào rén yán wèi yù zhě, zé hòu zhōng bù yù yě. dào fǎ zhèng ěr, bù kě bù chéng xìn. yú shì hòu rén wèn qián lái zhě, zhé gào zhī yún yǐ yù, wú gǎn yán wèi yù zhě yě. xún yuè zhī jiān, nǎi zhì jù fù yān. chū bào piáo zi
兴古太守马氏在官,有亲故人投之,求恤焉。马乃令此人出住外,诈云:是神人道士,治病无不手下立愈。又令辩士游行,为之虚声,云:能令盲者明,躄者即行。于是四方云集,赴之如市,而钱帛固已山积矣。又敕诸来治病者:虽不便愈,其当告人已愈也,如此则必愈也;若告人言未愈者,则后终不愈也。道法正尔,不可不承信。于是后人问前来者,辄告之云已愈,无敢言未愈者也。旬月之间,乃致巨富焉。(出《抱朴子》)
yè chéng rén
邺城人
běi qí hòu zhǔ wǔ píng zhōng, hé shì kāi fěng bǎi guān. zòu hú tài hòu lín cháo, suǒ zài jiē yán yǒu hú mèi, jié rén tóu fà. yè chéng běi liǎng sān fāng wú rén jū zhù, kōng qiáng. shí yǒu mǒu jiā bì zǐ, nián shí liù qī, dú xíng. hé yī dài huáng fú. fú nèi yǒu jǐn bèi. hū féng yī yù. nián kě wǔ shí yú, miàn zuò bái zhuāng, màn hú kě wèi, yǐ zào jīn mǒ tóu. sì gù wú rén, biàn zǒu zhú bì zǐ, tuō què zào jīn, tóu fà jǐn zuò qū jì shí yú dào, yán shù zhī, shǒu chí yī tì dāo. yún: wǒ shì hú mèi, rǔ jí shě fú fǎn zǒu. cǐ yù dé fú, qū zǒu rù dōng fāng. bì zǐ xíng tí, féng tóng zhōu rén chéng mǎ lái, jiè wèn hé wéi. yún: hú duó wǒ bèi fú, shǐ rù dōng fāng. rén chí mǎ wǎng, zhí dé zhī, gài shì rén yě. shù bǎi rén kàn zhī, mò bù jìng xiào, tiān xià yǒu rú cǐ zào yāo shì. jīng lüè cái huò, ōu jī chuí sǐ, xíng lù quàn fàng zhī. chū guǎng gǔ jīn wǔ xíng jì
北齐后主武平中,和士开讽百官。奏胡太后临朝,所在皆言有狐魅,截人头发。邺城北两三坊无人居住,空墙。时有某家婢子,年十六七,独行。荷一大黄袱。袱内有锦被。忽逢一妪。年可五十余,面作白妆,漫糊可畏,以皂巾抹头。四顾无人,便走逐婢子,脱却皂巾,头发尽作屈髻十余道,綖束之,手持一剃刀。云:我是狐魅,汝急舍袱反走。此妪得袱,趋走入东坊。婢子行啼,逢同州人乘马来,借问何为。云:狐夺我被袱,始入东坊。人驰马往,执得之,盖是人也。数百人看之,莫不竞笑,天下有如此造妖事。经略财货,殴击垂死,行路劝放之。(出《广古今五行记》)
gē gàn hú wěi
纥干狐尾
bīng zhōu yǒu rén xìng gē gàn, hǎo jù. chéng jiān zài wài yǒu hú mèi. suì dé yī hú wěi, zhuì zhuó yī hòu. zhì qī páng, cè zuò lù zhī. qí qī sī xīn yí shì hú mèi, suì mì chí fǔ, yù zhuó zhī. qí rén kòu tóu yún: wǒ bú shì mèi. qī bù xìn. zǒu suì zhì lín jiā, lín jiā yòu yǐ dāo zhàng zhú zhī. qí rén huáng jù gào yán: wǒ xì jù, bù yì zhuān yù shā wǒ. cǐ yì yāo yóu rén xīng yǐ. chū guǎng gǔ jīn wǔ xíng jì
并州有人姓纥干,好剧。承间在外有狐魅。遂得一狐尾,缀着衣后。至妻旁,侧坐露之。其妻私心疑是狐魅,遂密持斧,欲斫之。其人叩头云:我不是魅。妻不信。走遂至邻家,邻家又以刀杖逐之。其人惶惧告言:我戏剧,不意专欲杀我。此亦妖由人兴矣。(出《广古今五行记》)
