gǔ wén dà zhuàn zhòu wén xiǎo zhuàn bā fēn lì shū zhāng cǎo xíng shū fēi bái cǎo shū jí zhǒng shū
古文 大篆 籀文 小篆 八分 隶书 章草 行书 飞白 草书 汲冢书
lǐ sī xiāo hé cài yōng cuī yuàn zhāng zhī zhāng chǎng liú dé shēng shī yí guān liáng gǔ zuǒ bó hú zhāo zhōng yáo
李斯 萧何 蔡邕 崔瑗 张芝 张昶 刘德升 师宜官 梁鹄 左伯 胡昭 钟繇
zhōng huì wéi dàn
钟会 韦诞
gǔ wén
古文
àn gǔ wén zhě, huáng dì shǐ cāng jié suǒ zào yě. jié shǒu yǒu sì mù, tōng yú shén míng. yǎng guān kuí xīng huán qū zhī shì, fǔ chá guī wén niǎo jī zhī xiàng, bó cǎi zhòng měi, hé ér wèi zì, shì yuē gǔ wén. xiào jīng yuán shén qì yún: kuí zhǔ wén zhāng, cāng jié fǎng xiàng shì yě. chū shū duàn
按古文者,黄帝史苍颉所造也。颉首有四目,通于神明。仰观奎星圜曲之势,俯察龟文鸟迹之象,博采众美,合而为字,是曰古文。《孝经》援《神契》云:奎主文章,苍颉仿象是也。(出《书断》)
dà zhuàn
大篆
àn dà zhuàn zhě, zhōu xuān wáng tài shǐ shǐ zhòu suǒ zuò yě. huò yún, zhù xià shǐ shǐ biàn gǔ wén, huò tóng huò yì, wèi zhī zhuàn. zhuàn zhě chuán yě, chuán qí wù lǐ, shī zhī wú qióng. zhēn fēng dìng liù shū, sān yuē zhuàn shū. bā tǐ shū fǎ, yī yuē dà zhuàn. yòu hàn shū yì wén zhì shǐ zhòu shí wǔ piān, bìng cǐ yě. yǐ cǐ guān zhì zhī, yòng yǐ jiào shòu, wèi zhī shǐ shū, fán jiǔ qiān zì. chū shū duàn
按大篆者,周宣王太史史籀所作也。或云,柱下史始变古文,或同或异,谓之篆。篆者传也,传其物理,施之无穷。甄酆定六书,三曰篆书。八体书法,一曰大篆。又《汉书·艺文志》、《史籀》十五篇,并此也。以此官制之,用以教授,谓之史书,凡九千字。(出《书断》)
zhòu wén
籀文
zhōu tài shǐ shǐ zhòu suǒ zuò yě, yǔ gǔ wén dà zhuàn xiǎo yì, hòu rén yǐ míng chēng shū, wèi zhī zhòu wén. qī lüè yuē: shǐ zhòu zhě, zhōu shí shǐ guān jiào xué tóng shū yě, yǔ kǒng shì bì zhōng gǔ wén tǐ yì. zhēn fēng dìng liù shū, èr yuē qí zì shì yě. chū shū duàn
周太史史籀所作也,与古文大篆小异,后人以名称书,谓之籀文。《七略》曰:《史籀》者,周时史官教学童书也,与孔氏壁中古文体异。甄酆定六书,二曰奇字是也。(出《书断》)
xiǎo zhuàn
小篆
xiǎo zhuàn zhě, qín chéng xiàng lǐ sī suǒ zuò yě. zēng sǔn dà zhuàn, yì tóng zhòu wén, wèi zhī xiǎo zhuàn. yì yuē qín zhuàn. chū shū duàn
小篆者,秦丞相李斯所作也。增损大篆,异同籀文,谓之小篆。亦曰秦篆。(出《书断》)
bā fēn
八分
