shǐ xǔ fàn míng yǒu nú chén jiāo cuī hán liǔ cháng liú kǎi shí hán zhōng rén dù xī jiā bì hàn gōng rén lǐ é
史姁 范明友奴 陈焦 崔涵 柳苌 刘凯 石函中人 杜锡家婢 汉宫人 李俄
hé jiān nǚ zǐ xú xuán fāng nǚ cài zhī qī chén lǎng bì yú bǎo jiā nú wéi fěng nǚ nú yè zhōng fù rén lǐ zhòng tōng bì
河间女子 徐玄方女 蔡支妻 陈朗婢 于宝家奴 韦讽女奴 邺中妇人 李仲通婢
cuī shēng qī dōng lái rén nǚ
崔生妻 东莱人女
shǐ xǔ
史姁
hàn chén liú kǎo chéng shǐ xǔ, zì wēi míng. nián shào shí, cháng bìng, lín sǐ wèi mǔ yuē:" wǒ sǐ dàng fù shēng, mái wǒ, yǐ zhú zhàng zhù yú yì shàng, ruò zhàng zhé, jué chū wǒ." jí sǐ mái zhī, zhù rú qí yán. qī rì wǎng shì, zhàng guǒ zhé. jí jué chū zhī, yǐ huó, zǒu zhì jǐng shàng yù, píng fù rú gù. hòu yǔ lín chuán zhì xià pī mài chú, bù shí shòu. yún yù guī. rén bù xìn zhī. yuē:" hé yǒu qiān lǐ zàn dé guī yé?" dá yuē:" yī xiǔ biàn hái. jí bù xiāng xìn, zuò shū qǔ bào, yǐ wéi yàn shí." yī xiǔ biàn hái, guǒ dé bào. kǎo chéng lìng jiāng xià táng míng chāo běn" táng" zuò" zhèng". jiǎ hé zǐ" zǐ" zì yuán kōng quē, jù míng chāo běn bǔ. bìng zài xiāng" xiāng" yuán zuò" lín", jù míng chāo běn gǎi. lǐ, yù jí zhī xiāo xī, qǐng wǎng shěng zhī. lù yáo sān qiān, zài sù hái bào. chū sōu shén jí
汉陈留考城史姁,字威明。年少时,尝病,临死谓母曰:“我死当复生,埋我,以竹杖柱于瘗上,若杖折,掘出我。”及死埋之,柱如其言。七日往视,杖果折。即掘出之,已活,走至井上浴,平复如故。后与邻船至下邳卖锄,不时售。云欲归。人不信之。曰:“何有千里暂得归耶?”答曰:“一宿便还。即不相信,作书取报,以为验实。”一宿便还,果得报。考城令江夏鄌(明抄本“鄌”作“郑”。)贾和姊(“姊”字原空阙,据明抄本补。)病在乡(“乡”原作“邻”,据明抄本改。)里,欲急知消息,请往省之。路遥三千,再宿还报。(出《搜神集》)
fàn míng yǒu nú
范明友奴
hàn mò rén fā" fā" zì yuán quē, jù xǔ běn bǔ. fàn míng yǒu zhǒng." zhǒng" zì yuán quē, jù xǔ běn bǔ. jiā nú sǐ ér zài" sǐ ér zài" sān zì yuán zuò" yóu". jù míng chāo běn gǎi. huó. míng yǒu shì huò guāng nǚ xù, shuō guāng jiā shì, fèi lì zhī jì, duō yǔ hàn shū xiāng yìng. cǐ nú cháng yóu zǒu mín jiān, wú zhǐ zhù chù, jìng bù rú suǒ zài. chū bó wù zhì
汉末人发(“发”字原缺,据许本补。)范明友冢。(“冢”字原缺,据许本补。)家奴死而再(“死而再”三字原作“犹”。据明抄本改。)活。明友是霍光女婿,说光家事,废立之际,多与汉书相应。此奴常游走民间,无止住处,竟不如所在。(出《博物志》)
chén jiāo
陈焦
sūn xiū yǒng ān sì nián, wú mín chén jiāo sǐ, mái zhī liù rì gēng shēng, chuān tǔ ér chū. chū wǔ xíng jì
孙休永安四年,吴民陈焦死,埋之六日更生,穿土而出。(出《五行记》)
cuī hán
崔涵
hòu wèi pú tí sì, xī yù rén suǒ lì yě, zài mù yì. shā mén dá duō, fā mù qǔ zhuān, dé yī rén yǐ sòng. shí tài hòu yǔ xiào míng dì zài huá lín táng, yǐ wéi yāo yì. wèi huáng mén láng xú gē yuē:" shàng gǔ yǐ lái, pō yǒu cǐ shì bù?" gē yuē:" xī wèi shí fā zhǒng, dé huò guāng nǚ xù fàn míng yǒu jiā nú, shuō hàn cháo fèi lì, yú shǐ shū xiāng fú. cǐ bù zú wèi yì yě." hòu lìng gē wèn qí xìng míng, sǐ lái jǐ nián, hé suǒ yǐn shí. dá yuē:" chén xìng cuī míng hán, zì zi hóng, bó líng ān píng rén. fù míng chàng, mǔ xìng wèi. jiā zài chéng xī fù cái lǐ. sǐ shí nián shí wǔ. nǎi