lǐ héng
李恒
chén liú nán zǐ lǐ héng jiā shì wū zhù, yì zhōng zhī rén, wǎng wǎng jí xiōng wèi yàn. chén liú xiàn wèi chén zēng qī zhāng shì, zhào lǐ héng. héng suǒ yú dà pén zhōng zhì shuǐ, yǐ bái zhǐ yī zhāng, chén yú shuǐ zhōng, shǐ zēng qī shì zhī. zēng qī zhèng jiàn zhǐ shàng yǒu yī fù rén, bèi guǐ bǎ tóu jì zhuāi, yòu yī guǐ, hòu bǎ bàng qū zhī. zēng qī huáng jù tì sì, qǔ qián shí qiān, bìng yán shēn yī fú yǔ héng, lìng zuò fǎ ráng zhī. zēng zhì, qí qī jù qí shì gào zēng. zēng míng zhào héng, hái yǐ dà pén shèng shuǐ, chén yī zhāng zhǐ, shǐ héng guān zhī. zhèng jiàn zhǐ shàng yǒu shí guǐ zhuāi tóu, bǎ bàng qū zhī, tí míng yún, cǐ lǐ héng yě. cán huáng zǒu, suì què hái zuó dé qián shí qiān jí yī fú wù. biàn qián cuàn chū jìng. zhòng yì ér wèn, zēng yuē: dàn yǐ bái fán huà zhǐ shàng, chén shuǐ zhōng, yǔ shuǐ tóng sè ér bái fán gàn. yàn zhī yì rán. chū biàn yí zhì
陈留男子李恒家事巫祝,邑中之人,往往吉凶为验。陈留县尉陈增妻张氏,召李恒。恒索于大盆中置水,以白纸一张,沉于水中,使增妻视之。增妻正见纸上有一妇人,被鬼把头髻拽,又一鬼,后把棒驱之。增妻惶惧涕泗,取钱十千,并沿身衣服与恒,令作法禳之。增至,其妻具其事告增。增明召恒,还以大盆盛水,沉一张纸,使恒观之。正见纸上有十鬼拽头,把棒驱之,题名云,此李恒也。惭惶走,遂却还昨得钱十千及衣服物。便潜窜出境。众异而问,增曰:但以白矾画纸上,沉水中,与水同色而白矾干。验之亦然。(出《辨疑志》)
huì fàn
惠范
zhōu yǒu pó luó mén sēng huì fàn, jiān jiǎo hú mèi, xié xié zuò zhōng, zī jū shǔ xiá, zuǒ dào nòng quán. zé tiān yǐ wéi shèng sēng, shǎng lài shén zhòng. tài píng yǐ wéi fàn wáng, jiē nà mí yōu, shēng qí yǔ yì, zhǎng qí guāng jià. xiào hé lín cháo, cháng chéng guān mǎ, wǎng huán gōng yè. tài shàng dēng jí, cóng yǐ gěi shǐ, chū rù jìn mén. měi rù, jí cì líng luó jīn yín qì wù. qì àn shén gāo, fēng shén ào dàn, nèi fǔ zhēn bǎo, jī zài sēng jiā. jiǎo shuō yāo xiáng, wàng chén huò fú. shén wǔ zhǎn zhī, jīng shī chēng kuài yě. chū cháo yě qiān zài
周有婆罗门僧惠范,奸矫狐魅,挟邪作盅,趑趄鼠黠,左道弄权。则天以为圣僧,赏赉甚重。太平以为梵王,接纳弥优,生其羽翼,长其光价。孝和临朝,常乘官马,往还宫掖。太上登极,从以给使,出入禁门。每入,即赐绫罗金银器物。气岸甚高,风神傲诞,内府珍宝,积在僧家。矫说妖祥,妄陈祸福。神武斩之,京师称快也。(出《朝野佥载》)
shǐ chóng xuán
史崇玄
táng dào shì shǐ chóng xuán, huái hé nèi xiàn fèng xuē rén yě, hòu dù wèi dào shì. jiǎo jiǎ rén yě, fù tài píng, wèi tài qīng guān zhǔ. jīn xiān yù zhēn chū sú, lì wèi zūn shī. měi rù nèi zòu qǐng, shǎng cì shén hòu, wú wù bù cì. sōu hóng lú qīng, yī zǐ luó qún pèi, wò xiàng hù, pèi yú fú. chū rù jìn wéi. gōng sī bì lù. shén wǔ zhǎn zhī, jīng shī zhōng shì nǚ xiāng hè. chū cháo yě qiān zài