àn bā fēn zhě, qín shí rén shàng gǔ wáng cì zhòng suǒ zuò yě. wáng yīn yún: wáng cì zhòng shǐ yǐ gǔ shū fāng guǎng, shǎo bō shì. jiàn chū zhōng, yǐ lì cǎo zuò kǎi fǎ, zì fāng bā fēn, yán yǒu mó kǎi. shǐ huáng dé cì zhòng wén, jiǎn lüè, fù jí jí zhī yòng. shén xǐ. qiǎn shǐ zhào zhī, sān zhēng bù zhì. shǐ huáng dà nù, zhì jiàn chē sòng zhī, yú dào huà wéi dà niǎo fēi qù. chū shū duàn
按八分者,秦时人上谷王次仲所作也。王愔云:王次仲始以古书方广,少波势。建初中,以隶草作楷法,字方八分,言有模楷。始皇得次仲文,简略,赴急疾之用。甚喜。遣使召之,三征不至。始皇大怒,制槛车送之,於道化为大鸟飞去。(出《书断》)
lì shū
隶书
àn lì shū zhě, qín xià guī rén chéng miǎo suǒ zuò yě. miǎo zì yuán cén, shǐ wèi xiàn lì, dé zuì, shǐ huáng yōu xì yún yáng yù zhōng. tán sī shí nián, yì xiǎo zhuàn fāng yuán, ér wèi lì shū sān qiān zì, zòu zhī. shǐ huáng shàn zhī, yòng wèi yù shǐ. yǐ zòu shì fán duō, zhuàn zì nán chéng, nǎi yòng lì zì. yǐ wéi lì rén zuǒ shū, gù yuē lì shū. chū shū duàn
按隶书者,秦下邽人程邈所作也。邈字元岑,始为县吏,得罪,始皇幽系云阳狱中。覃思十年,益小篆方圆,而为隶书三千字,奏之。始皇善之,用为御史。以奏事烦多,篆字难成,乃用隶字。以为隶人佐书,故曰隶书。(出《书断》)
zhāng cǎo
章草
àn zhāng cǎo, hàn huáng mén lìng shǐ shǐ yóu suǒ zuò yě. wèi héng lǐ dàn bìng yún: hàn chū ér yǒu cǎo fǎ, bù zhī qí shuí. xiāo zi liáng yún: zhāng cǎo zhě, hàn qí xiāng dù cāo, shǐ biàn gǎo fǎ. fēi yě, wáng yīn yún: yún zì yuán quē, jù míng chāo běn bǔ yuán dì dì yuán zuò zhāng, jù míng chāo běn gǎi shí, shǐ yóu zuò jí jiù zhāng. jiě sàn lì tǐ, cū shū zhī. hàn sú jiǎn duò, jiàn yǐ xíng zhī shì yě. chū shū duàn
按章草,汉黄门令史史游所作也。卫恒、李诞并云:汉初而有草法,不知其谁。萧子良云:章草者,汉齐相杜操,始变藁法。非也,王愔云:(云字原缺,据明抄本补)元帝(帝原作章,据明抄本改)时,史游作急就章。解散隶体,粗书之。汉俗简惰,渐以行之是也。(出《书断》)
xíng shū
行书
àn xíng shū zhě, hòu hàn lì chuān liú dé shēng suǒ zào yě. xíng shū jí zhèng shū zhī xiǎo biàn, biàn yuán zuò wěi, jù míng chāo běn gǎi wù cóng jiǎn yì, xiāng wén liú xíng, gù wèi zhī xíng shū. wáng wáng yuán zuò yún, jù míng chāo běn gǎi yīn yún: jìn shì yǐ lái, gōng shū zhě duō yǐ xíng shū zhù míng. zhōng yuán cháng shàn xíng shū shì yě. ěr hòu wáng xī zhī wáng xiàn zhī, bìng zào qí jí yān. chū shū duàn
按行书者,后汉隶川刘德升所造也。行书即正书之小变,(变原作伪,据明抄本改)务从简易,相闻流行,故谓之行书。王(王原作云,据明抄本改)愔云:晋世以来,工书者多以行书著名。钟元常善行书是也。尔后王羲之、王献之,并造其极焉。(出《书断》)
fēi bái
飞白