èr shí qī, zài dì xià shí èr nián. cháng shì zuì wò, wú suǒ shí. shí fù yóu xíng, huò yù yǐn shí, rú mèng zhōng. bù shèn biàn le." hòu jí qiǎn mén xià lù shì zhāng juàn. yì fù cái lǐ, fǎng hán fù mǔ. guǒ yǒu cuī chàng, qí qī wèi. juàn wèn chàng yuē:" qīng yǒu ér sǐ bù?" chàng yuē:" yǒu xī zǐ hán, nián shí wǔ ér wáng." juàn yuē:" wéi rén suǒ fā, jīn rì sū huó. zhǔ shàng zài huá lín yuán, qiǎn wǒ lái wèn." chàng wén jīng bù, yuē:" shí wú cǐ ér, xiàng zhě miù yán." juàn jù yǐ shí wén. hòu qiǎn sòng hán xiàng jiā. chàng wén hán zhì, mén qián qǐ huǒ, shǒu chí dāo, wèi shì bǎ táo zhàng jù zhī. yuē:" rǔ bù xū lái, wú fēi rǔ fù, rǔ fēi wǒ zi, jí sù qù, kě dé wú yāng," hán suì shě qù, yóu yú jīng shī, cháng sù sì mén xià. rǔ nán wáng cì huáng yī yī tòng. xìng wèi rì, bù yǎng shì tiān. yòu wèi shuǐ huǒ jí bīng rèn zhī shǔ. cháng zǒu yú lù, pí zé zhǐ, bù xú xíng yě. shí rén yóu wèi shì guǐ. luò yáng dà shì běi yǒu fèng zhōng lǐ, lǐ nèi zhī rén, duō mài sòng sǐ zhī jù jí zhū guān guǒ. hán wèi yuē:" bǎi guān wù yǐ sāng mù wèi cuī." rén wèn qí gù. hán yuē:" wú zài dì xià, jiàn fā guǐ bīng." yǒu yī guǐ chēng zhī bǎi guān, yīng miǎn bīng. lì yuē:' ěr suī bǎi guān, sāng mù wèi cuī.' suì bù miǎn bīng." jīng shī wén cǐ, bǎi mù yǒng guì. rén yí mài guān zhě huò" huò" yuán zuò" huà". jù míng chāo běn gǎi. hán, gù fā cǐ yán. chū tǎ sì. míng chāo běn chū qié lán jì
后魏菩提寺,西域人所立也,在慕义。沙门达多,发墓取砖,得一人以送。时太后与孝明帝在华林堂,以为妖异。谓黄门郎徐纥曰:“上古以来,颇有此事不?”纥曰:“昔魏时发冢,得霍光女婿范明友家奴,说汉朝废立,于史书相符。此不足为异也。”后令纥问其姓名,死来几年,何所饮食。答曰:“臣姓崔名涵,字子洪,博陵安平人。父名畅,母姓魏。家在城西阜财里。死时年十五。乃二十七,在地下十二年。常似醉卧,无所食。时复游行,或遇饮食,如梦中。不甚辨了。”后即遣门下录事张隽。诣阜财里,访涵父母。果有崔畅,其妻魏。隽问畅曰:“卿有儿死不?”畅曰:“有息子涵,年十五而亡。”隽曰:“为人所发,今日苏活。主上在华林园,遣我来问。”畅闻惊怖,曰:“实无此儿,向者谬言。”隽具以实闻。后遣送涵向家。畅闻涵至,门前起火,手持刀,魏氏把桃杖拒之。曰:“汝不须来,吾非汝父,汝非我子,急速去,可得无殃,”涵遂舍去,游于京师,常宿寺门下。汝南王赐黄衣一通。性畏日,不仰视天。又畏水火及兵刃之属。常走于路,疲则止,不徐行也。时人犹谓是鬼。洛阳大市北有奉终里,里内之人,多卖送死之具及诸棺椁。涵谓曰:“柏棺勿以桑木为榱。”人问其故。涵曰:“吾在地下,见发鬼兵。”有一鬼称之柏棺,应免兵。吏曰:‘尔虽柏棺,桑木为榱。’遂不免兵。”京师闻此,柏木涌贵。人疑卖棺者货(“货”原作“化”。据明抄本改。)涵,故发此言。(出《塔寺》。明抄本出《伽蓝记》)
liǔ cháng
柳苌
liáng chéng shèng èr nián èr yuè shí rì, sī tú fǔ zhǔ bù liǔ cháng zú, zi bāo zàng yú jiǔ jiāng. sān nián, yīn dà yǔ zhǒng huài, yí zàng huàn guān. jiàn fù guān zhōng mù kāi, xīn yǒu nuǎn qì. liáng jiǔ, nǎi wèi bāo yuē:" wǒ shēng yǐ yī suì, wú yīn lìng rǔ zhī. jiǔ jiāng shén zhī wǒ hèng sǐ, qiǎn dì shén yǐ rǔ sì wǒ, gù bù sǐ. jīn yǔ huài wǒ zhǒng, yì jiāng shén zhī suǒ wéi yě." fú chū, gēng shēng sān shí nián zú. chū qióng shén mì yuàn
梁承圣二年二月十日,司徒府主簿柳苌卒,子褒葬于九江。三年,因大雨冢坏,移葬换棺。见父棺中目开,心有暖气。良久,乃谓褒曰:“我生已一岁,无因令汝知。九江神知我横死,遣地神以乳饲我,故不死。今雨坏我冢,亦江神之所为也。”扶出,更生三十年卒。(出《穷神秘苑》)
liú kǎi
刘凯