唐道士史崇玄,怀河内县缝靴人也,后度为道士。矫假人也,附太平,为太清观主。金仙、玉真出俗,立为尊师。每入内奏请,赏赐甚厚,无物不赐。搜鸿胪卿,衣紫罗裙帔,握象笏,佩鱼符。出入禁闱。公私避路。神武斩之,京师中士女相贺。(出《朝野佥载》)
lǐng nán yín sì
岭南淫祀
lǐng nán fēng sú: jiā yǒu rén bìng, xiān shā jī é děng yǐ sì zhī, jiāng wèi xiū fú ruò bù chà, jí cì shā zhū gǒu yǐ lǐ zhī bù chà, jí cì shā tài láo yǐ dǎo zhī gèng bù chà, jí shì mìng yě. bù fù gèng qí. sǐ zé dǎ gǔ míng zhōng yú táng, bǐ zhì zàng qì. chū sǐ, dàn zǒu dà jiào ér kū. chū cháo yě qiān zài
岭南风俗:家有人病,先杀鸡鹅等以祀之,将为修福;若不差,即刺杀猪狗以礼之;不差,即次杀太牢以祷之;更不差,即是命也。不复更祈。死则打鼓鸣钟于堂,比至葬讫。初死,但走大叫而哭。(出《朝野佥载》)
hè xuán jǐng
贺玄景
táng jǐng yún zhōng, yǒu cháng fà hè xuán jǐng, zì chēng wǔ jiè xián zhě. tóng wèi yāo zhě shí yú rén, lù hún shān zhōng jié cǎo shè, huàn huò yú rén zǐ nǚ, qīng jiā chǎn shì zhī. dài yún: zhì xīn qiú zhě, bì děi chéng fó. xuán jǐng wèi jīn báo jiā shā, dú zuò àn shì. lìng yú zhě qiè shì, yún fú fàng guāng, zhòng jiē shè fú. yuán yú xuán yá xià shāo huǒ, qiǎn shù rén yú bàn yá jiān, pī hóng bì shā wèi xiān yī, suí fēng xí yáng. lìng zhòng guān zhī, kuáng yuē: cǐ xiān yě. gè lìng zhe xiān yī, yǐ fēi jiù zhī, jí dé chéng dào. kè rì shè zhāi, yǐn zhōng zhì làng dàng zi, yǔ zhòng cān zhī. nǚ zǐ hǎo fā zhě jié qǔ, wèi tì tóu. chuàn xiān yī, lín yá xià shì, yǎn huā huǎng hū, tuī yá dǐ, yī shí shāo shā. méi qǔ zī cái. shì bài, guān sī lái jiǎn, huī zhōng de jiāo quán shī hái hái yuán zuò jiù. jù míng chāo běn gǎi. shù bǎi yú rén. chì jué shā xuán jǐng, xiàn guān zuǒ jiàng. chū cháo yě qiān zài
唐景云中,有长发贺玄景,自称五戒贤者。同为妖者十余人,陆浑山中结草舍,幻惑愚人子女,倾家产事之。绐云:至心求者,必得成佛。玄景为金薄袈裟,独坐暗室。令愚者窃视,云佛放光,众皆慑伏。缘於悬崖下烧火,遣数人于半崖间,披红碧纱为仙衣,随风习飏。令众观之,诳曰:此仙也。各令着仙衣,以飞就之,即得成道。克日设斋,饮中置莨菪子,与众餐之。女子好发者截取,为剃头。串仙衣,临崖下视,眼花恍惚,推崖底,一时烧杀。没取资财。事败,官司来检,灰中得焦拳尸骸(骸原作柩。据明抄本改。)数百余人。敕决杀玄景,县官左降。(出《朝野佥载》)
yíng zhōu fù rén
瀛州妇人
táng jǐng lóng zhōng, yíng zhōu jìn yī fù rén, shēn shàng yǐn qǐ fú tú tǎ miào zhū fú xíng xiàng. àn chá shǐ jìn zhī, shòu wǔ pǐn, qí nǚ fù liú nèi dào chǎng. nì wéi sǐ hòu, bù zhī qù chù. chū cháo yě qiān zài
唐景龙中,瀛州进一妇人,身上隐起浮图塔庙诸佛形像。按察使进之,授五品,其女妇留内道场。逆韦死后,不知去处。(出《朝野佥载》)
xuē huái yì
薛怀义
zhōu zhèng shèng yuán nián, xuē shī míng huái yì, zào gōng dé táng yī qiān chǐ, yú míng táng běi. qí zhōng dà xiàng, gāo jiǔ bǎi chǐ, bí rú qiān hú chuán, xiǎo zhǐ zhōng róng shù shí rén bìng zuò. jiā zhù yǐ qī zhī. zhēng yuè shí wǔ, qǐ wú zhē dà huì yú cháo táng. jué dì wǔ zhàng shēn, yǐ luàn cǎi wèi gōng diàn tái gé, qū zhú wèi tāi, zhāng shī wéi zhēn gài. yòu wèi dà xiàng jīn gāng, bìng kēng zhōng yǐn shàng, zhà chēng cóng dì yǒng chū. yòu cì niú xuè, huà zuò dà xiàng tóu, tóu gāo èr bǎi chǐ, kuáng yán xuē shī xī shàng xuè zuò zhī. guān zhě tián chéng yì guō, shì nǚ yún huì. nèi zài qián pāo zhī, gèng xiāng dǎo jí, lǎo shào sǐ zhě fēi yī. zhì shí liù rì, zhāng xiàng yú tiān jīn qiáo nán, shè zhāi. èr gēng, gōng dé táng huǒ qǐ, yán jí míng táng, fēi yàn chōng tiān, luò chéng guāng rú zhòu rì. qí táng zuò réng wèi bàn, yǐ gāo qī shí yú chǐ. yòu yán shāo jīn yín kù, tiě zhī liú yè, píng dì chǐ yú. rén bù zhī cuò rù zhě, biàn jí jiāo làn. qí táng wēi jìn, chǐ mù wú yí. zhì xiǎo, nǎi gèng shè huì, bào fēng chuā qǐ, liè xuè xiàng wéi shù bǎi duàn. fú xiū zǐ yuē: liáng wǔ dì shě shēn tóng tài sì, bǎi guān qīng kù wù yǐ shú zhī. qí yè chuā diàn pī lì, fēng yǔ míng huì. sì fú tú fó diàn, yī shí dàng jǐn. fēi lǐ zhī shì, qǐ rú lái běn yì zāi? chū cháo yě qiān zài
周证圣元年,薛师名怀义,造功德堂一千尺,于明堂北。其中大像,高九百尺,鼻如千斛船,小指中容数十人并坐。夹紵以漆之。正月十五,起无遮大会于朝堂。掘地五丈深,以乱彩为宫殿台阁,屈竹为胎,张施为桢盖。又为大像金刚,并坑中引上,诈称从地涌出。又刺牛血,画作大像头,头高二百尺,诳言薛师膝上血作之。观者填城溢郭,士女云会。内载钱抛之,更相蹈藉,老少死者非一。至十六日,张像于天津桥南,设斋。二更,功德堂火起,延及明堂,飞焰冲天,洛城光如昼日。其堂作仍未半,已高七十余尺。又延烧金银库,铁汁流液,平地尺余。人不知错入者,便即焦烂。其堂煨烬,尺木无遗。至晓,乃更设会,暴风欻起,裂血像为数百段。浮休子曰:梁武帝舍身同泰寺,百官倾库物以赎之。其夜欻电霹雳,风雨暝晦。寺浮图佛殿,一时荡尽。非理之事,岂如来本意哉?(出《朝野佥载》)
hú sēng bǎo yán
胡僧宝严
táng jǐng yún zhōng, xī jīng lín yǔ liù shí yú rì. yǒu yī hú sēng, míng bǎo yán, zì yún yǒu shù fǎ, néng zhǐ yǔ, shè tán chǎng, dú jīng zhòu. qí shí jìn tú zǎi, bǎo yán yòng yáng èr shí kǒu, mǎ liǎng pǐ yǐ jì. qí qǐng jīng wǔ shí yú rì, qí yǔ gèng shèng. yú shì zhǎn zhú hú sēng, qí yǔ suì zhǐ. chū cháo yě qiān zài