àn fēi bái zhě, hòu hàn zuǒ zhōng láng cài yōng suǒ zuò yě. wáng yǐn wáng yīn bìng yún: fēi bái biàn kǎi zhì yě. běn shì gōng diàn tí shǔ, shì jì jìn, wén zì yí qīng wēi bù mǎn, míng wéi fēi bái. wáng sēng qián yún: fēi bái bā fēn zhī qīng zhě. yōng zài hóng dōu mén, jiàn jiàng rén shī è zhǒu, suì chuàng yì yān. chū shū duàn
按飞白者,后汉左中郎蔡邕所作也。王隐、王愔并云:飞白变楷制也。本是宫殿题署,势既劲,文字宜轻微不满,名为飞白。王僧虔云:飞白、八分之轻者。邕在鸿都门,见匠人施垩帚,遂创意焉。(出《书断》)
cǎo shū
草书
àn cǎo shū zhě, hòu hàn zhēng shì zhāng bó yīng suǒ zào yě. liáng wǔ dì cǎo shū zhuàng yuē: cài yōng yún, xī qín zhī shí, zhū hóu zhēng zhǎng. yǔ xí xiāng chuán, wàng fēng zǒu yì, yǐ zhuàn lì nán, bù néng jiù jí, suì zuò fù jí zhī shū, gài jīn zhī cǎo shū shì yě. chū shū duàn
按草书者,后汉征士张伯英所造也。梁武帝《草书状》曰:蔡邕云,昔秦之时,诸侯争长。羽檄相传,望烽走驿,以篆隶难,不能救急,遂作赴急之书,盖今之草书是也。(出《书断》)
jí zhǒng shū
汲冢书
jí zhǒng shū, gài wèi ān lí wáng shí, wèi jùn jí xiàn gēng rén, yú gǔ zhǒng zhōng de zhī. zhú jiǎn qī shū kē dǒu wén zì, zá xiě jīng shǐ, yǔ jīn běn jiào yàn, duō yǒu yì tóng. gēng rén xìng bù. bù zì hū zuò biāo, qí míng yuē huái, chū chūn qiū hòu xù wén xuǎn zhòng zhù. chū shàng shū gù shí
汲冢书,盖魏安厘王时,卫郡汲县耕人,于古冢中得之。竹简漆书科斗文字,杂写经史,与今本校验,多有异同。耕人姓不。(不字呼作彪,其名曰淮,出《春秋后序》《文选》中注。)(出《尚书故实》)
lǐ sī
李斯
qín chéng xiàng lǐ sī yuē: shàng gǔ zuò dà zhuàn, pō xíng yú shì, dàn wèi gǔ yuǎn, rén duō bù néng yì. jīn shān lüè fán zhě, qǔ qí hé tǐ, cān wèi xiǎo zhuàn. sī shàn shū, zì zhào gāo yǐ xià, xián jiàn fú yān. kè zhū míng shān, bēi xǐ tóng rén, bìng sī zhī bǐ. shū qín wàng jì gōng shí, nǎi yuē: wú sǐ hòu wǔ bǎi sān shí nián, dāng yǒu yī rén, tì wú jī yān. chū méng tián bǐ jīng sī miào zhuàn, shǐ shěng gǎi zhī wèi xiǎo zhuàn, zhe zhe yuán zuò zhě, jù míng chāo běn gǎi cāng jié piān qī zhāng. suī dì wáng zhì wén, shì yǒu sǔn yì, zhōng yǐ wén dài zhì, jiàn jiù jiāo lí. zé sān huáng jié shéng, wǔ dì huà xiàng, sān wáng ròu xíng, sī kě kuàng yě. gǔ wén kě wèi shàng gǔ, dà zhuàn wèi zhōng gǔ, xiǎo zhuàn wéi xià gǔ. sān gǔ wèi shí, cǎo lì wèi huá. miào jí yú huá zhě xī xiàn, jīng qióng qí shí zhě zhòu sī. shǐ huáng yǐ hé