táng zhēn guān èr nián, chén liú xiàn wèi liú quán sù, jiā yú sòng zhōu. fù kǎi, céng rèn wèi xiàn lìng, zú yú guān, zàng yú jiāo sān shí yú nián. quán sù dīng mǔ yōu, hù sàng guī wèi, jiāng hé zàng. jì zhì, qǐ fā, qí shī yǎn rán rú shēng. shāo shāo ér huó, qí zi yǒng yuè jǔ fú. jiāng xī néng yán yuē:" bié jiǔ jiā fǒu?" quán sù qì ér xù shì. nǎi yuē:" wù yán, wú jǐn zhī zhī." sù mìng dōng liú shuǐ wèi tāng. jì zhì, mù yù yì yī, yǐn yǐ mí zhōu," zhōu" zì yuán kòng quē, jù míng chāo běn bǔ. shén qì shǔ. nǎi yuē:" wú zài yōu tú, méng shǔ wèi běi fēng zhǔ zhě sān shí nián. kǎo zhì yōu zhì, yǐ gōng yè dé zài shēng. kǒng rǔ yǒu yí, gù cū yán zhī." réng jiè quán sù bù dé xiè yú rén. quán sù suì hū wèi jì fù. hòu bàn nián, zhī shǔ bù hái, bù zhī suǒ zhōng. chū tōng yōu jì
唐贞观二年,陈留县尉刘全素,家于宋州。父凯,曾任卫县令,卒于官,葬于郊三十余年。全素丁母忧,护丧归卫,将合葬。既至,启发,其尸俨然如生。稍稍而活,其子踊跃举扶。将夕能言曰:“别久佳否?”全素泣而叙事。乃曰:“勿言,吾尽知之。”速命东流水为汤。既至,沐浴易衣,饮以糜粥,(“粥”字原空缺,据明抄本补。)神气属。乃曰:“吾在幽途,蒙署为北酆主者三十年。考治幽滞,以功业得再生。恐汝有疑,故粗言之。”仍戒全素不得泄于人。全素遂呼为季父。后半年,之蜀不还,不知所终。(出《通幽记》)
shí hán zhōng rén
石函中人
shàng dōu wù běn fāng, zhēn yuán zhōng, yǒu yī rén jiā, yīn dǎ qiáng jué dì, yù yī shí hán. fā zhī, jiàn wù rú sī mǎn hán, fēi chū yú wài. shì zhī cì, hū yǒu yī rén, qǐ yú hán zhōng, pī fà zhǎng zhàng yú, zhèn yī ér qǐ, chū mén shī suǒ zài. qí jiā yì wú tā. qián jì zhōng duō yán cǐ shì, gài dào tài yīn liàn xíng, rì jiāng mǎn, rén bì lù zhī. chū yǒu yáng zá zǔ
上都务本坊,贞元中,有一人家,因打墙掘地,遇一石函。发之,见物如丝满函,飞出于外。视之次,忽有一人,起于函中,披发长丈余,振衣而起,出门失所在。其家亦无他。前记中多言此事,盖道太阴炼形,日将满,人必露之。(出《酉阳杂俎》)
dù xī jiā bì
杜锡家婢
hàn dù xī jiā zàng, ér bì wù bù dé chū. hòu shí yú nián, kāi zhǒng fù zàng, ér bì shàng shēng. wèn zhī, yuē:" qí shǐ rú míng mù, zì wèi dāng yī zài sù ěr." chū bì mái shí, nián shí wǔ liù. jí kāi zhǒng hòu, zī zhì rú gù. gēng shēng shí wǔ liù nián. jià zhī yǒu zi. chū sōu shén jì
汉杜锡家葬,而婢误不得出。后十余年,开冢祔葬,而婢尚生。问之,曰:“其始如瞑目,自谓当一再宿耳。”初婢埋时,年十五六。及开冢后,资质如故。更生十五六年。嫁之有子。(出《搜神记》)
hàn gōng rén
汉宫人
hàn mò, guān zhōng dà luàn. yǒu fā qián hàn shí gōng rén zhǒng zhě, rén yóu huó. jì chū, píng fù rú jiù. wèi guō hòu ài niàn zhī, lù zhì gōng zhōng, cháng zài zuǒ yòu. wèn hàn shí gōng nèi shì, shuō zhī liǎo liǎo, jiē yǒu cì xù. guō bēng, kū qì guò lǐ, suì sǐ. chū bó wù jì
汉末,关中大乱。有发前汉时宫人冢者,人犹活。既出,平复如旧。魏郭后爱念之,录置宫中,常在左右。问汉时宫内事,说之了了,皆有次叙。郭崩,哭泣过礼,遂死。(出《博物记》)
lǐ é
李俄