唐景云中,西京霖雨六十余日。有一胡僧,名宝严,自云有术法,能止雨,设坛场,读经咒。其时禁屠宰,宝严用羊二十口,马两匹以祭。祈请经五十余日,其雨更盛。于是斩逐胡僧,其雨遂止。(出《朝野佥载》)
hú chāo sēng
胡超僧
zhōu shèng lì nián zhōng, hóng zhōu yǒu hú chāo sēng, chū jiā xué dào, yǐn bái hè shān, wēi yǒu fǎ shù, zì yún shù bǎi suì. zé tiān shǐ hé cháng shēng yào, suǒ fèi jù wàn, sān nián nǎi chéng. zì jìn yào yú sān yáng gōng. zé tiān fú zhī, yǐ wéi shén miào, wàng yǔ péng zǔ tóng shòu, gǎi yuán wèi jiǔ shì yuán nián. fàng chāo hái shān, shǎng cì shén hòu. fú yào zhī hòu èr nián ér zé tiān bēng. chū cháo yě qiān zài
周圣历年中,洪州有胡超僧,出家学道,隐白鹤山,微有法术,自云数百岁。则天使合长生药,所费巨万,三年乃成。自进药于三阳宫。则天服之,以为神妙,望与彭祖同寿,改元为久视元年。放超还山,赏赐甚厚。服药之后二年而则天崩。(出《朝野佥载》)
diào māo ér yīng wǔ
调猫儿鹦鹉
zé tiān shí, diào māo ér yīng wǔ tóng qì shí, mìng yù shǐ péng xiān jué jiān, biàn shì bǎi guān jí tiān xià kǎo shǐ. chuán kàn wèi biàn, māo ér jī, suì yǎo shā yīng wǔ yǐ cān zhī. zé tiān shén kuì. wǔ zhě guó xìng, dài bù xiáng zhī zhēng yě. chū cháo yě qiān zài
则天时,调猫儿鹦鹉同器食,命御史彭先觉监,遍示百官及天下考使。传看未遍,猫儿饥,遂咬杀鹦鹉以餐之。则天甚愧。武者国姓,殆不祥之征也。(出《朝野佥载》)
wǔ zé tiān chēng dì shí, wèi le qǔ lè, gù yì ràng māo ér hé yīng wǔ tóng chī yí gè róng qì lǐ de shí, bìng mìng yù shǐ péng xiān jué jiān dū, ràng wén wǔ bǎi guān jí gè guó shǐ zhě lái kàn. chuán kàn dào zuì hòu yī biàn shí, māo ér è le, suí jí yǎo sǐ yīng wǔ bǎo cān yī dùn. jiàn zhuàng, wǔ zé tiān shí fēn nán wéi qíng. yào zhī dào, wǔ zhě wǔ yě, zhè shì guó zhī xìng, zhè kǒng pà shì bù xiáng zhī zhào ā. luò bīn wáng táng péi yán wèi zhōng shū lìng, shí xú jìng yè yù fǎn, lìng luò bīn wáng huà jì, qǔ péi yán tóng qǐ shì. bīn wáng zú tà bì, jìng sī shí qǐng, nǎi wèi yáo yuē: yī piàn huǒ, liǎng piàn huǒ, fēi yī xiǎo ér dāng diàn zuò. jiào yán zhuāng shàng xiǎo ér sòng zhī, bìng dū xià tóng zǐ jiē chàng. yán nǎi fǎng xué zhě lìng jiě zhī. zhào bīn wáng zhì, shù dàn yǐ bǎo wù jǐn qǐ, jiē bù yán. yòu lù yǐ yīn yuè jì nǚ jùn mǎ, yì bù yǔ. nǎi jiāng gǔ zhōng chén liè shì tú gòng guān zhī, jiàn sī mǎ xuān wáng, bīn wáng chuā rán qǐ yuē: cǐ yīng xióng zhàng fū yě. jí shuō zì gǔ dà chén zhí zhèng, duō yí shè jì. yán dà xǐ, bīn wáng yuē: dàn bù zhī yáo chèn hé