shì zhī bì, zuó ér wèi xǐ, lìng sī shū qí wén. jīn tài shān yì shān jí qín wàng děng bēi, bìng qí yí jī. yì wèi chuán guó zhī wěi bǎo, bǎi shì zhī fǎ shì. sī xiǎo zhuàn rù shén, dà zhuàn rù miào. lǐ sī shū, zhī míng chāo běn zhī zuò rú wèi guān gài, bù yì shī hū. chū shū píng bìng chū shū duàn
秦丞相李斯曰:上古作大篆,颇行于世,但为古远,人多不能译。今删略繁者,取其合体,参为小篆。斯善书,自赵高以下,咸见伏焉。刻诸名山,碑玺铜人,并斯之笔。书秦望纪功石,乃曰:吾死后五百三十年,当有一人,替吾迹焉。(出蒙恬《笔经》)斯妙篆,始省改之为小篆,著(著原作者,据明抄本改)《苍颉篇》七章。虽帝王质文,世有损益,终以文代质,渐就浇醨。则三皇结绳,五帝画象,三王肉刑,斯可况也。古文可为上古,大篆为中古,小篆为下古。三古为实,草隶为华。妙极于华者羲、献,精穷其实者籀、斯。始皇以和氏之壁,琢而为玺,令斯书其文。今泰山峄山及秦望等碑,并其遗迹。亦谓传国之伟宝,百世之法式。斯小篆入神,大篆入妙。李斯书,知(明抄本知作如)为冠盖,不易施乎。(出《书评》并出《书断》)
xiāo hé
萧何
qián hàn xiāo hé shàn zhuàn zhòu. wèi qián diàn chéng, tán sī sān yuè, yǐ tí qí é. guān zhě rú liú, hé shǐ tū bǐ shū. chū yáng xīn bǐ zhèn tú
前汉萧何善篆籀。为前殿成,覃思三月,以题其额。观者如流,何使秃笔书。(出羊欣《笔阵图》)
cài yōng
蔡邕
hòu hàn cài yōng zì bó jiē. chén liú rén. yí róng qí wěi, dǔ xiào bó xué, néng huà shàn yīn, míng tiān wén shù shù. gōng shū, zhuàn lì jué shì. yóu dé bā fēn zhī jīng wēi, tǐ fǎ bǎi biàn, qióng líng jǐn miào, dú bù jīn gǔ. yòu chuàng zào fēi bái, miào yǒu jué lún. bó jiē bā fēn fēi bái rù shén, dà zhuàn xiǎo zhuàn lì shū rù miào. nǚ yǎn shén xián, yì gōng shū. bó jiē rù sōng shān xué shū, yú shí shì nèi dé yī sù shū, bā jiǎo chuí máng, zhuàn xiě lǐ sī bìng shǐ zhòu yòng bǐ shì. bó jiē dé zhī, bù shí sān shí, nǎi dà jiào xǐ huān, ruò duì shù shí rén. bó jiē yīn dú sòng sān nián, biàn miào dá qí zhǐ. bó jiē zì shū wǔ jīng yú tài xué, guān zhě rú shì. chū yáng xīn bǐ fǎ cài yōng shū, gǔ qì fēng tòu, jīng shuǎng rù shén. chū yuán áng shū píng bìng chū shū duàn
后汉蔡邕字伯喈。陈留人。仪容奇伟,笃孝博学,能画善音,明天文术数。工书,篆隶绝世。尤得八分之精微,体法百变,穷灵尽妙,独步今古。又剏造飞白,妙有绝伦。伯喈八分飞白入神,大篆小篆隶书入妙。女琰甚贤,亦工书。伯喈入嵩山学书,于石室内得一素书,八角垂芒,篆写李斯并史籀用笔势。伯喈得之,不食三时,乃大叫喜欢,若对数十人。伯喈因读诵三年,便妙达其旨。伯喈自书五经于太学,观者如市。(出羊欣《笔法》)蔡邕书,骨气风透,精爽入神。(出袁昂《书评》并出《书断》)
cuī yuàn
崔瑗