hàn mò, wǔ líng fù rén lǐ é, nián liù shí suì, bìng zú, mái yú chéng wài, yǐ bàn yuè. é lín shè yǒu cài zhòng, wén é fù, nǎi fā zhǒng qiú jīn. yǐ fǔ pōu guān, é hū guān zhōng hū yuē:" cài zhòng hù wǒ tóu." zhòng jīng zǒu," zǒu" yuán zuò" biàn". jù míng chāo běn gǎi. wèi xiàn lì suǒ shōu, dāng qì shì. é ér wén mǔ huó, lái yíng chū zhī. tài shǒu zhào é wèn zhuàng, é duì yuē:" wù wèi sī mìng suǒ zhào, dào shí dé qiǎn. chū mén wài, jiàn nèi xiōng liú wén bó, jīng xiāng duì qì. é yuē:' wǒ wù wèi suǒ zhào, jīn fù dé guī. jì bù zhī dào, yòu bù néng dú xíng, wèi wǒ qiú yī bàn. wǒ zài cǐ yǐ shí yú rì, yǐ wèi jiā rén suǒ zàng, nà de zì guī yě.' wén bó jí qiǎn mén zú yǔ hù cáo xiāng wén. dá yuē:' jīn wǔ líng xī jiè. yǒu nán zǐ lǐ hēi, yì dé hái, biàn kě wèi bàn, jiān chì hēi guò é lín shè, lìng cài zhòng fā chū, yú shì wén bó zuò shū yǔ ér, é suì yǔ hēi tóng guī." tài shǒu wén zhī, jí shè cài zhòng. réng qiǎn mǎ lì, yú xī jiè tuī wèn lǐ hēi, rú é suǒ shù. wén bó suǒ jì shū yǔ zi, zi shí qí zhǐ, shì fù wáng shí suǒ sòng xiāng zhōng zhī shū yǐ. chū qióng shén mì yuàn
汉末,武陵妇人李俄,年六十岁,病卒,埋于城外,已半月。俄邻舍有蔡仲,闻俄富,乃发冢求金。以斧剖棺,俄忽棺中呼曰:“蔡仲护我头。”仲惊走,(“走”原作“便”。据明抄本改。)为县吏所收,当弃市。俄儿闻母活,来迎出之。太守召俄问状,俄对曰:“误为司命所召,到时得遣。出门外,见内兄刘文伯,惊相对泣。俄曰:‘我误为所召,今复得归。既不知道,又不能独行,为我求一伴。我在此已十余日,已为家人所葬,那得自归也。’文伯即遣门卒与户曹相闻。答曰:‘今武陵西界。有男子李黑,亦得还,便可为伴,兼敕黑过俄邻舍,令蔡仲发出,于是文伯作书与儿,俄遂与黑同归。”太守闻之,即赦蔡仲。仍遣马吏,于西界推问李黑,如俄所述。文伯所寄书与子,子识其纸,是父亡时所送箱中之书矣。(出《穷神秘苑》)
hé jiān nǚ zǐ
河间女子
jìn wǔ dì shí, hé jiān yǒu nán nǚ xiāng yuè, xǔ xiāng pèi shì. ér nán cóng jūn, jī nián bù guī. nǚ jiā gèng yǐ shì rén. nǚ bù yuàn xíng, fù mǔ bī zhī ér qù. xún bìng sǐ. qí fū shù hái, wèn nǚ suǒ zài. qí jiā jù shuō zhī. nǎi zhì zhǒng, yù kū zhī xù āi, ér bù shèng qíng. suì fā zhǒng kāi guān, nǚ jí sū huó. yīn fù huán jiā, jiāng yǎng píng fù. hòu fū wén, nǎi yì guān zhēng zhī. jùn xiàn bù néng jué, yǐ yàn tíng wèi. zòu yǐ jīng chéng zhī zhì, gǎn yú tiān dì, gù sǐ ér gēng shēng. shì fēi cháng shì, bù dé yǐ cháng lǐ duàn, qǐng hái kāi guān zhě. chū sōu shén jì
晋武帝时,河间有男女相悦,许相配适。而男从军,积年不归。女家更以适人。女不愿行,父母逼之而去。寻病死。其夫戍还,问女所在。其家具说之。乃至冢,欲哭之叙哀,而不胜情。遂发冢开棺,女即苏活。因负还家,将养平复。后夫闻,乃诣官争之。郡县不能决,以谳廷尉。奏以精诚之至,感于天地,故死而更生。是非常事,不得以常理断,请还开棺者。(出《搜神记》)
xú xuán fāng nǚ
徐玄方女
jìn shí dōng píng" shí" zì" píng" zì yuán quē, jù fǎ yuàn zhū lín qī wǔ bǔ. féng xiào jiāng, guǎng zhōu tài shǒu, ér míng mǎ zǐ, nián èr shí suì yú. dú wò jiù zhōng, yè mèng jiàn nǚ zǐ, nián shí bā jiǔ. yán wǒ shì tài shǒu běi hǎi xú xuán fāng nǚ, bù xìng zǎo wáng. wáng lái chū rù sì nián, wèi guǐ suǒ wǎng shā. àn shēng lù, dāng nián bā shí yú. tīng wǒ gēng shēng. yào dāng yǒu yī píng, nǎi dé huó, yòu yīng wèi jūn qī. néng cóng suǒ wěi jiàn jiù huó bù?" mǎ zǐ dá yuē:" kě ěr." yǔ mǎ zǐ kè qī dāng chū. zhì qī rì, chuáng qián yǒu tóu fà, zhèng yǔ dì píng. lìng rén sǎo qù, yù fēn míng. shǐ wù suǒ mèng zhě, suì píng zuǒ yòu. biàn jiàn é miàn chū, cì tóu xíng tǐ dùn" dùn" yuán zuò" é", jù míng chāo běn gǎi. chū. mǎ zǐ biàn lìng zuò duì tà shàng, chén shuō yǔ yán, qí miào fēi cháng. suì yǔ mǎ zǐ qǐn xī. měi jiè yún:" wǒ shàng xū." jiè wèn hé shí dé chū, dá yuē:" chū dāng dài, běn shēng shēng rì, shàng wèi zhì." suì wǎng jiù zhōng. yán yǔ shēng yīn, rén jiē wén zhī. nǚ jì shēng zhì, jù jiào mǎ zǐ chū jǐ yǎng zhī fāng fǎ, yǔ bì bài qù. mǎ zǐ cóng qí yán, zhì rì, yǐ dān xióng jī yì zhī, shǔ fàn yī pán, qīng jiǔ yī shēng, zhuì qí sàng qián, qù jiù shí yú bù. jì qì, jué guān chū. kāi shì, nǚ shēn tǐ wán quán rú gù. xú xú bào chū, zhe zhān zhàng zhōng, wéi xīn xià wēi nuǎn, kǒu yǒu qì. lìng bì sì shǒu yǎng hù zhī. cháng yǐ qīng yáng rǔ zhī lì qí liǎng yǎn. shǐ kāi kǒu, néng yàn zhōu, jī jiàn néng yǔ, èr bǎi rì chí zhàng qǐ xíng. yī qī zhī hòu, yán sè jī fū qì lì xī fù cháng. nǎi qiǎn bào xú shì, shàng xià jǐn lái, xuǎn jí rì xià lǐ, pìn wèi fū fù. shēng èr nán, cháng nán zì yuán qìng, yǒng jiā yuán wú" yǒng" zì," jiā" xià kòng quē yī zì, jù fǎ yuàn zhū lín qī wǔ gǎi. chū, wèi mì shū láng xiǎo nán jìng dù, zuò tài fù yuàn. nǚ shì jǐ nán liú zi yàn, zhēng shì yán shì zhī sūn. chū fǎ yuàn zhū lín
晋时东平(“时”字“平”字原缺,据《法苑珠林》七五补。)冯孝将,广州太守,儿名马子,年二十岁余。独卧厩中,夜梦见女子,年十八九。言我是太守北海徐玄方女,不幸早亡。亡来出入四年,为鬼所枉杀。案生录,当年八十余。听我更生。要当有依凭,乃得活,又应为君妻。能从所委见救活不?”马子答曰:“可尔。”与马子克期当出。至期日,床前有头发,正与地平。令人扫去,愈分明。始悟所梦者,遂屏左右。便渐额面出,次头形体顿(“顿”原作“额”,据明抄本改。)出。马子便令坐对榻上,陈说语言,奇妙非常。遂与马子寝息。每戒云:“我尚虚。”借问何时得出,答曰:“出当待,本生生日,尚未至。”遂往厩中。言语声音,人皆闻之。女计生至,具教马子出己养之方法,语毕拜去。马子从其言,至日,以丹雄鸡一只,黍饭一盘,清酒一升,醊其丧前,去厩十余步。祭讫,掘棺出。开视,女身体完全如故。徐徐抱出,着毡帐中,唯心下微暖,口有气。令婢四守养护之。常以青羊乳汁沥其两眼。始开口,能咽粥,积渐能语,二百日持杖起行。一期之后,颜色肌肤气力悉复常。乃遣报徐氏,上下尽来,选吉日下礼,聘为夫妇。生二男,长男字元庆,永嘉(原无“永”字,“嘉”下空缺一字,据《法苑珠林》七五改。)初,为秘书郎;小男敬度,作太傅掾。女适济南刘子彦,征士延世之孙。(出《法苑珠林》)
cài zhī qī
蔡支妻
lín zī cài zhī zhě, wèi xiàn lì. céng fèng shū yè tài shǒu. hū mí lù, zhì dài zōng shān xià, jiàn rú chéng guō, suì rù zhì shū. jiàn yī guān, yí wèi shén yán, jù rú tài shǒu. nǎi shèng shè jiǔ yáo, bì fù yī shū. wèi yuē:" yuàn wèi wǒ zhì cǐ shū yǔ wài sūn yě." lì dá yuē:" míng fǔ wài sūn wèi shuí?" dá yuē:" wú tài shān shén yě, wài sūn tiān dì yě." lì fāng jīng, nǎi zhī suǒ zhì fēi rén jiān ěr. yuàn chū mén, chéng mǎ suǒ zhī. yǒu qǐng, hū dá tiān dì zuò tài wēi gōng diàn. zuǒ yòu shì chén, jù rú tiān zǐ. zhī zhì shū qì, dì mìng zuò, cì jiǔ shí. réng láo wèn zhī yuē:" yuàn jiā shǔ jǐ rén." duì fù mǔ qī jiē yǐ wù gù, shàng wèi zài qǔ. dì yuē:" jūn qī zú jīng jǐ nián yǐ?" lì yuē:" sān nián." dì yuē:" jūn yù jiàn zhī fǒu?" zhī yuē:" ēn wéi tiān dì." dì jí mìng hù cáo shàng shū, chì sī mìng chuò cài zhī fù jí yú shēng lù zhōng, suì mìng yǔ zhī xiāng suí ér qù. nǎi sū guī jiā, yīn fà qī zhǒng, shì qí xíng hái, guǒ yǒu shēng yàn, xū yú qǐ zuò, yǔ suì rú jiù. chū liè yì chuán