rú ěr? yán yǐ yáo yán piàn piàn huǒ fēi yī zhī shì bái. bīn wáng jí xià, běi miàn ér bài yuē: cǐ zhēn rén yǐ. suì yǔ jìng yè děng hé móu, yáng zhōu bīng qǐ, yán cóng nèi yìng. shū yǔ jìng yè děng, shū wéi yǒu qīng é zì. rén yǒu gào zhě, cháo chén mò zhī néng jiě. zé tiān yuē: cǐ qīng zì zhě, shí èr yuè. é zì zhě, wǒ zì yǔ yě. suì zhū yán, jìng yè děng xún bài. chū cháo yě qiān zài
武则天称帝时,为了取乐,故意让猫儿和鹦鹉同吃一个容器里的食,并命御史彭先觉监督,让文武百官及各国使者来看。传看到最后一遍时,猫儿饿了,随即咬死鹦鹉饱餐一顿。见状,武则天十分难为情。要知道,鹉者武也,这是国之姓,这恐怕是不祥之兆呵。骆宾王唐裴炎为中书令,时徐敬业欲反,令骆宾王画计,取裴炎同起事。宾王足踏壁,静思食顷,乃为谣曰:一片火,两片火,绯衣小儿当殿坐。教炎庄上小儿诵之,并都下童子皆唱。炎乃访学者令解之。召宾王至,数啖以宝物锦绮,皆不言。又赂以音乐妓女骏马,亦不语。乃将古忠臣烈士图共观之,见司马宣王,宾王歘然起曰:此英雄丈夫也。即说自古大臣执政,多移社稷。炎大喜,宾王曰:但不知谣谶何如耳?炎以谣言片片火绯衣之事白。宾王即下,北面而拜曰:此真人矣。遂与敬业等合谋,扬州兵起,炎从内应。书与敬业等,书唯有青鹅字。人有告者,朝臣莫之能解。则天曰:此青字者,十二月。鹅字者,我自与也。遂诛炎,敬业等寻败。(出《朝野佥载》)
luò bīn wáng
骆宾王
táng péi yán wèi zhōng shū lìng, shí xú jìng yè yù fǎn, lìng luò bīn wáng huà jì, qǔ péi yán tóng qǐ shì. bīn wáng zú tà bì, jìng sī shí qǐng, nǎi wèi yáo yuē:" yī piàn huǒ, liǎng piàn huǒ, fēi yī xiǎo ér dāng diàn zuò." jiào yán zhuāng shàng xiǎo ér sòng zhī, bìng dū xià tóng zǐ jiē chàng. yán nǎi fǎng xué zhě lìng jiě zhī. zhào bīn wáng zhì, shù dàn yǐ bǎo wù jǐn qǐ, jiē bù yán. yòu lù yǐ yīn yuè jì nǚ jùn mǎ, yì bù yǔ. nǎi jiāng gǔ zhōng chén liè shì tú gòng guān zhī, jiàn sī mǎ xuān wáng, bīn wáng chuā rán qǐ yuē:" cǐ yīng xióng zhàng fū yě." jí shuō zì gǔ dà chén zhí zhèng, duō yí shè jì. yán dà xǐ, bīn wáng yuē:" dàn bù zhī yáo chèn hé rú ěr?" yán yǐ yáo yán piàn piàn huǒ fēi yī zhī shì bái. bīn wáng jí xià, běi miàn ér bài yuē:" cǐ zhēn rén yǐ." suì yǔ jìng yè děng hé móu, yáng zhōu bīng qǐ, yán cóng nèi yìng. shū yǔ jìng yè děng, shū wéi yǒu" qīng é" zì. rén yǒu gào zhě, cháo chén mò zhī néng jiě. zé tiān yuē:" cǐ qīng zì zhě, shí èr yuè. é zì zhě, wǒ zì yǔ yě." suì zhū yán, jìng yè děng xún bài. chū cháo yě qiān zài
唐裴炎为中书令,时徐敬业欲反,令骆宾王画计,取裴炎同起事。宾王足踏壁,静思食顷,乃为谣曰:“一片火,两片火,绯衣小儿当殿坐。”教炎庄上小儿诵之,并都下童子皆唱。炎乃访学者令解之。召宾王至,数啖以宝物锦绮,皆不言。又赂以音乐妓女骏马,亦不语。乃将古忠臣烈士图共观之,见司马宣王,宾王歘然起曰:“此英雄丈夫也。”即说自古大臣执政,多移社稷。炎大喜,宾王曰:“但不知谣谶何如耳?”炎以谣言片片火绯衣之事白。宾王即下,北面而拜曰:“此真人矣。”遂与敬业等合谋,扬州兵起,炎从内应。书与敬业等,书唯有“青鹅”字。人有告者,朝臣莫之能解。则天曰:“此青字者,十二月。鹅字者,我自与也。”遂诛炎,敬业等寻败。(出《朝野佥载》)