cuī yuàn zì zi yù, ān píng rén. zēng zǔ méng, fù yīn. zi yù guān zhì jì běi xiāng, wén zhāng gài shì, shàn zhāng cǎo shū. shī yú dù dù, mèi qù guò zhī, diǎn huà jīng wēi, shén biàn wú ài, lì jīn bǎi liàn, měi yù tiān zī, kě wèi bīng hán yú shuǐ yě. yuán áng yún: rú wēi fēng zǔ rì, gū sōng yī zhī. wáng yǐn wèi zhī cǎo xián, zhāng cǎo rù shén, xiǎo zhuàn rù miào. chū shū duàn
崔瑗字子玉,安平人。曾祖蒙,父骃。子玉官至济北相,文章盖世,善章草书。师于杜度,媚趣过之,点画精微,神变无碍,利金百练,美玉天姿,可谓冰寒于水也。袁昂云:如危峰阻日,孤松一枝。王隐谓之草贤,章草入神,小篆入妙。(出《书断》)
zhāng zhī
张芝
zhāng zhī zì bó yīng, xìng hǎo shū. fán jiā zhī yī bó, jiē shū ér hòu liàn. yóu shàn zhāng cǎo, yòu shàn lì shū. wéi zhòng jiāng wèi zhī cǎo shèng. yòu yún, cuī shì zhī ròu. zhāng shì zhī gǔ. qí zhāng cǎo jí jiù zhāng zì, jiē yī bǐ ér chéng. bó yīng zhāng cǎo xíng rù shén, lì shū rù miào. chū shū duàn bó yīng shū, rú hàn wǔ ài dào, píng xū yù xiān. chū yuán áng shū píng
张芝字伯英,性好书。凡家之衣帛,皆书而后练。尤善章草,又善隶书。韦仲将谓之《草圣》。又云,崔氏之肉。张氏之骨。其章草急就章字,皆一笔而成。伯英章草行入神,隶书入妙。(出《书断》)伯英书,如汉武爱道,凭虚欲仙。(出袁昂《书评》)
zhāng chǎng
张昶
zhāng chǎng zì wén shū, bó yīng jì dì. wèi huáng mén shì láng, yóu shàn zhāng cǎo. shū lèi bó yīng, shí rén wèi zhī yà shèng. wén shū zhāng cǎo rù shén, bā fēn rù miào, lì rù néng. chū shū duàn
张昶字文舒,伯英季弟。为黄门侍郎,尤善章草。书类伯英,时人谓之亚圣。文舒章草入神,八分入妙,隶入能。(出《书断》)
liú dé shēng
刘德升
liú dé shēng zì jūn sì, yǐng chuān rén. huán líng shì yǐ zào xíng shū shàn míng. jí yǐ cǎo chuàng, yì shén yán měi. fēng liú wǎn yuē, dú bù dāng shí. hú zhāo zhōng yáo, bìng shī qí fǎ. shì wèi zhōng yáo shàn xíng xiá shū shì yě. ér hú shū tǐ féi, zhōng shū tǐ shòu, yì gè yǒu jūn sì zhī měi yě. chū shū duàn
刘德升字君嗣,颍川人。桓、灵世以造行书擅名。即以草剏,亦甚妍美。风流婉约,独步当时。胡昭、钟繇,并师其法。世谓钟繇善行狎书是也。而胡书体肥,钟书体瘦,亦各有君嗣之美也。(出《书断》)
shī yí guān
师宜官
shī yí guān, nán yáng rén. líng dì hǎo shū, zhēng tiān xià gōng shū yú hóng dōu mén zhě shù bǎi rén. bā fēn chēng yí guān wèi zuì, dà zé yī zì jìng zhàng, xiǎo zé fāng cùn qiān yán. shén jīn néng ér xìng shì jiǔ, huò shí kōng zhì jiǔ jiā, yīn shū qí bì yǐ shòu zhī, guān zhě yún jí. gū jiǔ duō shòu, zé chǎn miè zhī. hòu wèi yuán shù jiāng jù lù gěng qiú bēi. shù suǒ lì, yí guān shū yě. chū shū duàn