临淄蔡支者,为县吏。曾奉书谒太守。忽迷路,至岱宗山下,见如城郭,遂入致书。见一官,仪卫甚严,具如太守。乃盛设酒肴,毕付一书。谓曰:“掾为我致此书与外孙也。”吏答曰:“明府外孙为谁?”答曰:“吾太山神也,外孙天帝也。”吏方惊,乃知所至非人间耳。掾出门,乘马所之。有顷,忽达天帝座太微宫殿。左右侍臣,具如天子。支致书讫,帝命坐,赐酒食。仍劳问之曰:“掾家属几人。”对父母妻皆已物故,尚未再娶。帝曰:“君妻卒经几年矣?”吏曰:“三年。”帝曰:“君欲见之否?”支曰:“恩唯天帝。”帝即命户曹尚书,敕司命辍蔡支妇籍于生录中,遂命与支相随而去。乃苏归家,因发妻冢,视其形骸,果有生验,须臾起坐,语遂如旧。(出《列异传》)
chén lǎng bì
陈朗婢
yì xī sì nián, láng yá rén chén lǎng bì sǐ, yǐ zàng. fǔ shǐ xià jiǎ guī, xíng zhǒng qián, wén tǔ zhōng yǒu rén shēng, guài shì zhī. bì yuē:" wǒ jīn gèng huó, wèi wǒ bào jiā." qí rì yǐ mù, dàn fāng kāi tǔ qǔ zhī, qiáng jiàn rú cháng. chū wǔ xíng jì
义熙四年,琅邪人陈朗婢死,已葬。府史夏假归,行冢前,闻土中有人声,怪视之。婢曰:“我今更活,为我报家。”其日已暮,旦方开土取之,强健如常。(出《五行记》)
yú bǎo jiā nú
于宝家奴
yú bǎo zì lìng shēng, fù yíng, wèi dān yáng chéng. yǒu chǒng bì, mǔ shén dù zhī. jí yíng wáng, zàng zhī, suì shēng tuī" tuī" yuán zuò" chí". jù míng chāo běn gǎi. bì yú mù. yú bǎo xiōng dì shàng yòu, bù zhī shěn yě. hòu shí yú nián, mǔ sāng kāi mù, ér bì fú guān rú shēng. zài hái, jīng rì nǎi sū. yán qí fù ēn qíng rú jiù, dì zhōng yì bù jué wèi è. jì ér jià zhī, shēng zǐ. chū wǔ xíng jì
于宝字令升,父莹,为丹阳丞。有宠婢,母甚妒之。及莹亡,葬之,遂生推(“推”原作“持”。据明抄本改。)婢于墓。于宝兄弟尚幼,不之审也。后十余年,母丧开墓,而婢伏棺如生。载还,经日乃苏。言其父恩情如旧,地中亦不觉为恶。既而嫁之,生子。(出《五行记》)
wéi fěng nǚ nú
韦讽女奴
táng wéi fěng jiā yú rǔ yǐng, cháng xū mò, bù wù jiāo péng. sòng xí shí xiá, jī yuán lín, qīn jià zhí. xiǎo tóng tì cǎo chú dì, jiàn rén fā, chú jiàn shēn, jiàn duō ér bù luàn, ruò xīn shū lǐ zhī zhuàng. fěng yì zhī, jí jué shēn chǐ yú. jiàn fù rén tóu, qí jī fū róng sè, yǎn rán rú shēng. gèng jiā qiāo chā, lián shēn bèi quán, wéi yī fú suí shǒu rú fěn. qí xíng qì jiàn shèng, qǐng néng qǐ, biàn qián zài bài. yán shì láng jūn zǔ zhī nǚ nú yě, míng lì róng, chū yǒu guò, niáng zǐ duō dù. láng bù zài, biàn shēng mái yú yuán zhōng. tuō yǐ tā shì wáng qù, gèng wú wài rén zhī. mǒu chū sǐ, bèi èr hēi yī rén yǐn qù. zhì yī chù, tài quē guǎng diàn. bēn yǒng shén yán. bài qí wáng, lüè wèn shì gù. hēi yī rén jù shù duān ní, mǒu yì bù gǎn sù niáng zǐ. xū yú, yǐn zhì yī cáo sī. jiàn wén àn jī wū, lì rén huò èr huò wǔ, jiǎn xún shén nào. mǒu chū yī lì zhí àn ér wèn, jiǎn àn, yán mǒu mìng wèi hé sǐ, yǐ niáng zǐ yīn dù," yīn dù" wèi" jù dù". jù míng chāo běn gǎi. fēi lǐ qiáng shā. qí duàn jiǎn niáng zǐ shí yī nián lù yǐ yǔ mǒu. yòu jīng yī pàn guān àn wèn. qí shì yì míng." qí shì yì míng" yuán zuò" yì jiàn niáng zǐ", jù míng chāo běn gǎi. pàn guān xún bié yǒu gù, bèi fá qù zhí, mǒu àn biàn bèi qǐn jué. jiǔ shí yú nián yǐ, bǐ cǐ sàn xíng. zuó hū yǒu tiān guān lái sōu qiú yōu xì míng sī jī zhì zhě, jiē jué qiǎn, mǒu fāng dé chǔ fèn. rú mǒu zhī liú, yì shén duō shù, gài yǐ xià jiàn zhī rén, míng guān bù jí gù yě, tiān guān yī rú jīn zhī dào shì, jiàng fú zhū guān. yǔ qí suí cóng. fāng jué