féng qī yí
冯七姨
táng nì wéi zhī mèi, féng tài hé zhī qī, hào qī yí. xìn xié jiàn, bào tóu zhěn yǐ bì xié, bái zé zhěn yǐ qù mèi, zuò fú xióng zhěn yǐ wéi yí nán. tài hé sǐ, sì guó wáng qǔ zhī. wéi zhī bài yě, guó wáng zhǎ qī yí tóu sòng cháo táng. jí zhī bì xié zhī zhěn shī xiào yǐ. chū cháo yě qiān zài
唐逆韦之妹,冯太和之妻,号七姨。信邪见,豹头枕以辟邪,白泽枕以去魅,作伏熊枕以为宜男。太和死,嗣虢王娶之。韦之败也,虢王砟七姨头送朝堂。即知辟邪之枕失效矣。(出《朝野佥载》)
jiāng fǔ xiān shēng
姜抚先生
táng jiāng fǔ xiān shēng, bù zhī hé xǔ rén yě. cháng zhe dào shì yì guān, zì yún nián yǐ shù bǎi suì. chí fú, jiān yǒu cháng nián zhī yào, dù shì zhī shù, shí rén wèi zhī jiāng fǔ xiān shēng. xuán zōng huáng dì gāo gǒng mù qīng, qī shén wù biǎo, cháng yǒu shēng xiān zhī yán. jiāng fǔ gòng fèng, bié chéng ēn zé. yú zhū zhōu cǎi yào jí xiū gōng dé, zhōu xiàn mù zǎi, qū wàng fēng chén. xué dào zhě qǐ róng lì yú mén tíng, bù néng de yě. yǒu jīng yán zhě, yú tài xué sì shí nián bù dì, tuì jū sōng shǎo, zì chēng shān rén. pō tōng nán běi shǐ, zhī jìn dài rén wù. cháng yè fǔ, fǔ jiǎn jù bù wéi zhī dòng. jīng yán yīn jìn jìn yuán zuò guò. jù míng chāo běn gǎi. ér wèn yuē: xiān shēng nián jǐ hé? fǔ yuē: gōng fēi xìn shì, hé xiá wèn nián jǐ? yán yuē: xiān shēng jì bù néng yán jiǎ zǐ, xiān shēng hé cháo rén yě? fǔ yuē: liáng cháo rén yě. yán yuē: liáng cháo jué jìn, xiān shēng yì fēi cháng nián zhī rén. bù shěn xiān shēng, liáng cháo chū shì, wèi fù yǐn jū. fǔ yuē: wú wèi xī liáng zhōu jié dù. yán chì zhī yuē: hé dé kuáng wàng? shàng qī tiān zǐ. xià huò shì rén. liáng cháo zài jiāng nán, hé chǔ dé xī liáng zhōu? zhǐ yǒu sì píng sì ān sì zhèn sì zhēng jiāng jūn, hé chǔ dé jié dù shǐ? fǔ cán hèn, shù rì ér zú. chū biàn yí zhì
唐姜抚先生,不知何许人也。尝著道士衣冠,自云年已数百岁。持符,兼有长年之药,度世之术,时人谓之姜抚先生。玄宗皇帝高拱穆清,栖神物表,常有升仙之言。姜抚供奉,别承恩泽。于诸州采药及修功德,州县牧宰,趋望风尘。学道者乞容立于门庭,不能得也。有荆岩者,于太学四十年不第,退居嵩少,自称山人。颇通南北史,知近代人物。尝谒抚,抚简踞不为之动。荆岩因进(进原作过。据明抄本改。)而问曰:先生年几何?抚曰:公非信士,何暇问年几?岩曰:先生既不能言甲子,先生何朝人也?抚曰:梁朝人也。岩曰:梁朝绝近,先生亦非长年之人。不审先生,梁朝出仕,为复隐居。抚曰:吾为西梁州节度。岩叱之曰:何得诳妄?上欺天子。下惑世人。梁朝在江南,何处得西梁州?只有四平、四安、四镇、四征将军,何处得节度使?抚惭恨,数日而卒。(出《辩疑志》)