师宜官,南阳人。灵帝好书,征天下工书于鸿都门者数百人。八分称宜官为最,大则一字径丈,小则方寸千言。甚矜能而性嗜酒,或时空至酒家,因书其壁以售之,观者云集。酤酒多售,则铲灭之。后为袁术将钜鹿耿球碑。术所立,宜官书也。(出《书断》)
yí guān shū, rú diāo chì wèi xī, piān piān zì shì. chū yuán áng shū píng
宜官书,如鵰翅未息,翩翩自逝。(出袁昂《书评》)
liáng gǔ
梁鹄
liáng gǔ zì mèng huáng, ān dìng wū shì rén. shǎo hǎo shū, shòu fǎ yú shī yí guān. yǐ shàn bā fēn shū zhī míng, jǔ xiào lián wèi láng, yì zài hóng dōu mén xià, qiān xuǎn bù láng. líng dì zhòng zhī. wèi wǔ shén ài qí shū, cháng xuán zhàng zhōng, yòu yǐ dīng bì, yǐ wéi shèng yí guān yě. yú shí hán dān chún yì dé cì zhòng fǎ, chún yí wèi xiǎo zì, gǔ yí wèi dà zì, bù rú gǔ zhī yòng bǐ jǐn shì yě. chū shū duàn
梁鹄字孟皇,安定乌氏人。少好书,受法于师宜官。以善八分书知名,举孝廉为郎,亦在鸿都门下,迁选部郎。灵帝重之。魏武甚爱其书,常悬帐中,又以钉壁,以为胜宜官也。于时邯郸淳亦得次仲法,淳宜为小字,鹄宜为大字,不如鹄之用笔尽势也。(出《书断》)
zuǒ bó
左伯
zuǒ bó zì zi yì, dōng lái rén, tè gōng bā fēn, míng yǔ máo hóng děng liè, xiǎo yì yú hán dān chún. yǐ shàn míng hàn mò, yòu shén néng zuò zhǐ. hàn xìng, yǒu zhǐ dài jiǎn. zhì hé dì shí, cài lún gōng wèi zhī, ér zi yì yóu dé qí miào. gù xiāo zi liáng dá wáng sēng qián shū yún: zi yì zhī zhǐ, yán miào huī guāng zhòng jiāng zhī mò, yì diǎn rú qī bó yīng zhī bǐ, qióng shēng jǐn sī. miào wù yuǎn yǐ, miǎo bù kě zhuī. chū shū duàn
左伯字子邑,东莱人,特工八分,名与毛弘等列,小异于邯郸淳。已擅名汉末,又甚能作纸。汉兴,有纸代简。至和帝时,蔡伦工为之,而子邑尤得其妙。故萧子良答王僧虔书云:子邑之纸,妍妙辉光;仲将之墨,一点如漆;伯英之笔,穷声尽思。妙物远矣,邈不可追。(出《书断》)
hú zhāo
胡昭
hú zhāo zì kǒng míng, yǐng chuān rén. shǎo ér bó xué, bù mù róng lì. yǒu yí hào zhī jié, shén néng zhòu shū, zhēn xíng yòu miào. wèi héng yún: hú zhāo yǔ zhōng yáo, bìng shī yú liú dé shēng, jù shàn cǎo xíng. ér hú féi zhōng shòu, chǐ dú zhī jī, dòng jiàn mó kǎi. yáng xīn yún: hú zhāo dé zhāng zhī gǔ, suǒ jìng dé qí ròu, wéi dàn dé qí jīn. zhāng huà yún: hú zhāo shàn lì shū, mào xiān yǔ xún xù gòng zhěng lǐ jì jí. yòu lì shū bó shì, zhì dì zǐ jiào xí, yǐ zhōng hú wéi fǎ, kě wèi sù shì yǐ. chū shū duàn
胡昭字孔明,颍川人。少而博学,不慕荣利。有夷、皓之节,甚能籀书,真行又妙。卫恒云:胡昭与钟繇,并师于刘德升,俱善草行。而胡肥钟瘦,尺牍之迹,动见模楷。羊欣云:胡昭得张芝骨,索靖得其肉,韦诞得其筋。张华云:胡昭善隶书,茂先与荀勖共整理记籍。又立书博士,置弟子教习,以钟胡为法,可谓宿士矣。(出《书断》)