yōu zhì. lìng mǒu zhòng shēng, yì bù shī shí yī nián lù. fěng wèn yuē:" hún jì yǒu suǒ yì. xíng hé bù huài?" dá yuē:" fán shì wèi liǎo zhī rén, jiē dì jiè zhǔ zhě yǐ yào fù zhī, suì bù zhì huài." fěng jīng yì zhī, nǎi wèi mù yù yì yī, mào rú èr shí xǔ lái. qí hòu qián dào yōu míng zhōng shì, wú suǒ bù zhì, fěng yì dòng xiǎo zhī. cháng yuē:" xiū shēn lèi dé, wú bào yǐ fú. shén xiān zhī dào, yí qín qiú zhī." shù nián hòu, shī fěng jí bì suǒ zài, qīn zú yǔ qí jiā dé yí wén, jì zài shēng zhī shì. shí wǔ dé èr nián bā yuè yě. chū tōng yōu jì
唐韦讽家于汝颖,常虚默,不务交朋。诵习时暇,缉园林,亲稼植。小童薙草锄地,见人发,锄渐深,渐多而不乱,若新梳理之状。讽异之,即掘深尺余。见妇人头,其肌肤容色,俨然如生。更加锹锸,连身背全,唯衣服随手如粉。其形气渐盛,顷能起,便前再拜。言是郎君祖之女奴也,名丽容,初有过,娘子多妒。郎不在,便生埋于园中。托以他事亡去,更无外人知。某初死,被二黑衣人引去。至一处,太阙广殿。贲勇甚严。拜其王,略问事故。黑衣人具述端倪,某亦不敢诉娘子。须臾,引至一曹司。见文案积屋,吏人或二或五,检寻甚闹。某初一吏执案而问,检案,言某命未合死,以娘子因妒,(“因妒”为“巨蠹”。据明抄本改。)非理强杀。其断减娘子十一年禄以与某。又经一判官按问。其事亦明。(“其事亦明”原作“亦见娘子”,据明抄本改。)判官寻别有故,被罚去职,某案便被寝绝。九十余年矣,彼此散行。昨忽有天官来搜求幽系冥司积滞者,皆决遣,某方得处分。如某之流,亦甚多数,盖以下贱之人,冥官不急故也,天官一如今之道士,绛服朱冠。羽骑随从。方决幽滞。令某重生,亦不失十一年禄。讽问曰:“魂既有所诣。形何不坏?”答曰:“凡事未了之人,皆地界主者以药傅之,遂不至坏。”讽惊异之,乃为沐浴易衣,貌如二十许来。其后潜道幽冥中事,无所不至,讽亦洞晓之。常曰:“修身累德,无报以福。神仙之道,宜勤求之。”数年后,失讽及婢所在,亲族与其家得遗文,记再生之事。时武德二年八月也。(出《通幽记》)
yè zhōng fù rén
邺中妇人
dòu jiàn dé, cháng fā yè zhōng yī mù, wú tā wù. kāi guān, jiàn fù rén, yán sè rú shēng, zī róng jué lì, kě nián èr shí yú. yī wù xíng zhì, fēi jìn shì zhě. hòu zhī, shì yǒu qì xī. nǎi shōu hái jūn yǎng zhī, sān rì ér shēng, néng yán. yún:" wǒ wèi wén dì gōng rén, suí zhēn huáng hòu zài yè, sǐ zàng yú cǐ. mìng dāng gēng shēng, ér wǒ wú jiā shǔ kě yǐ shēn sù, suì zhì yōu gé. bù zhī jīn nǎi hé shí yě." shuō zhēn hòu jiàn hài, liǎo liǎo fēn míng. jiàn dé shén chǒng ài zhī. qí hòu jiàn dé wèi tài zōng suǒ miè, dì jiāng nà zhī. nǎi jù yǐ shì bái, qiě cí yuē:" qiè yōu bì huáng rǎng, yǐ sān bǎi nián, fēi dòu gōng hé yǐ dé jiàn jīn rì, sǐ nǎi qiè zhī fēn yě." suì yǐn hèn ér zú, dì shén shāng zhī. chū shén yì lù
窦建德,常发邺中一墓,无他物。开棺,见妇人,颜色如生,姿容绝丽,可年二十余。衣物形制,非近世者。候之,似有气息。乃收还军养之,三日而生,能言。云:“我魏文帝宫人,随甄皇后在邺,死葬于此。命当更生,而我无家属可以申诉,遂至幽隔。不知今乃何时也。”说甄后见害,了了分明。建德甚宠爱之。其后建德为太宗所灭,帝将纳之。乃具以事白,且辞曰:“妾幽闭黄壤,已三百年,非窦公何以得见今日,死乃妾之分也。”遂饮恨而卒,帝甚伤之。(出《神异录》)
lǐ zhòng tōng bì
李仲通婢
kāi yuán zhōng, lǐ zhòng tōng zhě, rèn yān líng xiàn lìng. bì sǐ, mái yú yān líng. jīng sān nián, qiān shǔ pí xiàn zǎi. jiā rén sǎo dì, jiàn fā chū tǔ zhōng, pín sǎo bù qù, yīn yǐ shǒu bá zhī. yān líng bì suí shǒu ér chū, hūn hūn rú zuì. jiā rén wèn bì hé yǐ zhì cǐ. nǎi yuē:" shì rú shuì jiào." zhòng tōng yǐ wéi guǐ, nǎi yǐ táo tāng guàn xǐ, shū fú yù zhī, bì shū bù jù, xǐ xiào rú gù. nǎi bì yú bié shì, yǐ bǐng bǔ zhī, cān dàn rú cháng. jīng yuè yú chū zhī. qū shǐ rú jiù. biàn pèi yǔ nú qī, shēng yī nán èr nǚ, gèng shí qī nián ér zú. chū jīng tīng lù
开元中,李仲通者,任鄢陵县令。婢死,埋于鄢陵。经三年,迁蜀郫县宰。家人扫地,见发出土中,频扫不去,因以手拔之。鄢陵婢随手而出,昏昏如醉。家人问婢何以至此。乃曰:“适如睡觉。”仲通以为鬼,乃以桃汤灌洗,书符御之,婢殊不惧,喜笑如故。乃闭于别室,以饼哺之,餐啖如常。经月余出之。驱使如旧。便配与奴妻,生一男二女,更十七年而卒。(出《惊听录》)
cuī shēng qī
崔生妻
yuán hé jiān, yǒu cuī shēng zhě, qián hūn xiāo shì, yù yī ér zú, hòu hūn zhèng shì. xiāo zú shí èr nián, tuō mèng yú zǐ yuē:" wú yǐ dé què shēng yú yáng jiān, wèi wú gào rǔ mǔ, néng fā wú qiū hū?" zi suī mèng, bù néng yán." yán" zì yuán kōng quē, jù míng chāo běn bǔ. hòu sān rì, yòu mèng rú cǐ, zi zhōng bù néng yán. zhèng shì yǒu xián dé, xiāo nǎi xià yǔ yú lǎo jiā rén yún:" wèi wú bào zhèng fū rén, sù chū wú, gèng liǎng rì, jí bù jí yǐ." lǎo rén jiā jiào yuē:" niáng zǐ què huó yě." fū rén bo zhī yuē:" wú shēng xiàng." jí bà. lái rì jiā rén yòu yuē:" niáng zǐ què huó yě." zhèng fū rén zài zhàn, bo rén yuē:" yǒu shēng xiàng." jí kāi fén, guǒ huó dòng yǐ. yú guī, zhèng fū rén yǐ zhōu yǐn zhī, qì tōng néng yán. qí shuō yōu tú zhī fǔ yù xián dé zhī ēn. yòu shuō:" chū yǒu yī guī, huán rào mǒu yí hái ér qù. shù rì, yòu lái huán ráo. jiāng qù fù lái, niè mǒu zú zhǐ." zé zhī qián bo wú shēng xiàng zhě, guī zhǐ huán ráo ér yǐ hòu yún yǒu shēng xiàng zhě, shì guī yǎo zú zhǐ yě. xiāo shì yǔ zhèng shì wèi zǐ mèi gòng jū, qíng ruò gǔ ròu. dé shí nián ér zhōng. chū zhī tián lù
元和间,有崔生者,前婚萧氏,育一儿卒,后婚郑氏。萧卒十二年,托梦于子曰:“吾已得却生于阳间,为吾告汝母,能发吾丘乎?”子虽梦,不能言。(“言”字原空阙,据明抄本补。)后三日,又梦如此,子终不能言。郑氏有贤德,萧乃下语于老家人云:“为吾报郑夫人,速出吾,更两日,即不及矣。”老人家叫曰:“娘子却活也。”夫人卜之曰:“无生象。”即罢。来日家人又曰:“娘子却活也。”郑夫人再占,卜人曰:“有生象。”即开坟,果活动矣。舁归,郑夫人以粥饮之,气通能言。其说幽途知抚育贤德之恩。又说:“初有一龟,环绕某遗骸而去。数日,又来环饶。将去复来,啮某足指。”则知前卜无生象者,龟止环饶而已;后云有生象者,是龟咬足指也。萧氏与郑氏为姊妹共居,情若骨肉。得十年而终。(出《芝田录》)
dōng lái rén nǚ
东莱人女
dōng lái rén yǒu nǚ sǐ, yǐ zàng. nǚ zhì míng sī, yǐ wǎng jiàn bǔ dé hái, nǎi chì liǎng lì sòng zhī. guǐ sòng mù zhōng, suī huó ér wú cóng chū. guǐ yì huàn zhī, nǎi wèn nǚ yuē:" jiā zhōng fù mǔ zhī wài, shuí zuì niàn rǔ?" nǚ yuē:" dú jì fù ěr." yī guǐ yuē:" wú néng shǐ lái jié mù, jì fù jiàn rǔ huó, zé suì shēng yě." nǚ yuē:" jì fù rén cè, wèi cháng yǒu guò, qǐ néng fā wú zhǒng yé?" guǐ yuē:" wú yì qí xīn yě." liú guǐ shǒu zhī, yī guǐ qù. é ér jì fù yǔ zhū jié zéi, fā yì kāi guān, nǚ hū cóng guān zhōng qǐ, jì fù jīng wèn zhī, jù yǐ qián bái jì fù. jì fù jì fù yuán zuò" mǔ", jù míng chāo běn gǎi. dà jiā cán hèn, zhū zéi yù suì shā zhī. ér jì fù hào qì āi qiú dé miǎn, fù zhī ér guī. chū guǎng yì jì
东莱人有女死,已葬。女至冥司,以枉见捕得还,乃敕两吏送之。鬼送墓中,虽活而无从出。鬼亦患之,乃问女曰:“家中父母之外,谁最念汝?”女曰:“独季父耳。”一鬼曰:“吾能使来劫墓,季父见汝活,则遂生也。”女曰:“季父仁恻,未尝有过,岂能发吾冢耶?”鬼曰:“吾易其心也。”留鬼守之,一鬼去。俄而季父与诸劫贼,发意开棺,女忽从棺中起,季父惊问之,具以前白季父。季父(季父原作“母”,据明抄本改。)大加惭恨,诸贼欲遂杀之。而季父号泣哀求得免,负之而归。(出《广异记》)