zhōng yáo
钟繇
wèi zhōng yáo zì yuán cháng. shǎo suí liú shèng rù bào dú shān, xué shū sān nián. suì yǔ wèi tài zǔ hán dān chún wéi dàn děng yì yòng bǐ. yáo nǎi wèn cài bó jiē bǐ fǎ yú wéi dàn, dàn xī bù yǔ. nǎi zì chuí xiōng ǒu xuè, tài zǔ yǐ wǔ líng dān jiù zhī dé huó. jí dàn sǐ, yáo lìng rén dào jué qí mù, suì dé zhī, yóu shì yáo bǐ gèng miào. yáo jīng sī xué shū, wò huà bèi chuān guò biǎo, rú cè zhōng rì wàng guī. měi jiàn wàn lèi, jiē shū xiàng zhī, yáo shàn sān sè shū, zuì miào zhě bā fēn. chū yáng xīn bǐ zhèn tú
魏钟繇字元常。少随刘胜入抱犊山,学书三年。遂与魏太祖、邯郸淳、韦诞等议用笔。繇乃问蔡伯喈笔法于韦诞,诞惜不与。乃自槌胸呕血,太祖以五灵丹救之得活。及诞死,繇令人盗掘其墓,遂得之,由是繇笔更妙。繇精思学书,卧画被穿过表,如厕终日忘归。每见万类,皆书象之,繇善三色书,最妙者八分。(出羊欣《笔阵图》)
yáo yóu shàn shū míng chāo běn wú shū zì yú cáo xǐ cài yōng liú dé shēng. zhēn shū jué shì, gāng róu bèi yān. diǎn huà zhī jiān, duō yǒu yì qù. kě wèi yōu shēn wú jì, gǔ yǎ yǒu yú. qín hàn yǐ lái, yī rén ér yǐ. suī gǔ zhī shàn zhèng yí ài, jié rén yú xīn, wèi zú duō yě, shàng dé zāi. ruò qí xíng shū, zé xī zhī xiàn zhī zhī yà. cǎo shū zé wèi suǒ zhī xià. bā fēn zé yǒu wèi shòu shàn bēi, chēng cǐ wèi zuì yě. tài hé sì nián hōng, dài bā shí yǐ. yǐ yuán zuò nián, jù míng chāo běn gǎi yuán cháng lì xíng rù shén, cǎo bā fēn rù miào. chū shū duàn zhōng shū yǒu shí èr zhǒng, yì wài qiǎo miào, shí yì duō qí. chū yuán áng shū píng
繇尤善书(明抄本无书字)於曹喜、蔡邕、刘德升。真书绝世,刚柔备焉。点画之间,多有异趣。可谓幽深无际,古雅有余。秦汉以来,一人而已。虽古之善政遗爱,结人于心,未足多也,尚德哉。若其行书,则羲之、献之之亚。草书则卫索之下。八分则有魏受禅碑,称此为最也。太和四年薨,迨八十矣。(矣原作年,据明抄本改)元常隶行入神,草八分入妙。(出《书断》)钟书有十二种,意外巧妙,实亦多奇。(出袁昂《书评》)
zhōng huì
钟会
zhōng huì zì shì jì, yuán cháng zi. shàn shū, yǒu fù fēng. shāo bèi jīn gǔ, měi jiān xíng cǎo, yóu gōng lì shū. suì yì zhì piāo rán, yǒu líng yún zhī zhì. yì suǒ wèi jiàn zé gàn jiàng mò yé yān. huì cháng zhà wèi xún xù shū, jiù xù mǔ zhōng fū rén qǔ bǎo jiàn. xiōng dì yǐ qiān wàn zào zhái, wèi yí jū. xù nǎi qián huà yuán cháng xíng xiàng, huì xiōng dì rù jiàn, biàn dà gǎn tòng. xù shū yì huì zhī lèi yě, huì lì xíng cǎo zhāng cǎo bìng rù miào. chū shū duàn
钟会字士季,元常子。善书,有父风。稍备筋骨,美兼行草,尤工隶书。遂逸致飘然,有凌云之志。亦所谓剑则干将镆铘焉。会尝诈为荀勖书,就勖母钟夫人取宝剑。兄弟以千万造宅,未移居。勖乃潜画元常形象,会兄弟入见,便大感恸。勖书亦会之类也,会隶行草章草并入妙。(出《书断》)
wéi dàn
韦诞
wèi wéi dàn zì zhòng jiāng, jīng zhào rén, tài pú zhī zǐ, guān zhì shì zhōng. fú yīng yú zhāng bó yīng, jiān hán dān chún zhī fǎ. zhū shū bìng shàn, tí shǔ yóu jīng. míng dì líng yún tái chū chéng, lìng zhòng jiāng tí bǎng. gāo xià yì hǎo, yí jiù diǎn zhèng zhī. yīn wēi jù, yǐ jiè zǐ sūn, wú wéi dà zì kǎi fǎ. yuán áng yún: rú lóng ná hǔ jù, jiàn bá nǔ zhāng. zhāng mào xiān yún: jīng zhào wéi dàn dàn zi xióng yǐng chuān zhōng yáo yáo zi huì bìng shàn lì shū. chū qīng lóng zhōng, luò yáng xǔ yè sān dū, gōng guàn shǐ jiù. zhào lìng zhòng jiāng dà wéi tí shǔ, yǐ wéi yǒng zhì. gěi yù bǐ mò, jiē bù rèn yòng. yīn zòu: cài yōng zì jīn néng shū, jiān sī xǐ zhī fǎ, fēi kù sù bù wàng xià bǐ. fū yù shàn qí shì, bì lì qí qì. ruò yòng zhāng zhī bǐ zuǒ bó zhǐ jí chén mò, jiān cǐ sān zhě, yòu dé chén shǒu, rán hòu kě yǐ chěng jìng zhàng zhī shì, fāng cùn qiān yán. rán cǎo jī zhī miào, yà hū suǒ jìng yě. jiā píng wǔ nián zú, nián qī shí wǔ. zhòng jiāng bā fēn lì shū zhāng cǎo fēi bái rù miào, xiǎo zhuàn rù néng. xiōng kāng zì yuán jiāng. gōng shū. zi xióng zì shǎo lǐ míng chāo běn lǐ zuò jì. yì shàn shū. shí rén yún, míng fù zhī zǐ, kè yǒu èr shì. shì suǒ měi yān. chū shū duàn
魏韦诞字仲将,京兆人,太仆之子,官至侍中。伏膺于张伯英,兼邯郸淳之法。诸书并善,题署尤精。明帝凌云台初成,令仲将题榜。高下异好,宜就点正之。因危惧,以戒子孙,无为大字楷法。袁昂云:如龙拿虎据,剑拔弩张。张茂先云:京兆韦诞、诞子熊、颍川钟繇、繇子会、并善隶书。初、青龙中,洛阳许邺三都,宫观始就。诏令仲将大为题署,以为永制。给御笔墨,皆不任用。因奏:蔡邕自矜能书,兼斯、喜之法,非绔素不妄下笔。夫欲善其事,必利其器。若用张芝笔、左伯纸、及臣墨,兼此三者,又得臣手,然后可以逞径丈之势,方寸千言。然草迹之妙,亚乎索靖也。嘉平五年卒,年七十五。仲将八分、隶书、章草、飞白入妙,小篆入能。兄康字元将。工书。子熊字少李(明抄本李作季。)亦善书。时人云,名父之子,克有二事。世所美焉。(出《书断》)
yòu yún, wèi míng dì líng yún tái chéng, wù xiān dìng bǎng, wèi tí shǔ. yǐ lóng chéng dàn, lù lú zhǎng huán yǐn shàng, shǐ jiù bǎng tí. qù dì èr shí wǔ zhàng, dàn wēi jù, jiè zǐ sūn, jué cǐ kǎi fǎ. chū shū fǎ lù
又云,魏明帝凌云台成,误先订榜,未题署。以笼成诞,辘轳长絙引上,使就榜题。去地二十五丈,诞危惧,诫子孙,绝此楷法。(出《书法录》)